Hơn một trăm con phượng hoàng nhỏ quần ẩu, uy lực rất kinh người.
Ánh sáng màu đỏ, màu xanh, màu vàng đan vào nhau, trăm nghìn mũi tên ánh sáng đồng thời nổ tung. Trong tiếng phượng kêu, trần phòng bị đánh xuyên, tường hợp kim sụp xuống từng mảnh, cuộn lên bụi đất khắp nơi.
Sau khi chiến đấu kết thúc, toàn bộ sân đấu bị san bằng, sân cách đấu ở nơi dừng chân triệt để trở thành lịch sử.
May mà tinh hạm sắp xuất phát, các chim non sẽ được đưa về thành Vũ. Nếu không, cuồng điêu phụ trách công trình nơi dừng chân nhất định sẽ xù lông.
Xây rồi phá, phá xong lại xây, bất kể là hợp kim kiên cố cỡ nào, đều không chịu được sức mạnh của phượng hoàng.
Từ lúc đến vương thành, cả ngày vùi đầu ở công trường, thậm chí thường xuyên làm đêm, cuộc sống này không phải cho chim sống!
Trong chiến đấu, vài con uyên sồ nhỏ trổ hết tài năng, đánh đến cuối cùng với chu tước thanh loan.
Khoang thuyền ở cạnh Tần Ninh bị phân chia tại chỗ, người thắng vui vẻ dọn vào, kết quả lại phát hiện, Tần Ninh căn bản không ở nơi này!
“Khoang của thiên nga?”
Nghe được tin tức này, các phượng hoàng nhỏ nhìn nhau, tập thể há hốc mồm.
Sao không đánh tiếng trước một câu?
Không thể chơi như vậy!
Bất đắc dĩ, Tần Ninh đã quyết định, thiên nga cũng không phải dễ trêu, phượng hoàng nhỏ thắng lợi rũ lông, rất là buồn rầu.
phượng hoàng nhỏ thua cuộc vác gậy nanh sói, phiền muộn trước đó bị quét sạch, ngửa đầu cười to mấy tiếng.
Thắng thì đã sao?
Cho mấy người đắc ý, đáng đời!
Xích Hâm tức giận nói: “Đến chiến!”
Tâm tình đang không tốt, cứ cố ý đâm vào lưỡi đao, đừng trách cô ra tay vô tình!
“Đánh thì đánh!”
“Ai sợ ai chứ!”
Kết quả là, sau khi tinh hạm xuất phát, toàn bộ phòng huấn luyện trên hạm đều bị chim non chiếm, từ sáng sớm đến tối mịt phát ra tiếng nổ.
May mà có thiết bị gấp không gian, hệ thống mở ra, không lo thân hạm bị tổn hại. Nếu không, hơn một trăm con chim non nhất định tạo thành thiệt hại không nhỏ. Về phần kết quả, chín trên chín sẽ bị ném quay về nơi dừng chân, đánh đủ nói sau.
Ngược với các phượng hoàng nhỏ, sau khi “dọn nhà”, tâm tình Tần Ninh tương đối tốt. Nhào lên giường lớn phủ đầy lông vũ, lăn hai vòng, cọ cọ, thoải mái muốn thở dài.
Cửa kim loại trượt sang hai bên, Bạch Hử đi vào trong phòng, liếc mắt liền thấy cảnh tượng như vậy.
Cặp mắt màu khói hiện lên ý cười, vừa không lên tiếng, cũng không cất bước tiến lên.
Lần trước thấy con nhạc trạc này lăn, đại khái là ba tháng trước?
Thật có chút hoài niệm.
Nghe thấy tiếng vang, Tần Ninh chống tay ngồi dậy, xoa xoa gáy, ngáp một cái.
“Buồn ngủ?”
“Có chút.”
Bạch Hử bước lên, ngồi xuống mép giường, ấn vai Tần Ninh xuống, nói: “Ngủ trước một lát, bữa cơm ta sẽ gọi em.”
Tần Ninh bị lông vũ bao phủ, hình ảnh này làm y hài lòng, rất hài lòng.
“Không muốn ngủ.” Tần Ninh lắc đầu, một tay chống cằm, hỏi, “Vì sao anh đổi ý?”
