Các phượng hoàng nhỏ hoàn thành thử thách, lục tục quay về tinh hạm.
Không có một người trở về tay không.
Trên boong thuyền tầng dưới cùng, tinh khoáng mang từ di tích cổ về chồng chất thành núi nhỏ.
Nhất là hai thanh loan, không có thiết bị chứa vật, trực tiếp lấy tài liệu tại chỗ, nổ một khối nham thạch, tạo hình thành thùng đá thích hợp vận chuyển, bỏ đầy các loại tinh thạch, hoặc ôm hoặc xách, nghĩ cách mang về tinh hạm.
“Mình một thùng, Thanh Không một thùng, chu tước ba thùng, uyên sồ…”
Bay vào cabin, Thanh Tịch thu cánh ánh sáng, nghiêm túc kiểm tra số lượng khoáng thạch.”
Xích Hâm tiến lên, mở nắp thùng, lại ném một viên khoáng thạch vào. Màu sắc hơi khác, hình dạng khá gần.
“Ở đâu ra?” Thanh Tịch cầm khoáng thạch, nâng mi hỏi.
“Xích Giảo tìm được.” Xích Hâm khoanh tay, nói, “Không phải tinh khoáng nguyên chất, hẳn là quặng sinh kèm, nhìn đẹp hơn tinh khoáng.”
“Đúng vậy.”
Lại có vài con phượng hoàng nhỏ lại gần, nhìn tinh thạch cỡ nắm tay, lên tiếng tán thưởng.
“Những thứ này đều cho Tần Ninh?”
“Ừ.” Thanh Tịch gật đầu.
“Nên mài giũa một chút trước.”
“Mài kiểu gì?” Xích Thần chen miệng hỏi, “Bọn mình không có công cụ, căn bản không có cách nào.”
Chẳng lẽ dùng móng mài?
Không xét đến tay nghề, ngược lại cũng không phải không được.
“Có thể tìm chú Thanh hỗ trợ.” Xích Hâm nắm tay phải đập xuống lòng bàn tay trái, “Mình nhớ trên hạm có khoang riêng, bên trong chứa đầy đủ thiết bị mài khoáng thạch.”
“Đó là chuẩn bị cho quặng năng lượng.”
Một con uyên sồ nâng cằm, khom lưng nhặt lên một viên khoáng thạch, ước lượng khối lượng, méo mặt nói: “Cắt mài tinh khoáng cần công cụ đặc biệt. Nếu muốn làm thành đồ trang sức, nhất định phải tốn rất nhiều công sức.”
“Cậu biết rõ vậy.” Xích Hâm ngạc nhiên.
“Này không có gì.” Uyên sồ nhỏ cười cười, đầu ngón tay chỉ chỉ trán.
“Giống như thanh loan sở trường khai khoáng vậy, tổ tiên mình thích mài và chế tác các loại vật liệu đá. Sau khi mình nở ra, trong trí nhớ truyền thừa có bộ phận tương quan.”
Các phượng hoàng nhỏ không nói hai lời, lập tức bao vây lấy uyên sồ nói chuyện.
“Hay là thế này, cần loại công cụ nào, cậu miêu tả cụ thể một chút, tốt nhất có thể vẽ ra.”
“Bọn mình đi tìm chú Thanh, nhất định sẽ có cách.”
“Trên hạm không làm được, sau khi về thành Vũ, cũng có thể nghĩ cách lấy được.”
“Những tinh thạch này đều có thể giữ lại, chọn tốt nhất, làm thành trang sức tặng Tần Ninh.”
“Đúng rồi, còn ai am hiểu công việc kiểu này?”
Xích Hâm dứt lời, lục tục có vài con uyên sồ nhỏ giơ tay.
“Rất tốt, mọi người hợp tác!”
Chu tước nhỏ nhảy lên thùng, nắm tay giơ cao cánh tay phải.
“Đây là quà bọn mình tặng Tần Ninh, nhất định phải hoàn hảo! Tuyệt đối không thể có bất cứ tỳ vết!”
“Không thành vấn đề!”
“Xích Hâm, làm đồ trang sức cần kim loại.” Uyên sồ nhỏ nhắc nhở, “Bây giờ bọn mình chỉ có khoáng thạch.”
