Thẩm Tử An đã có được đáp án, ở thời cổ đại này lễ nghi chính là người nhàm chán nghĩ ra để giày vò người mà. Nàng học đến tận buổi chiều, ngay cả một lễ gật đầu cũng không học được tốt. Không phải gật quá sớm thì chính là gật quá chậm, không phải gật quá mạnh, thì chính là vẻ mặt không thỏa đáng.
Càng học càng mệt mỏi, càng học càng buồn ngủ, vì vậy nàng phát huy sở trường ngốc nghếch, ngươi thích nói như thế nào thì nói, ta ngủ thì kệ ta.
Tiếu thư đồng cũng không biết nàng là ngốc thật hay là nghĩ muốn hắn tức chết, đến tận lúc thắp đèn, vốn là viện này là cấm đốt đèn, hắn bèn hạ lệnh, đốt đèn lồng ở ngoài cửa, tiếp tập học. Ai ngờ tiểu thê tử trên danh nghĩa này của hắn thế nhưng mơ mơ màng màng nói một câu, chỉ cho phép thư đồng phóng hỏa, không cho phu nhân đốt đèn!
"Thiếu phu nhân, từ ngữ không thể dùng linh tinh, xin tiếp tục học lễ tiết. . . . . ." Nói xong đưa tay, thực ra là để cho nàng đi ra ngoài rồi trở về hành lễ.
Từ trước đến giờ Thẩm Tử An gắng đạt tới yên ổn hoà thuận, chỉ chờ con mèo nào đó tỉnh lại đưa nàng trở về hiện đại. Cho nên vẫn luôn nhẫn nhịn, hôm nay nàng cũng chỉ có thể nhịn, tiểu thư đồng kia đúng là tiểu quỷ thắp đèn cho Diêm Vương, đánh không được đuổi cũng không xong, địa vị còn mạnh hơn nàng vị thiếu phu nhân này không chỉ gấp trăm lần. Nghĩ vậy ủy ủy khuất khuất đi ra ngoài, đi về phía sau cửa, đứng nghiêm. Sửa sang lại y phục rồi học cách bước như hoa sen, chậm rãi đi vào trong phòng. Trong lòng thì oán thầm, cái gì là bước hoa sen lung lay sinh động, mượn một câu nói của lão sư Triệu, đây chính là không cho người ta hảo hảo đi bộ (không cho người ta đi bộ bình thường).
Cạch oành! Vừa nghĩ tới đây, nàng lại quên sắp đến bậc cửa, vẽ thành một chữ đại (大) màu sắc sặc sỡ ở trên mặt đất trong phòng.
Về phần tại sao lại là màu sắc sặc sỡ, đó là bởi vì tiểu thư Đồng nói: trong bữa tiệc này trang dung (trang phục, trang điểm) hết sức quan trọng, nhất định bắt nàng phải mặc quan trang (y phục và trang điểm phù hợp với bữa tiệc) tới để luyện tập. Bộ váy này đẹp thì cũng đẹp, màu sắc cũng có chút tươi sáng, nhưng mà làn váy hơi dài một chút, cả gia đình nàng đều là quân nhân ngay cả nàng cũng là nửa quân nhân, bình thường đi bộ bạn cùng học cũng nói giống như bước hành quân, như vậy không ngã mới là lạ!
"Thiếu phu nhân cũng không phải là quân nhân, cần gì phải đi hùng hùng hổ hổ như vậy." Tiếu thư đồng tính toán một chút, cũng đã ngã mười sáu lần rồi. Nếu đổi lại một cô nương khác đã sớm nước mắt ròng ròng, điềm đạm đáng yêu rồi. Chính là tiểu nha đầu Xảo nhi kia nhìn qua cũng không nhịn được, lau nước mắt chạy mất. Thế nhưng Thẩm nhị tiểu thư quả nhiên thật thà, tuy nói không muốn tiếp tục học, nhưng cũng không hiểu được cách che giấu. Ngay cả ngã, cũng là thật tình bị ngã, nhìn cánh tay một chút đã bầm tím. . . . . . Không đúng, nàng là một cô nương gia, tại sao lại thô lỗ vén tay áo lên xem vết thương như thế.
