Hồ Loạn cầm điện thoại chờ tiếng trả lời.
“Ừm, gọi điện có việc gì không? Không phải đã bảo mày đừng gọi điện về nữa rồi à?”
Mặt Hồ Loạn đờ đẫn, nhưng cậu đã dự liệu được việc này nên cũng chỉ hơi thất vọng, “Tự dưng muốn nói chuyện với mẹ thôi.”
Tiếng đánh mạt chược vang lên trong điện thoại. Người phụ nữ ở đầu bên kia hẳn là đang vừa nghe điện thoại vừa hút thuốc, vẫn là giọng điệu bực mình như trước đây, “Lo mà diễn xuất cho thật tốt vào. Nói chuyện thì có thể kiếm cơm để ăn hả? Có thể hoàn thành chuyện mày đã hứa với tao hả?”
Hồ Loạn không nói gì, một lúc sau, thấy cô bé trung học kia đi ra, người mẹ đang giữ tay con gái để cô bé không đưa tay lên che mặt. Cậu nhìn màn hình điện thoại rồi để lại vào bên tai, “Vâng, con sẽ diễn thật tốt, sẽ đưa người đó đến cho mẹ nhìn.”
Chờ bên kia dập máy, cậu cầm số khám đi vào phòng khám. Bên trong tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
“Bị từ bao giờ?”
“Từ buổi chiều ạ. Lúc cháu đi xe về thì thấy bị sưng đỏ.”
Bác sĩ tiếp tục hỏi một số chuyện, hơn phân nửa câu hỏi đều là hôm nay có ăn uống gì linh tinh không. Hồ Loạn đoán chắc là do đồ trang điểm sáng nay nên nói thật ra.
“Đàn ông con trai mà dùng đồ trang điểm?” Bác sĩ nhìn cậu từ trên xuống dưới, âm thầm đánh giá người thanh niên trước mặt mình. Bộ dáng có phải thuộc tuýp ẻo lả đâu nhỉ?
Hồ Loạn thẳng lưng lên. Áo sơ mi trắng, bộ dáng nghiêm chỉnh, trông cậu không hề giống bộ dạng nam sinh.
“Cháu là diễn viên ạ. Sáng nay cháu có cảnh quay.” Biết là bác sĩ đã hiểu lầm nên cậu đành giải thích một câu.
Hóa ra là diễn viên. Bác sĩ cẩn thận nâng mặt Hồ Loạn lên xem rồi viết đơn thuốc để cậu đi mua. Hồ Loạn ngập ngừng một lúc rồi mới hỏi, “Nhanh nhất thì bao giờ mới khỏi được ạ?”
“Cậu chỉ bị một mảng nhỏ nên cũng nhanh thôi. Về nhà nhớ bôi Lô cam thạch vài lần. Bao giờ chỗ bị sưng đỏ nhăn ra thì cũng không được động vào. Qua ba ngày là khỏi thôi.”
Ba ngày, cũng không quá lâu.
Hồ Loạn tự an ủi trong lòng, ba ngày này coi như là thời gian cậu nghỉ ngơi đi.
Hồ Loạn có thể thấy được tổ đạo diễn khá hài lòng với diễn xuất của cậu ngày hôm đó, chí ít là ngữ khí khi nói chuyện với cậu đã dịu đi, khác hẳn với thái độ ban đầu lúc mới gặp cậu.
Tiếc là cậu không có người đại diện, nên không biết liên hệ với cậu kiểu gì. Hồ Loạn cũng không bình tĩnh được như trước nữa, cậu nhắn tin cho Tô Vi. Hiện giờ chỉ có cô mới giúp được thôi. Buổi tối Tô Vi liên lạc với cậu trên Wechat, đại khái nói là: rất xin lỗi, vai diễn đó lại vào tay một người thân thích của Phiến Phương mất rồi. Cô còn nhấn mạnh vào chuyện vai diễn này vốn là để cho cậu, nhưng không ngờ lại xuất hiện diễn viên phụ kia.
Hồ Loạn bình tĩnh lại, đáp, “Lần sau tớ sẽ cố gắng.”