“Không sao, đi tìm chú Quân hỏi.” Chu tước nhỏ vỗ vỗ cánh, cười híp hai mắt.
Theo cô biết, năm đó Xích Quân mang bọn họ trốn đi, tuy rằng hành động vội vàng, của cải mang theo lại tuyệt đối không ít. Trong đó có một phần thuộc về gia tộc cô, lấy làm quà cho Tần Ninh vừa vặn thích hợp.
“Mình cũng có.”
Thanh Tịch và Thanh Không vội vàng lên tiếng, đồng thời bước lên hai bước.
Các uyên sồ nhỏ có mặt không chịu thua kém, trao đổi với nhau, rất nhanh nhất trí, quyết định sau đó đi tìm Kim Vân và Kim Hiểu. Bọn họ được Tần Ninh ấp ra, phải ra một phần lực.
“Đại khái làm bao nhiêu thích hợp?” Uyên sồ nhỏ hỏi.
“Mình nghĩ xem.” Xích Hâm nghiêng đầu, nhíu mày. Cuối cùng quyết định, dùng toàn bộ tinh thạch trong thùng!
“Nói chung, đây là lòng biết ơn của bọn mình với Tần Ninh, nhất định phải làm tốt!”
Các phượng hoàng nhỏ làm ra quyết định, nộp máy ghi chép và máy giám sát lên, đồng thời nhận lại thiết bị chứa vật từ người máy ống trụ, bắt đầu phân công hành động.
Trên đài chỉ huy, đám Xích Quân và Kim Vân nhìn màn hình, đều có chút đau đầu.
Tặng đồ trang sức, là cách cảm ơn của phượng hoàng.
Nhưng mà, gặp phải con thiên nga lòng dạ hẹp hòi, lòng độc chiếm lại mạnh kia, tám phần mười sẽ không dễ dàng như vậy.
“Bây giờ sao?” Kim Vân có chút lo lắng, “Có cần đánh tiếng với Bạch Hử trước không?”
Vạn nhất con thiên nga kia tức giận, ném bay hết chim non thì phải làm sao?
“Vẫn là nên nói một tiếng.” Xích Quân cũng nghĩ như Kim Vân, bất luận thế nào, không thể ôm tâm lý may mắn.
Như vậy, vấn đề tới.
Ai đi nói?
Hai chim phượng cân nhắc một lát, đồng thời quay đầu, ánh mắt rơi vào trên người Bạch Thanh.
Thiên nga ngạc nhiên, ngược tay chỉ mình, việc này liên quan gì đến hắn?
“Đám nhóc tin cậu.” Xích Quân cười đến cực kỳ xán lạn, “Đây là chuyện đương nhiên.”
Biết nấu cơm giỏi lắm? Có con trai giỏi lắm?
Rõ ràng chim trưởng thành thân tộc ở ngay bên cạnh, gặp chuyện, cố tình lại nghĩ đến con thiên nga này đầu tiên. Ba câu không rời miệng, gọi “chú Thanh” không yên, Xích Quân sớm đã âm thầm nghiến răng.
“Làm phiền.”
So ra, thái độ của Kim Vân tương đối chân thành hơn nhiều.
“Do cậu đi nói, sẽ có tác dụng hơn bọn tôi.”
Im lặng một lát, nhìn hai kẻ tuổi hơn xa bản thân, lại quang minh chính đại hố chim, Bạch Thanh thở dài một tiếng, rốt cuộc gật đầu.
Bất kể thế nào, các phượng hoàng nhỏ đúng là thân thiết với hắn. Nói một câu mà thôi, hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Sự thật chứng minh, phượng hoàng tuổi dùng vạn làm đơn vị, tuyệt đối không thể đánh giá theo lẽ thường.
Đứng trước cửa khoang, nhìn Bạch Hử khóe môi hơi cong, trong mắt lại không có cười, Bạch Thanh hối hận.
Sớm biết vậy, đánh chết hắn cũng sẽ không gật đầu!
“Quà?”
Bạch Hử không nói gì, Tần Ninh từ sau lưng y thò đầu ra, vẻ mặt tò mò, hỏi: “Ý chú là, đám Xích Hâm đang chuẩn bị quà cho cháu?”
