Đến thứ năm, Bối Hiểu Ninh xin nghỉ thứ sáu và chủ nhật. Quản lý tỏ ra không vui, cuối cùng Bối Hiểu Ninh chủ động hy sinh toàn bộ ngày nghỉ của một tháng kế tiếp, lão bản lúc ấy mới gật đầu, xem như là đã cho phép.
Được lão bản đồng ý rồi, Bối Hiểu Ninh lại bắt đầu thấy đau đầu vì Lăng Tiếu, y chính là một kẻ về phương diện kia sinh lực tràn đầy đi, nếu biết mình trong một tháng tiếp không thể cùng y, không chừng y thực dám phát điên lên đến thẳng công ty cãi tay đôi với giám đốc lắm. Nhưng mà trước mắt cứ kệ móa nó mà liều mạng làm thôi, Bối Hiểu Ninh cũng không chú ý thêm nhiều nữa. Hắn nghĩ cố làm thêm mấy ngày cuối tuần rồi lại xin nghỉ chắc cũng không có vấn đề gì đi.
Ngày tiếp theo, mặc kệ Bối Hiểu Ninh phản đối thế nào, Lăng Tiếu vẫn kiên trì thuê xe đưa hắn về nhà cha mẹ. Y lấy lý do là muốn tương lai có một ngày tới nhà hắn đề xin cha mẹ vợ cho y rước Bối Hiểu Ninh đi. Bối Hiểu Ninh lo lắng bị người quen nhìn thấy, không có tâm trạng nói chuyện cùng y, một mực yên lặng chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đến nơi, Bối Hiểu Ninh ở trong xe thám thính tận năm, sáu phút, rồi mới chịu mở cửa xe, nhảy lên nhảy xuống như con thỏ. Sau đó đi thêm được không đến chục bước, hắn quả nhiên liền đụng trúng một người hàng xóm đang dẫn chó đi dạo. Bối Hiểu Ninh cố gắng giả vờ bình tĩnh đi theo nói chuyện phiếm, rồi lại ngồi xổm xuống chơi với hai con chó, xong mới đứng lên tiếp tục đi vào trong tiểu khu.
Lăng Tiếu mở cửa sổ xe hút thuốc, nhìn Bối Hiểu Ninh đi vào tiểu khu. Xem một lúc, y đột nhiên nhất thời cao hứng, dập thuốc, lặng lẽ bám theo.
Bối Hiểu Ninh nhìn giờ một chút, sắp đến mười hai giờ, hắn vội vàng đi nhanh hơn, hoàn toàn không có chú ý đến cái xe hơi ở xa xa đang bám theo.
Bối Hiểu Ninh vừa vào nhà, nhìn thấy mẹ hắn đoan đoan chính chính mà ngồi trên ghế salon. Bối Hiểu Ninh đổi dép, “Mẹ ở nhà một mình?”
“Cha ngươi đi đánh mạt trượt rồi.” Nói xong mẹ Bối Hiểu Ninh cầm điện thoại nghe máy.
“A lô? Tam tẩu a!”
“…”
“Ừ, Hiểu Ninh vừa về.”
“…”
“Được, chúng ta qua ngay.”
Bà buông điện thoại, Bối Hiểu Ninh ngồi xuống trước mặt bà, “Mẹ nói có chuyện gì vậy? Chúng ta phải đi đâu à?”
“Ờ…” Mẹ trốn tránh ánh mắt Bối Hiểu Ninh, “Mấy hôm trước đến nhà cậu ngươi ăn cơm, mợ ngươi nói cô ấy có một đứa cháu gái bên ngoại, năm nay đã hai sáu rồi mà còn chưa có bạn trai. Ngươi xem, vừa lúc con bé nhỏ hơn ngươi hai tuổi, cho nên…”
“Mẹ! Mẹ… Mẹ muốn con về để mang con đi… xem mặt?”
“Đúng vậy, ngươi cũng lớn lắm rồi còn nhỏ gì nữa, chuyện chung thân đại sự không thể cứ kéo dài như vậy được.”
“Nhưng mà… Mẹ, con…”
“Đừng nói nữa. Người ta cũng hẹn cả rồi, hôm nay thế nào cũng phải có mặt ở đấy.”
