Lâm Gia đầu tiên là mừng rỡ, cô rất khát vọng có thể thoả thích tắm rửa một lần. Nhưng cô có chút không tin lời Lannok nói, ngẩng đầu nhìn anh, muốn từ trong mắt anh nhìn ra là anh đang trêu cợt mình.
Lúc này mặt trời chỉ mới vừa ló dạng, ánh rạng đông nhạt như sương mù chiếu vào cửa động, nhẹ nhàng nhợt nhạt phủ trên đầu vai hai người. Lannok nâng cằm lên, ánh sáng chiếu vào đôi mắt màu xanh đen của anh, sáng như thuỷ tinh đẹp mắt mê người.
Thành thật mà nói, mặc dù ngũ quan Lannok tinh xảo nhưng một chút cũng không hiện vẻ âm nhu. Dáng người kiện mỹ vai rộng eo thon, hơn nữa đầu tóc màu đỏ vàng khoa trương, càng thể hiện thêm mấy phần cuồng dã. Lâm Gia vẫn là lần đầu xem cẩn thận diện mạo của Lannok, không thể không thừa nhận anh là một người đàn ông rất đẹp trai.
Lannok thấy đôi mắt đen như mực của Lâm Gia đang tìm tòi nghiên cứu nhìn mình, nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh trắng muốt đẹp mắt, mặt tiến đến càng gần.
Lâm Gia nâng tay đẩy Lannok ra, anh gần như áp đến chóp mũi cô, nhẹ giọng nói: "Anh đừng gạt tôi đó..."
Lannok lập tức dựng thẳng hai ngón tay lên một bộ đứng đắn thề: "Nếu tôi gạt em, tôi thề mình sẽ bị zombie cắn!"
"A, vậy được rồi, tôi đi theo anh." Lâm Gia quả thực không thể chống đỡ được dụ hoặc của tắm rửa. Ngân Hổ đang mê man trong ngực giật giật thân mình, Lâm Gia vội bảo Lannok chớ có lên tiếng, thân thể Ngân Hổ còn rất suy yếu phải nghỉ ngơi nhiều, cô không muốn mang anh đi cùng.
Lannok hướng về Ngân Hổ bĩu môi, lại chỉ chỉ mũi của mình, ý bảo Lâm Gia giao Ngân Hổ cho anh. Lâm Gia dùng chăn nhẹ nhàng gói kỹ Ngân Hổ lại, ôm anh đưa cho Lannok. Lannok đứng lên, ôm Ngân Hổ rón ra rón rén đi đến bên người Scott đang ngủ đến chảy ke, lặng lẽ nhét Ngân Hổ vào trong ngực hắn. Thu xếp thỏa đáng xong, anh mới cười tủm tỉm hướng về Lâm Gia làm một tư thế chiến thắng. Lâm Gia nhìn anh tính tình trẻ con như vậy, bất giác buồn cười.
Lannok trở lại, vác súng trường trên vai, cánh tay to lớn xuyên qua dưới nách Lâm Gia bế cô lên, tay lớn cố ý đặt ở bộ vị mẫn cảm nhất bên hông cô.
Người cực kì sợ nhột- Lâm Gia quả nhiên hí một tiếng, theo phản xạ cong thắt lưng tránh né, đầu tự nhiên thuận thế ngước lên, động tác này làm cho môi của cô suýt chút nữa chạm vào miệng Lannok.
Lâm Gia bị doạ cho nhảy dựng, bối rối vội vàng quay đầu né tránh. Lannok dừng ở lỗ tai đỏ bừng của Lâm Gia, trong mắt chớp động ý cười giảo hoạt. Anh cố ý dán môi đến lỗ tai nhỏ non mềm cơ hồ muốn bật máu của Lâm Gia, hô hấp nóng bỏng phun đến trên mặt cô, cực nhanh nhẹ giọng nói một câu: "Honey, chúng ta đi thôi." Trong tiếng cười còn mang theo mấy phần trêu tức.
Lannok ôm cô nhẹ nhàng xuyên qua đám người và thú nằm ngổn ngang trong động đi đến cửa động.
Khi anh đi qua bên cạnh Timo đang ngủ ở cửa động thì cái đuôi sư tử chợt giật giật, mí mắt run lên, lập tức mở mắt. Timo nhìn thấy Lannok ôm Lâm Gia đứng ở trước mặt mình, liền ngồi dậy nghiêng đầu hoài nghi nhìn hai người.
Thần sắc Lannok không thay đổi, không chút hoang mang nói: "Lâm Gia muốn đi tè, chân cô ấy bị thương không tiện đi lại nên tôi ôm cô ấy đi." Lâm Gia ngượng ngùng quẫn bách cúi đầu, cằm cúi thấp gần như dán đến ngực.
Timo nghe hiểu lời Lannok nói, miệng ừng ực một tiếng lui qua một bên. Lannok hướng anh nháy nháy mắt, dặn nói: "Xuỵt, nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức người khác, Lâm Gia cô ấy sẽ thẹn thùng." Lâm Gia ở trong lòng đã biến thành đà điểu dùng sức cắn môi, tay phải âm thầm vặn vùng thịt mềm bên hông anh. Thầm nghĩ nếu Lannok nói thêm một câu hồ đồ nào nữa, cô nhất định sẽ nhảy xuống.
Lannok bị cô nhéo đau, tuy trên mặt vẫn thoải mái như cũ, nhưng trong lòng ngược lại còn có chút nhảy nhót, ngay cả đi đường cũng đều đi như bay. Đi đến bên rừng cây, anh buông Lâm Gia ra đổi đến trên lưng, giúp cô nằm úp sấp ổn định trên lưng mình, nâng tay lên vẫy vẫy một cái, mới đi vào trong rừng.
Lúc này, đang đưa lưng về phía cửa động nằm ở tuốt bên trong- Dick mở mắt ra, anh nâng cánh tay lên đụng đụng Laka đang nằm bên cạnh. Thật ra, từ lúc Lannok đánh thức Lâm Gia thì Laka cũng đã tỉnh, anh không tiếp tục giả bộ ngủ nữa, mở mắt hướng Dick cười cười. Dick nghiêm mặt liếc mắt ra hiệu, sau đó liền quay người lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Laka nhận được ám chỉ của thủ lĩnh, phấn khích đến suýt chút nữa vung mạnh đuôi. May mắn anh vẫn còn duy trì được thanh tỉnh, rốt cuộc vẫn nhịn xuống. Dù sao đánh thức một đám con người giống đực dậy, Lâm Gia sẽ không thể được tắm rửa thoải mái, cô ấy nhất định sẽ rất mất hứng.
Ừm, nhất định phải cẩn thận! Trong lòng Laka yên lặng dặn dò chính mình. Anh đứng lên, nhếch cái đuôi lớn lên lén lút chuồn ra khỏi sơn động.
Dick mở mắt ra thở dài một hơi, buồn bực trề môi. Không phải anh không muốn đi theo, mà là bây giờ thân thể anh cực độ suy yếu, thật sự không có biện pháp để đi. Hừ, tiện nghi cho cái tên hổ già đó!
Timo mắt nhắm mắt mở chậm rì rì đi đến ngồi xổm trước cửa động, nghiêng đầu mờ mịt chăm chú nhìn bóng dáng Lannok biến mất ở trong rừng. Mãi đến khi Laka gõ đầu anh một chút, anh mới từ trong trạng thái mơ màng tỉnh dậy.
Timo thấy Laka đang hung dữ trừng mình, rất là không hiểu ừng ực kêu. Laka nhéo lỗ tai tròn của anh, kề sát lỗ tai anh thấp giọng nói: "Đừng có ngẩn người nữa! Mau... Đi theo bảo vệ!" Lúc này Timo mới giật mình hiểu rõ, lập tức đứng lên liền muốn đuổi theo.
Laka sợ tới mức hai tay dùng sức túm lông bờm trên cổ anh, sợ đánh thức đám quân nhân kia lại không dám lớn tiếng quát, chỉ đành phải cắn răng đè thấp giọng nói: "Ngu ngốc, lặng lẽ... Đi theo. Mình cũng... Đi." Timo cái hiểu cái không gật gật đầu.
Lannok cõng Lâm Gia trên lưng đi đến rừng cây phía Nam, anh bước đi trầm ổn, xem ra anh đã sớm quen thuộc hoàn cảnh xung quanh. Vòng qua vài lùm cây thấp bé, Lâm Gia chợt nghe thấy tiếng dòng nước tí tách tí tách. Không bao lâu sau, phía trước xuất hiện một hồ nước lớn như bể bơi.
