Sắc trời dần tối, chớp mắt một cái đã đến hoàng hôn, con Kim Điêu quắp một con lợn rừng bay về huyệt động. Sau khi ném con mồi xuống, hắn nằm sấp trên mặt đất, quay đầu lại dùng chiếc mỏ nhọn của mình chọc chọc vào lưng Lâm Gia đang ôm lấy cổ hắn, thấy cô không nhúc nhích gì, lại kêu nhỏ một tiếng.
Lâm Gia giật giật cơ thể, mắt bị một luồng gió thổi vào làm cho khô khốc, cô ngẩng đầu liếc con Kim Điêu, buông chặt túm lông trong bàn tay, từ từ ngồi dậy, vì nằm như vậy quá lâu nên cổ có chút cứng nhắc. Đã nằm mấy tiếng đồng hồ trên cổ con Kim Điêu, nhìn thấy hắn bay lượn trên không trung săn bắt con mồi, Lâm Gia cảm thấy tay chân mình đã tê cứng đến mức không còn là của mình.
Con Kim Điêu vẫn kiên nhẫn chờ cô, thấy vẻ mặt của cô đã dễ chịu hơn nhiều mới ngậm cổ áo cô thả nhẹ cô trên mặt đất. Hắn đẩy con mồi đến trước gót chân Lâm Gia, kêu lên vài tiếng rồi nghẹo đầu chớp đôi mắt to tròn nhìn cô đầy mong đợi.
Lâm Gia rất nhanh đã hiểu ý hắn, đây chính là đang thúc giục cô ăn. Nhưng mà….Chẳng lẽ muốn cô ăn sống như vậy?
Lâm Gia nhìn lướt qua con lợn rừng đầu đanh chảy máu đầm đìa, mùi máu tươi và mùi dã thú xông thẳng vào mũi, làm cô thiếu chút nữa nôn hết những cái trong bụng ra, vội cau mày lùi lại phía sau. Con Kim Điêu này không phải nửa thú hay sao? Ngân Hổ và Dick sau khi đã biến thành nửa thú cũng không đụng đến thịt sống nữa nhưng sao hắn lại vậy?
Kim Điêu thấy cô bất động nhìn con mồi, lại dùng miệng chạm nhẹ vào cánh tay cô rồi chỉ chỉ vào con heo rừng nhỏ, trong cổ họng phát ra âm thanh nho nhỏ như đang thúc giục.
Lâm Gia không đành lòng phụ ý tốt của con Kim Điêu, thở dài bò dậy, lấy lại tình thần tìm trong sơn động xem có cái gì có thể đốt lửa được không?
Con Kim Điêu không rõ mục đích của cô nên đứng nhìn, đợi trong chốc lát lại thấy cô đi đi lại lại nhưng lại không đụng đến con mồi trong mắt dần dâng lên tức giận và ủy khuất.
Lâm Gia tìm nửa ngày mới tìm được góp nhặt được một ít cỏ khô và vài nhánh cây, nhưng lại đang phân vân không biết làm thế nào mới có thể đốt chúng, bỗng nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng kêu cao vút, bị dọa cho sợ hãi buông lỏng hai tay, cỏ khô và cành cây rơi đầy xuống chân.
Cô còn chưa kịp quay đầu lại đã bị ngậm ở phía sau cổ áo, cả người bị con Kim Điêu nhấc lên rồi ném xuống trước mặt con mồi.
Con Kim Điêu buông miệng ra, mở cánh giam cô bên trong làm cô không thể nào thoát ra được, rồi lại cúi đầu mổ con lợn rừng. Chiếc mỏ chim sắc bén chẳng mấy chốc đã mổ bụng con mồi, toàn bộ nội tạng của nó được vất qua một bên, thịt tươi mềm mại hai bên bụng được kéo xuống, móng vuốt của hắn lại đè lấy cục thịt, xé thành nhiều miếng nhỏ, tha đến bên miệng Lâm Gia.
Lúc này đầu óc Lâm Gia đang vô cùng hỗn loạn, mùi tanh tưởi của thịt xông đến, hô hấp của cô lập tức bị hãm lại, khó chịu lấy tay che miệng một bàn tay khác đẩy chiếc miệng con Kim Điêu ra ngoài.
Con Kim Điêu thấy cô cự tuyệt việc ăn cơm, chiếc miệng còn dính máu nhất quyết hướng đến trước mặt cô, phát ra âm thanh thúc giục. Lâm Gia lại càng ghê tởm hơn, ra sức giãy giụa muốn thoát, nhưng lại bị cánh con Kim Điêu giữ lại bất đắc dĩ không thể nhúc nhích được nửa phân.
“Ta không ăn….Ngô!” Lâm Gia không thể làm gì khác là lớn tiếng kháng nghị, ai ngờ vừa há miệng lạ bị con Kim Điêu nhân cơ hội nhét thịt vào.
Hương vị ghê tởm tràn ngập khoang miệng, dạ dày Lâm Gia cuộn lên, nước chua xông thẳng vào cổ họng, cô không nhịn được nữa nôn ra, ói đến khi mặt đỏ tai hồng thần trí mơ màng, đầu óc giống như muốn nổ tung, đến khi cả nước cũng không còn thì vẫn còn nôn khan. Kì thật bởi vì cô đã lâu chưa ăn gì, cũng không có cái gì để nôn ra, nhưng lại có cảm giác mình đang nôn ra cả dạ dày.
Kim Điêu bị cô làm cho ngây người, chiếc mỏ nhọn mở rộng, lông chim trên cổ dựng chổng ngược, đôi mắt đen trừng lớn, toàn bô cơ thể cũng hóa đá. Cho đến khi Lâm Gia bình phục, lông chim mới bình thường trở lại. Hắn không dám miễn cưỡng Lâm Gia ăn cơm nữa mà vội vàng biến trở lại trạng thái nửa thú, ôm cô đến bên cạnh đống cỏ khô.
