Dù chưa biết Sở Hàn thực lực thế nào, nhưng chỉ cần giống với Thương Đông, Thương Hà một dạng, thì hoàn toàn có thể để quyền chủ động nghiêng hẳn về phía Lâm gia.
Tuy nhiên, Lâm lão nhanh chóng bình tĩnh lại, trên đời không có bữa trưa miễn phí.
"Điều kiện của cậu là gì?"
Sở Hàn rất thích nói chuyện với người thông minh
"Lâm gia quy thuận ta"
"Rầm!" Lâm lão đập bàn, vẻ mặt nhăn nhó hết sức khó coi.
"Không có khả năng" Lâm lão tức giận trả lời.
"Không gì là không thể, tham vọng của các ngươi đủ lớn, liền phải trả giá đủ lớn"
"Hừ" Lâm lão hừ lạnh
"Lâm gia có thể không cần Vương Thành, nhưng vĩnh viễn sẽ không cúi đầu"
"Ha ha, có khí phách lắm, nhưng khí phách sẽ để các ngươi sống được trong tận thế này sao, Lâm gia diệt vong rồi thì khí phách có cứu được các ngươi không" Sở Hàn ung dung nói.
"Không cần ngươi lo, Lâm gia sẽ không bao giờ diệt" Lâm Minh tức giận nói.
"Ha ha, không bao giờ diệt. Đừng có tự lừa mình dối người như vậy" Sở Hàn vẫn rất thoải mái nói.
"Có ý gì?" Lâm lão ngờ vực hỏi.
"Có ý gì không phải Lâm lão rõ hơn ta sao". Sở Hàn nói tiếp.
"Đừng có giả thần giả quỷ, có gì nói thẳng đi". Lâm Minh lạnh nhạt nói. Tuy nhiên hắn cũng nghĩ Sở Hàn đã biết chuyện gì đó.
"Ngươi là tên duy nhất đạt tới cấp của Lâm gia đúng không?" Sở Hàn hỏi lại Lâm Minh.
"Phải thì đã sao" Lâm Minh trả lời.
"Để có được ngươi, chắc có không ít kẻ đã hi sinh đi". Sở Hàn mỉa mai nói.
"Ngươi!"
Lâm Minh tức giận nhưng không nói được gì. Sở Hàn nói đúng, trong số người nuốt vào tinh hạch cấp , chỉ có hắn là thành công đột phá, còn lại đều bạo thể mà chết.
"Đến khi hạo kiếp xảy ra một lần nữa, Lâm gia các ngươi sẽ diệt. Thậm chí hạo kiếp lần hai còn chưa tới, Lâm gia các ngươi đã bị yêu thú đè bẹp". Sở Hàn hết sức thản nhiên giải thích.
Sở Hàn nói không sai, cứ theo đà này, tỉ lệ đột phá ở cấp cao ngày càng thấp. Đồng thời, với sự tiến hóa của yêu thú, con người cũng phải chạy đua thực lực nếu không muốn bị bỏ lại. Mà vũ khí nóng đã gần như không thể sử dụng được nữa, nên chỉ có thể dựa vào con người. Đây không phải vấn đề của riêng Lâm gia, mà là vấn đề chung của rất nhiều người, rất nhiều thế lực.
"Hừ, vấn đề này không phải mình chúng ta gặp phải, đến ngươi cũng không thoát được" Lâm Minh không cam lòng, phản bác.
"Không không không, ta hoàn toàn không có vấn đề như các ngươi, khả năng thành công của ta là %"
"Cái gì" Không chờ Lâm Minh nói tiếp, Lâm lão đã lập tức phản ứng.
"Ngươi nói có thể để tỉ lệ đột phá lên tới %?"
"Đúng vậy, hơn nữa trên thế giới lúc này chỉ mình ta có khả năng đó"
Lâm lão chìm vào suy tư, Lâm Minh cũng không dám chen ngang. Sau một hồi, Lâm lão hỏi tiếp, nhưng ngữ khí có vẻ hòa hoãn hơn rất nhiều.
"Cậu lấy gì chứng minh mình nói là đúng?"
"Lão tự hỏi hai đứa cháu của mình không phải rõ hơn sao?" Sở Hàn vừa nói, vừa chỉ về hai người Thương Đông, Thương Hà.
