Phương Khinh Trần thoả mãn nhìn chỗ ngồi của bọn họ, ừ, rất được, phạm vi nhìn trống trải có thể thấy rõ ràng tiết mục biểu diễn của chiếc thuyền hoa giữa sông, hai bên đều có bình phong, khiến cho bọn họ có thể thấy một số người trên đài cao, mà lại có thể ngăn cản đường nhìn của những người khác rất tốt, vị trí như vậy giống như là chỗ ngồi của các tú bà tổ chức cuộc thi. Thuỷ Liên gì đó quả nhiên là rất biết sắp xếp.
“Mau xem, vòng thứ hai bắt đầu rồi, chúng ta đến vừa đúng lúc, đây chính là vòng đặc sắc nhất nha!” Lưu Chân cảm thấy vận may của mình thật tốt, tự nhiên gặp được hai người hỏi đường liền có thể cùng vào trong xem thi đấu. Nhìn thấy đủ loại mỹ nhân phong thái khác nhau, gã không nhịn được phấn chấn hẳn lên.
Phương Khinh Trần nhìn bộ dạng vui vẻ của gã cũng cười hỏi: “Những cô nương này ngươi có biết không?”
“Có chứ, ta biết một số, như là Thanh Uyển cô nương của Thuỷ Nguyệt lâu, Ngọc Tụ cô nương của Hồng Diệp lâu, Tử Hoạ cô nương của Phượng Thoa lâu, bọn họ đều tham gia cuộc thi lần này, hơn nữa Ngọc Tụ cô nương là hoa khôi năm ngoái.”
Đang lúc nói chuyện, vòng thi đã bắt đầu. Chỉ thấy ở giữa thuyền hoa trải một chiếc lá sen lớn, trên lá sen đứng một nữ tử y phục màu hồng phấn, cúi đầu, dùng dây lụa hồng phấn thắt hai búi tóc khéo léo, phần tóc còn lại xoã dài đến thắt lưng, trong tay ôm một cây đàn tỳ bà lặng im không nói, đài cao cũng đột ngột yên tĩnh hẳn, chờ đợi tiết mục mở màn.
Một tiếng tỳ bà phá tan không gian tĩnh lặng, nữ tử chậm rãi ngẩng đầu.
Dung nhan trang điểm đẹp đẽ, mắt như thu thuỷ, chân thành dịu dàng khuấy động lòng các khách nhân trên đài cao.
Một đoạn độc tấu hoàn tất, bốn phía dần dần có tiếng đàn hoà vào phối hợp, chỉ thấy nữ tử áo hồng kia lấy tỳ bà làm đạo cụ, vòng eo uyển chuyển, thướt tha xoay tròn, giữa lá sen khởi vũ, trên sông sóng nước mênh mông, làm nổi bật người nọ tựa như hà hoa tiên tử (tiên nữ hoa sen). Mọi người nhìn thấy đều mỉm cười tán thán, đều thấy chuyến đi này không uổng.
Tần Húc Phi nhìn bộ dạng hoa mắt mê tâm của Lưu Chân, bất giác buồn cười hỏi: “Chỉ có vậy thôi sao?”
“Tuy rằng cầm kỹ không sai, vũ kỹ cũng được, nhưng đâu cần phải tán thưởng quá mức như vậy chứ!” Hắn nói mà không chịu ngẫm lại hắn sinh ra đã là vương tử, tuy rằng đối với những việc ca múa này chưa từng để ý, nhưng có cái gì mà hắn chưa từng thấy qua.
Phương Khinh Trần nghe những lời này, rượu đã đưa đến bên môi cũng không vội uống, không lưu tình chút nào chê cười hắn: “Cái loại vũ phu như ngươi, làm sao hiểu được người ta phong lưu tình hoài.”
Tần Húc Phi nhìn y bật cười, chồm người qua nhỏ giọng hỏi: “Khinh Trần, vậy ngươi hiểu không?”
