Mặc dù từ nhỏ Lâm Gia đã được tiếp nhận tư tưởng phương tây nhưng đối với quan niệm X cô vẫn tương đối bảo thủ, cảm thấy đây vẫn là chuyện sau khi cưới mới có thể phát sinh, cô cũng giống như những cô gái bình thường khác mơ ước có một hôn lễ. Cho dù bị xuyên qua thế giới này không thể không tiếp nhận cùng lúc nhiều người đàn ông nhưng cô vẫn như cũ hy vọng mình và Corey có thể trải qua một hôn lễ chính thức xác định quan hệ vợ chồng hoặc quan hệ bầu bạn sau này rồi sau đó mới có quan hệ.
Lâm Gia muốn nói cho Corey biết suy nghĩ đó của mình nhưng vừa mới mở miệng đã bị anh phủ kín. Đầu lưỡi Corey bá đạo xông vào trong miệng cô, cuốn lấy lưỡi cô muốn cô cùng anh dây dưa, làm cô căn bản không có cơ hội mở miệng. Mà thân thể hai người lại ma sát khiến cho cây gậy ở bắp đùi Lâm Gia không ngừng bành trướng cứng rắn lên. Lâm Gia trợn to hai mắt, gấp đến độ đổ mồ hôi, thân thể vừa căng thẳng vừa khẩn trương, cố sức ép chặt hai đùi lai ngăn cản cái vật đang muốn thăm dò vào trong kia.
Giờ phút này trong lòng Lâm Gia đan hận chết mình tại sao lại hồ đồ làm ra hành động khiến Corey hiểu nhầm như vậy được. Cô gấp đến mức khuôn mặt cũng đỏ bừng thật vất vả mới đợi được đến khi Corey buông tay cô ra, vội vàng ôm lây khuôn mặt anh cứu thoát đôi môi mình: “Corey, anh buông em ra đã. Em không muốn như vậy, chờ sau khi chúng ta kết hôn….rồi hãy lại …cái kia sẽ tốt hơn.”
“Kết hôn?” Trong lòng Corey không ngừng suy nghĩ, một chút lý trí đã bắt đầu khôi phục.Thời niên thiếu anh đã từng đọc một quyển sách giới thiệu văn minh xã hội cổ đại có chế độ kết hôn chỉ được vĩnh viễn yêu mến một người phụ nữ duy nhất. Nửa đời anh đã mơ ước theo đuổi một hôn nhân như vậy không nghĩ đến Lâm Gia lai có cùng suy nghĩ đó với mình.
Corey dừng động tác lại nhìn xuống nửa người phía dưới, hít thật sâu mấy cái cố đè nén dòng nhiệt đang chảy trong người mình, một lần nữa mở mắt ra ánh mắt đã trở nên trong trẻo rất nhiều.
Anh chống người lên, cúi đầu hôn lên khóe miệng Lâm Gia, dịu dàng nói: “Em nói rất đúng, chúng ta kết hôn.” Anh từ trên người Lâm Gia lật xuống, kéo chăn mỏng đắp lên cho cô.
Corey liếc phẩn dưới của mình vẫn còn đang cứng rắn, cười khổ lắc đầu một cái, đứng dậy đi vào toilet. Rất nhanh sau đó vang lên tiếng nước chảy, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng thở dốc của đàn ông.
Lâm Gia đỏ mặt kéo chăn che kín mặt, vừa rồi coi như là cô chủ động cầu hôn sao? Chắc không tính là vậy chứ, không tính chứ? Cô chỉ là muốn kéo dài thời gian với anh thôi, thực sự chỉ là muốn kéo dài thời gian thôi a….Được rồi cô thích Corey, cũng không ghét khi ở chúng với anh. Kết hôn cũng có thể suy nghĩ.
Lâm Gia lật người ngồi dậy, nhặt quần áo ngủ ném trên đất mặc vào người, mắt lại liếc thấy túi đeo lưng của Corey đang đặt ở cửa.
Túi đeo lưng không đóng lại, lộ ra một tệp giấy trắng. Lòng hiếu kỳ nổi lên, cô đi đến rút tờ giấy ra nhìn một chút.
