Cất đi tinh hạch, Sở Hàn ba người lại thẳng hướng đỉnh núi. Sương mù mỗi lúc một dày đặc, lúc này chỉ còn thấy lờ mờ đến mét phía trước. Cũng may Sở Hàn đã quen với cảm nhận bằng tinh thần lực (hồn lực) nên cũng không có vấn đề.
Bỗng từ phía sau có âm thanh để Sở Hàn chú ý.
"Có người, tạm lui qua một bên". Sở Hàn nói nhỏ.
Cả ba người lập tức tấp vào bên đường, Sở Hàn nhanh chóng dùng huyễn lực che đậy.
Âm thanh từ phía sau đến mỗi lúc một gần. Có người thành nhóm đi tới, dẫn đầu là một đôi nam nữ, tuổi tầm trên dưới.
"Vừa nãy có dấu vết chiến đấu, có thể có người khác ở đây, vẫn nên cẩn thận" Người thanh niên nói.
"Không phải chứ, xác yêu thú cấp đó, không phải là con người làm đi" Cô gái không tin nói.
"Không quản là người hay thú, đối với chúng ta đều là đe dọa, cẩn thận vẫn tốt hơn" Người thanh niên trả lời.
"Ừm, cẩn thận vẫn tốt, chỉ cần lần này đem đạo chủng về tay, giúp huynh đột phá cấp , địa vị chúng ta sẽ vô cùng vững chắc"
"Cũng không chắc được, Vương Văn Thanh bên kia cũng đã hành động, nếu lần này chúng ta thất bại thì rất có khả năng sẽ bị hắn chèn ép" Người thanh niên thở dài nói.
"Sợ gì chứ, đội hình chúng ta đều là cấp đỉnh phong, còn sợ gì đạo chủng không tới tay. Với lại Vương Văn Thanh hắn chắc gì đã thành công" Cô gái bỉu môi.
"Được rồi, tập trung chính sự đi".
Sở Hàn đám người ở ngay bên cạnh, đoàn người đi qua lại không có chút phát giác.
"Làm sao bọn chúng biết chuyện đạo chủng?" Thương Hà một bộ dáng kinh ngạc hỏi.
"Không phải minh ta mới biết ma pháp, Vương gia là siêu cấp gia tộc, biết được cũng là chuyện bình thường" Sở Hàn trả lời. Trước khi đi, Sở Hàn đã đem sự tình Vương gia nói qua một lần cho hai người.
Ma pháp không phải do một người tạo ra, nó vốn cũng không phải cái gì quá cao siêu. Nhưng ở thời kì đầu, dù có người phát hiện nhưng vẫn còn nhiều bất cập. Ví dụ như Vương gia lúc này, thông qua đạo chủng để đột phá, hoàn toàn không biết sử dụng tinh hạch.
Đừng tưởng Sở Hàn đám người hấp thu dễ dàng, nếu không có chỉ dẫn của Sở Hàn thì bừa bãi hấp thu chỉ có phản phệ.
"Chúng ta có hay không ra tay, nếu để họ lấy được đạo chủng trước thì sao?" Đình Yên lên tiếng.
"Cấp đạo chủng, có như vậy dễ lấy sao?" Sở Hàn khóe môi hơi cong lên, nói.
Thương Hà còn không có một chút quan tâm, trong mắt nàng Sở Hàn là vô địch, để chúng lấy được thì cướp lại là xong.
Đình Yên còn chưa thấy Sở Hàn toàn lực bao giờ, trong lòng còn có chút lo lắng. Sở Hàn dù sao cũng phải cẩn thận từng bước đi, chứng tỏ có điều gì làm hắn cố kị.
Sở Hàn cũng không phải cố kị điều gì lớn, một vài đầu yêu thú cấp để hắn hơi e ngại thôi, phiền phức có thể tránh thì cứ tránh.
Ba người đi phía sau đám người Vương gia tới đỉnh núi, năm người không một chút phát giác.
