Tuy rằng Lâm Gia đã tắm rất sạch sẽ nhưng nhóm thú thú vẫn có thể ngửi được trên người cô có mùi của Lannok. Cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của nhóm thú thú, Lâm Gia kéo kéo vạt áo, thẹn thùng gục mặt xuống.
Lâm Gia đi đến trước mặt Dick, sờ soạng khuôn mặt nóng hổi của mình một chút,
lắp bắp “Thẳng thắn” với anh: “Dick, em, em và Lannok đã… Em không biết anh ấy sẽ đến, em vốn không định nhanh như vậy liền… Nhưng em còn đồng ý thì…” Lâm Gia phát hiện mình càng giải thích thì càng bậy.
“Không, chuyện này rất bình thường.” Dick nhìn bộ dạng quẫn bách của Lâm Gia có hơi buồn cười, đưa tay ôm cô vào trong ngực, hít sâu một hơi, áp chế chua xót trong lòng nói: “Anh chỉ là cảm thấy hơi bất ngờ…”
Lâm Gia ôm lấy Dick, ngẩng đầu nhìn anh: “Dick, không bằng ngày mai chúng ta cử hành một cái hôn lễ đơn giản ở chiến địa đi, xác nhận các anh trở thành bạn đời của em. Có được không?”
Động tác Lannok mặc quần áo dừng một chút: “Chúng ta? Chúng ta là những ai?”
“A? Cái này…” Lâm Gia gãi gãi đầu, khó xử quét mắt xung quanh.
Timo hoàn toàn không quan tâm đề tài này, đi loạn trong phòng tìm đồ ăn. Tatu đi đến trước mặt Lâm Gia, đôi mắt đen sáng kinh người, vô cùng chờ mong nhìn cô. Healy đứng ở cửa, vẻ mặt rất là khẩn trương, tuy anh biết rõ Lâm Gia không xem mình là người sẽ chọn làm bạn đời nhưng trong lòng vẫn còn sót lại một tia mong chờ, hy vọng Lâm Gia có thể nhắc tới mình.
Trong đầu Lâm Gia nháy mắt liên tiếp xoẹt qua mấy cái tên, nhất thời cảm thấy rất đau đầu, lúc trước nghĩ đến rất đơn giản nhưng thật sự muốn tiếp nhận nhiều người như vậy vẫn thật là khó khăn.
Đang lúc Lâm Gia không biết nên trả lời như thế nào thì bộ đàm cô để trên bàn vang lên. Lâm Gia rời khỏi vòng ôm của Dick, cầm bộ đàm lên nhấn nút nghe, bên trong truyền đến tiếng Dương Kiện: “Tiểu Gia, có phải Lannok đang ở đó với em không?”
“Sao anh biết?” Lâm Gia kinh ngạc hỏi.
“Là Corey nói cậu ấy cũng đến đây. Corey nói Lannok tới trước quân đội hộ tống người bị thương một bước, đoán chắc cậu ấy sẽ đến chỗ của em. Cậu ta đến bao lâu rồi?”
Lâm Gia xấu hổ nhìn thoáng qua Lannok, chột dạ nói: “Khoảng, khoảng hơn một tiếng đồng hồ thôi.”
Dương Kiện im lặng vài giây sau mới nói: “Em dẫn cậu ta đến đây đi, có chút thủ tục cần làm.”
Đội chữa bệnh ở trong tòa cao ốc sở y tế sát đường, kiến trúc bốn tầng, là tòa nhà có diện tích lớn nhất kết cấu chắc chắn nhất trong thành phố, chưa từng bị phá hư quá lớn, đương nhiên thiết bị trong bệnh việc đều hư.
Sau khi đội chữa bệnh tiến vào trú thì nhanh chóng rửa sạch mười mấy căn phòng làm phòng bệnh tạm thời, cũng chuyển phần lớn dụng cụ y tế vào trong, nhóm bệnh nhân bị thương do đoàn hộ tống 1 đưa tới được sắp xếp nghỉ ngơi ở lầu hai.
Lâm Gia vừa mới bước vào cửa liền nhìn thấy Corey nghênh diện đi đến chỗ cô, cánh tay duỗi ra ôm cô vào lòng, nụ hôn mềm nhẹ đầu tiên là dừng ở trán cô, sau đó hôn sâu môi cô một phen trằn trọc hút.
Sau một hồi Corey mới buông cô ra, nhíu mày chuyên chú nhìn cô, trầm giọng nói: “Tiểu Gia, sao em lại chạy đến tiền tuyến? Rất nguy hiểm!” Giọng nói có chút run rẩy, trong tha thiết yêu thương còn mang theo một chút trách cứ.