Trong hồ là nước chảy, sóng nước lưu chuyển trong suốt thấy đáy, đến gần còn nhìn thấy không ít cá nhỏ bơi lội trong nước. Laka từng nói cho cô biết, cánh rừng phía nam này có một nguồn nước không bị ô nhiễm, hẳn chính là hồ nước này. Chẳng lẽ đây là phòng tắm thiên nhiên mà Lannok tìm được? Lannok cũng không dừng lại ở bên bờ hồ mà là vượt qua hồ nước tiếp tục đi tới, lại bò lên một chỗ gò núi lớn toàn rêu cỏ.
Lannok đẩy cụm cỏ dại cao đến nửa người ở trước mặt ra, mắt Lâm Gia nhất thời sáng lên, phía sau bụi cỏ không ngờ có một cái hồ nhỏ được rất nhiều đá vỡ màu lá cọ vờn quanh tạo thành.
Nói là cái hồ nhỏ, nhưng cũng cỡ chừng mười mấy thước vuông. Một dòng suối rộng bằng cánh tay từ trên núi uốn lượn chảy xuống, tụ nhập vào trong cái hồ nhỏ. Nước trong hồ đầy rồi lại tràn ra, chảy xuôi đến trong hồ nước dưới gò núi. Từng giọt nước rơi xuống mặt hồ, phát ra tiếng tí tách thanh thúy, tầng tầng vằn nước không ngừng bập bềnh lan rộng. Những nụ hoa dại nhỏ hoặc vàng nhạt hoặc tím khoai môn ương ngạnh sinh trưởng giữa lùm cỏ cây và trong khe hở núi đá, mùi hoa thơm ngát trong không khí tươi mát ẩm ướt như có như không phảng phất qua chóp mũi.
Từ khi xuyên qua đến thế giới này, trong trí nhớ của Lâm Gia gần như chỉ có máu và chiến đấu. Zombie, lửa đạn, quân đội, bụi đất, máu tươi, cô suýt chút nữa cho rằng đó chính là tất cả những hình ảnh cô có thể nhìn thấy trong tương lai.
Thấy sắc mặt vui vẻ của Lâm Gia, tâm trạng Lannok liền khoan khoái dễ chịu. Anh cõng cô trên lưng xuyên qua bụi cỏ đi đến bên cạnh hồ, cẩn thận buông cô ra, đắc ý ngẩng đầu ưỡn ngực: "Như thế nào? Tôi không lừa em chứ, là hồ thiên nhiên đó. Honey, có phải là anh rất tuyệt không?"
Lâm Gia cười gật đầu, tự đáy lòng khen: "Ừm! Rất tuyệt! Cảm ơn anh, thượng tá Lannok."
Lannok không dự đoán Lâm Gia sẽ chân thành cảm ơn anh như vậy, nhìn nụ cười dịu dàng xinh đẹp trên mặt cô, lòng anh cảm thấy nóng lên, một tia tự mãn lúc trước thoáng cái liền tan.
"A, kỳ thật cũng không có gì."Anh ngượng ngùng gãi gãi đầu. Hôm qua anh tới đây giặt băng gạc và băng vải, giặt xong thì trong đầu đột nhiên loé ra một ý nghĩ nhàm chán, muốn đi tìm đầu nguồn của dòng nước nay. Anh dọc theo dòng nước đi một vòng, liền phát hiện ra cái hồ thiên nhiên này.
Lâm Gia chống núi đá ngồi xổm xuống, đưa tay thò vào trong nước, nước suối tràn lên cổ tay cô, nước ấm chứ không lạnh, dung để tắm là cực kì thích hợp. Bàn tay cong lại vốc một ngụm nước, nước suối mát lạnh sạch sẽ, ngay cả một chút tạp chất cũng không có, cô vươn đầu lưỡi liếm một chút, có một loại xúc động sảng khoái khi được uống nước suối.
"Đừng ngẩn người nữa, honey. Mấy tên kia sắp dậy rồi đó, chúng ta mau tắm rửa đi!" Lannok từ trong túi bên hông lấy ra một cái khăn mặt mềm mại mới tinh đưa cho Lâm Gia.
Anh đặt khẩu súng lên tảng đá bên cạnh hồ, sau đó roẹt roẹt cởi quần áo. Tay Lâm Gia run lên, khăn mặt rơi xuống hồ. Cô trợn tròn mắt không thể tin được nhìn Lannok: "Anh... Anh cũng muốn tắm?!"
"Đương nhiên, tôi phải bảo vệ em." Quần áo Lannok gần như đã thoát sạch sẽ, quang minh chính đại đứng ở trước mặt cô.
Lâm Gia nửa ngồi, mặt vừa lúc đối diện với giữa hai chân anh. Hai mắt vừa vặn ngắm đến vật hùng vĩ kia, khuôn mặt nháy mắt bạo hồng, vội vàng quay đầu cắn răng nói: "Vậy anh tắm trước đi, lát nữa tôi sẽ tắm." Nói xong đứng dậy muốn rời khỏi.
Lannok giữ lấy cổ tay cô, thoải mái mà từ sau lưng dùng thân thể của anh nhốt chặt cô lại, cười xấu xa nói: "Hắc, honey, đừng khẩn trương. Điều lệ của cận thân hộ vệ từ lúc tôi còn là tân binh đã học thuộc lòng rồi. Nếu em không cho phép, tôi sẽ không làm ra hành vi "Quá phận" vượt quy củ với em."
Lâm Gia tức giận liếc anh một cái: "Là chưa được tôi đồng ý, không thể làm ra "Bất kỳ" hành vi vượt quy củ gì! Hơn nữa, phải được người phụ trách quân khu xét duyệt phê chuẩn mới có thể làm cận thân hộ vệ, mà anh thì không phải! Chuẩn tắc của cận thân hộ vệ tôi cũng biết một chút. Thượng tá Lannok, anh đừng hòng gạt tôi."
[]
Lannok coi như không nghe thấy lời cô nói, kéo khóa kéo trên váy cô: "Em là muốn tôi cởi giúp, hay là tự mình cởi?"
"Đồ vô lại!" Lâm Gia cực kì quẫn bách, xoay người dùng sức đẩy Lannok ra.
Lannok cả người rơi vào trong hồ, nước bắn tung tóe một mảnh lớn, làm quần áo trên người Lâm Gia ướt hết.
"Honey, đừng nóng giận. Đừng quên trên đùi em bị thương, không thể tắm trực tiếp, vẫn là để tôi ở lại giúp em đi." Lannok cười đùa tiến đến gần cô.
Nhưng anh bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một bóng màu vàng sau bụi cỏ, vội vàng nhảy lên bờ, cầm súng trường đặt ở bên cạnh hồ lên, bảo vệ Lâm Gia ở phía sau.
"Gia..." Laka tách cụm cỏ dại ra, nhảy đến trước mặt hai người, cái đuôi lông xù phía sau quơ đến quơ đi.
Ngón trỏ của Lannok giữ trên cò sung thoáng buông lỏng: " Thì ra là cậu, Laka, cậu dọa chúng tôi nhảy dựng đó."
Lâm Gia vòng ra phía sau Lannok: "Laka, sao anh lại tới đây?"
"Là Dick, muốn chúng tôi... Bảo vệ gia."
"Chúng tôi? Còn ai nữa sao?"
"Timo, cậu ta đang... Uống nước."
Laka vừa nói vừa đánh giá Lâm Gia, váy ướt đẫm dính sát vào trên người cô làm đường cong nữ tính gợi cảm lộ ra không bỏ sót chút nào. Đồng tử Laka mạnh mẽ co rụt lại, bụng dưới không hiểu sao bốc lên một luồng khí nóng, phân thân giữa hai chân nháy mắt sưng lên dựng thẳng.
Lâm Gia nhìn thấy lều trại giữa hai chân Laka, liền lúng túng quay đầu nhìn nơi khác. Haiz, Ngân Hổ như vậy, Laka cũng như vậy, nhóm nửa thú phản ứng có thể đừng trực tiếp như vậy không. Thật sự là phá hư hình tượng trong sáng đến đáng yêu của bọn họ a~...
Lannok nâng súng chỉ chỉ vào lều trại giữa hai chân Laka, xấu xa trêu chọc nói: "Woa! Laka, chỗ này của cậu như thế nào lại sưng lên vậy?"
Laka cúi đầu nhìn, kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, vội vàng che lều trại: "Đúng... là sưng lên, khó chịu." Lannok nghe vậy liền ôm bụng ha ha cười lớn, Lâm Gia cũng nhịn không được phì cười lên tiếng.
