Trong mơ cô cực kì muốn đi đến bên cạnh người phụ nữ này, tựa như chỉ có bên cạnh người phụ nữ này, cô mới cảm thấy an toàn và ấm áp. Nhưng sau mỗi đêm cô đều giật mình tỉnh giấc, hơn nữa cũng không có cách gì lại đi vào giấc ngủ.
Tình trạng này cứ liên tục cho đến khi Roddy Elias trở về căn cứ mới biến mất.
Pelle lấy lại tinh thần, lấy một miếng vải bông sạch sẽ từ trong cái dĩa trên bàn ra, lau khô mồ hôi trên người Lâm Gia, sau đó cầm ống tiêm cũng từ trên cái dĩa đó tiêm thuốc giảm nhiệt vào cho Lâm Gia.
Một lát sau, Lâm Gia mới thả lỏng lông mày đang nhăn mặt, biểu tình trở nên bình tĩnh, nhắm mắt tựa như đang ngủ.
Pelle vỗ nhè nhẹ lên mặt Lâm Gia, cười nhạo nói: “Dậy ăn chút đi rồi hãy ngủ, bụng cô không đói sao?”
Lâm Gia không thể tiếp tục giả bộ ngủ nữa, lông mi run lên, cố hết sức mở mắt ra. Cô đang bị sốt cao, cổ họng cũng đau căn bản không nói được, chỉ có thể im lặng nhìn Pelle.
Một thủ vệ bưng thức ăn đi vào, trên khay là một bát cháo rau xanh và một ấm nước. Thủ vệ để thức ăn bên giường xong liền rời khỏi.
Pelle đỡ Lâm Gia ngồi xuống tựa vào trên đầu gối, trước tiên đút cho cô một chút nước ấm xong mới bưng bát cháo lên múc từng thìa một đưa đến bên miệng cô.
Lâm Gia ngửi được mùi thơm thoang thoảng của cháo liền cảm thấy đó bụng, một hơi uống hết gần nửa bát cháo.
Pelle buồn cười nhìn Lâm Gia: “Cô cũng thật vô tư. Không nghi ngờ trong cháo có độc sao?”
Lâm Gia ăn xong, cảm thấy khôi phục thể lực được một chút, hắng giọng nói: “Không ăn cũng là chết, tôi không muốn chết, tôi muốn sống.” Dừng một chút, lại nói: “Cảm ơn cô.”
Pelle nhếch mày: “Không cần, đây là chuyện tôi phải làm, La Địch phân phó tôi phải chăm sóc cô thật tốt.”
Lâm Gia lắc đầu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Pelle: “Vừa rồi cô đã cứu tôi, tuy tôi không biết lý do gì nhưng tôi rất cảm kích cô.”
Pelle khẽ nghiêng đầu, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó nở nụ cười: “Lúc ấy có thể là tôi bị nóng đầu.” Cô không phát giác nụ cười của mình tràn đầy vui vẻ thật lòng.
Khói bụi bám trên thành phố Oka tan hết, đoàn quân thủ đô đánh lui hết đàn Zombie cao cấp tấm công bất ngờ. Binh lính dọn sạch chiến trường, chôn cất thi hài cho các chiến hữu, nâng nhóm người bị thương đến xe y tế chữa trị.
Ngoài xe y tế, Dương Kiện khoanh chân ngồi trên mặt đất, mở máy tính xách tay của Hoffman ra, nhập mật mã sau đó mở bản đồ Hoffman thua tham gia.
Hoffman bị thương rất nghiêm trọng, nhưng bằng vào nghị lực kiên cường, anh vẫn kiên trì đợi đến khi viện quân đuổi tới. Trước khi hôn mê anh đã nói cho Dương Kiện biết, dựa theo lời khai của Dạ Hoàng thì anh đã gần tra ra vị trí căn cứ tổng bộ của Roddy Elias, tất cả dữ liệu đều ở trong máy tính của anh. Chỉ cần lần theo manh mối anh tìm ra tiếp tục truy tìm thì hẳn là sẽ có thể nhanh chóng tra ra vị trí cụ thể của căn cứ tổng bộ, vừa có thể phá huy căn cứ của bọn cướp Roddy Elias vừa cứu được Lâm Gia ra ngoài.
