"Thật xin lỗi, anh quá thất lễ." Hoffman buông tay Lâm Gia ra, không biết có phải bởi vì đi quá nhanh hay không mà khuôn mặt trắng nõn có một chút đỏ ửng: "Bất luận anh trai anh nói gì với em thì xin em đừng tin là thật."
Lâm Gia vuốt vuốt tay phải bị anh kéo có chút đau: "Có phải anh và người nhà có chút hiểu lầm đúng không? Thiếu tướng Will chỉ là mời em đến giúp anh chứng minh với cha anh là vài ngày trước đó anh quả thật bận việc.. Công sự mới không thể về nhà."
Hoffman lắc đầu một cái, cười khổ nói: "Em thật đúng là tin lời anh ta nói. Anh ta luôn là tìm cách tác hợp anh và nữ sinh, hi vọng anh có thể sớm ngày tìm được bạn đời sống qua tuổi già. Em thiếu chút nữa mắc đã mắc mưu anh ta rồi, nếu em thật sự cùng anh ta đi gặp cha anh thì cha anh sẽ coi em là bạn đời mà anh tự mình chọn trúng, quan niệm của bọn họ là phải làm mạnh, nhất định sẽ gây khó khăn cho em, sẽ làm cho em khó chịu."
Anh mở cửa xe, áy náy nói: "Để anh đưa em về nhà, mấy ngày nữa anh sẽ đưa quần áo của em tới."
Dọc theo đường đi hai người không nói chuyện nữa. Lâm Gia bởi vì đột nhiên bị cuốn vào kế hoạch rối loạn và việc nhà của Hoffman mà có chút buồn bực, vốn là từ ý tốt giúp ban bè một tay, lại suýt chút nữa bị người lợi dụng, mang danh bạn gái giả tới nhà. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Hơn nữa nghe ý tứ của Hoffman thì chỉ sợ sau này cô sẽ có phiền toái, dù sao trong yến tiệc gia đình ở trước mặt mọi người Hoffman kéo cô rời đi là việc rất làm Grant mất mặt, khó bảo đảm Grant có giận lây sang cô hay không.
Corey nhận được điện thoại của Hoffman nên đứng ở cửa nhà chờ Lâm Gia.
Lâm Gia ở trên xe xa xa nhìn thấy bóng dáng của Corey, cô cân nhắc một phen, quyết định nói ra suy nghĩ trong lòng cho Hoffman biết: "Có thể anh sẽ cảm thấy em nhiều chuyện nhưng em vẫn muốn nói vài lời. Quan hệ với người nhà không được vui, hơn phân nửa là bởi vì bình thường hiếm khi được giải tỏa. Có lẽ trước kia từng làm tổn thương lẫn nhau, vì vậy từ đó mọi việc buồn bực cũng chỉ giấu ở trong lòng, nếu theo như trước kia lúc bị đối phương tổn thương thì trong lòng sẽ suy đoán đối phương, kết quả đưa đến hiểu lầm càng ngày càng nhiều." Phát giác vẻ mặt Hoffman có chút dao động, Lâm Gia lại thêm một phần lực: "Thượng tá Hoffman, em cho rằng anh nên tìm thêm thời gian mà nói chuyện với cha anh."
Ánh mắt Hoffman phức tạp nhìn Lâm Gia một cái, giật giật môi, nhưng chỉ là nhàn nhạt ừ một tiếng, vẫn không nói gì.
Phiền toái tới nhanh hơn so với dự liệu, ngày thứ ba sau khi Lâm Gia nghỉ lễ xong trở lại trong quân đội thì liền bị cấp trên gọi vào phòng làm việc.
Thượng tá Mira chắp hai tay sau lưng nheo đôi mắt màu lam lại, im lặng đi vòng quanh Lâm Gia, quan sát cô từ trên xuống dưới, giống như đây lần đầu tiên nhìn thấy cô vậy.
Lâm Gia không nhịn được hỏi: "Thượng tá, ngài tìm tôi có chuyện gì?"
Mira hừ một tiếng dừng bước lại, đôi tay ôm ngực, huênh hoang nói: "Cô sướng rồi, trung tướng Grant muốn gặp cô."
Lâm Gia ngược lại không thấy vui chút nào: "Bây giờ sao?"
Mira trợn to hai mắt, khoa trương che miệng, kinh ngạc nói: "Đừng nói với tôi cô không biết tại sao Grant muốn gặp cô nha?"
"Chẳng lẽ không phải là bởi vì chuyện ngày đó tôi thất lễ trong bữa tiệc nhà ông ấy sao?" Lâm Gia nghi ngờ hỏi.
Mira chậc chậc lắc đầu: "Không biết nên nói cô may mắn hay là xui xẻo. Tóm lại..... Cô đã bị gia trưởng trong nhà Đái Phổ danh giá nhìn trúng, gia tộc Đái Phổ có thế lực khổng lồ, rất có thể cấp trên sẽ cưỡng chế tăng thêm tên thượng tá Hoffman vào trong danh sách bạn đời của cô......"
"Chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra!" Cửa đột nhiên bị người đẩy ra, Hoffman bước nhanh mà vào.
Anh đi thẳng tới trước mặt Mira, đưa tài liệu trong tay cho cô: "Bất luận kẻ nào cũng không có quyền bao trùm luật pháp, nhà Đái Phổ không thể ép buộc bất kỳ cô gái nào chấp nhận đàn ông của gia tộc tôi làm bạn đời. Thượng tá, đây là báo cáo kiểm tra sức khoẻ của tôi, chứng minh bệnh tim của tôi có tỷ lệ di truyền cho đời sau cực lớn, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn theo nghị viện hành chính của hợp chủng quốc đặc biệt chế định tiêu chuẩn chọn bạn đời cho Lâm Gia, tôi không có tư cách trở thành người được đề cử làm bạn đời của Lâm Gia, hơn nữa có thể nói tôi không có tư cách trở thành bạn đời của bất kỳ phụ nữ nào. Tôi mới từ tướng quân Grant tới đây, báo cáo cũng trình cho ông ấy xem, ông ấy đã bày tỏ chấp nhận. Cho nên, quý cô Lâm Gia không cần phải đi gặp ông ấy nữa. Kính mong ngài không nên nói những lời đó nữa, để tránh ảnh hưởng đến danh dự của Lâm Gia."
Lâm Gia mơ mơ màng màng cảm thấy cánh tay trái truyền đến đau đớn khó có thể chịu được, không biết cái gì đang không ngừng liếm miệng vết thương của cô, không, không phải liếm, hẳn là tại mút vào và khẽ cắn…. cả người yếu đuối vô lực, từng trận lạnh lẽo trống rỗng, tựa là bị người rút cạn máu vậy. Thân thể giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, nặng đến làm cho cô không thở nổi.
Lâm Gia không có cách gì mở mắt ra, theo ý thức thanh tỉnh, cảm giác cánh tay đau đớn dần tăng mạnh, miệng tràn ra tiếng rên rỉ đứt quãng rất nhỏ.
Trên chiếc giường to lớn, một người đàn ông khỏa thân dáng người to lớn, bên hông quấn băng vải đang nằm ở trên người Lâm Gia, đang vùi đầu không ngừng liếm mút máu tươi đang chảy ra từ miệng vế thương trên cánh tay trái cùa cô.
Nghe được Lâm Gia tiếng rên rỉ, người đàn ông dừng động tác liếm cắn lại, ngẩng đầu. Khuôn mặt anh tuấn đao khắc kề sát những giọt máu, răng nanh và đôi mắt thăm thảm thoáng ẩn hiện ánh đỏ, ánh mắt đông lạnh lộ ra hưng phấn cuồng loạn.
Đau đớn giảm bớt một chút, Lâm Gia dừng rên rỉ thả lỏng người, miễn cưỡng mở mắt. Bởi vì sốt cao làm ảnh hưởng thị giác, cho nên trong khoảng thời gian vừa thanh tỉnh này, cô chỉ có thể nhìn thấy có một bóng người lắc lư ở trước mặt, không thấy rõ được mặt mũi.
Vết thương trên cánh tay trái của Lâm Gia đã được tiêm thuốc nhưng chưa có bôi thuốc và băng bó, người đàn ông phủ trên người cô cẩn thận liếm sạch sẽ vết máu quanh vết thương của cô xong, sau đó mới hơi nâng người lên cúi đầu nhìn cô.
Hắn thấy Lâm Gia nửa mở đôi mắt vô thần, đôi môi không có chút máu, biểu tình có vẻ rất thống khổ, ánh đỏ trong mắt dần dần rút đi.
Người đàn ông từ trên người Lâm Gia lật xuống giường, động tác quá lớn khẽ động đến vết thương trên bụng, mày cực nhanh nhăn lại.
Hắn cầm lấy băng gạc và thuốc bột đặt ở trên bàn bên giường, mở bình thuốc ra rắc thuốc bột lên vết thương dài trên cánh tay Lâm Gia.
Một trận đau nhức đánh úp lại, vết thương như bị lửa nóng thiêu đốt, Lâm Gia cho rằng mình đang thét chói tai, nhưng chỉ nghe được mình đang phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn, cả người khống chế không được kịch liệt run rẩy, trên trán nháy mắt toát mồ hôi lạnh.
Cửa bị người đẩy ra, Pelle vội vàng mà vào: “Roddy, làm sao vậy?”
Roddy Elias khoát tay áo, nheo mắt lại nhìn chằm chằm Lâm Gia, khóe miệng cong lên biên độ quỷ dị, tựa hồ cảm thấy bộ dạng cô thống giãy dụa rất cảnh đẹp ý vui, không hề để ý Pelle đang đi tới.
Pelle ngẩn ra, môi giật giật, nhưng vẫn im lặng.
Mấy phút sau thuốc bột thấm vào da thịt, máu đọng lại, cảm giác nóng cháy sâu sắc dần dần ổn định. Lâm Gia nhắm chặt mắt từng ngụm từng ngụm thở dốc, cả người giống như mới từ trong nước đi ra.
Roddy Elias không chút để ý băng bó cho Lâm Gia, mí mắt vừa nhấc, bỗng nhiên bị vết máu hình hồng mai từ băng gạc chảy ra hấp dẫn, nhất thời ánh mắt dần trở nên giống như sói điên.
Pelle cả kinh, sợ Roddy Elias lại tiếp tục hút máu Lâm Gia, vội vàng nói: “Roddy! Không thể hút máu của cô ấy thêm nữa.”
Roddy Elias liếm khóe miệng, miễn cưỡng khắc chế mình. Hắn lùi lại phía sau nửa bước, tầm mắt từ miệng vết thương Lâm Gia chuyển thành tổng thể, khoảng cách này làm cho hắn thu hết bộ dạng ốm yếu nửa hôn mê của Lâm Gia đập vào mắt, trong cơ thể bỗng nhiên dâng lên một loại mãnh liệt khao khát quen thuộc.
Quần áo trên người Lâm Gia đã sớm không thấy bóng dáng, mồ hôi phủ kín da thịt màu mật ong phiếm ánh nước, đẫy đà trước ngực giống như mật đào no đủ thành thục, hai quả đào nhỏ màu hồng theo hô hấp mà cao thấp phập phồng. Quần quân đội bị xé rách thành từng mảnh nhỏ, lưng quần nghiêng lệch bên hông bằng phẳng gầy gầy, cái rốn khéo léo đọng lại mồ hôi trong suốt, dưới ánh đèn mờ nhạt hạ lóe ra ánh sán nhàn nhạt.
Ở trong mắt Roddy Elias, Lâm Gia giống như nữ thần xinh đẹp chịu khổ trong bức tranh tôn giáo cổ đại, trong thống khổ có một loại gợi cảm cực hạn khác, càng thêm kích thích dục niệm cơ khát của hắn.
Roddy Elias không chuyển mắt nhìn Lâm Gia chằm chằm, màu mắt càng ngày càng u ám, cả người căng thẳng, dưới người rõ ràng nổi lên biến hóa. Pelle liếc nhìn dưới người Roddy Elias, trong mắt xẹt qua một chút vẻ trào phúng. Lại nhìn mắt Lâm Gia, trong mắt toát ra vẻ không đành lòng.
Cô đi qua dựa trên người Roddy Elias, dịu dàng nói: “Cơ thể của cô gái này rất suy yếu, chịu đựng anh không nổi. Không bằng…” Cô sờ soạng ngực mình một chút, cố ý dùng mềm mại cọ xát cánh tay Roddy Elias.
Cơ thể Roddy Elias cứng đờ, đột nhiên xoay người ôm lấy Pelle, miệng bắt lấy môi cô, đầu lưỡi thăm dò đi vào điên cuồng quấy, tay trái nắm cả thắt lưng cô ấn lên người mình, tay phải thô ráp vuốt ve nắm nhéo bộ ngực cô.