Vương gia quảng trường, người đông nghìn nghịt, không chỉ Vương gia người, ngoại nhân cũng được cho phép tham gia. Vương gia đây là muốn chứng minh lực lượng của mình.
Chủ tọa lúc này là bốn thân ảnh, đang nhìn hai người đối chiến trên võ đài. Bốn người này gồm có Sở Hàn, phân thân Vũ Thiên, Vũ Nhất Đại, Thất lão.
"Sở tiên sinh thấy chất nữ thế nào?" Vương Nhất Đại chỉ vào thân ảnh đang vung kiếm trên võ đài nói. Người này chính là con gái của hắn, tên Vương Như Nguyệt.
"Nhan sắc không tệ, hảo hảo bồi dưỡng" Sở Hàn cũng không chú ý lắm, hắn chỉ đến tham gia cho có.
Vương Nhất Đại sắc mặt hơi cứng, lại quay sang Vũ Thiên.
"Không biết Vũ tiên sinh thấy thế nào?"
"Thiên phú kiếm đạo rất cao, nhưng khống chế băng lực còn kém, đủ thắng trận này" Sở Hàn lúc này lại đổi thành nghiêm túc, chi tiết đánh giá.
Vương Nhất Đại lúc này mới hòa hoãn hơn chút, nói tiếp.
"Ta muốn để tiểu nữ đi theo tiên sinh ngài học tập, không biết tiên sinh ý thế thế nào?"
Sở Hàn nhìn hắn, khuôn mặt có chút dị dạng. Vương Nhất Đại mặt dày, giống như không thấy, chờ đợi Sở Hàn trả lời.
"Đệ tử ta không có ý muốn thu, bất quá dạy dỗ một chút còn có thể. Nhưng phải xem kết quả, nếu nàng không đi được tới đâu thì sự tình cũng không cần nói tiếp" Sở Hàn thấy hắn mặt dày, đành phải trả lời.
Vương Nhất Đại không biết nghĩ gì, nhưng Vũ Thiên cổ phân thân này cũng có hơn tuổi, con gái lão cũng chỉ có . Như thế cũng muốn đem bán con gái mình. Sở Hàn không khỏi cảm thán "Vương tộc đúng là vô tình" (Vương trong đế vương chứ không phải họ vương). Còn về cô bé kia, đẹp thì có đẹp nhưng còn không kéo lên hứng thú của hắn. Nữ nhân đẹp trên đời không thiếu, cũng không cần vì một cái nữ nhân mà làm kế hoạch của hắn trở nên lộn xộn.
Trên võ đài, Vương Như Nguyệt cuối cùng một chiêu, đem đối thủ bức xuống võ đài. Nàng cả người lúc này quần áo vài chỗ rách nát, máu nhuộm đỏ vài phần. Một tay chống kiếm xuống, giữ mình đứng vững. Khuôn mặt tràn đầy quyết tâm cùng chiến ý.
Nàng thân là nữ nhi, nếu thật sự còn không có năng lực, sẽ bị xem như công cụ thông gia mà gả đi. Sự tình này nàng tuyệt đối không muốn. Bởi vậy chỉ có cường đại, có được thực lực mới chưởng khống được vận mệnh của chính mình.
Ngay lập tức đi xuống, có người chạy lên vì nàng khôi phục thương thế.
"Trận kế tiếp, Vương Thành Nhân đối chiến Vương Văn Thanh" Từ trên võ đài, âm thanh người chủ trì để Sở Hàn có chút hứng thú.
Vương Nhất Đại sắc mặt âm trầm không nói, liếc nhìn Sở Hàn mấy cái. Dù sao Vương Thành Nhân có dính líu quá nhiều tới Sở Hàn, mà chuyện nội bộ Vương gia, không thể để người ngoài can thiệp.
Hai người đã quá rõ nhau, cũng không ai nhiều lời, lao vào đối chiến.
Vương Văn Thanh rất nhanh bị Vương Thành Nhân ép vào hạ phong. Dù sao dưới chỉ đạo của Sở Hàn, thực lực Vương Thành Nhân quá vượt trội.
"Hừ!" Vương Văn Thanh hừ lạnh, quay về Sở Hàn liếc nhìn mấy cái. Sự tình không phải hắn không biết, nhưng không có cách giải quyết. Hắn cũng nhiều lần muốn cầu cạnh Vũ Thiên, nhưng đều không có đáp lại.
"Một chiêu này, nếu thất bại thì xem như ngươi thắng" Nói xong, trường thương trong tay bị lam hỏa bao phủ, hai mắt cũng toát ra lam sắc hỏa diễm.
Vương Thành Nhân cũng cảm nhận được một cỗ nguy hiểm, trường kiếm trong tay bao phủ một tầng linh lực. Hắn cũng đi huyễn đạo, nhưng còn chưa chạm tới cảnh giới lấy huyễn ngưng thực. Nhưng với cảnh giới đè ép, linh lực sung túc, vẫn có sức đối phó Vương Văn Thanh.