Ánh mắt màu vàng của Laka tràn đầy ủy khuất, đáng thương hề hề nhìn Lâm Gia: "Laka... Bị bệnh?"
Lâm Gia bỗng nhiên ngừng cười, cô hung hăng liếc Lannok một cái, sau đó trấn an Laka: "Laka, anh không có bị bệnh. Nơi đó, khụ khụ, để lát nữa thì ổn thôi."
Laka ngây thơ gật gật đầu, đôi mắt trong lúc lơ đãng chuyển đến ngực Lâm Gia, bụng dưới lại lần nữa chạy xuống từng trận khí nóng, lều trại lại lớn hơn nữa. Anh kích động buộc chặt móng vuốt muốn đè lều trại xuống, chợt liền phát ra một tiếng hét thảm thiết. Anh cuống quít buông tay ra lui lại vài bước, trên mặt hiện ra hoảng sợ: "Đau!"
Lannok liếc mắt nhìn móng vuốt sắc nhọn như mũi khoan của Laka, khóe miệng giật giật: "Không đau mới là lạ..." Lời còn chưa dứt, một tiếng sư tử rống đinh tai nhức óc truyền đến, kình phong đập vào mặt, Timo từ không trung nhảy xuống, vững vàng dừng ở phía sau Laka, giẫm cho một mảnh nhánh cây và đám cỏ dại thấp lùn thành đống hỗn độn.
Timo nghe được tiếng kêu thảm thiết của Laka, còn cho rằng Lâm Gia bị tập kích nên vội vàng chạy đến đây cứu viện, nào ngờ nhìn thấy tất cả ba người đều êm đẹp đứng ở trước mặt mình, liền không khỏi sửng sốt. Timo ngửi ngửi, không ngửi được có người nào bị thương, quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Laka, giống như đang hỏi anh: không có nguy hiểm mà, vì sao vừa rồi cậu kêu to như vậy?
Laka chỉ vào lều trại to lớn của mình: "Nơi này đau, bị sưng lên..." Timo nghiêng đầu nhìn chỗ Laka chỉ, đôi mắt màu lưu ly tràn đầy nghi hoặc.
Lannok nhún nhún vai, tiếc hận nhìn Lâm Gia: "Honey, sợ là em không thể yên tĩnh tắm rửa." Lâm Gia nghiêng đầu liếc anh một cái, thầm nghĩ có anh ở đây, tôi mới không thể yên tĩnh tắm rửa đó.
Nhìn hai thú thú vẫn còn đang nghiên cứu lều trại của mình, mắt Lâm Gia chuyển động, nói với Laka: "Laka, anh xuống dưới hồ nước ngồi một lát đi, rất nhanh sẽ hết sưng." Laka ừ một tiếng, mặt mày ủ rũ xoải bước đi. Thấy Timo lo lắng nhìn Laka rời đi, Lâm Gia vội nói: "Timo, bây giờ rất an toàn, anh canh giữ ở triền núi kia đi. Vừa có thể bảo vệ em, vừa có thể nhìn thấy Laka." Timo hướng Lâm Gia vẫy cái đuôi, nghe lời rời khỏi.
Lâm Gia đuổi thú thú đi xong, mới thả lỏng một hơi đã bị Lannok ôm ngang bế lên.
"Sweetheart, chúng ta phải tranh thủ thời gian thôi." Lannok đặt cô ở bên cạnh hồ, sau đó chính mình cũng nhảy xuống, lại muốn cởi quần áo cho cô: "Em bị thương, vẫn là để tôi giúp em tắm đi."
Lâm Gia giơ chân phải đạp vào trong ngực anh, mày liễu dựng thẳng: "Tôi không cần!"
"Ok, em tự mình tắm." Lannok đành phải thỏa hiệp, anh vớt khăn mặt rơi trong nước lên đặt bên người Lâm Gia rồi mới quay lưng lại tự mình tắm rửa, một bên tay kì cọ người một bên khẽ ngâm nga hát.
Lâm Gia nhanh chóng cởi quần áo, ngồi ở bên cạnh ao, với đùi phải vào trong nước, dùng khăn mặt thấm nước lau thân mình, tận lực không để cho vết thương trên chân trái đụng tới nước.
Cô đơn giản kì cọ xong thân mình, cúi đầu đẩy tóc đến trước lỗ tai, khom người ngồi xuống chuẩn bị gội đầu, ai ngờ trọng tâm không vững, cả người chợt nghiêng vào trong hồ. Một trận tiếng nước chảy ào ào, Lâm Gia nghiêng người đụng vào một lồng ngực dày rộng, nửa người rơi vào trong nước. May mà đùi phải còn khoát lên bên cạnh hồ, vết thương vẫn chưa đụng tới nước.
"Honey, em dọa chết tôi a." Lannok giả mù sa mưa nói, anh không có lập tức nâng Lâm Gia dậy, ngược lại còn vòng cánh tay ôm chặt cô.
Lưng Lâm Gia trần trụi kề sát trong ngực lửa nóng kiên cố của anh, da thịt dán vào nhau, cô thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim anh. Bàn tay to lớn khô ráo của Lannok đặt ở bên hông cô, ngón cái chạm phải vòng 3.
Mặt Lâm Gia đỏ lên, vội giãy dụa nói: "Chân của tôi có chút đau." Lannok nghe vậy không dám chọc cô nữa, lập tức đỡ cô lên, còn mình đứng ở trong hồ, cầm chân bị thương của cô lên cẩn thận kiểm tra.
"Không sao, vết thương không bị nứt ra." Lannok buông tay ra. Lâm Gia a một tiếng cong chân lại, đôi tay giao nhau gắt gao bảo vệ ở trước ngực. Tóc dài ướt sũng dán trên da thịt bóng loáng của cô, hai má đỏ lên, mi dài cong vút ngượng ngùng rũ xuống, run rẩy như cánh bướm che dấu con ngươi tối đen, phấn môi hơi nhếch lên, da thịt trên cánh tay phủ một tầng nước.
Lannok nhướng mày, hái một đóa hoa dại màu tím nhạt bên cạnh hồ xuống, cài lên tóc Lâm Gia: "Honey, em thật đẹp, so với hoa còn... A!!!!" Thân thể anh bắn mạnh ra xa, cực nhanh dùng sức vung cái chân từ dưới hồ lên, thì ra là một con cua nhỏ kẹp lấy đầu ngón chân của anh.
Lannok nắm lấy cua nhỏ, kéo nó ra ném lại xuống hồ. Anh nhìn thoáng qua ngón chân chảy máu: "Sweetheart, may mắn vật nhỏ này không kẹp lấy nơi đó của anh, bằng không cuộc đời này của anh liền xong rồi." Lâm Gia vùi đầu buồn cười, bả vai không nhịn được run rẩy.
Lannok cười cười, ngồi vào bên cạnh cô, choàng áo khoác của mình lên người cô, lại nhặt khăn mặt lên: "Để tôi giúp em gội đầu." Lâm Gia dừng cười, thuận theo cúi đầu. Tắm rửa xong, Lannok vắt khăn mặt, lau khô tóc cho cô.
Lâm Gia ngẩng đầu, vén tóc ẩm ướt ra sau đầu. Cô vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy mặt Lannok đột nhiên phóng đại, môi chợt bị anh nhẹ nhàng ngậm lấy. Chỉ một giây, độ ấm trên môi liền biến mất. Lannok hôn như chuồn chuồn lướt nước, thoáng mà qua.
"Honey, tôi quyết định. Trừ em ra, tôi sẽ không cưới phụ nữ khác."
Lâm Gia kinh hãi nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Lannok, phát hiện vẻ mặt anh nghiêm túc chưa từng thấy: "Anh..."
"Ngao..." Một bóng trắng đột nhiên từ trong bụi cỏ nhảy ra đánh về phía Lannok, Lannok bất ngờ không kịp phòng bị, ùm một tiếng ngã vào trong hồ nước.
" Thượng tá Lannok!" Lâm Gia sợ tới mức kêu to.
Lannok ở trong hồ vùng vẫy phịch hai cái mới đứng lên được, tay phải còn nắm theo một tiểu bạch hổ cả người ướt sũng đang giương nanh múa vuốt. Anh lau mặt một chút, nhìn thoáng qua vết cào trong ngực, cười khổ nói: "Hắc, dấm chua của Ngân Hổ cũng thật lớn." Ngân Hổ hướng về anh nhe răng, vặn vẹo thân thể liều mạng giãy dụa.
