Lúc này, cả Vương Thành đã nhốn nháo cả lên, tất nhiên Sở Hàn mang tới oanh động không hề nhỏ.
Cự thủ giữa bầu trời lúc đó quá đáng sợ, từ bất kỳ chỗ nào trên cao của Vương Thành đều có thể nhìn thấy, nó bao phủ toàn bộ Lâm gia. Những ai ở gần đều bị uy áp vạ lây, nhiều người bên ngoài cũng không tự chủ quỳ xuống. Ngay lúc nó sắp rơi xuống, nhiều người trực tiếp ngất xỉu, một số ít bây giờ đang còn tinh thần hoảng loạn, chưa khôi phục. Không phải ai cũng có ý chí như Lâm gia tộc nhân, chịu được sợ hãi.
Lúc này trong ba đại gia tộc càng là hoảng loạn, bỗng nhiên trong Vương Thành xuất hiện một cái đại cường giả, vị thế thành chủ tương lai sẽ có chuyển biến lớn.
Mạnh gia..
Một ông lão tuổi tác cùng Lâm Thiên Hành một dạng, đang ngồi nhâm nhi tách trà, nhưng tâm trạng không có chút nào là thưởng thức.
"Đã tra ra sao?" Mạnh lão hơi lo lắng hỏi.
"Bẩm phụ thân, vẫn chưa tra được người đó là ai, chỉ biết là ngày hôm qua hắn cùng Lâm Thiên Hành trở về, ngoài ra còn có rất nhiều người khác, còn lại thông tin khác Lâm gia một điểm cũng không tiết lộ".
Mạnh Hữu Thành một mực cung kính đáp, Mạnh Thế Đình tuy là cha hắn, nhưng cũng là Mạnh gia lão tổ tông, từ trước đến giờ, khi bàn chuyện chính sự, hắn không lấy tư thế là người con ra nói chuyện.
"Ngươi thấy thế nào?" Mạnh lão hỏi.
"Không rõ hắn là ai, nhưng động thái hôm qua rất giống uy hiếp, xem ra không phải người của Lâm gia, nếu vậy chúng ta có thể thử một chút kết giao, ít nhất không nên đối địch".
"Không" Lâm lão nghiêm túc nói.
"Có vấn đề gì sao?" Mạnh Hữu Thành không hiểu mình suy luận sai chỗ nào.
"Không phải ít nhất, mà là tuyệt đối không nên đối địch, lần này quản cho kỹ đám tiểu bối, đừng nên gây sự".
"Vâng" Mạnh Hữu Thành không phản đối đáp.
Lục gia..
Một thiếu phụ chỉ tầm tuổi đang ngồi gõ mặt bàn, không biết suy tư điều gì. Người này chính là Lục Vũ, tộc trưởng Lục gia.
"Két" Cửa phòng bị đẩy ra, một người thanh niên bước vào, đối với thiếu phụ thi lễ một cái. Người này là con trai của nàng, gọi Lục Trấn Thành.
"Có kết quả không?" Lục Vũ hỏi.
"Thưa mẹ, điều tra được chút ít thông tin, nhưng không quá rõ ràng"
"Cứ nói đi" Lục Vũ lạnh nhạt nói, nhưng trong lòng cũng đầy lo lắng.
"Người này theo Lâm lão trở về ngày hôm qua, nhưng có vẻ không phải người của Lâm gia. Lại nói hắn vẫn không hạ thủ, có thể không phải là kẻ địch"
"Cho tới bây giờ hắn còn không có rời khỏi?"
"Đúng vậy"
"Xem ra Lâm gia đã cúi đầu" Lục Vũ sắc mặt âm trầm tới cực điểm. Từ trên trời rơi xuống một cái Sở Hàn để toàn bộ kế hoạch, toàn bộ chuẩn bị đều đổ vỡ.
"Không thể nào, theo ta biết, Lâm gia tuyệt đối không dễ cúi đầu như vậy" Lục Trấn Thành quả quyết đáp.
"Không dễ chứ không có nghĩa là không thể, đứng trước diệt vong, Lâm gia có lựa chọn khác sao?"
"Cái này.." Lục Trấn Thành cũng không dám quả quyết.
