Lâm Gia đang thầm khen cuộc sống của Corey rất ngăn nắp thì quanh ngực bỗng nhiên bị chặn ngang, Corey từ sau lưng ôm lấy cô, siết chặt cả người cô vào trong lòng.
Corey khẽ vén mái tóc mượt mà của cô qua một bên, lộ ra một đoạn cổ thon dài duyên dáng, da thịt trơn bóng nõn nà. Hô hấp của anh chậm lại, kìm lòng không đậu vùi đầu ở hõm vai cô, hít lấy hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể ấm áp của cô, hô hấp dần dần dồn dập, màu mắt càng lóe ra sâu thẳm mờ ám.
Hai má Lâm Gia đỏ lên, cô thể khẩn trương căng thẳng, cảm giác được hô hấp nóng rực của Corey phun trên da thịt làm tim cô đập như nổi trống.
Lâm Gia chớp chớp mắt, cắn môi chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm tinh sáng của Corey, đưa tay khẽ cẩn thật vuốt ve từng đường nét trên mặt anh. Cái gì cũng không cần phải nói, bởi vì cả hai đã sớm biết suy nghĩ trong lòng đối phương. Bàn tay mềm xẹt qua hai má anh, mơn trớn bả vai rộng lớn, cuối cùng đặt trên lồng ngực kiên cố.
Corey nhìn cô, khóe miệng cong lên độ cong dịu dàng, lông mi dày rậm che khuất đôi mắt hẹp dài, ánh mắt nóng cháy lưu luyến.
Trong ánh mắt kiên định của Corey mang theo dã tính đói khát, Lâm Gia kìm lòng không đậu rụt người lại, trái tim giống như bị ánh mắt nóng rực của anh thiêu đốt, kịch liệt nhảy lên, cánh tay lặng yên nổi lên một tầng da gà.
"Anh vốn nghĩ mình có thể chờ hai ngày nữa..." Giọng Corey trầm thấp khàn khàn, âm thanh từ sâu trong lồng ngực dày rộng kiên cố phát ra. Đôi môi ấm áp cọ qua chóp mũi bởi vì khẩn trương mà hơi đẫm mồ hôi của cô, vuốt ve qua lại bên vành tai hồng nhạt, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn hơi thở nóng rực quẩn quanh trước vành lỗ tai mềm mại nhạy cảm: "Nhưng bây giờ, anh không thể đợi được nữa. Tiểu Gia, anh muốn em, muốn tiến vào cơ thể em, cảm nhận em... Có được không?"
Lâm Gia một trận mê muội, lời Corey nói như một trận gió xoáy cuốn đi tất cả sức lực của cô, hai chân như nhũn ra, không thể không lấy tay vịn ở trong ngực anh ổn định cơ thể.
Corey nắm bên hông cô cánh tay vòng càng chặt, chặt đến nỗi đẫy đà mê người của cô dán sát trên người anh, phồng lên gần như muốn xé rách áo ngực cô mà bật ra, mà phân thân dưới người anh cũng bắt đầu đứng lên cao cao, cứng rắn đặt trên bụng nhỏ của cô.
Nhìn thấy mấy sợi tóc rơi xuống trước trán anh, Lâm Gia không khỏi nâng tay lên dịu dàng vuốt ve mái tóc đen mềm mại dày rậm, từng sợi tóc trơn bóng len qua giữa khe hở ngón tay, lạnh lẽo mềm ngứa. Đầu ngón tay khẽ vuốt qua hai má sạch sẽ trơn bóng, sau đó dừng lại trên đôi môi đầy đặn mềm mại của anh.
Đôi mắt Corey âm u sâu thẳm, giống như hồ sâu không thấy đáy vậy, anh hít sâu một hơi, sau đó run rẩy thở ra một ngụm không khí ướt át mà ấm áp: "Anh muốn hôn em..."
Lâm Gia gượng cười, cũng không trả lời, chỉ đưa tay quét trên môi anh, ánh mắt xuyên qua mi dài cong vút quấn quít nhìn vào mắt anh.
Dục vọng ức chế trong khoảng thời gian dài bị ánh mắt của cô làm cho hoàn toàn bộc phát, Corey không có cách gì tiếp tục chăm chú nhìn cô nữa, anh nhắm mắt lại, cảm giác được toàn thân Lâm Gia giống như đang tỏa ra một loại hơi thở say mê thích thú mãnh liệt. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Ngay từ lần đầu tiên hai người gặp nhau thì anh đã cảm nhận được hơi thở dày đặc mà say lòng người như vậy, và cũng vào giây phút đó cô đã hấp dẫn anh thật sâu.