Lannok ném Ngân Hổ vào trong ngực Lâm Gia, leo lên bờ mặc quần áo: "Honey, chúng ta trở về đi, ngâm nước lâu sẽ bị cảm đó."
Ngân Hổ ôm cổ Lâm Gia liếm mặt của cô, miệng liên tục phát ra tiếng ừng ực ủy khuất. Lâm Gia không biết làm sao cho anh vừa lòng: "Được rồi được rồi, là em không đúng, em không nên vụng trộm chạy ra ngoài. Đừng nóng giận..."
Ngân Hổ chớp chớp đôi mắt màu lam, bỗng nhiên đưa lưỡi liếm liếm môi Lâm Gia. Cảm giác mềm mại tê dại như dòng điện từ môi truyền đến khắp tứ chi, tim Lâm Gia cũng mạnh mẽ run lên.
Trong lúc cô đang trố mắt nhìn, thân thể Ngân Hổ bỗng nhiên biến lớn. tóc dài màu bạc tung bay, Lâm Gia bị một đôi cánh tay hữu lực kéo vào vòng ôm ấm áp quen thuộc, sau đó môi bị anh hung hăng hôn lấy.
Tác giả: Một chương ái muội... Vì Lannok kích thích mà "Bản năng thú tính" tiềm tàng của Ngân Hổ rốt cục bắt đầu thức tỉnh rồi. Có người hỏi tôi, lần đầu tiên của Lâm Gia rốt cuộc sẽ cho người hay là thú? A, cái này thật đúng là vấn đề đau đầu... Nhìn trời~
Một buổi sáng như mọi ngày, Lâm Gia ngồi bên cạnh Dick tận tâm chăm sóc cho anh và Ngân Hổ. Đến gần giữa trưa, cô cảm giác tình trạng của Dick hình như có tốt hơn một chút, tuy rằng vẫn sốt cao như cũ, nhưng khuôn mặt đã khôi phục được mấy phần huyết sắc.
Đúng lúc này Lannok trở lại, cô vội kêu anh đến đây. Lannok kiểm tra, nhiệt độ cơ thể Dick thật sự đã giảm không ít, nhịp tim cũng ổn định hơn.
Lần này Lannok thật đáng ghét, anh đắc ý hướng về Lâm Gia nhướng mày chớp mắt: "Sự thật chứng minh, thuốc tôi nghiên cứu bào chế cực kỳ hữu hiệu, sau này nên tiết kiệm để dùng rồi. Nè, honey, em có thể yên tâm được rồi, lần sau cũng không thể lại hoài nghi y thuật của tôi nha."
Anh đã làm tan vỡ hình tượng của mình trong lòng Lâm Gia, cô cũng không hề xấu hổ, ngược lại học bộ dạng của anh nghịch ngợm chớp chớp đôi mắt, cười nói: "Thượng tá Lannok, tôi rất cảm kích anh đã giúp Dick bọn họ giảm bớt thống khổ. Nhưng sau này về chuyện có còn hoài nghi y thuật của anh nữa hay không, thì tôi đây không thể đảm bảo."
Lannok nghẹn lời, im lặng chăm chú nhìn cô một lát, sau đó đột nhiên cười lớn, mắt xanh sáng như thuỷ tinh: "Honey, em thật đáng yêu. Tôi thích những cô gái thành thực như em!"
Trong lúc hai người đang nói chuyện, thì anh em báo săn đột nhiên ừng ực một tiếng đứng lên chạy đến bên cánh rừng, hưng phấn ngẩng đầu rống lớn vài tiếng, ngay sau đó thân thể đột nhiên run lên, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người biến thành hình thể hai báo Vương khổng lồ.
Timo nhảy đến trước mặt bọn họ, thân thiết cọ cọ, sau đó ba mãnh thú vui vẻ ôm nhau thành đoàn lăn lộn, đè cho cỏ cây trong rừng ngả rạp thành một mảng lớn.
Ngân Hổ từ trong ngực Lâm Gia giãy dụa đứng thẳng lên, cổ nâng cao, nhìn chằm chằm ba thú thú đang chơi đùa, lỗ tai tròn không ngừng chuyển động, miệng liên tục phát ra tiếng khò khè kích động.
Lâm Gia cười chọt chọt cái mũi phấn hồng của anh: "Đừng nóng vội, mấy ngày nữa chờ thân thể anh khôi phục là có thể chơi cùng mọi người rồi." Ngân Hổ vô cùng buồn bực nhẹ gọi một tiếng, nằm úp sấp trở lại trong lòng Lâm Gia tìm kiếm an ủi.
Bọn Timo chơi đã mới đi trở về. Max và Dewey bỏ vung đuôi tiến lên muốn liếm mặt Lâm Gia, nhưng Timo vừa rồi còn cùng hai người bọn họ chơi đến quên trời quên đất đột nhiên chạy đến đây, hung dữ dùng thân thể hất hai người bọn họ ra xa, còn hung ác xung nhe răng với họ.
"Timo, không được làm như vậy! Không được ăn hiếp bạn!" Lâm Gia vội vàng lớn tiếng ngăn lại.
Mãnh thú dị biến cho dù tiến hóa có được hình thể con người và trí tuệ của nửa thú, thì vẫn giữ lại thiên tính cá lớn nuốt cá bé trước kia của loài thú. Cho dù bọn họ là đồng bọn thân thiết từ nhỏ cùng nhau trưởng thành thì khi ở chung vẫn sẽ sinh ra quy tắc tuần hoàn này, sẽ vì tranh đoạt địa vị lãnh đạo mà phát sinh xung đột.
Lúc mọi người đều ở hình thú thì đương nhiên sẽ không tới phiên Timo làm thủ lĩnh. Nhưng vì trước mắt thủ lĩnh Dick hôn mê bất tỉnh, Ngân Hổ và Laka còn chưa có khôi phục hình thú nên rất có khả năng Timo cảm thấy trước mắt anh chính là thủ lĩnh của nhóm thú thú, anh không thích anh em báo săn thân cận Lâm Gia, nên sẽ dùng bạo lực đuổi hai người họ đi.
Trước khi xuyên qua Lâm Gia sẽ không ngăn cản loại hành vi này, nhưng bây giờ cô sẽ không mặc kệ nữa. Nếu nhóm mãnh thú dị biến muốn sinh tồn ở thế giới này thì phải đoàn kết thật chặt chẽ, quyết không thể nội chiến.
Timo nghe thấy Lâm Gia khiển trách liền thu hồi biểu tình hung ác. Anh gầm nhẹ một tiếng, nằm úp sấp trên mặt đất nhếch mông lên, nằm rạp xuống bên người Lâm Gia, lấy lòng liếm cánh tay cô, trong ánh mắt vàng nhạt tràn đầy ủy khuất.
Đối mặt với mèo lớn nỗ lực thuận theo như thế, Lâm Gia không có cách nào nghiêm mặt tiếp tục răn dạy, bất đắc dĩ vuốt ve cổ Timo, dịu dàng nói: "Timo, sau này không được như vậy. Các anh là anh em cùng nhau trưởng thành, không cần phải tranh đấu đến tranh đấu đi, đoàn kết mới có thể sống sót, biết không?" Timo gật gật đầu, ngậm ngón tay Lâm Gia nhẹ nhàng liếm liếm.
Max và Dewey cũng bước đến đây, dùng đầu lưỡi rửa mặt Lâm Gia một phen mới thỏa mãn tránh ra, chạy đến cánh rừng xung quanh tuần tra thuận tiện đi săn, mà Timo thì lưu lại bảo vệ mọi người.
Trong nháy mắt được hơn hai nửa thú có sức lực cường đại bảo vệ, sĩ khí của mọi người nhất thời tăng vọt lên, vốn đang lo lắng zombie hoặc là bọn cướp sẽ tìm tới nơi này nhưng bây giờ cho dù bọn chúng có thật sự đến đây thì họ cũng không hề sợ hãi.
Lannok gọi người nâng Dick vào động, đặt ở chỗ cửa động, lại đắp cho anh thêm một cái chăn mỏng nữa vì anh còn chưa có hạ sốt, thân thể lạnh đến mức run rẩy.
Bận rộn một ngày, không biết từ lúc nào sắc trời đã dần tối. Nhiệt độ không khí đột nhiên hạ thấp, mọi người nhóm lửa lên nướng lạp xưởng và sưởi ấm, nhớ đến lúc hành quân ở bên ngoài nếu một ngày không chiến đấu thì liền hai ngày không ăn cơm. Nhóm nửa thú từ lâu đã thích ứng được hoàn cảnh gian khổ, mấy ngày không ăn cũng vẫn có thể chịu đựng được.
