Laka nhảy đến trước chân Lâm Gia, xoay người lắc lắc cái đuôi, ý bảo Lâm Gia cưỡi lên người mình. Tạm thời Ngân Hổ không có cách nào biến thành hình thú nên cũng không thể làm thế nào khác, nhưng bởi vì không thế bảo vệ được Lâm Gia nên trong lòng vẫn buồn bực.
Anh ôm Lâm Gia lên lưng Laka, cọ cọ hôn cánh tay cô rồi mới cau mày buông cô ra. Lâm Gia thấy anh mím chặt môi, đôi mắt xanh thẳm tràn đầy bất an, trong lòng rất cảm động. Cô đưa tay cầm lấy bàn tay Ngân Hổ, ngòn út móc móc bàn tay anh, lại dùng lực nhéo một cái, thấp giọng nói: “Có anh và mọi người bảo vệ, em sẽ không có việc gì đâu, đừng quá lo lắng.”
Ngân Hổ hiểu Lâm gia chẳng qua là đang trấn an mình, nhưng nhìn thấy cô mình chăm chú vào mình, ánh mắt dịu dàng như nước, trong lòng cũng phấn khởi vui mừng, mi tâm đang nhíu lại cũng thoáng giãn ra.
Những quân nhân đoàn độc lập 7 nhanh chóng cầm vũ khí lên chuẩn bị chiến đấu, Timo nhảy đến bên người Dick bảo vệ bên cạnh anh.
Dick xoay người nói với Lannok: “Đoàn người lúc trước tập kích các anh lại đang đến nữa.”
“Anh nói là bọn cướp Roddy Elias?” Lannok xoa tay, bộ dạng nóng lòng muốn chiến đấu:” Đến cũng tốt, vừa lúc chúng ta có thể báo thù vì các anh em đã hi sinh.”
“Chỉ sợ nguyện vọng của anh rất khó thực hiện được, bọn chúng mang theo một lực lượng mãnh thú đông đảo.” Trong mắt Dick hiện lên vẻ ưu sầu, anh có thể cảm nhận được những con quái vật đang tiến đến gần mang theo một cảm giác áp bức mãnh liệt. Nửa người nửa thú mạnh như Ngân Hổ và anh thì đang ở giai đoạn biến thân xảy ra bài xích nên hoàn toàn suy yếu, dựa vào Dewey cũng không biết có thể bảo vệ được Lâm Gia hay không.
Lannok nghe vậy cả kinh: “Mãnh thú? Không phải cũng là thú biến dị chứ?”
Dick lắc đầu, đôi lông mày nhíu lại: “Bọn chúng không giống mùi chúng tôi. Dewey nói trên người bọn quái vật kia tràn đầy mùi máu tươi, vô cũng nguy hiểm. Có cảm giác bọn chúng còn có sức mạnh lớn hơn cả tôi và Ngân Hổ.” Lannok nghe được thì hoảng sợ, sức lực còn mạnh hơn thủ lĩnh thú Dick vậy thì là cái loại nào? Hiện tai Dick và Ngân Hổ đều không có cách nào biến thành hình thú, chỉ còn lại nửa nhóm thú, e rằng sẽ khó mà chống lại, hơn nữa nhóm Roddy Elias kia đánh nhau liều mạng, trận chiến này không biết có bao nhiêu phần thắng.
Không đợi cho Lannok suy nghĩ, anh em báo săn đã phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh báo, anh vội lấy lại tinh thần cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh.
Những tia sáng cuối cùng của buổi chiều cũng dần biến mất, ánh trăng và những vì sao chiếu rọi màn đêm đen mịt mù, ánh trăng ảm đạm thỉnh thoảng bị mây che khuất. Gió đêm rét lạnh thổi qua những lùm cây tạo thành những âm thanh quỷ dị xen lẫn trong đêm đen.
Lâm Gia rùng mình một cái, kéo áo vào sát người, nghiêng người bám chặt trên lưng Laka. Chẳng hiểu tại sao, những bóng đen xung quanh un ùn kéo đến khiến cô nhớ lại ánh mắt tàn nhẫn nham hiểm của tên cướp cầm đầu đeo mặt nạ khi hắn cầm dao găm ném về phía cô….Bắp chân truyền đến đau nhói, vết thương chưa lành hẳn nhắc nhở cô rằng ngày đó thiếu chút nữa cô đã chết trong tay hắn.
Lannok lẳng lặng di chuyển đến bên cạnh Laka, nhét chiếc dao găm vào tay Lâm Gia. Anh không nói gì mà nắm chặt bàn tay hơi lạnh của cô, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô. Lòng bàn tay Lannok dày rộng, ngón tay thon dài có lực, bàn tay khô ráo ấm áp. Bỗng nhiên không hiểu sao chóp mũi Lâm Gia cay cay, trong lòng hoảng sợ.
Ngân Hổ nghe được động tĩnh quay đầu trừng mắt nhìn Lannok, đôi mắt tròn của hổ trong bóng đêm lóe lên ánh sáng màu xanh. Lannok phát hiện ra ánh mắt Ngân Hổ có mùi dấm chua, anh buông tay Lâm Gia ra, phát ra tiếng cười nhẹ. Lâm Gia thầm than lúc này mà Ngân Hổ còn ghen, đúng là thật ngây thơ.
Trong rừng sâu bỗng truyền đến một âm thanh rất nhỏ, như là tiếng lá cây nhảy múa khi gió thổi qua. Anh em báo săn trợn mắt xoay người nhảy về phía trước, hướng đến phía Bắc bụi cây thấp giọng rít gào, đôi răng nanh sắc nhọn chìa ra, tư thế sẵn sàng chiến đấu. Những quân nhân bên cạnh hít một hơi rồi nín thở, đi tìm chỗ ẩn nấp che chắn rồi nhanh chóng hướng họng súng về phía Bắc rừng cây.
