Lâm Gia nắm tay Timo, kéo anh đi đến một bên, dịu dàng khuyên nhủ: "Timo, em biết từ sau khi xảy ra chuyện của Ruili, trong lòng anh vẫn rất khó chịu. Nhưng cô ấy đã mất rồi, dù anh có áy náy hối hận thế nào đi nữa thì cô ấy cũng không thể sống lại. Cho nên phải biết quý trọng người trước mặt, đừng phạm vào sai lầm giống như vậy nữa."
Timo nghiêng đầu, cái hiểu cái không nhìn cô.
Lâm Gia tức giận gõ ót anh một cái, nhắc nhở anh: "Chẳng lẽ anh muốn từ bỏ Emma? Em nghe em ấy nói, anh từ chối làm bạn đời của em ấy."
Timo sửng sốt, vội vàng lắc đầu xua tay phủ nhận: "Không, anh không có. Anh chỉ nói với cô ấy là đợi qua thời gian này đi rồi mới bàn lại việc đó..." Anh dừng một chút, cúi đầu, đá đá mũi chân, ấp úng nói: "Hôm trước tro cốt của Ruili đã được về bệnh viện khu E2, anh muốn đi theo hộ tống, nhưng Dick không cho phép anh tự tiện rời khỏi thủ đô. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Anh nghe được một tháng sau người nhà của Ruili ở khu E2 sẽ cử hành lễ tang cho cô ấy, anh muốn đi xem. Nhưng Dick nói cho anh biết nhóm bạn đời của Ruili không cho phép anh tham gia lễ tang của cô ấy, bọn họ cảm thấy là do anh đã hại chết cô ấy."
"Cho nên anh tới tìm Tom, hy vọng có thể khuyên anh ấy đồng ý cho anh tham gia lễ tang?"
"Ừm." Timo liếc nhìn Tom một cái, bĩu môi thở phì phì nói: "Anh đi tìm tên khốn này hai lần, hắn đều không đồng ý, còn mắng anh! Nghe nói Ruili có năm bạn đời, trừ phi bọn họ đều đồng ý, nếu không anh không thể đi dự tang lễ."
Lâm Gia nghĩ nghĩ: "Như vậy đi, em sẽ nhờ Corey khuyên Tom một phen. Nhưng dù có hành công hay không thì anh cũng không thể lại náo loạn nữa."
"Được rồi." Timo không thể không gật đầu: "Bây giờ anh không có tâm trạng mà nghĩ đến chuyện khác, chỉ hy vọng có thể đi tham gia lễ tang của Ruili. "
"Em hiểu rồi." Lâm Gia thở dài, nhớ tới dáng vẻ lo lắng của Emma, lại duỗi ngón tay dùng sức chọt mặt Timo một cái: "Việc này anh và Emma nói cho rõ ràng đi. Không cho một câu trả lời chắc chắn mà lại đi trốn tránh em ấy, hại em ấy nghĩ anh từ chối mình nên đang lo lắng muốn chết kia kìa."
Mũi Timo hừ hừ, chua chát nói thầm: "Dù sao cô ấy cũng đã có nhiều bạn đời như vậy rồi, thiếu một mình anh thì có gì đâu chứ."
Lâm Gia nhìn bộ dạng ủy khuất của Timo, vì anh mà vừa đau lòng lại vừa cảm thấy khổ sở. Từ nhỏ Timo đã thích Emma, từ đầu tới cuối đều chung thủy với một mình Emma. Nay thật vất vả mới gặp được nhau, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn thế mà lại phát hiện Emma đã sớm có vài bạn đời, đối với anh thật sự là tổn thương không nhỏ. Lại ghĩ đến mình, nếu không có xuyên đến thế giới này thì bây giờ cô đã không tổn thương Dương Kiện và bọn Dick. Cho dù là đối mặt với Corey và Lannok thì trong lòng cô cũng sẽ thường xuyên cảm thấy áy náy.
Lâm Gia hít sâu một hơi, dứt bỏ tạp niệm trong đầu. Thế giới này một vợ nhiều chồng là quy định, cô căn bản không thể thay đổi. Nếu đã chấp nhận đám đàn ông này rồi thì cô không nên tự tìm phiền não nữa, nếu không chỉ là mua dây buộc mình hại người hại mình.
