Bóng tối tựa như vô cùng vô tận.
Thiên nga màu bạch kim, hai cánh tràn đầy ánh bạc, trở thành nguồn sáng duy nhất chân núi.
“Nắm chặt!”
Trong quá trình rơi xuống, Bạch Hử cố gắng vùng thoát lực hút, di chuyển sang bên, sát lại vách núi nhô ra, chậm lại tốc độ. Không ngờ được, mỗi lần đều bị sức mạnh thần bí ngăn cách, thậm chí bắn ngược lại.
Mấy con thiên nga đã thử đủ phương pháp, đều kết thúc thất bại.
Tình hình này, cực kỳ giống như trên đảo hoang, ba con cuồng điêu gặp phải trong di tích nhạc trạc.
Tần Ninh được Bạch Hử ôm, trong người lại bắt đầu nóng lên. Cũng may không giống hai lần trước, nóng đến không khống chế nổi. Không cần ngoại lực giúp đỡ, bản thân cũng có thể ép xuống.
Vào sâu trong lòng núi, bóng tối càng đậm, lực hút càng thêm kinh khủng. Ngay cả Bạch Hử cũng không thể dễ dàng thoát ra, chỉ có thể dùng cánh ánh sáng che chở Tần Ninh, bị ép tiếp tục rơi xuống.
Bay qua một mảnh vách núi đen đặc, dường như có ánh sáng đỏ lấp lóe trong khe đá.
Tần Ninh mở to mắt nhìn, muốn nhìn lại, lại đã rơi xuống thêm hơn mười mét, căn bản không có cơ hội.
Rơi xuống khoảng một nghìn mét, lực hút yếu đi.
Sáu con thiên nga vỗ cánh, miễn cưỡng có thể ổn định thân thể, hết sức đến gần vách núi, giảm bớt tốc độ rơi.
“Nhìn bên kia.”
Mượn cơ hội này, Tần Ninh tập trung chú ý, tỉ mỉ quan sát vách núi, rốt cuộc phát hiện, ánh sáng đỏ không phải là ảo giác, trong khe đá đúng là có thứ gì đó.
“Ở đâu?”
Nhìn theo hướng Tần Ninh chỉ, trong mắt Bạch Hử lóe lên vẻ ngạc nhiên. Một cánh tay nâng Tần Ninh, tay kia đặt lên vách đá.
Chỉ chớp mắt, trong vách đá phát ra âm thanh khàn khàn, đá vụn không ngừng lăn xuống đầy giữa khe đá, giống như bị một lực mạnh xé rách, không ngừng tách ra hai bên.
Ánh sáng đỏ càng thêm chói mắt, thậm chí xua tan bóng tối nơi chân núi.
“Đây là quặng đỏ, có thể cung cấp nguồn nhiệt.”
Thăm dò rõ nguồn gốc của ánh sáng đỏ, Bạch Hử lui về phía sau hai bước, nói với Tần Ninh: “Thời thái cổ, chu tước thích dùng loại quặng này trang trí nhà ở.”
Quặng đỏ?
Tần Ninh ra hiệu Bạch Hử buông tay, chủ động đến gần vách đá, mỗi khi có đá vụn rơi xuống, đều bị màn chắn ngăn cản.
“Bên dưới có mỏ quặng?”
Thấy vách núi ngừng mở rộng, Tần Ninh túm lấy một khối đá núi lửa nhô ra, tại chỗ đào lên.
Hành động này dọa đến mấy con thiên nga.
“Cháu đang làm gì?”
“Cháu cảm thấy bên trong có gì đó.”
Tần Ninh không quay đầu lại, vâng theo trực giác, tiếp tục đào ra từng khối lớn nham thạch.
Nham thạch rơi vào mặt núi, đôi khi đập vào một khối nham thạch khác, phát ra những âm thanh trầm khàn.
Theo động tác của Tần Ninh, một mảnh quặng đỏ lộ ra, Bạch Hử phát hiện không đúng.
Phần nham thạch bị Tần Ninh đào cũng không phải là một khối với vách núi, càng giống nhân công xây dựng, dùng bùn đất lấp kín. Sau khi vách núi nứt ra, bùn đất vỡ vụn bong ra từng mảng, hơi phí chút sức, là có thể tách khỏi vách núi.
