Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tộc lông vũ mới nở ra, đa số là duy trì hình thái nguyên thủy.”
“Vậy sao?” Tần Ninh nhíu mày.
Vì sao cậu không nhớ được, bản thân từng có giai đoạn như vậy?
Lại là vì ký ức gián đoạn?
“Em và ta lại ngược lại.” Bạch Hử nói, “Từ thời thái cổ đã là như vậy.”
Sau khi phượng hoàng nở ra, sẽ lập tức thay đổi hình thái, cũng vẫn duy trì đến khi trưởng thành.
Ở trong tinh hạm, Bạch Hử ấn qua sau gáy Tần Ninh vài lần, cậu cũng không sinh ra biến hóa gì. Bởi vậy, càng giúp cho y khẳng định, huyết mạch của Tần Ninh vô cùng thuần túy.
Lời nói vừa dứt, tóc đen lại bị ngón tay cuộn lên.
Tần Ninh không quay đầu.
So với lúc đầu, cậu đã có thể bình tĩnh tự nhiên.
Cái gọi là thói quen, thật sự là đáng sợ mà.
Cầu thang lên xuống đến đáy, Bạch Hử ấn vào bảng điều khiển, sau một luồng sáng nhạt dựng đứng, mặt tường tách ra hai bên.
Nơi này đã cách trạm hàng không ít nhất một nghìn mét.
Kỳ lạ là, hành lang lối đi ngang dọc, lại không làm người cảm thấy nửa điểm áp lực. Ngược lại, hành lang trong suốt dung hợp với các kiến trúc chằng chịt, giống như một bức tranh không trung lập thể mà lại lộng lẫy.
Tần Ninh được thả xuống đất, lòng bàn chân có chút phù phiếm. Cắn răng chịu đựng, mới không lảo đảo ngã xuống.
Khoảng cách cậu không đến trăm mét, mấy tiếng huyên náo vang vọng, bụi đất tung tóe.
Mấy con chim non hoàn thành nhiệm vụ thành công, nối tiếp nhau rơi xuống.
Cái bụng tròn vo giống như lò xo giảm xóc, sau khi rơi xuống đất còn bắn lên vài cái. Cuối cùng, cánh nhỏ mở ra, hai chân giơ lên trời, kêu mấy tiếng chói tai, nằm ngửa trên mặt đất.
Đại nhạn ở đỉnh đầu kêu to, đợi tất cả chim non rơi xuống đất, mới xoay quanh một vòng, từ từ hạ cánh.
Đám chim non lăn lông lốc bò dậy, chạy đến bên cạnh đại nhạn, không có nửa điểm dáng vẻ bị dọa sợ.
Tộc lông vũ tóc đen nhảy xuống khỏi lưng nhạn, khom lưng túm chim non lên.
Kiểm tra qua tình trạng, xác định không người bị thương, tiện tay xách cánh, trực tiếp ném lên vai.
Chim non kêu dát dát, rất là hưng phấn.
Tình cảnh này, Tần Ninh không biết nên làm ra biểu tình gì.
Ở trước mặt bạch giáp hắc nhạn, cái gọi là ba hổ mẹ hổ, nháy mắt bị giây thành bụi, đều có thể ôm đoàn ngồi góc tường vẽ vòng luôn.
“Bạch chủ.”
Nhìn thấy mấy người Bạch chủ, hai tộc lông vũ bước lên hành lễ, cười nói: “Nghe nói ngài lại đến tinh cầu nguyên thủy?”
“Có một số việc.” Bạch Hử gật đầu.
“Chuyện trạm không gian?”
Một tộc lông vũ mở miệng, một tay ấn chim non trên vai xuống, không cho nó lộn xộn.
Thấy Bạch Hử không phủ nhận, người khác tiếp lời: “Tuy rằng Lật Nhan tùy hứng, nhưng lần này cậu ta không có sai bao nhiêu.”
Lý lẽ căn bản không ở thành Đá!
“Nếu đám khủng điểu kia muốn dây dưa, ngài có tính toán gì?”
Bạch Hử không trả lời ngay, hỏi ngược lại: “Chuyện này, trong thành đều biết?”
“Đương nhiên.” Tộc lông vũ mở miệng trước nói.
“Mấy lần trước không cho bọn họ như ý, không rút ra bài học, lần này còn đến!”
