Sau khi Dương kiện làm xong công việc mỗi ngày, chuẩn bị cùng Lâm Gia ăn cơm tối. Anh tìm được một khách sạn trong thành phố bán thức ăn đặc biệt tương tự kiểu Italy cổ đại, giá tiền mặc dù rất đắt, nhưng mùi vị rất ngon. Muốn đến khách sạn này ăn cơm thì cần phải đặt cọc trước một tháng, hơn nữa không thể gọi thức ăn, bất cứ lúc nào cũng sẽ căn cứ theo tình hình thức ăn cung ứng mà làm ra điều chỉnh.
Buổi trưa anh gọi điện thoại qua hỏi, tối nay dự định không cần kéo dài, xanh xao cũng phong phú.
Dương Kiện sửa sang xong đồ mới vừa đi ra phòng làm việc, liền nhìn thấy Grenier từ đối diện đi về phía mình, Corey và Cain đi theo phía sau ông ấy.
Dương Kiện ngẩn ra, anh cũng không có nhận được thông báo trung tướng Grenier đến khu E7, thấy Corey nhíu mày ra hiệu với anh, nháy mắt anh chợt hiểu vì sao Grenier đến.
"Thượng tá Dương Kiện, có thể nói chuyện một chút không?" Grenier cười híp mắt nói.
"Dĩ nhiên, trưởng quan. Mời vào." Dương Kiện mời ba người vào phòng làm việc của mình, tiện tay đóng cửa lại.
Trên bàn làm việc để hình của Lâm Gia, Grenier cầm khung hình lên quan sát một hồi, chậc chậc khen: "Khó trách nhiều nam sĩ quan ưu tú muốn trở thành bạn đời của quý cô Lâm Gia như vậy, cô ấy thật là người phụ nữ xinh đẹp ưu tú."
Grenier ngước mắt liếc mắt nhìn Dương Kiện: "Nghe nói trước khi gia nhập Liên Bang cậu và quý cô Lâm Gia đã có quan hệ người yêu rồi đúng không?"
Dương Kiện nghĩ đến trước khi xuyên qua Lâm Gia đã biết tâm ý của mình, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn ngày đó ở trong xe cô ấy cũng đã thật sự bày tỏ trước kia cũng rất thích mình, vì vậy gật đầu một cái: "Đúng vậy."
Grenier vỗ vỗ bả vai Dương Kiện, vui mừng nói: "Rất tốt, cậu phải tranh thủ sớm ngày cùng cô ấy sinh ra một đứa bé khỏe mạnh."
Gương mặt tuấn tú của Dương Kiện ửng đỏ, mỉm cười gật đầu, vẻ mặt không giấu diếm được sự hạnh phúc.
Corey cũng đã ở cùng một chỗ với Lâm Gia nên anh có thể cảm nhận được loại hạnh phúc này, cũng không có cảm thấy cái gì. Cain chợt cảm giác có chút cô đơn, bắt đầu suy nghĩ miên man.
Lâm Gia đối với anh là tình bạn nhiều hơn là tình yêu, sau khi quen biết được một thời gian ấn tượng của cô về anh cũng không khá lắm. Hơn hai năm, cho đến bây giờ anh chưa từng nắm tay Lâm Gia, cho dù lần này có thể được tuyển chọn, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nhưng cũng không biết Lâm Gia có đồng ý chấp nhận người được đơn phương chỉ định ép buộc làm bạn đời của cô là anh hay không. Nếu như cô không thể chấp nhận mình, vậy anh cũng không miễn cưỡng, có thể hầu ở bên cạnh cô ấy là đã tốt lắm rồi......
Anh suy nghĩ lung tung, hoàn toàn không có nghe Grenier và Dương Kiện nói cái gì, cho đến khi bị Corey giơ khuỷu tay vỗ một phát mới lấy lại tinh thần.
Grenier nói: "Thượng tá Cain, cậu cảm thấy như thế nào?"
Cain mở trừng hai mắt, hoàn toàn không hiểu gì, ngu đột xuất hỏi: "Hả? Hả? Cái gì?"
Corey thiếu chút nữa đưa tay ôm trán, trừng mắt liếc anh một cái, biết hỏi anh cũng là hỏi vô ích, liền thay anh trả lời: "Trung tướng, Cain và mấy người chúng tôi đều là ý này Thiên Vận đọc đầy đủ. Lâm Gia và nhóm nửa thú cống hiến trác tuyệt cho hợp chủng quốc, cô ấy là người cổ đại xuyên qua mà đến, tư tưởng truyền thống bảo thủ, tiếp nhận là chế độ hôn nhân một chồng một vợ, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nhưng cô ấy đến nơi này, vì đại cục mà suy nghĩ, cũng miễn cưỡng đón nhận nhiều người bạn đời. Làm bạn đời của cô ấy, chúng tôi hi vọng bộ chỉ huy tối cao cũng có thể thích hợp tôn trọng mong muốn của cô ấy một chút, nếu nhất định phải chọn lựa bạn đời cho cô ấy, vậy xin ưu tiên suy xét nam sĩ quan có cảm tình với cô ấy. Dĩ nhiên, chúng tôi cũng không đồng ý làm việc thiên vị, tất cả đều theo trình tự."
Anh quay sang nhìn Cain: "Cậu có lòng tin thắng, đúng không?"
Lúc này Cain nghe hiểu, dùng sức gật đầu một cái, nghiêm túc nói: "Đúng vậy."
Grenier nhìn ba người một chút, rơi vào ánh mắt Dương Kiện: "Cậu cũng nghĩ như vậy?"
Trong lòng Dương Kiện dĩ nhiên không muốn nhiều hơn thêm một người chia sẻ người yêu, nhưng Liên Bang lại nhất định phải nhét đàn ông cho Lâm Gia, thay vì bị buộc phải chấp nhận thêm một tên đàn ông xa lạ chia sẻ Lâm Gia thì không bằng ủng hộ Cain tương đối quen thuộc hoặc là...... Hoffman.
Mike liền vội vàng kéo cô, lắc đầu cười nói: "Tính tình ghê gớm thật... Đừng nóng vội, trước tiên để tôi giới thiệu cho cô một người bạn. Tham mưu trưởng của sư đoàn T- Phật Nam." Một sĩ quan cao gầy từ sau xe tăng bên cạnh hắn đi ra.
Ruili ngẩn ra, tức giận nói: "Anh có ý gì?"
"Đừng nóng giận, Phật Nam mang vật quý đến cho chúng ta."
Phật Nam lấy một ống nghiệm chứa đầy nước thuốc trong suốt từ trước ngực ra giao cho Mike, Ruili phát hiện người đàn ông này còn đeo một đôi bao tay da.
Mike lắc lắc nước thuốc: "Em chỉ cần bỏ thứ này vào trong
thức ăn của Timo, cậu ta nhất định sẽ thay đổi thái độ với em."
Ruili cười nhạo nói: "Anh đừng nói với tôi, cái gọi biện pháp tốt chính là hạ thuốc kích thích cho Timo."
"Đương nhiên không phải, đây là thuốc đặc hiệu được nghiên cứu chế tạo ra chuyên tiêm cho nửa thú." Mike vừa nói vừa tiến tới gần Ruili, cười đến cực kì dịu dàng.
Lòng Ruili sinh nghi ngờ, theo bản năng lui ra sau, hoàn toàn không phát hiện Phật Nam đã sớm đi ra sau lưng mình.
Phật Nam đột nhiên bắt lấy bả vai Ruili, xoay mạnh cô quay lại đối mặt với mình, nhìn thẳng vào đôi mắt cô.
Ruili còn chưa kịp kêu thì ánh mắt đã lập tức dại ra, trở nên trống rỗng mờ mịt.
Người đàn ông cúi đầu ở bên tai cô nỉ non, đặt nước thuốc vào trong tay cô, Ruili máy móc gật gật đầu, sau đó nhắm mắt lại đứng yên tại chỗ như một pho tượng.
Phật Nam buông Ruili ra, cùng Mike trốn sau xe tăng chờ đợi.
Một lát sau, cơ thể Ruili run lên, mở mắt, ánh mắt khôi phục thanh minh. Cô nhìn nước thuốc trong tay, kinh ngạc vài giây sau đó liền lộ ra nụ cười vui sướng, nhét nước thuốc vào trong túi rồi vui vẻ rời đi.
Chờ cô đi xa, Mike mới nhỏ giọng hỏi: "Khứu giác của nửa thú rất thính, bọn họ có thể phát hiện hay không?"
Vẻ mặt Phật Nam không chút thay đổi: "Sẽ không. Không màu không vị, giống nước thôi."
"Thủ lĩnh thế mà lại để cậu tự mình đến mạo hiểm, cô gái người thú gọi là Emma gì đó không cần cậu thôi miên sao?"
Con mắt màu tím của Phật Nam khẽ giật mình: "Một tháng thôi miên một lần. Thủ lĩnh đã có được vật cưng mới rất tốt, sư tử cái rất nhanh sẽ trở nên vô dụng."
Mãi đến khi màn đêm buông xuống song phương đều không khởi xướng công kích nữa, đoàn quân nhân cơ hội nghỉ ngơi hồi phục và bổ sung đạn dược.
Sau khi Dương Kiện và Lannok dặn dò công việc cho mọi người xong mới cùng nhau đi dùng cơm. Nửa tháng trước, phó quan chỉ huy của đoàn quân thứ nhất - Fred bởi vì bị nghi ngờ là không làm tròn trách nhiệm nên đã bị bắt áp giải trở về thủ đô, cho nên cấp trên như Lannok đang bị thương nặng thay thế vị trí của hắn.
Hai người đi vào trong đội hậu cần, cửa toa ăn đã mở ra, binh lính hậu cần đang xếp hàng phân phát thức ăn cho mọi người. Ngân Hổ và Laka đứng ở sau toa ăn, kiễng chân nhìn vào bên trong.
Thì ra nhóm thú thú rất đói, không kịp chờ binh lĩnh hậu cần đưa thức ăn đến đã cho hai hổ đến đây lấy cơm trưa.
Nghe thấy tiếng bước chân, Ngân Hổ và Laka quay đầu lại nhìn, vừa thấy là Dương Kiện và Lannok, hai người liền rất thân thiết cười tiếp đón.
Binh lính hậu cầu liên tiếp nâng ra bốn thùng thịt chín đặt xuống trước mặt bọn họ. Ngân Hổ vui vẻ nhếch miệng cười, cướp thùng thịt người ta còn đang cầm trên tay, cúi đầu đưa cái mũi qua hít hà.
"Thật hâm mộ nửa thú, bữa nào cũng có thịt ăn." Lannok nuốt nước miếng một chút, kìm lòng không đậu cảm khái.
Dương Kiện liếc anh: "Cái tên sắc lang cậu ăn Tiểu Gia còn chưa đủ?"
Ngân Hổ nghe thấy tên Lâm Gia, tay run lên, một khối thịt chín nhỏ từ trong thùng rơi ra. Một con chuột sa mạc từ dưới xe chạy ra nhanh như tia chớp ngậm lấy khối thịt đi, đảo mắt lại chui trở lại gầm xe tải.
Ngân Hổ tức giận ngao một tiếng, buông thùng thịt ra muốn chui xuống xe bắt con chuột sa mạc.
Dương Kiện vội vàng ngăn anh lại: "Quên đi, chỉ là chút thịt vụn thôi. Hơn nữa cho dù cướp về thì cũng đã bị dính bùn đất, không thể ăn."
Ngân Hổ chán nản gật gật đầu, cùng Laka mang thịt chín trở về phân cho đồng bọn.
Lannok nhìn bánh mì đen và khoai tây trong đĩa trên bàn ăn của mình, nặng nề mà thở dài, cùng Dương Kiện tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống chuẩn bị ăn.
Anh và Dương Kiện nói chuyện phiếm vài câu, vừa ăn bánh mì vừa nhìn xung quanh. Bởi vì trường kỳ đóng quân ở chiến trường mà Lannok đã tập thành thói quen bất cứ lúc nào cũng quan sát động tĩnh quanh mình.
Anh nhận lấy ấm nước Dương Kiện chuyển tới vừa định uống nước thì bỗng nhiên thoáng nhìn thấy trước toa ăn có một bóng đen. Lại cẩn thận nhìn kĩ thì thấy rất giống con chuột sa mạc vừa mới cướp thịt của Ngân Hổ.
Anh lập tức buông ấm nước ra đẩy đẩy Dương Kiện, hai người đứng dậy đi qua xem xét, đùng là con chuột sa mạc đó, nhưng nó đã chết.
Tử trạng của chuột sa mạc rất đáng sợ, máu thịt giống như bị trùng ký sinh hút sạch sẽ từ bên trong, cơ thể khô quắt héo rút chỉ còn lại một tầng da, bên miệng tràn đầy bọt máu. Vụn thịt bị trộm khi nãy rơi bên miệng nó, chỉ mới bị cắn một góc nhỏ.
Hai người quá sợ hãi, lập tức chạy đến chỗ nhóm nửa thú nghỉ ngơi.
Dương Kiện vừa chạy vừa dùng bộ đàm báo cho Dick nhưng lại biết được Dick dẫn theo Tatu, Max Kim Điêu đi tuần tra còn chưa trở về. Lúc hai người đuổi tới thì phát hiện nhóm nửa thú vây quanh ngồi trên mặt đất tựa như đã muốn bắt đầu ăn.