Laka mang Lâm Gia đến trước cửa động, Ngân Hổ nửa đứng nửa ngồi bên cạnh, cơ thể căng cứng, đôi tai trên đỉnh đầu không ngừng chuyển động cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Lúc này sói Lier tuy chưa khôi phục hình thú nhưng thể đã hồi phục không ít. Anh tiến đến gần Dick trao đổi ánh mắt rồi lẳng lặng không tiếng động chui vào rừng cây, trong chớp mắt bóng dáng đã biến mất.
Một lát sau trong rừng đột nhiên truyền ra vài tiếng súng, vài tia sáng chợt lóe lên sau đó là tiếng người thét chói tai. Anh em báo săn lông mao đều dựng đứng, thấp giọng gầm thét một tiếng rồi tung người nhảy vào trong rừng. Mấy giây sau trong rừng vang lên tiếng súng, ánh lửa lóe lên, tiếng người thét thú gầm đan xen nghe thật kinh người. Lâm Gia biết nhóm nửa thú sẽ không giết con người, bọn họ chỉ làm những người đó bị thương nặng để biết khó mà rút lui.
Scott lập tức dẫn hơn mười mấy quân nhân lẻn vào rừng, không bao lâu tiếng súng trở nên dày đặc, hai bên giao chiến dữ dội.
Không lâu sau Lâm Gia bỗng nhiên nghe thấy tiếng gầm phẫn nộ của anh em báo săn, trong tiếng gầm còn kèm theo sự đau đớn. Ngay sau đó phía trên rừng cây phương Bắc bỗng phát ra âm thanh gãy vụn nhanh chóng truyền ra xa. Nhóm binh lính được cử ở lại giơ đèn pin lên chiếu sáng, đúng lúc này một gốc cây cổ thụ ầm ầm rồi đổ xuống, thân cây to lớn đè lên đỉnh đầu bọn họ, một tên lính không kịp chạy bị đè dưới gốc cây, đau đớn kêu la thảm thiết.
Timo trợn mắt, rống lên một tiếng giận dữ, đột nhiên nhảy lên đánh về phía không trung. Một bóng đen kèm theo gió mạnh từ trên không giáng xuống người Timo, bùn nhão cát đá theo đó bắn lên mọi người. Lâm Gia suýt chút nữa bị gió mạnh thổi tung, cát đá bay tung tóe làm cô không thể nào mở nổi mắt chỉ có thể túm chặt bộ lông trên người Laka.
Timo và bóng đen đang chính diện đánh nhau trên không trung, răng nhọn của mãnh thú cắn vào da thịt đối phương, đồng thời chính anh cũng bị móng vuốt của đối phương đánh ngã trên mặt đất, chân trước rắc một cái, dòng máu chảy ra.
Timo nhảy lùi lại trên mặt đất, rồi lại một lần nữa nhảy đến chỗ bóng đen. Con thú ngẩng đầu lên trời tránh được cú công kích của Timo. Thân thể quái thú to lớn hơn lại xòe ra đôi cánh rộng lớn, dường như to gấp đôi Timo, mỗi lần nó vỗ cánh là giống như có một trận cuồng phong càn quét qua.
Con quái thú tránh được cú bổ nhào của Timo, lùi lại ra sau kêu một tiếng thật to sau đó từ trên không trung thay đổi phương hướng rồi lao đến chỗ Laka.
Trên lưng Laka còn cõng Lâm Gia nên không dám liều mạng, không thể làm gì khác là quay đầu trở lại động. Thế nhưng con quái thú có tốc độ hơn người chỉ trong chớp mắt đã ở ngay sau lưng Laka.
Ngân Hổ vẫn luôn theo sát Laka không quan tâm đến việc mình còn yếu đã nhảy bổ vào người con quái thú. Hai bên cào cấu lẫn nhau, hình người của Ngân Hổ không thể không chế được con quái thú, bị nó quất một cái bay đi xa, thân thể nặng nề đập vào vách đá rồi rơi xuống mặt đất. Chỗ vách đá bị Ngân Hổ đập vào nứt ra, đá vụn rơi xuống người anh.
Lannok và binh lính giơ súng trường nhằm vào con quái thú, con quái thú kích động xòe đôi cánh rộng lớn của nó ra tránh né, lông vũ màu đen rụng xuống nhưng không cũng không tổn hại gì đến nó. Cơ thể của nó dường như cũng bị biến dạng trở nên rất khỏe mạnh, không hề sợ súng đạn.
Con quái thú ngẩng đầu gầm một tiếng, giang rộng đôi cánh giữa không trung, một lần nữa bổ nhào về phía Laka. Một chiếc đèn pin vừa lúc xoẹt qua người nó, cảnh vật trong nháy mắt liền thay đổi, Lâm Gia nhìn thấy khuôn mặt con quái thú kia dữ tợn như ác quỷ nhưng lại có phần giống hình người.
Dick xông vào hỗ trợ nhưng bị con quái thú hất văng ra ngoài, Timo không ngừng công kích con quái thú nhưng không hiểu tại sao nó đều tránh né. Con mãnh thú tựa như lấy Laka làm mục tiêu, vẫn dây dưa không thả. Laka vì lo cho Lâm Gia nên không thể chiến đấu với nó mà chỉ có thể tránh né. Anh không thể không chạy vào rừng cây, ý định lợi dụng cây cối để cản trở con quái thú.