Thấy nửa cánh tay trắng ngần lộ ra bên ngoài, Tiếu thư đồng cảm giác nộ khí của mình đã bừng bừng sắp bốc ra khỏi đầu rồi, nếu như không phải là bình thường hắn có thói quen nhẫn nại, chỉ sợ lúc này đã phát điên.
"Thiếu phu nhân, không thể trước mặt mọi người ở đại sảnh đám đông vén □. . . . . ."
"Không có lỏa (lộ ra hết, không che đậy), ta chỉ là muốn nhìn một chút xem có bị thương hay không. Hình như chảy máu, gạch xanh này thật đúng là đáng sợ."
Chảy máu sao? Tiếu thư đồng tỉ mỉ nhìn xuống, quả nhiên thấy một khối hồng một khối xanh, còn có vài chỗ đã chảy ra vài giọt máu. Nhưng vị cô nương này là khờ thật hay là do thói quen, thậm chí ngay cả đầu mày cũng không hề nhúc nhích, còn muốn dùng tay xoa xoa chỗ da bị xước.
Tiếu thư đồng kéo ra, vội vàng nói: "Thiếu phu nhân không thể, ta đi tìm dầu thuốc." Nói xong đi tới thư phòng tìm dầu thuốc trước kia mình để ở đó tới đây, nói: "Mời dùng."
Thẩm Tử An đưa một tay ra nhận lấy rồi mở nắp ra, sau đó đổ một chút ra ngoài, tự thoa lấy chỗ mình nhìn thấy được. Nhưng cùi chỏ phía sau cũng bị thương, chỉ là nàng không nhìn thấy. Vì vậy xoay người đưa bình thuốc cho Tiếu thư đồng tùy ý nói: "Ngươi giúp ta, phía sau không thấy được." Sau đó đưa cánh tay ra duỗi thẳng, một cái tay khác kéo tay áo lên.
Tiếu thư đồng nghẹn họng, hai con mắt còn kém phun lửa, tuy nhiên nhìn thấy hai mắt Thẩm Tử An một mảnh trong suốt, ngược lại là hắn suy nghĩ nhiều. Vì vậy nhận lấy dầu thuốc, thoa lên vết thương phía sau cánh tay nàng. Thân thể của nàng có chút lạnh, có thể là do đi ra bên ngoài phòng.
Tại sao lại không kêu lạnh, Tiếu thư đồng cảm giác mình có chút giống lão bản ngược đãi trẻ nhỏ, đặt dầu thuốc lên bàn nói: "Tối nay học đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục."
"Có thể trở về sao?" Thẩm Tử An còn kém vẽ chữ thập cảm tạ Tiếu thư đồng, mấy ngày nay lá Phong mà Miêu nhi cho nàng xảy ra biến hóa, chỉ có ba bốn gân lá không có đổi thành đỏ. Nếu như tất cả gân lá đều nhuộm đỏ, như vậy nàng tin tưởng khi đó sẽ có kỳ tích xảy ra. Vì vậy, muốn thừa dịp trời tối bắt nhiều chuột hơn một chút, nếu như tiểu thư Đồng vẫn tiếp tục đốc thúc mình luyện tập như vậy, ban ngày không có thời gian nghỉ ngơi, buổi tối cũng không có, nàng sẽ là con mèo cần mẫn nhất trên đời.
"Có thể, ta đi gọi Xảo nhi đón ngươi trở về."
Không cần, ngươi thắp đèn đưa ta trở về là được rồi, ta sợ nha đầu kia sẽ khóc rớt nước mắt mà đi ngủ."
"Buồn cười, nào có đạo lý chủ tử chưa ngủ mà nô tài có thể ngủ. . . . . ."
"Không cần để ý, nàng còn nhỏ, hơn nữa nơi này lại không có người ngoài, ai sẽ biết." Nói xong đi tới trừng mắt nhìn tiểu thư Đồng, cũng như là hỏi, ngươi sẽ không nói ra ngoài chứ!
"Thiếu phu nhân quá khoan dung với người hầu rồi, không sợ họ bò đến trên đầu của ngươi sao?" Tiếu thư đồng cầm đèn đi ở phía trước dẫn đường cho nàng, thật đúng là khó có được khi tính tình của nàng hoà nhã, chỉ là có chút quá mềm mỏng, cả ngày loạn thành một đoàn với đám nha hoàn ma ma, nào có chút bộ dạng chủ tử nào.
