Anh rúc vào trong lòng Lâm Gia, hít sâu một hơi, cười khổ nói: “Anh chờ nhiều năm như vậy hôm nay làm sao có thể buông tha được cho em? Không thể nào. Em, em cho anh một chút thời gian để thích ứng được không…”
Lâm Gia không nói gì, chỉ là dùng sức để ôm lại anh.
Còi báo động bỗng nhiên lại vang lên, Dương Kiện buông Lâm Gia ra: “Có kẻ địch xâm nhập phòng tuyến.”
Anh kéo Lâm Gia nhảy xuống xe, chỉ thấy phía nam ánh lửa cao ngút trời, không ngừng vang lên tiếng pháo lửa.
Một chiếc xe jeep nhanh chóng chạy đến, dừng lại trước mặt hai người, một người sĩ quan thò đầu ra: “Trưởng quan! Nhóm zombie cao cấp ở bên ngoài tràn vào. Tình hình vô cùng nguy cấp! Quan chỉ huy ra lệnh cho anh lưu lại 30 người lính ở lại chăm sóc người bị thương, còn toàn bộ những người còn lại chuẩn bị ứng chiến.”
Mệnh lệnh truyền ra, những người lính nhanh chóng lên xe thiết giáp, đoàn xe lao về phía nam.
Dương Kiện đưa Lâm Gia về trụ sở, giao cô cho Lannok: “Cậu ở lại trụ sở bảo vệ Lâm Gia.” Anh và Corey vội vàng mang theo quân lính rời đi.
Dick chỉ huy Tatu ở lại bảo vệ Lâm Gia rồi mang theo Timo rời đi.
Tiếng súng đanh ngoài cửa càng ngày càng dày đặc, Lâm Gia đứng trước cửa sổ tầng hai lo lắng nhìn về phía nam. Tatu biến thành hình thú đứng bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại liếm tay cô trấn an.
Lannok đi qua kéo tay cô: “Đừng đứng ở đây, nơi này quá nguy hiểm.”
Đột nhiên Tatu gầm nhẹ một tiếng, nhảy lên nhào về phía cửa sổ, làm cửa sổ vỡ tung, tiếng nổ từ bên ngoài truyền vào, chú chó lớn nhảy lên vồ vào đầu hai con zombie khiến chúng lăn ra đất. Nhưng rất nhanh lại có hơn mười con zombie nữa nhảy vào.Lannok kéo Lâm Gia rút ra khỏi căn phòng, quân lính bắn liên tiếp về phía bọn zombie.
Lầu truyền đến tiếng súng và tiếng hò hét của zombie, bọn zombie đã lẻn vào tấn công nên Lannok chỉ đành che chở cho Lâm Gia đi lên lầu, vừa mới chạy lên lầu ba, tất cả ánh đèn đột nhiên tắt ngóm, cả tòa nhà lâm vào trong bóng tối.
Những người bị thương cũng cầm vũ khí lên bắt đầu chiến đấu. Những người lính mở đèn pin cầm tay,Lannok bảo vệ Lâm Gia ở phía sau,Hoffman và Scott canh giữ hai bên người cô, cảnh giác lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Không bao lâu sau, phía trên đầu truyền đến tiếng va chạm, nơi đèn pin chiếu xuống trần nhà xuất hiện vô số vết nứt, năng lực phóng xạ lan thật nhanh vào người. Chỉ một thoáng chốc trần nhà đã đổ ập xuống. Một người lính đi phía trước không kịp tránh cũng bị rơi xuống theo, trong bóng tối vang lên những tiếng kêu thảm thiết súng tự động liên tục càn quét lóe lên ánh lửa.
Lâm Gia bị Hoffman kéo chạy xuống tầng dưới, Lannok và hai người quân nhân nữa đi phía sau yểm trợ cho họ.
Vừa mới xuống lầu, Hoffman đột nhiên xoay người đẩy mạnh Lâm Gia, vừa nổ súng vừa kêu to: “Lui về!”
Ngoài cửa lớn, Ngân Hổ và Tatu đang bị hơn mười con zombie tấn công cũng chạy đến, những binh sĩ bảo vệ ở tầng một hầu như đã chết trận, khắp nơi trên mặt đất là những thi thể không trọn vẹn, vách tường giống như được quét một lớp sơn đỏ. Một con quái thú to lớn đạp lên thi thể những binh lính trong đại sảnh, hoàn toàn không sợ hãi súng đạn, nhanh như chớp nhào qua đấy.