Luôn ẩn nấp trong rừng chờ đợi thời cơ để hoạt động, rốt cuộc cũng đến lúc, Dạ Hoàng hạ lệnh nhóm cướp mai phục, dùng hỏa lực tấn công về phía Laka. Mãnh thú biến dị không hề sợ đạn chỉ sợ mỗi lửa. Cây cối xung quanh Laka rất nhanh đều bị nuốt vào biển lửa, anh bị buộc phải lùi lại phía sau.
Trong giây phút Laka xoay người, Lâm Gia bị một đôi cánh chim màu đen to lớn bao phủ, trên bả vai truyền đến đau nhức, sau đó đôi cánh đó mang cô từ trên lưng Laka dời đi, bay lên không trung. Laka điên cuồng nhảy lên, cắn vào một chiếc móng vuốt của con quái vật cố gắng kéo nó về mặt đất.
Con mãnh thú cũng bị kích động nên điên cuồng đập cánh, một bên cánh vẫn chém giết với Laka, bên kia lại càng quắp chặt lấy Lâm Gia, làm cô đau đớn không nhịn được kêu lên thảm thiết. Sức lực Laka không phục hồi nhanh như con quái thú, trên người nhanh chóng xuất hiện những vết thương nhưng anh vẫn không chịu nhả, chỉ sợ nếu buông ra Lâm Gia sẽ bị con quái thú đem đi mất. Con quái thú thấy Timo và anh em báo săn đi đến thì càng nổi điên, nó liều mình chặt đứt đôi cánh, máu đỏ bắn tung tóe lên mặt Lâm Gia khiến cô buồn nôn, không thể thở nổi.
Con quái vật quắp lấy Lâm Gia tung cánh bay nhanh lên trời, tiếng gào thét hòa vào tiếng gió khiến người kinh sợ. Những sợi tóc lòa xòa quất vào mặt Lâm Gia, gió lạnh như dao quất vào như lóc thịt lóc xương cô, khiến máu tươi trên bả vai không ngừng chảy ra, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
Lâm Gia chỉ thấy như có một tảng đá đè nặng trong ngực mình cố gắng cũng không thể phát ra được âm thanh nào, trước khi trở nên mất chi giác trong đầu co chỉ còn một ý niệm chính là không thể chết, không thế chết được dù thế nào chăng nữa cô cũng phải sống sót…
******
Corey ở trong hành lang nghe thấy tiếng mắng phẫn nộ truyền ra từ phòng bệnh của Cain.
“Các người mau bảo Kiều An đến đây cho tôi! Tôi nhất định phải đánh chết hắn ta! Tên khốn khiếp này dám bỏ Lâm Gia lại, hắn ta làm quân nhân nhiều năm như vậy đều là ăn phân hay sao?” Cain quát xong dường như làm ảnh hưởng đến vết thương, kéo đến một trận ho dữ dội.
Có tiếng người nói: “Thiếu tá Cain, ngài đừng lộn xộn, nếu không vết thương lại vỡ ra….”
“Anh còn đứng đó làm gì? Còn không bắt tên kia đến đây cho tôi! Nếu anh không dám đi tôi sẽ đi tìm hắn, tôi không thể không đánh chết hắn!” Cain vừa ho vừa quát to.
Corey nhíu nhíu mày, đẩy cửa nghiêm nghị nhìn Cain: “Cain, cậu im lặng dưỡng thương cho mình! Cậu xem lại bộ dạng cậu lúc này đi, một con kiến cũng không giết được còn muốn đánh ai?”
Cain bị Corey mắng một trận, chỉ đành câm miệng, nhưng vẫn không nhịn được phẫn uất mắng: “Tên Kiều An tự tiện rời khỏi lộ trình của quân đoàn, khẳng định trong lòng hắn ta có quỷ kế.”
Nghe Cain nói như vậy anh bỗng ngẩn ra, trong lòng bỗng thấy bất an. Kì thật khi Kiều An tự tiện thay đổi lộ trình rút lui, anh đã mơ hồ thấy có gì đó không thích hợp. Có thể sau khi anh bị Kiều An ‘không cẩn thận’ làm cho hôn mê, không thể tận mắt nhìn thấy quá trình Lâm Gia gặp nạn.
Nói cách khác, Kiều An không chỉ là thượng cấp, hắn ta còn là trưởng bối, được mọi người sùng kính, là tấm gương của quân nhân. Quân đội nhiều lần giao đấu với bọn giặc cướp, thương vong nghiêm trọng, những quân đoàn, chiến hữu của hắn cũng tham gia hoặc chết hoặc bị thương nặng, ngay cả bạn tốt nhất của hắn Heyly cũng bị thương thiếu chút nữa hy sinh. Nếu Kiều an thật sự cấu kết cũng với bọn giặc cướp, vậy kiều An chính là phản đồ, là hung thủ hại chết các chiến hữu. Chuyện này làm sao anh có thể chấp nhận nổi………
Mí mắt Doug không ngừng máy, anh yếu ớt thay Kiều An biện hộ ; “ Thượng tá Kiều An …Anh ấy tuyệt đối không phải là phản đồ, anh ấy sẽ không phải…”
Corey nháy mắt với Cain, Cain hừ lạnh một cái.
“ Thượng Tá Kiều An đang được điều tra, chuyện này rất nhanh sẽ có kết quả. Nếu anh ta thật sự trong sạch, thì sẽ không ai làm gì anh ta cả.” Corey nghĩ một đằng nói một nẻo trấn an.
