Ngân Hổ chỉ cảm thấy có một loại tư vị chua sót không kể siết tràn ngập trong ngực, cái đuôi cuốn lấy vòng eo Lâm Gia, ấn cô gắt gao ở trong ngực. Anh mãnh liệt hôn Lâm Gia, trúc trắc trằn trọc vài cái sau đó dừng lại động tác.
Trong đầu anh trống rỗng, căn bản không biết kế tiếp nên làm như thế nào.
Cảm giác được Lâm Gia bắt đầu đẩy mình ra, trong đầu Ngân Hổ bỗng nhiên có tia sáng chợt lóe, đúng rồi! Không phải Cain đã cho anh xem qua phim học tập kỹ thuật X sao? Trong phim còn có hình ảnh hôn môi giống cái a! Anh vội vàng siết chặt cánh tay, lại lần nữa không hề có quy tắc liếm mút môi cô.
Ngân Hổ cố gắng hồi tưởng lại hình ảnh trong " bài giáo dục vỡ lòng của Cain ". Ừm, đầu tiên giống đực ôm lấy giống cái, miệng dán miệng hai cái đầu xoay tới xoay lui. Tiếp theo, giống đực há miệng vươn đầu lưỡi liếm miệng giống cái, đầu lưỡi tiến vào bên trong miệng giống cái liếm mút. Giống cái nhắm đôi mắt cười rất vui vẻ, cũng hé miệng vươn đầu lưỡi cùng giống đực dây dưa, hai người môi lưỡi quấn quanh, sau đó...
Ngân Hổ nghĩ đến đây, cả người nóng lên, mạnh mở đôi mắt, khẩn trương nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc của Lâm Gia. Anh bắt chước động tác của giống đực như bộ phim trong trí nhớ, há miệng thử vươn đầu lưỡi liếm một vòng cánh môi khẽ nhếch của Lâm Gia, sau đó nhanh chóng tiến đi vào, vụng về đảo qua hàm răng tuyết trắng của cô.
Lâm Gia bị Ngân Hổ hôn có chút muốn xỉu, khi đầu lưỡi Ngân Hổ đảo qua hàm trên mẫn cảm của cô, cô không khỏi đánh một cái run run, hai tròng mắt khẽ nhếch hoàn toàn mở ra, cuối cùng lấy lại tinh thần.
Cô nhìn đôi mắt xanh khẩn trương đến có xu hướng biến thành mắt gà chọi (ko rõ mắt ra sao?) của Ngân Hổ, một cái nhịn không được, thập phần sát phong cảnh phì cười lên tiếng, một tiếng cười này ra khỏi miệng liền không thể vãn hồi.
Những hình ảnh xinh đẹp trong đầu Ngân Hổ đều bị tiếng cười của Lâm Gia đánh dập nát, anh nghẹn họng nhìn trân trối Lâm Gia đang ở trong ngực anh cười đến run rẩy hết cả người hai má ửng đỏ, lỗ tai và cái đuôi chậm rãi rũ xuống, mày rậm nhíu vào một chỗ, trong mắt tràn đầy ủy khuất.
Ngân Hổ hơi giận dỗi, đang muốn buông Lâm Gia ra, quay đầu thoáng nhìn Lannok đang ôm ngực nhíu mày tựa tiếu phi tiếu bễ nghễ nhìn mình, giống như đang chờ anh mất mặt trước Lâm Gia, lỗ tai nhất thời dựng thẳng, e thẹn phiền muộn mặt đỏ lên.
Chẳng lẽ là làm sai chỗ nào sao? Anh hoàn toàn là dựa theo nội dung " phim dạy X " mà làm nha. Không thể!Tuyệt đối không thể để cho tên giống đực lông đỏ này xem thường anh!
Ngân Hổ không phục nhếch miệng ừng ực vài tiếng, tay phải nắm lấy eo Lâm Gia, lòng bàn tay trái nâng mặt cô lên, để cho cô nhìn thẳng vào anh. Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Gia, Ngân Hổ thở phì phì lại che kín môi cô, đầu lưỡi cường thế cạy hàm răng cô ra, tìm được cái lưỡi mềm ướt của cô dây dưa khiêu khích.
Đầu lưỡi truyền đến đau đớn rất nhỏ, bị xước mang rô trên đầu lưỡi Ngân Hổ lướt qua một cái, Lâm Gia không khỏi rên lên tiếng.
Trong miệng Ngân Hổ nếm được mùi máu tươi, lỗ tai run lên, cuống quít buông môi Lâm Gia ra, thật cẩn thận nâng mặt Lâm Gia lên, run giọng nói: "Gia, đau sao? Thật xin lỗi, để Hổ... Nhìn xem."
"Không sao, không có gì nghiêm trọng..." Lâm Gia che miệng, nuốt xuống máu đang tràn ra từ đầu lưỡi, thấy Ngân Hổ khẩn trương lại đáng thương nhìn mình, tim liền mềm nhũn, không đành lòng trách cứ anh.
Ngân Hổ ừng ực ôm cô nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt tự trách và ảo não, cũng không dám tiếp tục hôn cô.
Lâm Gia nhìn chằm chằm mắt xanh của Ngân Hổ một hồi, nhịn không được hỏi: "Ngân Hổ, sao anh học được... Làm như vậy?"
Đôi mắt Ngân Hổ run lên, chột dạ rũ mi mắt xuống. Anh nắm nắm tóc, lén liếc nhìn Lâm Gia một cái, sau đó nâng tay lên khoa tay múa chân thành thật khai báo: "Cain cho Hổ và Tu xem... phim, nói là học tập... kỹ thuật X trong đó thì có thể giúp... Chúng ta theo đuổi Gia làm phối ngẫu. Trong phim... Giống đực đè giống cái xuống... Cắn miệng, sau đó sờ chỗ đó của giống cái..." Nói xong ánh mắt rơi đến trên vú cao ngất mà Lâm Gia đang lấy tay che lại, mở to mắt nuốt nước miếng một cái.
"Ngừng! Đừng nói nữa!" Lâm Gia vẻ mặt hắc tuyến kêu lên, sau đó căm giận cắn răng. Cain thế nhưng cho Ngân Hổ và Tatu xem phim sex! Anh ta muốn làm thì thôi đi! Tại sao còn dạy Ngân Hổ và Tatu thành sắc lang giống mình chứ?!
Cain vạn vạn không ngờ rằng Ngân Hổ căn bản không nhớ rõ anh dặn dò, cứ như thế bán đứng anh. Anh phí biết bao tâm tư để xây dựng hình tượng tốt trong cảm nhận của Lâm Gia nay liền nháy mắt sụp đổ, lại biến trở về hình tượng háo sắc, thô lỗ, lưu manh.
Ngực Lâm Gia toát ra mồ hôi lạnh, may mắn bản tính Ngân Hổ đơn thuần, cũng không có thực hiện y như trong phim X đó chiếu, ngay từ đầu liền đẩy mình xuống XO! Đúng là nguy hiểm thật!
Cô nâng tay gõ ót Ngân Hổ một cái, nghiêm mặt trách mắng: "Về sau không cho phép xem mấy thứ bậy bạ đó, có biết không? Bằng không, em sẽ không quan tâm anh nữa!"
Mặt Ngân Hổ đỏ lên, một phen ôm lấy Lâm Gia, đầu dùng sức gật như gà mổ thóc, lắp bắp nhận lỗi: "Sẽ không... xem! Hổ hư! Gia... Đừng không quan tâm Hổ!"