Bỗng nhiên cô đưa ngón trỏ với vào trong miệng anh, chạm đến đến hàm răng trắng noãn chỉnh tề của anh, sau đó cô cạy mở khớp hàm rồi lại tiếp tục với vào bên trong chạm đến đầu lưỡi ướt át ấm áp của anh.
Corey mạnh mở đôi mắt, trong ngực dồn dập phập phồng vài cái, sau đó chậm rãi khép đôi môi lại, ngậm lấy ngón tay cô, đầu lưỡi đảo quanh đầu ngón tay, nước bọt thuận theo ngón tay cô chảy xuống.
Lâm Gia rên rỉ một tiếng, chỗ sâu nhất trong cơ thể sinh ra dục niệm đói khát, đó là bản năng thuần túy, không hề có một chút tạp niệm, nhanh chóng lan tràn toàn thân, dần dần cướp lấy toàn bộ suy nghĩ của cô. Hơi thở nam tính của anh vờn quanh cô, nhiệt độ cơ thể lên cao, cả người nóng lên, giữa hai chân kẹp chặt nổi lên cao trào nóng bỏng, hư không hy vọng anh nhồi vào. Mạch máu đập thình thịch, hoa kính cũng theo nhịp tim đập mà co rút co rút lại, nụ hoa đang vì anh mà nở rộ, chờ đợi anh tiến vào và hưởng thụ.
Lâm Gia cũng không hỏi nữa, đứng lên túm lấy chân dài của Dương Kiện nếm lên salon: "Không đến một giờ nữa các anh sẽ phải lên đường, anh tranh thủ ngủ đi một lát. Chờ em làm điểm tâm xong sẽ kêu anh dậy." Nói xong mang dép đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Dương Kiện gối lên tựa ghế salon vẫn còn lưu lại hơi ấm của Lâm Gia, híp mắt lại chăm chú nhìn cô đang bận rộn trong bếp, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Thần kinh luôn căng thẳng cũng được thả lỏng xuống chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi không chịu được, không bao lâu ngủ thiếp đi.
Không giống như lần ra đi trước đây của bọn Corey, Lâm Gia lúc này đã thông qua quá trình thẩm tra, được thủ phủ chính thức công nhận thân phận là một công dân tự do. Vì vậy dưới sự giúp đỡ của Clover, Lâm Gia đặc biệt được cho phép có thể đi vào quảng trường tiễn Dương Kiện và nhóm nửa thú.
Dương Kiện và nhóm nửa thú được sắp xếp vào đội thứ hai của quân đoàn cơ động K tinh nhuệ. Lần này toàn là những quân bài chủ chốt của Liên Bang, chẳng những có nhóm nửa thú là kỳ binh cường đại mà những binh lính không quân và đoàn thiết giáp cũng được tranh bị những vũ khí tinh nhuệ nhất, Dương Kiện là chỉ huy phó của quân đoàn.
Sắp chia tay vói Lâm Gia, nhóm nửa thú không mấy vui vẻ, bọn họ vây Lâm Gia vào giữa chần chừ chậm chạp lưu luyến không rời. Lâm Gia cũng không còn cách nào khác, không thể làm gì hơn là trấn an từng người một. Bởi vì không biết chỉ huy tối cao của bọn họ có đồng ý cho cô ra tiền tuyến hay không cho nên anh không thể nói chuyện hôm qua nói với Clover cho Dick biết được, tránh để đến lúc đó chuyện không thành sẽ khiến cho bọn họ thất vọng.
Lâm Gia đang kéo Tatu chỉnh sửa trang phục cho anh, Timo đứng bên cạnh cô nhàn nhã dùng cái đuôi của mình chơi với hòn đá nhỏ bỗng đột nhiên đứng thẳng người phát ra tiếng gầm nhẹ.
Lâm Gia quay đầu lại nhìn theo ánh mắt anh bất giác khẽ cười, thì ra là Ruili đang chạy đến đây, khó trách Timo lại không thích.
Thấy Ruili giang hai cánh tay muốn ôm mình, Timo chợt quật đuôi vào mũi chân cô, xông lên nhe răng. Ruili rùng mình một cái dẩu cái miệng không tình nguyện mà dừng lại. Lâm Gia buồn cười, không khỏi nghĩ đến khi Timo tiến hóa đến giai đoạn hoàn toàn sẽ không còn cái đuôi mà dọa Ruili nữa.
Ruili thấy Timo không để ý đến mình, liền đi đến trước mặt Lâm Gia, nhíu mày lại khoe khoang: "Haiz tôi được sắp xếp làm quân hậu cần quân đoàn hai, có thể đi lên tiền tuyến cùng Timo, không ngờ chứ?