Chật vật nuốt một ngụm nước miếng, Bạch Thanh cẩn thận nhìn về phía Bạch Hử. Xác nhận đối phương gật đầu, mới vài ba câu giải thích rõ mọi chuyện.
Tần Ninh há to miệng, nghe đến cuối cùng, cảm giác ấm áp tràn đầy trong lòng.
“Em không nghĩ đến.”
Các phượng hoàng nhỏ đi vào di tích cổ, lại còn nghĩ đến cậu.
“Em là người ấp nở đám nhóc.” Bạch Hử nghiêng đầu, đầu ngón tay vuốt qua tóc đen như thác, nói, “Làm vậy cũng không có gì lạ.”
“Em có thể nhận?”
“Có thể.” Bạch Hử rũ hàng mi dài, hôn lên trán Tần Ninh, “Chỉ một lần này, lần sau không có.”
“Vì sao?” Tần Ninh vô thức hỏi lại.
Bạch Hử nâng mi, cúi người kề sát bên tai Tần Ninh, nói nhỏ mấy tiếng.
Trong chớp mắt, bạn nhạc trạc nào đó gần như muốn cháy lên.
Nhìn cảnh tượng này, Bạch Thanh hận không thể lùi xa ba bước, hắn không nghe thấy, cái gì cũng không nghe thấy!
Thính lực quá tốt thật lòng hố chim!
Bởi vì Tần Ninh chen vào, Bạch Thanh “thành công” hoàn thành nhiệm vụ, không mảy may bị thương quay lại đài chỉ huy. Bị Xích Quân và Kim Vân hỏi, mắt híp lại, ngậm miệng như vỏ trai, không chịu tiết lộ một chữ.
Muốn biết?
Hỏi hắn cũng không nói!
Lòng dạ hẹp hòi mang thù không chỉ có Bạch Hử.
Cái gọi là tập tính tộc đàn, trên chín phần mười lông trắng bụng đen. Bạch Thanh tương đối ôn hòa, lại cũng sẽ không ngoại lệ.
Các phượng hoàng nhỏ tìm đến như trong dự đoán, yêu cầu đi lên boong tàu tầng ba.
Bạch Thanh chủ động đứng dậy, dẫn người rời đi. Chu tước vốn định tham gia náo nhiệt, đợi mãi đợi mãi, vẫn không thấy Bạch Hử xuất hiện.
Thời gian dài như vậy không xuất hiện, là tình huống gì?
Cảm thấy chuyện không đúng, lúc này Xích Quân mới mở máy truyền tin.
Màn hình ảo sáng lên, thiên nga màu bạch kim đang đứng bên cửa cabin, chuẩn bị bay về phía tinh cầu nguyên thủy.bg-ssp-{height:px}
“Cậu muốn rời hạm?” Xích Quân ngạc nhiên.
“Đúng.” Bạch Hử muốn bế Tần Ninh lên, đối phương vẫy vẫy tay, mở hai cánh, bay ra trước một bước.
Nhìn nhạc trạc bay xa, Xích Quân càng ngạc nhiên.
“Em ấy vừa thành niên, nóng lòng thích ứng hình thái nguyên thủy, lúc bay cần bảo vệ.”
Bạch Hử không nhiều lời, giải thích đơn giản hai câu, xoay người, cánh ánh sáng bạch kim xòe ra, bay khỏi tinh hạm, để lại một vệt sáng sau lưng.
Nhìn chằm chằm màn hình, chu tước thật lâu không lên tiếng.
“Xích Quân,” Kim Vân quay đầu hỏi, “Lúc nào Bạch Hử về?”
“Trước khi lên đường là không thể nào.”
“Cái gì?”
“Đừng nhìn ta như vậy, ta còn giật mình hơn cậu.”
Một tay chống đầu, chu tước triệt để ý thức được, một khi thiên nga bước vào thời kỳ tìm bạn đời, có thể tùy hứng hơn bình thường gấp trăm, thậm chí nghìn lần.
“Thật hẳn là để những lão bất tử kia thấy.”
Chút tùy hứng của hắn tính là gì, con thiên nga kia mới làm người ngã vỡ kính mắt!
Các phượng hoàng nhỏ hào hứng chạy đến boong tàu tầng ba, qua uyên sồ xác nhận, thiết bị trong khoang có thể sử dụng, lập tức hoan hô lên.