Hốc mắt Lâm Gia đỏ ửng, cô đưa tay vòng quanh thắt lưng gầy khỏe mạnh của Corey, nhìn cặp mắt mỏi mệt phong trần kia của anh, kìm lòng không đậu nâng tay mơn mớn khuôn mặt anh.
Cô đã sớm phát hiện lúc Corey đi lại chân trái hơi khập khiễng, cơ thể cũng gầy đi rất nhiều, lúc trước quân phục rất vừa vặn nay lại có hơi rộng rãi, chắn chắn anh đã bị trọng thương rất nghiêm mới có thể biến thành như vậy.
“Em không phải là loại phụ nữ chỉ biết ngồi trong nhà an nhàn chờ các anh trở về. Các anh đi đâu, em liền đi đó.”
Corey nghe thấy được sự kiên trì không thể thay đổi trong lời nói của Lâm Gia, không biết làm sao thở dài, ánh mắt nhu hòa xuống, cúi đầu hôn khóe môi cô một cái: “Nhất định phải tự chăm sóc tốt cho mình, không thể bị thương, càng không thể chết.”
Lâm Gia cười nói: “Nhiều người bảo vệ em như vậy, muốn bị thương cũng khó.”
“Anh nói nghiêm túc!” Corey nghiêm mặt nói: “Tính mạng của em không phải chỉ của riêng em, mà còn là của bọn anh nữa.”
Lâm Gia kinh ngạc nhìn Corey, trong lòng hơi cảm động, Corey chưa bao giờ nghiêm túc nói chuyện nhiều với cô như thế, có thể thấy được chuyện cô theo quân đội ra tiền tuyến làm anh có bao nhiêu lo lắng. Chợt sau lưng truyền đến tiếng Lannok: “Sweetheart, Corey nói đúng đó, em là bạn đời duy nhất của bọn anh, nếu như em xảy ra chuyện gì thì bọn anh sẽ sống không bằng chết.”
Lâm Gia bị câu nói buồn nôn của Lannok làm cho nổi da gà, trợn trắng mắt: “Anh có thể nói chuyện bình thường chút không hả.”
Lannok đi đến cúi đầu hôn bả vai Lâm Gia một cái, thành công phát hiện cả người Lâm Gia run lên, đắc ý cười nói: “Gọi người yêu như vậy, anh cảm thấy rất bình thường.”
Trong đầu Lâm Gia lại hiện lên hình ảnh cô và Lannok quanh co khúc khuỷu, mặt nhất thời hồng lên.
Corey nghi hoặc liếc nhìn Lannok, lại nhìn Lâm Gia: “Hai người… đã có chuyện gì đúng không?”
Quân đoàn đặc chủng rốt cục chạy ra khỏi khu trực thuộc của khu C. Buổi tối đoàn xe ngừng trú nghỉ ngơi, nhóm nửa thú đều nhảy xuống xe, bọn họ rốt cục không còn bị giới hạn di chuyển trong xe nữa, mà đã có thể tự do hành động. Thiên tính của mãnh thú làm cho bọn Dick càng thích ở trên đường tự do săn bắt, săn thịt tươi để ăn mà không phải là thịt đông lạnh, vừa vặn mấy ngày nay quân đoàn đặc chủng cung cấp nuôi dưỡng nhóm nửa thú cũng cảm thấy cung ứng thức ăn áp lực rất lớn, nhưng bây giờ thì tốt rồi, đôi bên đều cảm thấy thoải mái.
Dick cho anh em báo săn và sói Lier đi săn, còn lại đi tuần tra khu vực quanh quân đội ngừng trú nghỉ ngơi.
Timo dạo qua một vòng cồn cát cách binh đoàn xe thiết giáp không xa, không có phát hiện gì dị thường. Anh nhàn rỗi phát chán đang định chạy đến chỗ xa giết zombie trốn ở quanh đây chơi thì bỗng nhiên nghe được có người kêu tên anh. Anh quay đầu xem, chỉ thấy một cô gái mặc quân phục lái một chiếc xe Jeep mui trần chạy đến chỗ anh.
Timo nhận ra nữ quân nhân này chính là cô gái tóc vàng ngày đó đã chiếm tiện nghi của mình, gọi là gì ấy nhỉ? Timo nheo mắt lại, làm sao cũng không nhớ được tên của cô gái này.
Ruili thấy Timo dừng lại nhìn đến đây liền vui vẻ phất tay với anh: "Timo!!" Lỗ tai Timo run lên, từ lúc nào cô gái này biết tên anh? Gọi thân thiết như vậy, làm như rất quen thuộc vậy, thật đáng ghét.