Lâm Gia không thể không thừa nhận đúng là mình vô cùng hâm mộ cô ấy, chỉ là nhịn bộ dạng tươi cười của Ruili, phảng phất như thế không phải cô ấy đi ra chiến trường mà là cùng bạn tốt đi dã ngoại ăn cơm thuận tiện theo đuôi người mình yêu vậy.
Lâm Gia bất giác có chút buồn cười, nhưng vẫn lễ phép nói: "Ừ, có chút. Ra chiến trường rất nguy hiểm, hy vọng cô có thể bình an, ngàn vạn lần phải chăm sóc mình cho tốt."
Lúc đầu Ruili cũng không phải có ý khiêu khích Lâm Gia, chỉ là hành động vừa rồi của Timo khiến cô rất lúng túng, xấu hổ quá nên mới đem bực tức đó vấy lên người Lâm Gia. Có vài người phụ nữ gây gổ với đàn ông nhưng lại không có cách nào tính sổ với họ nên mới có thói quen làm khó cho những người phụ nữ khác.
Ai ngờ Lâm Gia lại không tính toán với cô ngược lại còn chúc phúc cho cô, trong lòng Ruili liền có chút băn khoăn, lúng túng cười cười, lắp bắp nói: "Cô cũng bảo trọng, bọn họ nhất định sẽ bình an trở về." Nói xong lại nhìn Timo một cái rồi mới xoay người tránh ra.
Đến lúc lên đường, nhóm nửa thú theo sát không dời nói lời từ biệt, rồi theo sự hướng dẫn của mấy người quân nhân trở về hàng.
Dương Kiện chờ nhóm nửa thú đi ra ngoài, lúc này mới đến trước mặt Lâm Gia, ôm cô vào trong ngực, ghé vào tai cô nhẹ giọng nói: "Chờ anh xử lý xong hết mọi chuyện, anh sẽ..." Dương Kiện không nói hết câu chẳng qua là cánh tay xiết chặt cúi đầu vô cùng nhẹ nhàng hôn lên mặt Lâm Gia.
Lâm Gia không hiểu anh đang định nói gì đang muốn mở miệng hỏi rõ ràng Dương Kiện đã buông cô ra xoay người sãi bước rời đi.
Lâm Gia cũng không đuổi theo, yên lặng đưa mắt nhìn bọn họ đi xa, chỉ cảm thấy chóp mũi chua chua ngực cũng cực kỳ buồn bực. Vì không muốn cho bọn Dương Kiện lo lắng, cô vẫn cố đè nén mình, không bày ra bộ dạng khổ sở trước mặt bọn họ, thẳng đến bây giờ mới có thể từ từ buông lỏng tâm tình mình, mặc cho nước mắt chảy đầy mặt.
"Cô quên nói lời tạm biệt với tôi rồi, quý cô Lâm Gia." Một bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Gia, dọa cô giật mình. Lâm Gia xoay người nhìn lại thì ra là Mike.
Mike mỉm cười nhìn Lâm Gia, khi nhìn thấy nước mắt trên mặt cô ánh mắt chợt lóe lên, trái tim không khỏi giật giật, nụ cười nhanh chóng vụt tắt.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lâm Gia đang thầm khen cuộc sống của Corey rất ngăn nắp thì quanh ngực bỗng nhiên bị chặn ngang, Corey từ sau lưng ôm lấy cô, siết chặt cả người cô vào trong lòng.
Corey khẽ vén mái tóc mượt mà của cô qua một bên, lộ ra một đoạn cổ thon dài duyên dáng, da thịt trơn bóng nõn nà. Hô hấp của anh chậm lại, kìm lòng không đậu vùi đầu ở hõm vai cô, hít lấy hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể ấm áp của cô, hô hấp dần dần dồn dập, màu mắt càng lóe ra sâu thẳm mờ ám.
Hai má Lâm Gia đỏ lên, cô thể khẩn trương căng thẳng, cảm giác được hô hấp nóng rực của Corey phun trên da thịt làm tim cô đập như nổi trống.
Lâm Gia chớp chớp mắt, cắn môi chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm tinh sáng của Corey, đưa tay khẽ cẩn thật vuốt ve từng đường nét trên mặt anh. Cái gì cũng không cần phải nói, bởi vì cả hai đã sớm biết suy nghĩ trong lòng đối phương. Bàn tay mềm xẹt qua hai má anh, mơn trớn bả vai rộng lớn, cuối cùng đặt trên lồng ngực kiên cố.