“Nhưng mà… Mẹ, con không muốn kết hôn, con…”
“Cái gì mà không kết hôn?! Sớm muộn gì ngươi cũng phải kết hôn!”
Bối Hiểu Ninh im lặng. Mẹ hắn suy nghĩ một chút rồi lại dùng ngữ khí năn nỉ nói: “Ngươi cứ đến xem một chút, nha, chỉ nhìn qua một cái cũng không được sao? Coi như ngươi đi vì mẹ, có được không?”
Bối Hiểu Ninh rất bất đắc dĩ, chẳng làm gì khác được, đành vừa thở dài vừa gật đầu.
Mẹ Hiểu Ninh đứng dậy, “Được rồi, chúng ta đi nhanh đi. Đã hẹn trước ở khách sạn bên cạnh rồi, mau mau chuẩn bị.”
Bối Hiểu Ninh chậm rãi hậm hực ra cửa trước đi giày, mẹ hắn chạy vội vào nhà vệ sinh lấy lược, chải sơ qua mấy cái trên đầu Bối Hiểu Ninh, “Tóc ngươi có thể thôi bù xù rối tung rối mù được không hả?”
“Mẹ—“ Bối Hiểu Ninh làm nũng kêu một tiếng, “Con cố ý để rối thế đấy!”
“Cái gì mà cố ý để rối thế hả? Đầu như cái tổ quạ trông hay cái gì hả?!”
Hai mẹ con đi xuống lầu, mới đi được vài bước, Bối Hiểu Ninh liếc mắt liền thấy một chiếc xe cực kỳ quen thuộc. Trong lòng hắn ‘lộp bộp’ một cái, không tự giác nghiêng đầu nhìn trong xe, nhưng cước bộ vẫn như cũ.
Trong xe không có ai, Bối Hiểu Ninh lại bắt đầu nhìn quanh bốn phía, tức giận thầm mắng: cái đồ dở hơi kia! Sao còn chưa đi?! Lại còn bám theo vào được! Còn sợ người ta không nhìn thấy y hả?!
“Nhìn cái gì thế? Hiểu Ninh.”
“A?! Không có gì.”
Đến khách sạn, người phục vụ đưa mẹ con Hiểu Ninh vào một phòng nhỏ. Sau khi vào bên trong bà lại gọi điện thoại, qua khoảng hơn mười phút thì mợ ba mang cháu gái bên ngoại của mình tới. Bối Hiểu Ninh với mẹ vội vàng đứng lên.
“Mợ ba.” Bối Hiểu Ninh gọi một tiếng.
“Lại đây, chúng ta giới thiệu một chút.” Mợ ba nói với cháu ngoại trước: “Đây là con trai của dì em gái chú ngươi, gọi là Bối Hiểu Ninh.” Sau dó là lại quay sang Bối Hiểu Ninh, “Đây là cháu gái nhà mợ ba con, gọi là Vu Tuệ.”
“Xin chào.”
“Xin chào.”
Hai người trẻ tuổi gật đầu chào nhau. Bốn người ngồi vào, bắt đầu gọi thức ăn.
Lúc ăn cơm mẹ Hiểu ninh cùng mợ ba nói mấy chuyện trong nhà, ngẫu nhiên cũng hỏi han nhau chuyện Bối Hiểu Ninh cùng Vu Tuệ. Bối Hiểu Ninh cảm thấy không tự nhiên muốn chết, cảm thấy cái mặt cười của mình cực kỳ miễn cưỡng. Vu Tuệ luôn luôn có chút cúi đầu, há miệng nhỏ ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Bối Hiểu Ninh một cái. Nếu ánh mắt hai người không cẩn thận chạm nhau, bọn họ sẽ xấu hổ cùng đối phương cười cười.
Bối Hiểu Ninh nhớ đến chuyện Lăng Tiếu có khi vẫn còn đang ở đâu đấy gần nhà hắn, ăn một lát, rồi đứng lên nói muốn đi nhà vệ sinh, rồi rời khỏi phòng.
Vào phòng vệ sinh, Bối Hiểu Ninh lấy điện thoại ra, vừa định gọi cho Lăng Tiếu. Cửa phòng vệ sinh mở ra, Lăng Tiếu bước vào.
“Sao anh lại ở chỗ này?!” Bối Hiểu Ninh giật mình nhìn y.