"Có không?" Đến hôm nay Thẩm Tử An vẫn không có thói quen cái gì chủ tử cái gì nô tài, nàng vẫn dùng phương châm xử sự như ở hiện đại, tận lực tạo mối quan hệ với người bên cạnh, nhưng mọi người đều là bình đẳng, không phân biệt cao thấp giàu nghèo. Nhưng ở nơi cổ đại này lại không giống, chủ tử phải có uy nghi của chủ tử. Nếu như mất uy, thì rất dễ dàng bị người tính kế, vô luận là chủ tử khác hoặc là nô tài đều như vậy. Nếu như mất uy, vậy thì sẽ làm trò cười cho thiên hạ! Chỉ sợ các nô tài mặt ngoài không nói một lời, sau lưng cũng sẽ đâm ngươi một đao.
Danh tiếng tốt hay xấu của những cô gái trong nhà cao cửa rộng dựa vào cái gì? Còn không phải là từ miệng của các nô tài ra. Những thứ này từ nhỏ Tiếu thư đồng mưa dầm thấm đất ngược lại biết rõ, mà Thẩm Tử An đơn thuần là loại tính tình tùy tiện, tới đây đã cẩn thận chút ít!
Nhưng có một chút không thay đổi, chính là người khác đối nàng tốt thì tất nhiên nàng muốn hoàn lại gấp trăm lần. Từ trước đến giờ Xảo nhi đều một lòng trung thành không hai với nàng, lại cực kỳ thân thiết, Thẩm Tử An sắp coi nàng như hài tử lại coi nàng như bằng hữu, trừ bỏ trên phương diện thân thế, căn bản cái gì cũng đều nói cho nàng, về phần hai ma ma này, Thẩm Tử An cho là vẫn chung sống rất tốt, cho nên cũng không chút để ý tới lời nói kia của tiểu thư đồng.
Mà Tiếu thư đồng thì hoàn toàn hiểu được, vị thiếu phu nhân này xác thực không thích hợp làm cái gì nữ chủ tử, nếu sau này mình khôi phục lại thân phận, chuyện quản lý nhà thì nàng không thể đảm nhiệm được. Chỉ là trưởng tức gả tới không quản lý việc nhà, như vậy về sau nàng rất khó để sinh tồn ở chỗ này.
Mặc dù thương nàng, chỉ là tiểu thư Đồng tự biết nữ nhân đại hộ đều phải đối mặt với chuyện này, cho nên cũng thuận theo nàng, dù sao trừ bỏ quan hệ thê tử, hai người cũng không có tình cảm sâu xa gì, huống chi bản thân của hắn cũng không tin những thứ tình yêu kia... Rất khó nói đến!
Editor: tan_hye
Lễ nghi là như thế nào?
Thẩm Tử An đã có được đáp án, ở thời cổ đại này lễ nghi chính là người nhàm chán nghĩ ra để giày vò người mà. Nàng học đến tận buổi chiều, ngay cả một lễ gật đầu cũng không học được tốt. Không phải gật quá sớm thì chính là gật quá chậm, không phải gật quá mạnh, thì chính là vẻ mặt không thỏa đáng.
Càng học càng mệt mỏi, càng học càng buồn ngủ, vì vậy nàng phát huy sở trường ngốc nghếch, ngươi thích nói như thế nào thì nói, ta ngủ thì kệ ta.
Tiếu thư đồng cũng không biết nàng là ngốc thật hay là nghĩ muốn hắn tức chết, đến tận lúc thắp đèn, vốn là viện này là cấm đốt đèn, hắn bèn hạ lệnh, đốt đèn lồng ở ngoài cửa, tiếp tập học. Ai ngờ tiểu thê tử trên danh nghĩa này của hắn thế nhưng mơ mơ màng màng nói một câu, chỉ cho phép thư đồng phóng hỏa, không cho phu nhân đốt đèn!
"Thiếu phu nhân, từ ngữ không thể dùng linh tinh, xin tiếp tục học lễ tiết. . . . . ." Nói xong đưa tay, thực ra là để cho nàng đi ra ngoài rồi trở về hành lễ.
