Gia tộc Đái Phổ có quá khứ di truyền bệnh tim, con trai lớn của Grant- Will rất may mắn là một người khỏe mạnh, mà Hoffman lại bất hạnh bị di truyền bệnh tim.
Jessyca có sáu người bạn đời, cô ấy thích nhất là Grant người mà chơi chung với cô ấy từ nhỏ tới lớn. Lúc cô ba mươi hai tuổi thì bác sĩ cảnh cáo cô không thể lại mang thai. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nhưng Jessyca nghĩ đến Grant chỉ có một đứa con, liền không để ý Grant khuyên can, kiên trì mang thai sinh ra Hoffman, thiếu chút nữa chết trên bàn mổ.
Ai ngờ dùng tánh mạng của mình lại đổi lấy đứa bé bị chẩn đoán là có bệnh tim bẩm sinh, nghĩ tới mình kiên trì mang Hoffman tới thế giới này để chịu đựng ốm đau hành hạ, Jessyca lo lắng đồng thời cảm giác đau lòng sâu sắc. Cô lựa chọn tự mình chăm sóc Hoffman, cơ thể vốn suy nhược nhanh chóng sụp đổ. Năm Hoffman bảy tuổi, Jessyca bệnh qua đời.
Từ đó trở đi, Grant xa cách Hoffman, mỗi lần thấy đứa con nhỏ giống y như đúc người bạn đời đã mất của mình thì ông luôn nhớ đến những ngày tháng đó. Chỉ là điều này cũng không thể xem là ông không quan tâm Hoffman, ngược lại ông chú ý tất cả mọi liên quan đến Hoffman. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Ông không đồng ý để Hoffman yếu ớt nhập ngũ, thấy anh từ nhỏ đã cảm thấy hứng thú văn học cổ liền cố ý đưa anh vào học viện quý tộc văn học cổ của thủ đô học tập, cũng sai người ở bên cạnh chăm sóc cuộc sống thường ngày của anh.
Vậy mà lúc tốt nghiệp trung học Hoffman lại gạt ông dự thi hệ y học trong học phủ tối cao của hợp chủng quốc, hơn nữa còn lấy được hạng nhất cả nước, thành tích ưu tú dị thường để trúng tuyển. Sau khi Grant biết được cũng không tức giận, nhưng yêu cầu anh học nội khoa, không thể làm bác sĩ ngoại khoa. Hoffman đồng ý.
Nhưng Grant không ngờ tới, năm thứ hai Hoffman lại chọn học khoa nghiên cứu virus quốc gia, cũng thuận lợi thông qua khảo hạch chọn lựa phán quan dự bị, điều này có nghĩa Hoffman đã trở thành quan quân dự bị, tương lai anh chắc chắn sẽ trở thành một thành viên của quân đội.
Grant cương quyết cố chấp làm cho Hoffman rất là nhức đầu, quan hệ hai cha con cũng vì vậy mà trở nên gây gắt.
Khi nghe Will kể lại xong, Lâm Gia có chút sững sờ, đây là lần đầu tiên cô nghe người ta nói tới quá khứ của Hoffman.
Hoffman trời sanh tính tình lạnh nhạt, cực ít nói chuyện riêng của anh với người khác. Lần nào Lâm Gia trò chuyện với anh cũng đều nói chuyện phiếm hoặc là về công việc hay là chuyện vụn vặt cuộc sống còn không thì chính là nghiên cứu văn minh cổ đại.
Lannok chỉ biết là Hoffman tiến vào sở phán quan sau khi gia đình xảy ra chuyện, chứ chuyện lúc trước Lannok cũng không rõ ràng, mà cô thì lại càng không thể nào biết được quá khứ của Hoffman.
Will dẫn Lâm Gia tới phòng thay quần áo, một nữ quản gia khoảng hơn 50 tuổi mặc đồ giúp việc màu xanh đen bước đến chào đón. Will phân phó bác ấy: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Bác Lai Tây. Làm phiền bác chọn một bộ lễ phục thích hợp cho cô Lâm Gia đây, cô ấy là khách quan trọng của nhà chúng ta."