Đây đúng là bản danh sách quan nhân ra tiền tuyến in bằng tiếng Anh. Liên tiếp trong đó là những cái tên đứng đầu là Corey, Cain. Thì ra bọn họ sắp phải ra tiền tuyến, ngày mai sẽ phải lên đường ra tiền tuyến.
Corey từ phòng tắm đi ra lại phát hiện sắc mặt Lâm Gia có chút nhợt nhạt, vội vàng tiến lên ôm lấy cô hỏi: “Làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?” Lâm Gia lắc đầu một cái nhưng cũng không ngẩng đầu nhìn anh.
Corey nhíu nhíu mày, tầm mắt di chuyển lại nhìn thấy tờ giấy trong tay cô, nhất thời hiểu mọi chuyện. Anh ôm lấy Lâm Gia, khẽ vuốt sống lưng đang cứng nhắc của cô, dịu dàng trấn an: “Đừng lo lắng, mặc dù bọn anh đi tiên phong nhưng cũng là ở trung đội xe tăng không cần phải chiến đấu anh dũng, cũng không quá nguy hiểm.”
Lâm Gia dùng sức ôm lấy thắt lưng anh, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh nghiêm mặt nói: “Anh nói thật chứ, có phải tình hình chiến trận đang rất nguy hiểm không? Nếu như chỉ một khu phản bội theo địch là sao thủ đô lại cần huy động nhiều người như vậy?”
Cánh tay Corey cứng lại, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ hôn lên đỉnh đầu Lâm Gia: “em thật thông minh, không thể gạt được em cái gì cả…”
Corey dìu cô lên mép giường, nghiêm túc nói: “Không sai, không phải chỉ một khu phản bội mà là thủ lĩnh của ba Liên Bang chín khu vực trực thuộc hoặc đã phản bội hoặc đã hy sinh. Không chỉ như thế, Liên Hợp Quốc cũng bị phá hủy, nhiên liệu và vật liệu cung ứng cũng bị thiếu hụt. Ngày hôm trước khu nguyên liệu quan trọng bị tấn công tình thế rất nghiêm trọng, thủ đô đã cử người ra tiếp viện, bọn anh là những quân nhân tiên phong được phái ra chiến trường.”
Trong lòng Lâm Gia bỗng dâng lên cảm giác vô lực, dựa vào ngực Corey, hít thật sâu một hơi rồi nhắm mắt lại: “Em sẽ chờ anh bình an trở lại. Các anh đều phải bình an trở lại.”
Lâm Gia an tĩnh nằm trong ngực Corey, thuận theo anh ôm vào lòng, đèn tường màu xanh nhạt chiếu xuống hình bóng hai người. Lại nói, hai người cũng không phải lần đầu tiên ngủ chung giường nhưng lại là lần đầu tiên ôm nhau ngủ.
Lâm Gia đặt tay lên ngực trái Corey, cảm nhận con tim đang đập mạnh mẽ ttrong ngực anh, mắt mở thật to, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước. Một chút cô cũng không cảm thấy buồn ngủ, mỗi phút dường như muốn xác định người đàn ông này vẫn còn bên cạnh cô, vẫn còn sống bình an.
Hai mắt Corey lim dim, khóe môi cong lên, một cánh tay nắm lấy cánh tay Lâm Gia đang đặt trên ngực anh còn một cái khác ôm lấy cô vào ngực, bàn tay như có như không vuốt ve sống lưng Lâm Gia.
Người phụ nữ trong ngực dù không động đậy nhưng thân thể lại căng thẳng, thỉnh thoảng hàng mi dài lại quét qua ngực anh chứng tỏ cô không hề ngủ.
Cô đang lo lắng cho anh, cô sợ có thể sẽ mất anh! Cô nói cô nguyện ý chờ anh về để kết hôn!
Nhận thức được điều này khiến Corey rất vui vẻ, lần đầu tiên trong đời có tư tưởng xấu không muốn đi an ủi người yêu. Anh thích cô mà cô cũng thích anh, tình cảm của anh đã được đáp lại. Trên đời này có một người phụ nữ nguyện yêu anh, hứa hẹn cùng nhau đi đến già khi tóc đã bạc, còn gì có thể hạnh phúc hơn điều đó nữa.
Anh rất tham luyến cái cảm giác này, rất giống cảm vợ chồng như trong sách xưa đã miêu tả. Mặc dù không làm gì cả chỉ lẳng lặng ôm lấy nhau mà ngủ nhưng trong lòng cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
“Thật tốt…”Corey nhẹ nhàng nói, có chết cũng đáng…
LCô đang định mở miệng nói cảm ơn chợt nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Lannok, rồi mập mờ nói: “Như thế nào có thoải mái không? Honey, kĩ thuật làm tình của tôi tuyệt đối còn lợi hại hơn, em nhất định phải thử nha.” Vừa nói ngón tay vừa di chuyển đến vùng thái dương, cố ý dừng lại bên vành tai nhẹ nhàng vuốt tóc, đầu ngón trỏ như vô tình mà cố ý nhẹ nhàng vuốt ve vành tai nhạy cảm.
Lâm Gia giật thót một cái, cánh tay và cần cổ trong nháy mắt nổi lên một tầng da gà, lời cảm ơn đến bên khóe miệng lại nuốt vào trong bụng. Cô làm sao có thể quên được Lannok là một tên đẹp trai nhưng bản chất vô lại chứ.
Lannok gội sạch sẽ xà phòng trên đầu Lâm Gia. tìm khăn lông lau khô tóc cho cô, sau đó đứng bên cạnh tiếp tục nói khoác năng lực X của mình xuất sắc như thế nào.
Lâm Gia nhắm mắt lại dùng sức chà xát tóc, cố gắng coi những lời Lannok nói như tiếng muỗi bên tai, nhưng đến khi cô nghe thấy Lôi nói nếu như có cuộc thi Kĩ năng X nhất định anh sẽ giành phấn thắng thì không thể nào nhịn được nữa. Lâm Gia quyết định phải đánh gãy cái ý tưởng đó của anh, vì vậy mở miệng cắt đứt câu nói của anh: “Thượng tá Lannok, em không muốn chọn một người có kinh nghiện X phong phú làm bạn, anh đừng tốn nước miếng nữa.” ()
Động tác của Lannok chợt cứng đờ, tựa như bị Lâm Gia đả kích, buồn bực nói: “Thật không….” Lâm Gia chắc chắn gật đầu một cái, khẳng định nói: Tất nhiên.”
Lời còn chưa dứt đã nghe thấy Lannok phấn khích kêu to: “Thật khéo thật khéo,! Anh là xử nam, vô cùng hợp với điều kiện của Honey! Anh còn đang lo lắng Honey chê anh chỉ có lí thuyết mà không có kinh nghiệm thực tế, hắc hắc hắc…..” Lâm Gia run lên, khăn lông đang cầm trên tay cũng rơi xuống.
Lannok ôm chặt cánh tay cô, khuôn mặt trịnh trọng: “ Honey đừng lo lắng, anh mặc dù thật sự chưa có làm nhưng kiến thức lý luận đã học vô cùng nhuần nhuyễn, chắc chắn sẽ rất nhanh tiến bộ, đảm bảo sẽ làm em thấy thoải mái….”
“Dừng lại!” Lâm Gia vội vàng bịt miệng Lôi lại, chỉ sợ nếu anh còn nói tiếp, chỉ sợ còn phân tích rõ cả các động tác khi X ra mất. Người này thật đúng là vô sỉ không còn chỗ để nói.
“Bọn Ngân Hổ đâu?” Lâm Gia kéo bàn tay đang nắm tay cô xuống, không tự nhiên mà nói sang chuyện khác.
Lannok cố ý lộ ra khuôn mặt thất vọng, buông tai ai oán: “Vì để em an tâm tắm, anh đã bắt bọn họ đi xa rồi. Ai, anh cũng nên nhận rõ thực tế, honey quan tâm đến nhóm nửa thú hơn tôi. Thật ra anh cũng rất tốt mà, ưu điểm rất nhiều, so với Dick và Ngân Hổ cũng không hề kém.”
Lâm Gia nhặt khăn lông lên, ném vào ngực Lannok: “không phải em nói anh không tốt. Ừ cảm ơn anh đã giúp e gội đầu.” Lannok nhếch miệng: “Honey, trong mắt em có phải anh chỉ tốt được mỗi việc giúp em gội đầu không?” Lâm Gia giở khóc giở cười, nhức đầu vỗ chán: “ Em không nói như vậy.”
“Được rồi, không đùa nữa.” Lannok nhịn cười, khom lưng ôm lây Lâm Gia: “ Em vẫn chưa hoàn toàn bình phục, đi ăn điểm tâm một chút rồi uống thuốc.”
Nhóm nửa thú vẫn đang chờ bên ngoài cửa thấy Lannok ôm Lâm Gia đi ra lập tức vây quanh đến. Lannok không thể làm gì khác hơn là đặt Lâm Gia xuống, sau đó lại nhanh chóng đẩy nhóm nửa thú ra ngoài. ()
Lâm Gia đưa tay vuốt vuốt đám lông xù trên đầu nhóm nửa thú, đến Dick thì tay lại run lên dừng lại giữa đường. Cô nhìn vào cặp mắt màu lam nhạt của Dick, trong đầu lại hiện lên cảnh triền miên cùng anh trong lều sáng nay, mặt lại nóng lên. Ánh mắt Dick dịch chuyển, há mồn ngậm lấy đầu ngón tay cô, đầu lưỡi khẽ liếm.
Ngân Hổ thấy thế trừng mắt, nổi cơn ghen, dùng lực đẩy Dick ra, quay mặt ủy khuất nhìn Lâm Gia, nổi “dấm chua.” Lâm Gia cười cười đưa tay vỗ vào ót Ngân Hổ. Ngân Hổ chợt đứng dậy đi vòng quanh hai vòng, khò khè dán sát vào người cô, dụi dụi đám lông xù trên đầu vào ngực cô. Đưa lỗ mũi vào ngực cô ngửi ngửi một cái, ánh mắt sáng lêm. Anh ngẩng đầu liếm liếm trên mặt Lâm Gia rồi xoay người chạy vào trong rừng, thân anh nhanh chóng đã mắt hút.
Lannok thấy kỳ quái sờ sờ gáy, hỏi Lâm Gia: “Ngân Hổ làm sao vậy?’ Lâm Gia sờ sờ cái bụng rỗng đang réo lên, lúng túng cười: “Có lẽ Ngân Hổ vì tôi đi săn….” Anh đúng là một con hổ biết quan tâm.
Lannok ồ lên một tiếng, giảo hoạt cười nói: “Honey, em vừa mới khỏe lên, vết thương còn chưa khỏi hẳn, chỉ có thể ăn nhẹ một chút, thịt nướng không thể ăn nhiều. Con hổ kia….cũng không phải chỉ hái rau dại đi.” Dick nheo mắt lại nhìn Lôi, đúng là một giống đực gian trá.
Lannok nhanh chóng lấy balo của anh đến, từ bên trong móc ra một bọc gì đó màu xanh lá cùng một ổ bánh mì đen, hả hê khoe khoang: “Buổi sáng anh đi một vòng quanh rừng lại phát hiện ra không ít rau dại, thuận tay hái một chút rửa sạch sẽ mang về. Honey, anh làm sandwich dau dại cho em nè. Tay nghề nấu nướng của anh rất được, bảo đảm hương sắc đủ cả.”
“Em giúp anh, nấu ăn cũng là sở trường của em.” Lâm Gia vừa nghe đã thấy hứng thú, những ngày qua cô chỉ được ăn mỗi thịt nướng, miệng đã nhiệt cả lên rồi, vô cũng khát vọng được ăn chút rau dưa. ()
Lannok cũng tự nhiên hết sức vui vẻ: “ Được, có thể được ăn thức ăn tự tay Honey làm đúng là may mắn.”
Sư tử trắng- Dick cực kỳ đồng tình liếc nhìn phương hướng Ngân Hổ vừa dời đi, tìm một chỗ sạch sẽ lười biếng nằm xuống, duỗi thẳng tứ chi ngáp một cái thật to. Quả nhiên đối mặt với giống đực xảo trá như Lannok vẫn là nên lấy tĩnh đối chế động.Tân Hiểu vội vàng chạy đến phòng làm việc của Clermont, trong lòng như lửa đốt, không kịp để vệ binh thông báo, đã đẩy cửa vọt đến trước mặt Clermont: “Em nghe nói quân đoàn đặc chủng gặp phải giặc cướp tập kích, thiếu chút nữa bị tiêu diệt! Đã lâu như vậy mới báo cho em biết, vì sao anh lại gạt em!”