“Anh thấy bọn em vào, nên cũng vào theo.” Lăng Tiếu cợt nhả dán mặt vào trước mặt Bối Hiểu Ninh.
“Anh bị cuồng theo dõi à?! Dừng xe dưới nhà tôi làm gì, lại còn cùng bọn tôi đến khách sạn?!”
“Anh đến dưới lầu nhà em là muốn biết cửa nhà em nó ra sao mà, sau này còn tiện thăm hỏi. Sau đó anh lại nghĩ nên đem tình huống trước sau hiểu cho rõ rang, nên biết rõ cuộc sống địa phương em một chút, cho nên mới xuống xe đi dạo xung quanh. Nhìn thấy em với bác gái đi vào, đúng lúc anh cũng thấy hơi bị đói bụng nên cũng đi cùng vào kiếm cái gì ăn.”
“Anh thật là hồ đồ!” Bối Hiểu Ninh có chút tức giận, “Mẹ tôi gặp qua anh hai lần rồi, bà vừa thấy anh nhất định sẽ nhận ra! Lát nữa ra ngoài anh mau rời đi đi!”
“Nhưng mà thức ăn đã mang lên rồi, anh còn chưa có ăn.”
“Cho vào túi mang đi.”
Lăng Tiếu đột nhiên vươn tay đẩy, Bối Hiểu Ninh bị đẩy ngã lên tường, y tiến lên từng bước, “Em chắc không phải là… Sợ anh phá chuyện tốt của em đi?”
“Cái gì?”
“Anh thấy. sau lại có một người phụ nữ trung niên dẫn thao một cô gái trẻ cũng vào phòng em. Em là đến xem mặt đúng không?” Khóe miệng Lăng Tiếu cong thành một độ cung quỷ dị, mặt áp sát vào trước mắt Bối Hiểu Ninh.
“Tôi… tôi cũng không biết mẹ lại muốn tôi về làm cái này.” Bối Hiểu Ninh nhất thời thiếu dưỡng khí, thanh âm cũng thấp xuống.
“Thật sự không biết?” Môi Lăng Tiếu gần như chạm xuống mũi Bối Hiểu Ninh rồi.
“Thật sự không biết.” Bối Hiểu Ninh gắt gao thu cằm lại, lùi cũng không lùi được.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, một người khách đi vào, chứng kiến tình hình trước mắt mà ngây ngẩn cả người.
Lăng Tiếu nhanh chóng lui về phía sau từng bước, hướng người đi vào cười một chút, đi quả cánh cửa bên cạnh người nọ, đồng thời làm một tư thế ‘xin mời’. Sau đó tự mình ngẩng đầu, nghênh ngang đi ra ngoài.
Người vừa đi vào là một người trung niên mập mạp, đứng ở cửa ngơ ngác nhìn Bối Hiểu Ninh vài giây, đột nhiên nói: “Ngươi không phải là… con của Bối gia lão nhị sao?”
“A?” Bối Hiểu Ninh choáng váng.
“Ta là Lưu thúc của ngươi, nhà ngay sau nhà ngươi, lúc ngươi kết hôn ta còn đi đây.”
“Nga, Lưu…Lưu thúc thúc hảo. Con còn có việc, đi trước, bác cứ… từ từ dùng.” Bối Hiểu Ninh buốt răng giống như muốn lệch cả miệng: chi— chết tiệt! Minh đang nói cái quái gì a!
Chật vật chạy khỏi phòng vệ sinh, Bối Hiểu Ninh tuyệt vọng nghĩ: thôi xong rồi, Lưu thúc này là ai ta? Sao một tý ấn tượng cũng không có a??! Liệu ông ấy có nói với cha không đây? Ưn… chắc là không. Nhưng mà… ông ấy nhất định sẽ nói với những người khác, thế thì… thôi xong hết rồi, nhất định sẽ biết….
Nghĩ vậy, Bối Hiểu Ninh đi tới cửa phòng rồi, quay đầu lại, hắn nhìn thấy Lăng Tiếu đang ngồi ở một góc khuất nhìn mình cười ***. Bối Hiểu Ninh hung hang trừng y một cái, chỉ chỉ cửa, rồi đẩy cửa đi vào.