“Cái gì?”
“Em nghĩ anh sẽ ở lại vương thành.”
“Không cần thiết.”
Bạch Hử cười cười, thấy Tần Ninh đúng là không định đi ngủ, mở thiết bị chứa vật, lấy ra một đĩa thịt dực long, bắt đầu cho ăn.
Mấy ngày nữa, cơ hội như vậy sẽ càng ngày càng ít.
phượng hoàng sau khi thành niên khẩu vị không nhỏ, lại cũng không cần phải như chim non, cách một thời gian phải ăn một bữa.
“Vì sao?”
Nhai thịt dực long, Tần Ninh phồng quai hàm.
“Vì chuyện đã giải quyết.”
“…” Nói ngang với không nói.
Nuốt thịt nướng xuống, Tần Ninh rất là cạn lời.
Bạch Hử nhìn thú vị, cúi người chạm nhẹ vào khóe môi Tần Ninh, liếm đi vài điểm mỡ trên môi cậu.
Chính như lời y nói, chuyện đã giải quyết, không cần thiết phải tiếp tục ở lại vương thành.
Hắc ưng và khủng điểu đánh nhau, bất luận bên nào thắng bên nào thua, đối với thành Vũ, đều là thù lớn được báo.
Giả sử chiến thắng là thành Rừng, Ưng Kiền cũng sẽ không còn sống. Với hắn mà nói, để bảo vệ tộc đàn, kết cục tốt nhất chính là chết trận.
Nếu là thành Đá giành thắng lợi, tộc lông vũ dưới đất chưa chắc có thể tránh được một kiếp.
Sau khi hai bên khai chiến, thành Nham và thành Xanh tập kết hạm đội trên quy mô lớn, mục đích chỉ để phòng thủ? E là kền kền thành Hoang cũng sẽ không tin.
Trước khi cuộc chiến này kết thúc, vũ hoàng sẽ không thoái vị.
Không có tộc ưng cản trở, nghị quyết kim điêu và tuyết hào đề ra sẽ cấp tốc thông qua.
Cứ như vậy, việc xây dựng vương thành sẽ hoàn toàn quy hoạch theo ý phượng hoàng. Đến ngày ngai vàng đổi chủ, giác điêu có thể rời đi càng thoải mái, không lo càng nhiều. Đồng thời, làm trao đổi, Bạch Hử nhận lời, sẽ để một chỗ ở ở thành Vũ cho cô.
Sau khi cẩn thận so sánh, vũ hoàng tỏ vẻ, không phải là tiếp tục làm một “vật biểu tượng” sao, không thành vấn đề!
Đối với thí sinh kế nhiệm, Bạch Hử có tính toán mới.
Mấy hôm nay, Xích Quân và Kim Vân thường bị y nhìn xù lông, lại thật sự hỏi không ra nguyên nhân.
Tinh hạm rời vương thành, bước vào lần nhảy không gian đầu tiên.
Lần đầu trải qua du hành vũ trụ, các phượng hoàng nhỏ hoàn toàn không có một chút không thích ứng. Tụ lại ở boong tàu tầng hai, nhìn ra tinh vân trong bóng tối xa xa, đối chiếu với tư liệu trong máy ghi chép, vẻ mặt hưng phấn.
Tần Ninh ở lại trong khoang, đầu gối lên đùi Bạch Hử, lười không muốn nhúc nhích.
“Có phải em bị làm sao rồi không?”
Lật người, Tần Ninh ngẩng đầu nhìn Bạch Hử.
Cả ngày mê man, nằm trên giường không muốn hoạt động, lại căn bản không ngủ được. Sức ăn tăng theo bữa, ngay cả chính cậu cũng cảm thấy sợ hãi.
Trạng thái như vậy, không thể không làm người cảnh giác.
“Không ngại.” Bạch Hử cong khóe môi, ngón tay thon dài cuốn một lọn tóc đen, ôn hòa nói, “Đây là phản ứng bt trước khi thành niên.”
“Thật không?”
“Thật.”
Trong lúc nói chuyện, Bạch Hử cúi đầu, tóc dài rũ xuống, cọ qua gò má Tần Ninh, tựa thác nước di động màu bạch kim, bao phủ Tần Ninh vào bên trong.
