Dick nắm lấy thắt lưng Lâm Gia ôm chặt cô vào ngực, kéo đôi tay của cô qua đặt trên ngực, tiếp theo nâng mặt cô lên, như chuồn chuồn lướt nước gấp gáp hôn trán, hai má và môi cô, còn cây cứng rắn nào đó thì nóng lòng muốn thử lửa đè ép trên bụng cô.
"Đừng lo lắng, không ai dám bước vào đâu. Anh chờ đợi đã lâu lắm rồi, rốt cuộc chịu không nổi nữa." Lâm Gia sợ làm cho người bên ngoài nghe thấy nên không dám lên tiếng, không biết làm sao mặc kệ động tác của anh.
Dù sao cô và Dick cũng yêu nhau, trong lòng đã sớm chấp nhận anh là bạn đời, bây giờ làm tình là việc rất tự nhiên rất tốt đẹp. Nếu không phải thời gian và địa điểm không thích hợp thì cô cũng sẽ không phản đối "ấy ấy" với anh. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Bất quá bây giờ cho dù cô phản đối cũng vô dụng, Dick thân là thủ lĩnh thú, dục vọng giữ lấy đối với bạn đời đều đã hoàn toàn bị kích phát, đã là tên trên dây không thể không bắn.
Bởi vì động tình mà đôi mắt xanh nhạt của Dick lóe ra ánh nước, hai mắt đỏ bừng, dưới người sớm cứng. Anh thở hào hển ôm chặc Lâm Gia, hơi cong thắt lưng khuỵu đầu gối, kéo khóa quần xuống, vặn vẹo vòng eo cởi quần ra, phân thân lớn khỏe nhảy ra, hùng dũng oai vệ đứng thẳng trước mặt cô. Lâm Gia nhìn một cái liền sợ tới mức dời tầm mắt đi, cắn môi nhắm thẳng phía sau mà trốn, mặt đỏ như sắp bật máu. Kích thước của anh quá kinh người, cô không dám tưởng tượng dưới trạng thái hoàn toàn hưng phấn vật này sẽ còn kinh người cỡ nào nữa.
Cảm nhận được Lâm Gia đang sợ hãi, Dick vội vàng ôm chặt cô, vừa hôn mặt cô vừa khẽ vuốt lưng cô trấn an.
Thật vất vả mới làm cho Lâm Gia hơi thả lỏng một chút, vậy mà tiếng đập cửa lại đột nhiên vang lên, dọa cô sợ tới mức không cẩn thận dùng sức cắn môi Dick một cái.
Nhìn thấy môi Dick chảy ra một giọt máu nhỏ, Lâm Gia nháy đôi mắt hối lỗi nhìn anh.
Dick nheo mắt lại, đưa lưỡi liếm đi giọt máu trên môi, hôn môi Lâm Gia một chút, ngậm lấy cái lưỡi thơm tho của cô mút vào, tay lớn hoạt tiến nàng rộng thùng thình trong quần áo, ôn nhu xoa nhẹ một chút no đủ vú, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn lòng bàn tay hậu kén vuốt ve bụng mềm mại da thịt, buộc đến mặt sau linh hoạt cởi bỏ nàng nội y giữ, cởi ra nội y để tại trên giường.
Lâm Gia đang buồn bực vì sao Dick động tác rất thành thạo thời điểm, hắn đã vùi đầu tại nàng trước ngực ngửi trước mùi thơm của cơ thể, dùng răng nanh cắn khai bệnh nhân
Phục cúc áo, nõn nà kiểu đẫy đà nhất thời nở rộ tại hắn trước mắt.
Dick trong cổ họng phát ra cơ khát gầm nhẹ, trong ngực kịch liệt phập phồng, khẩn cấp dùng chóp mũi củng củng hồng nhạt núm vú, sau đó ngậm tiến miệng mút vào trước, dùng đầu lưỡi khiêu khích trước, sa vào tại người yêu ngọt hương tư vị.
Cả người Lâm Gia không nhịn được run rẩy, bối rối nắm lấy tóc Dick, cắn môi dồn dập hô hấp.
Chốt cửa giật giật, người bên ngoài phát hiện cửa bị khóa trái, cao giọng gọi: "Quý cô Lâm Gia, bác sĩ đến, mời cô mở cửa."
Lâm Gia vội vàng bắt lấy bàn tay đang đi xuống dưới của Dick, lấy lòng nhìn anh cười, mong anh tạm thời buông tha mình.
Dick bất mãn nhíu nhíu mày, không làm động tác gì nữa, nhưng một tay vẫn là ôm chặc Lâm Gia không buông.
Tiếng đập cửa lại vang lên, Lâm Gia không thể nhúc nhích, chỉ đành phải giả bộ giọng điệu vừa tỉnh ngủ, hàm hồ trả lời: "Tôi mới vừa ngủ. Dù sao ngày mai tôi cũng sẽ xuất viện, không phải đã kiểm tra hết rồi sao."
Người bên ngoài không gõ cửa nữa, tiếng thầm thì nói chuyện với nhau trong chốc lát, sau đó giọng điệu mờ ám mang chế nhạo của Hoffman bỗng nhiên truyền đến: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Vậy không quấy rầy cô "Nghỉ ngơi" nữa, chúc ngủ ngon."
Lâm Gia vừa thẹn vừa giận, chột dạ muốn chết, hai má nóng như lửa đốt.
Sau khi người bên ngoài rời khỏi, cô e thẹn chôn mặt vào trong ngực Dick, tức giận đấm ngực anh một cái: "Thật mất mặt, đều tại anh! Bại hoại!"