“Nghe nói ngài cho bọn họ cua ánh trăng? Thật sự là rất lời cho bọn họ!”
“Hai hắc ưng từ vương thành đến, cả ngày canh giữ ở trạm hàng không. Không cần hỏi thăm tỉ mỉ cũng biết là vì cái gì.”
“Ô Đàn đến tinh cầu nguyên thủy săn trộm, vì sao bọn họ mặc kệ?”
Thành Vũ có thể nghiền thành Đá thành tro, nhưng loại so sánh này đúng là làm người bất mãn.
“Thành Đá tính toán tinh cầu nguyên thủy, không phải một ngày hai ngày. Nếu không phải mùa sinh sản năm nay sớm hơn, lại gặp phải trùng triều, mọi người đều cho rằng nên cho Ô Đàn một bài học.”
Chủng tộc có thể lái tinh hạm bắn tinh cầu, suýt chút nữa thì đuổi đám côn trùng kia vào hố đen, tự nhiên sẽ không là người lương thiện.
Bạch giáp hắc nhạn không phải chim dữ, tính tình coi như ôn hòa. Đem so sánh, đa số chim dữ thành Vũ đã sớm hận đến nghiến răng.
Nếu thoải mái nói, đưa ra thành ý, có lẽ còn có thể thương lượng. Nhưng thành Đá làm việc rất không lịch sự, căn bản không kiêng nể gì.
Không nói hai lời, trước xông vào sau săn trộm, chịu thiệt đi tìm nghị viện, cho rằng thành Vũ không người à?
Bắn một tinh hạm của mấy người thì sao?
Hành vi vượt quá ranh giới như vậy, không đánh đến cửa đã là khách khí!
Lật Nhan hạ lệnh nã pháo, hậu quả sau đó, chẳng qua chỉ là tranh cãi với nghị viện.
Sợ đầu sợ đuôi, mặc kệ tinh hạm “lai lịch không rõ” đi vào tinh cầu nguyên thủy, trở về thành chính, tuyệt đối sẽ bị nước miếng dìm chết đuối.
Lại không phải không thực lực đánh không lại, sợ cái quái gì!
“Chuyện này ta sẽ xử lý, nói lại cho mọi người không phải lo.”
Bạch Hử không muốn tiếp tục kéo dài.
Hai con hắc ưng bị hắn nói choáng, không đảm bảo sẽ không đột nhiên tỉnh táo, đuổi theo đến đây. Vì an toàn, tốt nhất đừng để cho bọn họ nhìn thấy Tần Ninh.
Biết tin tức không giấu được, nhưng có thể hoãn một chút là một chút.
“Hắc Toàn cũng trở về, ở cầu thang lên xuống số bốn.”
Tộc lông vũ tóc đen gật đầu, xoay người định rời đi, chim non trên vai lại đột nhiên bắt đầu giãy. Quay đầu nhìn về phía Tần Ninh, vỗ vỗ cánh nhỏ, kêu dát dát không ngừng.
“Thành thật chút.”
Cái mông nhỏ phúng phính bị vỗ hai cái, chim non vẫn không có ý buông tay. Thấy cha ruột nhấc chân dài, khoảng cách càng ngày càng xa, dứt khoát hạ quyết tâm, đạp một cái lăn xuống đất.
Chớp mắt rơi xuống đất, biến thành một thiếu niên tóc đen, dung mạo tuấn tú.
Không giống bạch giáp hắc nhạn trưởng thành, hai bên má chim non, chưa mọc ra lông trắng dấu hiệu.
Thiếu niên đứng lên, tóc vừa quá vai, tay dài chân dài, so với chim non tròn xoe, thật sự là cách biệt một trời.
Các tộc lông vũ trưởng thành thấy đều không ngạc nhiên, chỉ có Tần Ninh trợn tròn hai mắt, cằm rơi xuống đất.
Đây là cái gì?
Biến thành người sống?
Thế giới rất thần kỳ, trái tim không mạnh mẽ, thật sự không thể nào thích ứng.
Thiếu niên đứng lên, vỗ vỗ tay, quay về phía Tần Ninh cười chói mắt.
Đang định mở miệng, sau gáy bỗng nhiên bị túm chặt.