Từ trước đến giờ Thẩm Tử An gắng đạt tới yên ổn hoà thuận, chỉ chờ con mèo nào đó tỉnh lại đưa nàng trở về hiện đại. Cho nên vẫn luôn nhẫn nhịn, hôm nay nàng cũng chỉ có thể nhịn, tiểu thư đồng kia đúng là tiểu quỷ thắp đèn cho Diêm Vương, đánh không được đuổi cũng không xong, địa vị còn mạnh hơn nàng vị thiếu phu nhân này không chỉ gấp trăm lần. Nghĩ vậy ủy ủy khuất khuất đi ra ngoài, đi về phía sau cửa, đứng nghiêm. Sửa sang lại y phục rồi học cách bước như hoa sen, chậm rãi đi vào trong phòng. Trong lòng thì oán thầm, cái gì là bước hoa sen lung lay sinh động, mượn một câu nói của lão sư Triệu, đây chính là không cho người ta hảo hảo đi bộ (không cho người ta đi bộ bình thường).
Cạch oành! Vừa nghĩ tới đây, nàng lại quên sắp đến bậc cửa, vẽ thành một chữ đại (大) màu sắc sặc sỡ ở trên mặt đất trong phòng.
Về phần tại sao lại là màu sắc sặc sỡ, đó là bởi vì tiểu thư Đồng nói: trong bữa tiệc này trang dung (trang phục, trang điểm) hết sức quan trọng, nhất định bắt nàng phải mặc quan trang (y phục và trang điểm phù hợp với bữa tiệc) tới để luyện tập. Bộ váy này đẹp thì cũng đẹp, màu sắc cũng có chút tươi sáng, nhưng mà làn váy hơi dài một chút, cả gia đình nàng đều là quân nhân ngay cả nàng cũng là nửa quân nhân, bình thường đi bộ bạn cùng học cũng nói giống như bước hành quân, như vậy không ngã mới là lạ!
"Thiếu phu nhân cũng không phải là quân nhân, cần gì phải đi hùng hùng hổ hổ như vậy." Tiếu thư đồng tính toán một chút, cũng đã ngã mười sáu lần rồi. Nếu đổi lại một cô nương khác đã sớm nước mắt ròng ròng, điềm đạm đáng yêu rồi. Chính là tiểu nha đầu Xảo nhi kia nhìn qua cũng không nhịn được, lau nước mắt chạy mất. Thế nhưng Thẩm nhị tiểu thư quả nhiên thật thà, tuy nói không muốn tiếp tục học, nhưng cũng không hiểu được cách che giấu. Ngay cả ngã, cũng là thật tình bị ngã, nhìn cánh tay một chút đã bầm tím. . . . . . Không đúng, nàng là một cô nương gia, tại sao lại thô lỗ vén tay áo lên xem vết thương như thế.
Thấy nửa cánh tay trắng ngần lộ ra bên ngoài, Tiếu thư đồng cảm giác nộ khí của mình đã bừng bừng sắp bốc ra khỏi đầu rồi, nếu như không phải là bình thường hắn có thói quen nhẫn nại, chỉ sợ lúc này đã phát điên.
"Thiếu phu nhân, không thể trước mặt mọi người ở đại sảnh đám đông vén □. . . . . ."
"Không có lỏa (lộ ra hết, không che đậy), ta chỉ là muốn nhìn một chút xem có bị thương hay không. Hình như chảy máu, gạch xanh này thật đúng là đáng sợ."
Chảy máu sao? Tiếu thư đồng tỉ mỉ nhìn xuống, quả nhiên thấy một khối hồng một khối xanh, còn có vài chỗ đã chảy ra vài giọt máu. Nhưng vị cô nương này là khờ thật hay là do thói quen, thậm chí ngay cả đầu mày cũng không hề nhúc nhích, còn muốn dùng tay xoa xoa chỗ da bị xước.
Tiếu thư đồng kéo ra, vội vàng nói: "Thiếu phu nhân không thể, ta đi tìm dầu thuốc." Nói xong đi tới thư phòng tìm dầu thuốc trước kia mình để ở đó tới đây, nói: "Mời dùng."
