Thẩm Tử An nhìn lại bộ dáng mình, nói: "Bộ dáng như vậy cáo ốm không tham gia cũng không ai tin là lời nói dối."
Nàng để cho Xảo nhi đỡ, hai người thoải mái nhắm mắt theo đuôi tới Tiền viện. Có không ít người phát hiện nàng, nên nói: "Thiếu phu nhân tới. . . . . ." Nói xong thông báo vào bên trong.
Lần này bởi vì còn có tang sự cho nên đã giản lược đi, cả trong vườn chỉ có mười mấy bàn khách, trừ người trong nhà thì chỉ còn bằng hữu thân thuộc với Tuần gia. Thẩm Tử An mới tới, lại nhìn chung quanh không thấy tiểu thư Đồng không biết hắn đang bận làm cái gì. Mà công chúa hỏi nàng vì sao không nghỉ ngơi, Thẩm Tử An nói: "Sinh nhật phu nhân con dâu sao dám không tới."
"Ngồi đi!" Công chúa chỉ vào một chỗ ngồi, thực ra đã sớm chuẩn bị xong.
Thẩm Tử An quy củ ngồi xuống, nhìn thấy Thẩm Nguyệt Đan và đại phu nhân đang nhìn nàng, lại giả vờ làm như không nhìn thấy.
Mà sắc mặt Nhị thiếu gia Tuần Vũ lại ửng đỏ, hôm nay Thẩm Tử An mặc thanh nhã, mặc dù dung mạo không phải nghiêng nước nghiêng thành như thế nào, nhưng lại có một phen phong thái riêng. Mà Tuần Mai lại nói: "Hôm nay chị dâu thật là xinh đẹp."
"Muội muội mới xinh đẹp." Thẩm Tử An phí tâm như vậy cũng chỉ là để cho một nhìn người, thế nhưng người lại không có ở đây. Đang buồn bực, lại nghe một cái thanh âm nói: "Hoàng thượng giá đáo. . . . . ."
Công chúa lập tức vội vàng đứng lên, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc.
Hoàng thượng? Thẩm Tử An cũng không nghĩ tới, học công chúa đứng lên đi ra ngoài cửa đón. Chỉ chốc lát sau, hoàng thượng từ từ đi vào, mà Thẩm Tử An phát hiện tiểu thư Đồng đang đứng ở bên cạnh hắn. Thì ra là đi giữ cửa rồi, xem ra thật sự rất bận. Sau đó ánh mắt lại đặt ở trên người hoàng thượng, lại thấy hắn hình như cũng nhìn mình. Chỉ là liếc mắt một cái, nàng vội vã cúi đầu. Ánh mắt người nam nhân này rất sắc bén, nhưng là dung mạo lại có chút nhìn quen mắt, giống như đã từng thấy ở nơi nào.
Hoàng thượng nói: "Hôm nay là sinh nhật cô cô không cần đại lễ, đứng lên đi!"
Công chúa đồng ý một tiếng từ từ đứng lên nói: "Thế nào Hoàng thượng cũng tới?"
Hoàng thượng nói: "Năm trước bởi vì bận chuyện không đến được, hôm nay vừa đúng nhàn hạ, cũng mang theo quà tặng tặng cho ngài." Nói xong rất bình tĩnh ngồi ở chủ vị.
Ngờ đâu bên này mới vừa ngồi xuống, ngoài cửa lập tức nói: "Tả Tướng và Nam tướng quân tới chúc mừng sinh nhật công chúa."
"Bọn hắn tại sao lại đến." Trên mặt công chúa hiện lên vẻ tức giận, lập tức Thẩm Tử An một bên cũng cảm thấy áp lực rất lớn.
Chỉ chốc lát sau, hai tướng quân đi vào. Đánh giá của Thẩm Tử An đối với bọn họ chính là, rất bình thường, nhưng sát khí rất nặng.
Nàng nhìn tiểu thư Đồng một cái, lại phát giác ánh mắt hắn cũng không có nhìn mình mà là mặt lại hướng về phía hai vị Tướng quân kia. Kỳ quái hơn chính là, hai người kia đi vào cũng không có hành lễ với hoàng thượng, mà là ha ha cười nói: "Hoàng thượng ngươi chịu ra khỏi Hoàng cung rồi sao? Như vậy hôm nay, cũng không cần phải trở về nữa."
Hoàng thượng mỉm cười, không nói mội lời, quả nhiên đủ bình tĩnh.
Thẩm Tử An lại căng lên, không trách được tiểu thư Đồng không cho nàng đến, thì ra là có chuyện như vậy phát sinh. Các nữ quyến Tuần phủ sợ hết hồn, Tuần Thượng Thư đứng lên nói: "Tướng gia, các ngươi đây là ý gì?"
"Rất rõ ràng, hiện tại tất cả các ngươi đều phải chết ở đây, vương triều này chính là của chúng ta." Nói xong Tả Tướng ngoắc tay, lập tức có vô số binh sĩ xông tới.
Tiết mục tranh quyền đoạt vị, làm sao lại vô duyên vô cớ xảy ra như vậy? Chỉ là, nàng rất bình tĩnh, việc không liên quan đến mình. Dù sao chạy trốn, nàng có năng lực này. Người của Tuần gia ngoại trừ Nhị thiếu gia và Tuần Mai, nàng cũng không có năng lực để nhớ đến người nào. Về phần tiểu thư Đồng, hẳn là có năng lực chạy trốn.
Vừa ngẩng đầu, nàng lại rút. Tiểu thư Đồng nơi nào chuẩn bị chạy trốn, thế nào lại đứng gần hoàng thượng hơn. Hai vị này hẳn rất quen thuộc, làm sao người khác cũng không có đứng gần như vậy, chỉ có bọn họ. Hơn nữa, xem ra là một phe.