Tô Vi cảm thấy rất áy náy, tin tức lần này là cô nói cho Hồ Loạn biết, chuyện đáng ra đã xong xuôi rồi, tự dưng lại lòi ra thân thích của Phiến Phương. Nhân vật Đao Ba vốn không có hình tượng giờ đã bị sửa lại gần hết, đúng là nhàm chán.
“Về sau có tin gì tớ sẽ lập tức nói cho cậu. Lần này thật sự là ngoài ý muốn, để cậu mất công rồi.”
“Thật sự không sao mà. Tớ quen rồi. Lần sau tớ sẽ cố gắng để đạo diễn không nhận tớ không được.”
“Aiz…Tớ…Haha, đừng động vào, em buồn quá.”
Hồ Loạn đứng hình khoảng hai giây.
“Tớ…Tớ có chút việc rồi. Cúp máy trước nhé…Haha, buồn thật mà, đừng sờ nữa…”
Chuyện sau đó thế nào, không cần nói cũng biết. Hồ Loạn chưa từng thấy Tô Vi như vậy bao giờ cả.
Không có phim để đóng, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Hồ Loạn lại tiếp tục đi tìm việc để làm. Nhớ tới nhóm diễn viên quần chúng không có danh tiếng gì, Hồ Loạn thế này cũng xem như “may mắn” hơn rồi.
“Chú em vẫn chưa ký hợp đồng với công ty nào à?” Trong thời gian nghỉ ngơi, một diễn viên quần chúng trò chuyện cùng Hồ Loạn.
Cậu vươn thắt lưng cho giãn gân cốt, “Duyên chưa tới thôi. Khi nào đúng thời điểm thì tự khắc sẽ có.”
“Haiz, chú em đúng là không có tiền đồ.”
Sao phải gấp chứ. Gấp gáp thì có thể biến thành minh tinh à?!
“Từ từ rồi sẽ tới.” Hồ Loạn cảm thấy thật kỳ diệu.
Từ một diễn viên quần chúng đã quen mặt trên phim trường Hoành Điếm, quen mặt cả trong phim điện ảnh lẫn truyền hình, bất kỳ nhân viên nào nhìn thấy cậu cơ bản đều có thể vui vẻ mà chào hỏi, mà cậu cũng nhờ đó mà có chút ít quan hệ nhỏ để cập nhật được tin tức mới nhất, tỷ như tin tức còn chưa lên báo thì cậu đã biết được từ một phóng viên giải trí. Ví dụ như: Đạo diễn Tưởng Dịch đang ở Hoành Điếm làm công tác chuẩn bị để quay một bộ phim võ hiệp vào năm sau. Dự tính vào tháng 5 hoa nở sẽ khai máy để lấy được khung cảnh tinh tế nhất.
Tưởng Dịch là ai? Một đạo diễn có trình độ cực cao trong giới nghệ thuật, có mỹ quan cực kỳ căn bản bất kể là về mặt thị giác hay đối với kịch bản đồ họa. Ông ta không làm phim thì thôi, chứ mà đã ra phim thì nhất định là cực kỳ ấn tượng. Có không biết bao nhiêu người tuyên bố không cần tiền thù lao cũng được, miễn là được đóng phim của đạo diễn Tưởng Dịch. Đương nhiên nói không cần thù lao là giả rồi. Không có thù lao thì quay phim thế nào được. Nhưng tóm lại là ai cũng muốn được đóng phim của đạo diễn Tưởng Dịch.
Ai mà chả muốn khi người khác nhắc tới tên mình là có thể nói luôn cả tên tác phẩm tiêu biểu của mình chứ. Diễn viên bình hoa không tên tuổi rồi cũng sẽ tới một ngày bị đào thải, diễn viên quen mặt rồi cũng sẽ tới một ngày bị ghét bỏ.
Nhưng nếu có thể xuất hiện trong một bộ phim của đạo diễn Tưởng Dịch…
Hồ Loạn có một ưu điểm đó là không bao giờ tự hạ thấp mình. Cậu chỉ suy nghĩ đến việc làm sao mới có thể hoàn thành những cái “giả thiết” của mình, dù sao thì trong giới này sức cạnh tranh cũng quá lớn.
