Sau một hồi sắp xếp, cả đoàn phải tại chỗ ngủ lại. Các đội sẽ chia ra mỗi lần người thay phiên gác đêm, tất nhiên giai cấp lãnh đạo như Sở Hàn không cần phải làm việc này. Sau một trận chiến hồi chiều, hắn phải điều chỉnh lại cơ thể ở trạng thái tốt nhất.
Hai khu vực trước đó đã dọn dẹp sạch sẽ, có thể trở về rồi ngày mai lại tới. Nhưng giống như yêu thú, địa bàn chiếm được mà bỏ trống thì sau một đêm sẽ lập tức biến mất.
Một đêm nhanh chóng trôi qua, có một chút tranh chấp địa bàn với yêu thú lân cận nhưng không đáng kể.
Ngày mới bắt đầu, cả đội nhanh chóng lên đường, bước sang khu vực mới.
Từ phía xa có thể nhìn thấy một tòa nhà cao chọc trời, trên đó bám lấy vô số dây leo, phủ xanh cả tòa nhà. Đây là tòa nhà cao nhất thành phố này, cao gần mét.
Khá giống khu vực trước, nơi này khá là trống trãi, nhưng lúc này không một ai dám chủ quan, sai lầm một lần để ai cũng hết sức cẩn thận.
Lúc này đến gần, mới nhận ra một sự thật đáng sợ. Tòa cao ốc không phải bị nhiều cây dây leo bao phủ, nó là một cây duy nhất. Ở phía trên là tán lá xum xuê, đồng thời có một chỗ các nhánh cây bị nhóm lại, rõ ràng là một cái tổ chim khổng lồ.
Đặc biệt, ở đỉnh tòa cao ốc, tồn tại một nụ hoa to lớn. Cự đằng có thể xem như vô hại, chỉ cần không tấn công nó là được, nhưng cái tổ chim này thì khá đáng quan ngại, dựa theo kinh nghiệm kiếp trước, Sở Hàn nhận ra đây chính là tổ diều hâu, sải cánh ít nhất mét, to hơn Biên Bức vương một chút, nên dĩ nhiên cũng là yêu thú cấp . Hơn nữa nó là loài có bản năng săng mồi cùng với khả năng chiến đấu cực tốt, con mồi nó chọn thì chắc chắn phải chết.
Điều đáng mừng là khu vực này có rất ít yêu thú cấp khác, cấp thì chưa phát hiện, nhưng khả năng cũng là không có, yêu thú cấp chưa khai linh trí, nhưng sẽ không ngu tới mức sống trong lãnh đại của một con thú săn mồi cấp . Đồng thời, diều hâu là loài đơn độc, không phải yêu thú vương, không có bầy đàn của nó.
Nhìn chiếc tổ còn trống, khả năng là nó đang trong lúc đi săn chưa về. Sở Hàn nhanh chóng cho toàn quân trước đó tránh đi, chỉ để lại cao tầng, cùng bàn tán kế hoạch.
Cả năm người nhanh chóng chọn một tòa nhà, vào trong thương nghị.
"Chúng ta chỉ cần sử dụng kế hoạch lần trước, lần này sẽ đem con Diều Hâu cùng cái cây kia đốt một thể"
Mặc Hoa với Trần Xung lúc này mới biết, lần trước chẳng có con yêu thú nào cả, đều là ba người ra tay, không khỏi một hồi ngạc nhiên. Một tháng qua hắn đã tới đó xem xét vài lần, vết tích để lại để hắn ấn tượng không thôi, còn lo lắng con yêu thú kia sẽ bay sang đây. Hóa ra lại không có con nào cả.
Sở Hàn lắc đầu
"Không thể, nó quá to"
"Tại sao? To hay nhỏ thì cũng chỉ là cái cây thôi, chỉ cần nó bắt lửa là được"
"Nó không đơn giản chỉ là to hơn, loài cây này gọi là Thông Thiên Đằng, là một loài dây leo dị biến. Nó nổi bậc không phải ở kích thước, đó chỉ là kích cỡ phổ thông của đại đa số yêu đằng cấp thôi. Điểm kinh khủng là bộ rễ của nó, với kích thước đó thì bộ rễ nó đã sớm bao trùm một nửa thành phố này, cung cấp cho nó vô tận sinh cơ."
"Thiếu chủ không thể một lần nữa dùng băng phong ấn nước sao?" Thương Hà hỏi.
"Có thể nhưng quá lâu, phải mất ít nhất tiếng đồng hồ, đồng thời sẽ rút đi tất cả linh lực của ta, nếu con thú trở về thì chúng ta khó thoát chết" Sở Hàn đáp.
"Hơn nữa, bông hoa trên đầu nó rất quan trọng, nên nó bắt buộc phải còn sống"
"Đó là gì?" Mặc Hoa hỏi
"Mộc Đạo hạt giống"
"Là cái gì?" Trần Xung hỏi tiếp.
Sở Hàn ba người không ai trả lời, ma pháp là ưu thế của họ, tất nhiên sẽ không dễ dàng tiết lộ. Trần Xung cùng Mặc Hoa còn đang không hiểu, nhưng Thương Hà đã sớm kích động tới rơi nước mắt. Trước giờ chiến đấu nàng chỉ có thể đảm nhiệm vai trò khống chế cùng khôi phục, mặc dù làm không tệ nhưng nàng là con cháu võ đạo gia tộc, bào nàng ở yên một chỗ thì sao chịu được. Chỉ có mộc đạo hạt giống mới giúp nàng phát huy toàn bộ khả năng của Mộc Đạo.
"Sau khi có được Mộc Đạo hạt giống thì có thể giết nó không?"
Sở Hàn không trả lời, ra hiệu cho Trần Xung cùng Mặc Hoa ra ngoài. Hai người rất tò mò nhưng lệnh của Sở Hàn không dám không nghe.
Sau đó Sở Hàn lại nhìn Thương Hà
"Ta còn chưa nói là Mộc Đạo hạt giống cho em đâu"
Thương Hà có chút ngây ngẩn, lúc này mới nhớ lại thân phận của mình. Không nói tới bản thân sẽ đánh đổi cái giá lớn bao nhiêu, nếu thật sự giết luôn cả yêu đằng, nàng sẽ có thực lực cao hơn Sở Hàn, đã có thể thoát khỏi khống chế của hắn. Nàng chắc chắn Sở Hàn sẽ không để điều đó xảy ra, hơn nữa nói là thoát khỏi Sở Hàn để nàng có chút cảm giác như..không muốn. Đúng vậy, tự do thì ai chẳng muốn, nhưng nàng cảm giác như làm thuộc hạ cho Sở Hàn không phải cái gì xấu.
"Em xin lỗi!"
"Nhưng cùng Thương Đông đồng dạng, có thể cho vay, về sau lần hoàn trả là được".
Thương Hà lúc này mới hết lo, có lẽ nàng không biết trong tìm mình, tình cảm đã nảy mầm.
Sở Hàn sẽ không bạc đãi thuộc hạ, kiếp này hắn cũng không muốn mình lại một lần nữa đơn độc chống lại cả thế giới. Hắn đã thua một lần, sẽ không sai lầm một lần nữa.
- -Ta còn không biết xử lí yêu đằng kiểu gì nữa, lại còn nhiều thêm một con chim--
- -Ta chỉ sáng tạo hoàn cảnh thôi, còn giải quyết vấn đề thì phải dùng cái đầu của mình--