Cơm nước xong, bọn Bối Hiểu Ninh ra ngoài, Lăng Tiếu đã rời đi. Mẹ Hiểu Ninh muốn mợ ba và Vu Tuệ về nhà ngồi chơi. Mợ ba nhìn Vu Tuệ, Vu Tuệ không nói gì, vì vậy bốn người liền cùng nhau quay về nhà mẹ Bối Hiểu Ninh.
Lúc đi qua dưới lầu, xe Lăng Tiếu vẫn đỗ chỗ cũ, trong xe vẫn chưa có ai.
Mợ ba cùng Vu Tuệ ngồi một lúc thì đi, Bối Hiểu Ninh phụng mệnh đưa hai người xuống lầu. Xe vẫn đỗ chỗ cũ, Bối Hiểu Ninh có chút cảm giác muốn điên. Lúc quay lại phải nói còn có chút việc chưa làm xong, phải về nhà, rồi vội vàng chạy khỏi chỗ mẹ đi ra, xe Lăng Tiếu không còn ở đấy nữa. Bối Hiểu Ninh đi tới cửa tiểu khu, xe lại xuất hiện.
Bối Hiểu Ninh không thèm để ý, cố tình ngoảnh mặt đi thẳng về phía trước, Lăng Tiếu lái xe ở phía sau chậm rãi đi theo, cuối cùng Bối Hiểu Ninh rốt cục hết nhịn nổi, mở cửa lên xe.
“Rốt cuộc thì anh nghĩ cái gì thế?!” Bối Hiểu Ninh nghiến răng nghiến lợi nhìn Lăng Tiếu.
“Không nghĩ gì cả, chỉ là… em khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một ngày, vừa lúc anh cũng không có chuyện gì làm.”
Bối Hiểu Ninh không lên tiếng, Lăng Tiếu đạp chân ga, xe bắt đầu gia tốc.
Bối Hiểu Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ngày mai tôi cũng xin nghỉ phép rồi, nhất định sẽ ở cùng với anh.”
——————-
*Tội lỗi quá, hơn 2 tháng rầu mới cho TLBTN hội ngộ cùng mn TToTT
Mong mn vẫn còn nhớ, chưa quên mất bạn Ninh đáng iêu vs bạn Tiếu dở hơi của ta a~*
About these ads
Đến thứ năm, Bối Hiểu Ninh xin nghỉ thứ sáu và chủ nhật. Quản lý tỏ ra không vui, cuối cùng Bối Hiểu Ninh chủ động hy sinh toàn bộ ngày nghỉ của một tháng kế tiếp, lão bản lúc ấy mới gật đầu, xem như là đã cho phép.
Được lão bản đồng ý rồi, Bối Hiểu Ninh lại bắt đầu thấy đau đầu vì Lăng Tiếu, y chính là một kẻ về phương diện kia sinh lực tràn đầy đi, nếu biết mình trong một tháng tiếp không thể cùng y, không chừng y thực dám phát điên lên đến thẳng công ty cãi tay đôi với giám đốc lắm. Nhưng mà trước mắt cứ kệ móa nó mà liều mạng làm thôi, Bối Hiểu Ninh cũng không chú ý thêm nhiều nữa. Hắn nghĩ cố làm thêm mấy ngày cuối tuần rồi lại xin nghỉ chắc cũng không có vấn đề gì đi.
Ngày tiếp theo, mặc kệ Bối Hiểu Ninh phản đối thế nào, Lăng Tiếu vẫn kiên trì thuê xe đưa hắn về nhà cha mẹ. Y lấy lý do là muốn tương lai có một ngày tới nhà hắn đề xin cha mẹ vợ cho y rước Bối Hiểu Ninh đi. Bối Hiểu Ninh lo lắng bị người quen nhìn thấy, không có tâm trạng nói chuyện cùng y, một mực yên lặng chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đến nơi, Bối Hiểu Ninh ở trong xe thám thính tận năm, sáu phút, rồi mới chịu mở cửa xe, nhảy lên nhảy xuống như con thỏ. Sau đó đi thêm được không đến chục bước, hắn quả nhiên liền đụng trúng một người hàng xóm đang dẫn chó đi dạo. Bối Hiểu Ninh cố gắng giả vờ bình tĩnh đi theo nói chuyện phiếm, rồi lại ngồi xổm xuống chơi với hai con chó, xong mới đứng lên tiếp tục đi vào trong tiểu khu.