Corey nghe Lâm Gia nói xong mọi chuyện, anh đồng ý thử khuyên Tom, lúc này Timo mới đi theo Tatu rời khỏi quân doanh.
Corey vốn đang nghỉ ngơi, công việc hằng ngày đều giao cho sĩ quan phụ tá đi làm. Anh dẫn Lâm Gia đi tham quan quân doanh một vòng, giữa trưa hai người ăn cơm ở canteen, sau đó đến ký túc xá trong quân doanh nghỉ ngơi.
Corey một mình ở một căn nhà, trong phòng có một phòng bếp đơn giản, còn có một gian phòng tắm nhỏ.
Chờ sau khi Lâm Gia bước vào, Corey đóng cửa lại cũng ấn chốt khóa.
Lâm Gia rất có hứng thú đánh giá xung quanh, phòng ở dọn dẹp cực kì sạch sẽ. Trên bàn đặt một máy tính bảng và mấy chồng giấy hồ sơ, bên cạnh là một tòa dùng vứt bỏ plastic bình làm nhỏ đèn bàn và một cái phế hộp giấy tỉ mỉ chế tác mà làm màu sắc rực rỡ lẫn nhau khuông, và người trong ảnh chụp là Lâm Gia.
Corey thu thập đến vứt bỏ kiến trúc tấm ván gỗ đinh cùng một chỗ làm thành một cái nửa người cao giá sách bày đặt ở đầu giường, phía trên đặt mấy cuốn đĩa VCD và một cái loại trước màu xanh lục may mắn cỏ dùng bọt biển hộp làm thành Tiểu Hoa bồn.
Đèn tường tỏa ra ánh sáng nhu hòa, cả căn phòng thoạt nhìn rất ấm áp. Chỉ cần có người ở trong phòng thì khe thông gió trên trần nhà sẽ không ngừng mà đưa không khí mới mẻ vào, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn thỉnh thoảng còn mang cả mùi cỏ cây nhẹ nhàng khoan khoái theo không khí quanh quẩn ở chóp mũi.
Lúc đêm khuya, Dương Kiện đi ra từ phòng phỏng vấn, sắc mặt u ám, ánh mắt tóe lửa giận.
Phán quan trả lời gần một canh giờ, kết quả cũng không hỏi được gì. Hai người Kiều An và An Đức từ đầu đến cuối không nói một câu nào, vẻ mặt vô cảm ánh mắt tan dã như hai bức tượng điêu khắc không có linh hồn, dùng bất cứ thủ đoạn này để tra tấn họ cũng không có hiệu quả. Hiển nhiên thủ phạm đứng phía sau đã sớm phát hiện ra họ nhất định sẽ bị quân đội phát hiện, vì tránh cho họ khai ra trước đó đã hạ độc lên dây thần kinh não, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng có thể làm cho người ta mất đi ý thức, biến thành cái xác không hồn.
Bộ đàm bên hông vang lên tiếng gọi, Dương Kiện đè xuống nút trả lời: "Trưởng quan vừa rồi bác sĩ mới nói cho chúng tôi biết, ca phẫu thuật của nghi phạm Kiều An sắp kết thúc rồi."
Mười phút sau, khi Dương Kiện vừa chạy đến phủ phán quan, đèn cửa phòng phẫu thuật cũng vừa tắt.
An Đức được nhân viên y tế đẩy ra, Dương Kiện quét mắt nhìn hắn một cái rồi hỏi bác sĩ phẫu thuật chính: "Hắn ta thế nào rồi?"
"Hai viên đạn đã được lấy ra. Chỉ là vết thương bị đan bắn ngang hông tương đối nghiêm trọng, có giữ được tính mạng hay không thì phải xem trong h tới anh ta có tỉnh lại được không."
Dương Kiện im lặng nhìn Kiều An được nhân viên y tế đẩy đi, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Hành động ám sát thất bại, mà Kiều An lại không chết, chỉ chờ nhóm nửa thú rời đi, người đứng sau Kiều An nhất định sẽ giết hắn diệt khẩu. Nếu Kiều An chết, con đường bắt được gian tế trong thủ phủ cũng gãy. Hai mươi bốn giờ, màn này thủ phạm có thể chờ nhưng anh lại không chờ được. Chưa đến h nữa, anh và nhóm nửa thú sẽ phải theo quân đoàn hai lên đường, anh không tin những người phủ phán quan và đặc công có thể bảo vệ được Kiều An.