“Nhóc con này, muốn tạo phản?” Anh đẹp trai tóc đen hóa thành dạ xoa.
“Không phải, cha, cha ruột, cha nhìn, nhìn bên kia! Sau lưng Bạch chủ có con chim non!”
Hai chân thiếu niên bay lên không, lại duỗi cánh tay ra, ra sức chỉ về phía Tần Ninh.
Chim non a!
Bên cạnh Bạch chủ có chim non, lông đen!
Theo hướng ngón tay nhìn lại, bạch giáp hắc nhạn đồng loạt hóa đá. Biểu tình trên mặt, không khác gì với anh vũ.
“Bạch chủ, đây là?” Một con bạch giáp hắc nhạn cẩn thận hỏi.
“Nhặt được.”
“…”
Đi ra ngoài một chuyến, là có thể nhặt về một con chim non?
Bạch chủ sẽ không “nhặt” hắc ưng, cũng sẽ không nhặt chim non yến tước, lại càng không nhặt quạ đen.
Chẳng lẽ là tộc diên?
Nhìn màu sắc lông vũ, giống như hắc diên. Nhìn kích thước, lại giống yến vĩ diên.
Không nhìn thấy đồ đằng, cho dù nghĩ vỡ đầu, cũng sẽ không nghĩ đến, đối diện là một con nhạc trạc.
Các bạch giáp hắc nhạn trao đổi ánh mắt với nhau, sinh ra đủ loại suy đoán.
Mĩ thiếu niên nhân cơ hội giãy khỏi tay cha, chạy đến bên cạnh Tần Ninh. Không vội nói chuyện, mà là lấy ra một khối thịt cua, đưa vào trong tay Tần Ninh.
“Ăn đi.”
“Hả?”
“Cậu được Bạch chủ nhặt ở đâu? Gầy như vậy, nhất định là cuộc sống không tốt. Ăn nhiều một chút!”
Trên tay thiếu niên đeo ba cái vòng vàng, đều là thiết bị chứa vật kiểu mới. Không gian không nhỏ, chứa đầy đồ ăn.
Đối phương xuất phát từ ý tốt, Tần Ninh gian nan cong lên khóe môi, nói: “Cảm ơn.”
“Không cần, ăn đi. Ăn xong mình còn có!”
Dứt lời, lại lấy ra mấy khối thịt cua.
Tần Ninh không nói gì.
Thì ra, cho ăn là đam mê trời sinh của tộc lông vũ.
Trong đầu, hình tượng bạn ăn từng chờ đợi từ lâu, nháy mắt sụp đổ.
“Mình là Hắc Minh, nở được nửa tháng vũ trụ.” Hắc Minh nói, “Cậu tên là gì?”
“Tần Ninh.”
“Nhìn tuổi cậu hẳn là xấp xỉ mình. Qua hai tháng nữa là mình có thể đến trường học, cậu muốn cùng đi không?”
Tộc lông vũ từ khi ra khỏi vỏ đến khi độc lập, tốc độ tương đối nhanh. Giác điêu chậm nhất cũng chỉ cần hai năm.
Nhưng mà, đây không có nghĩa là “trưởng thành”.
Các tộc lông vũ trẻ tuổi, thường thường phải đợi đến một hai trăm năm, nhiều thậm chí phải bốn năm trăm năm, mới có thể tìm được bạn lữ.
Điều này thúc đẩy các chim non tranh nhau rời ổ, nóng lòng chứng minh bản thân.
Nhất là chim trống.
Chung quy em gái không đợi chim a!
Mà Bạch Hử chủ động độc thân, một độc chính là mấy nghìn năm, hoàn toàn thuộc về ngoại tộc.
“Trường học?” Tần Ninh có chút không phản ứng kịp.
“Đương nhiên.” Hắc Minh gật đầu, cảm thấy là lạ, “Cậu không biết?”
“Không biết.” Tần Ninh thành thật thừa nhận, vô thức ăn hết cả khối thịt cua.
Hắc Minh giật mình, nghĩ đến “lai lịch” của Tần Ninh, trong đầu đột nhiên hiện ra một hình ảnh. Tinh cầu biên giới xa xôi, cát vàng đầy trời. Một quả trứng lẻ loi, vỡ ra trong gió cát tàn sát bừa bãi. Chim non đáng thương, không có bất cứ trưởng bối bảo vệ, chỉ có thể dựa vào chính mình, gian nan sống sót.