Lâm Gia nằm một lát mới khôi phục lại được.Cô giơ tay lên lau trán, cổ họng sưng đau lỗ tai ong ong, chân tay mền nhũn vô lực, vết thương trên vai lại giật giật thêm đau, lòng cô nhất thời trầm xuống. Thầm nghĩ nếu bây giờ mình mà ngã bệnh thì sẽ là phiền toái lớn.
Không có thuốc, thậm chí ngay cả bị sốt cũng không có nước để giảm nhiệt, nếu chẳng may mà bị nhiễm trùng chẳng lẽ cô lại chết ở đây. Chết rồi hóa thành một đống xương cũng không biết đám Ngân Hổ có thể tìm ra được hay không. Người ngã bệnh thường hay suy nghĩ lung tung, điểm này chính là đang áp dụng ở Lâm Gia. Cho nên khi cô nghĩ đến chuyện này, cơ thể bỗng run lên bần bật, chóp mũi ê ẩm, hốc mắt cũng nóng lên.
Cô lau mắt, lấy lại tinh thần, ngửa cổ lên nói với Kim Điêu: “Nước, ngươi có thể cho ta một chút nước sạch được không? Ta cần nước lạnh để giảm sốt.” Cô lo con thú kia có hiểu cô nói gì hay không nên vừa nói vừa khoa chân múa tay.
Con thú gật đầu một cái, đứng lên đi vòng quanh sơn động cũng tìm được một tảng đá hình chữ nhật, hai ba cái đã khoét được một cái lỗ trên đó. Hắn ôm tảng đá chạy vội đến cửa động, quay đầu về phía Lâm Gia hót một tiếng an ủi rồi giương cánh bay đi, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu.
Lâm Gia đợi một lát, xác định con thú đã bay xa mới chống vào vách động đứng lên. Cô nhớ rõ khi con mãnh thú cõng mình trở về động có nhìn thấy có một chút áng sáng lóe lên ở cửa động cũng không biết là thứ gì. Lâm Gia cố lết đến bên cửa động, lập tức ngửi thấy một mùi vị mãnh liệt, chắc là do con Kim Điêu dùng nước tiểu để đánh dấu, khó trách được trong động không có phát hiện rắn chuột linh tinh gì khác.
Lâm Gia che lỗ mũi, đứng bên đống đá vụn, gạt những hòn đá nhỏ trên bề mặt ra, thứ bên trong lộ ra làm ánh mắt Lâm Gia sáng lên, thì ra con thú dữ đã mang dao găm của cô ném ra đây. Cô đoán con Kim Điêu này căn bản cũng không thèm để cái trò chơi này vào trong mắt, sau khi phát hiện thì tiện tay ném ra đây, dao găm vừa lúc rơi xuống đống đá vụn.
Lâm Gia cầm dao găm ghì chặt vào ngực nhắm mắt lại, nhịp tim nhảy lên. Mặc dù cô biết rõ rằng thanh dao găm này cũng không thể gây tổn hại nửa phân con mãnh thú nhưng đáy lòng vẫn dấy lên một tia hy vọng. Bất kể thế nào cô vẫn muốn thử một lần, mình có thể chạy đi được hoặc để lại một chút dấu vết gì đó cho bọn Dick.
Lâm Gia túm lấy tảng đá bên cửa động, cẩn thận thò người ra nhìn xung quanh. Cô giật mình, huyệt động thế nhưng lại ở trên vách đá một đỉnh núi, vách đá thẳng đứng như kiếm, cơ hồ không có bất cứ chỗ nào đặt chân, trên vách đá cũng không có bất kì một cây dây leo nào, trừ loài chim có thể bay thì những con thú khác rất khó mà lên được đây, cô muốn chạy trốn e là không thể.
Lâm Gia thở dài, trong lòng nguội lạnh, cụp mắt để mặc gió thổi tung vạt váy, bỗng nhiên cô nghĩ ra. Cô cắt lấy một góc váy, tìm một cục đá nhỏ rồi lấy mảnh vải đó bọc lại ném xuống chân núi. Cô ném xuống đáy ba bốn cục đá, rồi đem giấu dao găm lại bên hông, đứng dậy trở về, trải lại đống cỏ khô rồi nằm xuống.
Mặc kệ có được kết quả hay không cô cũng phải cố gắng làm một chút gì đó. Nếu như con Kim Điêu đó vẫn giam cầm cô ở đây thì sau này mỗi ngày cô sẽ ném xuống dưới đó một hòn đá. Vụn vải đó có mùi của cô, hi vọng một ngày nào đó bọn Ngân Hổ sẽ tìm đến gần đây, với khứu giác nhạy bén của bọn họ sẽ phát hiện được cô đang bị giam trên đỉnh núi này. Lâm Gia cười khổ sờ lên quần áo mình, tự giễu, không biết bọ quần áo này có thể kiên trì được đến khi nào, hi vọng trước khi cô trần truồng thì bọn Ngân Hổ có thể tìm thấy cô.
Lâm Gia thở dài, cả tinh thần và thể xác đều cảm thấy mệt mỏi, đầu nhức như muốn nổ tung. Đang lúc cô hết sức buồn ngủ, thì cửa động truyền đến âm thanh vang dội, con Kim Điêu đã trở lại.
Hắn rất thông minh đã rửa sạch sẽ phiến đá làm thành một cái bình đựng nước tinh khiết. Con Kim Điêu ôm tảng đá chạy đến bên cạnh Lâm Gia, thấy cô mở mắt nhìn cũng cao hứng nhếch môi cười.
Lâm Gia cố hết sức bò dậy, con Kim Điêu vội vàng đưa một cánh tay ra cho cô vịn vào, một cánh tay khác thì đưa nước đến bên miệng cô. Lâm Gia uống một hớp nước, chất lỏng mát lạnh chảy xuống cổ họng làm cổ họng đang sưng đau cảm lại càng thêm không chịu được.
