Sau khi anh đi làm giải phẫu buộc ga-rô (ngăn sinh đẻ) xong thì chủ động thổ lộ với Lâm Gia, cũng thành khẩn nói chuyện hồi lâu với Corey và Dick. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Corey và Lannok đã sớm đón nhận Hoffman, mà nhóm nửa thú thì cho là nếu không phải nhờ Hoffman thì Lâm Gia rất khó có thể vượt qua được chuyện sinh đẻ, vì thế cũng miễn cưỡng đón nhận anh.
Nhưng người khó chấp nhận Hoffman nhất là Dương kiện, sau khi anh nghe Corey nói muốn nhận Hoffman làm bạn đời của Lâm Gia thì đêm đó anh nói anh đã được điều đến khu E7 thi hành nhiệm vụ, trong một thời gian ngắn sẽ không trở về.
Lâm Gia thấy thế cũng không có lập tức đồng ý lời thổ lộ của Hoffman, mà là thu dọn hành lý dẫn Ngân Hổ, Tatu và Dương kiện cùng đến khu E7 làm nhiệm vụ.
Sau lần đó hơn một năm, phần lớn thời gian Lâm Gia đều ở cùng Dương Kiện, mà Hoffman lại không có đến tìm cô. Anh chỉ bí mật giữ liên lạc với Lannok để hiểu rõ tình trạng cơ thể của Lâm Gia và đứa bé.
Hai năm sau Lâm Gia mang thai lần nữa. Sau khi tất cả bạn đời của Lâm Gia nghe được tin tức, đều chạy tới khu E7. Kết quả kiểm tra thai nhi rất kinh người, không ngờ lại là sinh ba, hai bé người thú và một bé loài người.
Lần có thai này Lâm Gia phản ứng lớn hơn, các bác sĩ chọn phương án chữa trị mà lần trước Hoffman đưa ra thì hiệu quả cũng không còn rõ ràng như cũ. Hoffman từ thủ đô vội vã chạy tới khu E7, lần nữa trở thành hộ lý đặc biệt của Lâm Gia.
Ba năm này vì dự phòng Lâm Gia mang thai xuất hiện nguy hiểm mà Hoffman gần như không có ra khỏi sở phán quan. Hai năm trước anh mệt nhọc quá độ, bệnh tim tái phát ngất đi ở trong phòng thí nghiệm, không thể không tiến hành giải phẫu ghép tim.
Anh không cho phép người nào nói việc này cho Lâm Gia biết, bây giờ anh vừa hồi phục lại chưa được bao lâu thì đã lại phải vào phòng thí nghiệm.
Để bảo đảm phẫu thuật thành công thì Hoffman tự mình chủ đạo, Lannok làm trợ thủ. Quá trình phẫu thuật mặc dù nguy hiểm nhưng cuối cùng Lâm Gia vẫn thuận lợi sinh ra 3 đứa trẻ.
Sau hai tuần, xác định Lâm Gia và bọn nhỏ đều rất khỏe mạnh, vả lại không có bất kỳ biến chứng bệnh tật gì thì Hoffman lặng lẽ rời khỏi khu E7.
Rốt cuộc mọi người đã thấy được Hoffman rất chung tình với Lâm Gia. Vì vậy đám người Corey đặc biệt hỏi ý kiến Dương Kiện. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Lúc này Dương kiện đã không còn bài xích Hoffman như trước, vì an nguy của Lâm Gia và đứa bé mà Dương Kiện không phản đối nữa. Ngày ba bé tròn 1 tuổi, Hoffman trở thành bạn đời của Lâm Gia.
Năm năm sau, cứ điểm thành phố York trên mặt đất, nơi đã từng là một thành phố hoang tàn nay đã xây dựng trở về dáng vẻ ban đầu, không ít người từ thành phố dưới đất chuyển nhà đến đây.
Mặc dù ở trong thành phố dưới đất cũng thật thoải mái, nhưng mọi người vẫn hy vọng có thể sống dưới ánh mặt trời hơn.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh rơi xuống mặt đất phủ ở trên giường. Đôi lông mày của Hoffman khẽ nhăn, lông mi như cánh ve rung động, từ từ mở mắt, ánh mặt trời chiếu vào bên trong mắt anh, giống như hồ nước trong suốt phiếm màu vàng kim.
Anh mở to hai mắt, ánh mắt mông lung hoảng hốt rất nhanh tỉnh táo lại.
Cửa bị người khe khẽ đẩy mở, Lâm Gia mặc áo ngủ màu nước làm bằng tơ lụa bưng ly sữa tươi và bánh mì nướng đi tới.
Hoffman quay đầu, ngồi dậy nhìn về phía cô, chăn từ trên người anh chảy xuống, lộ ra lồng ngực rắn chắc và thứ căng đầy dưới bụng, góc chăn khó khăn lắm mới che được bộ vị bí ẩn nhất của anh.
Thấy Lâm Gia cười nhìn mình, Hoffman cũng khẽ mỉm cười, môi mỏng màu đỏ nhạt nâng lên độ cong đẹp mắt, cánh môi lóe ra sáng bóng oánh nhuận, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cơ thể được ánh mặt trời dát lên một tầng ánh sáng mông lung, trên da thịt trắng trẻo sáng bóng giống như khảm ngọc trai sáng long lanh.
Nụ cười Lâm Gia hơi cứng lại, đứng ở cửa miệng trố mắt trừng mấy giây mới lấy lại tinh thần, cười cười với anh che giấu mình mới vừa mất hồn, trước khi Hoffman trở thành bạn đời của cô thì cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào có thể tinh xảo nho nhã được như thế, hôm nay coi như là mở rộng tầm mắt.
Mặc dù cô và anh đã trở thành bạn đời hơn nửa năm nhưng cô vẫn không thể hoàn toàn miễn dịch với vẻ đẹp này.
Cô đi tới bên giường, vừa đặt cái đĩa lên tủ đầu giường liền bị Hoffman kéo xuống giường.
Hoffman nâng người lên, đem quấn ở dưới người bị nhục ngăn, lật người cẩn thận đè ở trên người Lâm Gia.
( H bị cắt)
Lâm Gia tỉnh dậy thì thấy Pele đang ngồi trên mép giường, trên đầu gối đặt một tập tranh, yên lặng xem.
Pelle phát hiện Lâm Gia đã tỉnh, ngước mắt cười một tiếng, cầm tập tranh kia giơ giơ lên: "Phát hiện được trong túi của cô, đây là do cô vẽ?"
Lâm Gia gật đầu một cái, cô mang tập tranh này từ thủ đô ra tiền tuyến, định trong những lúc rảnh rỗi sẽ chỉnh sửa lại. Nhưng vì lo lắng sẽ bị mất nên trừ lúc ngủ ra thì cô vẫn luôn đặ nó ở trong balo, gần như là không lúc nào rời khỏi người. Lúc cô bị Roddy Elias bắt đi, balo cũng không bị rơi.
Pelle cúi đầu nghiêm túc xem những bức vẽ của Lâm Gia. Qua thật lâu, cô ấy nhíu nhíu mày, chỉ vào bức vẽ trong đó hỏi: "Tại sao trong từ này chỉ vẽ một sư tử con?"
Vẻ mặt Lâm Gia buồn bã, cố hết sức ngồi dậy dựa vào giường, hồi lâu mới thấp giọng nói: "Bởi vì bé sư tử con này đã bị mất tích. Đó là một sư tử cái rất đáng yêu, tên là."
Ánh mắt Pelle khẽ run, trong đầu có một hình ảnh thoáng qua, Pelle bỗng ngẩng đầu nhìn Lâm Gia, thấy ánh mắt ôn hòa của Lâm Gia thì một cảm xúc đau thương chợt xông lên trong lòng, khiến cô luống cuống.
Lâm Gia thấy Pelle khác thường, ngạc nhiên hỏi: "Cô bị sao vậy?"
Pelle lấy lại tinh thần, bỏ tập tranh lên bàn, đứng lên hết sức bình tĩnh nói: "Không có gì....Cô phải đổi thuốc rồi, sau đó ăn trưa."
Lâm Gia cũng không chú ý đến sự khác thường của Pelle nữa, cúi đầu nhìn lại thấy mình đang mặc một bộ quần áo thùng thình, liền hỏi: "Là cô thay quần áo giúp tôi à?"
Pelle trừng to hai mắt, tinh nghịch cười: "Dĩ nhiên, chứ cô còn nghĩ người nào thay quần áo cho cô nữa đây? Nơi này ngoại trừ tôi là phụ nữ ra, còn lại đều là giống đực cả, ngay cả những động vật trong phòng thí nghiệm cũng là công. Lại nói dáng người của cô cũng không tốt bằng tôi."
Lâm Gia buồn cười nhìn cô ấy, cảm thấy cô gái này thật đáng yêu, đoán rằng cô ấy chỉ tầm mười tuổi, còn là một thiếu nữ, rất khó tưởng tượng nổi cô ấy lại là người tình của Roddy Elias.
Sau ngày đó, Roddy Elias không trở lại. Mà gần như mỗi ngày Pelle đều ở bên cạnh cô, chỉ khi Roddy Elias gọi cô ấy thì cô ấy mới rời đi.
Lâm Gia phát hiện, mỗi lần Pelle nghe thấy Roddy Elias gọi cô ấy đi thì cô ấy đều vô tình mà tỏ ra chán ghét. Cô đoán Pelle cũng không can tâm tình nguyện ở bên cạnh Roddy Elias, bất giác trong lòng lại cảm thấy tiếc cho cô ấy. Cũng như Pelle thực sự thích ở bên cạnh mình, Lâm Gia cũng thực sự quan tâm đến cô ấy.
Pelle cho người đem bữa trưa lên, sau đó thành thạo đổi thuốc cho Lâm Gia, Lâm Gia nhìn cô ấy chằm chằm một hồi, rốt cuộc cũng không nhịn được cẩn thận hỏi: "Tại sao cô lại thích Roddy Elias?"
Động tác của Pelle dừng lại, khóe miệng nâng lên khinh thường nói: "Thích? Tôi cũng không biết. Roddy Elias rất tuấn tú, lại cường đại như vậy, hắn ta là người thân nhất của tôi, lại quan tâm bảo vệ tôi nhất. Cho nên cũng coi như là tôi thích hắn đi."
Lâm Gia thấy cô ấy cũng không tức giận, tiếp tục hỏi: "Tại sao cô lại quen biết hắn ta?"
Vẻ mặt Pelle lại một lần nữa lộ ra vẻ hoang mang, nghiêng đầu nói: "Tôi cũng không nhớ, những kí ức khi đó rất mơ hồ....Roddy nói cho tôi biết lần đầu tiên hắn nhìn thấy tôi là lúc tôi và một đám người nữa đang bị giam trong khu thí nghiệm E. Trước đây Liên Bang từng dùng người sống để tiến hành thí nghiệm miễn dịch virus, các châu có người bị zombie cắn bị thương đều được đưa đến phòng thí nghiệm của sở phán quan để làm vật thí nghiệm, có lúc còn có thể đưa cả những người nghèo khổ không chỗ nương tựa vào đó, tôi chính là một người trong số đó.
Hắn nói lúc đó trên người tôi xuất hiện dấu hiệu hóa thú, thí nghiệm của tôi cũng được xếp vào loại thí nghiệm tương đối thành công. Lúc đó Roddy đi mai phục ở E, hắn đã sớm không tán thành những việc làm của Liên Bang, nên đã âm thầm bày ra kế hoạch bạo động, thừa dịp rối loạn thả chúng tôi ra ngoài, còn phái người đến đón chúng tôi. Nhưng quân đội rất nhanh đã đuổi tới, lực lượng hai bên lại chênh lệch, người của Roddy Elias bị chết gần hết, cuối cùng chỉ đưa được mười mấy người trở lại căn cứ. Trong đám tù nhân chạy ra khỏi khu E, ngoại trừ tôi ra thì những người khác đều chết hết. Lúc đó tôi bị đạn bắn bị thương thiếu chút nữa cũng mất mạng."