Bị “cảnh đẹp” hấp dẫn, Tần Ninh vứt bỏ tâm tư phức tạp, ngón tay luồn vào trong tóc, nhẹ nhàng khép lại.
Cảm giác lành lạnh trơn trượt, giống như tơ lụa cao cấp nhất, làm người không nỡ buông ra.
Kéo một lọn che ở trên mặt, Tần Ninh khép hai mắt, khóe môi cong lên, lông mi rung rung, mang theo quyến rũ vô thức.
“Sau khi thành niên, có phải em sẽ phải dọn khỏi đảo giữa hồ không?”
Đột nhiên, một câu nói thốt ra.
Ý thức được mình nói cái gì, Tần Ninh càng không muốn mở mắt.
Hồi lâu không có âm thanh.
Năm phút, cũng có thể là mười phút.
Hôn nhẹ rơi vào trên trán, cánh tay mạnh mẽ nâng cậu lên, giọng nói mang theo tiếng cười chảy vào trong tai.
“Em muốn rời đi không?”
“… Không muốn.”
Mặc dù có chút đỏ mặt, nhưng Tần Ninh không muốn lừa dối bản thân, càng không muốn đưa ra đáp án trái lương tâm.
“Em có thể ở lại, đảo giữa hồ là nhà của em.”
Ôm thắt lưng Tần Ninh, nâng đầu cậu lên, Bạch Hử chậm rãi cúi đầu, đôi môi mềm mại in lên khóe môi cậu.
Đầu lưỡi quét qua viền môi, cảm giác tê dại kéo đến, giống như một dòng điện, phút chốc truyền khắp tứ chi bách hải.
“Ta sẽ không để em đi.”
Nhẹ hôn rơi vào gò má, lướt qua bên tai, cọ qua bên gáy.
Hàm răng trắng tuyết khẽ cắn, để lại một dấu ấn mờ mờ.
Tần Ninh che cổ.
Làm gì cắn cậu?
Bạch Hử không giải thích, chỉ là ôm Tần Ninh chặt hơn, một lần nữa chặn môi cậu.
Trong mơ mơ màng màng, Tần Ninh được thả lại trên giường.
Khi Tần Ninh tỉnh thần lại, phát hiện tầm nhìn đảo lộn, cổ tay bị giữ trên đỉnh đầu. Cổ áo trường bào tản ra, hơi thở ấm áp không ngừng hướng xuống, mang theo từng tia run nhẹ.
Tộc lông vũ thân thể thon dài, khẩu vị kinh người, cân nặng tự nhiên không nhẹ.
Có điều, phải thừa nhận, độ ấm phủ ở trên người tương đối thoải mái.
Nhìn nóc phòng, Tần Ninh bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, rốt cuộc là nên ý tứ ý tứ chống lại một cái, hay là dũng cảm một chút, đổi bị động thành chủ động?
Đang chưa biết làm gì, Bạch Hử đột nhiên dừng động tác, chống khuỷu tay, hôn xuống khóe mắt Tần Ninh.bg-ssp-{height:px}
“Xin lỗi.”
“Vì sao phải xin lỗi?”
“Ta không nên sốt ruột.”
“Không sao, em rất thích ý.”
“…”
Bạch Hử ngây người.
Tần Ninh phản ứng lại, cũng ngây người.
Muốn nói sắc đẹp làm người sai lầm!
Đây chính là kết quả của nhanh mồm nhanh miệng!
Chỉ chốc lát, Tần Ninh khẽ cắn môi, dứt khoát bất chấp, vòng tay quanh cổ Bạch Hử, chủ động hôn lên môi y.
Lần đầu tiên, thiên nga không có một chút phản ứng.
Tần Ninh lui ra phía sau nửa tấc, vẻ mặt nghi ngờ. Hai giây qua đi, ngạc nhiên mở to hai mắt.
Ai đến nói cho cậu biết, có phải mắt cậu có vấn đề gì rồi không?
Đỏ mặt?
Hai chữ này liên quan đến Bạch Hử?