Phương Khinh Trần một hơi uống cạn rượu ngon trong chén, duỗi tay đẩy ra Tần Húc Phi, nhướng một bên mày: “Ta sao lại không hiểu, văn nhân nhã sĩ, tài tử phong lưu, phàm là người có chút tài văn chương đều có dính dáng với Tần lâu Sở quán, sau này nhắc lại mới không phụ danh tiếng danh sĩ phong lưu, mà cuộc thi hoa khôi như hôm nay, trong thi từ thơ ca, cũng không gọi so tài, gọi là nhã tập, hoa hội, ừm, ngâm thi tác đối, giai nhân đoạt khôi. Thanh lâu mộng, ôn nhu hương, niên thiếu khinh cuồng!”
“Đúng vậy, người không phong lưu uổng tuổi xuân!” Lưu Chân bị lời nói của hai người đánh thức, xoa tay vẻ mặt tràn đầy vui mừng, gã cho rằng hai vị này chịu chi tiền đến xem cuộc thi hoa khôi, nhất định là người trong giới. Đầy một bụng kinh nghiệm giống như một túi đậu dốc hết ra ngoài.
“Các ngươi xem, kia là Ngọc Tụ cô nương, rất đẹp đúng không? Cuộc thi lần này có khả năng nhất là bốn vị cô nương, còn có một vị mới đến Thuỷ Nguyệt lâu năm nay tên là Lạc Yên, ta cũng chưa thấy mặt, nghe đâu là định mượn cuộc thi hoa khôi năm nay để bộc lộ tài năng.”
Phương Khinh Trần cười cười, cũng ghé vào góp vui: “Vậy theo ngươi, người nào có khả năng thắng nhất? Không bằng xem xong vòng này, chúng ta đặt cược một ván.”
“Được đấy!” Lưu Chân cảm thấy đề nghị này rất hay, nhưng mà chợt nghĩ lại, gã cũng không giống như hai vị này, vẻ mặt sầu khổ, nhìn hai người nói: “Cược cái gì bây giờ? Ta không có nhiều tiền.”
Phương Khinh Trần cười ra tiếng: “Không lo. Ta cũng không có tiền, vị này mới là kim chủ.” Y cười vỗ vỗ Tần Húc Phi: “Như vậy đi, nếu như thua, thì phải mời hoa khôi đến uống một chén rượu, làm sao?”
“Được, loại hình phạt này cũng thật thú vị. Ừm… trong số các vị cô nương, Ngọc Tụ dịu dàng, Tử Hoạ quyến rũ, Thanh Uyển tú lệ, Lạc Yên thần bí, ai!… Khó có thể lựa chọn được. Phương công tử, ngươi thấy thế nào?”
Phương Khinh Trần trợn mắt ngó lên trời: “Thấy cái gì mà thấy! Lúc này mới đi ra có hai vị cô nương, chỉ có một người là Ngọc Tụ ngươi nhắc tới, những người còn lại đều chưa nhìn thấy, ngươi bảo ta thấy cái gì?”
Lưu Chân đỏ mặt, ho khan một tiếng: “A a, là ta nóng ruột.” Tiện tay cầm lấy chén rượu uống một ngụm, ổn định kích động trong lòng, ánh mắt lại hướng về phía giữa sông.
Trên thuyền hoa có một nữ tử đi ra, nhưng ngồi trên cột buồm, y phục trắng tinh, chính là Thanh Uyển. Nàng cứ ngồi ở trên cao như vậy, cũng không gảy đàn hồ cầm, cũng không múa. Phía sau là ánh trăng chiếu sáng, chậm rãi, một khúc “Thuỷ điều ca đầu” từ đôi môi nàng nhẹ nhàng thoát ra, khiến người không ngừng cảm thán trăng sáng sao thưa, thiên thượng nhân gian. Đã xem qua đủ loại sắc màu rực rỡ lúc trước, một khúc hát trong trẻo của nữ tử áo trắng này càng khiến người ta có cảm giác thiên lý cộng thiền quyên, se lạnh tĩnh mịch, mọi người nhất thời đều cảm thấy trong lòng bùi ngùi, mặt mày cảm động.
Tần Húc Phi nhìn nữ tử áo trắng thướt tha trên sông, lại nhớ tới nhiều năm trước rượu ngon gió mạnh, trên sông hoà đàm. Nhớ lại đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Khinh Trần…
Lúc đó Khinh Trần đạp một chiếc thuyền con, đón gió ngược dòng, tiêu sái thản nhiên đi đến, thần dung tuyệt thế…
Rõ ràng lúc đó cũng không từng lưu ý, vì sao lại nhớ kỹ như vậy?