Lâm Gia dĩ nhiên không nói ra lời, cả người nóng lên, chân tay đau nhức. Cô lúc trước đã bị thương còn chưa khỏi đã bị thú dữ bắt đi, sau khi tỉnh lại liên tiếp bị làm cho kinh sợ. Chưa kịp bình phục lại ngồi trên lưng con Kim Điêu nửa ngày hít gió lạnh, đúng là đã không phụ sự mong đợi của mọi người cô quả nhiên là bị sốt cao.
Con Kim Điêu ừng ực trong cổ họng trấn an cô, rồi lại đưa nước đến bên khóe miệng cô. Lâm Gia đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, ánh mắt nửa mở nửa khép hàm răng ngặm chặt, nước lạnh theo khóe miệng của cô chảy xuống cần cổ rồi chảy xuống ngực. Con mãnh thú cuốn quýt chân tay, vội vàng để nước xuống ôm lấy Lâm Gia, thè lưỡi liếm liếm vào vết thương trên bả vai cô, gấp đến nỗi phát ra âm thanh ô ô.
Ý thức Lâm Gia bắt đầu trở nên hỗn loạn, cảm giác cũng trở nên mơ hồ, cô nhớ lại khi mình vẫn ở cùng nhóm nửa thú trong rừng, Lannok và Dick vẫn đang chiến đấu kịch liệt cùng bọn cướp, trong trời đêm một đôi cánh thật lớn của con quái thú lao về phía cô. Ngân Hổ bị con quái thú đánh bị thương, ánh đèn lóe lên, một thoáng kia, cô nhìn thấy được vẻ mặt dữ tợn của con quái thú…
Hai mắt Lâm Gia chợt trợn to, miệng khàn khàn gào thét lại điên cuồn giãy giụa. Con mãnh thú giật mình, không khỏi buông lỏng tay ra. Một ánh sáng lóe lên, một thanh dao găm mang theo tất cả sức lực đâm sâu vào ngực con quái thú.
Đôi mắt Lâm Gia đỏ bừng không có tiêu cự, cô thở hổn hển, cánh tay nắm chặt thanh dao găm dần cứng lại rồi không ngừng run rẩy. Rất nhanh cô lại từ từ khép mắt lại, thân thể co quắp mấy cái, hai mắt tối sầm rồi ngất đi.
Thanh dao găm rơi trên đất, ngực con Kim Điêu ngay cả một mảnh da cũng không bị ảnh hưởng, Hắn cũng không thèm để ý đến hành động vừa rồi của Lâm Gia, nhìn cô lại bị bất tỉnh thì lại cuống lên. Hắn luống cuống ôm lấy Lâm Gia, đi qua đi lại trong hang động, lại tạm thời không nghĩ ra được biện pháp nào nên lại nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Hai mắt Lâm Gia vẫn nhắm nghiền tri giác cũng không phản ứng, đối với con mãnh thú lúc này cô tựa như một sinh mệnh yếu đuối không đủ sức chống cự. Gương mặt hồng hồng như hai quả mâm xôi, đôi mày thanh tú, đôi môi anh đào khẽ nhếch ra để thở, cái trán bóng loáng thấm đẫm mồ hôi, hơi thở nóng hổi.
Con Kim Điêu quỳ xuống bên cạnh cô vuốt ve gương mặt Lâm Gia, hắn không dám làm ảnh hưởng đến cô, đứng dậy sốt sắng đi vòng vòng quanh cô, đôi mắt đen như mực tràn đầy đau lòng. Thấy Lâm Gia ngày càng khó chịu, con Kim Điêu lại không làm được gì, liền trút lửa giận lên con mồi. Hắn gầm thét nắm lấy con mồi, hung hăng ném lên vách đá. Sau khi đã phát tiết được lửa giận, con Kim Điêu quay người lại nhìn thoáng qua Lâm Gia, vẻ mặt vô cùng ể oải, ngồi lại trên mặt đất ảo nảo giựt giựt tóc.
Lâm Gia khẽ rên một tiếng, run rẩy co rúc thân thể, mi tâm càng nhíu chặt hơn, mặt đỏ bừng như muốn chảy máu, mỗi lần hô hấp nặng nề chậm chạp dường như rất khó khăn, đôi môi vốn đỏ thắm lúc này lại trắng bệch, vẻ mặt tràn đầy thống khổ.
Con Kim Điêu vội vàng trở lại bên người Lâm Gia, quỳ một chân trên mặt đất, đỡ cô ôm vào trong ngực mình, nước mắt lưng tròng. Một bên hắn không ngừng thì thầm kêu bên tai cô, một bên lại liếm mặt cô, nhưng người trong ngực vẫn không hề có phản ứng gì. Rõ ràng cả người nóng hổi nhưng lại giống như đang bị chôn trong băng tuyết, cả người phát run răng không ngừng đập vào nhau.
Lâm Gia chạm vào thân thể ấm áp của con Kim Điêu ý thức dần hồi phục không ngừng dụi vào lòng hắn, thân thể dán sát bên người hắn, tựa như đang hấp thụ ấm áp trên người hắn.
Con Kim Điêu cúi người nhìn Lâm Gia, giống như đang ôm một đứa trẻ bế cô chặt vào trong lòng, hai bên mày nhíu lại, tia sáng trong mắt lóe lên. Hắn nhìn cửa động tối thui, phân vân trong lòng, Kim Điêu lại nhìn Lâm Gia ốm yếu đang ôm trong lòng, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Hắn ngửa đầu rít một tiếng, vùi đầu vào gáy Lâm Gia, cọ cọ nhẹ vào mái tóc đen như lụa của cô lưu luyến không muốn dời xa, hít thật sâu hương thơm nhàn nhạt từ cô thể cô, ôm một cái thật chặt rồi mới ngẩng đầu lên.