Doug cúi đầu, hai bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại đến mu bàn tay nổi gân xanh, môi dưới cũng cắn chặt không lên tiếng. Corey nói chuyện với Cain một lúc, Doug vẫn ngồi bên cạnh nhưng trầm mặc không lên tiếng.
Corey nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện vài cái máy quay trộm. Thế nhưng những gì cần nói vẫn cứ phải nói, với lại chuyện khu C8 là chuyện của bọn họ có gì lại không nói được: “Khu C8 vừa lấy hết vũ khí của chúng ta, xe bọc thép và xe tăng bị bọn họ đưa về gara quân độ, Tướng quân Đan Phật Nhĩ nói chúng ta đa phần bị thương, xe và vũ khí cũng bị hao tồn nghiêm trọng. Cho nên trong lúc quân đoàn nghỉ ngơi hồi phục bọn họ sẽ giúp chúng ta sửa chữa xe bọc thép và trang bị vũ khí mới, chờ chúng ta rời đi sẽ trả lại.”
Cain chửi tục một tiếng: “ Bọn C8 cứt chó! Ai mà chẳng biết làm quân nhân súng không được rời thân, bọn chúng giở thủ đoạn này chính là để gây khó dễ cho chúng ta, bọn chúng đều ăn cứt hết sao!”
Corey vỗ vai anh: “ Mình còn có việc phải đi làm trước cậu hãy cố gắng dưỡng thương.” Cain hiểu ý anh, thu lại nắm đấm cho tay vào trong chăn.
Corey đi rồi, Cain cũng tìm một lý do đuổi Doug đi, rúc vào trong chăn xem tờ giấy Corey đưa. Xem xong mẩu giấy anh liền khiếp sợ, anh lặng lẽ vo mẩu giấy rồi nuốt xuống bụng. (eo ơi @@)
******
Minh Uy và Kiều Trì một trước một sau đi ra khỏi phòng giam lỏng Devic, trên mặt vẫn còn vẻ kinh sợ. Minh Uy lấy cái mũ xuống, móc khăn tay lau mồ hôi trên trán, cười nhạo nói: “ Con người lại muốn thú hóa, tôi thấy đây là thoái hóa, đúng là một sự sỉ nhục của loài người! Chả trách lúc ở York, Hoffman giấu giếm không chịu nói cho tôi biết. Nếu không bộ dạng người không ra người thú không ra thú này đúng là dọa người.”
Kiều Trì liếc nhìn Minh Uy, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, nhưng trên mặt vẫn khéo léo duy trì mỉm cười: “Quân nhân hóa thú có giá trị nghiên cứu không thua kém gì mãnh thú dị biến đâu. Nửa thú Tatu kia được phòng thủ rất kĩ, chúng ta không có biện pháp để giam giữ nó, nhưng Devic lại khác, hắn lại là một quân nhân có dấu hiệu thú hóa. Tướng quân sẽ có biện pháp để cho bộ chỉ huy đồng ý với đề nghị của ông ấy, để Devic ở lại khu chữa bệnh của khu C8 để tiến hành quan sát. Thượng tá Hoffman đã nghiên cứu các biểu hiện trong báo cáo, sau khi Devic hóa thú trong cơ thể có sinh ra một loại kháng thể với virut Zombie, thể lực cũng trở nên rất mạnh. Nếu như ttrong tương lai Devic có thể hoàn toàn miễn dịch với Virut Zombie thì sẽ rất có hiệu quả đối với những người khác….”Kiều Trì ngừng nói chuyện, nhếch miệng với Minh Uy.
Minh Uy phản ứng rất nhanh, lúng túng cười rồi gật gật đầu: “ Tướng quân quả nhiên là biết nhìn xa trông rộng, tôi đúng là không thể nào theo kịp được.” còn chưa nói xong đã thấy Hofman dẫn theo hai người phán quan đi về phía bọn họ.
Minh Uy lập tức thay đổi vẻ mặt nghiêm túc thường ngày, cau mày nhanh chân đi đến, không khách khí hỏi: “Thượng tá Hoffman. Ngài đến đây làm gì? Không có sự đồng ý của tướng quân, bất kì ai cũng không được tự tiện đến đây.”
Hoffman dừng chân, thong dong nói: “Thượng tá Minh uy, tôi vừa được tướng quân Đan Phật Nhĩ cho phép trong lúc quân đoàn C8 dừng lại, mỗi ngày có thể kiểm tra thân thể thiếu tá Devic một lần. Nếu ông có ý kiến gì có thể nói với tướng quân.”
Minh Uy đen mặt hừ một tiếng, bất đắc dĩ tránh đường.
Ngân Hổ chỉ cảm thấy có một loại tư vị chua sót không kể siết tràn ngập trong ngực, cái đuôi cuốn lấy vòng eo Lâm Gia, ấn cô gắt gao ở trong ngực. Anh mãnh liệt hôn Lâm Gia, trúc trắc trằn trọc vài cái sau đó dừng lại động tác.
Trong đầu anh trống rỗng, căn bản không biết kế tiếp nên làm như thế nào.
Cảm giác được Lâm Gia bắt đầu đẩy mình ra, trong đầu Ngân Hổ bỗng nhiên có tia sáng chợt lóe, đúng rồi! Không phải Cain đã cho anh xem qua phim học tập kỹ thuật X sao? Trong phim còn có hình ảnh hôn môi giống cái a! Anh vội vàng siết chặt cánh tay, lại lần nữa không hề có quy tắc liếm mút môi cô.