Xe Jeep chạy lên đồi núi sau đó dừng lại, xe còn chưa có ngừng ổn, Ruili liền mở cửa ra nhảy xuống chạy về phía Timo. Timo sợ cô lại giống như lần trước xông đến đột nhiên ôm lấy mình, nên liền hướng về phía cô hung tợn nhe răng gầm nhẹ. Ai ngờ Ruili không chút nào để ý Timo cảnh cáo, chạy vội tới trước mặt anh mở hai tay ra định nhảy đến chỗ anh. Timo tức giận chém ra chân trước, hướng cô vung lên một mảnh đất cát.
Ruili thình lình bị hắt cho cả người đầy đất cát, chỉ đành phải dừng lại, phụt phụt phun đất cát rơi vào miệng ra: "Này, anh làm cái gì... A!!" Nói còn chưa xong thì cổ chân đã bị cái đuôi Timo quấn lấy, cả người bị anh nhấc lên giữa không trung vung qua vung lại.
Ruili bị lắc cho đầu váng mắt hoa, sợ tới mức phất tay kêu sợ hãi: "Mau buông tôi xuống!!"
Timo đắc ý nhếch miệng hừ cười, trong lòng vui sướng không nói nên lời, giáo huấn giống cái lông vàng đáng ghét này một chút, xem cô còn dám kiêu ngạo nữa không?!
Tóc dài sau đầu Ruili giữa không trung phất phới, khuôn mặt trắng nõn đã muốn vì sung huyết mà biến thành màu đỏ. Timo chớp chớp đôi mắt, bỗng nhiên cảm thấy tóc vàng tung bay lóe sáng của Ruili thoạt nhìn rất giống bộ lông của mình, nói thẳng ra là đều xinh đẹp như vậy, cái đuôi vui vẻ càng hăng say vung loạn.
Ruili chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, trong lúc nhất thời dạ dày cũng sôi lên. Cô vội vàng lấy súng lục bên hông ra, dùng sức ném vào đầu Timo: " Sư tử ngốc!!"
Timo đang chơi vui vẻ nhất thời quên phòng bị, chợt thấy một vật đen tuyền giữa không trung bay đến, tránh không kịp liền bị nện ngay ót, bỗng nhiên giật mình cái đuôi cũng vung lên.
Tiếng thét chói tai của Ruili còn chưa dứt, người đã ngã đến trên cồn cát, lăn vài vòng mới dừng lại. Timo sửng sốt vài giây, chợt nhếch miệng phát ra hắc hắc tiếng buồn cười.
Ruili nằm nửa ngày mới đứng lên, tóc vàng loạn thành một nùi, trên mặt dính đầy đất cát. Thấy Timo cười nhạo mình, cô liền tức giận đến cắn răng: " Sư tử thúi, chờ đó! Tôi sẽ báo thù!"
Timo cười lớn hơn nữa, chẳng hề để ý vẫy vẫy cái đuôi, xoay người muốn rời khỏi, bỗng nhiên ngửi được một mùi hôi thối từ trong gió truyền tới, nhất thời hưng phấn mà dựng thẳng lông bờm lên, bốn chân bắn ra móng vuốt như đao thép, trong mắt bốc lên sát khí. Sư tử đực Timo gốc Châu Phi trời sinh hiếu chiến, tính tình tàn bạo so với này hắn nửa thú, mấy ngày liên tục không được thoải mái đánh nhau, đã sớm làm anh nhàm chán muốn chết, rốt cục anh cũng tìm được việc vui, đương nhiên muốn tận tình chém giết một phen.
Timo theo mùi rất nhanh phát hiện có một đàn zombie nhỏ trên sa mạc cách chỗ quân đoàn nghỉ ngơi km, anh xông qua chỉ một hồi công phu đã tiêu diệt hơn phân nửa đàn zombie.
Timo đang chém giết hăng say, bỗng nhiên nghe được tiếng xe dừng gấp. Anh quay đầu nhìn, chỉ thấy một chiếc xe Jeep đậu trên cồn cát, vài con zombie đã vọt tới trên xe muốn phá cửa sổ vào, trong cửa kính xe một chút màu vàng lóe lên. Timo rống to một tiếng phóng qua đó, trong nháy mắt liền xé nát hết zombie.
Sauk hi tất cả zombie đều bị Timo tiêu diệt, Ruili mới run run mở cửa xe lăn xuống, chân mềm đến suýt chút nữa không đứng dậy nổi. Sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt cô nhìn Timo lại tràn ngập sùng bái. Cô đã hoàn toàn quên mất lúc nãy bị giáo huấn ra sao, một bên kêu tên Timo, một bên chạy về phía anh, kết quả lại bị cái đuôi Timo quấn lấy cổ chân nhấc lên chổng ngược đầu xuống.