Kim Điêu ôm Lâm Gia đến bên cửa động, hít một hơi thật sâu rồi đột nhiên mở rộng đôi cánh đen to lớn bay vào trời cao, hướng về hướng bay đến lúc trước mà bay đi.
Căn phòng nhỏ hẹp, ngoại trừ một chiếc giường và một chiếc bàn ra thì cũng không còn cái gì nữa.
Devic cúi thấp đầu xuống, hai tay đặt trên đầu gối, an tĩnh ngồi trên mép giường. Mái tóc trắng lòa xòa rũ trên trán, che khuất hơn nửa khuôn mặt anh.
Bởi vì thân phận hiện tại của anh là sĩ quan mà không phải tội phạm nên người của khu C cũng không thể lộ liễu giam giữ anh, cũng không bắt anh phải đeo xiềng chân còng tay. Bất quá vì giam sát anh, trên hai góc trần nhà có lắp camera.
Những đồ vật trên người Devick đã bị lấy đi, ngay cả quân phục trên người cũng bị đổi thành quần áo trắng đơn giản mà bệnh nhân thường dùng. Sau khi hóa thú, thân hình cũng trở nên cường tráng cao lớn hơn nên quần áo bệnh nhân mặc trên người cũng chật căng, vải trên người bám chặt vào cơ thể.
Đây chính là tình cảnh Hoffman nhìn thấy sau khi bước vào phòng.
Sắc mặt Devic tuy có hơi tiều tụy, dưới mắt đã xuất hiện quầng xanh nhạt. Anh đã dốc hết sức lực để chiến đấu với bọn giặc cướp, thật vất vả mới thoát được còn chưa kịp lấy lại sức đã bị nhốt ở đây, thậm chí còn bị cởi bộ quân phục trên người xuống. Khi vừa đến khu C các sĩ quan nhìn thấy anh như nhìn thấy quái vật. Vẻ mặt đó, ánh mắt khinh bỉ, lời nói chua ngoa như đâm vào trái tim khiến anh đau đớn. Anh kiêu ngạo vì mình là quân nhân, sau khi hóa thú vẫn cố gắng chứng minh mình vẫn là một người chiến sĩ, vậy mà những gì khu C đối với anh hoàn toàn hủy bỏ thân phận quân nhân của anh, đối với anh đây là một sự đả kích rất lớn.
Cho đến khi Hoffman đi đến trước mặt anh, Devic mới từ đang chìm trong suy nghĩ bừng tỉnh lại, ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn về phía Hoffman. Khi anh nhìn rõ người mới đến, ánh mắt vô thần lóe lên: Thượng tá Hoffman, tôi…..”
Hoffman đè thấp mũ xuống che khuất camera. Anh vươn tay về phía Devic, giọng nói khách khí mà xa cách: “Thiếu tá Devic cậu vẫn khỏe chứ?”
Tia sáng trong mắt Devic nhất thời tan biến, cười khổ một tiếng, chậm rãi nâng bàn tay đã biến thành móng vuốt thú đặt lên bàn tay đang đeo găng trắng của Hoffman.
Thấy Devic tỏ vẻ kinh ngạc, Hoffman ngẩng đầu lên dõi theo ánh mắt anh, chập rãi mà kiên định nói: “Thiếu tá Devic, thượng tá Corey bảo tôi nói với cậu mấy câu. Anh ấy nói, cậu được đích thân thượng tướng Rick phê chuẩn thân phận thủ vệ, trừ khi bộ chỉ huy cao nhất hạ lệnh nếu không không ai có quyền tước đoạt tư cách quân nhân của cậu. Giờ phút này cậu vẫn là một chiến sĩ, không nên quên mất nhiệm vụ của mình.”
Trong lòng Devic chấn động, suy nghĩ một chút liền hiểu được.
Hoffman buông tay ra, nhàn nhạt nói: “ Chúng tôi được tướng quân Đan Phật Nhĩ phê chuẩn, mỗi ngày sẽ đến kiểm tra thân thể cậu một lần, mong cậu phối hợp.” Hai người phán quan đi theo cầm dụng cụ tiến lên chuản bị kiểm tra thân thể cho Devic. Hoffman thong thả lui qua một bên, tay trái thờ ơ khoát lên cổ tay phải, ngón tay lặng lẽ chuyển động vân vê mấy cái ghim……
Nửa giờ sau, Hoffman từ trong phòng đi ra, liếc mắt một cái đen mặt lại đi đến trước mặt Minh Uy, khẽ cười nói: “Như thế nào? Có nhiều người và máy theo dõi như vậy mà Thượng tá Minh Uy vẫn còn lo lắng hay sao?”
Ánh mắt Minh Uy đảo qua mặt bọn họ, cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nhàn nhạt nói: “ Cẩn thận một chút cũng tốt.”
Hắn cẩn thận quan sát mọi người hồi lâu, cũng không nhìn ra được gì khác thường, cũng không dám tiếp tục cản trở, chỉ đành cho đi.
Sau khi Minh Uy để cho nhóm người Hoffman dời đi, lập tức đi vào phòng kiểm tra. Hắn thấy Devic đang ngồi trên giường, không có gì bất thường, lúc này mới thấy nhẹ nhõm.
Devic nhíu mày nhìn hắn, nghi hoặc hỏi; “Thượng tá Minh Uy, ông có gì muốn hỏi tôi hay sao?”
Minh Uy bĩu môi, không nói một lời đóng của rời đi.
Devic cúi đầu mái tóc trắng rũ xuống che khuất khóe môi đang nhếch lên.
Trong phòng theo dõi khu C, các binh lính đang làm nhiệm vụ lười nhác dựa vào ghế, hai chân bắt chéo buồn bã uống cà phê theo dõi mười mấy cái màn ảnh đang lóe sáng.
