Lỗ tai Thẩm Tử An rất tốt, gần đây càng ngày càng tốt.
Cho nên tối hôm nay trên nóc phòng sôi nổi, Miêu nhi gào thét chung quanh, làm cho nàng chán ốm. Người khác tất nhiên cũng rất phiền não, bởi vì tất cả mọi người cảm thấy hai ngày nay Miêu nhi tụ tập càng ngày càng nhiều. Nhiều đến nỗi làm cho bọn họ nửa đêm ngủ không ngon giấc.
Mà sở dĩ Thẩm Tử An xui xẻo nhất, là bởi vì nàng không chỉ nghe thấy tiếng mèo kêu, thậm chí còn nghe hiểu những con mèo này đang kêu cái gì, vì vậy nàng rất phiền não. Thử hỏi, trên đầu ngươi có mấy con mèo ghê tởm đang hát tình ca, hơn nữa còn là tình ca hết sức buồn nôn, như vậy ngươi cũng không ngủ được.
"Tam Hoa muội muội, ngươi là một phần trái tim ca, là một lá phổi của ca, là người thân mật nhất của ca. . . . . . Mau mau gặp gỡ với ca. . . . . ."
"Tam Hoa muội muội, Hoa ca ca nguyện là tim của ngươi, nguyện là phổi của ngươi, nguyện là một đôi mắt Lưu Ly của ngươi. Chúng ta tới gặp gỡ. . . . . ."
Chung quanh đây có chỉ con mèo Tam Hoa động dục, cho nên một cái lại một cái dã ca ca xuất hiện tại trên nóc nhà Thẩm Tử An, hát tình ca với Tam Hoa.
Không chịu nổi, thật không chịu nổi! Thẩm Tử An rốt cuộc ở buổi tối thứ ba hỏng mất. Nàng xỏ giày đi ra ngoài, hoàn toàn không để ý hình tượng gần đây đang cố gắng xây dựng ném ra một chiếc giày về phía Miêu nhi trên nóc nhà. . . . . .
Đã vài đêm nàng vì bắt con chuột nên không ngủ ngon rồi, ban ngày thì không thể tùy tiện ngủ, nếu ngủ quá lâu, sẽ làm cho bọn nha hoàn ma ma hiểu lầm, chỉ sợ là bị bệnh gì. Vì vậy ban ngày thức ban đêm cố gắng thức, thật vất vả mới được ngủ, lại bị những Miêu nhi này tới náo loạn.
Nhóm Miêu nhi nhảy ra, sau đó leng keng thầm thì kêu loạn. Nhưng Thẩm Tử An lại nghe được bọn nó kêu lên: "Người nữ nhân điên này, thế nhưng nửa đêm chạy đến nổi điên."
"A, các ngươi mới là nữ nhân điên, cả nhà ngươi là nữ nhân điên, hơn nửa đêm hát tới hát lui, có ác tâm hay không a! Muốn muội muội thì kêu nó là được, đừng ở trên nóc nhà ta kêu loạn. . . . . ." Thẩm Tử An phát tiết xong cảm thấy không đúng, vội vàng bụm miệng, động tĩnh lớn như vậy nếu đánh thức mọi người trong phòng thì hỏng việc rồi.
Cũng may, thư phòng là nơi yên tĩnh, gian phòng cách âm cũng rất tốt, người ở bên trong không thể nghe được. Vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân, âm thanh của một nam tử nói: " Nửa đêm, Thiếu phu nhân ngài ở đây tức giận với Miêu nhi làm cái gì?"
Nhịp tim Thẩm Tử An dường như dừng lại, hình tượng của nàng hỏng rồi. Chỉ là, cũng may da mặt của nàng rất dày, vì vậy bình tĩnh xoay người, một chân rón mũi chân, một chân khác bởi vì mang giày cho nên đứng yên trên mặt đất.
"Là ngươi, tiểu thư Đồng sao, ta sợ những con mèo quấy rầy mọi người nghỉ ngơi cho nên mới đuổi bọn nó đi. Ngược lại là ngươi, không phải trông chừng thư viện ư, tại sao lại để cho nhiều mèo mèo chó chó chạy vào như vậy?" Thẩm Tử An rất muốn giữ hình tượng quý phụ, chỉ là không cần nghĩ cũng biết sắc mặt của mình khó nhìn như thế nào.
Tiếu thư đồng giựt giựt khóe miệng, bây giờ nữ nhân còn muốn đá quả bóng tới đây. Nhưng nhìn chân trần trắng như tuyết của nàng, được quần dài nửa che nửa hở trên mặt đất. Hắn không hiểu, một nữ tử chân trần, mặc áo sơ mi lại rất thản nhiên đứng ở trước mặt một người nam nhân, điểm lễ nghi này tiểu cô nương vài tuổi đều biết.
"Thiếu phu nhân, chuyện đuổi mèo này cứ giao cho ta đi, bên ngoài trời lạnh ngài vẫn là đi về trước đi!" Quả nhiên giống như những thông tin đã điều tra được, là một nữ nhi bị Thẩm gia vứt bỏ. Nhưng ngay cả như vậy, mẫu thân của nàng lại không dạy nữ nhi của mình thủ lễ như thế nào sao?
"Chuyện này giao cho ngươi, về sau ta không muốn nghe thấy bọn nó hát tình ca ở trên đầu nữa." Thẩm Tử An nhảy trở về phòng.
Miệng Tiếu thư đồng lại rút, thiếu phu nhân này là ăn bọ chó lớn lên sao? Cánh của cao như vậy nhảy nhẹ một cái cũng nhảy qua. Hắn quay đầu, nói: "Nàng biết võ công sao?"
Chỗ tối có một âm thanh nói: "Chỉ là động tác nhanh nhẹn mà thôi, khí tức của nàng không trầm, tuyệt đối không có võ công."
"Vậy thì loại bỏ khả năng nàng là gián điệp người kia phái tới sao?"
"Vâng"
"Đi xuống đi!" Như vậy những cử chỉ quái dị cũng không phải hành động gián điệp gì sao? Tiếu thư đồng xách theo đèn xoay người, nhưng Miêu nhi trên nóc nhà kia lại nhảy trở lại kêu.
Hắn nhíu nhíu mày, việc đuổi mèo này quả thật hắn đúng là chưa từng làm, vậy phải như thế nào mới tốt? Nhớ tới thiếu phu nhân nói những Miêu nhi đang hát tình ca, khóe miệng không khỏi giật giật, âm thanh đáng sợ như vậy nghe thế nào cũng không giống đang hát tình ca!
Lỗ tai Thẩm Tử An rất tốt, gần đây càng ngày càng tốt.
Cho nên tối hôm nay trên nóc phòng sôi nổi, Miêu nhi gào thét chung quanh, làm cho nàng chán ốm. Người khác tất nhiên cũng rất phiền não, bởi vì tất cả mọi người cảm thấy hai ngày nay Miêu nhi tụ tập càng ngày càng nhiều. Nhiều đến nỗi làm cho bọn họ nửa đêm ngủ không ngon giấc.
Mà sở dĩ Thẩm Tử An xui xẻo nhất, là bởi vì nàng không chỉ nghe thấy tiếng mèo kêu, thậm chí còn nghe hiểu những con mèo này đang kêu cái gì, vì vậy nàng rất phiền não. Thử hỏi, trên đầu ngươi có mấy con mèo ghê tởm đang hát tình ca, hơn nữa còn là tình ca hết sức buồn nôn, như vậy ngươi cũng không ngủ được.
"Tam Hoa muội muội, ngươi là một phần trái tim ca, là một lá phổi của ca, là người thân mật nhất của ca. . . . . . Mau mau gặp gỡ với ca. . . . . ."
"Tam Hoa muội muội, Hoa ca ca nguyện là tim của ngươi, nguyện là phổi của ngươi, nguyện là một đôi mắt Lưu Ly của ngươi. Chúng ta tới gặp gỡ. . . . . ."
Chung quanh đây có chỉ con mèo Tam Hoa động dục, cho nên một cái lại một cái dã ca ca xuất hiện tại trên nóc nhà Thẩm Tử An, hát tình ca với Tam Hoa.
Không chịu nổi, thật không chịu nổi! Thẩm Tử An rốt cuộc ở buổi tối thứ ba hỏng mất. Nàng xỏ giày đi ra ngoài, hoàn toàn không để ý hình tượng gần đây đang cố gắng xây dựng ném ra một chiếc giày về phía Miêu nhi trên nóc nhà. . . . . .