Bụi cỏ vừa động, kình phong đập vào mặt. Timo cõng Laka xông tới, phía sau còn có anh em báo săn tối hôm qua đi tuần tra trong núi chạy theo.
Laka từ trên lưng Timo nhảy xuống, nhìn thấy Ngân Hổ hình người liền rất cao hứng. Ngân Hổ thoát khỏi hình thái ấu thú biến trở về hình người có nghĩa anh đã thuận lợi tiến vào một giai đoạn dị biến khác, trên con đường tiến hóa hoàn toàn đã rảo bước tiến lên một bước.
Timo và anh em báo săn là lần đầu nhìn thấy Ngân Hổ hình người nên hai báo con có phần hơi sợ Ngân Hổ, không dám quá thân cận. Timo đi đến, tò mò đi quanh Ngân Hổ, hít hít cái mũi ngửi mùi trên thân thể anh.
"Hắc, các đồng chí à! Chúng ta cần phải trở về thôi. Nếu đám gia hỏa kia tỉnh lại không nhìn thấy Lâm Gia tìm đến đây thì liền phiền toái." Lannok nhặt quần áo Lâm Gia lên đưa tới, nửa đùa nửa thật nói.
Lâm Gia vội gọi Ngân Hổ buông tay, nhận quần áo chuẩn bị mặc vào, nếu còn chờ nữa thì sợ là thật sẽ có người tìm đến, cô cũng không muốn bị càng nhiều người "Quan sát" thân thể.
Ngân Hổ buông cánh tay ra một chút, thân thể trơn bóng không mảnh vải của Lâm Gia hoàn toàn lộ ra trước mặt bọn Laka. Đôi mắt đám thú thú đột nhiên mở to, ánh mắt sáng kinh người, cái đuôi kích động nhếch lên, mũi thở cấp tốc kích động, trong cổ họng liên tiếp phát ra tiếng ừng ực vang dội.
Lâm Gia nhận thấy được tầm mắt nóng rực nhóm nửa thú, liền vội vàng mặc xong quần áo, cố gắng trấn định xua tay cười nói: "Trở về thôi, em đói bụng lắm rồi."
Laka cấp tốc thở hào hển, lồng ngực như có đoàn lửa thiêu đốt, máu toàn thân sôi trào, đôi mắt vàng nhạt không ngừng co rút lại, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, lồng ngực dày rộng không ngừng phập phồng, anh ở hình người lại là lần đầu nhìn thấy Lâm Gia trần truồng, phản ứng trực tiếp mãnh liệt hơn nhiều so với bọn Timo hình thú.
Laka chỉ cảm thấy luồn nhiệt nóng cấp tốc hội tụ xuống dưới, dưới bụng lại truyền đến cảm giác buộc chặt phiền lòng kia. Anh cúi đầu xem, giữa hai chân quả nhiên lại lần nữa nổi lên lều trại to lớn, đỉnh đầu còn phá quần lót mà ra, lộ ra diện mạo đỏ tím dữ tợn.
Laka buồn rầu ôm lấy đầu, vẻ mặt cầu xin ngao gọi: "Lại sưng lên... Làm sao bây giờ?" Timo và anh em báo săn vây đến đây, tất cả đều rất lo lắng nhìn nơi đó của Laka, trên mặt tràn ngập đồng tình.
Ngân Hổ liếc nhìn Laka một cái, lại cúi đầu xem xét nơi đó của mình, lập tức hút một ngụm khí lạnh. Vẻ mặt anh đau khổ chỉ vào lều trại, khẩn trương hỏi Lâm Gia: "Nơi này của Hổ... Cũng sưng lên, làm sao bây giờ?"
Lâm Gia vô cùng đau đầu vỗ trán, lặng lẽ trừng mắt nhìn tên đầu sỏ Lannok đang đứng một bên ôm bụng dùng sức nén cười. Tất cả đều là tại anh! Lừa đám thú thú ngây thơ này làm gì?!
Lannok bị Lâm Gia trừng, tâm đùa giỡn lại trỗi dậy, tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu: "Ai nha, Ngân Hổ bị sưng quá lợi hại, chỉ có thể nặn —mủ tiêu sưng. Nha, nặn như vậy, có thể hay không a?" Anh nâng tay làm một cái tư thế tuốt ống.
"Thượng tá Lannok! Làm ơn đi anh đừng có nói hưu nói vượn nữa!" Lâm Gia đỏ mặt hét. Phương thức Lannok trêu cợt nhóm thú thú ngây thơ càng lúc càng đáng khinh, cô thật sự không có cách gì tiếp tục nhẫn nại!
Lannok ha ha cười lớn, giơ hai tay lên tỏ vẻ không quấy rối nữa.
Ngân Hổ chớp đôi mắt, bỗng nhiên kéo tay phải Lâm Gia ấn xuống dưới thân. Lâm Gia mặt mày choáng váng, còn chưa kịp phản ứng thì đầu ngón tay đã đụng tới căn lửa nóng cứng rắn như sắt kia. Cô bị nóng liền bối rối rút tay, tiếc rằng lại bị Ngân Hổ giơ tay bắt được ngay, không có cách tránh thoát, ngược lại càng bị anh dùng sức nắm chặt ấn xuống.
Thân thể Ngân Hổ mạnh mẽ run lên, nhịn không được rên rỉ lên tiếng, trên mặt hiện ra biểu tình như thống khổ lại như vui thích.
Lần này Lannok cười không nổi nữa, ngực buồn bực khó chịu. Anh trêu chọc Ngân Hổ tự mình tuốt ống, lại không thể tưởng được tên thú này cư nhiên còn có thể suy một ra ba tìm Lâm Gia hỗ trợ vuốt, quả thực... Hâm mộ chết anh!
Lâm Gia bối rối không biết làm sao, chỉ đành phải vươn tay trái dùng sức nhéo gò má Ngân Hổ: "Ngân Hổ! Anh mau buông tay, nếu không em sẽ tức giận!"
"Gia đừng... Tức giận..." Ngân Hổ cuống quít buông tay ôm lấy Lâm Gia, cằm đặt trên đỉnh đầu cô lấy lòng cọ xát, cái đuôi bò lên vòng eo Lâm Gia nhẹ nhàng vuốt ve.
Lâm Gia thở dài nhẹ nhõm một hơi, nâng tay sờ sờ lỗ tai đầy lông của Ngân Hổ, chống lại cặp mắt xanh trong suốt của anh, trái tim bỗng nhiên rung động. Trong lúc rung động cô nhẹ kiễng chân, nâng mặt Ngân Hổ, hôn lên cằm của anh một cái.
Đôi mắt màu lam của Ngân Hổ nhất thời sáng lấp lánh, lồng ngực dồn dập phập phồng, lửa nóng dưới bụng lại căng cứng đau đớn. Anh cúi đầu xem, vật kia căng còn muốn thô hơn cánh tay Lâm Gia, phía trên lộ ra mạch máu, còn nhẹ nhàng rung động, gấp đến độ không biết làm sao: "Càng... Sưng lên, làm sao bây giờ?"
Bọn Laka và Timo nhìn thấy Lâm Gia hôn Ngân Hổ, tất cả ánh mắt đều tập trung trên người bọn họ như kim châm.
Lâm Gia thầm mắng mình khống chế tâm tình không tốt, vội xấu hổ trấn an: "Đừng lo lắng, đây không phải "Sưng". Chỉ cần qua chốc lát hoặc là ngâm nước lạnh một chút là được."