“Chỉ có thể làm tách rời đơn giản.” Uyên sồ nhỏ nghiêm mặt nói, “Thêm một bước mài tinh cần công cụ đặc biệt.”
“Dễ nói!”
Xích Thần đi đến, khoác vai uyên sồ nhỏ, cười nói: “Nghe chú Thanh nói, rất nhanh tinh hạm sẽ khởi hành. Chờ đến thành Vũ, tất cả đều sẽ chuẩn bị xong.”
Uyên sồ nhỏ gật đầu, giơ cánh tay ghim tóc dài lên, bắt đầu tập trung chọn khoáng thạch.
Lúc xoay người, vành tai có chút đỏ lên.
Một lát sau, nhịn không được quay đầu, liếc mắt nhìn về phía Xích Thần ngồi. Thì ra trí nhớ truyền thừa không sai, chu tước đến gần, đúng là có ngọn lửa màu đỏ thiêu đốt bên cạnh.
Loại cảm giác này không xấu.
Cắn răng, uyên sồ nhỏ thu hồi tâm tư, cầm lấy một khối khoáng thạch, trong đầu bắt đầu thiết kế đồ án.
Xích Thần đi đến bên cạnh Xích Giảo, thấy hắn nhìn chằm chằm máy truyền tin, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
“Chuyện gì thế?”
“Cậu xem!”
Màn hình ảo mở ra, thấy Tần Ninh bay ra khỏi tinh hạm, các phượng hoàng nhỏ không hẹn mà cùng ngừng công việc trong tay.
Trên tinh cầu nguyên thủy, Tần Ninh được huyết mạch dẫn dắt, xuyên qua lục địa trải rộng nham thạch, bay về phía đại dương.
Không có gió biển, nước biển trong suốt, lặng sóng trong như gương, phản chiếu rõ ràng hình ảnh thiếu niên.
Lúc Bạch Hử bay đến, Tần Ninh vỗ cánh ánh sáng, kêu dài một tiếng, ánh sáng đen quấn quanh người, trong một chớp mắt, biến thành một con chim phượng màu đen.
Bầu trời xanh ngắt, vạn dặm không mây.
Nhạc trạc mở hai cánh, lông đuôi xòe ra, lông mào nhẹ động, lông vũ lấp lánh ánh sáng, quầng sáng thần bí vờn quanh.
“Tiếu ——”
Tiếng kêu réo rắt vang vọng bầu trời, sức mạnh huyết mạch tràn đầy, tựa như vô cùng vô tận.
Tần Ninh chưa bao giờ hưng phấn như lúc này.
Mỗi tấc da thịt đều giống như đang bốc cháy. Hừng hực, nóng bỏng, lại thoải mái vô cùng.
Tiếng phượng hót không ngừng, nhạc trạc màu đen vỗ cánh bay lượn, dáng người thon dài, đuôi cánh vạch qua một mảnh xanh thẳm, quá trình bay lượn tựa như một điệu múa xinh đẹp.
“Tiếu ——”
Lại một tiếng kêu dài, thiên nga màu bạch kim từ phía sau bay đến.
Màu bạc trắng cùng sắc đen cực hạn tôn nhau lên, như thuở đầu vũ trụ, ánh sáng cùng bóng tối cộng sinh.
Không trung để lại hai vệt sáng, tô lên màu sắc thuần túy, đẹp làm người nín thở.
Tần Ninh đột nhiên nghiêng người, đôi mắt lấp lánh cong lên, hai cánh vỗ nhẹ, vòng qua quanh người Bạch Hử, mang theo ý vị mê người không nói nên lời.
Hưng phấn đến nơi, chỉ là tùy ý làm.
Ở trong mắt phượng hoàng khác, chuyến bay tầm thường không thể tầm thường hơn này, trong chớp mắt đã thay đổi mùi vị.
Bạch Hử dừng ở giữa không trung, cặp mắt màu khói hiện lên ý cười.
Thân thể giãn ra, lông cứng trên cánh quét qua Tần Ninh. Kêu lên hai tiếng, chợt nghiêng người bay qua, bắt đầu nhảy múa.
Lông đuôi như tơ lụa lóa mắt, lấp lánh ánh vàng.