Cứ mơ mộng giữa ban ngày thế này cũng chả làm được gì. Cậu lấy điện thoại ra, vào weibo của thần tượng để lấy ý chí chiến đấu. Load tới load lui mới chắc chắn không phải là do kết nối mạng của cậu kém, weibo của thần tượng không có thêm thông tin gì mới cả.
Lại nói tới Trịnh Thế Bân mấy ngày nay không có tí tin tức gì. Anh được mời tới Milan xem hoa, thuận tiện quay quảng cáo mỹ phẩm trang điểm. Ngày nay đàn ông con trai cũng có thể giống chị em phụ nữ, mấy đồ trang điểm đều dùng được hết.
Lúc trên máy bay đi về, trợ lý lại bắt đầu lải nhải, anh nhíu mày bảo, “Đang trên máy bay đấy, trật tự đi.”
Người xung quanh đều nhận ra Trịnh Thế Bân, anh cũng không thể trợn mắt giả chết được.
Trợ lý nghẹn lời, sau cùng thật sự không nhịn được lại thử hỏi bên tai “lão đại”, “Đạo diễn Tưởng Dịch đang chuẩn bị làm phim điện ảnh vào mùa hè, tuy hiện vẫn chưa có động thái gì nhưng ông ấy có vẻ muốn mời chúng ta đó. Anh Trịnh, là vai nam chính.”
Trịnh Thế Bân vươn tay che mắt, lãnh đạm nói, “Muốn nói gì thì nói thẳng ra.”
“Ông ấy yêu cầu diễn viên dừng toàn bộ công việc đang làm dang dở, ngoại trừ chụp ảnh và quay quảng cáo, trong vòng 5 tháng là có thể quay xong phim.” Đây là chỗ khó của đạo diễn này. Trong tay anh Trịnh có rất nhiều kịch bản phim, cổ trang, hiện đại, dân quốc, tùy tiện chọn một cái là có được lịch quay đến tận sang năm luôn.
Ngón trỏ của anh nhẹ vuốt cằm, nhìn ánh nắng chói mắt ngoài cửa sổ máy bay, lơ đãng hỏi, “Trong tay tôi có những bộ nào?”
Trợ lý không nhớ được hết, bèn nhanh chóng lấy ra quyển sổ nhỏ, “Có một bộ truyền hình, còn lại đều là phim điện ảnh.”
Vậy thì không việc gì phải xoắn xuýt hết cả lên như thế. Anh ngửa đầu nghỉ ngơi, tùy ý nói, “Từ chối hết đi.”
Trợ lý không kịp phản ứng, kinh hoảng nhìn mấy bộ điện ảnh trong sổ, “Anh Trịnh…”
“Lần sau thấy kịch bản bộ nào không được thì cậu cứ từ chối luôn đi.” Trịnh Thế Bân nhắm mắt, thấp giọng nói. Kịch bản vớ vẩn mà cũng nhận hết như thế.
Trợ lý nhịn không được, bèn cúi đầu xuống nhận tội. Lúc nhận kịch bản hắn cũng chỉ chăm chăm xem tiền thù lao mà quên không chú ý đến số lượng phim.
Hiểu tính lão đại nhà mình, hắn bụm miệng đáp, “Em biết rồi.”
Trịnh Thế Bân hơi nâng mắt lên, cảnh cáo lần cuối, “Đây là lần cuối cùng tôi nói về vấn đề chọn kịch bản. Làm việc với tôi mà ngay cả chuyện cơ bản như thế cũng không biết, thế thì mau chóng thu dọn đồ đạc thôi việc cho xong.”
“…Lần sau sẽ không tái phạm nữa đâu ạ.”
Không đáp lại lời trợ lý, Trịnh Thế Bân trực tiếp chợp mắt. Tiếng gió mạnh đánh vào cửa sổ máy bay nghe thật thoải mái. Hừm, đừng nói là 5 tháng, cho dù không nhận đóng quảng cáo thì anh vẫn sẽ đồng ý.
Anh không thiếu tiền, cho nên anh chú trọng chất lượng kịch bản hơn. Không biết từ khi nào trợ lý lại nhúng tay vào mấy chuyện này. Trịnh Thế Bân lạnh mắt.