Hoàng thượng lại hết sức bình tĩnh cười nói: "Rốt cuộc lộ ra cái đuôi hồ ly sao?"
Nói xong xoay người nói: "Thật là làm cho quả nhân đợi rất lâu, ngươi nói có đúng không?"
Tiểu thư Đồng tiếp lời nói: "Đúng vậy, chính mình đưa ra cái đuôi để cho người ta chặt, vậy chúng ta cũng đừng làm cho người ta thất vọng." Nói xong cười ha ha.
Thẩm Tử An đột nhiên có suy nghĩ, hắn không phải tiểu thư Đồng trước đây mình quen biết, hắn lúc này có loại cảm giác hung hãn bá đạo lại cường giả mưu tính sâu xa. Nàng ngăn chặn đáy lòng bất an, tiếp tục nhìn.
"Phô trương thanh thế." Tả Tướng là dẫn trọng binh (đội quân hùng hậu) mà đến, dĩ nhiên không sợ.
"Muốn thử một chút sao?" Tiểu thư Đồng nói xong.
"Động thủ." Tả Tướng cảm thấy không đúng, vội vàng sai người ta động thủ.
Nhưng là, những binh lính kia lại không động, chẳng những không động còn nhắm mục tiêu vào bọn hắn. Tả Tướng kinh hãi nói: "Các ngươi. . . . . ."
"Kinh ngạc đi, thật ra thì nói ra cũng không có gì. Ta chỉ là thuyết phục ba tên Phó tướng mà thôi."
Nam tướng quân kinh hãi nói: "Không thể nào, ba Phó tướng nay vào sinh ra tử với ta nhiều năm, không thể nào phản bội."
"Mỗi người đều có mong muốn riêng, ta chỉ là cho phép bọn họ có khả năng làm gì thì làm cái đó, những thứ này còn giá trị hơn ngươi."
"Ngươi, rốt cuộc là ai?" Tả Tướng cảm thấy không đúng, cao giọng hỏi.
"Đáng tiếc, một hồi âm mưu, giết chết cũng chỉ là một người vô tội thôi." Tiểu thư Đồng nói xong, đưa tay gỡ mặt nạ da người trên mặt xuống.
Dung mạo tương tự Nhị thiếu gia, nhưng lại thành thục hơn rất nhiều lộ ra.
Tim Thẩm Tử An một hồi hít thở không thông, thế mới biết vì sao mặt hắn rất đen, nhưng là da trên người lại rất trắng. Cũng biết tại sao mặc dù tâm tình hắn biến hóa, nhưng mà trên mặt lại vô cùng cứng ngắc. Thì ra là, thật có cái gọi là mặt nạ da người!
Mình có được tính là người đùa bỡn hay không, hơn nữa còn đùa giỡn cực kỳ nghiêm trọng! Ngay cả tâm và thân thể cũng đều ném vào rồi! Nàng có loại cảm giác muốn khóc mà khóc không được, muốn mắng mình lại không thể nào mắng được. Cắn răng, nhìn nam nhân trong sân mạnh hơn tiểu thư Đồng trước kia gấp trăm lần, giống như là trong nháy mắt hắn giết chết người yêu của mình.
"Hạo, thì ra là ngươi không bị chết. . . . . ." Công chúa kích động đứng lên, mà Tuần Thượng Thư mặc dù không nói chuyện, nước mắt cũng đã rơi xuống.
Thẩm Nguyệt Đan bị dung mạo phong thái Tuần Hạo trấn trụ, trong lúc nhất thời ngay cả sợ hãi cũng quên mất. Đại phu nhân trừng mắt liếc Thẩm Tử An, nha đầu này thật là quá may mắn. Nhìn, đã kích động rơi nước mắt rồi.
Mà Tuần Vũ đầu tiên là mừng rỡ huynh trưởng chưa chết, đột nhiên lại nghĩ tới Thẩm Tử An, quay đầu nhìn lên vị trí kia nào còn có người ở đây. Hắn ngẩn ra, ở tình hình như vậy, chỉ cần người vừa động lập tức có thể bị người chú ý tới, nàng rời đi khi nào thế nhưng không có người nào chú ý tới.
Trong lòng hắn đau xót, đại ca còn sống, như vậy tâm tư của mình phải che giấu rồi. Có đại ca ưu tú như thế, nàng sao có thể lại nhìn trúng mình đây? Chỉ là, nàng vốn nên vui mừng tại sao muốn rời đi. Chẳng lẽ, bởi vì tâm nàng quá loạn, muốn yên tĩnh một chút sao?
Lúc này, Tuần Hạo quát nhẹ một tiếng, trong sân lập tức một mảnh yên tĩnh.
"Buông binh khí trên người xuống, thì có thể bảo toàn tánh mạng. . . . . . Tướng gia và các Tướng quân các ngươi lựa chọn như thế nào? Hoặc là tiếp tục làm chuyện hành thích vua, rơi vào kết quả diệt môn?"
"Ha ha. . . . . . Quả nhiên là không loại trừ Tuần Hạo ngươi thì không được, không ngờ chúng ta tỉ mỉ an bài ám sát lại vẫn bị ngươi hóa giải." Tả Tướng và Tướng quân đều là người thông minh, mắt thấy tình thế đã không thể cứu vãn, lập tức quyết định đầu hàng, nếu không thật sẽ liên lụy đến toàn bộ người nhà.
"Lời ngươi nói có thể tính sao?" Tướng quân hỏi Tuần Hạo nói.
"Tự nhiên." Nhiều ngày an bài cuối cùng cũng được đền đáp, chuyện kết thúc lập tức có thể quang minh chính đại làm lễ với con mèo kia rồi.