Nhóm nửa thú phẫn nộ, tiếng gầm rú quanh quẩn bên tai mọi người, lửa giận thiêu đốt trong ngục những người có mặt ở đây.
Dương Kiện lấy một cái đĩa CD từ trong bao đựng máy tính ra cho vào ổ đĩa, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, đôi mắt lướt như bay trên bàn phím. Vị trí bản đồ trên màn ảnh không ngừng biến hóa, mười mấy điểm sán tụ thành một đường vân.
Thời gian một phần một giây trôi qua, mùi máu tươi và mùi hôi thối trong không khí đã bị giói thổi đi mất, mặt trời xuất hiện phía chân trời. Hai mắt Dương Kiện che kín tơ máu, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, không ngừng thay đổi phương pháp tìm kiếm manh mối.
Bình minh ánh rạng đông đẩy lui bóng tối khỏi vạn vật. Khi anh gõ nhập một chữ mẹ cuối cùng, tất cả điểm sáng màu lam đột nhiên chuyển động, nhanh chóng tụ tập ở phương Bắc, cuối cùng ở vị trí một tòa sơn mạch dung hợp thành một điểm màu đỏ chói mắt.
Cùng lúc đó, máy tính phát ra tiếng tích tích cảnh cáo. Dương Kiện nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói: “Tìm được rồi!”
Lâm Gia nhìn ra phía xa xa, Hoffman đang nói chuyện với người của thủ đô, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ. Quả nhiên con người không thể nhìn mặt ngoài được. Có người bên ngoài thật tâm nhưng trong lòng lại giả dối, ngoài mặt giả bộ thân thiết nhưng sau lưng lại làm ra những chuyện nói xấu người khác, làm chuyện xấu xa hại người, mà có những người nhìn bầ ngoài lạnh lùng vô tình nhưng lại âm thầm giúp đỡ mình vượt qua tất cả khó khăn.
Cô còn đang chìm trong suy nghĩ lại thấy Hoffman và người của thủ đô đang đi về phía này. Người sĩ quan trẻ tuổi bên trái nhìn từ xa có chút quen mắt. Đợi đến khi người nọ lại gần, Lâm Gia đột nhiên cảm thấy khẩn trương nhịp tim đập nhanh lợi hai.
Chờ gần hơn chút nữa, Lâm Gia rốt cuộc cũng nhìn rõ mặt người đó, nhất thời cả kinh che miệng lại, không dám tin nhìn vào mắt mình, cho đến khi người nọ dừng lại trước mặt cô cười cười cô mới từ trong hoảng hốt lấy lại được tinh thần: “Dương…Dương Kiện.”
“Tiểu Gia” Dương Kiện mặc quân phục màu đen thoạt nhìn còn anh tuấn nhiều hơn so với trước kia, anh nhếch miệng cười cười, giang tay ôm Lâm Gia một cái thật chặt, thiếu chút nữa khiến cô không thể thở nổi, may mà còn kịp thời buông tay ra. Lâm Gia đang trong ngạc nhiên nên sức lực còn yếu, chỉ vui mừng nhìn Dương Kiện, một câu cũng không nói ra được.
Ánh mắt Dương Kiện hiện lên tia vui mừng, hết sức đè nén kích động mỉm cười nhìn nhìn đánh giá Lâm Gia, theo thói quen lại gõ nhẹ lên chán cô một cái: “Làm sao em nhìn thấy anh lại như nhìn thấy quỷ vậy hả! Dáng dấp anh rất dọa người sao.”
Lâm Gia lắc đầu một cái, một tay nắm lấy tay anh, không hề che giấu tình cảm vui sướng của mình, kích động nói: “Không phải, gặp lại anh thực sự là quá tốt! Em vẫn luôn lo lắng cho anh!”
Ánh mắt Dương Kiện tràn ngập vui mừng, nhưng rất nhanh đã trở lại như bình thường, Anh lại bao lấy bàn tay Lâm Gia trong bàn tay mình: “Anh cũng vậy, rốt cuộc cũng được nhìn thấy em, đúng là không dễ dàng gì.”