Ngân Hổ cố gắng hồi tưởng lại hình ảnh trong " bài giáo dục vỡ lòng của Cain ". Ừm, đầu tiên giống đực ôm lấy giống cái, miệng dán miệng hai cái đầu xoay tới xoay lui. Tiếp theo, giống đực há miệng vươn đầu lưỡi liếm miệng giống cái, đầu lưỡi tiến vào bên trong miệng giống cái liếm mút. Giống cái nhắm đôi mắt cười rất vui vẻ, cũng hé miệng vươn đầu lưỡi cùng giống đực dây dưa, hai người môi lưỡi quấn quanh, sau đó...
Ngân Hổ nghĩ đến đây, cả người nóng lên, mạnh mở đôi mắt, khẩn trương nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc của Lâm Gia. Anh bắt chước động tác của giống đực như bộ phim trong trí nhớ, há miệng thử vươn đầu lưỡi liếm một vòng cánh môi khẽ nhếch của Lâm Gia, sau đó nhanh chóng tiến đi vào, vụng về đảo qua hàm răng tuyết trắng của cô.
Lâm Gia bị Ngân Hổ hôn có chút muốn xỉu, khi đầu lưỡi Ngân Hổ đảo qua hàm trên mẫn cảm của cô, cô không khỏi đánh một cái run run, hai tròng mắt khẽ nhếch hoàn toàn mở ra, cuối cùng lấy lại tinh thần.
Cô nhìn đôi mắt xanh khẩn trương đến có xu hướng biến thành mắt gà chọi (ko rõ mắt ra sao?) của Ngân Hổ, một cái nhịn không được, thập phần sát phong cảnh phì cười lên tiếng, một tiếng cười này ra khỏi miệng liền không thể vãn hồi.
Những hình ảnh xinh đẹp trong đầu Ngân Hổ đều bị tiếng cười của Lâm Gia đánh dập nát, anh nghẹn họng nhìn trân trối Lâm Gia đang ở trong ngực anh cười đến run rẩy hết cả người hai má ửng đỏ, lỗ tai và cái đuôi chậm rãi rũ xuống, mày rậm nhíu vào một chỗ, trong mắt tràn đầy ủy khuất.
Ngân Hổ hơi giận dỗi, đang muốn buông Lâm Gia ra, quay đầu thoáng nhìn Lannok đang ôm ngực nhíu mày tựa tiếu phi tiếu bễ nghễ nhìn mình, giống như đang chờ anh mất mặt trước Lâm Gia, lỗ tai nhất thời dựng thẳng, e thẹn phiền muộn mặt đỏ lên.
Chẳng lẽ là làm sai chỗ nào sao? Anh hoàn toàn là dựa theo nội dung " phim dạy X " mà làm nha. Không thể!Tuyệt đối không thể để cho tên giống đực lông đỏ này xem thường anh!
Ngân Hổ không phục nhếch miệng ừng ực vài tiếng, tay phải nắm lấy eo Lâm Gia, lòng bàn tay trái nâng mặt cô lên, để cho cô nhìn thẳng vào anh. Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Gia, Ngân Hổ thở phì phì lại che kín môi cô, đầu lưỡi cường thế cạy hàm răng cô ra, tìm được cái lưỡi mềm ướt của cô dây dưa khiêu khích.
Đầu lưỡi truyền đến đau đớn rất nhỏ, bị xước mang rô trên đầu lưỡi Ngân Hổ lướt qua một cái, Lâm Gia không khỏi rên lên tiếng.
Trong miệng Ngân Hổ nếm được mùi máu tươi, lỗ tai run lên, cuống quít buông môi Lâm Gia ra, thật cẩn thận nâng mặt Lâm Gia lên, run giọng nói: "Gia, đau sao? Thật xin lỗi, để Hổ... Nhìn xem."
"Không sao, không có gì nghiêm trọng..." Lâm Gia che miệng, nuốt xuống máu đang tràn ra từ đầu lưỡi, thấy Ngân Hổ khẩn trương lại đáng thương nhìn mình, tim liền mềm nhũn, không đành lòng trách cứ anh.
Ngân Hổ ừng ực ôm cô nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt tự trách và ảo não, cũng không dám tiếp tục hôn cô.
Lâm Gia nhìn chằm chằm mắt xanh của Ngân Hổ một hồi, nhịn không được hỏi: "Ngân Hổ, sao anh học được... Làm như vậy?"
Đôi mắt Ngân Hổ run lên, chột dạ rũ mi mắt xuống. Anh nắm nắm tóc, lén liếc nhìn Lâm Gia một cái, sau đó nâng tay lên khoa tay múa chân thành thật khai báo: "Cain cho Hổ và Tu xem... phim, nói là học tập... kỹ thuật X trong đó thì có thể giúp... Chúng ta theo đuổi Gia làm phối ngẫu. Trong phim... Giống đực đè giống cái xuống... Cắn miệng, sau đó sờ chỗ đó của giống cái..." Nói xong ánh mắt rơi đến trên vú cao ngất mà Lâm Gia đang lấy tay che lại, mở to mắt nuốt nước miếng một cái.
"Ngừng! Đừng nói nữa!" Lâm Gia vẻ mặt hắc tuyến kêu lên, sau đó căm giận cắn răng. Cain thế nhưng cho Ngân Hổ và Tatu xem phim sex! Anh ta muốn làm thì thôi đi! Tại sao còn dạy Ngân Hổ và Tatu thành sắc lang giống mình chứ?!
Cain vạn vạn không ngờ rằng Ngân Hổ căn bản không nhớ rõ anh dặn dò, cứ như thế bán đứng anh. Anh phí biết bao tâm tư để xây dựng hình tượng tốt trong cảm nhận của Lâm Gia nay liền nháy mắt sụp đổ, lại biến trở về hình tượng háo sắc, thô lỗ, lưu manh.