Lâm Gia thật không cảm thấy quá đói bụng, lúc giữa trưa cô xin Lannok mấy căn lạp xưởng đút cho Ngân Hổ. Tuy rằng so với sức ăn của Ngân Hổ thì mấy căn lạp xưởng này không khác gì muối bỏ biển, nhưng dù sao có còn hơn không. Ngân Hổ cứ việc đói bụng thì thầm gọi nhỏ, hoặc là rất nhu thuận ghé vào trên đùi Lâm Gia chợp mắt, không ồn không náo loạn.
Màn đêm hoàn toàn buông xuống, anh em báo săn mỗi người ngậm một con hươu trở lại. Hai con hươu trong rất béo, nhưng vẫn không đủ làm no bụng nhóm nửa thú.
Timo xé thịt hươu đã được nướng chín ra, chia đều cho mỗi thú, sau đó ngậm lấy một khối thịt của mình chạy đến một bên gặm cắn. Lúc này đây bọn họ không có phân thịt hươu cho quân nhân, cũng không có nhận thức ăn của mọi người cho bọn họ.
Tinh thần Ngân Hổ đã tốt lên mấy phần, anh từ trong ngực Lâm Gia nhảy ra, tự mình ôm thịt lớn ăn. Sau khi Lâm Gia uống hết chút canh thịt thì liền đứng dậy chống gậy gỗ đi xem Dick.
Dick nằm ở chỗ cửa động, vì để chống lạnh Lannok đã nhóm một đống lửa nhỏ bên cạnh anh, Laka cũng ngồi ở một bên chăm sóc, thỉnh thoảng ném mấy nhánh cây vào trong đống lửa.
"Laka, anh đi ăn cơm đi, để em chăm sóc Dick."
Laka đã sớm đói đến da bụng dán vào da lưng, vừa nghe Lâm Gia nói xong thì liền lập tức vui vẻ đong đưa cái đuôi, đứng lên ôm lấy Lâm Gia cọ cọ: "Ka sẽ lập tức... Trở về, Gia bị thương, phải cẩn thận..." Laka lắp bắp dặn cô vài câu rồi mới đi ăn cơm.
Lúc chạng vạng, Lannok có đút cho Dick thêm ba viên thuốc, lúc này sắc mặt của anh đã hồng hào được một chút, lông mày cũng giãn ra, trên mặt đã không còn vẻ chịu đựng thống khổ như lúc trước.
Sau khi hạ sốt, thân thể anh trở nên ấm hơn, chăn mỏng chỉ che đến dưới bụng Dick, tóc dài trắng như tuyết rũ trước ngực, uyển chuyển uốn lượn mềm mại lạnh lẽo, tựa như vô số con rắn nhỏ màu trắng đang bò, tóc mai thậm chí còn phản chiếu ra màu trắng óng ánh.
Lúc này Lâm Gia mới phát hiện chẳng những là tóc và lông mày mà ngay cả lông mi Dick cũng là màu trắng, không dài không ngắn từng cọng rõ ràng. Lông mi nhọn hơi cong, tản ra như cánh quạt rũ xuống, che khuất đôi mắt anh. Cái mũi cao thẳng như đao khắc, đường cong quai hàm mãnh mẽ, xuống chút nữa là cái cổ dài và yết hầu nam tính, xương quai xanh xinh đẹp, cơ ngực và bụng cuồn cuộn kiên cố, Dick có được dáng người hoàn mỹ còn hơn siêu khuôn mẫu gì đó.
Lâm Gia đưa tay xoa trán anh, đầu ngón tay vừa chạm vào da thịt anh thì cồ tay đã bị một bàn tay to lớn bắt lấy. Cô cúi đầu nhìn thì thấy một đôi mắt xanh nhạt hàm chứa ý cười đang nhìn cô chăm chú, ánh mắt dịu dàng mà chuyên chú.
"Dick, anh làm em giật cả mình. Anh tỉnh dậy lúc nào vậy?" Lâm Gia sẳng giọng, trong lòng an tâm một chút. Dick tỉnh, có nghĩa là lần này anh biến thân cơ bản đã vượt qua nguy hiểm.
"Em vừa mới bước đến, anh liền tỉnh." Dick đọc từng câu từng chữ rõ ràng, không như bọn Ngân Hổ mỗi câu đều lắp bắp. Không đợi Lâm Gia lại mở miệng, một tay Dick kéo cô vào trong lòng nhẹ nhàng ôm.
Lâm Gia thình lình bị anh ôm lấy, hơi ngọ ngoạy người một chút, chợt nghe thấy Dick trên đỉnh đầu cô lẩm bẩm nói: "Gia thơm quá, thật mềm, ôm thật là thoải mái. Chả trách con người giống đực thích ôm phối ngẫu của bọn họ như vậy, thật sự rất thoải mái."
Lâm Gia quẫn bách một chút, vỗ vỗ ngực Dick: " Được rồi, anh nhanh buông em ra đi. Thân thể anh vẫn còn rất yếu, đừng dại dột mà làm liều."
Dick dùng cằm cọ cọ tóc cô, ngược lại càng ôm cô chặt hơn, than thở nói: "Anh còn tưởng lần này mình sẽ chết cơ, nên để cho anh ôm thêm chút nữa..." Lâm Gia không biết làm sao, đành phải mặc anh ôm, đôi tay chống ở hai bên người Dick, làm cho mặt mình và lồng ngực anh bảo trì một khoảng cách.
Đống lửa toả nhiệt làm cho xung quanh ấm áp dễ chịu, một loại không khí ái muội mà ấm áp yên lặng nảy sinh.
Thân thể dính sát vào trên lồng ngực to lớn căng tràn của Dick, ở giữa chỉ cách một tầng quần áo mỏng manh của cô, trước chóp mũi thì quanh quẩn mồ hôi nhàn nhạt và hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của Dick, Lâm Gia cảm thấy lỗ tai và hai má nóng lên, tim cũng thình thịch nhảy loạn, bàn tay cũng trở nên mềm mại vô lực chống đỡ cơ thể.
Cô rũ mi mắt xuống, lặng lẽ dán mặt vào ngực Dick, nhắm mắt lại nghe tiếng tim anh đập.
Hai người yên lặng dán vào cùng một chỗ, thời gian giống như dừng lại, mãi đến khi nghe được tiếng kêu chua lè của Ngân Hổ. Ngân Hổ chạy đến, ôm cổ Lâm Gia không chịu buông, một bên hướng Dick nhe răng, một bên thì dùng cái đuôi và vuốt víu lấy cánh tay cô.
Thân thể Dick suy yếu, vừa vặn củng cảm thấy có chút mệt, liền thuận thế buông lỏng Lâm Gia ra.
Lâm Gia bế Ngân Hổ lên, đưa tay búng trán anh một cái, cười nói: "Quỷ hẹp hòi, này thì ghen." Ngân Hổ xoay xoay thân mình, thu hồi móng vuốt vào trong đệm thịt, chân nhỏ bấu vịn lấy Lâm Gia, đầu chôn vào trong hõm vai cô, không phục nhu nha gọi nhỏ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lâm Gia đầu tiên là mừng rỡ, cô rất khát vọng có thể thoả thích tắm rửa một lần. Nhưng cô có chút không tin lời Lannok nói, ngẩng đầu nhìn anh, muốn từ trong mắt anh nhìn ra là anh đang trêu cợt mình.
Lúc này mặt trời chỉ mới vừa ló dạng, ánh rạng đông nhạt như sương mù chiếu vào cửa động, nhẹ nhàng nhợt nhạt phủ trên đầu vai hai người. Lannok nâng cằm lên, ánh sáng chiếu vào đôi mắt màu xanh đen của anh, sáng như thuỷ tinh đẹp mắt mê người.
Thành thật mà nói, mặc dù ngũ quan Lannok tinh xảo nhưng một chút cũng không hiện vẻ âm nhu. Dáng người kiện mỹ vai rộng eo thon, hơn nữa đầu tóc màu đỏ vàng khoa trương, càng thể hiện thêm mấy phần cuồng dã. Lâm Gia vẫn là lần đầu xem cẩn thận diện mạo của Lannok, không thể không thừa nhận anh là một người đàn ông rất đẹp trai.
Lannok thấy đôi mắt đen như mực của Lâm Gia đang tìm tòi nghiên cứu nhìn mình, nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh trắng muốt đẹp mắt, mặt tiến đến càng gần.
Lâm Gia nâng tay đẩy Lannok ra, anh gần như áp đến chóp mũi cô, nhẹ giọng nói: "Anh đừng gạt tôi đó..."