Bàn tay dương Kiện rất lớn rất dày, lòng bàn tay lại khô ráo, những ngón tay tay thon dài có lực, khiến cho người khác có cảm giác an toàn. Trái tim cảm thấy ấm áp, khiến hốc mắt Lâm Gia nóng lên. Dương Kiện nhìn cô như vậy tâm tình càng kích động, ánh mắt lại càng thêm dịu dàng, thiếu chút nữa đã không nhịn được ôm lấy cô vào trong ngực.
Trừ Hoffman những quân nhân khác đều rất ngạc nhiên, bọn họ nhìn hai người không thể ngờ được người này lại là bạn của Lâm Gia.
Lannok nheo mắt lại nhìn Dương Kiện nửa ngày, khủyu tay chọc chọc Hoffman nhỏ giọng hỏi: “Này, đây chính là người đã thuyết phục thượng tướng Rick đồng ý đề nghị của anh phải không? Nhìn rất lạ.”
Hoffman hừ lạnh nói: “Không phải anh nói mặc dù cậu không ở thủ đô nhưng những chuyện ở thủ đô cậu nắm rõ như lòng bàn tay hay sao? Hỏi tôi làm gì?” Lannok bị anh làm cho cứng họng, tức giận trợn tròn mắt.
Hoffman mặc kệ anh, tiến lên cắt đứt cuộc nói chuyện của Lâm Gia và Dương Kiện, nghiêm mặt nói: “Xin lỗi, hai người có chuyện gì hãy để về sau nói. Liên Bang đột nhiên gặp phải tình huống rất nghiêm trọng, bộ chỉ huy tối cao có chuyện khẩn cấp muốn truyền cho quân đoàn đặc chủng.”
Lâm Gia và Dương Kiện vất vả lắm mới có thể gặp được nhau, vội vội vàng vàng cái gì cũng chưa kịp hỏi. Chờ đến khi hai người gặp lại lần nữa đã là chuyện sau khi quân đoàn làm xong chuyện của thủ phủ.
Bởi vì khi khu D đột nhiên bị khu C làm phản bao vây, phía trước bị tấn công kịch liệt Lâm Gia đành phải đơn độc chịu thẩm vấn ba ngày trong sở phán quan cho đến khi được Hoffman bảo lãnh ra ngoài. Thượng tướng Rick phê chuẩn cho Lâm Gia có được quyền tự do của công dân do Hoffman phụ trách giám thị. Nhưng những nửa thú biến dị vẫn phải tiếp nhận kiểm tra thân thể và sức miễn dịch trong nửa thàng nữa, Hoffman liên tục bảo đảm bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm gì, Lâm Gia cũng không còn cách nào khác chỉ có thể tin tưởng anh và Dương Kiện.
Hoffman đưa Lâm Gia vào trong nhà mình, cũng cho bọn Corey và hộ vệ chăm sóc cô trong cuộc sống thưởng ngày. Kể từ sau hôm đó Hoffman không thấy trở về, nhà anh ở gần sở phán quan, chỗ này vô cùng thoải mái, các thiết bị đồ điện cũng rất đầy đủ, những khi Lâm Gia vào ở lại bị cắt mất điện thoại và internet.. thiết bị truyền tin.
Lâm Gia bị hạn chế ra ngoài, cô ở trong căn hộ của Hoffman hai ngày không được đi đâu đã kìm nén đến dài cả cổ. Tu Viễn chỉ mờ hồ truyền vài tin tức trong cuộc chiến vì thủ phủ không muốn cho dan chúng bị khủng hoảng nên không cho phép đài truyền hình truyền ra nhiều tin tức.
Thật may là còn có đám người Corey thay phiên nhau ở với cô, mua cho cô VCD nhạc, nói chuyện phiếm chơi game, còn có thể thỉnh thoảng nói cho biết một chút tình hình cuộc chiến. Chỉ là Corey không hề nói cho Liên Bang đã có tưởng lãnh của khu trực thuộc hoặc bị ám sát hoặc đã phản bội đi theo địch, đoàn giặc cướp rất tích cực cài nội gian vào tất cả các lĩnh vực của quân đội, khiến cho nền king tế Liên Bang cũng bị ảnh hưởng rất nặng.