Lăng Tiếu mở cửa sổ xe hút thuốc, nhìn Bối Hiểu Ninh đi vào tiểu khu. Xem một lúc, y đột nhiên nhất thời cao hứng, dập thuốc, lặng lẽ bám theo.
Bối Hiểu Ninh nhìn giờ một chút, sắp đến mười hai giờ, hắn vội vàng đi nhanh hơn, hoàn toàn không có chú ý đến cái xe hơi ở xa xa đang bám theo.
Bối Hiểu Ninh vừa vào nhà, nhìn thấy mẹ hắn đoan đoan chính chính mà ngồi trên ghế salon. Bối Hiểu Ninh đổi dép, “Mẹ ở nhà một mình?”
“Cha ngươi đi đánh mạt trượt rồi.” Nói xong mẹ Bối Hiểu Ninh cầm điện thoại nghe máy.
“A lô? Tam tẩu a!”
“…”
“Ừ, Hiểu Ninh vừa về.”
“…”
“Được, chúng ta qua ngay.”
Bà buông điện thoại, Bối Hiểu Ninh ngồi xuống trước mặt bà, “Mẹ nói có chuyện gì vậy? Chúng ta phải đi đâu à?”
“Ờ…” Mẹ trốn tránh ánh mắt Bối Hiểu Ninh, “Mấy hôm trước đến nhà cậu ngươi ăn cơm, mợ ngươi nói cô ấy có một đứa cháu gái bên ngoại, năm nay đã hai sáu rồi mà còn chưa có bạn trai. Ngươi xem, vừa lúc con bé nhỏ hơn ngươi hai tuổi, cho nên…”
“Mẹ! Mẹ… Mẹ muốn con về để mang con đi… xem mặt?”
“Đúng vậy, ngươi cũng lớn lắm rồi còn nhỏ gì nữa, chuyện chung thân đại sự không thể cứ kéo dài như vậy được.”
“Nhưng mà… Mẹ, con…”
“Đừng nói nữa. Người ta cũng hẹn cả rồi, hôm nay thế nào cũng phải có mặt ở đấy.”
“Nhưng mà… Mẹ, con không muốn kết hôn, con…”
“Cái gì mà không kết hôn?! Sớm muộn gì ngươi cũng phải kết hôn!”
Bối Hiểu Ninh im lặng. Mẹ hắn suy nghĩ một chút rồi lại dùng ngữ khí năn nỉ nói: “Ngươi cứ đến xem một chút, nha, chỉ nhìn qua một cái cũng không được sao? Coi như ngươi đi vì mẹ, có được không?”
Bối Hiểu Ninh rất bất đắc dĩ, chẳng làm gì khác được, đành vừa thở dài vừa gật đầu.
Mẹ Hiểu Ninh đứng dậy, “Được rồi, chúng ta đi nhanh đi. Đã hẹn trước ở khách sạn bên cạnh rồi, mau mau chuẩn bị.”
Bối Hiểu Ninh chậm rãi hậm hực ra cửa trước đi giày, mẹ hắn chạy vội vào nhà vệ sinh lấy lược, chải sơ qua mấy cái trên đầu Bối Hiểu Ninh, “Tóc ngươi có thể thôi bù xù rối tung rối mù được không hả?”
“Mẹ—“ Bối Hiểu Ninh làm nũng kêu một tiếng, “Con cố ý để rối thế đấy!”
“Cái gì mà cố ý để rối thế hả? Đầu như cái tổ quạ trông hay cái gì hả?!”
Hai mẹ con đi xuống lầu, mới đi được vài bước, Bối Hiểu Ninh liếc mắt liền thấy một chiếc xe cực kỳ quen thuộc. Trong lòng hắn ‘lộp bộp’ một cái, không tự giác nghiêng đầu nhìn trong xe, nhưng cước bộ vẫn như cũ.
Trong xe không có ai, Bối Hiểu Ninh lại bắt đầu nhìn quanh bốn phía, tức giận thầm mắng: cái đồ dở hơi kia! Sao còn chưa đi?! Lại còn bám theo vào được! Còn sợ người ta không nhìn thấy y hả?!
“Nhìn cái gì thế? Hiểu Ninh.”
“A?! Không có gì.”