Thẩm Tử An đưa một tay ra nhận lấy rồi mở nắp ra, sau đó đổ một chút ra ngoài, tự thoa lấy chỗ mình nhìn thấy được. Nhưng cùi chỏ phía sau cũng bị thương, chỉ là nàng không nhìn thấy. Vì vậy xoay người đưa bình thuốc cho Tiếu thư đồng tùy ý nói: "Ngươi giúp ta, phía sau không thấy được." Sau đó đưa cánh tay ra duỗi thẳng, một cái tay khác kéo tay áo lên.
Tiếu thư đồng nghẹn họng, hai con mắt còn kém phun lửa, tuy nhiên nhìn thấy hai mắt Thẩm Tử An một mảnh trong suốt, ngược lại là hắn suy nghĩ nhiều. Vì vậy nhận lấy dầu thuốc, thoa lên vết thương phía sau cánh tay nàng. Thân thể của nàng có chút lạnh, có thể là do đi ra bên ngoài phòng.
Tại sao lại không kêu lạnh, Tiếu thư đồng cảm giác mình có chút giống lão bản ngược đãi trẻ nhỏ, đặt dầu thuốc lên bàn nói: "Tối nay học đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục."
"Có thể trở về sao?" Thẩm Tử An còn kém vẽ chữ thập cảm tạ Tiếu thư đồng, mấy ngày nay lá Phong mà Miêu nhi cho nàng xảy ra biến hóa, chỉ có ba bốn gân lá không có đổi thành đỏ. Nếu như tất cả gân lá đều nhuộm đỏ, như vậy nàng tin tưởng khi đó sẽ có kỳ tích xảy ra. Vì vậy, muốn thừa dịp trời tối bắt nhiều chuột hơn một chút, nếu như tiểu thư Đồng vẫn tiếp tục đốc thúc mình luyện tập như vậy, ban ngày không có thời gian nghỉ ngơi, buổi tối cũng không có, nàng sẽ là con mèo cần mẫn nhất trên đời.
"Có thể, ta đi gọi Xảo nhi đón ngươi trở về."
Không cần, ngươi thắp đèn đưa ta trở về là được rồi, ta sợ nha đầu kia sẽ khóc rớt nước mắt mà đi ngủ."
"Buồn cười, nào có đạo lý chủ tử chưa ngủ mà nô tài có thể ngủ. . . . . ."
"Không cần để ý, nàng còn nhỏ, hơn nữa nơi này lại không có người ngoài, ai sẽ biết." Nói xong đi tới trừng mắt nhìn tiểu thư Đồng, cũng như là hỏi, ngươi sẽ không nói ra ngoài chứ!
"Thiếu phu nhân quá khoan dung với người hầu rồi, không sợ họ bò đến trên đầu của ngươi sao?" Tiếu thư đồng cầm đèn đi ở phía trước dẫn đường cho nàng, thật đúng là khó có được khi tính tình của nàng hoà nhã, chỉ là có chút quá mềm mỏng, cả ngày loạn thành một đoàn với đám nha hoàn ma ma, nào có chút bộ dạng chủ tử nào.
"Có không?" Đến hôm nay Thẩm Tử An vẫn không có thói quen cái gì chủ tử cái gì nô tài, nàng vẫn dùng phương châm xử sự như ở hiện đại, tận lực tạo mối quan hệ với người bên cạnh, nhưng mọi người đều là bình đẳng, không phân biệt cao thấp giàu nghèo. Nhưng ở nơi cổ đại này lại không giống, chủ tử phải có uy nghi của chủ tử. Nếu như mất uy, thì rất dễ dàng bị người tính kế, vô luận là chủ tử khác hoặc là nô tài đều như vậy. Nếu như mất uy, vậy thì sẽ làm trò cười cho thiên hạ! Chỉ sợ các nô tài mặt ngoài không nói một lời, sau lưng cũng sẽ đâm ngươi một đao.
Danh tiếng tốt hay xấu của những cô gái trong nhà cao cửa rộng dựa vào cái gì? Còn không phải là từ miệng của các nô tài ra. Những thứ này từ nhỏ Tiếu thư đồng mưa dầm thấm đất ngược lại biết rõ, mà Thẩm Tử An đơn thuần là loại tính tình tùy tiện, tới đây đã cẩn thận chút ít!