Làm y không hiểu là, Tần Ninh làm sao biết điểm này?
Trực giác?
Hay là huyết mạch dẫn dắt?
Nếu là nguyên nhân thứ hai, huyết mạch chi nhạc trạc Tần Ninh kéo dài này, nhất định từng có thông hôn với chu tước.
Động tác của Tần Ninh ngày càng nhanh.
Không đến hai mươi phút, vách núi đã bị đào ra một cái hố, cao gần hai mét, rộng khoảng một mét. Bốn phía rải rác quặng đỏ, kích thước không đều, đa số có dạng hình thoi bất quy tắc, khảm vào trong vách đá, phát ra ánh đỏ chói mắt.
Khoáng thạch bao quanh một đường hầm hẹp dài, chỉ cho một người khom lưng đi qua.
Gió từ bên trong thổi ra, mang theo cảm giác mát lạnh khác hẳn với bên ngoài.
“Em đi xem.”
Hất đá sang bên cạnh, Tần Ninh ôm tò mò, lập tức định đi vào. Không đợi nói xong, trên lưng đã có thêm một cánh tay, trực tiếp rút lui ba bước.
Ngẩng đầu, khuôn mặt tinh xảo rơi vào đáy mắt.
Bạch Hử nhíu mày, vẻ mặt rõ ràng là không đồng ý.
“Tình hình bên trong không rõ, tốt nhất không nên tùy tiện xông vào.” Bạch Hử ôm chặt Tần Ninh, không cho cậu tùy ý đến gần đường hầm.
“Mở máy thăm dò.”
Màn chắn bảo vệ biến mất, máy móc hẳn là có thể hoạt động bình thường.
Bạch Nham mở thiết bị chứa vật, lấy mấy ống trụ lớn tầm bàn tay ra, lần lượt đưa vào đường hầm.
Chạm đến khoáng thạch đỏ lửa, đỉnh đầu ống trụ phát ánh sáng lam, nhanh chóng phân tán ra. Hai con đi đường bình thường, bốn con bò lên vách đá hai bên, một con khác lộn ngược, đi vòng quanh bên trong đường hầm.
Cùng lúc đó, Bạch Nham mở màn hình ảo, hiển thị rõ ràng hình ảnh máy thăm dò gửi về.
“Đây là lối đi nhân công xây dựng.” Nhìn một lúc, Bạch Nham nói, “Càng vào sâu bên trong, khoảng cách càng hẹp, tộc lông vũ trưởng thành không thể đi qua.”
Một lát sau, máy thăm dò gửi về nhiều số liệu hơn. Bạch Nham điều chỉnh màn hình, tiến hành chỉnh hợp hình ảnh.
“Nếu là chim non vừa ra đời, hẳn là có thể đi qua.”
Lời vừa dứt, mấy con thiên nga đồng thời nhìn về phía Tần Ninh.
Có lẽ, đây chính là nơi bảo vệ trứng chu tước?
Nhìn kỹ màn hình, Tần Ninh thành thật nói: “Nơi cháu ra đời, không phải rất giống nơi này.”
Nếu không xảy ra bất trắc, cậu vốn sẽ phá xác ở trong rừng măng đá.
Kết quả gặp phải nước lũ ngầm, thiếu chút nữa bị trôi ra biển. Cửu tử nhất sinh, phá xác trên bờ cát.
Trong khi mọi người nói chuyện, máy thăm dò đã đi đến cuối đường.
Ánh sáng xanh lóe ra, rõ ràng chiếu ra vỏ trứng đã hóa đá.
Không giống vỏ trứng bạch chuẩn mang ra khỏi miệng núi lửa, vỏ trứng chia làm hai nửa, mặt ngoài đã mất độ bóng, không nhìn hóa thạch chim non bên trong, hoàn toàn không khác gì vách đá núi lửa bên cạnh.
Chu tước nhỏ chưa được sinh ra, cũng đã mất đi sự sống.
Nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, hi vọng lập tức biến thành thất vọng.
Ống trụ thử nâng vỏ trứng lên, mấy lần đều không thành công. Chớp mắt bị chạm vào, vỏ trứng đều hóa thành bụi, không còn hình dạng vốn có.