"Đúng! Ngâm ở trong nước một chút... Sẽ tiêu sưng!" Laka xông đến đây, kéo Ngân Hổ nhảy vào trong hồ. Ùm ùm hai tiếng, nước văng tung toé ra ngoài, tưới cho đám thú thú toàn thân ướt nhẹp.
Ngân Hổ dẫn đầu từ trong nước đứng lên, nước theo đường cong thân thể chảy xuống, hoà vào mực nước trong hồ chỉ vừa cao đến dưới bụng anh.
Da thịt màu đồng cổ ánh ra thuỷ quang trong suốt, đường cong cơ thể có vẻ càng thêm gợi cảm rõ ràng, tóc dài màu bạc dính những giọt nước óng ánh, mềm mại dán trên người anh.
Ngân Hổ theo thói quen lắc đầu và thân thể dùng sức giũ nước, còn chưa có vẫy được hai cái thì nước hồ phía sau bỗng nhiên nhấc lên tầng tầng sóng nước. Nước hồ tăng vọt mãnh liệt tràn ra, một cái đầu kim hổ thật lớn xuất hiện ở phía sau anh, thân thể cao lớn gần như chiếm hết toàn bộ hồ nước khiến cho anh không thể không nhảy ra khỏi đó.
Laka đột nhiên biến trở về hình thú liền khôi phục thể lực, hiển nhiên anh vẫn thích bộ dạng hình thú hơn, đôi mắt vàng nhạt tràn đầy vui sướng, hưng phấn mà rống to một tiếng rồi mới nhảy lên bờ.
Lâm Gia lần lượt sờ sờ đầu của mấy thú thú to lớn, cười nói: "Chúng ta trở về đi, Dick nhất định đã chờ chúng ta từ nãy đến giờ."
Anh em báo săn vừa nghe vậy liền xoay người chạy vào trong rừng. Rất nhanh bọn họ đã chạy trở về, trong miệng mỗi thú còn ngậm một cái bào hươu. Thì ra tối hôm qua hai người bọn họ là trong lúc canh gác cánh rừng xung quanh mà thuận tiện bắt con mồi, ban đêm bọn họ ngậm con mồi giấu trên táng cây, đợi trời sáng lại lấy xuống cho mọi người ăn.
Lúc trở lại sơn động, nhóm quân nhân đã sớm thức dậy, đang nhóm lửa nấu nước làm điểm tâm.
Dick mặc quần quân đội mà Scott tìm cho anh, mặt không chút thay đổi ngồi ở cửa động, đôi mắt nhìn chằm chằm xâu lạp xưởng treo trên đống lửa trước mặt, thỉnh thoảng lại ném một cây củi đốt vào trong đống lửa.
Sói nhỏ Lier ngồi xổm bên cạnh anh, một đôi mắt sói xanh biếc bất an trộm ngắm Dick, vẻ mặt có chút khẩn trương. Thủ lĩnh Dick quanh thân phát ra khí áp suất thấp làm cho sói nhỏ có cảm giác áp lực rất lớn, căn bản không dám loạn đi xung quanh.
Dick thỉnh thoảng rướn cổ lên nhìn xung quanh cánh rừng phía nam, mãi đến khi Lâm Gia cưỡi trên lưng kim hổ xuất hiện trong tầm nhìn của anh thì thần sắc hậm hực lập tức tiêu tán, vui vẻ đứng lên.
Sói nhỏ Lier vừa lao ra hai bước liền dừng lại, sợ hãi quay đầu nhìn thoáng qua Dick, thấy anh gật đầu mới dám vung đuôi chạy về phía Lâm Gia. Ngân Hổ luôn đứng phía sau Laka liền nhảy ra, giành trước một bước ôm Lâm Gia vào trong ngực, nhe răng gầm gừ với Lier đang chạy tới, không cho phép hắn đụng Lâm Gia.
Dick xem ở trong mắt, không khỏi nhíu mày, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt. Hổ tộc thích độc lai độc vãng, hổ đực đối giống cái có dục vọng giữ lấy mãnh liệt, không giống như sư tử có thể cùng anh em hoặc đồng bọn thân thiết chia sẻ giống cái. Kim hổ Laka tính tình ôn hòa, sau khi tiến hóa thành nửa thú, tính tình lại càng thêm đôn hậu, thiên tính của loài hổ thừa lại không còn bao nhiêu. Nhưng Ngân Hổ thì khác, anh mặc dù tiến hóa thành nửa thú nhưng thú tính vẫn rất mạnh như cũ. Anh đối với Lâm Gia có dục vọng giữ lấy rất mạnh, chỉ sợ sẽ khiến cho nhóm mãnh thú dị biến nội chiến, mang đến nguy hiểm cho Lâm Gia.
"Ngân Hổ! Không được hung dữ với đồng bạn như vậy!" Lâm Gia kịp thời vỗ trán Ngân Hổ một cái, cô và Dick có suy nghĩ giống nhau, nhóm mãnh thú dị biến nếu không đoàn kết thì căn bản không có cách gì có thể tiếp tục sinh tồn, tính khí nóng nảy này của Ngân Hổ cũng không phải là tốt.
Ngân Hổ giả vờ ngao một tiếng, bắt lấy tay Lâm Gia liếm liếm. Anh ngẩng đầu vừa lúc chạm phải ánh mắt Dick, phát hiện ánh sáng trong mắt Dick không tốt, anh liền khiêu khích nhướn mày, nhếch miệng cười.
Mi tâm Dick nhăn càng chặt. Tuổi anh lớn hơn Ngân Hổ không nhiều, nhưng trước khi Ngân Hổ còn chưa có biến thành nửa thú thì anh đã trở thành thủ lĩnh của đàn mãnh thú dị biến rồi. Vậy mà Ngân Hổ vừa biến thành nửa thú liền khiêu khích uy tín làm thú đầu đàn của anh, không nhìn mệnh lệnh của anh, bướng bỉnh ở lại bên cạnh Lâm Gia không chịu rời khỏi, mà bây giờ Ngân Hổ lại bày ra tư thế tranh đoạt chức thủ lĩnh với anh.
Nếu như cho Ngân Hổ trở thành thủ lĩnh thì Ngân Hổ tuyệt đối sẽ không chia sẻ Lâm Gia với các nửa thú khác, từ đó phần lớn nhóm mãnh thú dị biến đều xem Lâm Gia là bạn đời sẽ rất có khả năng bởi vậy mà sụp đổ. Một khi tách ra, bọn họ sẽ bị đám zombie giết chết hoặc là bị con người bụng dạ khó lường bắt nhốt.
Dick không nhìn Ngân Hổ nữa, dời ánh mắt về phía Lâm Gia trong ngực Ngân Hổ, lộ ra nụ cười ấm áp.
Lâm Gia đương nhiên phát hiện sư tử và hổ đang mờ ám tranh đấu, cô có chút không biết làm sao thở dài. Muốn giải quyết việc này không phải chỉ nói vài ba câu là xong, cô là cần thời gian.
Màn đêm buông xuống, một đội hơn mười chiếc xe thiết giáp hạng nặng màu đen phi nhanh qua giữa khe núi, từng chiếc nối đuôi nhau nhấp nhô lên xuống.