Màn hình bên phải chính là hình ảnh phòng giam Devic. Bây giờ đang là thời gian ăn cơm tối. Hình ảnh trong đó là một người binh lính đang phụ trách đưa cơm đẩy cửa đi vào, trên tay bưng mâm thức ăn.
Devic đang nằm trên giường, thờ ơ đắp một chiếc chăn, cái lưng hướng về phía camera tựa như đang ngủ. Binh lính đặt cái mâm trên bàn, đưa tay đẩy Devic. Bỗng một tia sáng lóe lên, hình ảnh trên màn hình bỗng trở nên vặn vẹo.
“ Đáng chết! Cái này nên sớm thay đi!” Người binh lính đang làm nhiệm vụ đứng lên điều chỉnh, tầm năm phút sau, màn hình cũng khôi phục lại rõ ràng.
Hình ảnh người binh lính đưa cơm vừa lúc này đang đi đến cửa, đồ ăn trên bàn không được động đến, mà Devic vẫn đang che đầu nằm ngủ như cũ trên giường, xem ra người binh lính không đánh thức được hắn đành phải đi ra.
Người binh lính theo dõi không thấy có gì khác thường, tức giận ngồi về chỗ cũ tiếp tục uống cà phê.
Người binh lính đưa cơm đi ra khỏi phòng, chiếc mũ kéo thấp xuống, hắn đẩy chiếc xe đựng thức ăn đi qua hai cảnh giới đang đứng gác ở ngoài, cũng không gặp vẫn đề nghi ngờ hay bị cản trở gì.
Hắn đẩy chiếc xe đến trong góc, nhanh chóng bước đến thang máy, nhấn nút công tắc, lo lắng chằm chằm nhìn vào từng con số đang nhảy. Đèn lóe sáng, thang máy rất nhanh dừng lại ở tầng triệt. Cửa thang máy mở ra, một tên sĩ quan C từ bên trong bước ra ngoài. Người binh lính bất ngờ không kịp trốn, nâng tay lên đang định tấn công người sĩ quan đã thấy hắn nâng tay ngăn cản nói: “ Tôi đến giúp anh, thiếu tá Devic.”
Devic kinh ngạc: “ Cái gì?”
Người sĩ quan cười cười, không hoang mang nói: “ Nếu không có tôi giúp, chỉ sợ anh muốn chạy trốn khỏi khu C để tìm viện trợ cũng khó mà thành công. Ví dụ như vừa rồi, nếu tôi không phải đã đổi cảnh vệ ở đây thành người của ta thì căn bản anh sẽ không có cách nào rời khỏi căn phòng đó.”
Devic nâng cánh tay phải giữa không trung, kinh ngạc nhìn người này, nửa ngày sau mới lẩm bẩm nói: “Kiều Trì……Sĩ quan phụ tá, anh, anh, như thế nào….Anh rốt cuộc là người như thế nào?”
Kiều Trì chớp chớp mắt, mỉm cười nói: “Về sau anh sẽ biết thân phận thực sự của tôi. À đúng rồi sao anh không giết tên binh lính đưa cơm đó, hắn cũng là người của ta sao?”
Đêm, giờ phút, khu C thổi còi đổi gác.
Corey và Mike theo như kế hoạch, nghĩ cách làm cho bọn quân nhân giám thị khu C rời đi, sau đó mang theo vài tên quân nhân đã chọn lựa lén lút chuồn khỏi tòa nhà bộ chỉ huy khu C.
Riva đã từng phục vụ ở khu C nên rất quen thuộc địa hình, có anh dẫn đường, một nhóm bảy người rất nhanh đã đến nơi đỗ phi cơ chiến đấu. Kế hoạch diễn ra còn thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng, một đường không hề gặp trở ngại hay kiểm tra gì, ngay cả binh lính tuần tra cũng không thấy. Corey và Mike tuy rằng thấy có gì đó không thích hợp nhưng thời gian cấp bách cũng không cho phép họ nghĩ ngợi gì.
Corey lấy chiếc chìa khóa điện tử điều khiển từ xa Hoffman đưa cho anh, giao cho Riva. Riva rất nhanh đã mở cửa khoang chiếc máy bay chiến đấu nhảy vào, Corey cũng lên theo. Mike và một gã sĩ quan khác cũng dùng chìa khóa mở một chiếc máy bay chiến đấu khác.
Corey nhìn đồng hồ, chỉ kém một phút nữa là đến mười giờ. Thủ vệ khu C đúng mười giờ sẽ đổi ca, thay quân trang phút. Thời gian phút này là thời điểm khu C canh gác lỏng lẻo nhất, mà anh đã để cho Hoffman truyền lại với Devic là bọn họ lúc này sẽ mở cửa lối đi dưới đất của máy bay.
Chốt mở sân bay trong đài chỉ huy, nhóm người Corey không có vũ khí, trừ Devic ra thì không ai có thể mở được cánh cửa sắt nặng nề trong khu chỉ huy. Thời gian trôi qua, rất nhanh đã mười giờ phút. Đúng lúc họ đang cảm thấy lo lắng, bầu trời phía trên lối đi của phi trường bỗng hiện ra. Sau đó chiếc cửa hình quạt bằng kim loại xoay tròn mở ra, mấy giây sau một hình tròn to lớn xuất hiện ở không trung.
“ Lối đi mở rồi.” Riva hô to, kéo chiếc cần lái máy bay. Hai chiếc phi cơ chạy thẳng tắp trên đường băng rồi bay hướng lên không trung, trong nháy mắt khu đã bỏ khu C dưới đất bay lên bầu trời đêm.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sắc trời dần tối, chớp mắt một cái đã đến hoàng hôn, con Kim Điêu quắp một con lợn rừng bay về huyệt động. Sau khi ném con mồi xuống, hắn nằm sấp trên mặt đất, quay đầu lại dùng chiếc mỏ nhọn của mình chọc chọc vào lưng Lâm Gia đang ôm lấy cổ hắn, thấy cô không nhúc nhích gì, lại kêu nhỏ một tiếng.