Máy thăm dò rời đường hầm, chỉ mang về một nắm bột đá.
“Tiếp tục đi xuống.”
Bạch Hử có thể cảm thấy Tần Ninh bi thương, một tay đặt lên đỉnh đầu cậu, nói: “Sẽ không chỉ có một quả này.”
“Vâng.” Tần Ninh gật đầu, dùng sức xoa mặt, “Để em đi đi, so với máy thăm dò, tốc độ của em nhanh hơn.”
Bạch Hử không ngăn cản.
Mấy con phượng hoàng phân tán ra, cẩn thận quan sát vách đá, tìm kiếm nơi có khả năng giấu trứng chu tước.
Công sức không phụ người có tâm, lục tục lại tìm được vài đường hầm khác. Đáng tiếc, trừ vỏ trứng hóa đá, không có bất cứ dấu hiệu sống.
Bận rộn tròn ba giờ, hoàn toàn không có thu hoạch.
Các thiên nga tạm dừng tìm kiếm, lấy máy ghi chép ra, bắt đầu sắp xếp số liệu.
Tần Ninh được Bạch Hử ôm qua một bên, còn đang uể oải, thịt nướng thơm lừng đưa đến bên miệng.
“Ăn chút gì đi.”
Thịt nướng mang theo hơi nóng, đặt trong khay thủy tinh, màu sắc vàng rộm, mùi hương mê người.
Chuyện còn chưa có một chút tiến triển, lại đi ăn cơm?
Tần Ninh há miệng, muốn đưa ra kháng nghị, lời còn chưa phát, đã bị nhét một miếng thịt nướng vào.
Miệng bị lấp, quai hàm phồng lên.
Không nói gì một lát, Tần Ninh nhận mệnh nhai nhai, nuốt thịt nướng vào bụng.
Lại há miệng, lại một miếng. Tiếp tục há miệng, tiếp tục cho ăn.
Đại khái khoảng mười lăm phút, hai khay thịt nướng thấy đáy. Tần Ninh cầm một quả dại, rắc rắc mấy miếng, mệt mỏi bị quét bay sạch sẽ.
Đồ ăn đúng là thứ tốt.
Vuốt ve mái tóc dài của Tần Ninh, Bạch Hử nhìn Bạch Nham, nói: “Gửi tin cho Lật Nhan, lập tức phái người xuống, lấp kín vách đá đã đào ra. Ngoài ra, trước khi ta ra ngoài, nếu có người đến thăm, tất cả từ chối.”
“Vũ hoàng thì sao?”
“Cũng vậy.”
“Rõ.”
Công việc xong xuôi, đoàn người tiếp tục thăm dò sâu hơn.
Đi xuống thêm khoảng sáu trăm mét, tất cả lực hút đều biến mất.
Tối đen bị màu đỏ rực thay thế.
Trên vách đá bốn phía, trải rộng những khe đá hẹp dài. Dài ngắn không đồng đều, đan xen vào nhau, lộ ra khoáng thạch đỏ lửa bên trong.
“Ở đây không có đường hầm.”
“Tiếp tục đi xuống.”
Nếu không có phát hiện, chỉ có thể tiếp tục đi xuống.
Lại qua năm trăm mét, nhiệt độ cao lên, khe nứt trên vách đá biến mất, dưới chân màu đỏ cuộn trào, là dung nham nóng chảy trong lòng đất.
“Ở kia có một cái hang.”
Phát hiện khác thường, thiên nga lập tức tiến lên kiểm tra.
Dưới chân vách đá bên phải, cách dung nham không đến hai trăm mét, là một đài đá không đến nửa mét. Phía sau đài đá là một hang động cao gần năm mét, rộng khoảng mười mét, có thể cho mấy người song song ra vào.
“Có màn chắn ngăn cách.”
Bạch Thanh đưa tay, có thể thấy rõ, một tầng màng sáng trong suốt che kín cửa hang.
Màng sáng cực kỳ mềm mại, có thể nắn bóp biến hình. Lại cũng bền vững không gì sánh được, dùng lực mạnh hơn nữa, cũng không thể xé mở một vết rách.