Quản gia vui vẻ khoác tay Lâm Gia: "Yên tâm đi, đại thiếu gia Will."
Lâm Gia vội nói: "Thiếu tướng Will, tôi không cần thay quần áo đúng không. Không phải nói chỉ cần tôi giúp Hoffman làm chứng, để cho cha ngài tin chắc mấy tháng gần đây anh ấy đúng là bận về việc.. Nghiên cứu chống virus nửa thú mới không thể về nhà là được sao?"
Will gật đầu liên tục: "Dĩ nhiên dĩ nhiên. Nhưng mà hôm nay là họp mặt gia đình của chúng tôi, nếu ngài mặc thường phục đi vào bị người nhìn thấy thì sợ rằng không thích hợp cho lắm."
Lâm Gia nghĩ lại thấy cũng đúng, trong buổi họp mặt gia tộc của tướng quân mà mình lại mặc quần áo bình thường đến tham dự thì thật là không được lễ phép.
Thấy Lâm Gia đi theo bác quản gia vào phòng thay quần áo, Will thở ra một hơi, híp mắt sờ cằm, lộ ra mỉm cười giảo hoạt. Nếu như là Lâm Gia, nói không chừng Hoffman sẽ đồng ý......
Tên nhóc Hoffman này luôn là một bộ không quan tâm, ngoài mặt không hề để ý tới bất kỳ phái nữ nào, nhưng đằng sau nó lại kẹp tấm ảnh nó và Lâm Gia chụp chung vào trong bóp da, nếu không phải là tháng trước nó về nhà không cẩn thận làm rơi bóp tiền trên ghế sa lon để cho mình phát hiện, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn thì với tính tình lạnh lùng quật cường của Hoffman, điều bí mật này hẳn là sẽ bị nó giấu kín mang theo vào trong mộ luôn rồi.
Lâm Gia nhìn thấy chân mày anh nhíu lại, ánh mắt u ám toát ra sự mất mát, hẳn là trong lòng đang rất đau. Dương Kiện không giống như bọnCorey, anh đến từ thế kỉ của Trung Quốc, chế độ hôn nhân một vợ một chồng đã ăn sâu vào trong tư tưởng của anh. Mặc dù sau khi đến thế giới này anh đã cố gắng thuyết phục mình cùng những người đàn ông khác chia sẻ Lâm Gia, nhưng khi mọi chuyện xảy ra anh vẫn không thể tiếp nhận được, trong lòng hết sức buồn bực, khó chịu.
“Dương Kiện, chúng ta nói chuyện một chút?” Lâm Gia nhẹ giọng nói, thử thăm dò đưa tay ra muốn nắm lấy tay Dương Kiện. Tay vừa mới nâng lên, liền bị Dương Kiện bắt lấy kéo lại, sau đó cả người bị anh bế ngang lên.
Lâm Gia thở nhẹ một tiếng, muốn tránh, lại liếc thấy trong mắt Dương Kiện toát lên lửa giận, cảm thấy đau xót trong lòng, không dám giãy dụanữa, im lặng cho anh bế lên xe jeep.
Dương Kiện bế cô thả vào ghế sau xejeep, động tác cũng không thể nói là dịu dàng. Không đợi cô ngồi anh đã chui vào xe đè lên người cô.
Thân thể Dương Kiện cao lớn lại đột nhiên nằm đè lên người cô, Lâm Gia thiếu chút nữa không thở nỗi, vội vàng đẩy bả vai anh nhưng lại bị Dương Kiện nhanh tay bắt lấy kéo lên qua đỉnh đầu.
Lâm Gia có chút hoảng hốt, một Dương Kiện như vậy cô chưa từng gặp qua, há miệng vừa định lên tiếng, nhưng miệng cũng bị môi anh hung hăng phủ kín.