Lúc Dương Kiện trở về chỗ của Lâm Gia cũng đã là bốn giờ sáng, càng lúc càng gần lúc quân đoàn hai phải rời đi. Anh đưa nhóm nửa thủ đến trại lính tập hợp để chuẩn bị lên đường, thuận tiện sẽ nói lời từ biệt với Lâm Gia.
Dương Kiện móc chìa khóa mở cửa phòng khách, khi anh nhìn thấy Lâm Gia đang ngủ say trên ghế salon thì bước chân dừng lại một chút, đôi mắt híp lại.
Lâm Gia gối đầu lên tay phải nằm nghiêng trên ghế salon, tay trái duỗi ra khoác lên tấm đệm ghế, cánh tay thon dài dường như muốn rơi ra bên ngoài, chiếc áo tắm bằng vải bông che đậy những đường cong trên cơ thể cô, nhưng từ vạt áo thì bắt đầu lộ ra bắp đùi và đôi chân thon dài khiến người khác phải suy nghĩ. Ánh đèn màu hồng nhạt rơi trên người cô, khiến da thịt như phát sáng, mái tóc đen lộ ra từng vòng ánh sáng màu đỏ tím. Một quyển tạp chí rơi trên đất cạnh cô, hiển nhiên cô đã chờ đến nỗi bất chi bất giác mà ngủ đi, làm cho quyển sách trong tay rơi xuống đất.
Dương Kiện lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lâm Gia, đáy lòng dâng lên cảm giác ấm áp, khóe miệng không khỏi dâng lên. Anh bỗng có cảm giác mừng rỡ của một người chồng luôn có vợ đợi trở về.
Dương Kiện rón rén đi đến, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh cô. Dương Kiện nhìn khuôn mặt ngây thơ trầm tĩnh của Lâm Gia trong mắt tràn đầy vui vẻ, giơ tay lên vuốt những sợi tóc rơi trên mặt cô vào đằng sau tai.
Thấy thân thể Lâm Gia giật giật, anh vội vàng thu tay lại, một sát sau lại không nhịn được lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve từng đường cong trên khuôn mặt Lâm Gia, rốt cuộc khiến cô từ trong mộng tỉnh lại.
Lâm Gia hoảng hốt hô lên một tiếng, hai hàng lông mi như hai cánh bướm khẽ rung động, lật người rồi từ từ mở mắt. Ánh mắt mê mang nhìn Dương Kiện rồi từ từ trở nên tỉnh táo, Lâm Gia ngồi dậy vừa dụi mắt vừa nói: "Anh trở về khi nào vậy? Làm sao lại không lên tiếng? Làm em giật cả mình!"
Dương Kiện giơ tay lên rất tự nhiên mà sửa lại những lọn tóc rối cho cô, khóe miệng chứa đựng chút bướng bỉnh vui vẻ: "Vừa mới trở về không bao lâu. Không ngờ lại phát hiện em ngủ say như heo vậy. Đang muốn chụp ảnh lưu lại làm kỉ niệm thì em đã tỉnh mất rồi."
"Nga, vậy không phải em tỉnh lại rất đúng lúc hay sao, ngăn lại hành động chụp ảnh trái phép này!" Lâm Gia liếc anh một cái thầm nghĩ, anh là một thanh niên tốt sao lại đi chụp ảnh dáng vẻ ngủ của người khác cơ chứ.
Cô nắm lấy tay Dương Kiện nhìn đồng hồ, cả kinh nói: "Cũng bốn giờ hơn rồi, đừng nói với em là anh bận rộn đến tận bây giờ cả đêm không ngủ đấy." Dương Kiện cười cười, coi như là thừa nhận.
Lâm Gia mím môi, thấp giọng hỏi: "Không phải anh đã tra ra thứ gì rồi chứ?"
Dương Kiện duỗi lưng một cái, ngửa mặt trên ghế salon cười nói: "Không tra được gì cả, chỉ là có rất nhiều chuyện cần phải xử lý và sắp xếp."