Từ trong hư không hình thành vô số kiếm ảnh, thật giả lẫn lộn, trùng điệp lao về phía Vương Văn Thanh.
Vương Văn Thanh mắt như không thấy, tâm thần chìm đắm vào trường thương trong tay. Khoảng cách kiếm ảnh mỗi lúc một gần, lúc này chỉ thấy hắn mở mắt, một thương đâm tới. Một đạo thương ảnh khổng lồ quét ngang, không cần phân thật giả, đem kiếm ảnh toàn bộ quét sạch. Sau đó khí thế không giảm, hướng về Vương Thành Nhân. Một cỗ cự lực trùng kích, mang theo sắc bén đâm thẳng tới.
Một chiêu bộc phá để mọi người không ai kịp phản ứng, người chủ trì hoảng hốt muốn ra tay nhưng không kịp.
Mắt thấy thương ảnh muốn đâm tới, Vương Thành Nhân cũng biết mình đã xong. Bao nhiêu cố gắng, đồng thời có Sở Hàn chỉ bảo, cuối cùng vẫn bại trước thiên phú. Hắn trong lòng lúc này đắng chát "Cùng là con người, tại sao sinh lại khác biệt như vậy?"
Nhưng kết cục hắn chờ đợi cũng không xảy ra, một cái tường băng như từ dưới đất mọc lên, đỡ lấy thương ảnh. Thương ảnh sau đó tan biến, tường băng cũng vỡ tan. Vương Nhất Đại lập tức nhìn về Sở Hàn, chỉ thấy hắn một tay còn đặt giữa hư không.
Vương Văn Thanh hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng biết ai ra tay. Hắn cũng không phải bực bội, dù sao Vương Thành Nhân xảy ra chuyện, hắn cũng không yên. Tranh đấu thì tranh đấu, nhưng hai người căn bản vẫn là một dòng máu, hắn không muốn hạ tử thủ. Chẳng qua lúc đó bộc phá quá bất ngờ, hắn cũng không khống chế được.
Cả hai quay đầu về phía Sở Hàn, gật đầu cảm tạ một cái. Chỉ thấy hắn hơi lắc đầu, cũng không nói gì nữa. Vương Thành Nhân hơi biến sắc, nhưng nhanh chóng che giấu đi, không ai phát giác.
Vũ Thiên bên này lại bày ra một bộ mặt hứng thú, nói.
"Tiểu tử này có ý tứ, mới chừng này tuổi đã lĩnh ngộ được thương chi ý cảnh"
Thất lão một bộ ngạc nhiên, nhưng lại nhanh mừng rỡ. Vương gia trẻ tuổi từng nhiều lần muốn bái Vũ Thiên làm sư, nhưng hắn còn chưa từng xem xét.
Hắn không biết, Sở Hàn lúc này trong đầu đang nghĩ hoàn toàn khác. Hắn lại có chủ ý muốn đem toàn bộ thiên tài của Vương gia thu phục. Chỉ cần đám lão già này chết đi, Vương gia lại thuộc về hắn. Mặt dù có tốn thời gian nhưng lại tiết kiệm nhiều công sức. Cũng chỉ là chỉ điểm mấy cái hậu bối, vẫn đỡ hơn mưu tính phiền phức.
"Chúng ta muốn để tiểu tử theo Vũ tiên sinh học tập, không biết ý ngài thế nào?" Vương Nhất Đại vui mừng nói.
Dù Vương Văn Thanh còn không phải con trai hắn, nhưng đều là họ Vương, cũng không khác bao nhiêu.
Sở Hàn sao không biết ý hắn, chỉ cần cho đám tiểu bối này moi hết sở học của hắn ra, thì Vương gia có thể từng bước đem địa vị của hắn gạt bỏ.
Nhưng thủ đoạn của hắn, Vương gia sẽ đỡ được sao?
"Còn xem hắn biểu hiện tiếp thế nào" Sở Hàn lại lần nữa mịt mờ nói ra, Vương Nhất Đại cùng Thất lão không biết nói gì.
Từng trận đấu cứ thế trôi qua, Thất lão cùng Vương Nhất Đại cũng nhận ra, Vũ Thiên chú ý hai người, là Vương Văn Thanh cùng Vương Như Nguyệt.
Hai người biết được Vũ Thiên chú ý, cũng tận lực biểu hiện, để cho hắn hài lòng.
Sở Hàn cũng chỉ giả vờ chú ý, thực tế thiên phú hai người còn kém Thương Đông cùng Thương Hà.
Lại nói Thương Đông bên kia lúc này đã bồi dưỡng ra một cái quân đoàn chiến tranh, thực lực Vương Thành lúc này đã không thua kém Tây Hạ thành. Có thể nói, lúc này hắn đã có thực lực đối chiến siêu cấp gia tộc.