Vừa xuống máy bay, trợ lý nhanh chóng lấy bưu kiện trong hòm thư phòng làm việc ra cho anh xem.
Trịnh Thế Bân xem hết một lượt thấy kịch bản cũng thú vị. Tình cảm của nam chính rất tinh tế, có tính thử thách.
“Có thông tin về các diễn viên chính khác không?”
“Vẫn chưa thấy gì cả.”
“Ừm.” Nhẹ giọng ừm một tiếng, Trịnh Thế Bân đưa lại kịch bản cho hắn. Tiến vào xe bánh mì ngồi, chuẩn bị đi tới tổ phim mà anh đang làm.
Bỗng cảm thấy tim nặng trĩu, đầu đau như nứt toạc ra, anh xoa đầu, không nhịn được muốn ngủ một giấc.
Vuốt tóc qua loa mấy cái, Trịnh Thế Bân đỡ trán ngồi nghỉ trên ghế chờ.
Sau mấy cảnh nữa mới tới lượt diễn của anh. Cảnh quay của anh bị chậm hơn so với dự tính, thật bực mình.
“Vai này tùy tiện chọn ai đó diễn đi!”
“Không kịp nữa rồi.”
Xảy ra chuyện gì rồi? Trịnh Thế Bân nghĩ.
“Vậy cô gọi điện hỏi Hồ Loạn, chúng ta có một vai diễn nhỏ, cậu ta có muốn nhận không? Tối hôm kia tôi còn nhìn thấy cậu ta ở Hoành Điếm mà.”
“Được, để tôi gọi luôn.”
Cái tên này có chút quen thuộc. Trịnh Thế Bân mở mắt ra, ngón tay vỗ vỗ vào bên hông, rốt cuộc đã nghe tên này ở đâu rồi nhỉ…
Miệng anh bắt đầu lẩm nhẩm. Bỗng nghĩ tới cái gì đó, hai mắt anh híp lại nhìn về phía hai người đang nói chuyện cách đây không xa.
Hồ Loạn…
“Ừm, gọi điện có việc gì không? Không phải đã bảo mày đừng gọi điện về nữa rồi à?”
Mặt Hồ Loạn đờ đẫn, nhưng cậu đã dự liệu được việc này nên cũng chỉ hơi thất vọng, “Tự dưng muốn nói chuyện với mẹ thôi.”
Tiếng đánh mạt chược vang lên trong điện thoại. Người phụ nữ ở đầu bên kia hẳn là đang vừa nghe điện thoại vừa hút thuốc, vẫn là giọng điệu bực mình như trước đây, “Lo mà diễn xuất cho thật tốt vào. Nói chuyện thì có thể kiếm cơm để ăn hả? Có thể hoàn thành chuyện mày đã hứa với tao hả?”
Hồ Loạn không nói gì, một lúc sau, thấy cô bé trung học kia đi ra, người mẹ đang giữ tay con gái để cô bé không đưa tay lên che mặt. Cậu nhìn màn hình điện thoại rồi để lại vào bên tai, “Vâng, con sẽ diễn thật tốt, sẽ đưa người đó đến cho mẹ nhìn.”
Chờ bên kia dập máy, cậu cầm số khám đi vào phòng khám. Bên trong tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
“Bị từ bao giờ?”
“Từ buổi chiều ạ. Lúc cháu đi xe về thì thấy bị sưng đỏ.”
Bác sĩ tiếp tục hỏi một số chuyện, hơn phân nửa câu hỏi đều là hôm nay có ăn uống gì linh tinh không. Hồ Loạn đoán chắc là do đồ trang điểm sáng nay nên nói thật ra.
“Đàn ông con trai mà dùng đồ trang điểm?” Bác sĩ nhìn cậu từ trên xuống dưới, âm thầm đánh giá người thanh niên trước mặt mình. Bộ dáng có phải thuộc tuýp ẻo lả đâu nhỉ?
Hồ Loạn thẳng lưng lên. Áo sơ mi trắng, bộ dáng nghiêm chỉnh, trông cậu không hề giống bộ dạng nam sinh.