Đúng vậy, người nọ hết thảy đều chỉ là bình thản liếc mắt, nhưng bất tri bất giác lại khắc sâu vào mắt vào tim!
Khinh Trần!
Tần Húc Phi nhìn người bên cạnh, trong trí nhớ y cũng luôn luôn một thân áo trắng, giống như vạn sự đều không để tâm. À không, có một lần Khinh Trần mặc áo của mình, hắn nghĩ nghĩ, đuôi mày khoé mắt đều cười rộ lên. Khinh Trần mặc áo đỏ thật sự là rất đẹp, mình lúc đó đều không thể dời đi đường nhìn, không biết lúc nào mới có thể khiến y mặc lại đây?
Phương Khinh Trần thấy Tần Húc Phi đã thả hồn lên mây, cũng không để ý hắn, quay sang trò chuyện với Lưu Chân.
Trên thuyền hoa các nữ tử lần lượt trình diễn tài nghệ, Lưu Chân đều giới thiệu bình luận với y không sót người nào. Vòng thi đấu thứ hai rất nhanh đến hồi kết, quả thật như lời Lưu Chân, bốn người nữ tử kia là tài năng nhất, mà mỗi người đều có sở trường, khó phân thắng bại.
Mắt thấy vòng thứ hai kết thúc, Lưu Chân ăn một miếng dưa, hơi trầm ngâm, thư giãn tư thế: “Tuy rằng xuân lan thu cúc mỗi loài đều đẹp, nhưng những thứ gì thần bí đều có khả năng dụ dỗ lòng người. Ta thấy cho đến lúc này thì tiết mục của Lạc Yên là náo nhiệt nhất, dù rằng lần này Thuỷ Nguyệt lâu có hai vị cô nương được xem trọng, nhưng người ta thường nói nhân bất như tân, y bất như cựu (*), hơn nữa thuỷ Nguyệt lâu để nàng lần đầu tiên lộ diện ở nơi này e rằng cũng phí rất nhiều tâm tư, cho nên lần này, ta cược Lạc Yên. Phương công tử, ngươi chọn vị cô nương nào?”
(* Xuất xứ: Cổ Diễm ca: “Quỳnh quỳnh bạch thỏ, đông tẩu tây cố. Y bất như tân, nhân bất như cố.”, ý tả một người vợ bị chồng ruồng bỏ phải ra đi, như một con thỏ trắng cô đơn, đi về phía đông mà vẫn ngoảnh đầu nhìn lại phía tây, đi nhưng vẫn nhớ về cố nhân. Khuyên nhủ người nên niệm tình nghĩa cũ. “Y bất như tân, nhân bất như cố” ý nói y phục thì đồ mới thật tốt, người thì người cũ mới tốt, không nên có mới nới cũ. Ở đây anh Lưu Chân này không biết là vô tình hay cố ý nói sai, thành ra “quần áo thì đồ cũ mới tốt, con người thì người mới tốt hơn”)
Phương Khinh Trần thản nhiên cười: “Ta không thể tranh giành với ngươi, vậy chọn Tử Hoạ cô nương đi.” Lời này nói ra khiến Lưu Chân thật là hài lòng.
Thật ra y nhớ kỹ lúc trước tại Tiểu Lâu, từng nhìn qua một ít tài liệu thống kê kết quả các cuộc bỏ phiếu lựa chọn của người xưa, kết quả cho thấy, loại hình thể của giống cái có thể thu hút giống đực là loại gợi cảm quyến rũ, nếu như đây cũng là bỏ phiếu, chọn như vậy hẳn là chuẩn xác.
Có câu trả lời của Phương Khinh Trần, Lưu Chân lại hỏi người còn lại: “Tần công tử, ngươi nhìn trúng vị cô nương nào rồi?”
Tần Húc Phi đang thất thần, giương mắt nhìn người trước mặt suy nghĩ, quên đi, theo tính tình người này mình mà nói nhìn trúng y chỉ sợ là y sẽ nhảy dựng lên đánh mình một trận.