Lúc này trên đỉnh núi là một khoảng đất khá bằng phẳng, trên nền đất mọc đầy hoa cỏ nhỏ. Tại trung tâm, một đài hoa hướng dương cực lớn, bên trên đậu lấy một đầu tiểu hồ điệp. Cảnh vật xung quanh giống như là làm nền cho nó.
Tiểu hồ điệp chỉ có ba ngón tay lớn nhỏ, đôi cánh màu xanh lục, có rất nhiều hoa văn. Người bình thường cho rằng nó chỉ để trang trí, nhưng Sở Hàn rõ ràng, đó chính là Huyễn Đạo đạo văn.
Hai nhóm người đứng xung quanh bãi cỏ không tiến lên, một bên thấy rõ bên còn lại, một bên còn không biết còn có người khác ở đây.
"Nó chính là Huyễn Đạo đạo chủng sao?" Cô gái lên tiếng.
"Trông hình dáng thì chắc là không sai, nói chung cứ đoạt về tay trước" Chàng trai đáp.
"Chúng ta lên đoạt luôn sao" Thương Hà một bên cũng nhỏ giọng hỏi.
"Không cần, cứ để bọn chúng ra tay" Sở Hàn vẫn còn đang quan sát bãi cỏ phía dưới, đáp.
Thương Hà, Đình Yên thấy vậy cũng làm theo, nhưng không nhìn ra bất cứ thứ gì. Còn đám người Vương gia tới nghi ngờ cũng không có, ai lại đi chú ý một bãi cỏ, lực tập trung lúc này đều đặt trên tiểu hồ điệp.
"Lý Văn, ngươi lên thăm dò thử" Người thanh niên lên tiếng.
"Vâng" Người gọi Lý Văn lập tức đi ra, không chần chờ tiến về phía tiểu hồ điệp. Bất thình lình, cỏ trên mặt đất như dài ra, đem hắn trói lại, từ từ kéo xuống. Mặt đất như không có chút lực cản, muốn nuốt chửng hắn.
Bốn người còn lại kinh hoàng, nhưng không dám lao lên.
"Nhanh dùng lửa đốt cháy nó"
Lý Văn nghe vậy, mới bĩnh tĩnh hơn chút, đem linh lực thôi động. Nhưng ngay sau đó, bĩnh tĩnh lại một lần nữa biến mất
"Không...không thôi động linh lực được, cứu ta".
Đám người bên ngoài cũng mất bình tĩnh, nhưng vẫn như cũ không có ý tiến lên.
"Cứu ta, làm ơn, ta bán mạng cho Vương gia lâu như vậy, chẳng lẽ các ngươi thấy chết không cứu" Lý Văn thấy không ai ra tay, trong lòng lúc này đã bị hoảng sợ che lấp.
"Vương Thành Nhân, Vương Mộ Uyên các ngươi chết không yên thân" Lý Văn để lại câu nguyền rủa cuối cùng, sau đó chìm vào trong đất.
Hai người thuộc hạ còn lại cũng lo lắng không thôi, Lý Văn chết rồi, có khả năng sẽ đến bọn hắn.
Thương Hà, Đình Yên cũng không khác, một mặt hết sức kinh ngạc, cũng không khỏi thắc mắc Sở Hàn tại sao có thể phát hiện đám cỏ nguy hiểm.
Sở Hàn một chút mỉm cười, thứ này đáng ra Thương Hà phải biết, nó cùng Phệ Linh đằng một dạng, là Phệ Linh thảo, chuyên hấp thu linh lực. Chẳng qua dưới huyễn thuật che đậy nên không thấy.
Vương gia đám người một bên vẫn còn đang suy tính, có vẻ Vương Thành Nhân đã nhìn thấy gì đó.
Hắn không nói gì, lập tức đem toàn bộ linh tực trong cơ thể khóa lại, bước một bước vào bãi cỏ. Hắn lúc này đã không khác gì một cái người bình thường. Đám cỏ phía dưới không chút phản ứng, mặc cho hắn bước vào.