Đến khách sạn, người phục vụ đưa mẹ con Hiểu Ninh vào một phòng nhỏ. Sau khi vào bên trong bà lại gọi điện thoại, qua khoảng hơn mười phút thì mợ ba mang cháu gái bên ngoại của mình tới. Bối Hiểu Ninh với mẹ vội vàng đứng lên.
“Mợ ba.” Bối Hiểu Ninh gọi một tiếng.
“Lại đây, chúng ta giới thiệu một chút.” Mợ ba nói với cháu ngoại trước: “Đây là con trai của dì em gái chú ngươi, gọi là Bối Hiểu Ninh.” Sau dó là lại quay sang Bối Hiểu Ninh, “Đây là cháu gái nhà mợ ba con, gọi là Vu Tuệ.”
“Xin chào.”
“Xin chào.”
Hai người trẻ tuổi gật đầu chào nhau. Bốn người ngồi vào, bắt đầu gọi thức ăn.
Lúc ăn cơm mẹ Hiểu ninh cùng mợ ba nói mấy chuyện trong nhà, ngẫu nhiên cũng hỏi han nhau chuyện Bối Hiểu Ninh cùng Vu Tuệ. Bối Hiểu Ninh cảm thấy không tự nhiên muốn chết, cảm thấy cái mặt cười của mình cực kỳ miễn cưỡng. Vu Tuệ luôn luôn có chút cúi đầu, há miệng nhỏ ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Bối Hiểu Ninh một cái. Nếu ánh mắt hai người không cẩn thận chạm nhau, bọn họ sẽ xấu hổ cùng đối phương cười cười.
Bối Hiểu Ninh nhớ đến chuyện Lăng Tiếu có khi vẫn còn đang ở đâu đấy gần nhà hắn, ăn một lát, rồi đứng lên nói muốn đi nhà vệ sinh, rồi rời khỏi phòng.
Vào phòng vệ sinh, Bối Hiểu Ninh lấy điện thoại ra, vừa định gọi cho Lăng Tiếu. Cửa phòng vệ sinh mở ra, Lăng Tiếu bước vào.
“Sao anh lại ở chỗ này?!” Bối Hiểu Ninh giật mình nhìn y.
“Anh thấy bọn em vào, nên cũng vào theo.” Lăng Tiếu cợt nhả dán mặt vào trước mặt Bối Hiểu Ninh.
“Anh bị cuồng theo dõi à?! Dừng xe dưới nhà tôi làm gì, lại còn cùng bọn tôi đến khách sạn?!”
“Anh đến dưới lầu nhà em là muốn biết cửa nhà em nó ra sao mà, sau này còn tiện thăm hỏi. Sau đó anh lại nghĩ nên đem tình huống trước sau hiểu cho rõ rang, nên biết rõ cuộc sống địa phương em một chút, cho nên mới xuống xe đi dạo xung quanh. Nhìn thấy em với bác gái đi vào, đúng lúc anh cũng thấy hơi bị đói bụng nên cũng đi cùng vào kiếm cái gì ăn.”
“Anh thật là hồ đồ!” Bối Hiểu Ninh có chút tức giận, “Mẹ tôi gặp qua anh hai lần rồi, bà vừa thấy anh nhất định sẽ nhận ra! Lát nữa ra ngoài anh mau rời đi đi!”
“Nhưng mà thức ăn đã mang lên rồi, anh còn chưa có ăn.”
“Cho vào túi mang đi.”
Lăng Tiếu đột nhiên vươn tay đẩy, Bối Hiểu Ninh bị đẩy ngã lên tường, y tiến lên từng bước, “Em chắc không phải là… Sợ anh phá chuyện tốt của em đi?”
“Cái gì?”
“Anh thấy. sau lại có một người phụ nữ trung niên dẫn thao một cô gái trẻ cũng vào phòng em. Em là đến xem mặt đúng không?” Khóe miệng Lăng Tiếu cong thành một độ cung quỷ dị, mặt áp sát vào trước mắt Bối Hiểu Ninh.
“Tôi… tôi cũng không biết mẹ lại muốn tôi về làm cái này.” Bối Hiểu Ninh nhất thời thiếu dưỡng khí, thanh âm cũng thấp xuống.
“Thật sự không biết?” Môi Lăng Tiếu gần như chạm xuống mũi Bối Hiểu Ninh rồi.
“Thật sự không biết.” Bối Hiểu Ninh gắt gao thu cằm lại, lùi cũng không lùi được.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, một người khách đi vào, chứng kiến tình hình trước mắt mà ngây ngẩn cả người.
Lăng Tiếu nhanh chóng lui về phía sau từng bước, hướng người đi vào cười một chút, đi quả cánh cửa bên cạnh người nọ, đồng thời làm một tư thế ‘xin mời’. Sau đó tự mình ngẩng đầu, nghênh ngang đi ra ngoài.
Người vừa đi vào là một người trung niên mập mạp, đứng ở cửa ngơ ngác nhìn Bối Hiểu Ninh vài giây, đột nhiên nói: “Ngươi không phải là… con của Bối gia lão nhị sao?”
“A?” Bối Hiểu Ninh choáng váng.
“Ta là Lưu thúc của ngươi, nhà ngay sau nhà ngươi, lúc ngươi kết hôn ta còn đi đây.”
“Nga, Lưu…Lưu thúc thúc hảo. Con còn có việc, đi trước, bác cứ… từ từ dùng.” Bối Hiểu Ninh buốt răng giống như muốn lệch cả miệng: chi— chết tiệt! Minh đang nói cái quái gì a!
Chật vật chạy khỏi phòng vệ sinh, Bối Hiểu Ninh tuyệt vọng nghĩ: thôi xong rồi, Lưu thúc này là ai ta? Sao một tý ấn tượng cũng không có a??! Liệu ông ấy có nói với cha không đây? Ưn… chắc là không. Nhưng mà… ông ấy nhất định sẽ nói với những người khác, thế thì… thôi xong hết rồi, nhất định sẽ biết….
Nghĩ vậy, Bối Hiểu Ninh đi tới cửa phòng rồi, quay đầu lại, hắn nhìn thấy Lăng Tiếu đang ngồi ở một góc khuất nhìn mình cười . Bối Hiểu Ninh hung hang trừng y một cái, chỉ chỉ cửa, rồi đẩy cửa đi vào.
Cơm nước xong, bọn Bối Hiểu Ninh ra ngoài, Lăng Tiếu đã rời đi. Mẹ Hiểu Ninh muốn mợ ba và Vu Tuệ về nhà ngồi chơi. Mợ ba nhìn Vu Tuệ, Vu Tuệ không nói gì, vì vậy bốn người liền cùng nhau quay về nhà mẹ Bối Hiểu Ninh.
Lúc đi qua dưới lầu, xe Lăng Tiếu vẫn đỗ chỗ cũ, trong xe vẫn chưa có ai.
Mợ ba cùng Vu Tuệ ngồi một lúc thì đi, Bối Hiểu Ninh phụng mệnh đưa hai người xuống lầu. Xe vẫn đỗ chỗ cũ, Bối Hiểu Ninh có chút cảm giác muốn điên. Lúc quay lại phải nói còn có chút việc chưa làm xong, phải về nhà, rồi vội vàng chạy khỏi chỗ mẹ đi ra, xe Lăng Tiếu không còn ở đấy nữa. Bối Hiểu Ninh đi tới cửa tiểu khu, xe lại xuất hiện.
Bối Hiểu Ninh không thèm để ý, cố tình ngoảnh mặt đi thẳng về phía trước, Lăng Tiếu lái xe ở phía sau chậm rãi đi theo, cuối cùng Bối Hiểu Ninh rốt cục hết nhịn nổi, mở cửa lên xe.
“Rốt cuộc thì anh nghĩ cái gì thế?!” Bối Hiểu Ninh nghiến răng nghiến lợi nhìn Lăng Tiếu.
“Không nghĩ gì cả, chỉ là… em khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một ngày, vừa lúc anh cũng không có chuyện gì làm.”
Bối Hiểu Ninh không lên tiếng, Lăng Tiếu đạp chân ga, xe bắt đầu gia tốc.
Bối Hiểu Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ngày mai tôi cũng xin nghỉ phép rồi, nhất định sẽ ở cùng với anh.”
——————-
Tội lỗi quá, hơn tháng rầu mới cho TLBTN hội ngộ cùng mn TToTT
Mong mn vẫn còn nhớ, chưa quên mất bạn Ninh đáng iêu vs bạn Tiếu dở hơi của ta a~
About these ads