Corey nhìn cô, khóe miệng cong lên độ cong dịu dàng, lông mi dày rậm che khuất đôi mắt hẹp dài, ánh mắt nóng cháy lưu luyến.
Trong ánh mắt kiên định của Corey mang theo dã tính đói khát, Lâm Gia kìm lòng không đậu rụt người lại, trái tim giống như bị ánh mắt nóng rực của anh thiêu đốt, kịch liệt nhảy lên, cánh tay lặng yên nổi lên một tầng da gà.
"Anh vốn nghĩ mình có thể chờ hai ngày nữa..." Giọng Corey trầm thấp khàn khàn, âm thanh từ sâu trong lồng ngực dày rộng kiên cố phát ra. Đôi môi ấm áp cọ qua chóp mũi bởi vì khẩn trương mà hơi đẫm mồ hôi của cô, vuốt ve qua lại bên vành tai hồng nhạt, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn hơi thở nóng rực quẩn quanh trước vành lỗ tai mềm mại nhạy cảm: "Nhưng bây giờ, anh không thể đợi được nữa. Tiểu Gia, anh muốn em, muốn tiến vào cơ thể em, cảm nhận em... Có được không?"
Lâm Gia một trận mê muội, lời Corey nói như một trận gió xoáy cuốn đi tất cả sức lực của cô, hai chân như nhũn ra, không thể không lấy tay vịn ở trong ngực anh ổn định cơ thể.
Corey nắm bên hông cô cánh tay vòng càng chặt, chặt đến nỗi đẫy đà mê người của cô dán sát trên người anh, phồng lên gần như muốn xé rách áo ngực cô mà bật ra, mà phân thân dưới người anh cũng bắt đầu đứng lên cao cao, cứng rắn đặt trên bụng nhỏ của cô.
Nhìn thấy mấy sợi tóc rơi xuống trước trán anh, Lâm Gia không khỏi nâng tay lên dịu dàng vuốt ve mái tóc đen mềm mại dày rậm, từng sợi tóc trơn bóng len qua giữa khe hở ngón tay, lạnh lẽo mềm ngứa. Đầu ngón tay khẽ vuốt qua hai má sạch sẽ trơn bóng, sau đó dừng lại trên đôi môi đầy đặn mềm mại của anh.
Đôi mắt Corey âm u sâu thẳm, giống như hồ sâu không thấy đáy vậy, anh hít sâu một hơi, sau đó run rẩy thở ra một ngụm không khí ướt át mà ấm áp: "Anh muốn hôn em..."
Lâm Gia gượng cười, cũng không trả lời, chỉ đưa tay quét trên môi anh, ánh mắt xuyên qua mi dài cong vút quấn quít nhìn vào mắt anh.
Dục vọng ức chế trong khoảng thời gian dài bị ánh mắt của cô làm cho hoàn toàn bộc phát, Corey không có cách gì tiếp tục chăm chú nhìn cô nữa, anh nhắm mắt lại, cảm giác được toàn thân Lâm Gia giống như đang tỏa ra một loại hơi thở say mê thích thú mãnh liệt. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Ngay từ lần đầu tiên hai người gặp nhau thì anh đã cảm nhận được hơi thở dày đặc mà say lòng người như vậy, và cũng vào giây phút đó cô đã hấp dẫn anh thật sâu.
Bỗng nhiên cô đưa ngón trỏ với vào trong miệng anh, chạm đến đến hàm răng trắng noãn chỉnh tề của anh, sau đó cô cạy mở khớp hàm rồi lại tiếp tục với vào bên trong chạm đến đầu lưỡi ướt át ấm áp của anh.
Corey mạnh mở đôi mắt, trong ngực dồn dập phập phồng vài cái, sau đó chậm rãi khép đôi môi lại, ngậm lấy ngón tay cô, đầu lưỡi đảo quanh đầu ngón tay, nước bọt thuận theo ngón tay cô chảy xuống.
Lâm Gia rên rỉ một tiếng, chỗ sâu nhất trong cơ thể sinh ra dục niệm đói khát, đó là bản năng thuần túy, không hề có một chút tạp niệm, nhanh chóng lan tràn toàn thân, dần dần cướp lấy toàn bộ suy nghĩ của cô. Hơi thở nam tính của anh vờn quanh cô, nhiệt độ cơ thể lên cao, cả người nóng lên, giữa hai chân kẹp chặt nổi lên cao trào nóng bỏng, hư không hy vọng anh nhồi vào. Mạch máu đập thình thịch, hoa kính cũng theo nhịp tim đập mà co rút co rút lại, nụ hoa đang vì anh mà nở rộ, chờ đợi anh tiến vào và hưởng thụ.