Hai cánh vỗ nhẹ, giống như ôm nhạc trạc vào lòng.
“Tiếu?”
Tần Ninh nghiêng đầu, chớp mắt bị ánh sáng vàng vây quanh.
Lần đầu đến thành Vũ, cậu từng thấy thiên nga nhảy múa. Nhưng Bạch Hử múa càng đẹp, càng hấp dẫn người. Không nói khoa trương, làm cậu đỏ mặt tim đập, lại không nỡ dời mắt, cho dù chỉ một giây.
Không ai sẽ nghĩ đến, thiên nga sức chiến đấu mạnh nhất, nhảy múa cũng đẹp nhất.
Trong tinh hạm, thu được hình ảnh trên không trung, các phượng hoàng tập thể trợn mắt há mồm.
“Đây là… nhảy múa tìm bạn đời?”
“Con nhạc trạc kia vừa thành niên đúng không?”
Dù sao cũng đã vơ vào dưới cánh, không thể đợi đến mùa sinh sản năm sau?
Có cần phải gấp gáp đến mức này không?
Hơn nữa, nhạc trạc bay bên cạnh y, hiểu ý nghĩa của điệu nhảy này không?
Nhìn thiên nga và nhạc trạc trong màn hình, Xích Quân xoa xoa thái dương, nghĩ đến Bạch Hử nỗ lực một phen, Tần Ninh khả năng lại vẫn tỉnh tỉnh mê mê, vô thức liền cười lên.
Thiên nga lông trắng bụng đen, gặp phải nhạc trạc vừa thành niên, vẫn ngã như thường!
“Xích Quân, anh xem!”
Trước đài khống chế, Kim Vân chỉ một góc màn hình, vẻ mặt đầu tiên là giật mình, sau đó trở nên cực kỳ cổ quái.
“Chuyện gì xảy ra?”
Thủy thủ đoàn nghe thấy tiếng, nhìn hình ảnh trong màn hình, không khỏi đồng loạt thất thanh.
Lúc này, cửa kim loại trượt sang hai bên, Bạch Thanh bước ra, đi lên đài chỉ huy. Phát hiện mọi người yên tĩnh quỷ dị, trong lòng nghi hoặc.
“Làm sao thế?”
Lời vừa dứt, hơn mười ánh mắt đồng thời quét qua. Ngay cả là thiên nga, cũng không nhịn được run lên.
“Chim non không ở boong tàu tầng ba?” Kim Vân nhíu mày hỏi.
“Lúc tôi đi vẫn còn.” Bạch Thanh trả lời.
Các chim trưởng thành nhìn nhau, cũng không biết nên nói gì.
Bạch Nham tiến lên hai bước, trực tiếp kéo Bạch Thanh đến trước đài khống chế.
Trong màn hình, hơn một trăm con chim non đang vỗ cánh ánh sáng, che trời lấp đất bay về phía Tần Ninh.
“Tần Ninh, bọn em đến!”
Điệu nhảy sắp đến cuối, cứ thế ngừng lại.
Nhạc trạc màu đen bị hấp dẫn lực chú ý, xoay người bay về phía các phượng hoàng nhỏ.
Thiên nga màu bạch kim dừng giữa không trung, đỉnh đầu khí đen cuồn cuộn. Cách màn hình cũng có thể cảm nhận được khí áp nặng nề.
“Ai thả chúng nó xuống?”
“Đài quan sát không có thông tin, khả năng…”
“Cái gì?”
“Là chúng nó sửa lại hệ thống điều khiển.”
“…”
Các thiên nga rùng mình, nhớ đến sự nghiệp vĩ đại của hai thiên nga nhỏ, lại nhìn chim non trong màn hình, nhất thời sinh ra xung động muốn thở dài.
Phải giải quyết thế nào đây?
Chu tước và uyên sồ lại đang suy nghĩ một chuyện khác.
Tìm bạn đời bị cắt ngang, không thể chấp nhặt với chim non, con thiên nga mang thù sẽ làm gì?
Có thể tìm bản thân làm khó dễ không?
Vài con phượng hoàng trao đổi ánh mắt, đồng thời toát ra mồ hôi lạnh.
Bạch Hử… thấy cũng tội mà thôi cũng kệ =))