Ngực Lâm Gia toát ra mồ hôi lạnh, may mắn bản tính Ngân Hổ đơn thuần, cũng không có thực hiện y như trong phim X đó chiếu, ngay từ đầu liền đẩy mình xuống XO! Đúng là nguy hiểm thật!
Cô nâng tay gõ ót Ngân Hổ một cái, nghiêm mặt trách mắng: "Về sau không cho phép xem mấy thứ bậy bạ đó, có biết không? Bằng không, em sẽ không quan tâm anh nữa!"
Mặt Ngân Hổ đỏ lên, một phen ôm lấy Lâm Gia, đầu dùng sức gật như gà mổ thóc, lắp bắp nhận lỗi: "Sẽ không... xem! Hổ hư! Gia... Đừng không quan tâm Hổ!"
Bụi cỏ vừa động, kình phong đập vào mặt. Timo cõng Laka xông tới, phía sau còn có anh em báo săn tối hôm qua đi tuần tra trong núi chạy theo.
Laka từ trên lưng Timo nhảy xuống, nhìn thấy Ngân Hổ hình người liền rất cao hứng. Ngân Hổ thoát khỏi hình thái ấu thú biến trở về hình người có nghĩa anh đã thuận lợi tiến vào một giai đoạn dị biến khác, trên con đường tiến hóa hoàn toàn đã rảo bước tiến lên một bước.
Timo và anh em báo săn là lần đầu nhìn thấy Ngân Hổ hình người nên hai báo con có phần hơi sợ Ngân Hổ, không dám quá thân cận. Timo đi đến, tò mò đi quanh Ngân Hổ, hít hít cái mũi ngửi mùi trên thân thể anh.
"Hắc, các đồng chí à! Chúng ta cần phải trở về thôi. Nếu đám gia hỏa kia tỉnh lại không nhìn thấy Lâm Gia tìm đến đây thì liền phiền toái." Lannok nhặt quần áo Lâm Gia lên đưa tới, nửa đùa nửa thật nói.
Lâm Gia vội gọi Ngân Hổ buông tay, nhận quần áo chuẩn bị mặc vào, nếu còn chờ nữa thì sợ là thật sẽ có người tìm đến, cô cũng không muốn bị càng nhiều người "Quan sát" thân thể.
Ngân Hổ buông cánh tay ra một chút, thân thể trơn bóng không mảnh vải của Lâm Gia hoàn toàn lộ ra trước mặt bọn Laka. Đôi mắt đám thú thú đột nhiên mở to, ánh mắt sáng kinh người, cái đuôi kích động nhếch lên, mũi thở cấp tốc kích động, trong cổ họng liên tiếp phát ra tiếng ừng ực vang dội.
Lâm Gia nhận thấy được tầm mắt nóng rực nhóm nửa thú, liền vội vàng mặc xong quần áo, cố gắng trấn định xua tay cười nói: "Trở về thôi, em đói bụng lắm rồi."
Laka cấp tốc thở hào hển, lồng ngực như có đoàn lửa thiêu đốt, máu toàn thân sôi trào, đôi mắt vàng nhạt không ngừng co rút lại, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, lồng ngực dày rộng không ngừng phập phồng, anh ở hình người lại là lần đầu nhìn thấy Lâm Gia trần truồng, phản ứng trực tiếp mãnh liệt hơn nhiều so với bọn Timo hình thú.
Laka chỉ cảm thấy luồn nhiệt nóng cấp tốc hội tụ xuống dưới, dưới bụng lại truyền đến cảm giác buộc chặt phiền lòng kia. Anh cúi đầu xem, giữa hai chân quả nhiên lại lần nữa nổi lên lều trại to lớn, đỉnh đầu còn phá quần lót mà ra, lộ ra diện mạo đỏ tím dữ tợn.
Laka buồn rầu ôm lấy đầu, vẻ mặt cầu xin ngao gọi: "Lại sưng lên... Làm sao bây giờ?" Timo và anh em báo săn vây đến đây, tất cả đều rất lo lắng nhìn nơi đó của Laka, trên mặt tràn ngập đồng tình.
Ngân Hổ liếc nhìn Laka một cái, lại cúi đầu xem xét nơi đó của mình, lập tức hút một ngụm khí lạnh. Vẻ mặt anh đau khổ chỉ vào lều trại, khẩn trương hỏi Lâm Gia: "Nơi này của Hổ... Cũng sưng lên, làm sao bây giờ?"
Lâm Gia vô cùng đau đầu vỗ trán, lặng lẽ trừng mắt nhìn tên đầu sỏ Lannok đang đứng một bên ôm bụng dùng sức nén cười. Tất cả đều là tại anh! Lừa đám thú thú ngây thơ này làm gì?!
Lannok bị Lâm Gia trừng, tâm đùa giỡn lại trỗi dậy, tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu: "Ai nha, Ngân Hổ bị sưng quá lợi hại, chỉ có thể nặn —mủ tiêu sưng. Nha, nặn như vậy, có thể hay không a?" Anh nâng tay làm một cái tư thế tuốt ống.
"Thượng tá Lannok! Làm ơn đi anh đừng có nói hưu nói vượn nữa!" Lâm Gia đỏ mặt hét. Phương thức Lannok trêu cợt nhóm thú thú ngây thơ càng lúc càng đáng khinh, cô thật sự không có cách gì tiếp tục nhẫn nại!
Lannok ha ha cười lớn, giơ hai tay lên tỏ vẻ không quấy rối nữa.