“Gần đây hẳn là có đồ đằng bảo vệ.”bg-ssp-{height:px}
Mấy con thiên nga nhanh chóng phân tán ra, đi tìm đá vuông có khắc đồ đằng.
Tần Ninh được đặt lên đài đá, tò mò chọc màng sáng một cái.
Hơi dùng chút sức, cả cánh tay đã xuyên qua.
Bên trong có lực hút, Tần Ninh không đề phòng, đã xuyên qua màng sáng, lảo đảo một cái suýt nữa ngã nhào. Xoay người lại, nhìn về phía Bạch Hử ở đối diện, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Làm sao đây?”
Mấy người Bạch Nham lần lượt bay về, nhìn Tần Ninh ở bên kia màng sáng, đỉnh đầu xuất hiện vô số dấu chấm hỏi.
Thiên nga bị ngăn, nhạc trạc lại có thể dễ dàng đi qua?
“Về đây trước.”
Lòng bàn tay đặt lên màng sáng, biểu tình của Bạch Hử là nghiêm túc chưa từng thấy.
“Tình hình không rõ, không nên mạo hiểm một mình.”
Tần Ninh gật đầu, cất bước về phía trước.
Không nghĩ đến, cả người bị ánh sáng ngăn cản, rõ ràng là vào được không ra được, có thể vào không thể ra.
“Em không ra được.”
Xúc cảm bên trong và bên ngoài màng sáng hoàn toàn khác nhau.
Bên ngoài là màng mỏng mềm mại, bên trong lại như thủy tinh chịu lực, đừng nói dễ dàng xuyên thấu, đập ra cũng tương đối tốn sức.
Trước mặt Bạch Hử, Tần Ninh đập lại cào, thậm chí mở cánh ánh sáng, phát ra hai đợt tên sáng lên màng sáng. Trừ âm vang chói tai, màng sáng không có lấy một chút tổn thương.
Cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, dùng hành động tỏ vẻ, đã thử đủ các cách, thật sự không ra được.
“Mở lồng bảo vệ ra.” Bạch Hử nói.
“Cái gì?”
“Mở cả hai tầng lồng bảo vệ, lùi ra sau.”
Vừa nói, Bạch Hử vừa gỡ chiếc vòng màu vàng trên cổ tay xuống.
Hai tay sát lại, ánh sáng vàng tràn ra.
Hai giây sau, vòng vàng biến thành trường cung màu vàng.
Cánh cung uốn lượn đồ đằng phượng hoàng, dây cung bọc một tầng sáng mỏng lạnh như băng. Không có bất cứ kẻ nào hoài nghi, trường cung tựa như một tác phẩm nghệ thuật này, là vũ khí giết người không hơn không kém.
Dây cung căng ra, Tần Ninh lập tức biết Bạch Hử muốn làm gì. Nhớ đến hành vi của cuồng điêu ở đảo hoang, lập tức muốn ngăn cản.
Đáng tiếc, màn chắn chu tước bố trí, đã triệt để chọc giận con thiên nga này.
Ánh sáng vàng bùng lên, Bạch Hử kêu một tiếng dài, tên ánh sáng chói mắt lơ lửng quanh người, mũi tên sắc lạnh, toàn bộ đều quay về phía vách núi.
Việc duy nhất Tần Ninh có thể làm, chính là làm một con chim non nghe lời, mở hai tầng bảo vệ, hết sức lui về phía sau, cách xa phạm vi có thể ảnh hưởng của tên sáng.
Lui đến khoảng cách tương đối an toàn, Tần Ninh dựa vào vách đá, không khống chế được điên cuồng trong lòng.
Không phải sợ hãi, mà là hưng phấn.
Kích động vô cớ.
Cậu thậm chí hoài nghi, không biết có phải đầu mình có chỗ nào không đúng rồi không. Nếu không tại sao lại cảm thấy, Bạch Hử như vậy, so với bất cứ lúc nào, cũng chói lọi hơn, rực rỡ hơn, làm người không dời nổi mắt.
Dây cung bị kéo căng, ánh vàng lưu chuyển.