“Cháu là diễn viên ạ. Sáng nay cháu có cảnh quay.” Biết là bác sĩ đã hiểu lầm nên cậu đành giải thích một câu.
Hóa ra là diễn viên. Bác sĩ cẩn thận nâng mặt Hồ Loạn lên xem rồi viết đơn thuốc để cậu đi mua. Hồ Loạn ngập ngừng một lúc rồi mới hỏi, “Nhanh nhất thì bao giờ mới khỏi được ạ?”
“Cậu chỉ bị một mảng nhỏ nên cũng nhanh thôi. Về nhà nhớ bôi Lô cam thạch vài lần. Bao giờ chỗ bị sưng đỏ nhăn ra thì cũng không được động vào. Qua ba ngày là khỏi thôi.”
Ba ngày, cũng không quá lâu.
Hồ Loạn tự an ủi trong lòng, ba ngày này coi như là thời gian cậu nghỉ ngơi đi.
Hồ Loạn có thể thấy được tổ đạo diễn khá hài lòng với diễn xuất của cậu ngày hôm đó, chí ít là ngữ khí khi nói chuyện với cậu đã dịu đi, khác hẳn với thái độ ban đầu lúc mới gặp cậu.
Tiếc là cậu không có người đại diện, nên không biết liên hệ với cậu kiểu gì. Hồ Loạn cũng không bình tĩnh được như trước nữa, cậu nhắn tin cho Tô Vi. Hiện giờ chỉ có cô mới giúp được thôi. Buổi tối Tô Vi liên lạc với cậu trên Wechat, đại khái nói là: rất xin lỗi, vai diễn đó lại vào tay một người thân thích của Phiến Phương mất rồi. Cô còn nhấn mạnh vào chuyện vai diễn này vốn là để cho cậu, nhưng không ngờ lại xuất hiện diễn viên phụ kia.
Hồ Loạn bình tĩnh lại, đáp, “Lần sau tớ sẽ cố gắng.”
Tô Vi cảm thấy rất áy náy, tin tức lần này là cô nói cho Hồ Loạn biết, chuyện đáng ra đã xong xuôi rồi, tự dưng lại lòi ra thân thích của Phiến Phương. Nhân vật Đao Ba vốn không có hình tượng giờ đã bị sửa lại gần hết, đúng là nhàm chán.
“Về sau có tin gì tớ sẽ lập tức nói cho cậu. Lần này thật sự là ngoài ý muốn, để cậu mất công rồi.”
“Thật sự không sao mà. Tớ quen rồi. Lần sau tớ sẽ cố gắng để đạo diễn không nhận tớ không được.”
“Aiz…Tớ…Haha, đừng động vào, em buồn quá.”
Hồ Loạn đứng hình khoảng hai giây.
“Tớ…Tớ có chút việc rồi. Cúp máy trước nhé…Haha, buồn thật mà, đừng sờ nữa…”
Chuyện sau đó thế nào, không cần nói cũng biết. Hồ Loạn chưa từng thấy Tô Vi như vậy bao giờ cả.
Không có phim để đóng, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Hồ Loạn lại tiếp tục đi tìm việc để làm. Nhớ tới nhóm diễn viên quần chúng không có danh tiếng gì, Hồ Loạn thế này cũng xem như “may mắn” hơn rồi.
“Chú em vẫn chưa ký hợp đồng với công ty nào à?” Trong thời gian nghỉ ngơi, một diễn viên quần chúng trò chuyện cùng Hồ Loạn.
Cậu vươn thắt lưng cho giãn gân cốt, “Duyên chưa tới thôi. Khi nào đúng thời điểm thì tự khắc sẽ có.”
“Haiz, chú em đúng là không có tiền đồ.”
Sao phải gấp chứ. Gấp gáp thì có thể biến thành minh tinh à?!
“Từ từ rồi sẽ tới.” Hồ Loạn cảm thấy thật kỳ diệu.