Trên chiếc xe thiết giáp dẫn đầu, một người đàn ông cao lớn mặc quân phục màu xám ôm súng trường ngồi trên ghế lái phụ, cái mũ trên đầu hắn được kéo xuống rất thấp, cả khuôn mặt đeo mặt nạ chỉ lộ ra một đôi đôi mắt đen tuyền thâm thúy, phù hiệu Phi Ưng bằng bạc trên tay áo trái lóng lánh ra ánh sáng lạnh lẽo, vô cùng chói mắt.
Người đàn ông nhìn chằm chằm mảng rừng cây to lớn dần xuất hiện ở phía trước, tay trái lặng lẽ xoa vai phải. Trên vai truyền đến đau đớn làm cho hắn lại lần nữa nhớ tới một màn Lâm Gia nổ súng bắn trúng vai phải của hắn, ánh mắt đột nhiên trở nên âm chí ngoan lệ (*).
(*): hung ác nham hiểm ngoan độc tàn bạo.
"Cô ta..." Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm hận. Hắn muốn giết người phụ nữ chết tiệt này! Không, như vậy thì quá tiện nghi cho cô ta, hắn muốn bắt nhốt người phụ nữ này, làm cho cô ta sống không bằng chết!
Corey và An Đức từ trong văn phòng Đan Phật Nhĩ đi ra, đứng chờ ở cửa thang máy. Cửa thang máy mở ra, Liệt Minh Uy và sĩ quan phụ tá Kiều Trì từ bên trong bước ra.
Bốn người đối mặt, sắc mặt nhất thời đều trở nên rất khó coi.
An Đức mày rậm dựng thẳng, nhấc chân đang muốn xông lên trước thì Corey đã trước một bước chắn trước người anh. An Đức chỉ đành phải ẩn nhẫn hạ lửa giận lùi lại phía sau nửa bước, quả đấm thả bên người nắm thật chặt.
Corey thản nhiên chào hỏi Kiều Trì một cái, sau đó mang theo An Đức đi vào trong thang máy. Anh nhanh chóng ấn công tắc, liền một cái ánh mắt cũng không thèm nhìn Liệt Minh Uy.
Liệt Minh Uy tức giận trong lòng, đưa tay muốn ngăn cửa thang máy đang sắp đóng lại, định chất vấn Corey thì Kiều Trì vội vàng ngăn ông ta, kéo ông ta lại: " Thượng tá Liệt Minh Uy, không nên xúc động!"
"Cậu cút ngay!" Liệt Minh Uy nâng tay đẩy Kiều Trì ra, nhưng cửa thang máy đã khép lại.
Trong một chốc cửa hoàn toàn khép lại, tầm mắt ông ta và Corey chạm nhau, ánh mắt sắc bén lạnh như băng của đối phương đâm vào trong lòng ông ta run lên, lạnh lẽo chạy theo lưng lan ra cả người, cánh tay đang đẩy Kiều Trì cũng cứng đờ lại quên mất động tác tiếp theo.
Kiều Trì buông tay ra, nghiêm mặt nói: "Thượng tá, sợ là ngài đã quên lời tướng quân nói hôm qua rồi? Được lắm, tôi sẽ đem chuyện vừa phát sinh này báo cho tướng quân." Nói xong liền đi nhanh về hướng văn phòng tướng quân.
Trong lòng Liệt Minh Uy vì vừa rồi bị Kiều Trì khiển trách mà hối hận, vừa nghe Kiều Trì nói xong lại thấy hắn thật đi về hướng văn phòng, nhất thời bị dọa cho toát mồ hôi lạnh. Ông ta chạy nhanh đến giữ chặt cánh tay Kiều Trì, cười nói: " Thượng tá Kiều Trì, tôi thực sự không đúng. Vừa rồi là tôi quá nóng giận, cũng không phải cố ý, cậu trăm ngàn đừng nói với tướng quân."
Sắc mặt Kiều Trì cũng hoà hoãn xuống, cười nói: "Tôi tin tưởng hành động vừa rồi của tướng quân là vô tình." Kỳ thật hắn bất quá là làm bộ dạng hù dọa Liệt Minh Uy một chút thôi. Liệt Minh Uy là thân tín của Đan Phật Nhĩ, cho dù hắn thật sự xung đột với Corey, cho dù Đan Phật Nhĩ lại tức giận, thì cũng nhất định sẽ bảo vệ hắn. Liệt Minh Uy chính là tiểu nhân, trước khi việc kia thành công thì hắn không cần thiết nhanh như vậy đã đắc tội tiểu nhân. Kiều Trì nhìn bóng dáng Liệt Minh Uy, đôi mắt loé sáng.
Đèn chỉ thị tầng trệt trên cửa thang máy không ngừng lóe ra, An Đức rốt cục nhịn không được mở miệng: "Nếu không phải trưởng quan anh ngăn cản tôi, tôi đã thật muốn cho tên đó một quyền!"
Corey chậm rì rì nâng tay lên, thưởng cho đầu An Đức một cái vỗ, đau đến ứa nước mắt.
Corey chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc anh một cái, trầm giọng mắng: "Cậu có đầu óc hay không?! Đừng quên nơi này là khu D, là địa bàn của ông ta, cậu muốn đánh ông ta rồi để mạng lại đây phải không!" An Đức ủy khuất xoa xoa ót, cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
Hai người tới phòng giám sát kiểm tra virus miễn dịch ở lầu hai, nhìn Tatu ở hình thái ấu thú đang nằm ở trên giường bệnh to lớn, bên người vây quanh một vòng nhân viên y tế. Hoffman vừa làm kiểm tra cho Tatu xong, thấy bọn họ đến đây liền lệnh cho những người còn lại rời khỏi phòng.
Corey đi xuống hỏi: " Tình hình Tatu thế nào?"
Sắc mặt Hoffman mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất tốt, hiển nhiên tâm trạng không tệ: "Đã ổn định. Huyết sắc tố đang từng bước khôi phục, virus zombie lại lần nữa bị áp chế, sốt cũng hạ không ít, xem tình hình cậu ta tùy thời đều có khả năng tỉnh lại. Đúng rồi, thiếu tướng Đan Phật Nhĩ nói gì với cậu?"
"Ông ấy nói dạo này bọn cướp Roddy Elias đang phát triển mạnh, bảo chúng ta cứ an tâm ở lại khu D nghĩ ngơi hồi phục, trong thời gian ngắn không cần khởi hành đi thủ đô. Còn nói đã báo tình hình cho bộ chỉ huy tối cao ở thủ đô, tướng quân Rick đã đồng ý đề nghị của ông ta."
Hoffman giễu cợt cười một tiếng: "Thiếu tướng Đan Phật Nhĩ thật sự là dụng tâm lương khổ."
An Đức ở một bên căm giận xen vào: "Ông ta còn phái người mang Devic đi. Nói là Devic đã dị biến thành nửa thú, nên không biết cậu ta có tính công kích với con người hay không. Vì bảo đảm an toàn cho các chiến sĩ khác, chỉ có thể tạm thời cách ly cậu ấy."
Hoffman nhíu mày, hàn ý mắt trong càng sâu: "Thiếu tướng "Chiếu cố" chúng ta thật chu toàn."
Corey nắm tay ho nhẹ, nâng mắt nhìn lướt qua camera giám sát trên trần nhà, muốn nói lại thôi.