Nhưng có một chút không thay đổi, chính là người khác đối nàng tốt thì tất nhiên nàng muốn hoàn lại gấp trăm lần. Từ trước đến giờ Xảo nhi đều một lòng trung thành không hai với nàng, lại cực kỳ thân thiết, Thẩm Tử An sắp coi nàng như hài tử lại coi nàng như bằng hữu, trừ bỏ trên phương diện thân thế, căn bản cái gì cũng đều nói cho nàng, về phần hai ma ma này, Thẩm Tử An cho là vẫn chung sống rất tốt, cho nên cũng không chút để ý tới lời nói kia của tiểu thư đồng.
Mà Tiếu thư đồng thì hoàn toàn hiểu được, vị thiếu phu nhân này xác thực không thích hợp làm cái gì nữ chủ tử, nếu sau này mình khôi phục lại thân phận, chuyện quản lý nhà thì nàng không thể đảm nhiệm được. Chỉ là trưởng tức gả tới không quản lý việc nhà, như vậy về sau nàng rất khó để sinh tồn ở chỗ này.
Mặc dù thương nàng, chỉ là tiểu thư Đồng tự biết nữ nhân đại hộ đều phải đối mặt với chuyện này, cho nên cũng thuận theo nàng, dù sao trừ bỏ quan hệ thê tử, hai người cũng không có tình cảm sâu xa gì, huống chi bản thân của hắn cũng không tin những thứ tình yêu kia... Rất khó nói đến!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: tan_hye
Lễ nghi là như thế nào?
Thẩm Tử An đã có được đáp án, ở thời cổ đại này lễ nghi chính là người nhàm chán nghĩ ra để giày vò người mà. Nàng học đến tận buổi chiều, ngay cả một lễ gật đầu cũng không học được tốt. Không phải gật quá sớm thì chính là gật quá chậm, không phải gật quá mạnh, thì chính là vẻ mặt không thỏa đáng.
Càng học càng mệt mỏi, càng học càng buồn ngủ, vì vậy nàng phát huy sở trường ngốc nghếch, ngươi thích nói như thế nào thì nói, ta ngủ thì kệ ta.
Tiếu thư đồng cũng không biết nàng là ngốc thật hay là nghĩ muốn hắn tức chết, đến tận lúc thắp đèn, vốn là viện này là cấm đốt đèn, hắn bèn hạ lệnh, đốt đèn lồng ở ngoài cửa, tiếp tập học. Ai ngờ tiểu thê tử trên danh nghĩa này của hắn thế nhưng mơ mơ màng màng nói một câu, chỉ cho phép thư đồng phóng hỏa, không cho phu nhân đốt đèn!
"Thiếu phu nhân, từ ngữ không thể dùng linh tinh, xin tiếp tục học lễ tiết. . . . . ." Nói xong đưa tay, thực ra là để cho nàng đi ra ngoài rồi trở về hành lễ.
Từ trước đến giờ Thẩm Tử An gắng đạt tới yên ổn hoà thuận, chỉ chờ con mèo nào đó tỉnh lại đưa nàng trở về hiện đại. Cho nên vẫn luôn nhẫn nhịn, hôm nay nàng cũng chỉ có thể nhịn, tiểu thư đồng kia đúng là tiểu quỷ thắp đèn cho Diêm Vương, đánh không được đuổi cũng không xong, địa vị còn mạnh hơn nàng vị thiếu phu nhân này không chỉ gấp trăm lần. Nghĩ vậy ủy ủy khuất khuất đi ra ngoài, đi về phía sau cửa, đứng nghiêm. Sửa sang lại y phục rồi học cách bước như hoa sen, chậm rãi đi vào trong phòng. Trong lòng thì oán thầm, cái gì là bước hoa sen lung lay sinh động, mượn một câu nói của lão sư Triệu, đây chính là không cho người ta hảo hảo đi bộ (không cho người ta đi bộ bình thường).
Cạch oành! Vừa nghĩ tới đây, nàng lại quên sắp đến bậc cửa, vẽ thành một chữ đại (大) màu sắc sặc sỡ ở trên mặt đất trong phòng.