"Được rồi, lui ra đi, chuẩn bị lễ vật đi bái phỏng người này"
"Vâng ạ" Lục Trấn Thành nói xong, bước ra ngoài, định khép của thì nghe tiếng của Lục Vũ.
"Bảo Đình Yên trang điểm đẹp một chút, dẫn theo nàng" Lục Vũ nói thêm.
"A, cái này, ta chỉ sợ Đình Yên muội không đồng ý" Lục Trấn Thành lo lắng đáp.
"Cứ nói với nó là liên quan tới vận mệnh gia tộc, không muốn cũng phải đi" Lục Vũ vẫn không có gì lo lắng nói, Đình Yên đứa con gái này, nàng hiểu quá rõ, có hơi bướng bỉnh một chút nhưng đối với gia tộc là rất trung thành.
"Vâng ạ" Nói xong hắn cung kính lui ra.
Lục Trấn Thành sau khi rời đi, Lục Vũ lại chìm vào trầm tư, tay vô thức đặt lên bàn, lại tiếp tục gõ đều.
Lục Vũ không chỉ là một cái nữ nhân xinh đẹp, tuổi không nhỏ nhưng cho người ta cảm giác thành thục, động lòng. Nàng còn là gia chủ Lục gia, dĩ nhiên một bộ túi gia tốt còn không thể giúp nàng leo tới ghế gia chủ. Luận tâm cơ thủ đoạn cũng không kém bất kì người nào, vì gia chủ chi vị, tới thúc thúc của mình cũng bị nàng cho xử lí. Từ lúc con gái nàng đạt tới cấp thì vị trí gia chủ của nàng đã vững như bàn thạch. Nàng đã tiến một bước xa hơn, mưu toan thành chủ chức vị. Loại người này có đem con gái bán cũng không quái lạ.
Lương gia..
Trên chủ tọa là một ông lão, nhìn ra so với Lâm lão còn gia nhiều lắm, nhưng tinh thần thì vẫn cực kì minh mẫn. Người này chính là Lương Trấn Thiên, lão tổ Lương Gia.
"Điều tra đã có kết quả?"
Bên dưới lúc này là Lương Đại Bằng, là gia chủ Lương gia. Hắn đối với Lương lão cũng kính đáp
"Đã điều tra, nhưng thông tin không nhiều lắm"
"Cứ nói đi"
"Người này theo Lâm lão trở về, có thể là cái cường giả Lâm gia tìm được từ bên ngoài, Lâm gia có thể đã hướng người này quy thuận"
"Còn gì nữa" Lương lão nhíu mày
"Còn một nhóm người khác cũng đi theo hắn, nhưng Lâm gia giữ thông tin quá kĩ, vẫn chưa lấy được"
"Còn gì nữa không?" Lương lão nhíu mày càng sâu, tâm tình hắn càng trở nên không tốt.
"Hết rồi, người này từ ngày hôm qua vẫn chưa đi ra, không thể có thông tin gì khác"
"Lui ra đi"
Sau khi Lương Đại Bằng lui ra, Lương Trấn Thiên lúc này mới bày ra bộ mặt giận dữ, không còn trấn tĩnh như trước. Giống như Lục Vũ, kế hoạch của lão cũng đổ sông đổ biển. Nếu đi đường vấp đá, ngươi còn có thể trách mình không cẩn thận, nhưng nếu đang đi mà có hòn đá rơi vào chân thì đó là chuyện khác.
Sở Hàn đến khiến Vương Thành càng trở nên nhộn nhịp hơn, hắn lúc đó không chỉ trấn nhiếp Lâm gia mà còn trấn nhiếp cả Vương Thành. Dù vậy, Sở Hàn sẽ không trực tiếp ra tay, mọi chuyện đều giao cho Thương Đông. Thương Đông cần trưởng thành, hắn mặc dù có tài năng nhưng kinh nghiệm so với mấy lão già kia còn kém, chỉ là một thanh kiếm tốt nhưng chưa sắc bén. Tam đại gia tộc sẽ biến thành đá mài kiếm cho hắn.
- -Từ bây giờ để đảm bảo chất lượng nội dung, ta không chắc chắn sẽ có chương một ngày--
- -Chúc mọi người ăn Tết vui vẻ--