Từ một diễn viên quần chúng đã quen mặt trên phim trường Hoành Điếm, quen mặt cả trong phim điện ảnh lẫn truyền hình, bất kỳ nhân viên nào nhìn thấy cậu cơ bản đều có thể vui vẻ mà chào hỏi, mà cậu cũng nhờ đó mà có chút ít quan hệ nhỏ để cập nhật được tin tức mới nhất, tỷ như tin tức còn chưa lên báo thì cậu đã biết được từ một phóng viên giải trí. Ví dụ như: Đạo diễn Tưởng Dịch đang ở Hoành Điếm làm công tác chuẩn bị để quay một bộ phim võ hiệp vào năm sau. Dự tính vào tháng 5 hoa nở sẽ khai máy để lấy được khung cảnh tinh tế nhất.
Tưởng Dịch là ai? Một đạo diễn có trình độ cực cao trong giới nghệ thuật, có mỹ quan cực kỳ căn bản bất kể là về mặt thị giác hay đối với kịch bản đồ họa. Ông ta không làm phim thì thôi, chứ mà đã ra phim thì nhất định là cực kỳ ấn tượng. Có không biết bao nhiêu người tuyên bố không cần tiền thù lao cũng được, miễn là được đóng phim của đạo diễn Tưởng Dịch. Đương nhiên nói không cần thù lao là giả rồi. Không có thù lao thì quay phim thế nào được. Nhưng tóm lại là ai cũng muốn được đóng phim của đạo diễn Tưởng Dịch.
Ai mà chả muốn khi người khác nhắc tới tên mình là có thể nói luôn cả tên tác phẩm tiêu biểu của mình chứ. Diễn viên bình hoa không tên tuổi rồi cũng sẽ tới một ngày bị đào thải, diễn viên quen mặt rồi cũng sẽ tới một ngày bị ghét bỏ.
Nhưng nếu có thể xuất hiện trong một bộ phim của đạo diễn Tưởng Dịch…
Hồ Loạn có một ưu điểm đó là không bao giờ tự hạ thấp mình. Cậu chỉ suy nghĩ đến việc làm sao mới có thể hoàn thành những cái “giả thiết” của mình, dù sao thì trong giới này sức cạnh tranh cũng quá lớn.
Cứ mơ mộng giữa ban ngày thế này cũng chả làm được gì. Cậu lấy điện thoại ra, vào weibo của thần tượng để lấy ý chí chiến đấu. Load tới load lui mới chắc chắn không phải là do kết nối mạng của cậu kém, weibo của thần tượng không có thêm thông tin gì mới cả.
Lại nói tới Trịnh Thế Bân mấy ngày nay không có tí tin tức gì. Anh được mời tới Milan xem hoa, thuận tiện quay quảng cáo mỹ phẩm trang điểm. Ngày nay đàn ông con trai cũng có thể giống chị em phụ nữ, mấy đồ trang điểm đều dùng được hết.
Lúc trên máy bay đi về, trợ lý lại bắt đầu lải nhải, anh nhíu mày bảo, “Đang trên máy bay đấy, trật tự đi.”
Người xung quanh đều nhận ra Trịnh Thế Bân, anh cũng không thể trợn mắt giả chết được.
Trợ lý nghẹn lời, sau cùng thật sự không nhịn được lại thử hỏi bên tai “lão đại”, “Đạo diễn Tưởng Dịch đang chuẩn bị làm phim điện ảnh vào mùa hè, tuy hiện vẫn chưa có động thái gì nhưng ông ấy có vẻ muốn mời chúng ta đó. Anh Trịnh, là vai nam chính.”
Trịnh Thế Bân vươn tay che mắt, lãnh đạm nói, “Muốn nói gì thì nói thẳng ra.”
“Ông ấy yêu cầu diễn viên dừng toàn bộ công việc đang làm dang dở, ngoại trừ chụp ảnh và quay quảng cáo, trong vòng 5 tháng là có thể quay xong phim.” Đây là chỗ khó của đạo diễn này. Trong tay anh Trịnh có rất nhiều kịch bản phim, cổ trang, hiện đại, dân quốc, tùy tiện chọn một cái là có được lịch quay đến tận sang năm luôn.
Ngón trỏ của anh nhẹ vuốt cằm, nhìn ánh nắng chói mắt ngoài cửa sổ máy bay, lơ đãng hỏi, “Trong tay tôi có những bộ nào?”