Một tuần lễ sau, Corey và Cain cũng bị sắp xếp đi theo đoàn quân tiên phong, hôm sau phải lên đường ra chiến trường. Ra chiến trưởng là nơi không biết được sẽ bỏ mạng khi nào, huống chi cuộc chiến lần này còn không giống lúc trước, rất kịch liệt tàn khốc, nói là lần quyết chiến của đoàn giặc cướp Roddy Elias và Liên Bang cũng không phải là quá. Bọn họ sợ Lâm Gia lo lắng nên không nói chuyện này cho cô biết, cho nên nói hôm nay mọi người khó có khi được rảnh rỗi muốn tụ tập lại ăn uống một bữa thật ngon.
Sáng sớm mọi người đã lục đục đến, mỗi người xách theo bao lớn bao nhỏ nào là bột mỳ, hoa quả, lạp xưởng, thức ăn phải chất thành một quả núi nhỏ, giống như là chuẩn bị trước lương thực cả tháng cho Lâm Gia vậy. Lâm Gia mơ hồ cảm thấy có điều gì không đúng nhưng cũng không tiện hỏi, nghĩ thầm có lẽ bọn họ thực sự muốn tụ họp mà thôi.
Corey còn mang đến một bộ đồ làm bếp kiểu Trung Quốc, bên trong có chày cán bột cũng không biết là lấy ở đâu. Trên đường đến thủ thủ, Lâm Gia có từng tán gẫu với Cain vầ quê hương mình, cô là người phương băc Trung Quốc, nên rất thích ăn những món liên quan đến bột mỳ, nhất là sủi cảo thịt là món mà cô thích ăn nhất.
Lúc đó Corey đã thầm ghi nhớ trong trong lòng sau khi đến thủ đô chỉ cần rảnh rồi là anh đi khắp các siêu thị quân đội tìm nơi cũng ứng đồ làm bếp kiểu Trung Quốc, mất mấy ngày cuối cũng cũng tìm ra, lập tức lại bỏ ra một số tiền lớn để mua. Tâm nguyện của Corey là nếu như anh có thể toàn vẹn chân tay từ trong cuộc chiến trở về, hy vong có thể ở bên Lâm Gia mỗi ngày vì cô mà làm các món ăn của Trưng Quốc.
Healy nghe nói Lâm Gia muốn ăn sủi cảo, vén tay áo lên vỗ ngực: “Tôi biết làm bánh bao và pizza, làm sủi cảo Trung Quốc cũng không vấn đề gì đâu.” Mấy ngày trước anh vừa mới xuất viện, vừa ra viện đã đến đây trình diện, chỉ sợ nếu trì hoãn thêm mấy ngày nữa cái vị trí thủ vệ kia cũng sẽ bị người khác cướp mất.
Lâm Gia nghe thấy thế buồn cười, theo như cách nói của Healy, việc nấu các món phương tây và phương đông cũng không cần phải học rổi. Các món khác cô không biết làm nhưng hoành thánh lại làm rất ngon, Lâm Gia rửa tay thật sạch đeo tạp dề vào chuẩn bị thi thố tai năng lại bị bọn họ ngăn lại.
Lannok cởi tạp dề của Lâm Gia xuống ném cho Healy, ấn Lâm Gia xuống ghế: “Honey, nấu ăn là trách nghiệm của đàn ông, phụ nữ không cần phải vào bếp, khói dầu sẽ làm hại làn da các em. Em chỉ cần nói phương pháp làm sủi cảo cho chúng ta biết là được.”
Mấy người đàn ông cũng kiến trì không cho cô xuống bếp, cô không là gì được chỉ đành ngồi bên cạnh nói cho bọn họ biết cách làm. Chưa nói vội nhưng bọn họ cũng rất có thiên phú nấu cơm.
Healy nhào bột mỳ, Lannok cán bột rất nhanh. Corey thì băm thịt làm nhân, theo lời Lâm Gia còn cho thêm cả gia vị trứng, không có dầu vừng nên đành lấy dầu ô liu, chỉ ngửi thôi cũng thấy mùi thơm bốc lên rồi.