Dương Kiện xé rách quần áo của Lâm Gia, cuồng nhiệt hôn lên thân thể cô, nhất là cần cổ cô, anh ra sức mà mút vào như muốn lưu lại dấu vết của mình để che đi vết đỏ đã xuất hiện trên đó.
Cảm thấy Lâm Gia kháng cự, đôi mắt Dương Kiện càng trở nên tối tăm, bàn tay cách một lớp quần áo mỏng vuốt ve da thịt cô. Bàn tay to thô ráp bao bọc nơi đẫy đà của cô xoa nắn, sau đó lại di chuyển xuống phía dưới, đầu ngón tay trỏ xâm nhậm vào đào nguyên. Lâm Gia bị đau, khẽ kêu lên một tiếng. Dương Kiện đột nhiên thức tỉnh, lập tức dừng lại động tác, buông lỏng cổ tay Lâm Gia, cứng đờ nằm trên người cô, ánh mắt bất an nhìn cô.
“Tránh ra!” Lâm Gia dùng sức đẩy Dương Kiện, vịn lưng ghế ngồi dậy ra thở sức thở dốc. Mới vừa rồi bị Dương Kiện hôn như bão tố làm cô suýt chút nữa không thở nổi, trong lòng cảm thấy thật tức giận với hành động xâm phạm mà không thèm để ý đến mình của anh.
Cô vốn định mắng Dương Kiện mấy câu nhưng thấy ánh mắt sợ hãi của Dương Kiện thì lời nói đến miệng nhưng không thể thoát ra được. Nếu như đứng ở góc độ của anh mà nghĩ nếu như cô mà phải cùng với những cô gái khác để tranh nhau một người đàn ông chỉ sợ cũng khó chấp nhận. Dương Kiện đã ở bên cạnh cô nhiều năm nhưng bây giờ lại không thể không chia sẻ với những người đàn ông khác, anh đã vô cùng nhẫn nại rồi.
Dương Kiện thấy Lâm Gia im lặng không nói, trong mắt toát lên vẻ giận dữ, trong lòng lại càng hối hận. Anh không ngờ rằng mình lại mất khống chế như vậy, thiếu chút nữa đã xâm hại cô. Anh đã chuẩn bị sẵn sẽ phải cùng những người khác chia sẻ người mình yêu vậy thì cũng nên chấp nhận đối mặt với thực tế này, mà không phải là ngài miệng nói rằng mình đồng ý nhưng trong lòng lại tỏ ra phẫn uất oán trách như vậy.
Dương Kiện giơ tay lên chỉnh mái tóc dài lộn xộn xõa hai bên má cô, đẩy ra sau tai, thành khẩn nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, Tiểu Gia, anh đúng là thằng khốn. Vừa rồi anh có làm em bị thương không?”
Hốc mắt Lâm Gia ửng đỏ, lắc đầu một cái, cầm tay Dương Kiện nức nở nói: “Thật ra thì người nên nói xin lỗi phải là em. Em không còn gì để giải thích nữa cả, sự thật chính là em quá íchkỷ, quy tắc của thế giới này chỉ là cái cớ để em có thể tiếp nhận nhiều đàn ông. Nếu như nói là yêu thì em không xứng đáng để nói yêu ai, cũng không xứng đáng để được anh yêu. Thật xin lỗi, em đã phụ anh.”
Lâm Gia trừng lớn hai mắt cố gắng đè chua xót trong lòng xuống, tiếp tục nói: “Dương Kiện, không cần phải miễn cưỡng chính mình tiếp nhận những chuyện không công bằng như vậy. Như thế anh sẽ càng cảm thấy khó chịu.”
Dương Kiện im lặng nhìn Lâm Gia, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Lâm Gia thấy anh thật lâu không nói gì, cho là anh đã quyết định buông tha, lau nước mắt nơi khóe mắt, cố cười nói: “Em hy vọng chúng ta còn có thể làm bạn…” Lời còn chưa nói dứt, Dương Kiện đột nhiên nghiêng người ôm chặt lấy cô, dùng sức như muốn khảm cô vào trong người mình.