Lúc này Ruili chẳng những không mắng, ngược lại vui vẻ kêu lên: "Anh quá tuyệt vời! Timo! Làm bạn đời của em đi!" Timo khinh thường hừ một tiếng, ném cô trở về trên xe.
Do quan binh của khu E mới tổ kiến mà thành quân đoàn đặc chủng với thêm một đám mãnh thú dị biến đi theo, lòng quân ổn định ý chí chiến đấu tăng cao. Đáng tiếc quân đoàn bởi vì có sức mạnh cường đại uy hiếp người khác như thế mà liên tục mười ngày qua đều gió êm sóng lặng, tổng cộng chỉ gặp được hai ba đàn zombie tản mạn khắp nơi, về phần bọn giặc cướp thì ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu.
Tatu được Lannok và Hoffman tỉ mỉ điều trị, mà bệnh trạng mắt mù cơ thể hư nhược do tác dụng phụ của phản ứng bài xích dị biến đã chậm rãi biến mất, tình trạng cơ thể cũng từng bước tốt hơn. Một tuần sau, Tatu gần như hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh, Lâm Gia và nhóm nửa thú đều cực kì vui vẻ.
Trong đoạn thời gian này Lâm Gia gần như mỗi ngày đều ở bên cạnh Tatu chăm sóc cho anh, Tatu có thể nói là trong họa gặp phúc, có thể độc chiếm Lâm Gia, đây chính là phúc lợi mà chưa ai được trải qua. Hưởng hết Lâm Gia thân mật chăm sóc, lòng Tatu như được ngâm trong hũ mật, ngọt ngào ấm áp, làm chó lớn vui mừng đến choáng váng.
Bất quá, xuất phát từ lòng tự trọng của giống đực, cuối cùng Tatu không có không tự kiềm chế mà sa vào ôn nhu hương của Lâm Gia, bản năng bảo vệ âu yếm giống cái làm cho anh nhanh chóng phấn chấn trở lại... Dù sao, những ngày anh độc chiếm Lâm Gia rất lâu, xung quanh nơi nơi đều là ánh mắt hâm mộ ghen tị uất hận, làm cho anh áp lực không nhỏ.
Sau khi Tatu khôi phục thị lực, thức thời không hề cả ngày gần gũi Lâm Gia nữa. Nhóm thú thú còn lại rốt cục cũng có thể thân cận Lâm Gia, đáng tiếc bọn họ không thể khôi phục hình người, nhiều nhất cũng chỉ là lần lượt liếm liếm cọ cọ Lâm Gia, không thể giống như Tatu còn có thể hôn nhẹ hay ôm một cái. Tatu mỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc, còn nhóm thú thú hâm mộ đến phát hỏa, cuối cùng cả đám khác thường chờ đợi có thể mau đến kỳ bài xích tiếp theo.
Ngày Tatu vui vẻ không thể tiếp tục được bao lâu, buổi sáng ngày thủ đô phái quân đội nghênh đón quân đoàn đặc chủng, anh liền không hề báo trước biến trở về hình thú. Cũng chính là ngày hôm đó mọi người biết được một tin tức kinh người: khu D phản bội đi theo địch! Clermont diệt trừ quan viên thủ đô sắp xếp ở khu D, tuyên bố nguyện trung thành với Roddy Elias, gia nhập chiến đoàn Liệt Phong của Roddy Elias, cũng điều khiển quân đội tấn công khu C.
Hai quân bắt đầu giao chiến, thiếu tướng Đan Phật Nhĩ của khu C gặp chuyện ở văn phòng, bị nội gián ẩn núp ở khu C bắn chết. Quân đội khu C phút chốc lâm vào hỗn loạn sau đó bại lui, ngay cả quan chỉ huy Liệt Minh Uy cũng chủ trương đầu hàng. Sĩ quan phụ tá Kiều Trì nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, hắn một bên hướng thủ đô và hai khu gần nhất xin viện trợ, một bên lấy bản lĩnh của Lôi Đìnhđào móc tiêu diệt toàn bộ nội gián của khu C. Ngay sau đó Kiều Trì lấy lý do bất lực mà tước đoạt quyền lợi của thượng tá Liệt Minh Uy, đảm nhiệm chức quan chỉ huy chiến thời, rốt cục miễn cưỡng ngăn cản thế công của phản quân khu D.
Nhưng mà vài ngày sau thủ đô lại lần nữa thu được cầu cứu của Kiều Trì, đoàn giặt cướp Liệt Phong gia nhập chiến đấu, xuất ra hai mãnh thú đáng sợ, khu C thương vong thảm trọng.