Nghĩ đến đây, thiếu niên giàu lòng đồng tình đỏ vành mắt, hút hút mũi, dùng sức vỗ vỗ vai Tần Ninh.bg-ssp-{height:px}
“Yên tâm, cậu được Bạch chủ mang về, chính là chim của thành Vũ! Không phải tiếp tục chịu khổ, mọi người đều sẽ chăm sóc cậu!”
Trong khi Hắc Minh nói chuyện, mấy con chim non khác cũng đến gần, lần lượt biến thành hình dạng thiếu niên. Nhỏ khoảng mười ba mười bốn, lớn mười sáu mười bảy, đều là dáng người cao gầy, ngũ quan tuấn tú.
Giới thiệu lẫn nhau xong, các thiếu niên tranh nhau tỏ ý hữu hảo.
Mùa sinh sản năm nay, có tổng cộng hơn một nghìn ba trăm chim non phá xác.
Thời gian sinh ra không chênh lệch bao nhiêu, ở trong thành ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, mọi người quen đến không thể quen hơn.
Khó được có một gương mặt mới, trừ tò mò, càng nhiều chính là hưng phấn.
“Cậu cũng là lông đen, cho dù không phải cùng tộc, bọn mình cũng sẽ chăm sóc cậu!”
“Nhìn tuổi của cậu, đại khái xấp xỉ Hắc Minh, rất nhanh là có thể đi theo chim trưởng thành học tập.”
Hắc Minh lớn tuổi nhất, rất có thể sẽ độc lập sớm nhất, cả đám chim non đều rất hâm mộ.
“Có muốn đến chơi cùng bọn mình không?”
“Chơi?”
Tần Ninh cứng một chút, theo bản năng nhìn về phía đại nhạn đang nhàn nhã đứng chải lông bên cạnh.
Không phải là nhảy bungee đấy chứ?
“Đúng vậy, cậu cũng thích trò này?”
Nhìn theo ánh mắt Tần Ninh, các thiếu niên cho rằng gặp được tri âm, lộ ra nụ cười, răng nanh trắng tuyết.
“Rất kích thích đúng không?”
“Đây là truyền thống của bạch giáp hắc nhạn!”
“Vách núi ngoài thành đều bị chiếm, đại nhạn bay ở trong thành, căn bản không đủ cao!”
“Đúng vậy!”
Hắc Minh kề sát lại chút, thấp giọng nói: “Ngày mốt bọn mình ra ngoài thành, đến bờ biển chơi. Cậu có muốn đến không?”
“Bờ biển?”
“Mình đã sớm muốn ra bờ biển nhìn xem. Nếu có thể nhảy biển, nhất định càng kích thích!”
“…” Nhảy biển?
Hắc Minh lại kề sát chút nữa, nói: “Bạch chủ định nuôi cậu, đúng không? Vậy cậu càng phải học tập nhiều, cũng phải dũng cảm, nếu không sẽ bị các chim mái coi thường.”
Tần Ninh không nói lời nào, sắc mặt đen sì.
Cái gì gọi là “nuôi”?
Trong khi hai con chim nói chuyện, Bạch Hử đột nhiên cúi người, ôn hòa nói: “Cháu muốn ra ngoài thành?”
“Đúng!” Hắc Minh ngẩng đầu, vẻ mặt chờ mong, “Có thể không?”
“Có thể.” Bạch Hử gật đầu, tự nhiên chải qua đuôi tóc Tần Ninh, “Nhưng mà, cần phải có trưởng bối đi cùng, không được chạy quá xa.”
“… Vâng.”
Hắc Minh có chút thất vọng, hắn vốn muốn trộm đi với các bạn.
Hai giây sau lại tập trung tinh thần, bất kể nói như thế nào, có thể ra khỏi thành là được!
Các tộc lông vũ tóc đen lắc đầu, mấy nhóc con phá xác không bao lâu này, có khả năng gây chuyện nhất.
Hắc Minh nhếch môi, dùng khuỷu tay đụng đụng Tần Ninh, nói: “Được Bạch chủ nuôi thật tốt!”
Tần Ninh lại không nói gì.