Lannok lập tức dựng thẳng hai ngón tay lên một bộ đứng đắn thề: "Nếu tôi gạt em, tôi thề mình sẽ bị zombie cắn!"
"A, vậy được rồi, tôi đi theo anh." Lâm Gia quả thực không thể chống đỡ được dụ hoặc của tắm rửa. Ngân Hổ đang mê man trong ngực giật giật thân mình, Lâm Gia vội bảo Lannok chớ có lên tiếng, thân thể Ngân Hổ còn rất suy yếu phải nghỉ ngơi nhiều, cô không muốn mang anh đi cùng.
Lannok hướng về Ngân Hổ bĩu môi, lại chỉ chỉ mũi của mình, ý bảo Lâm Gia giao Ngân Hổ cho anh. Lâm Gia dùng chăn nhẹ nhàng gói kỹ Ngân Hổ lại, ôm anh đưa cho Lannok. Lannok đứng lên, ôm Ngân Hổ rón ra rón rén đi đến bên người Scott đang ngủ đến chảy ke, lặng lẽ nhét Ngân Hổ vào trong ngực hắn. Thu xếp thỏa đáng xong, anh mới cười tủm tỉm hướng về Lâm Gia làm một tư thế chiến thắng. Lâm Gia nhìn anh tính tình trẻ con như vậy, bất giác buồn cười.
Lannok trở lại, vác súng trường trên vai, cánh tay to lớn xuyên qua dưới nách Lâm Gia bế cô lên, tay lớn cố ý đặt ở bộ vị mẫn cảm nhất bên hông cô.
Người cực kì sợ nhột- Lâm Gia quả nhiên hí một tiếng, theo phản xạ cong thắt lưng tránh né, đầu tự nhiên thuận thế ngước lên, động tác này làm cho môi của cô suýt chút nữa chạm vào miệng Lannok.
Lâm Gia bị doạ cho nhảy dựng, bối rối vội vàng quay đầu né tránh. Lannok dừng ở lỗ tai đỏ bừng của Lâm Gia, trong mắt chớp động ý cười giảo hoạt. Anh cố ý dán môi đến lỗ tai nhỏ non mềm cơ hồ muốn bật máu của Lâm Gia, hô hấp nóng bỏng phun đến trên mặt cô, cực nhanh nhẹ giọng nói một câu: "Honey, chúng ta đi thôi." Trong tiếng cười còn mang theo mấy phần trêu tức.
Lannok ôm cô nhẹ nhàng xuyên qua đám người và thú nằm ngổn ngang trong động đi đến cửa động.
Khi anh đi qua bên cạnh Timo đang ngủ ở cửa động thì cái đuôi sư tử chợt giật giật, mí mắt run lên, lập tức mở mắt. Timo nhìn thấy Lannok ôm Lâm Gia đứng ở trước mặt mình, liền ngồi dậy nghiêng đầu hoài nghi nhìn hai người.
Thần sắc Lannok không thay đổi, không chút hoang mang nói: "Lâm Gia muốn đi tè, chân cô ấy bị thương không tiện đi lại nên tôi ôm cô ấy đi." Lâm Gia ngượng ngùng quẫn bách cúi đầu, cằm cúi thấp gần như dán đến ngực.
Timo nghe hiểu lời Lannok nói, miệng ừng ực một tiếng lui qua một bên. Lannok hướng anh nháy nháy mắt, dặn nói: "Xuỵt, nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức người khác, Lâm Gia cô ấy sẽ thẹn thùng." Lâm Gia ở trong lòng đã biến thành đà điểu dùng sức cắn môi, tay phải âm thầm vặn vùng thịt mềm bên hông anh. Thầm nghĩ nếu Lannok nói thêm một câu hồ đồ nào nữa, cô nhất định sẽ nhảy xuống.
Lannok bị cô nhéo đau, tuy trên mặt vẫn thoải mái như cũ, nhưng trong lòng ngược lại còn có chút nhảy nhót, ngay cả đi đường cũng đều đi như bay. Đi đến bên rừng cây, anh buông Lâm Gia ra đổi đến trên lưng, giúp cô nằm úp sấp ổn định trên lưng mình, nâng tay lên vẫy vẫy một cái, mới đi vào trong rừng.
Lúc này, đang đưa lưng về phía cửa động nằm ở tuốt bên trong- Dick mở mắt ra, anh nâng cánh tay lên đụng đụng Laka đang nằm bên cạnh. Thật ra, từ lúc Lannok đánh thức Lâm Gia thì Laka cũng đã tỉnh, anh không tiếp tục giả bộ ngủ nữa, mở mắt hướng Dick cười cười. Dick nghiêm mặt liếc mắt ra hiệu, sau đó liền quay người lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Laka nhận được ám chỉ của thủ lĩnh, phấn khích đến suýt chút nữa vung mạnh đuôi. May mắn anh vẫn còn duy trì được thanh tỉnh, rốt cuộc vẫn nhịn xuống. Dù sao đánh thức một đám con người giống đực dậy, Lâm Gia sẽ không thể được tắm rửa thoải mái, cô ấy nhất định sẽ rất mất hứng.
Ừm, nhất định phải cẩn thận! Trong lòng Laka yên lặng dặn dò chính mình. Anh đứng lên, nhếch cái đuôi lớn lên lén lút chuồn ra khỏi sơn động.
Dick mở mắt ra thở dài một hơi, buồn bực trề môi. Không phải anh không muốn đi theo, mà là bây giờ thân thể anh cực độ suy yếu, thật sự không có biện pháp để đi. Hừ, tiện nghi cho cái tên hổ già đó!
Timo mắt nhắm mắt mở chậm rì rì đi đến ngồi xổm trước cửa động, nghiêng đầu mờ mịt chăm chú nhìn bóng dáng Lannok biến mất ở trong rừng. Mãi đến khi Laka gõ đầu anh một chút, anh mới từ trong trạng thái mơ màng tỉnh dậy.
Timo thấy Laka đang hung dữ trừng mình, rất là không hiểu ừng ực kêu. Laka nhéo lỗ tai tròn của anh, kề sát lỗ tai anh thấp giọng nói: "Đừng có ngẩn người nữa! Mau... Đi theo bảo vệ!" Lúc này Timo mới giật mình hiểu rõ, lập tức đứng lên liền muốn đuổi theo.
Laka sợ tới mức hai tay dùng sức túm lông bờm trên cổ anh, sợ đánh thức đám quân nhân kia lại không dám lớn tiếng quát, chỉ đành phải cắn răng đè thấp giọng nói: "Ngu ngốc, lặng lẽ... Đi theo. Mình cũng... Đi." Timo cái hiểu cái không gật gật đầu.
Lannok cõng Lâm Gia trên lưng đi đến rừng cây phía Nam, anh bước đi trầm ổn, xem ra anh đã sớm quen thuộc hoàn cảnh xung quanh. Vòng qua vài lùm cây thấp bé, Lâm Gia chợt nghe thấy tiếng dòng nước tí tách tí tách. Không bao lâu sau, phía trước xuất hiện một hồ nước lớn như bể bơi.
Trong hồ là nước chảy, sóng nước lưu chuyển trong suốt thấy đáy, đến gần còn nhìn thấy không ít cá nhỏ bơi lội trong nước. Laka từng nói cho cô biết, cánh rừng phía nam này có một nguồn nước không bị ô nhiễm, hẳn chính là hồ nước này. Chẳng lẽ đây là phòng tắm thiên nhiên mà Lannok tìm được? Lannok cũng không dừng lại ở bên bờ hồ mà là vượt qua hồ nước tiếp tục đi tới, lại bò lên một chỗ gò núi lớn toàn rêu cỏ.
Lannok đẩy cụm cỏ dại cao đến nửa người ở trước mặt ra, mắt Lâm Gia nhất thời sáng lên, phía sau bụi cỏ không ngờ có một cái hồ nhỏ được rất nhiều đá vỡ màu lá cọ vờn quanh tạo thành.
Nói là cái hồ nhỏ, nhưng cũng cỡ chừng mười mấy thước vuông. Một dòng suối rộng bằng cánh tay từ trên núi uốn lượn chảy xuống, tụ nhập vào trong cái hồ nhỏ. Nước trong hồ đầy rồi lại tràn ra, chảy xuôi đến trong hồ nước dưới gò núi. Từng giọt nước rơi xuống mặt hồ, phát ra tiếng tí tách thanh thúy, tầng tầng vằn nước không ngừng bập bềnh lan rộng. Những nụ hoa dại nhỏ hoặc vàng nhạt hoặc tím khoai môn ương ngạnh sinh trưởng giữa lùm cỏ cây và trong khe hở núi đá, mùi hoa thơm ngát trong không khí tươi mát ẩm ướt như có như không phảng phất qua chóp mũi.