Ổn định tâm thần, suy nghĩ một chút vấn đề vừa mới nghe được, đáng thương cho hắn nãy giờ căn bản là không có xem cuộc thi, không thể làm gì khác hơn đành nói: “Thanh Uyển cô nương người cũng như tên, ta chọn nàng ấy vậy.”
“Mau xem, vòng thứ hai bắt đầu rồi, chúng ta đến vừa đúng lúc, đây chính là vòng đặc sắc nhất nha!” Lưu Chân cảm thấy vận may của mình thật tốt, tự nhiên gặp được hai người hỏi đường liền có thể cùng vào trong xem thi đấu. Nhìn thấy đủ loại mỹ nhân phong thái khác nhau, gã không nhịn được phấn chấn hẳn lên.
Phương Khinh Trần nhìn bộ dạng vui vẻ của gã cũng cười hỏi: “Những cô nương này ngươi có biết không?”
“Có chứ, ta biết một số, như là Thanh Uyển cô nương của Thuỷ Nguyệt lâu, Ngọc Tụ cô nương của Hồng Diệp lâu, Tử Hoạ cô nương của Phượng Thoa lâu, bọn họ đều tham gia cuộc thi lần này, hơn nữa Ngọc Tụ cô nương là hoa khôi năm ngoái.”
Đang lúc nói chuyện, vòng thi đã bắt đầu. Chỉ thấy ở giữa thuyền hoa trải một chiếc lá sen lớn, trên lá sen đứng một nữ tử y phục màu hồng phấn, cúi đầu, dùng dây lụa hồng phấn thắt hai búi tóc khéo léo, phần tóc còn lại xoã dài đến thắt lưng, trong tay ôm một cây đàn tỳ bà lặng im không nói, đài cao cũng đột ngột yên tĩnh hẳn, chờ đợi tiết mục mở màn.
Một tiếng tỳ bà phá tan không gian tĩnh lặng, nữ tử chậm rãi ngẩng đầu.
Dung nhan trang điểm đẹp đẽ, mắt như thu thuỷ, chân thành dịu dàng khuấy động lòng các khách nhân trên đài cao.
Một đoạn độc tấu hoàn tất, bốn phía dần dần có tiếng đàn hoà vào phối hợp, chỉ thấy nữ tử áo hồng kia lấy tỳ bà làm đạo cụ, vòng eo uyển chuyển, thướt tha xoay tròn, giữa lá sen khởi vũ, trên sông sóng nước mênh mông, làm nổi bật người nọ tựa như hà hoa tiên tử (tiên nữ hoa sen). Mọi người nhìn thấy đều mỉm cười tán thán, đều thấy chuyến đi này không uổng.
Tần Húc Phi nhìn bộ dạng hoa mắt mê tâm của Lưu Chân, bất giác buồn cười hỏi: “Chỉ có vậy thôi sao?”
“Tuy rằng cầm kỹ không sai, vũ kỹ cũng được, nhưng đâu cần phải tán thưởng quá mức như vậy chứ!” Hắn nói mà không chịu ngẫm lại hắn sinh ra đã là vương tử, tuy rằng đối với những việc ca múa này chưa từng để ý, nhưng có cái gì mà hắn chưa từng thấy qua.
Phương Khinh Trần nghe những lời này, rượu đã đưa đến bên môi cũng không vội uống, không lưu tình chút nào chê cười hắn: “Cái loại vũ phu như ngươi, làm sao hiểu được người ta phong lưu tình hoài.”
Tần Húc Phi nhìn y bật cười, chồm người qua nhỏ giọng hỏi: “Khinh Trần, vậy ngươi hiểu không?”
Phương Khinh Trần một hơi uống cạn rượu ngon trong chén, duỗi tay đẩy ra Tần Húc Phi, nhướng một bên mày: “Ta sao lại không hiểu, văn nhân nhã sĩ, tài tử phong lưu, phàm là người có chút tài văn chương đều có dính dáng với Tần lâu Sở quán, sau này nhắc lại mới không phụ danh tiếng danh sĩ phong lưu, mà cuộc thi hoa khôi như hôm nay, trong thi từ thơ ca, cũng không gọi so tài, gọi là nhã tập, hoa hội, ừm, ngâm thi tác đối, giai nhân đoạt khôi. Thanh lâu mộng, ôn nhu hương, niên thiếu khinh cuồng!”