Về phần tại sao lại là màu sắc sặc sỡ, đó là bởi vì tiểu thư Đồng nói: trong bữa tiệc này trang dung (trang phục, trang điểm) hết sức quan trọng, nhất định bắt nàng phải mặc quan trang (y phục và trang điểm phù hợp với bữa tiệc) tới để luyện tập. Bộ váy này đẹp thì cũng đẹp, màu sắc cũng có chút tươi sáng, nhưng mà làn váy hơi dài một chút, cả gia đình nàng đều là quân nhân ngay cả nàng cũng là nửa quân nhân, bình thường đi bộ bạn cùng học cũng nói giống như bước hành quân, như vậy không ngã mới là lạ!
"Thiếu phu nhân cũng không phải là quân nhân, cần gì phải đi hùng hùng hổ hổ như vậy." Tiếu thư đồng tính toán một chút, cũng đã ngã mười sáu lần rồi. Nếu đổi lại một cô nương khác đã sớm nước mắt ròng ròng, điềm đạm đáng yêu rồi. Chính là tiểu nha đầu Xảo nhi kia nhìn qua cũng không nhịn được, lau nước mắt chạy mất. Thế nhưng Thẩm nhị tiểu thư quả nhiên thật thà, tuy nói không muốn tiếp tục học, nhưng cũng không hiểu được cách che giấu. Ngay cả ngã, cũng là thật tình bị ngã, nhìn cánh tay một chút đã bầm tím. . . . . . Không đúng, nàng là một cô nương gia, tại sao lại thô lỗ vén tay áo lên xem vết thương như thế.
Thấy nửa cánh tay trắng ngần lộ ra bên ngoài, Tiếu thư đồng cảm giác nộ khí của mình đã bừng bừng sắp bốc ra khỏi đầu rồi, nếu như không phải là bình thường hắn có thói quen nhẫn nại, chỉ sợ lúc này đã phát điên.
"Thiếu phu nhân, không thể trước mặt mọi người ở đại sảnh đám đông vén □. . . . . ."
"Không có lỏa (lộ ra hết, không che đậy), ta chỉ là muốn nhìn một chút xem có bị thương hay không. Hình như chảy máu, gạch xanh này thật đúng là đáng sợ."
Chảy máu sao? Tiếu thư đồng tỉ mỉ nhìn xuống, quả nhiên thấy một khối hồng một khối xanh, còn có vài chỗ đã chảy ra vài giọt máu. Nhưng vị cô nương này là khờ thật hay là do thói quen, thậm chí ngay cả đầu mày cũng không hề nhúc nhích, còn muốn dùng tay xoa xoa chỗ da bị xước.
Tiếu thư đồng kéo ra, vội vàng nói: "Thiếu phu nhân không thể, ta đi tìm dầu thuốc." Nói xong đi tới thư phòng tìm dầu thuốc trước kia mình để ở đó tới đây, nói: "Mời dùng."
Thẩm Tử An đưa một tay ra nhận lấy rồi mở nắp ra, sau đó đổ một chút ra ngoài, tự thoa lấy chỗ mình nhìn thấy được. Nhưng cùi chỏ phía sau cũng bị thương, chỉ là nàng không nhìn thấy. Vì vậy xoay người đưa bình thuốc cho Tiếu thư đồng tùy ý nói: "Ngươi giúp ta, phía sau không thấy được." Sau đó đưa cánh tay ra duỗi thẳng, một cái tay khác kéo tay áo lên.
Tiếu thư đồng nghẹn họng, hai con mắt còn kém phun lửa, tuy nhiên nhìn thấy hai mắt Thẩm Tử An một mảnh trong suốt, ngược lại là hắn suy nghĩ nhiều. Vì vậy nhận lấy dầu thuốc, thoa lên vết thương phía sau cánh tay nàng. Thân thể của nàng có chút lạnh, có thể là do đi ra bên ngoài phòng.
Tại sao lại không kêu lạnh, Tiếu thư đồng cảm giác mình có chút giống lão bản ngược đãi trẻ nhỏ, đặt dầu thuốc lên bàn nói: "Tối nay học đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục."