“Anh…”
Nói chưa khỏi miệng, đã thấy Bạch Hử nguy hiểm híp mắt lại, đồ đằng màu bạc chậm rãi hiện lên, từ bên gáy lan ra phía trước, kéo dài đến khóe mắt.
Con ngươi hơi co lại, cuối cùng thành một đường mảnh.
Cánh ánh sáng khổng lồ mở ra, dường như muốn vây kín Tần Ninh.
Nuốt nước miếng, bạn nhạc trạc nào đó ý thức được, hình như bản thân vừa đâm phải “cái sọt”.
Hơi thở càng gần, Tần Ninh vô thức nắm chặt tay, đồ đằng màu đen bò lên cần cổ, bản năng nhanh hơn lý trí, làm ra đáp lại đối phương.
Ánh sáng trắng đen đan vào nhau, tạo ra cảnh đẹp mê người.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Cộc cộc cộc cộc, tương đối có quy luật.
Kèm theo tiếng gõ cửa, là giọng nói hưng phấn của phượng hoàng nhỏ.
“Tần Ninh, đi ăn tối, chú Vân làm dực long, nhanh đi ăn!”
Trong phòng, Bạch Hử thu cánh ánh sáng, ổn định hơi thở, lẳng lặng nhìn Tần Ninh trong chốc lát, xoa nhẹ cần cổ cậu.
“Trước khi thành niên đừng khiêu khích ta như vậy nữa, rất nguy hiểm, hiểu chưa?”
Tần Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
“Rất tốt.”
Vỗ vỗ đầu cậu, Bạch Hử đứng dậy đi ra cửa. Một tay cào tóc mái, nhẹ nhàng liếm môi.
Còn tám ngày.
Trên hành lang, các phượng hoàng nhỏ đang định gõ tiếp, cửa phòng đột nhiên trượt sang hai bên.
Phát hiện không phải Tần Ninh, Xích Thần và Thanh Không đồng thời cứng đờ.
Lúc này, tộc trưởng thiên nga phải đang ở đài chỉ huy mới đúng!
“Chú Hử…”
“Ừ.”
Bạch Hử gật đầu, ôn hòa vỗ vỗ vai phượng hoàng nhỏ.
Theo lý, thanh loan có thể biến hóa, đều dựa vào sự giúp đỡ của Bạch Hử, vốn phải thân thiết với y. Nhưng vấn đề là, đối mặt Bạch Hử, bất kể là Thanh Không hay Thanh Tịch, đều luôn không thể hoàn toàn thả lỏng.
“Bọn cháu đến tìm Tần Ninh.”
“Ta biết.”
Bạch Hử lui ra sau nửa bước, cho phượng hoàng nhỏ đi vào.
“Có cần gì, có thể liên lạc đài chỉ huy.”
“Vâng.”
Cửa phòng đóng lại, che khuất bóng lưng thiên nga.
Hai phượng hoàng nhỏ lập tức đầy máu sống lại, nhào đến trước giường, lại miễn cưỡng phanh lại.
Lông vũ của thiên nga?
Hai người nhìn nhau, nhớ lại lời Xích Quân dặn, không tiếp tục tiến lên, mà là ngoan ngoãn ở tại chỗ chờ, cho đến khi Tần Ninh cùng cả hai rời khoang, đi đến boong tàu tầng hai.
Màn đêm buông xuống, các phượng hoàng nhỏ tụ lại, bát quái phát hiện của Thanh Không và Xích Thần.
“Thảo nào muốn hợp tộc.”
“Đúng vậy.”
“Cho rằng bọn mình nhỏ, cái gì cũng không biết!”
“Đúng vậy!”
Các chim non líu ríu, nói liên tục không ngừng.
Xích Hâm im lặng ngồi một lúc, đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài.
Chu tước nhỏ tránh thuyền viên, trèo lên boong tàu tầng bốn, tìm được Bạch Thanh vừa rời đài chỉ huy, trực tiếp mở miệng hỏi: “Chú Thanh, chú có con trai không?”
“Có.” Bạch Thanh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cười nói, “Nó vừa phá xác năm nay, đang học trong trường ở thành Vũ.”
“Anh ấy giống chú Thanh không?”
“Đương nhiên.”
“Cháu quyết định.”
“Cái gì?”
“Cháu muốn đẻ trứng với con trai chú!”
“…” Làm phụ thân, hắn nên cảm thấy kiêu ngạo đúng không?
Im lặng hai giây, nên hỏi vẫn phải hỏi.
“Vì sao? Hai đứa chưa từng gặp nhau.”
“Nếu bạn đời của cháu là thiên nga, tương lai có thể ở trong tộc đàn thiên nga. Như vậy là có thể nhìn thấy Tần Ninh mỗi ngày.” Xích Hâm nghiêm túc nói.
“Hơn nữa, chú Thanh xinh đẹp như vậy, nấu ăn lại ngon, con trai chú nhất định cũng giống như vậy, cháu không thiệt.”
“Nếu chú Thanh không có bạn đời, cháu muốn đẻ trứng với chú. Nhưng là phượng hoàng, không thể cướp bạn đời của người khác.”
“Cho nên, chú Thanh, sau khi đến thành Vũ, giới thiệu con trai chưa có bạn đời của chú cho cháu đi.”
Dứt lời, bé chim hoàng gật đầu, xoay người rời đi.
Bạch Thanh đứng tại chỗ, nghĩ lại những lời chim hoàng nhỏ vừa nói, cả chim Sparta, chớp mắt hóa đá nứt vỡ.
Bên này không phải trường hợp duy nhất.
Sau Xích Hâm, lục tục có phượng hoàng nhỏ leo lên boong tàu tầng bốn, bày tỏ nguyện vọng tìm kiếm bạn đời trong thiên nga.
Đáng tiếc là, thiên nga nhỏ phá xác năm nay không nhiều, hai con duy nhất đều là chim phượng. thiên nga trưởng thành cũng sẽ không coi chim làm mục tiêu chọn bạn.
Bạn vị thành niên năm nghìn tuổi nào đó kia, tính là ngoại lệ trong ngoại lệ.
Vì vậy, phượng hoàng nhỏ ra tay không đủ nhanh lại không chịu hết hi vọng, chỉ có thể chờ mùa sinh sản tiếp theo.
Tinh hạm bước vào lần nhảy không gian thứ ba, sắp đến biên giới thành Vũ.
Bạch Hử ra lệnh, tạm không quay về thành chính, vòng qua tinh cầu nguyên thủy của thanh loan.
“Vào trong đó làm gì?” Xích Quân dựa trước đài chỉ huy, không hiểu nhìn Bạch Hử.
Theo hắn biết, tinh cầu nguyên thủy của thanh loan vừa trải qua một đợt diễn thế, núi lửa phun trào không bao lâu, bất luận động vật hay thực vật đều đang trong giai đoạn tái sinh, hoàn cảnh có thể nói ác liệt.
“Huấn luyện chim non.”
Nghe được đáp án này, Xích Quân nửa ngày không nói gì.
“Thành Vũ có trường học không phải sao?” Kim Vân hỏi.
“Đúng là có, nhưng cơ hội khó được.”
Hơn nữa, sức chịu đựng của sân cách đấu có hạn, cho dù có không gian gấp, chưa chắc thích hợp hơn một trăm con phượng hoàng.
Lấy Tần Ninh cùng hai con thiên nga nhỏ làm ví dụ, có thể nhìn thấy phần nào.
“Cũng tốt.”
Trải qua một hồi thảo luận, Xích Quân và Kim Vân không đưa ra ý kiến phản đối.
Tinh hạm đặt lại tuyến đường, bay về phía tinh cầu nguyên thủy của thanh loan.
Cùng lúc đó, ở biên giới vực Lam, chiến tranh giữa thành Rừng và thành Đá bước vào giai đoạn gay cấn.
Chiến hạm hộ vệ một thuyền nối một thuyền nổ tung, hạm đội đến trợ giúp, căn bản không kịp liên lạc tinh hạm, đã gặp phải chiến hạm địch.
Kim điêu và diều ưng ở xa xa quan trắc cùng cảm thấy kinh hãi.
Bọn họ rốt cuộc vững tin, Ưng Kiền và Ô Đàn đều đang liều mạng, hai bên đã không chết không ngừng.