Hoffman thản nhiên xoay xoay chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út bên tay phải, xoay kim cương nhắm ngay camera, ngoài mặt nhẫn hiện lên một tia lam quang cực mỏng, đèn chỉ thị camera thuận theo lóe lên một chút. []
Hoffman thấp giọng nói: "Nói mau đi, sóng quấy nhiễu chỉ có thể duy trì trong ba phút."
Corey nói cực nhanh: "Tôi nghĩ ra một biện pháp bảo đảm mọi người sẽ thuận lợi rời khỏi khu D, nhưng trước tiên phải mang Devic ra, việc này cần cậu giúp..."
Kiều An nằm trên giường, hai tay gối sau đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà trắng xoá, đáy mắt sâu thẳm cất giấu bão tố.
Hắn từ Đan Phật Nhĩ biết được, Lâm Gia và Ngân Hổ mất tích, nhưng không biết bọn họ là ở trong tay Roddy Elias hay là bị một lực lượng vũ trang thần bí nào khác cướp đi.
Khả năng bọn cướp Tật Phong có thể từ trong tay lực lượng vũ trang cướp đi con mồi không nhiều lắm, vậy chỉ còn lại bộ đội thần bí, hơn phân nửa là một trong những quân đoàn mà Federal State an bài trên mặt đất. Nếu là cái sau, như vậy tất cả những cố gắng của hắn trước đây chẳng phải sẽ toàn bộ uổng phí hết sao, ngay cả tính mạng cũng khó giữ mà Tân Hiểu cũng sẽ có nguy hiểm.
Kiều An vừa nghĩ đến Tân Hiểu sẽ bị mình liên lụy, liền không có cách gì bình tĩnh. Hắn bật dậy, buồn bực khó chịu ở trong phòng đi tới đi lui, đầu óc vận chuyển cực nhanh, một đống ý tưởng xuất hiện lại một đống bị hắn bác bỏ. Mãi đến khi tiếng đập cửa lần thứ ba vang lên, hắn mới lấy lại tinh thần.
Kiều An mở ra cửa, trung úy Rooney xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Thượng tá, ngài có bị thương nhiều không?" Rooney tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, sờ sờ băng vải trên đầu, cười nhẹ nói: "Tôi nghĩ hẳn là không nghiêm trọng lắm, những đó người rất có chừng mực, sẽ không xuống tay với ngài quá nặng. Trái lại là tôi, đầu suýt chút nữa bị bọn họ đập vỡ, thật là một đám tàn nhẫn."
Mặt Kiều An âm trầm kéo hắn vào trong phòng, tùy tay khoá cửa lại, đè thấp giọng, có chút khó nén lửa giận trong giọng nói: "Anh tới làm gì? Ở đây nơi nào cũng có camera theo dõi, không muốn sống nữa sao?"
Rooney không sao cả nhún nhún vai, đắc ý nói: " Quên nói cho anh, khu D cũng có người của chúng ta. Toàn bộ camera theo dõi anh ở đây hắn đều động tay động chân, anh nói chuyện với tôi không cần lo lắng sẽ bị người của Federal State biết. Ha ha, phải nói từng khu đều có người của chúng tôi trà trộn vào, quân nhân bình thường, sĩ quan, nhân viên hậu cần, nhân viên kỹ thuật, bác sĩ, tất cả các ngành... Trong đó có không ít người đã làm đến sĩ quan cao cấp thậm chí là cấp tướng nữa chứ. Hắc, thượng tá, sắc mặt của anh như thế nào trở nên khó coi như vậy, bị lời tôi nói dọa sao?"
Kiều An trầm mặc nhìn Rooney, trong lòng hắn quả thật đã nổi lên sóng to. Trước kia hắn chỉ biết trong quân đội của Federal State có nội gián của Roddy Elias, nhưng vạn vạn không dự đoán được thế lực của Roddy Elias gần như thâm nhập vào các lĩnh vực của Federal State.
Giờ phút này tâm trạng của Kiều An cực kì phức tạp, hắn làm quân nhân dốc sức cho hợp chủng quốc hai mươi lăm năm, cũng chiến đấu với zombie và bọn cướp hai mươi lăm năm. Cho dù bây giờ hắn phản bội Federal State, nhưng trong một thời gian ngắn cũng không có cách gì xoay chuyển được quan niệm đã cắm rễ dưới đáy lòng—— hắn là quân nhân, là đại biểu của chính nghĩa; mà đám cướp Roddy Elias kia là tặc, là hóa thân của thế lực hắc ám. Bọn họ là không đội trời chung.
Rooney buồn cười liếc nhìn Kiều An, nhẹ nhàng nói: "Thượng tá, anh nên rõ ràng vị trí của mình. Kể từ lúc anh đạt thành hiệp nghị với chúng tôi, thì anh đã phản bội Federal State rồi, không có cách nào để tẩy trắng đâu."
Trong lòng Kiều An đau xót, bất giác nắm chặt quyền, trong mắt hiện lên một tia bi thương.
Không sai, hắn không có cách nào quay đầu, cho dù chết, cũng không thể trở về.
"Honey, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh." Lâm Gia miễn cưỡng mở mắt, chỉ thấy Lannok chính ghé vào trên người mình, đang cười vỗ mặt cô.
" Thiếu tá Lannok, anh làm gì vậy?" Lâm Gia hoảng sợ, cô cau mày tức giận hỏi. Người đang ngủ thường tức giận khi bị người đánh thức, nếu không phải cô vừa tỉnh lại cả người mềm như tơ thì thật muốn một chân đá văng người đàn ông này.
Lannok thấy cô cau mày chu phấn môi, trong mắt còn che một tầng hơi nước thì tim đột nhiên nhảy loạn.
Anh nhếch miệng cười, ngón trỏ chọt chọt bả vai Lâm Gia, nháy mắt ra hiệu nói: "Honey, mấy ngày không tắm rửa, cả người có dính lại ngứa, giống như có rất nhiều sâu nhỏ đang bò trên người, cực kì khó chịu không?"
Sắc mặt Lâm Gia trở nên thanh tỉnh, đôi mắt hoàn toàn mở, bị Lannok nói một câu như vậy, cô quả nhiên cảm thấy trên người nơi nơi ngứa ngứa dính dính khó chịu, thậm chí còn ngửi được mùi thối toả ra trên người mình.
Lannok tiến đến bên tai cô, ra vẻ thần bí nói: "Tôi mang em đến nhà tắm thiên nhiên mà thống khoái tắm rửa một phen, chịu không?"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngân Hổ chỉ cảm thấy có một loại tư vị chua sót không kể siết tràn ngập trong ngực, cái đuôi cuốn lấy vòng eo Lâm Gia, ấn cô gắt gao ở trong ngực. Anh mãnh liệt hôn Lâm Gia, trúc trắc trằn trọc vài cái sau đó dừng lại động tác.
Trong đầu anh trống rỗng, căn bản không biết kế tiếp nên làm như thế nào.
Cảm giác được Lâm Gia bắt đầu đẩy mình ra, trong đầu Ngân Hổ bỗng nhiên có tia sáng chợt lóe, đúng rồi! Không phải Cain đã cho anh xem qua phim học tập kỹ thuật X sao? Trong phim còn có hình ảnh hôn môi giống cái a! Anh vội vàng siết chặt cánh tay, lại lần nữa không hề có quy tắc liếm mút môi cô.