Bóng sáng ngưng tụ thành ba mũi tên dài, sức mạnh hóa thành xoáy khí, nâng bổng trường bào, thổi bay mái tóc.
Ầm!
Mũi tên sáng tựa như sao băng, kéo theo đuôi lửa rực rỡ xinh đẹp, khảm sâu vào vách đá màu đen.
Bị sức mạnh khổng lồ đánh sâu vào, đá vụn không ngừng bong ra từng mảng, xung quanh đài đá nhanh chóng lún xuống.
Trong chớp mắt, đất rung núi chuyển.
Tần Ninh đứng không vững, trực tiếp ngã về phía sau. Cho rằng sắp phải quay cuồng, ngay giây tiếp theo lại được giữ chặt.
Thắt lưng bị hai cánh tay siết chặt, Tần Ninh ngẩng đầu, ngạc nhiên mở to mắt.
Ngoài cửa hang, màng sáng vẫn còn kia.
Tên sáng khảm vào vách đá, bạo lực mở ra một lối đi, nối thẳng đến hành lang Tần Ninh đang đứng.
“Không sao chứ?”
“A.”
Quá mức giật mình, Tần Ninh chỉ có thể phát ra một âm tiết.
Cái gì gọi là dùng sức mạnh nghiền ép?
Đây chính là.
Bên ngoài núi lửa, Lật Nhan đứng trước đài khống chế, nhìn cảnh Bạch Hử phá vỡ vách núi, nhớ lại chuyện mình gây ra ở đảo hoang, đột nhiên sinh lòng cảm thán, thiên nga sống năm nghìn năm, thật lòng không thể nào so được.
Vách núi bị phá vỡ, Bạch Hử thành công đi vào hang động.
Màng sáng có cảm ứng, cấp tốc khuếch tán, rất nhanh đã che kín lỗ hổng.
Đám Bạch Nham chậm một bước, lần thứ hai bị ngăn cản. Muốn mô phỏng mở núi, lại bị Bạch Hử ngăn cản.
Nói cho cùng, nơi này là “địa bàn” của chu tước. Một lần đã là quá, lại thêm vài lần, mười phần mười núi lửa sẽ phun trào lần nữa.
“Các anh về trước. Ta sẽ mở máy truyền tin, có bất cứ tình huống nào, sẽ lập tức liên hệ với mặt đất.”
“Rõ.”
Năm con thiên nga bay đi, Bạch Hử buông Tần Ninh, bắt đầu quan sát bốn phía.
So với đường hầm được quặng đỏ bao bọc, địa tầng nơi này có lịch sử lâu hơn, dấu vết đào bới cũng rõ ràng hơn.
Đi theo sau lưng Bạch Hử, Tần Ninh giơ tay đặt lên vách đá. Lòng bàn tay vuốt nhẹ, rất nhanh phát hiện đường vân dường như có quy luật.
“Từ từ.”
Để xác nhận suy nghĩ của mình, Tần Ninh kéo ống tay áo Bạch Hử, trực tiếp kéo thiên nga qua làm nguồn sáng.
“Nhìn chỗ này, rất giống đồ đằng trên đá vuông.”
“Đúng vậy.”
Nếu đồ đằng bảo vệ khắc vào bên trong hang động, người bên ngoài muốn đi vào, trên chín mươi chín phần trăm là không thể nào. Trừ khi giống như Bạch Hử, nổ xuyên vách đá, miễn cưỡng mở ra một con đường.
Chẳng qua, làm như vậy nguy hiểm cực lớn.
Không nắm giữ tốt sức mạnh và tốc độ, rất có thể sẽ hoàn toàn ngược lại, triệt để phá hỏng hang động.
Xác nhận vị trí đồ đằng, Bạch Hử trầm ngâm hai giây, đột nhiên chân mày nhíu lại, cúi người ôm Tần Ninh lên, mở hai cánh, bay thẳng vào sâu trong hang.
“Làm sao…”
Hai chữ ngăn ngắn, Tần Ninh thiếu chút nữa cắn phải lưỡi.
Tốc độ của thiên nga thật sự quá nhanh, cảnh tượng hai bên đều bị kéo nhòe. Không có cách nào, Tần Ninh chỉ có thể ôm chặt vai Bạch Hử, cố gắng giữ cân bằng.