“Đúng vậy, người không phong lưu uổng tuổi xuân!” Lưu Chân bị lời nói của hai người đánh thức, xoa tay vẻ mặt tràn đầy vui mừng, gã cho rằng hai vị này chịu chi tiền đến xem cuộc thi hoa khôi, nhất định là người trong giới. Đầy một bụng kinh nghiệm giống như một túi đậu dốc hết ra ngoài.
“Các ngươi xem, kia là Ngọc Tụ cô nương, rất đẹp đúng không? Cuộc thi lần này có khả năng nhất là bốn vị cô nương, còn có một vị mới đến Thuỷ Nguyệt lâu năm nay tên là Lạc Yên, ta cũng chưa thấy mặt, nghe đâu là định mượn cuộc thi hoa khôi năm nay để bộc lộ tài năng.”
Phương Khinh Trần cười cười, cũng ghé vào góp vui: “Vậy theo ngươi, người nào có khả năng thắng nhất? Không bằng xem xong vòng này, chúng ta đặt cược một ván.”
“Được đấy!” Lưu Chân cảm thấy đề nghị này rất hay, nhưng mà chợt nghĩ lại, gã cũng không giống như hai vị này, vẻ mặt sầu khổ, nhìn hai người nói: “Cược cái gì bây giờ? Ta không có nhiều tiền.”
Phương Khinh Trần cười ra tiếng: “Không lo. Ta cũng không có tiền, vị này mới là kim chủ.” Y cười vỗ vỗ Tần Húc Phi: “Như vậy đi, nếu như thua, thì phải mời hoa khôi đến uống một chén rượu, làm sao?”
“Được, loại hình phạt này cũng thật thú vị. Ừm… trong số các vị cô nương, Ngọc Tụ dịu dàng, Tử Hoạ quyến rũ, Thanh Uyển tú lệ, Lạc Yên thần bí, ai!… Khó có thể lựa chọn được. Phương công tử, ngươi thấy thế nào?”
Phương Khinh Trần trợn mắt ngó lên trời: “Thấy cái gì mà thấy! Lúc này mới đi ra có hai vị cô nương, chỉ có một người là Ngọc Tụ ngươi nhắc tới, những người còn lại đều chưa nhìn thấy, ngươi bảo ta thấy cái gì?”
Lưu Chân đỏ mặt, ho khan một tiếng: “A a, là ta nóng ruột.” Tiện tay cầm lấy chén rượu uống một ngụm, ổn định kích động trong lòng, ánh mắt lại hướng về phía giữa sông.
Trên thuyền hoa có một nữ tử đi ra, nhưng ngồi trên cột buồm, y phục trắng tinh, chính là Thanh Uyển. Nàng cứ ngồi ở trên cao như vậy, cũng không gảy đàn hồ cầm, cũng không múa. Phía sau là ánh trăng chiếu sáng, chậm rãi, một khúc “Thuỷ điều ca đầu” từ đôi môi nàng nhẹ nhàng thoát ra, khiến người không ngừng cảm thán trăng sáng sao thưa, thiên thượng nhân gian. Đã xem qua đủ loại sắc màu rực rỡ lúc trước, một khúc hát trong trẻo của nữ tử áo trắng này càng khiến người ta có cảm giác thiên lý cộng thiền quyên, se lạnh tĩnh mịch, mọi người nhất thời đều cảm thấy trong lòng bùi ngùi, mặt mày cảm động.
Tần Húc Phi nhìn nữ tử áo trắng thướt tha trên sông, lại nhớ tới nhiều năm trước rượu ngon gió mạnh, trên sông hoà đàm. Nhớ lại đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Khinh Trần…
Lúc đó Khinh Trần đạp một chiếc thuyền con, đón gió ngược dòng, tiêu sái thản nhiên đi đến, thần dung tuyệt thế…
Rõ ràng lúc đó cũng không từng lưu ý, vì sao lại nhớ kỹ như vậy?
Đúng vậy, người nọ hết thảy đều chỉ là bình thản liếc mắt, nhưng bất tri bất giác lại khắc sâu vào mắt vào tim!