Ngân Hổ cố gắng hồi tưởng lại hình ảnh trong " bài giáo dục vỡ lòng của Cain ". Ừm, đầu tiên giống đực ôm lấy giống cái, miệng dán miệng hai cái đầu xoay tới xoay lui. Tiếp theo, giống đực há miệng vươn đầu lưỡi liếm miệng giống cái, đầu lưỡi tiến vào bên trong miệng giống cái liếm mút. Giống cái nhắm đôi mắt cười rất vui vẻ, cũng hé miệng vươn đầu lưỡi cùng giống đực dây dưa, hai người môi lưỡi quấn quanh, sau đó...
Ngân Hổ nghĩ đến đây, cả người nóng lên, mạnh mở đôi mắt, khẩn trương nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc của Lâm Gia. Anh bắt chước động tác của giống đực như bộ phim trong trí nhớ, há miệng thử vươn đầu lưỡi liếm một vòng cánh môi khẽ nhếch của Lâm Gia, sau đó nhanh chóng tiến đi vào, vụng về đảo qua hàm răng tuyết trắng của cô.
Lâm Gia bị Ngân Hổ hôn có chút muốn xỉu, khi đầu lưỡi Ngân Hổ đảo qua hàm trên mẫn cảm của cô, cô không khỏi đánh một cái run run, hai tròng mắt khẽ nhếch hoàn toàn mở ra, cuối cùng lấy lại tinh thần.
Cô nhìn đôi mắt xanh khẩn trương đến có xu hướng biến thành mắt gà chọi (ko rõ mắt ra sao?) của Ngân Hổ, một cái nhịn không được, thập phần sát phong cảnh phì cười lên tiếng, một tiếng cười này ra khỏi miệng liền không thể vãn hồi.
Những hình ảnh xinh đẹp trong đầu Ngân Hổ đều bị tiếng cười của Lâm Gia đánh dập nát, anh nghẹn họng nhìn trân trối Lâm Gia đang ở trong ngực anh cười đến run rẩy hết cả người hai má ửng đỏ, lỗ tai và cái đuôi chậm rãi rũ xuống, mày rậm nhíu vào một chỗ, trong mắt tràn đầy ủy khuất.
Ngân Hổ hơi giận dỗi, đang muốn buông Lâm Gia ra, quay đầu thoáng nhìn Lannok đang ôm ngực nhíu mày tựa tiếu phi tiếu bễ nghễ nhìn mình, giống như đang chờ anh mất mặt trước Lâm Gia, lỗ tai nhất thời dựng thẳng, e thẹn phiền muộn mặt đỏ lên.
Chẳng lẽ là làm sai chỗ nào sao? Anh hoàn toàn là dựa theo nội dung " phim dạy X " mà làm nha. Không thể!Tuyệt đối không thể để cho tên giống đực lông đỏ này xem thường anh!
Ngân Hổ không phục nhếch miệng ừng ực vài tiếng, tay phải nắm lấy eo Lâm Gia, lòng bàn tay trái nâng mặt cô lên, để cho cô nhìn thẳng vào anh. Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Gia, Ngân Hổ thở phì phì lại che kín môi cô, đầu lưỡi cường thế cạy hàm răng cô ra, tìm được cái lưỡi mềm ướt của cô dây dưa khiêu khích.
Đầu lưỡi truyền đến đau đớn rất nhỏ, bị xước mang rô trên đầu lưỡi Ngân Hổ lướt qua một cái, Lâm Gia không khỏi rên lên tiếng.
Trong miệng Ngân Hổ nếm được mùi máu tươi, lỗ tai run lên, cuống quít buông môi Lâm Gia ra, thật cẩn thận nâng mặt Lâm Gia lên, run giọng nói: "Gia, đau sao? Thật xin lỗi, để Hổ... Nhìn xem."
"Không sao, không có gì nghiêm trọng..." Lâm Gia che miệng, nuốt xuống máu đang tràn ra từ đầu lưỡi, thấy Ngân Hổ khẩn trương lại đáng thương nhìn mình, tim liền mềm nhũn, không đành lòng trách cứ anh.
Ngân Hổ ừng ực ôm cô nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt tự trách và ảo não, cũng không dám tiếp tục hôn cô.
Lâm Gia nhìn chằm chằm mắt xanh của Ngân Hổ một hồi, nhịn không được hỏi: "Ngân Hổ, sao anh học được... Làm như vậy?"
Đôi mắt Ngân Hổ run lên, chột dạ rũ mi mắt xuống. Anh nắm nắm tóc, lén liếc nhìn Lâm Gia một cái, sau đó nâng tay lên khoa tay múa chân thành thật khai báo: "Cain cho Hổ và Tu xem... phim, nói là học tập... kỹ thuật X trong đó thì có thể giúp... Chúng ta theo đuổi Gia làm phối ngẫu. Trong phim... Giống đực đè giống cái xuống... Cắn miệng, sau đó sờ chỗ đó của giống cái..." Nói xong ánh mắt rơi đến trên vú cao ngất mà Lâm Gia đang lấy tay che lại, mở to mắt nuốt nước miếng một cái.
"Ngừng! Đừng nói nữa!" Lâm Gia vẻ mặt hắc tuyến kêu lên, sau đó căm giận cắn răng. Cain thế nhưng cho Ngân Hổ và Tatu xem phim sex! Anh ta muốn làm thì thôi đi! Tại sao còn dạy Ngân Hổ và Tatu thành sắc lang giống mình chứ?!
Cain vạn vạn không ngờ rằng Ngân Hổ căn bản không nhớ rõ anh dặn dò, cứ như thế bán đứng anh. Anh phí biết bao tâm tư để xây dựng hình tượng tốt trong cảm nhận của Lâm Gia nay liền nháy mắt sụp đổ, lại biến trở về hình tượng háo sắc, thô lỗ, lưu manh.
Ngực Lâm Gia toát ra mồ hôi lạnh, may mắn bản tính Ngân Hổ đơn thuần, cũng không có thực hiện y như trong phim X đó chiếu, ngay từ đầu liền đẩy mình xuống XO! Đúng là nguy hiểm thật!
Cô nâng tay gõ ót Ngân Hổ một cái, nghiêm mặt trách mắng: "Về sau không cho phép xem mấy thứ bậy bạ đó, có biết không? Bằng không, em sẽ không quan tâm anh nữa!"
Mặt Ngân Hổ đỏ lên, một phen ôm lấy Lâm Gia, đầu dùng sức gật như gà mổ thóc, lắp bắp nhận lỗi: "Sẽ không... xem! Hổ hư! Gia... Đừng không quan tâm Hổ!"
Bụi cỏ vừa động, kình phong đập vào mặt. Timo cõng Laka xông tới, phía sau còn có anh em báo săn tối hôm qua đi tuần tra trong núi chạy theo.
Laka từ trên lưng Timo nhảy xuống, nhìn thấy Ngân Hổ hình người liền rất cao hứng. Ngân Hổ thoát khỏi hình thái ấu thú biến trở về hình người có nghĩa anh đã thuận lợi tiến vào một giai đoạn dị biến khác, trên con đường tiến hóa hoàn toàn đã rảo bước tiến lên một bước.
Timo và anh em báo săn là lần đầu nhìn thấy Ngân Hổ hình người nên hai báo con có phần hơi sợ Ngân Hổ, không dám quá thân cận. Timo đi đến, tò mò đi quanh Ngân Hổ, hít hít cái mũi ngửi mùi trên thân thể anh.
"Hắc, các đồng chí à! Chúng ta cần phải trở về thôi. Nếu đám gia hỏa kia tỉnh lại không nhìn thấy Lâm Gia tìm đến đây thì liền phiền toái." Lannok nhặt quần áo Lâm Gia lên đưa tới, nửa đùa nửa thật nói.