Lâm Thiên Hành vốn không cần phải hỏi, thực lực ba người là rõ ràng nhất, ít nhất phải có ba ngàn người trở lên mới có thể tạo ra ba người thực lực đỉnh cấp như vậy, mà chuyện đó vốn không có khả năng. Không nói tới có đủ người hay không, chỉ riêng tinh hạch đã không đủ để thử nghiệm.
"Ta có thể đồng ý ngươi, nhưng phải đáp ứng ta một điều kiện, bảo đảm Lâm gia không diệt vong" Lâm lão nói.
"Không không không, ngươi không có tư cách bàn điều kiện, chỉ có chấp nhận hay không chấp nhận?" Sở Hàn lạnh nhạt nói.
Lâm lão cắn răn đáp "Được, ta đồng ý".
Lâm gia thật sự đã không còn lựa chọn, cái gọi là không bao giờ cúi đầu chỉ là đại gia tộc không vứt nổi mặt mũi thôi, nhưng đứng trên bờ diệt vong, mặt mũi cũng không cứu được họ.
"Được rồi, Thương Đông sắp xếp chỗ ở cho họ nghỉ ngơi, Thương Hà theo ta".
"Khoan đã" Bỗng nhiên, Lâm Minh nói.
"Có chuyện gì sao?" Thương Đông hỏi.
Lâm lão đã biết chuyện gì nhưng không can thiệp, đứa cháu này lão dạy không nổi.
"Ta biết mình không bằng Sở Huynh, nhưng không biết có thể cùng ta so một chiêu"
"Không cam lòng sao?" Sở Hàn hơi nhíu mày nói.
"Không phải, ta chỉ muốn biết mình tới được mức nào" Lâm Minh rất nghiêm túc đáp.
"Được thôi, lên đi" Nói xong Sở Hàn ngoắc tai, Lâm Minh cũng không có giận dữ, nghiêm túc lấy ra lôi kiếm một lần nữa.
"Nhanh đi, ta không có thời gian".
Lâm Minh lập tức lao tới, một kiếm cực kì tinh chuẩn, trảm xuống. Nhưng còn chưa bước tới, Sở Hàn đã đưa một tay về phía trước, cong ngón tay, búng một cái, Lâm Minh lập tức bay về phía sau, đập vào vách tường.
Lâm Minh ho khang đứng dậy, chắp tay nói.
"Tạ thiếu chủ nương tay".
Lâm gia đã nhận Sở Hàn làm chủ, Lâm Minh thay đổi xưng hô, Lâm lão không có ý kiến gì, chỉ nhẹ thở dài.
"Ngươi đã gọi ta thiếu chủ, vậy cũng sẽ không bạc đãi ngươi, tạm thời đi theo Thương Đông học tập đi, từ giờ ngươi là thuộc hạ của hắn"
"Thương Đông, cứ dạy cho hắn tất cả những gì ngươi biết"
"Vâng, thiếu chủ"
Nói xong, Sở Hàn ba người rời đi, Thương Đông lo sắp xếp cho Lâm gia, Thương Hà theo Sở Hàn về phòng.
Thương Hà theo sau, sau đó đóng lại của phòng, định cởi áo xuống.
"Khoan đã, ta không phải gọi em tới để chơi. Ta cần đột phá, thay ta hộ pháp"
Thương Hà đỏ mặt, cài lại nút áo, sau đó thay Sở Hàn hộ pháp. Mọi lần Sở Hàn không cần hộ pháp, nhưng lần này có một tên cấp khác ở đây, ít nhiều cũng cần đề phòng". Còn đối với Thương Hà, hắn là tin tưởng, không lo nàng sẽ có dị tâm.
Sở Hàn lấy ra viên tinh hạch cấp hiện có, cùng với viên lấy từ chỗ Lâm lão, tiến hành đột phá.
Không có trở ngại, Sở Hàn nhanh chóng đạt tới cấp trung kỳ.
"Chúc mừng thiếu chủ" Thương Hà đi tới tươi cười nói.
Sở Hàn mỉm cười, đột phá với hắn không thể là vấn đề được, chỉ cần có đủ tại nguyên, hắn lập tức có thể khôi phục thực lực kiếp trước.
"A!..khoan..ưm.."
Sở Hàn sau đó đè xuống Thương Hà, giải tỏa một ngày mệt mỏi.
- -Tự để trí tưởng tượng bay xa đi--