Đã vài đêm nàng vì bắt con chuột nên không ngủ ngon rồi, ban ngày thì không thể tùy tiện ngủ, nếu ngủ quá lâu, sẽ làm cho bọn nha hoàn ma ma hiểu lầm, chỉ sợ là bị bệnh gì. Vì vậy ban ngày thức ban đêm cố gắng thức, thật vất vả mới được ngủ, lại bị những Miêu nhi này tới náo loạn.
Nhóm Miêu nhi nhảy ra, sau đó leng keng thầm thì kêu loạn. Nhưng Thẩm Tử An lại nghe được bọn nó kêu lên: "Người nữ nhân điên này, thế nhưng nửa đêm chạy đến nổi điên."
"A, các ngươi mới là nữ nhân điên, cả nhà ngươi là nữ nhân điên, hơn nửa đêm hát tới hát lui, có ác tâm hay không a! Muốn muội muội thì kêu nó là được, đừng ở trên nóc nhà ta kêu loạn. . . . . ." Thẩm Tử An phát tiết xong cảm thấy không đúng, vội vàng bụm miệng, động tĩnh lớn như vậy nếu đánh thức mọi người trong phòng thì hỏng việc rồi.
Cũng may, thư phòng là nơi yên tĩnh, gian phòng cách âm cũng rất tốt, người ở bên trong không thể nghe được. Vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân, âm thanh của một nam tử nói: " Nửa đêm, Thiếu phu nhân ngài ở đây tức giận với Miêu nhi làm cái gì?"
Nhịp tim Thẩm Tử An dường như dừng lại, hình tượng của nàng hỏng rồi. Chỉ là, cũng may da mặt của nàng rất dày, vì vậy bình tĩnh xoay người, một chân rón mũi chân, một chân khác bởi vì mang giày cho nên đứng yên trên mặt đất.
"Là ngươi, tiểu thư Đồng sao, ta sợ những con mèo quấy rầy mọi người nghỉ ngơi cho nên mới đuổi bọn nó đi. Ngược lại là ngươi, không phải trông chừng thư viện ư, tại sao lại để cho nhiều mèo mèo chó chó chạy vào như vậy?" Thẩm Tử An rất muốn giữ hình tượng quý phụ, chỉ là không cần nghĩ cũng biết sắc mặt của mình khó nhìn như thế nào.
Tiếu thư đồng giựt giựt khóe miệng, bây giờ nữ nhân còn muốn đá quả bóng tới đây. Nhưng nhìn chân trần trắng như tuyết của nàng, được quần dài nửa che nửa hở trên mặt đất. Hắn không hiểu, một nữ tử chân trần, mặc áo sơ mi lại rất thản nhiên đứng ở trước mặt một người nam nhân, điểm lễ nghi này tiểu cô nương vài tuổi đều biết.
"Thiếu phu nhân, chuyện đuổi mèo này cứ giao cho ta đi, bên ngoài trời lạnh ngài vẫn là đi về trước đi!" Quả nhiên giống như những thông tin đã điều tra được, là một nữ nhi bị Thẩm gia vứt bỏ. Nhưng ngay cả như vậy, mẫu thân của nàng lại không dạy nữ nhi của mình thủ lễ như thế nào sao?
"Chuyện này giao cho ngươi, về sau ta không muốn nghe thấy bọn nó hát tình ca ở trên đầu nữa." Thẩm Tử An nhảy trở về phòng.
Miệng Tiếu thư đồng lại rút, thiếu phu nhân này là ăn bọ chó lớn lên sao? Cánh của cao như vậy nhảy nhẹ một cái cũng nhảy qua. Hắn quay đầu, nói: "Nàng biết võ công sao?"
Chỗ tối có một âm thanh nói: "Chỉ là động tác nhanh nhẹn mà thôi, khí tức của nàng không trầm, tuyệt đối không có võ công."
"Vậy thì loại bỏ khả năng nàng là gián điệp người kia phái tới sao?"
"Vâng"
"Đi xuống đi!" Như vậy những cử chỉ quái dị cũng không phải hành động gián điệp gì sao? Tiếu thư đồng xách theo đèn xoay người, nhưng Miêu nhi trên nóc nhà kia lại nhảy trở lại kêu.
Hắn nhíu nhíu mày, việc đuổi mèo này quả thật hắn đúng là chưa từng làm, vậy phải như thế nào mới tốt? Nhớ tới thiếu phu nhân nói những Miêu nhi đang hát tình ca, khóe miệng không khỏi giật giật, âm thanh đáng sợ như vậy nghe thế nào cũng không giống đang hát tình ca!