Lâm Gia vội gọi Ngân Hổ buông tay, nhận quần áo chuẩn bị mặc vào, nếu còn chờ nữa thì sợ là thật sẽ có người tìm đến, cô cũng không muốn bị càng nhiều người "Quan sát" thân thể.
Ngân Hổ buông cánh tay ra một chút, thân thể trơn bóng không mảnh vải của Lâm Gia hoàn toàn lộ ra trước mặt bọn Laka. Đôi mắt đám thú thú đột nhiên mở to, ánh mắt sáng kinh người, cái đuôi kích động nhếch lên, mũi thở cấp tốc kích động, trong cổ họng liên tiếp phát ra tiếng ừng ực vang dội.
Lâm Gia nhận thấy được tầm mắt nóng rực nhóm nửa thú, liền vội vàng mặc xong quần áo, cố gắng trấn định xua tay cười nói: "Trở về thôi, em đói bụng lắm rồi."
Laka cấp tốc thở hào hển, lồng ngực như có đoàn lửa thiêu đốt, máu toàn thân sôi trào, đôi mắt vàng nhạt không ngừng co rút lại, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, lồng ngực dày rộng không ngừng phập phồng, anh ở hình người lại là lần đầu nhìn thấy Lâm Gia trần truồng, phản ứng trực tiếp mãnh liệt hơn nhiều so với bọn Timo hình thú.
Laka chỉ cảm thấy luồn nhiệt nóng cấp tốc hội tụ xuống dưới, dưới bụng lại truyền đến cảm giác buộc chặt phiền lòng kia. Anh cúi đầu xem, giữa hai chân quả nhiên lại lần nữa nổi lên lều trại to lớn, đỉnh đầu còn phá quần lót mà ra, lộ ra diện mạo đỏ tím dữ tợn.
Laka buồn rầu ôm lấy đầu, vẻ mặt cầu xin ngao gọi: "Lại sưng lên... Làm sao bây giờ?" Timo và anh em báo săn vây đến đây, tất cả đều rất lo lắng nhìn nơi đó của Laka, trên mặt tràn ngập đồng tình.
Ngân Hổ liếc nhìn Laka một cái, lại cúi đầu xem xét nơi đó của mình, lập tức hút một ngụm khí lạnh. Vẻ mặt anh đau khổ chỉ vào lều trại, khẩn trương hỏi Lâm Gia: "Nơi này của Hổ... Cũng sưng lên, làm sao bây giờ?"
Lâm Gia vô cùng đau đầu vỗ trán, lặng lẽ trừng mắt nhìn tên đầu sỏ Lannok đang đứng một bên ôm bụng dùng sức nén cười. Tất cả đều là tại anh! Lừa đám thú thú ngây thơ này làm gì?!
Lannok bị Lâm Gia trừng, tâm đùa giỡn lại trỗi dậy, tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu: "Ai nha, Ngân Hổ bị sưng quá lợi hại, chỉ có thể nặn —mủ tiêu sưng. Nha, nặn như vậy, có thể hay không a?" Anh nâng tay làm một cái tư thế tuốt ống.
"Thượng tá Lannok! Làm ơn đi anh đừng có nói hưu nói vượn nữa!" Lâm Gia đỏ mặt hét. Phương thức Lannok trêu cợt nhóm thú thú ngây thơ càng lúc càng đáng khinh, cô thật sự không có cách gì tiếp tục nhẫn nại!
Lannok ha ha cười lớn, giơ hai tay lên tỏ vẻ không quấy rối nữa.
Ngân Hổ chớp đôi mắt, bỗng nhiên kéo tay phải Lâm Gia ấn xuống dưới thân. Lâm Gia mặt mày choáng váng, còn chưa kịp phản ứng thì đầu ngón tay đã đụng tới căn lửa nóng cứng rắn như sắt kia. Cô bị nóng liền bối rối rút tay, tiếc rằng lại bị Ngân Hổ giơ tay bắt được ngay, không có cách tránh thoát, ngược lại càng bị anh dùng sức nắm chặt ấn xuống.
Thân thể Ngân Hổ mạnh mẽ run lên, nhịn không được rên rỉ lên tiếng, trên mặt hiện ra biểu tình như thống khổ lại như vui thích.
Lần này Lannok cười không nổi nữa, ngực buồn bực khó chịu. Anh trêu chọc Ngân Hổ tự mình tuốt ống, lại không thể tưởng được tên thú này cư nhiên còn có thể suy một ra ba tìm Lâm Gia hỗ trợ vuốt, quả thực... Hâm mộ chết anh!
Lâm Gia bối rối không biết làm sao, chỉ đành phải vươn tay trái dùng sức nhéo gò má Ngân Hổ: "Ngân Hổ! Anh mau buông tay, nếu không em sẽ tức giận!"
"Gia đừng... Tức giận..." Ngân Hổ cuống quít buông tay ôm lấy Lâm Gia, cằm đặt trên đỉnh đầu cô lấy lòng cọ xát, cái đuôi bò lên vòng eo Lâm Gia nhẹ nhàng vuốt ve.
Lâm Gia thở dài nhẹ nhõm một hơi, nâng tay sờ sờ lỗ tai đầy lông của Ngân Hổ, chống lại cặp mắt xanh trong suốt của anh, trái tim bỗng nhiên rung động. Trong lúc rung động cô nhẹ kiễng chân, nâng mặt Ngân Hổ, hôn lên cằm của anh một cái.
Đôi mắt màu lam của Ngân Hổ nhất thời sáng lấp lánh, lồng ngực dồn dập phập phồng, lửa nóng dưới bụng lại căng cứng đau đớn. Anh cúi đầu xem, vật kia căng còn muốn thô hơn cánh tay Lâm Gia, phía trên lộ ra mạch máu, còn nhẹ nhàng rung động, gấp đến độ không biết làm sao: "Càng... Sưng lên, làm sao bây giờ?"
Bọn Laka và Timo nhìn thấy Lâm Gia hôn Ngân Hổ, tất cả ánh mắt đều tập trung trên người bọn họ như kim châm.
Lâm Gia thầm mắng mình khống chế tâm tình không tốt, vội xấu hổ trấn an: "Đừng lo lắng, đây không phải "Sưng". Chỉ cần qua chốc lát hoặc là ngâm nước lạnh một chút là được."
"Đúng! Ngâm ở trong nước một chút... Sẽ tiêu sưng!" Laka xông đến đây, kéo Ngân Hổ nhảy vào trong hồ. Ùm ùm hai tiếng, nước văng tung toé ra ngoài, tưới cho đám thú thú toàn thân ướt nhẹp.
Ngân Hổ dẫn đầu từ trong nước đứng lên, nước theo đường cong thân thể chảy xuống, hoà vào mực nước trong hồ chỉ vừa cao đến dưới bụng anh.
Da thịt màu đồng cổ ánh ra thuỷ quang trong suốt, đường cong cơ thể có vẻ càng thêm gợi cảm rõ ràng, tóc dài màu bạc dính những giọt nước óng ánh, mềm mại dán trên người anh.