Lâm Gia giật giật cơ thể, mắt bị một luồng gió thổi vào làm cho khô khốc, cô ngẩng đầu liếc con Kim Điêu, buông chặt túm lông trong bàn tay, từ từ ngồi dậy, vì nằm như vậy quá lâu nên cổ có chút cứng nhắc. Đã nằm mấy tiếng đồng hồ trên cổ con Kim Điêu, nhìn thấy hắn bay lượn trên không trung săn bắt con mồi, Lâm Gia cảm thấy tay chân mình đã tê cứng đến mức không còn là của mình.
Con Kim Điêu vẫn kiên nhẫn chờ cô, thấy vẻ mặt của cô đã dễ chịu hơn nhiều mới ngậm cổ áo cô thả nhẹ cô trên mặt đất. Hắn đẩy con mồi đến trước gót chân Lâm Gia, kêu lên vài tiếng rồi nghẹo đầu chớp đôi mắt to tròn nhìn cô đầy mong đợi.
Lâm Gia rất nhanh đã hiểu ý hắn, đây chính là đang thúc giục cô ăn. Nhưng mà….Chẳng lẽ muốn cô ăn sống như vậy?
Lâm Gia nhìn lướt qua con lợn rừng đầu đanh chảy máu đầm đìa, mùi máu tươi và mùi dã thú xông thẳng vào mũi, làm cô thiếu chút nữa nôn hết những cái trong bụng ra, vội cau mày lùi lại phía sau. Con Kim Điêu này không phải nửa thú hay sao? Ngân Hổ và Dick sau khi đã biến thành nửa thú cũng không đụng đến thịt sống nữa nhưng sao hắn lại vậy?
Kim Điêu thấy cô bất động nhìn con mồi, lại dùng miệng chạm nhẹ vào cánh tay cô rồi chỉ chỉ vào con heo rừng nhỏ, trong cổ họng phát ra âm thanh nho nhỏ như đang thúc giục.
Lâm Gia không đành lòng phụ ý tốt của con Kim Điêu, thở dài bò dậy, lấy lại tình thần tìm trong sơn động xem có cái gì có thể đốt lửa được không?
Con Kim Điêu không rõ mục đích của cô nên đứng nhìn, đợi trong chốc lát lại thấy cô đi đi lại lại nhưng lại không đụng đến con mồi trong mắt dần dâng lên tức giận và ủy khuất.
Lâm Gia tìm nửa ngày mới tìm được góp nhặt được một ít cỏ khô và vài nhánh cây, nhưng lại đang phân vân không biết làm thế nào mới có thể đốt chúng, bỗng nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng kêu cao vút, bị dọa cho sợ hãi buông lỏng hai tay, cỏ khô và cành cây rơi đầy xuống chân.
Cô còn chưa kịp quay đầu lại đã bị ngậm ở phía sau cổ áo, cả người bị con Kim Điêu nhấc lên rồi ném xuống trước mặt con mồi.
Con Kim Điêu buông miệng ra, mở cánh giam cô bên trong làm cô không thể nào thoát ra được, rồi lại cúi đầu mổ con lợn rừng. Chiếc mỏ chim sắc bén chẳng mấy chốc đã mổ bụng con mồi, toàn bộ nội tạng của nó được vất qua một bên, thịt tươi mềm mại hai bên bụng được kéo xuống, móng vuốt của hắn lại đè lấy cục thịt, xé thành nhiều miếng nhỏ, tha đến bên miệng Lâm Gia.
Lúc này đầu óc Lâm Gia đang vô cùng hỗn loạn, mùi tanh tưởi của thịt xông đến, hô hấp của cô lập tức bị hãm lại, khó chịu lấy tay che miệng một bàn tay khác đẩy chiếc miệng con Kim Điêu ra ngoài.
Con Kim Điêu thấy cô cự tuyệt việc ăn cơm, chiếc miệng còn dính máu nhất quyết hướng đến trước mặt cô, phát ra âm thanh thúc giục. Lâm Gia lại càng ghê tởm hơn, ra sức giãy giụa muốn thoát, nhưng lại bị cánh con Kim Điêu giữ lại bất đắc dĩ không thể nhúc nhích được nửa phân.
“Ta không ăn….Ngô!” Lâm Gia không thể làm gì khác là lớn tiếng kháng nghị, ai ngờ vừa há miệng lạ bị con Kim Điêu nhân cơ hội nhét thịt vào.
Hương vị ghê tởm tràn ngập khoang miệng, dạ dày Lâm Gia cuộn lên, nước chua xông thẳng vào cổ họng, cô không nhịn được nữa nôn ra, ói đến khi mặt đỏ tai hồng thần trí mơ màng, đầu óc giống như muốn nổ tung, đến khi cả nước cũng không còn thì vẫn còn nôn khan. Kì thật bởi vì cô đã lâu chưa ăn gì, cũng không có cái gì để nôn ra, nhưng lại có cảm giác mình đang nôn ra cả dạ dày.
Kim Điêu bị cô làm cho ngây người, chiếc mỏ nhọn mở rộng, lông chim trên cổ dựng chổng ngược, đôi mắt đen trừng lớn, toàn bô cơ thể cũng hóa đá. Cho đến khi Lâm Gia bình phục, lông chim mới bình thường trở lại. Hắn không dám miễn cưỡng Lâm Gia ăn cơm nữa mà vội vàng biến trở lại trạng thái nửa thú, ôm cô đến bên cạnh đống cỏ khô.
Lâm Gia nằm một lát mới khôi phục lại được.Cô giơ tay lên lau trán, cổ họng sưng đau lỗ tai ong ong, chân tay mền nhũn vô lực, vết thương trên vai lại giật giật thêm đau, lòng cô nhất thời trầm xuống. Thầm nghĩ nếu bây giờ mình mà ngã bệnh thì sẽ là phiền toái lớn.