Máu thịt bắn tung tóe đầy mặt và cổ Lâm Gia, Hoffman bị cánh con quái thú đập vào tường, từ ngực đến bụng bị rách một vết thương dữ tợn, không rõ sống chết.
Lâm Gia bóp cò súng, kèm theo tiếng súng nổ, con quái thú thét ra một tiếng chói tai rồi ngã lăn xuống đất, có vẻ Lâm Gia đã bắn trúng vào điểm yếu của nó.
“Lên lầu!” Lannok và những binh lính chạy đến trước mặt Lâm Gia, giơ súng lên bắn liên tục về phía con quái thú, Lâm Gia nhấc chân chạy về phía lầu 2.
Con mãnh thú lại một lần nữa nhào tới, đạn bắn vào cánh nó phát ra thanh âm của kim loại.
Lâm Gia nghe thấy phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết, giật mình vội đi theo đường vòng.
Những binh lính yểm trợ phía sau cô rối rít ngã trên cầu thang, súng máy tán loạn khắp nơi. Con quái thú dẫm lên người Lôi và binh lính, giơ cao móng vuốt đâm xuống. Lâm Gia hoảng hốt nhắm vào cánh con quái thú điên cuồng nổ súng.
Con quái thú ngẩng đầu buôngLannok ra hướng về phía Lâm Gia, chỉ một cánh tay cũng có thể đánh bay Lâm Gia ném trên mặt đất, cánh tay trái bị gai nhọn của con quái thú rạch vào một vết thương dài, máu tươi chảy ra.
Con quái thú ngừng công kích, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm máu tươi chảy ra từ cánh tay Lâm Gia, ánh mắt hưng phấn cuồng loạn, nó chợt ngửa đầu phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc khiến cho cả tòa nhà như sẽ sập xuống. Tiếng vọng không ngừng, con quái thú bay lên túm lấy Lâm Gia bay ra ngoài.
“Không!!” Lannok ngẩng đầu lên, nhóm nửa thú cũng phát ra tiếng kêu thê lương, trơ mắt nhìn con quái thú mang theo Lâm Gia biến mất trong bầu trời đêm.
Quân đội thủ đô đến rất đột xuất, trước đó không hề báo trước cho ai cả, vì vậy mà còn suýt nữa gây hiểu lầm.
Lúc đoàn đặc chủng Lê Minh dừng lại nghỉ ngơi thì phần lớn nhóm nửa thú sẽ đi kiếm ăn, ngay cả Dick và Ngân Hổ cũng đi, chỉ để Tatu ở lại bảo vệ Lâm Gia. Bởi vì một đường sóng yên bể lặng, nhóm nửa thú cũng dần buông lỏng cảnh giác, hơn nữa bọn họ đi săn cũng không xa, nếu có gì nguy hiểm cũng kịp trở về.
Lâm Gia ăn một miếng bánh bao, Tatu vốn đang yên tĩnh nằm trên người cô nghỉ ngơi bỗng đứng lên, hướng về khoảng không phía Bắc phát ra tiếng gầm nhẹ.
Corey và Cain cũng cảnh giác nhìn theo, ánh mắt Tạp Tu nhìn lên trời, không lâu sau liền phát hiện bóng dáng một chiếc phi cơ đang dần xuất hiện trên bầu trời.
Đang lúc bọn họ gọi mọi người trong đoàn chuẩn bị kịp thời nghênh chiến lại nghe thấy tin tức, thì ra là quân đội của Liên Bang đến đón bọn họ, làm bọn họ sợ khiếp vía một phen.
Lâm Gia không ngờ quân đội Liên Bang lại đến đột ngột như vậy, khiến cô không kịp ứng phó. Cô đang còn do dự xem trước khi đến thủ đô có nên cho nhóm nửa thú dời đi, nhưng bây giờ đã không cần phải nghĩ nữa, nhưng vì bảo vệ an toàn của Tatu chỉ còn cách đuổi anh đi. Thật may hôm nay Tatu và Kim Điêu ở bên ngoài, còn nhóm nửa thú cũng đi săn. Cô đoán khi Dick phát hiện quân đội của thủ đô đến cũng sẽ bảo nhóm nửa thú ẩn nấp, tạm thời không cần phải lo lắng. Mà cô nhất định phải ứng phó với những người này, dốc toàn lực để ngăn cản bọn họ đuổi giết nhóm nửa thú.
Vậy nhưng Tatu sống chết cũng không chịu dời đi, mặc kệ cô có giả vờ mắng chửi đuổi anh anh cũng không chịu dời đi khiến cô tức đến mức dậm chân: “Tatu, nghe lời đi! Nhanh lên một chút! Nếu anh ở lại sẽ gặp nguy hiểm đó!.”