Ngân Hổ theo thói quen lắc đầu và thân thể dùng sức giũ nước, còn chưa có vẫy được hai cái thì nước hồ phía sau bỗng nhiên nhấc lên tầng tầng sóng nước. Nước hồ tăng vọt mãnh liệt tràn ra, một cái đầu kim hổ thật lớn xuất hiện ở phía sau anh, thân thể cao lớn gần như chiếm hết toàn bộ hồ nước khiến cho anh không thể không nhảy ra khỏi đó.
Laka đột nhiên biến trở về hình thú liền khôi phục thể lực, hiển nhiên anh vẫn thích bộ dạng hình thú hơn, đôi mắt vàng nhạt tràn đầy vui sướng, hưng phấn mà rống to một tiếng rồi mới nhảy lên bờ.
Lâm Gia lần lượt sờ sờ đầu của mấy thú thú to lớn, cười nói: "Chúng ta trở về đi, Dick nhất định đã chờ chúng ta từ nãy đến giờ."
Anh em báo săn vừa nghe vậy liền xoay người chạy vào trong rừng. Rất nhanh bọn họ đã chạy trở về, trong miệng mỗi thú còn ngậm một cái bào hươu. Thì ra tối hôm qua hai người bọn họ là trong lúc canh gác cánh rừng xung quanh mà thuận tiện bắt con mồi, ban đêm bọn họ ngậm con mồi giấu trên táng cây, đợi trời sáng lại lấy xuống cho mọi người ăn.
Lúc trở lại sơn động, nhóm quân nhân đã sớm thức dậy, đang nhóm lửa nấu nước làm điểm tâm.
Dick mặc quần quân đội mà Scott tìm cho anh, mặt không chút thay đổi ngồi ở cửa động, đôi mắt nhìn chằm chằm xâu lạp xưởng treo trên đống lửa trước mặt, thỉnh thoảng lại ném một cây củi đốt vào trong đống lửa.
Sói nhỏ Lier ngồi xổm bên cạnh anh, một đôi mắt sói xanh biếc bất an trộm ngắm Dick, vẻ mặt có chút khẩn trương. Thủ lĩnh Dick quanh thân phát ra khí áp suất thấp làm cho sói nhỏ có cảm giác áp lực rất lớn, căn bản không dám loạn đi xung quanh.
Dick thỉnh thoảng rướn cổ lên nhìn xung quanh cánh rừng phía nam, mãi đến khi Lâm Gia cưỡi trên lưng kim hổ xuất hiện trong tầm nhìn của anh thì thần sắc hậm hực lập tức tiêu tán, vui vẻ đứng lên.
Sói nhỏ Lier vừa lao ra hai bước liền dừng lại, sợ hãi quay đầu nhìn thoáng qua Dick, thấy anh gật đầu mới dám vung đuôi chạy về phía Lâm Gia. Ngân Hổ luôn đứng phía sau Laka liền nhảy ra, giành trước một bước ôm Lâm Gia vào trong ngực, nhe răng gầm gừ với Lier đang chạy tới, không cho phép hắn đụng Lâm Gia.
Dick xem ở trong mắt, không khỏi nhíu mày, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt. Hổ tộc thích độc lai độc vãng, hổ đực đối giống cái có dục vọng giữ lấy mãnh liệt, không giống như sư tử có thể cùng anh em hoặc đồng bọn thân thiết chia sẻ giống cái. Kim hổ Laka tính tình ôn hòa, sau khi tiến hóa thành nửa thú, tính tình lại càng thêm đôn hậu, thiên tính của loài hổ thừa lại không còn bao nhiêu. Nhưng Ngân Hổ thì khác, anh mặc dù tiến hóa thành nửa thú nhưng thú tính vẫn rất mạnh như cũ. Anh đối với Lâm Gia có dục vọng giữ lấy rất mạnh, chỉ sợ sẽ khiến cho nhóm mãnh thú dị biến nội chiến, mang đến nguy hiểm cho Lâm Gia.
"Ngân Hổ! Không được hung dữ với đồng bạn như vậy!" Lâm Gia kịp thời vỗ trán Ngân Hổ một cái, cô và Dick có suy nghĩ giống nhau, nhóm mãnh thú dị biến nếu không đoàn kết thì căn bản không có cách gì có thể tiếp tục sinh tồn, tính khí nóng nảy này của Ngân Hổ cũng không phải là tốt.
Ngân Hổ giả vờ ngao một tiếng, bắt lấy tay Lâm Gia liếm liếm. Anh ngẩng đầu vừa lúc chạm phải ánh mắt Dick, phát hiện ánh sáng trong mắt Dick không tốt, anh liền khiêu khích nhướn mày, nhếch miệng cười.
Mi tâm Dick nhăn càng chặt. Tuổi anh lớn hơn Ngân Hổ không nhiều, nhưng trước khi Ngân Hổ còn chưa có biến thành nửa thú thì anh đã trở thành thủ lĩnh của đàn mãnh thú dị biến rồi. Vậy mà Ngân Hổ vừa biến thành nửa thú liền khiêu khích uy tín làm thú đầu đàn của anh, không nhìn mệnh lệnh của anh, bướng bỉnh ở lại bên cạnh Lâm Gia không chịu rời khỏi, mà bây giờ Ngân Hổ lại bày ra tư thế tranh đoạt chức thủ lĩnh với anh.
Nếu như cho Ngân Hổ trở thành thủ lĩnh thì Ngân Hổ tuyệt đối sẽ không chia sẻ Lâm Gia với các nửa thú khác, từ đó phần lớn nhóm mãnh thú dị biến đều xem Lâm Gia là bạn đời sẽ rất có khả năng bởi vậy mà sụp đổ. Một khi tách ra, bọn họ sẽ bị đám zombie giết chết hoặc là bị con người bụng dạ khó lường bắt nhốt.
Dick không nhìn Ngân Hổ nữa, dời ánh mắt về phía Lâm Gia trong ngực Ngân Hổ, lộ ra nụ cười ấm áp.
Lâm Gia đương nhiên phát hiện sư tử và hổ đang mờ ám tranh đấu, cô có chút không biết làm sao thở dài. Muốn giải quyết việc này không phải chỉ nói vài ba câu là xong, cô là cần thời gian.
Màn đêm buông xuống, một đội hơn mười chiếc xe thiết giáp hạng nặng màu đen phi nhanh qua giữa khe núi, từng chiếc nối đuôi nhau nhấp nhô lên xuống.
Trên chiếc xe thiết giáp dẫn đầu, một người đàn ông cao lớn mặc quân phục màu xám ôm súng trường ngồi trên ghế lái phụ, cái mũ trên đầu hắn được kéo xuống rất thấp, cả khuôn mặt đeo mặt nạ chỉ lộ ra một đôi đôi mắt đen tuyền thâm thúy, phù hiệu Phi Ưng bằng bạc trên tay áo trái lóng lánh ra ánh sáng lạnh lẽo, vô cùng chói mắt.
Người đàn ông nhìn chằm chằm mảng rừng cây to lớn dần xuất hiện ở phía trước, tay trái lặng lẽ xoa vai phải. Trên vai truyền đến đau đớn làm cho hắn lại lần nữa nhớ tới một màn Lâm Gia nổ súng bắn trúng vai phải của hắn, ánh mắt đột nhiên trở nên âm chí ngoan lệ (*).
(*): hung ác nham hiểm ngoan độc tàn bạo.
"Cô ta..." Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm hận. Hắn muốn giết người phụ nữ chết tiệt này! Không, như vậy thì quá tiện nghi cho cô ta, hắn muốn bắt nhốt người phụ nữ này, làm cho cô ta sống không bằng chết!