Khinh Trần!
Tần Húc Phi nhìn người bên cạnh, trong trí nhớ y cũng luôn luôn một thân áo trắng, giống như vạn sự đều không để tâm. À không, có một lần Khinh Trần mặc áo của mình, hắn nghĩ nghĩ, đuôi mày khoé mắt đều cười rộ lên. Khinh Trần mặc áo đỏ thật sự là rất đẹp, mình lúc đó đều không thể dời đi đường nhìn, không biết lúc nào mới có thể khiến y mặc lại đây?
Phương Khinh Trần thấy Tần Húc Phi đã thả hồn lên mây, cũng không để ý hắn, quay sang trò chuyện với Lưu Chân.
Trên thuyền hoa các nữ tử lần lượt trình diễn tài nghệ, Lưu Chân đều giới thiệu bình luận với y không sót người nào. Vòng thi đấu thứ hai rất nhanh đến hồi kết, quả thật như lời Lưu Chân, bốn người nữ tử kia là tài năng nhất, mà mỗi người đều có sở trường, khó phân thắng bại.
Mắt thấy vòng thứ hai kết thúc, Lưu Chân ăn một miếng dưa, hơi trầm ngâm, thư giãn tư thế: “Tuy rằng xuân lan thu cúc mỗi loài đều đẹp, nhưng những thứ gì thần bí đều có khả năng dụ dỗ lòng người. Ta thấy cho đến lúc này thì tiết mục của Lạc Yên là náo nhiệt nhất, dù rằng lần này Thuỷ Nguyệt lâu có hai vị cô nương được xem trọng, nhưng người ta thường nói nhân bất như tân, y bất như cựu (*), hơn nữa thuỷ Nguyệt lâu để nàng lần đầu tiên lộ diện ở nơi này e rằng cũng phí rất nhiều tâm tư, cho nên lần này, ta cược Lạc Yên. Phương công tử, ngươi chọn vị cô nương nào?”
(* Xuất xứ: Cổ Diễm ca: “Quỳnh quỳnh bạch thỏ, đông tẩu tây cố. Y bất như tân, nhân bất như cố.”, ý tả một người vợ bị chồng ruồng bỏ phải ra đi, như một con thỏ trắng cô đơn, đi về phía đông mà vẫn ngoảnh đầu nhìn lại phía tây, đi nhưng vẫn nhớ về cố nhân. Khuyên nhủ người nên niệm tình nghĩa cũ. “Y bất như tân, nhân bất như cố” ý nói y phục thì đồ mới thật tốt, người thì người cũ mới tốt, không nên có mới nới cũ. Ở đây anh Lưu Chân này không biết là vô tình hay cố ý nói sai, thành ra “quần áo thì đồ cũ mới tốt, con người thì người mới tốt hơn”)
Phương Khinh Trần thản nhiên cười: “Ta không thể tranh giành với ngươi, vậy chọn Tử Hoạ cô nương đi.” Lời này nói ra khiến Lưu Chân thật là hài lòng.
Thật ra y nhớ kỹ lúc trước tại Tiểu Lâu, từng nhìn qua một ít tài liệu thống kê kết quả các cuộc bỏ phiếu lựa chọn của người xưa, kết quả cho thấy, loại hình thể của giống cái có thể thu hút giống đực là loại gợi cảm quyến rũ, nếu như đây cũng là bỏ phiếu, chọn như vậy hẳn là chuẩn xác.
Có câu trả lời của Phương Khinh Trần, Lưu Chân lại hỏi người còn lại: “Tần công tử, ngươi nhìn trúng vị cô nương nào rồi?”
Tần Húc Phi đang thất thần, giương mắt nhìn người trước mặt suy nghĩ, quên đi, theo tính tình người này mình mà nói nhìn trúng y chỉ sợ là y sẽ nhảy dựng lên đánh mình một trận.
Ổn định tâm thần, suy nghĩ một chút vấn đề vừa mới nghe được, đáng thương cho hắn nãy giờ căn bản là không có xem cuộc thi, không thể làm gì khác hơn đành nói: “Thanh Uyển cô nương người cũng như tên, ta chọn nàng ấy vậy.”