Ngân Hổ chớp đôi mắt, bỗng nhiên kéo tay phải Lâm Gia ấn xuống dưới thân. Lâm Gia mặt mày choáng váng, còn chưa kịp phản ứng thì đầu ngón tay đã đụng tới căn lửa nóng cứng rắn như sắt kia. Cô bị nóng liền bối rối rút tay, tiếc rằng lại bị Ngân Hổ giơ tay bắt được ngay, không có cách tránh thoát, ngược lại càng bị anh dùng sức nắm chặt ấn xuống.
Thân thể Ngân Hổ mạnh mẽ run lên, nhịn không được rên rỉ lên tiếng, trên mặt hiện ra biểu tình như thống khổ lại như vui thích.
Lần này Lannok cười không nổi nữa, ngực buồn bực khó chịu. Anh trêu chọc Ngân Hổ tự mình tuốt ống, lại không thể tưởng được tên thú này cư nhiên còn có thể suy một ra ba tìm Lâm Gia hỗ trợ vuốt, quả thực... Hâm mộ chết anh!
Lâm Gia bối rối không biết làm sao, chỉ đành phải vươn tay trái dùng sức nhéo gò má Ngân Hổ: "Ngân Hổ! Anh mau buông tay, nếu không em sẽ tức giận!"
"Gia đừng... Tức giận..." Ngân Hổ cuống quít buông tay ôm lấy Lâm Gia, cằm đặt trên đỉnh đầu cô lấy lòng cọ xát, cái đuôi bò lên vòng eo Lâm Gia nhẹ nhàng vuốt ve.
Lâm Gia thở dài nhẹ nhõm một hơi, nâng tay sờ sờ lỗ tai đầy lông của Ngân Hổ, chống lại cặp mắt xanh trong suốt của anh, trái tim bỗng nhiên rung động. Trong lúc rung động cô nhẹ kiễng chân, nâng mặt Ngân Hổ, hôn lên cằm của anh một cái.
Đôi mắt màu lam của Ngân Hổ nhất thời sáng lấp lánh, lồng ngực dồn dập phập phồng, lửa nóng dưới bụng lại căng cứng đau đớn. Anh cúi đầu xem, vật kia căng còn muốn thô hơn cánh tay Lâm Gia, phía trên lộ ra mạch máu, còn nhẹ nhàng rung động, gấp đến độ không biết làm sao: "Càng... Sưng lên, làm sao bây giờ?"
Bọn Laka và Timo nhìn thấy Lâm Gia hôn Ngân Hổ, tất cả ánh mắt đều tập trung trên người bọn họ như kim châm.
Lâm Gia thầm mắng mình khống chế tâm tình không tốt, vội xấu hổ trấn an: "Đừng lo lắng, đây không phải "Sưng". Chỉ cần qua chốc lát hoặc là ngâm nước lạnh một chút là được."
"Đúng! Ngâm ở trong nước một chút... Sẽ tiêu sưng!" Laka xông đến đây, kéo Ngân Hổ nhảy vào trong hồ. Ùm ùm hai tiếng, nước văng tung toé ra ngoài, tưới cho đám thú thú toàn thân ướt nhẹp.
Ngân Hổ dẫn đầu từ trong nước đứng lên, nước theo đường cong thân thể chảy xuống, hoà vào mực nước trong hồ chỉ vừa cao đến dưới bụng anh.
Da thịt màu đồng cổ ánh ra thuỷ quang trong suốt, đường cong cơ thể có vẻ càng thêm gợi cảm rõ ràng, tóc dài màu bạc dính những giọt nước óng ánh, mềm mại dán trên người anh.
Ngân Hổ theo thói quen lắc đầu và thân thể dùng sức giũ nước, còn chưa có vẫy được hai cái thì nước hồ phía sau bỗng nhiên nhấc lên tầng tầng sóng nước. Nước hồ tăng vọt mãnh liệt tràn ra, một cái đầu kim hổ thật lớn xuất hiện ở phía sau anh, thân thể cao lớn gần như chiếm hết toàn bộ hồ nước khiến cho anh không thể không nhảy ra khỏi đó.
Laka đột nhiên biến trở về hình thú liền khôi phục thể lực, hiển nhiên anh vẫn thích bộ dạng hình thú hơn, đôi mắt vàng nhạt tràn đầy vui sướng, hưng phấn mà rống to một tiếng rồi mới nhảy lên bờ.
Lâm Gia lần lượt sờ sờ đầu của mấy thú thú to lớn, cười nói: "Chúng ta trở về đi, Dick nhất định đã chờ chúng ta từ nãy đến giờ."
Anh em báo săn vừa nghe vậy liền xoay người chạy vào trong rừng. Rất nhanh bọn họ đã chạy trở về, trong miệng mỗi thú còn ngậm một cái bào hươu. Thì ra tối hôm qua hai người bọn họ là trong lúc canh gác cánh rừng xung quanh mà thuận tiện bắt con mồi, ban đêm bọn họ ngậm con mồi giấu trên táng cây, đợi trời sáng lại lấy xuống cho mọi người ăn.
Lúc trở lại sơn động, nhóm quân nhân đã sớm thức dậy, đang nhóm lửa nấu nước làm điểm tâm.
Dick mặc quần quân đội mà Scott tìm cho anh, mặt không chút thay đổi ngồi ở cửa động, đôi mắt nhìn chằm chằm xâu lạp xưởng treo trên đống lửa trước mặt, thỉnh thoảng lại ném một cây củi đốt vào trong đống lửa.