Không có thuốc, thậm chí ngay cả bị sốt cũng không có nước để giảm nhiệt, nếu chẳng may mà bị nhiễm trùng chẳng lẽ cô lại chết ở đây. Chết rồi hóa thành một đống xương cũng không biết đám Ngân Hổ có thể tìm ra được hay không. Người ngã bệnh thường hay suy nghĩ lung tung, điểm này chính là đang áp dụng ở Lâm Gia. Cho nên khi cô nghĩ đến chuyện này, cơ thể bỗng run lên bần bật, chóp mũi ê ẩm, hốc mắt cũng nóng lên.
Cô lau mắt, lấy lại tinh thần, ngửa cổ lên nói với Kim Điêu: “Nước, ngươi có thể cho ta một chút nước sạch được không? Ta cần nước lạnh để giảm sốt.” Cô lo con thú kia có hiểu cô nói gì hay không nên vừa nói vừa khoa chân múa tay.
Con thú gật đầu một cái, đứng lên đi vòng quanh sơn động cũng tìm được một tảng đá hình chữ nhật, hai ba cái đã khoét được một cái lỗ trên đó. Hắn ôm tảng đá chạy vội đến cửa động, quay đầu về phía Lâm Gia hót một tiếng an ủi rồi giương cánh bay đi, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu.
Lâm Gia đợi một lát, xác định con thú đã bay xa mới chống vào vách động đứng lên. Cô nhớ rõ khi con mãnh thú cõng mình trở về động có nhìn thấy có một chút áng sáng lóe lên ở cửa động cũng không biết là thứ gì. Lâm Gia cố lết đến bên cửa động, lập tức ngửi thấy một mùi vị mãnh liệt, chắc là do con Kim Điêu dùng nước tiểu để đánh dấu, khó trách được trong động không có phát hiện rắn chuột linh tinh gì khác.
Lâm Gia che lỗ mũi, đứng bên đống đá vụn, gạt những hòn đá nhỏ trên bề mặt ra, thứ bên trong lộ ra làm ánh mắt Lâm Gia sáng lên, thì ra con thú dữ đã mang dao găm của cô ném ra đây. Cô đoán con Kim Điêu này căn bản cũng không thèm để cái trò chơi này vào trong mắt, sau khi phát hiện thì tiện tay ném ra đây, dao găm vừa lúc rơi xuống đống đá vụn.
Lâm Gia cầm dao găm ghì chặt vào ngực nhắm mắt lại, nhịp tim nhảy lên. Mặc dù cô biết rõ rằng thanh dao găm này cũng không thể gây tổn hại nửa phân con mãnh thú nhưng đáy lòng vẫn dấy lên một tia hy vọng. Bất kể thế nào cô vẫn muốn thử một lần, mình có thể chạy đi được hoặc để lại một chút dấu vết gì đó cho bọn Dick.
Lâm Gia túm lấy tảng đá bên cửa động, cẩn thận thò người ra nhìn xung quanh. Cô giật mình, huyệt động thế nhưng lại ở trên vách đá một đỉnh núi, vách đá thẳng đứng như kiếm, cơ hồ không có bất cứ chỗ nào đặt chân, trên vách đá cũng không có bất kì một cây dây leo nào, trừ loài chim có thể bay thì những con thú khác rất khó mà lên được đây, cô muốn chạy trốn e là không thể.
Lâm Gia thở dài, trong lòng nguội lạnh, cụp mắt để mặc gió thổi tung vạt váy, bỗng nhiên cô nghĩ ra. Cô cắt lấy một góc váy, tìm một cục đá nhỏ rồi lấy mảnh vải đó bọc lại ném xuống chân núi. Cô ném xuống đáy ba bốn cục đá, rồi đem giấu dao găm lại bên hông, đứng dậy trở về, trải lại đống cỏ khô rồi nằm xuống.
Mặc kệ có được kết quả hay không cô cũng phải cố gắng làm một chút gì đó. Nếu như con Kim Điêu đó vẫn giam cầm cô ở đây thì sau này mỗi ngày cô sẽ ném xuống dưới đó một hòn đá. Vụn vải đó có mùi của cô, hi vọng một ngày nào đó bọn Ngân Hổ sẽ tìm đến gần đây, với khứu giác nhạy bén của bọn họ sẽ phát hiện được cô đang bị giam trên đỉnh núi này. Lâm Gia cười khổ sờ lên quần áo mình, tự giễu, không biết bọ quần áo này có thể kiên trì được đến khi nào, hi vọng trước khi cô trần truồng thì bọn Ngân Hổ có thể tìm thấy cô.
Lâm Gia thở dài, cả tinh thần và thể xác đều cảm thấy mệt mỏi, đầu nhức như muốn nổ tung. Đang lúc cô hết sức buồn ngủ, thì cửa động truyền đến âm thanh vang dội, con Kim Điêu đã trở lại.
Hắn rất thông minh đã rửa sạch sẽ phiến đá làm thành một cái bình đựng nước tinh khiết. Con Kim Điêu ôm tảng đá chạy đến bên cạnh Lâm Gia, thấy cô mở mắt nhìn cũng cao hứng nhếch môi cười.
Lâm Gia cố hết sức bò dậy, con Kim Điêu vội vàng đưa một cánh tay ra cho cô vịn vào, một cánh tay khác thì đưa nước đến bên miệng cô. Lâm Gia uống một hớp nước, chất lỏng mát lạnh chảy xuống cổ họng làm cổ họng đang sưng đau cảm lại càng thêm không chịu được.