Tatu lắc đầu, vòng qua vòng lại bên người Lâm Gia, thỉnh thoảng lại cọ sát vào cô hít hít, nhưng lại bị Lâm Gia dùng sức đuổi ra. Cách đó không xa, phi cơ đã từ từ hạ xuống, tiếng gầm rú ngày càng gấn. “Đi mau! Không đi sẽ không kịp đâu! Em không muốn anh lại gặp chuyện không may!” Lâm Gia vội la lên.
Tatu ra sức lắc đầu, phát ra những âm thanh nức nở, đôi mắt ướt át ủy khuất nhìn Lâm Gia. Anh không biết tại sao Lâm Gia đột nhiên lại giận dữ với anh, còn muốn đuổi anh đi nữa. Thỉnh thoảng cô còn nói sẽ không bao giờ….sẽ không bao giờ rời xa anh cơ mà. Anh không sợ chết nhưng sợ nhất lại là phải rời xa cô.
Trong lòng Lâm Gia cũng đau như cắt, liều mạng ngăn lại nước mắt đang muốn chảy ra, quyết tâm muốn đuổi Tatu đi. Không phải cô không muốn ở chung với nhóm nửa thú nhưng cô sợ rằng giấc mộng của mình sẽ bị thay đổi nếu như cô dám để bọn họ ở lại đây.
Corey và Cain im lặng đứng bên cạnh, cũng không ngăn cảm Lâm Gia, bọn họ đều không đành lòng nhìn nhóm nửa thú trở thành đối tượng nghiên cứu của sở nghiên cứu.
Ai ngờ Lâm Gia chẳng những không đuổi được Tatu đi mà còn nhìn thấy nhóm Dick cũng đang trở về. Tất cả nhóm nửa thú đều không chịu dời đi, khiến Lâm Gia rất tức giận muốn chết. Da mặt Ngân Hổ còn dày đến mức tiến đến bên cạnh cô cọ tới cọ lui làm nũng, cô tóm lấy lỗ tai anh khóc nức nở: “Đồ ngốc…Tại sao lại không đi chứ?”
Lúc này quân đội Liên Bang đã đến hết, nhóm nửa thú có muốn đi cũng không thể bình an mà đi được nữa. Đang lúc Lâm Gia buổn phiền lại thấy Lannok chạy đến nói với cô đừng lo lắng.
“Thủ đô vừa mới báo tin cho tôi, bộ chỉ huy tối cao đã thông qua quyết định không cho phép bất kỳ ngành hoặc cơ cấu nào được tiến hành nghiên cứu trên nhóm nửa thú, phải đảm bảo an toàn cho họ.” Lâm Gia không ngờ đươc mọi chuyện lại có thể chuyển biến như vậy, nhất thời sững sờ không biết phải làm sao.
Lannok nắm bả vai cô cười xấu xa: “Honey, em yên tâm đi, có người bảo vệ em mà.” Lâm Gia không thể giải thích được, căn bản cô không hề quen biết quan chức cao cấp nào trong Liên Bang, người nào nguyện bảo vệ cô cơ chứ? Chẳng lẽ là Lannok.
Lannok thấy Lâm Gia nghi ngờ liếc mắt về phía mình, sờ mũi xấu hổ một chút nói: “Không phải anh….là Hoffman. Vì giữ được các mãnh thú biến dị, cậu ta gần như đã vận dụng tất cả các quan hệ ở thủ đô. Khi còn ở khu D, cậu ta đã liên lạc với các quan viên có tiếng nói trong thủ đô hơn nữa còn thuyết phục được cả cha cậu ta- trung tướng Grant và huynh trưởng là thiếu tướng Will ủng hộ cậu ta. Khi chúng ta rời đi, trung tưởng của bộ chỉ huy tối cao đã đề nghị cấm các hành vị nhốt nhóm nửa thú đề tiến hành thí nghiệm. Vốn tưởng sẽ gặp phải phản đối không ngờ lại được thượng tướng Rick ủng hộ. cho nên bộ chỉ huy đã nhanh chóng mở hội nghị thông qua quyết định.”
Lâm Gia kinh hãi, không nghĩ đến Hoffman lại giúp cô như vậy, đúng là khó có thể tin được, một lúc lâu sau mới có thể lấy lại được tiếng nói: “Thượng tá Hoffman sao? Thật….thật không thể tin được.”
Lannok gật đầu cam kết, nhíu mày nói: “Honey, đừng nói em, tôi quen biết cậu ta lâu như vậy cũng còn không nhìn ra nữa là.”