"Có thể trở về sao?" Thẩm Tử An còn kém vẽ chữ thập cảm tạ Tiếu thư đồng, mấy ngày nay lá Phong mà Miêu nhi cho nàng xảy ra biến hóa, chỉ có ba bốn gân lá không có đổi thành đỏ. Nếu như tất cả gân lá đều nhuộm đỏ, như vậy nàng tin tưởng khi đó sẽ có kỳ tích xảy ra. Vì vậy, muốn thừa dịp trời tối bắt nhiều chuột hơn một chút, nếu như tiểu thư Đồng vẫn tiếp tục đốc thúc mình luyện tập như vậy, ban ngày không có thời gian nghỉ ngơi, buổi tối cũng không có, nàng sẽ là con mèo cần mẫn nhất trên đời.
"Có thể, ta đi gọi Xảo nhi đón ngươi trở về."
Không cần, ngươi thắp đèn đưa ta trở về là được rồi, ta sợ nha đầu kia sẽ khóc rớt nước mắt mà đi ngủ."
"Buồn cười, nào có đạo lý chủ tử chưa ngủ mà nô tài có thể ngủ. . . . . ."
"Không cần để ý, nàng còn nhỏ, hơn nữa nơi này lại không có người ngoài, ai sẽ biết." Nói xong đi tới trừng mắt nhìn tiểu thư Đồng, cũng như là hỏi, ngươi sẽ không nói ra ngoài chứ!
"Thiếu phu nhân quá khoan dung với người hầu rồi, không sợ họ bò đến trên đầu của ngươi sao?" Tiếu thư đồng cầm đèn đi ở phía trước dẫn đường cho nàng, thật đúng là khó có được khi tính tình của nàng hoà nhã, chỉ là có chút quá mềm mỏng, cả ngày loạn thành một đoàn với đám nha hoàn ma ma, nào có chút bộ dạng chủ tử nào.
"Có không?" Đến hôm nay Thẩm Tử An vẫn không có thói quen cái gì chủ tử cái gì nô tài, nàng vẫn dùng phương châm xử sự như ở hiện đại, tận lực tạo mối quan hệ với người bên cạnh, nhưng mọi người đều là bình đẳng, không phân biệt cao thấp giàu nghèo. Nhưng ở nơi cổ đại này lại không giống, chủ tử phải có uy nghi của chủ tử. Nếu như mất uy, thì rất dễ dàng bị người tính kế, vô luận là chủ tử khác hoặc là nô tài đều như vậy. Nếu như mất uy, vậy thì sẽ làm trò cười cho thiên hạ! Chỉ sợ các nô tài mặt ngoài không nói một lời, sau lưng cũng sẽ đâm ngươi một đao.
Danh tiếng tốt hay xấu của những cô gái trong nhà cao cửa rộng dựa vào cái gì? Còn không phải là từ miệng của các nô tài ra. Những thứ này từ nhỏ Tiếu thư đồng mưa dầm thấm đất ngược lại biết rõ, mà Thẩm Tử An đơn thuần là loại tính tình tùy tiện, tới đây đã cẩn thận chút ít!
Nhưng có một chút không thay đổi, chính là người khác đối nàng tốt thì tất nhiên nàng muốn hoàn lại gấp trăm lần. Từ trước đến giờ Xảo nhi đều một lòng trung thành không hai với nàng, lại cực kỳ thân thiết, Thẩm Tử An sắp coi nàng như hài tử lại coi nàng như bằng hữu, trừ bỏ trên phương diện thân thế, căn bản cái gì cũng đều nói cho nàng, về phần hai ma ma này, Thẩm Tử An cho là vẫn chung sống rất tốt, cho nên cũng không chút để ý tới lời nói kia của tiểu thư đồng.
Mà Tiếu thư đồng thì hoàn toàn hiểu được, vị thiếu phu nhân này xác thực không thích hợp làm cái gì nữ chủ tử, nếu sau này mình khôi phục lại thân phận, chuyện quản lý nhà thì nàng không thể đảm nhiệm được. Chỉ là trưởng tức gả tới không quản lý việc nhà, như vậy về sau nàng rất khó để sinh tồn ở chỗ này.
Mặc dù thương nàng, chỉ là tiểu thư Đồng tự biết nữ nhân đại hộ đều phải đối mặt với chuyện này, cho nên cũng thuận theo nàng, dù sao trừ bỏ quan hệ thê tử, hai người cũng không có tình cảm sâu xa gì, huống chi bản thân của hắn cũng không tin những thứ tình yêu kia... Rất khó nói đến!