Từ khi xuyên qua đến thế giới này, trong trí nhớ của Lâm Gia gần như chỉ có máu và chiến đấu. Zombie, lửa đạn, quân đội, bụi đất, máu tươi, cô suýt chút nữa cho rằng đó chính là tất cả những hình ảnh cô có thể nhìn thấy trong tương lai.
Thấy sắc mặt vui vẻ của Lâm Gia, tâm trạng Lannok liền khoan khoái dễ chịu. Anh cõng cô trên lưng xuyên qua bụi cỏ đi đến bên cạnh hồ, cẩn thận buông cô ra, đắc ý ngẩng đầu ưỡn ngực: "Như thế nào? Tôi không lừa em chứ, là hồ thiên nhiên đó. Honey, có phải là anh rất tuyệt không?"
Lâm Gia cười gật đầu, tự đáy lòng khen: "Ừm! Rất tuyệt! Cảm ơn anh, thượng tá Lannok."
Lannok không dự đoán Lâm Gia sẽ chân thành cảm ơn anh như vậy, nhìn nụ cười dịu dàng xinh đẹp trên mặt cô, lòng anh cảm thấy nóng lên, một tia tự mãn lúc trước thoáng cái liền tan.
"A, kỳ thật cũng không có gì."Anh ngượng ngùng gãi gãi đầu. Hôm qua anh tới đây giặt băng gạc và băng vải, giặt xong thì trong đầu đột nhiên loé ra một ý nghĩ nhàm chán, muốn đi tìm đầu nguồn của dòng nước nay. Anh dọc theo dòng nước đi một vòng, liền phát hiện ra cái hồ thiên nhiên này.
Lâm Gia chống núi đá ngồi xổm xuống, đưa tay thò vào trong nước, nước suối tràn lên cổ tay cô, nước ấm chứ không lạnh, dung để tắm là cực kì thích hợp. Bàn tay cong lại vốc một ngụm nước, nước suối mát lạnh sạch sẽ, ngay cả một chút tạp chất cũng không có, cô vươn đầu lưỡi liếm một chút, có một loại xúc động sảng khoái khi được uống nước suối.
"Đừng ngẩn người nữa, honey. Mấy tên kia sắp dậy rồi đó, chúng ta mau tắm rửa đi!" Lannok từ trong túi bên hông lấy ra một cái khăn mặt mềm mại mới tinh đưa cho Lâm Gia.
Anh đặt khẩu súng lên tảng đá bên cạnh hồ, sau đó roẹt roẹt cởi quần áo. Tay Lâm Gia run lên, khăn mặt rơi xuống hồ. Cô trợn tròn mắt không thể tin được nhìn Lannok: "Anh... Anh cũng muốn tắm?!"
"Đương nhiên, tôi phải bảo vệ em." Quần áo Lannok gần như đã thoát sạch sẽ, quang minh chính đại đứng ở trước mặt cô.
Lâm Gia nửa ngồi, mặt vừa lúc đối diện với giữa hai chân anh. Hai mắt vừa vặn ngắm đến vật hùng vĩ kia, khuôn mặt nháy mắt bạo hồng, vội vàng quay đầu cắn răng nói: "Vậy anh tắm trước đi, lát nữa tôi sẽ tắm." Nói xong đứng dậy muốn rời khỏi.
Lannok giữ lấy cổ tay cô, thoải mái mà từ sau lưng dùng thân thể của anh nhốt chặt cô lại, cười xấu xa nói: "Hắc, honey, đừng khẩn trương. Điều lệ của cận thân hộ vệ từ lúc tôi còn là tân binh đã học thuộc lòng rồi. Nếu em không cho phép, tôi sẽ không làm ra hành vi "Quá phận" vượt quy củ với em."
Lâm Gia tức giận liếc anh một cái: "Là chưa được tôi đồng ý, không thể làm ra "Bất kỳ" hành vi vượt quy củ gì! Hơn nữa, phải được người phụ trách quân khu xét duyệt phê chuẩn mới có thể làm cận thân hộ vệ, mà anh thì không phải! Chuẩn tắc của cận thân hộ vệ tôi cũng biết một chút. Thượng tá Lannok, anh đừng hòng gạt tôi."
[]
Lannok coi như không nghe thấy lời cô nói, kéo khóa kéo trên váy cô: "Em là muốn tôi cởi giúp, hay là tự mình cởi?"
"Đồ vô lại!" Lâm Gia cực kì quẫn bách, xoay người dùng sức đẩy Lannok ra.
Lannok cả người rơi vào trong hồ, nước bắn tung tóe một mảnh lớn, làm quần áo trên người Lâm Gia ướt hết.
"Honey, đừng nóng giận. Đừng quên trên đùi em bị thương, không thể tắm trực tiếp, vẫn là để tôi ở lại giúp em đi." Lannok cười đùa tiến đến gần cô.
Nhưng anh bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một bóng màu vàng sau bụi cỏ, vội vàng nhảy lên bờ, cầm súng trường đặt ở bên cạnh hồ lên, bảo vệ Lâm Gia ở phía sau.
"Gia..." Laka tách cụm cỏ dại ra, nhảy đến trước mặt hai người, cái đuôi lông xù phía sau quơ đến quơ đi.
Ngón trỏ của Lannok giữ trên cò sung thoáng buông lỏng: " Thì ra là cậu, Laka, cậu dọa chúng tôi nhảy dựng đó."
Lâm Gia vòng ra phía sau Lannok: "Laka, sao anh lại tới đây?"
"Là Dick, muốn chúng tôi... Bảo vệ gia."
"Chúng tôi? Còn ai nữa sao?"
"Timo, cậu ta đang... Uống nước."
Laka vừa nói vừa đánh giá Lâm Gia, váy ướt đẫm dính sát vào trên người cô làm đường cong nữ tính gợi cảm lộ ra không bỏ sót chút nào. Đồng tử Laka mạnh mẽ co rụt lại, bụng dưới không hiểu sao bốc lên một luồng khí nóng, phân thân giữa hai chân nháy mắt sưng lên dựng thẳng.
Lâm Gia nhìn thấy lều trại giữa hai chân Laka, liền lúng túng quay đầu nhìn nơi khác. Haiz, Ngân Hổ như vậy, Laka cũng như vậy, nhóm nửa thú phản ứng có thể đừng trực tiếp như vậy không. Thật sự là phá hư hình tượng trong sáng đến đáng yêu của bọn họ a~...
Lannok nâng súng chỉ chỉ vào lều trại giữa hai chân Laka, xấu xa trêu chọc nói: "Woa! Laka, chỗ này của cậu như thế nào lại sưng lên vậy?"
Laka cúi đầu nhìn, kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, vội vàng che lều trại: "Đúng... là sưng lên, khó chịu." Lannok nghe vậy liền ôm bụng ha ha cười lớn, Lâm Gia cũng nhịn không được phì cười lên tiếng.
Ánh mắt màu vàng của Laka tràn đầy ủy khuất, đáng thương hề hề nhìn Lâm Gia: "Laka... Bị bệnh?"
Lâm Gia bỗng nhiên ngừng cười, cô hung hăng liếc Lannok một cái, sau đó trấn an Laka: "Laka, anh không có bị bệnh. Nơi đó, khụ khụ, để lát nữa thì ổn thôi."
Laka ngây thơ gật gật đầu, đôi mắt trong lúc lơ đãng chuyển đến ngực Lâm Gia, bụng dưới lại lần nữa chạy xuống từng trận khí nóng, lều trại lại lớn hơn nữa. Anh kích động buộc chặt móng vuốt muốn đè lều trại xuống, chợt liền phát ra một tiếng hét thảm thiết. Anh cuống quít buông tay ra lui lại vài bước, trên mặt hiện ra hoảng sợ: "Đau!"
Lannok liếc mắt nhìn móng vuốt sắc nhọn như mũi khoan của Laka, khóe miệng giật giật: "Không đau mới là lạ..." Lời còn chưa dứt, một tiếng sư tử rống đinh tai nhức óc truyền đến, kình phong đập vào mặt, Timo từ không trung nhảy xuống, vững vàng dừng ở phía sau Laka, giẫm cho một mảnh nhánh cây và đám cỏ dại thấp lùn thành đống hỗn độn.