Có phải thoát ly xã hội văn minh lâu quá rồi?
Cậu lại trở nên không thể nói chuyện với người khác.
Tạm biệt bạch giáp hắc nhạn, Bạch Hử không muốn lại sinh khúc chiết, nhảy lên tín thiên ông bay đến, trực tiếp bay về phía nơi ở.
Đáng tiếc, không phải chỉ nghĩ là có thể xong việc.
Anh vũ không hổ là vua bát quái, tốc độ truyền bá tin tức thật sự là kinh người.
Dọc theo đường đi, gặp được năm sáu nhóm tộc lông vũ chạy đến vây xem.
Hơi rụt rè một chút, chỉ nhìn thì cũng thôi. Lòng hiếu kỳ mạnh, đã bắt đầu ào ào bàn tán.
“Bạch chủ rốt cuộc có chim non?”
“Lông đen, không giống lắm.”
“Vậy là họ hàng cùng huyết thống?”
“Thiên nga là tộc đàn phượng hoàng, tuyệt đối lông trắng, làm sao có thể!”
“Ngược lại cũng đúng.”
Nhưng mà sự thật lại là, đáp án không có khả năng nhất, thường thường càng đến gần chân tướng.
Ngồi trên lưng tín thiên ông, Tần Ninh hơi có chút thất thần.
Một phút trước khốc soái cuồng bá duệ, ngay sau đó tập thể phạm nhị.
Truyền bát quái không chút mềm yếu.
Đây rốt cuộc là loại chủng tộc gì?
“Đang nghĩ cái gì?”
Bạch Hử nghiêng đầu, xích vàng cùng đá quý điểm xuyết trên trán, tóc dài theo gió nhẹ bay, đẹp đến dị thường không chân thật.
Không đợi Tần Ninh trả lời, một con du chuẩn đột nhiên từ trên cao lao xuống, cánh ánh sáng màu lam xám cuộn lên một cơn gió xoáy.
Tín thiên ông bị dọa sợ, thiếu chút nữa thì xảy ra tai nạn trên không.
“Bạch chủ, hai con hắc ưng kia rời đi!”
“Rời đi?” Bạch Hử có chút ngạc nhiên, “Là vương thành xảy ra chuyện?”
“Tạm thời không rõ. Tộc trưởng kim điêu gửi tin đến.” Sau khi du chuẩn bay đến gần, cánh ánh sáng nhẹ nhàng vung lên, duy trì tốc độ ngang với tín thiên ông, “Ngoài ra, tinh cầu biên giới gửi tin tức về, phát hiện tinh hạm tộc trùng ở ngoài tinh vực.”
“Tinh hạm tộc trùng?”
Tộc trùng sắp đến, đã là bí mật công khai.
Nhưng mà, gây rối vực Lam?
Nhất định là chán sống, chủ động xin cắt giảm trùng khẩu.
“Cho đến hiện tại, chỉ là vài chiếc tinh hạm loại nhỏ linh tinh. Không cần bên ta phát ra cảnh báo, đã tránh đi rất xa. Nhìn dáng vẻ không giống như đang dò đường, ngược lại như đang canh gác.”
“Canh gác?”
Cân nhắc một lát, Bạch Hử đại khái đoán được ý đồ của đối phương.
“Xem ra, mục đích của bọn họ là vực Xám, cũng có thể là vực Cam.”
“Không phải vực Xanh?”
Mười lần trùng triều, bảy lần đều là vực Xanh xui xẻo. Ba lần còn lại, do vực Xám cùng vực Cam gánh chịu. Lần nào đầu bị thiên thạch đập, mới có thể đánh về phía vực Lam cùng vực Đen.
Vực Tím còn lại, tộc trùng cũng là kính nhi viễn chi().
Một là khoảng cách quá mức xa xôi, qua lại không tiện. Cho dù cướp được đồ ăn, quá trình quay về cũng sẽ tiêu hóa sạch sẽ.
Thứ hai, trong vực đều là tộc đàn bò sát máu lạnh, chết cũng phải kéo đệm lưng.
Tộc trùng thử qua vài lần, cho dù có thể thắng lợi, cũng là thẳng thảm, không chiếm được bao nhiêu lợi ích. Ngược lại tổn thất rất nhiều thành viên cùng tinh hạm, bù phần bỏ ra, không đủ vốn gốc.