Trợ lý không nhớ được hết, bèn nhanh chóng lấy ra quyển sổ nhỏ, “Có một bộ truyền hình, còn lại đều là phim điện ảnh.”
Vậy thì không việc gì phải xoắn xuýt hết cả lên như thế. Anh ngửa đầu nghỉ ngơi, tùy ý nói, “Từ chối hết đi.”
Trợ lý không kịp phản ứng, kinh hoảng nhìn mấy bộ điện ảnh trong sổ, “Anh Trịnh…”
“Lần sau thấy kịch bản bộ nào không được thì cậu cứ từ chối luôn đi.” Trịnh Thế Bân nhắm mắt, thấp giọng nói. Kịch bản vớ vẩn mà cũng nhận hết như thế.
Trợ lý nhịn không được, bèn cúi đầu xuống nhận tội. Lúc nhận kịch bản hắn cũng chỉ chăm chăm xem tiền thù lao mà quên không chú ý đến số lượng phim.
Hiểu tính lão đại nhà mình, hắn bụm miệng đáp, “Em biết rồi.”
Trịnh Thế Bân hơi nâng mắt lên, cảnh cáo lần cuối, “Đây là lần cuối cùng tôi nói về vấn đề chọn kịch bản. Làm việc với tôi mà ngay cả chuyện cơ bản như thế cũng không biết, thế thì mau chóng thu dọn đồ đạc thôi việc cho xong.”
“…Lần sau sẽ không tái phạm nữa đâu ạ.”
Không đáp lại lời trợ lý, Trịnh Thế Bân trực tiếp chợp mắt. Tiếng gió mạnh đánh vào cửa sổ máy bay nghe thật thoải mái. Hừm, đừng nói là 5 tháng, cho dù không nhận đóng quảng cáo thì anh vẫn sẽ đồng ý.
Anh không thiếu tiền, cho nên anh chú trọng chất lượng kịch bản hơn. Không biết từ khi nào trợ lý lại nhúng tay vào mấy chuyện này. Trịnh Thế Bân lạnh mắt.
Vừa xuống máy bay, trợ lý nhanh chóng lấy bưu kiện trong hòm thư phòng làm việc ra cho anh xem.
Trịnh Thế Bân xem hết một lượt thấy kịch bản cũng thú vị. Tình cảm của nam chính rất tinh tế, có tính thử thách.
“Có thông tin về các diễn viên chính khác không?”
“Vẫn chưa thấy gì cả.”
“Ừm.” Nhẹ giọng ừm một tiếng, Trịnh Thế Bân đưa lại kịch bản cho hắn. Tiến vào xe bánh mì ngồi, chuẩn bị đi tới tổ phim mà anh đang làm.
Bỗng cảm thấy tim nặng trĩu, đầu đau như nứt toạc ra, anh xoa đầu, không nhịn được muốn ngủ một giấc.
Vuốt tóc qua loa mấy cái, Trịnh Thế Bân đỡ trán ngồi nghỉ trên ghế chờ.
Sau mấy cảnh nữa mới tới lượt diễn của anh. Cảnh quay của anh bị chậm hơn so với dự tính, thật bực mình.
“Vai này tùy tiện chọn ai đó diễn đi!”
“Không kịp nữa rồi.”
Xảy ra chuyện gì rồi? Trịnh Thế Bân nghĩ.
“Vậy cô gọi điện hỏi Hồ Loạn, chúng ta có một vai diễn nhỏ, cậu ta có muốn nhận không? Tối hôm kia tôi còn nhìn thấy cậu ta ở Hoành Điếm mà.”
“Được, để tôi gọi luôn.”
Cái tên này có chút quen thuộc. Trịnh Thế Bân mở mắt ra, ngón tay vỗ vỗ vào bên hông, rốt cuộc đã nghe tên này ở đâu rồi nhỉ…
Miệng anh bắt đầu lẩm nhẩm. Bỗng nghĩ tới cái gì đó, hai mắt anh híp lại nhìn về phía hai người đang nói chuyện cách đây không xa.
Hồ Loạn…