Timo nghe được tiếng kêu thảm thiết của Laka, còn cho rằng Lâm Gia bị tập kích nên vội vàng chạy đến đây cứu viện, nào ngờ nhìn thấy tất cả ba người đều êm đẹp đứng ở trước mặt mình, liền không khỏi sửng sốt. Timo ngửi ngửi, không ngửi được có người nào bị thương, quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Laka, giống như đang hỏi anh: không có nguy hiểm mà, vì sao vừa rồi cậu kêu to như vậy?
Laka chỉ vào lều trại to lớn của mình: "Nơi này đau, bị sưng lên..." Timo nghiêng đầu nhìn chỗ Laka chỉ, đôi mắt màu lưu ly tràn đầy nghi hoặc.
Lannok nhún nhún vai, tiếc hận nhìn Lâm Gia: "Honey, sợ là em không thể yên tĩnh tắm rửa." Lâm Gia nghiêng đầu liếc anh một cái, thầm nghĩ có anh ở đây, tôi mới không thể yên tĩnh tắm rửa đó.
Nhìn hai thú thú vẫn còn đang nghiên cứu lều trại của mình, mắt Lâm Gia chuyển động, nói với Laka: "Laka, anh xuống dưới hồ nước ngồi một lát đi, rất nhanh sẽ hết sưng." Laka ừ một tiếng, mặt mày ủ rũ xoải bước đi. Thấy Timo lo lắng nhìn Laka rời đi, Lâm Gia vội nói: "Timo, bây giờ rất an toàn, anh canh giữ ở triền núi kia đi. Vừa có thể bảo vệ em, vừa có thể nhìn thấy Laka." Timo hướng Lâm Gia vẫy cái đuôi, nghe lời rời khỏi.
Lâm Gia đuổi thú thú đi xong, mới thả lỏng một hơi đã bị Lannok ôm ngang bế lên.
"Sweetheart, chúng ta phải tranh thủ thời gian thôi." Lannok đặt cô ở bên cạnh hồ, sau đó chính mình cũng nhảy xuống, lại muốn cởi quần áo cho cô: "Em bị thương, vẫn là để tôi giúp em tắm đi."
Lâm Gia giơ chân phải đạp vào trong ngực anh, mày liễu dựng thẳng: "Tôi không cần!"
"Ok, em tự mình tắm." Lannok đành phải thỏa hiệp, anh vớt khăn mặt rơi trong nước lên đặt bên người Lâm Gia rồi mới quay lưng lại tự mình tắm rửa, một bên tay kì cọ người một bên khẽ ngâm nga hát.
Lâm Gia nhanh chóng cởi quần áo, ngồi ở bên cạnh ao, với đùi phải vào trong nước, dùng khăn mặt thấm nước lau thân mình, tận lực không để cho vết thương trên chân trái đụng tới nước.
Cô đơn giản kì cọ xong thân mình, cúi đầu đẩy tóc đến trước lỗ tai, khom người ngồi xuống chuẩn bị gội đầu, ai ngờ trọng tâm không vững, cả người chợt nghiêng vào trong hồ. Một trận tiếng nước chảy ào ào, Lâm Gia nghiêng người đụng vào một lồng ngực dày rộng, nửa người rơi vào trong nước. May mà đùi phải còn khoát lên bên cạnh hồ, vết thương vẫn chưa đụng tới nước.
"Honey, em dọa chết tôi a." Lannok giả mù sa mưa nói, anh không có lập tức nâng Lâm Gia dậy, ngược lại còn vòng cánh tay ôm chặt cô.
Lưng Lâm Gia trần trụi kề sát trong ngực lửa nóng kiên cố của anh, da thịt dán vào nhau, cô thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim anh. Bàn tay to lớn khô ráo của Lannok đặt ở bên hông cô, ngón cái chạm phải vòng 3.
Mặt Lâm Gia đỏ lên, vội giãy dụa nói: "Chân của tôi có chút đau." Lannok nghe vậy không dám chọc cô nữa, lập tức đỡ cô lên, còn mình đứng ở trong hồ, cầm chân bị thương của cô lên cẩn thận kiểm tra.
"Không sao, vết thương không bị nứt ra." Lannok buông tay ra. Lâm Gia a một tiếng cong chân lại, đôi tay giao nhau gắt gao bảo vệ ở trước ngực. Tóc dài ướt sũng dán trên da thịt bóng loáng của cô, hai má đỏ lên, mi dài cong vút ngượng ngùng rũ xuống, run rẩy như cánh bướm che dấu con ngươi tối đen, phấn môi hơi nhếch lên, da thịt trên cánh tay phủ một tầng nước.
Lannok nhướng mày, hái một đóa hoa dại màu tím nhạt bên cạnh hồ xuống, cài lên tóc Lâm Gia: "Honey, em thật đẹp, so với hoa còn... A!!!!" Thân thể anh bắn mạnh ra xa, cực nhanh dùng sức vung cái chân từ dưới hồ lên, thì ra là một con cua nhỏ kẹp lấy đầu ngón chân của anh.
Lannok nắm lấy cua nhỏ, kéo nó ra ném lại xuống hồ. Anh nhìn thoáng qua ngón chân chảy máu: "Sweetheart, may mắn vật nhỏ này không kẹp lấy nơi đó của anh, bằng không cuộc đời này của anh liền xong rồi." Lâm Gia vùi đầu buồn cười, bả vai không nhịn được run rẩy.
Lannok cười cười, ngồi vào bên cạnh cô, choàng áo khoác của mình lên người cô, lại nhặt khăn mặt lên: "Để tôi giúp em gội đầu." Lâm Gia dừng cười, thuận theo cúi đầu. Tắm rửa xong, Lannok vắt khăn mặt, lau khô tóc cho cô.
Lâm Gia ngẩng đầu, vén tóc ẩm ướt ra sau đầu. Cô vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy mặt Lannok đột nhiên phóng đại, môi chợt bị anh nhẹ nhàng ngậm lấy. Chỉ một giây, độ ấm trên môi liền biến mất. Lannok hôn như chuồn chuồn lướt nước, thoáng mà qua.
"Honey, tôi quyết định. Trừ em ra, tôi sẽ không cưới phụ nữ khác."
Lâm Gia kinh hãi nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Lannok, phát hiện vẻ mặt anh nghiêm túc chưa từng thấy: "Anh..."
"Ngao..." Một bóng trắng đột nhiên từ trong bụi cỏ nhảy ra đánh về phía Lannok, Lannok bất ngờ không kịp phòng bị, ùm một tiếng ngã vào trong hồ nước.
" Thượng tá Lannok!" Lâm Gia sợ tới mức kêu to.
Lannok ở trong hồ vùng vẫy phịch hai cái mới đứng lên được, tay phải còn nắm theo một tiểu bạch hổ cả người ướt sũng đang giương nanh múa vuốt. Anh lau mặt một chút, nhìn thoáng qua vết cào trong ngực, cười khổ nói: "Hắc, dấm chua của Ngân Hổ cũng thật lớn." Ngân Hổ hướng về anh nhe răng, vặn vẹo thân thể liều mạng giãy dụa.
Lannok ném Ngân Hổ vào trong ngực Lâm Gia, leo lên bờ mặc quần áo: "Honey, chúng ta trở về đi, ngâm nước lâu sẽ bị cảm đó."
Ngân Hổ ôm cổ Lâm Gia liếm mặt của cô, miệng liên tục phát ra tiếng ừng ực ủy khuất. Lâm Gia không biết làm sao cho anh vừa lòng: "Được rồi được rồi, là em không đúng, em không nên vụng trộm chạy ra ngoài. Đừng nóng giận..."
Ngân Hổ chớp chớp đôi mắt màu lam, bỗng nhiên đưa lưỡi liếm liếm môi Lâm Gia. Cảm giác mềm mại tê dại như dòng điện từ môi truyền đến khắp tứ chi, tim Lâm Gia cũng mạnh mẽ run lên.
Trong lúc cô đang trố mắt nhìn, thân thể Ngân Hổ bỗng nhiên biến lớn. tóc dài màu bạc tung bay, Lâm Gia bị một đôi cánh tay hữu lực kéo vào vòng ôm ấm áp quen thuộc, sau đó môi bị anh hung hăng hôn lấy.
Tác giả: Một chương ái muội... Vì Lannok kích thích mà "Bản năng thú tính" tiềm tàng của Ngân Hổ rốt cục bắt đầu thức tỉnh rồi. Có người hỏi tôi, lần đầu tiên của Lâm Gia rốt cuộc sẽ cho người hay là thú? A, cái này thật đúng là vấn đề đau đầu... Nhìn trời~