Trong bóng tối, thiên nga màu bạch kim tựa như một ngôi sao, vùn vụt lướt qua.
Phía sau hai người, dung nham cuộn lên, tựa như con thú lớn bị đánh thức, đập mạnh vào vách đá, chẳng mấy chốc đã nuốt gọn cửa hang.
Càng đi sâu vào trong, không gian càng rộng.
Vách núi thô ráp bị cột đá thay thế, đỉnh đầu, mạch khoáng uốn lượn quanh co, giống như dòng sông màu đỏ chảy xuôi.
Đồ đằng màu đỏ tượng trưng cho chu tước, khảm đầy trên mặt đá trơn nhẵn. Nhìn kỹ sẽ phát hiện, ánh sáng màu rực rỡ, toàn bộ đều do quặng đỏ tạo thành.
Bay qua hơn trăm cây cột đá, tốc độ của Bạch Hử chậm lại.
Tần Ninh tập trung nhìn, ở giữa cột đá có vài phiến đá lơ lửng trên không, trên mặt đá là đồ đằng phượng hoàng xa xưa.
“Màu đỏ đại biểu chu tước.”
Cánh ánh sáng rung động, Bạch Hử ôm Tần Ninh bay lên cao, bay qua từng phiến đá.
“Màu trắng tượng trưng thiên nga.”
“Màu đen thuộc về nhạc trạc.”
“Đây là thanh loan, mơ hồ không rõ hẳn là uyên sồ.”
“Nửa mặt còn lại, là đồ đằng bảo vệ đã gặp lúc trước.”
Bay qua một phiến đá cuối cùng, Tần Ninh phát hiện, đường đi không hề bằng phẳng, rải rác đầy những tảng đá lớn nhỏ không đều.
Bên trên tảng đá là dàn giáo đứt gãy, mà bên trên dàn giáo, thì lại đài đá treo ngược gắn liền với vách đá.
Dọc theo đài đá về phía trước, một cổng vòm hình tròn xuất hiện trước mặt hai người.
Cánh cửa khảm vào vách núi, xuyên qua khe hở, mơ hồ tỏa ra ánh đỏ quen thuộc.
Khô nóng một lần nữa kéo tới, hoàn toàn không thể áp chế. Tần Ninh cắn chặt răng, mồ hôi không ngừng tuôn ra, gần như sắp che kín hai mắt.
Phát hiện không đúng, Bạch Hử lập tức hạ độ cao, nâng cằm Tần Ninh lên.
Hơi thở mát lạnh chảy vào, khô nóng giảm đi một chút.
Tần Ninh cắn chặt răng, vùng khỏi tay Bạch Hử, kêu dài một tiếng, mở cánh, dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía cổng vòm.
“Tần Ninh!”
Bạch Hử vội vàng đưa tay, nhưng không bắt được, chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.
Trên cổng vòm phủ đầy đồ đằng phượng hoàng.
Tần Ninh cắt qua lòng bàn tay, hai tay đặt lên.
Trong chớp mắt, đồ đằng tràn ra ánh đỏ, tựa như đang sống lại.
Âm thanh ken két vang lên, cửa đá nặng nề từ từ mở ra.
Ánh sáng chói lóa, Tần Ninh phải giơ cánh tay lên, che khuất hai mắt. Đến khi đã hơi có thể thích ứng, nhìn vào bên trong, khóe mắt không kiềm được đỏ lên.
Đài đá rộng lớn, toàn bộ được tạo thành từ quặng đỏ, hình dạng hoàn toàn không khác gì nơi nhạc trạc ngủ say.
Bậc thang phủ đầy bụi, quặng đỏ không còn ánh sáng rải rác.
Bên rìa đài đã đặt hộp báu hình vuông, tạo thành từ cả khối khoáng thạch. Trong hộp báu, một chiếc vòng tay màu đỏ kéo ra vạn tia sáng trắng, đan thành một tấm lưới, bao phủ cả đài đá.
Trong ánh sáng trắng, một con chim phượng màu đỏ ôm lấy ba quả trứng trắng bóng, trên đỉnh hiện ra đồ đằng chu tước, đang ngủ đến an tường.