“Có gửi cảnh báo cho vực Xám cùng vực Cam không?” Du chuẩn nói.
Chuẩn bị đề phòng trước, đối với bọn họ mà nói, có thể giảm bớt không ít tổn thất.
Đối với thành Vũ mà nói, có thể kết một phần nhân tình.
“Có thể.” Bạch Hử gật đầu, “Chuyện này cậu xử lý.”
“Không báo cho vương đô?” Du chuẩn hơi nghiêng đầu.
“Không cần.”
Khóe môi Bạch Hử cong lên, nụ cười minh diễm, có chút ý vị không rõ.
Tần Ninh giả vờ thưởng thức phong cảnh, cậu không nghe thấy, cái gì cũng không biết.
Tuy nói đối phương không nhất định để ý… Tóm lại, cẩn thận làm đầu.
Cách đó không xa, đã có thể nhìn thấy ngọn núi lửa sừng sững.
“Phái thêm mấy người, cùng Giác Thành đi vương thành, nhanh chóng giải quyết chuyện thành Đá.”
“Rõ!”
Du chuẩn nhận lệnh bay đi.
Bạch Hử vỗ vỗ tín thiên ông, tín thiên ông lập tức trải rộng hai cánh, giống như một vệt sáng trắng tuyết, đột nhiên xẹt qua trời cao.
Cùng lúc đó, máy phi hành Lật Hiệt điều khiển, hạ xuống dưới chân núi lửa.
Kiến trúc bằng đá to lớn, do mười cây cột lớn chống lên. Thềm đá dài đến ba mét, điêu khắc đồ đằng của tộc đàn.
Khi tinh thành vừa thành lập, cuồng điêu đã định cư ở Lam tinh.
Làm nhóm dân cư đầu tiên trong thành, tộc đàn được cho phép ở lại dưới chân núi lửa, cách thiên nga gần nhất.
Tộc trưởng cuồng điêu đang lúc tráng niên, thể lực cùng trí tuệ đều đang ở trạng thái cao nhất.
Vừa có sự tín nhiệm của Bạch Hử, lại có tộc nhân ủng hộ, có thể nói sự nghiệp thành công, gia đình mỹ mãn, hoàn toàn xứng đáng là nhân sinh người thắng.
Nhưng mà, nhân sinh người thắng cũng có chuyện phiền lòng.
Hắn cùng thê tử có tổng cộng năm đứa con, các con gái có khả năng, con trai nhỏ nhất lại không bớt lo, hở ra một cái là tùy hứng liều lĩnh, gây họa khắp nơi, rõ rành rành là một con hùng điểu()!
Thương lượng với thê tử, dứt khoát ném đi trạm không gian, mắt không thấy lòng không phiền, hẳn là có thể bớt lo một chút.
Nào nghĩ đến, mới không nhìn mấy ngày, lại chọc ra cho hắn một cái sọt. Làm được xinh đẹp thì cũng thôi, cố tình để lại cái đuôi, rước lấy nghị viện!
Mấu chốt là, làm cho chủ thành phiền lòng!
Đứng ở trên bậc thang, tộc trưởng cuồng điêu hít vào, thở ra, lại hít vào, lại thở ra. Khuôn mặt còn tinh xảo hơn Lật Nhan, trào ra sát khí dày đặc.
Thê tử hắn đứng ở bên cạnh, dáng người nóng bỏng, khuôn mặt lại hơi có vẻ bình thường. Nhìn thấy con trai xuất hiện, mười ngón khép mở, tiếng răng rắc không ngừng.
Ra khỏi máy phi hành, Lật Nhan to gan ngẩng đầu lên, chỉ liếc một cái, lập tức lại muốn chui về. Bị Lật Hiệt đè lại, giãy giụa không có kết quả, nhịn không được nước mắt như mưa.
Trái có lão cha, phải có lão nương, lửa giận đều đạt đến trị số cao nhất.
Chạy không thoát nổi, mạng nhỏ xong đời!
() Kính nhi viễn chi: chỉ dám nhìn xa ko dám đến gần
() Hùng điểu: “hùng” ở đây là hùng trong “hùng hài tử”, ý nói là một con chim quậy phá gây sự
Yến tước:
Yến vĩ diên: