Vì bắt được nội gian đang ẩn náu trong thủ phủ, tối hôm qua Dương Kiện và thượng tướng Rick đã bàn bạc, nghĩ ra biện pháp này. Thượng tướng Rick đã tìm những người thân tín của ông đến phủ phán quan âm thầm bố trí mọi chuyện. Buổi sáng, Dương Kiện giả vờ theo quân đội rời đi, thật ra sau khi xuất phát không lâu anh đã đem theo Kim Hổ Laka và anh em nhà báo săn lặng lẽ đi về thủ phủ. Theo kế hoạch anh em nhà báo săn sẽ đi trước bảo vệ thượng tướng Rick, anh và Laka sẽ đến phủ phán quan, cuối cùng kịp thời cứu được Kiều An còn bắt được người ám sát. Cứ tưởng rằng rốt cuộc cũng có thể tìm hiểu được nguồn gốc người đứng sau giật dây, ai ngờ đâu đầu mối đầu tiên lại bị cắt đứt.
Đang lúc Dương Kiện không biết xoay xở ra sao, Laka chỉ vào thi thể nói với anh: "Trên người hắn... Có mùi rất kỳ quái, là vừa được lưu lại. Giống như là.... zombie, nhưng lại có chút không giống, rất quái vật... cường đại."
Dương Kiện cả kinh vội hỏi: "Anh có thể men theo mùi tìm đươc người không?"
Trụ sở Laurence, từ cửa chính đến thư phòng trên mặt đất máu chảy thành sông, xác chết của cảnh vệ lê lết ven đường, mỗi người đều có một kiểu chết dị thường kinh khủng.
Laurence cả người vấy đầy máu tươi núp trong góc thư phòng, tay cầm súng run lên. Lưng ông chống đỡ trên vách tường lạnh băng, vẫn còn không tự chủ được cố sức lùi lại về phía sau.
Hơi thở của Laurence dập, hoảng sợ nhìn người đàn ông cao lớn đứng ở cửa thư phòng, hai hàm răng run lên: "Tại sao? Tại sao..."
Dưới ánh đèn màu lam mờ mờ, khắp người người đàn ông đó đều là máu tươi, dường như là tu la đến từ địa ngục, ánh mắt màu xanh dương mơ hồ lóe lên màu quỷ dị.
"Tại sao! Thư Vân! Tại sao lại muốn giết tôi!" Laurence dốc hết sức hét lên, điên cuồng nổ súng về phía Thư Vân. Bóng đen chớp động tiếng súng im bặt, Laurence vẫn duy trì tư thế tay giơ súng, chẳng qua là trong tay đã không còn súng.
Thư Vân liếm liếm vết máu nơi khóe miệng, âm trầm cười cười, lộ ra hàm răng nhọn trắng hết: "Tại sao à? Bởi vì phải có một thượng tướng của Liên Bang phải chết. Vốn dĩ ta định ám sát thượng tướng Rick, đáng tiếc là không thành công. Vốn định tranh thủ trừ khử thêm Kiều An nữa ai ngờ vẫn bị thất bại, bởi vì tên kia đã cho nhóm nửa thú trở lại. Bọn họ rất nhanh sẽ tra ra nội gián nằm vùng trong thủ phủ, ta không có bản lĩnh, cũng không còn thời gian cũng không còn cách nào khác là phải giết ngươi cho đủ số lượng, dù sao ngươi cũng là nhân vật lãnh đạo nòng cốt trong hợp chủng quốc."
Laurence kinh hãi trợn to đôi mắt, tức giận nói:"Ngươi là người của Roddy Elias?" Ông ta tuy có ham muốn cá nhân rất mạnh hơn nữa lại là đối thủ của thượng tướng Rick, nhưng ông cũng không phản bội Liên Bang, trước đây không biết Thư Vân là nội gián của bọn cướp, ngược lại vẫn cho Thư Vân là tâm phúc trung thành với mình.
"Sai lầm rồi, tôi không phải loài người. Ông đoán sai rồi?" Thư Vân giơ súng lên trán Laurence.
Hai mắt Laurence đầy máu, cắn răng căm hận mắng: "Cái đồ quái vật! Nhất định ngươi không được chết tử tế!"
Nụ cười trên mặt Thư Vân càng sâu hơn, sâu xa nói: "Đồ ngu xuẩn nhà ngươi đã giúp ta không ít, cho nên tôi sẽ cho ông chết có chút thể diện, cùng phương thức chết với loài người." Tiếng súng vang lên, đầu Laurence phun ra máu, thân thể mập mạp trượt theo vách tường ngã trên đất.
Thư Vân vất súng đứng lên, trên mặt hiện ra tia khổ sở, ngay sau đó bên má trái rơi xuống một khối da thịt thối rữa. Hắn sờ sờ mặt rủa thầm một tiếng xoay người rời đi. Ngoài cửa truyền đến tiếng thú rống rung trời, một bóng đen phá cửa mà vào, nhanh như chớp nhào lên hắn.
Cô liếc mắt Dạ Hoàng đang nằm trên mặt đất, vừa đúng lúc chống lại ánh mắt thù hận của hắn ta. Ánh mắt hung ác của Dạ Hoàng khiến lòng cô lạnh lẽo, nhưng thấy vết thương của hắn ta rất nặng nến vẫn hỏi: “Thiếu tá Cain, có thể tìm quân y xem vết thương cho hắn ta được không?” Cô rất căm hận Dạ Hoàng nhưng tên tù binh này vẫn cần phải sống.
Cain gãi gãi đầu: “Cũng được, nếu hắn ta chết thật sẽ rất phiền toái. Dù sao vừa vặn chúng ta cũng phải đi tìm Hoffman, nói cậu ta phái một quân y đến đây xem sao.”
Ngày hôm qua Lâm Gia phát hiện nhiệt độ Tatu cao hơn bình thường, mắt hồng hồng không nhìn rõ mọi vật. Cô xin Corey thông báo tình huống của Tatu với Hoffman và Lannok. Lannok đã làm kiểm tra cho Tatu, nói là thân thể Tatu đã bắt đầu có triệu chứng phục hồi tốt. Anh ta đã kê cho Tatu một số thuốc cũng đã lấy máu đi xét nghiệm, bảo rằng hôm này sẽ có kết quả kiểm tra....…Cả ngày tâm trạng Lâm Gia cũng không ổn định được, thật vất vả mới đợi được đến khi quân đoàn dừng lại nghỉ ngơi, xin phép Corey đồng ý mới cùng Cain xuống tìm Lanok. Hai người đi được nửa đường chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, theo tiếng lêu mới phát hiện ra Thư Vân đang tra tấn Dạ Hoàng,. Nếu không phải Cain kịp thời ngăn chặn chỉ sợ Dạ Hoàng khó giữ nổi tính mạng.
Nhưng nhân viên y tế trong xe cũng đã xuống dưới ăn cơm, trên xe không có ai cả. Lâm Gia đang định xuống dưới đi tìm thì bị Cain ngăn lại.
Cain đỏ bừng mặt, ôm Lâm Gia thật chặt, ngoại trừ hít thở hương thơm mền mại trong ngực cũng không còn suy nghĩ được gì, trong đầu trống rỗng, ngập ngừng môi hồi lâu mà không thể nói ra được một chữ, những câu tỏ tình đã chuẩn bị từ lâu bỗng nhiên lại quên sạch....…Mặc dù bên ngoài anh lưu manh nhưng thực chất cũng chỉ hai ba lần được kết hợp độ sâu với phụ nữa, đều là sau khi lập được chiến công mà được ban thưởng, cũng chưa từng nói qua lời yêu, Lâm Gia coi như là mối tình đầu của anh.
Sau khi động lòng với Lâm Gia anh cũng rất hối hận trước đây mình đã kết hợp độ sâu với người phụ nữ khác, quả nhiên hành động X để giải quyế sinh lý đó không có một chút ý nghĩa nào cả....…Trước đây anh thấy Corey thủ thân thì luôn coi đó là hành động ngu xuẩn, nhưng bây giờ anh đã có thể hiểu được lời phản bác của Corey khi đó: “khi gặp được một người phụ nữ khiến anh nguyện ý bỏ cả tính mạng của mình để bảo vệ thì anh sẽ không hận mình không có được tâm như trẻ sơ sinh, thân không được như xử nữ. Cho nên nếu như chưa gặp được thì đừng làm loại chuyện đó nếu không nhất định sẽ hối hận.”
Cain không chớp mắt nhìn chằm chằm Lâm Gia, con ngươi sáng kinh người. Lâm Gia không hiểu đang định hỏi anh thì bỗng thấy Cain giang tay ra ôm cô thật chặt vào trong lòng.
Lâm Gia kinh ngạc, phản ứng đầu tiên chính là muốn đẩy anh ra thì bỗng nghe thấy Cain thì thầm nói: “May là em không có việc gì nếu không tôi… tôi….” Cánh tay Lâm Gia đang muốn đẩy anh ra bỗng cứng đờ, trong đầu bỗng tái hiện lại hình ảnh Cain vì cứu cô mà bị thương nặng, lòng bỗng mền nhũn, lần đầu tiên không kháng cự lại anh, “Thiếu tá Cain, anh nói gì vậy?”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vì bắt được nội gian đang ẩn náu trong thủ phủ, tối hôm qua Dương Kiện và thượng tướng Rick đã bàn bạc, nghĩ ra biện pháp này. Thượng tướng Rick đã tìm những người thân tín của ông đến phủ phán quan âm thầm bố trí mọi chuyện. Buổi sáng, Dương Kiện giả vờ theo quân đội rời đi, thật ra sau khi xuất phát không lâu anh đã đem theo Kim Hổ Laka và anh em nhà báo săn lặng lẽ đi về thủ phủ. Theo kế hoạch anh em nhà báo săn sẽ đi trước bảo vệ thượng tướng Rick, anh và Laka sẽ đến phủ phán quan, cuối cùng kịp thời cứu được Kiều An còn bắt được người ám sát. Cứ tưởng rằng rốt cuộc cũng có thể tìm hiểu được nguồn gốc người đứng sau giật dây, ai ngờ đâu đầu mối đầu tiên lại bị cắt đứt.
Đang lúc Dương Kiện không biết xoay xở ra sao, Laka chỉ vào thi thể nói với anh: "Trên người hắn... Có mùi rất kỳ quái, là vừa được lưu lại. Giống như là.... zombie, nhưng lại có chút không giống, rất quái vật... cường đại."
Dương Kiện cả kinh vội hỏi: "Anh có thể men theo mùi tìm đươc người không?"
Trụ sở Laurence, từ cửa chính đến thư phòng trên mặt đất máu chảy thành sông, xác chết của cảnh vệ lê lết ven đường, mỗi người đều có một kiểu chết dị thường kinh khủng.
Laurence cả người vấy đầy máu tươi núp trong góc thư phòng, tay cầm súng run lên. Lưng ông chống đỡ trên vách tường lạnh băng, vẫn còn không tự chủ được cố sức lùi lại về phía sau.
Hơi thở của Laurence dập, hoảng sợ nhìn người đàn ông cao lớn đứng ở cửa thư phòng, hai hàm răng run lên: "Tại sao? Tại sao..."
Dưới ánh đèn màu lam mờ mờ, khắp người người đàn ông đó đều là máu tươi, dường như là tu la đến từ địa ngục, ánh mắt màu xanh dương mơ hồ lóe lên màu quỷ dị.
"Tại sao! Thư Vân! Tại sao lại muốn giết tôi!" Laurence dốc hết sức hét lên, điên cuồng nổ súng về phía Thư Vân. Bóng đen chớp động tiếng súng im bặt, Laurence vẫn duy trì tư thế tay giơ súng, chẳng qua là trong tay đã không còn súng.
Thư Vân liếm liếm vết máu nơi khóe miệng, âm trầm cười cười, lộ ra hàm răng nhọn trắng hết: "Tại sao à? Bởi vì phải có một thượng tướng của Liên Bang phải chết. Vốn dĩ ta định ám sát thượng tướng Rick, đáng tiếc là không thành công. Vốn định tranh thủ trừ khử thêm Kiều An nữa ai ngờ vẫn bị thất bại, bởi vì tên kia đã cho nhóm nửa thú trở lại. Bọn họ rất nhanh sẽ tra ra nội gián nằm vùng trong thủ phủ, ta không có bản lĩnh, cũng không còn thời gian cũng không còn cách nào khác là phải giết ngươi cho đủ số lượng, dù sao ngươi cũng là nhân vật lãnh đạo nòng cốt trong hợp chủng quốc."
Laurence kinh hãi trợn to đôi mắt, tức giận nói:"Ngươi là người của Roddy Elias?" Ông ta tuy có ham muốn cá nhân rất mạnh hơn nữa lại là đối thủ của thượng tướng Rick, nhưng ông cũng không phản bội Liên Bang, trước đây không biết Thư Vân là nội gián của bọn cướp, ngược lại vẫn cho Thư Vân là tâm phúc trung thành với mình.
"Sai lầm rồi, tôi không phải loài người. Ông đoán sai rồi?" Thư Vân giơ súng lên trán Laurence.
Hai mắt Laurence đầy máu, cắn răng căm hận mắng: "Cái đồ quái vật! Nhất định ngươi không được chết tử tế!"
Nụ cười trên mặt Thư Vân càng sâu hơn, sâu xa nói: "Đồ ngu xuẩn nhà ngươi đã giúp ta không ít, cho nên tôi sẽ cho ông chết có chút thể diện, cùng phương thức chết với loài người." Tiếng súng vang lên, đầu Laurence phun ra máu, thân thể mập mạp trượt theo vách tường ngã trên đất.
Thư Vân vất súng đứng lên, trên mặt hiện ra tia khổ sở, ngay sau đó bên má trái rơi xuống một khối da thịt thối rữa. Hắn sờ sờ mặt rủa thầm một tiếng xoay người rời đi. Ngoài cửa truyền đến tiếng thú rống rung trời, một bóng đen phá cửa mà vào, nhanh như chớp nhào lên hắn.