Lâm Gia dĩ nhiên không nói ra lời, cả người nóng lên, chân tay đau nhức. Cô lúc trước đã bị thương còn chưa khỏi đã bị thú dữ bắt đi, sau khi tỉnh lại liên tiếp bị làm cho kinh sợ. Chưa kịp bình phục lại ngồi trên lưng con Kim Điêu nửa ngày hít gió lạnh, đúng là đã không phụ sự mong đợi của mọi người cô quả nhiên là bị sốt cao.
Con Kim Điêu ừng ực trong cổ họng trấn an cô, rồi lại đưa nước đến bên khóe miệng cô. Lâm Gia đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, ánh mắt nửa mở nửa khép hàm răng ngặm chặt, nước lạnh theo khóe miệng của cô chảy xuống cần cổ rồi chảy xuống ngực. Con mãnh thú cuốn quýt chân tay, vội vàng để nước xuống ôm lấy Lâm Gia, thè lưỡi liếm liếm vào vết thương trên bả vai cô, gấp đến nỗi phát ra âm thanh ô ô.
Ý thức Lâm Gia bắt đầu trở nên hỗn loạn, cảm giác cũng trở nên mơ hồ, cô nhớ lại khi mình vẫn ở cùng nhóm nửa thú trong rừng, Lannok và Dick vẫn đang chiến đấu kịch liệt cùng bọn cướp, trong trời đêm một đôi cánh thật lớn của con quái thú lao về phía cô. Ngân Hổ bị con quái thú đánh bị thương, ánh đèn lóe lên, một thoáng kia, cô nhìn thấy được vẻ mặt dữ tợn của con quái thú…
Hai mắt Lâm Gia chợt trợn to, miệng khàn khàn gào thét lại điên cuồn giãy giụa. Con mãnh thú giật mình, không khỏi buông lỏng tay ra. Một ánh sáng lóe lên, một thanh dao găm mang theo tất cả sức lực đâm sâu vào ngực con quái thú.
Đôi mắt Lâm Gia đỏ bừng không có tiêu cự, cô thở hổn hển, cánh tay nắm chặt thanh dao găm dần cứng lại rồi không ngừng run rẩy. Rất nhanh cô lại từ từ khép mắt lại, thân thể co quắp mấy cái, hai mắt tối sầm rồi ngất đi.
Thanh dao găm rơi trên đất, ngực con Kim Điêu ngay cả một mảnh da cũng không bị ảnh hưởng, Hắn cũng không thèm để ý đến hành động vừa rồi của Lâm Gia, nhìn cô lại bị bất tỉnh thì lại cuống lên. Hắn luống cuống ôm lấy Lâm Gia, đi qua đi lại trong hang động, lại tạm thời không nghĩ ra được biện pháp nào nên lại nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Hai mắt Lâm Gia vẫn nhắm nghiền tri giác cũng không phản ứng, đối với con mãnh thú lúc này cô tựa như một sinh mệnh yếu đuối không đủ sức chống cự. Gương mặt hồng hồng như hai quả mâm xôi, đôi mày thanh tú, đôi môi anh đào khẽ nhếch ra để thở, cái trán bóng loáng thấm đẫm mồ hôi, hơi thở nóng hổi.
Con Kim Điêu quỳ xuống bên cạnh cô vuốt ve gương mặt Lâm Gia, hắn không dám làm ảnh hưởng đến cô, đứng dậy sốt sắng đi vòng vòng quanh cô, đôi mắt đen như mực tràn đầy đau lòng. Thấy Lâm Gia ngày càng khó chịu, con Kim Điêu lại không làm được gì, liền trút lửa giận lên con mồi. Hắn gầm thét nắm lấy con mồi, hung hăng ném lên vách đá. Sau khi đã phát tiết được lửa giận, con Kim Điêu quay người lại nhìn thoáng qua Lâm Gia, vẻ mặt vô cùng ể oải, ngồi lại trên mặt đất ảo nảo giựt giựt tóc.
Lâm Gia khẽ rên một tiếng, run rẩy co rúc thân thể, mi tâm càng nhíu chặt hơn, mặt đỏ bừng như muốn chảy máu, mỗi lần hô hấp nặng nề chậm chạp dường như rất khó khăn, đôi môi vốn đỏ thắm lúc này lại trắng bệch, vẻ mặt tràn đầy thống khổ.
Con Kim Điêu vội vàng trở lại bên người Lâm Gia, quỳ một chân trên mặt đất, đỡ cô ôm vào trong ngực mình, nước mắt lưng tròng. Một bên hắn không ngừng thì thầm kêu bên tai cô, một bên lại liếm mặt cô, nhưng người trong ngực vẫn không hề có phản ứng gì. Rõ ràng cả người nóng hổi nhưng lại giống như đang bị chôn trong băng tuyết, cả người phát run răng không ngừng đập vào nhau.
Lâm Gia chạm vào thân thể ấm áp của con Kim Điêu ý thức dần hồi phục không ngừng dụi vào lòng hắn, thân thể dán sát bên người hắn, tựa như đang hấp thụ ấm áp trên người hắn.
Con Kim Điêu cúi người nhìn Lâm Gia, giống như đang ôm một đứa trẻ bế cô chặt vào trong lòng, hai bên mày nhíu lại, tia sáng trong mắt lóe lên. Hắn nhìn cửa động tối thui, phân vân trong lòng, Kim Điêu lại nhìn Lâm Gia ốm yếu đang ôm trong lòng, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Hắn ngửa đầu rít một tiếng, vùi đầu vào gáy Lâm Gia, cọ cọ nhẹ vào mái tóc đen như lụa của cô lưu luyến không muốn dời xa, hít thật sâu hương thơm nhàn nhạt từ cô thể cô, ôm một cái thật chặt rồi mới ngẩng đầu lên.
Kim Điêu ôm Lâm Gia đến bên cửa động, hít một hơi thật sâu rồi đột nhiên mở rộng đôi cánh đen to lớn bay vào trời cao, hướng về hướng bay đến lúc trước mà bay đi.