Sói nhỏ Lier ngồi xổm bên cạnh anh, một đôi mắt sói xanh biếc bất an trộm ngắm Dick, vẻ mặt có chút khẩn trương. Thủ lĩnh Dick quanh thân phát ra khí áp suất thấp làm cho sói nhỏ có cảm giác áp lực rất lớn, căn bản không dám loạn đi xung quanh.
Dick thỉnh thoảng rướn cổ lên nhìn xung quanh cánh rừng phía nam, mãi đến khi Lâm Gia cưỡi trên lưng kim hổ xuất hiện trong tầm nhìn của anh thì thần sắc hậm hực lập tức tiêu tán, vui vẻ đứng lên.
Sói nhỏ Lier vừa lao ra hai bước liền dừng lại, sợ hãi quay đầu nhìn thoáng qua Dick, thấy anh gật đầu mới dám vung đuôi chạy về phía Lâm Gia. Ngân Hổ luôn đứng phía sau Laka liền nhảy ra, giành trước một bước ôm Lâm Gia vào trong ngực, nhe răng gầm gừ với Lier đang chạy tới, không cho phép hắn đụng Lâm Gia.
Dick xem ở trong mắt, không khỏi nhíu mày, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt. Hổ tộc thích độc lai độc vãng, hổ đực đối giống cái có dục vọng giữ lấy mãnh liệt, không giống như sư tử có thể cùng anh em hoặc đồng bọn thân thiết chia sẻ giống cái. Kim hổ Laka tính tình ôn hòa, sau khi tiến hóa thành nửa thú, tính tình lại càng thêm đôn hậu, thiên tính của loài hổ thừa lại không còn bao nhiêu. Nhưng Ngân Hổ thì khác, anh mặc dù tiến hóa thành nửa thú nhưng thú tính vẫn rất mạnh như cũ. Anh đối với Lâm Gia có dục vọng giữ lấy rất mạnh, chỉ sợ sẽ khiến cho nhóm mãnh thú dị biến nội chiến, mang đến nguy hiểm cho Lâm Gia.
"Ngân Hổ! Không được hung dữ với đồng bạn như vậy!" Lâm Gia kịp thời vỗ trán Ngân Hổ một cái, cô và Dick có suy nghĩ giống nhau, nhóm mãnh thú dị biến nếu không đoàn kết thì căn bản không có cách gì có thể tiếp tục sinh tồn, tính khí nóng nảy này của Ngân Hổ cũng không phải là tốt.
Ngân Hổ giả vờ ngao một tiếng, bắt lấy tay Lâm Gia liếm liếm. Anh ngẩng đầu vừa lúc chạm phải ánh mắt Dick, phát hiện ánh sáng trong mắt Dick không tốt, anh liền khiêu khích nhướn mày, nhếch miệng cười.
Mi tâm Dick nhăn càng chặt. Tuổi anh lớn hơn Ngân Hổ không nhiều, nhưng trước khi Ngân Hổ còn chưa có biến thành nửa thú thì anh đã trở thành thủ lĩnh của đàn mãnh thú dị biến rồi. Vậy mà Ngân Hổ vừa biến thành nửa thú liền khiêu khích uy tín làm thú đầu đàn của anh, không nhìn mệnh lệnh của anh, bướng bỉnh ở lại bên cạnh Lâm Gia không chịu rời khỏi, mà bây giờ Ngân Hổ lại bày ra tư thế tranh đoạt chức thủ lĩnh với anh.
Nếu như cho Ngân Hổ trở thành thủ lĩnh thì Ngân Hổ tuyệt đối sẽ không chia sẻ Lâm Gia với các nửa thú khác, từ đó phần lớn nhóm mãnh thú dị biến đều xem Lâm Gia là bạn đời sẽ rất có khả năng bởi vậy mà sụp đổ. Một khi tách ra, bọn họ sẽ bị đám zombie giết chết hoặc là bị con người bụng dạ khó lường bắt nhốt.
Dick không nhìn Ngân Hổ nữa, dời ánh mắt về phía Lâm Gia trong ngực Ngân Hổ, lộ ra nụ cười ấm áp.
Lâm Gia đương nhiên phát hiện sư tử và hổ đang mờ ám tranh đấu, cô có chút không biết làm sao thở dài. Muốn giải quyết việc này không phải chỉ nói vài ba câu là xong, cô là cần thời gian.
Màn đêm buông xuống, một đội hơn mười chiếc xe thiết giáp hạng nặng màu đen phi nhanh qua giữa khe núi, từng chiếc nối đuôi nhau nhấp nhô lên xuống.
Trên chiếc xe thiết giáp dẫn đầu, một người đàn ông cao lớn mặc quân phục màu xám ôm súng trường ngồi trên ghế lái phụ, cái mũ trên đầu hắn được kéo xuống rất thấp, cả khuôn mặt đeo mặt nạ chỉ lộ ra một đôi đôi mắt đen tuyền thâm thúy, phù hiệu Phi Ưng bằng bạc trên tay áo trái lóng lánh ra ánh sáng lạnh lẽo, vô cùng chói mắt.
Người đàn ông nhìn chằm chằm mảng rừng cây to lớn dần xuất hiện ở phía trước, tay trái lặng lẽ xoa vai phải. Trên vai truyền đến đau đớn làm cho hắn lại lần nữa nhớ tới một màn Lâm Gia nổ súng bắn trúng vai phải của hắn, ánh mắt đột nhiên trở nên âm chí ngoan lệ ().
(): hung ác nham hiểm ngoan độc tàn bạo.
"Cô ta..." Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm hận. Hắn muốn giết người phụ nữ chết tiệt này! Không, như vậy thì quá tiện nghi cho cô ta, hắn muốn bắt nhốt người phụ nữ này, làm cho cô ta sống không bằng chết!