Lâm Gia đang hết sức chăm chú vừa hồi tưởng vừa vẽ tranh thì thình lình bị người vỗ vai, mặt mày hốt hoảng, ngòi bút đâm một cái suýt chút nữa đã làm lủng giấy vẽ. Cô tức giận quay đầu nhìn Dương Kiện một cái, vỗ ngực an ủi: "Anh làm em giật cả mình, sao không gọi em một tiếng?"
Vẻ mặt Dương Kiện đau khổ: "Anh có gọi em vài tiếng nhưng em không nghe thấy." Liếc nhìn trên bàn một cái, cầm lấy vẽ giấy: "Em vẽ gì vậy? Đám quân nhân này không phải là bọn Corey sao? Em vẽ bọn họ anh tuấn như vậy, còn anh thì nhìn chả được tốt như thế." Mở một cái khác ra; "A? Nhóm người này sao đều trần truồng thế?" Vừa nói còn vừa dùng ánh mắt xem kỹ liếc Lâm Gia, lắc đầu tắc lưỡi: "Nhìn không ra em lại sắc như vậy, vẽ đàn ông khỏa thân sao?"
"Anh nói bậy gì vậy! Em là vẽ bộ dạng hình người của bọn Dick!" Lâm Gia tức giận nhéo cánh tay anh một cái, không biết làm sao cơ thể Dương Kiện cứng như đá vậy, ngoài việc cô vặn làm tay mình đau ra thì anh hoàn toàn không có cảm giác.
Dương Kiện vẫn là rất phối hợp hô đau: "Da anh sắp bị em nhéo đứt rồi!!"
Lâm Gia trợn trắng mắt: "Da cứng như đá vậy, em phải tìm cái cưa mới có thể cắt đứt được anh!" Hai người nhìn nhau cười, đều có lại cảm giác lúc trước. Sau khi nói vài câu vui đùa với Dương Kiện, tâm trạng vốn hậm hực của Lâm Gia mới tốt hơn chút ít.
Dương Kiện chỉ vào bức vẽ: " Bộ dạng Dick hình người anh từng thấy qua, hắn là tóc trắng. Người đàn ông tóc màu bạch kim này chính là Ngân Hổ, người tóc đen bên cạnh này hẳn là Tatu rồi." Lâm Gia gật gật đầu: "Không sai."
Dương Kiện cong lưng đầu nhìn hình vẽ, nghi hoặc hỏi: "Sao chỉ có Timo vẫn là hình thú thế." Lâm Gia cười nói: "Bởi vì đến giờ em vẫn chưa thấy Timo hình người."
"Em cũng chưa thấy bộ dạng hình người của cậu ta sao? Ha ha, vậy thật đúng là đúng dịp, anh cũng chưa thấy bao giờ." Dương Kiện nhún vai: "Lúc anh bị quân đội Liên Bang mang đi thì chỉ có Emma và Timo là chưa dị biến thành hình thái nửa thú." Nhắc tới sư tử cái Emma, ánh mắt Dương Kiện chợt ảm đạm.
Trong lòng Lâm Gia cũng không thoải mái, vội vàng nói sang chuyện khác. Cô nhìn thoáng qua Mike và Riva đang làm việc trong nhà bếp, kéo Dương Kiện qua thấp giọng hỏi: "Em nghe Corey nói, Roddy Elias thả ra rất mãnh thú nhiều dị biến không hoàn toàn, chiến sự ngoài tiền tuyến rất căng thẳng. Không phải có nghĩa là Liên Bang sẽ cần bọn Dick giúp sao? Sở dĩ bộ chỉ huy tối cao không cho bắt nửa thú để tiến hành nghiên cứu virus miễn dịch nữa chủ yếu cũng là bởi vì lý do này đúng không?"
Dương Kiện có chút kinh ngạc, nhưng lập tức lắc đầu cười nói: "Sớm biết em thông minh, bất quá anh cũng không định giấu em." Dương Kiện thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói: "Không sai, nguyên nhân là vì cần sức lực của nửa thú, thượng tướng Rick mới thuyết phục phái bảo thủ của bộ chỉ huy tối cao thông qua đề án đối xử tử tế với nửa thú của trung tướng Laurence."
Anh dừng một chút, lại nói: " Sau khi Emma mất tích, bọn cướp Roddy Elias hoạt động rất thường xuyên. Rất nhiều động vật zombiedị biến mạnh xuất hiện, zombie cao cấp xuất hiện dấu hiệu tiến hóa, và đó cũng là lúc thượng tướng Rick đặc biệt nhận anh vào quân đội."
Lâm Gia nhíu mày nhìn Dương Kiện: "Đừng nói với em anh không biết ý đồ của thượng tướng Rick khi đề bạt anh."
Dương Kiện cười cười, kéo ghế ra ngồi xuống, tự rót cho mình một ly nước: "Anh đương nhiên biết, bởi vì quan hệ của anh với nhóm nửa thú không phải là ít, có thể nắm được bọn họ trong tay."
"Vậy anh..." Lâm Gia nói một chút, trong lòng trở nên sáng tỏ, thật lâu sau rũ mi mắt khẽ thở dài: "Anh... Cũng coi như dụng tâm lương khổ."
Dương Kiện cười giễu một tiếng, trong mắt xẹt qua một tia cay đắng, anh yên lặng nhìn vằn nước lan ra trong cốc: "Mục đích của anh là muốn sống sót, làm cho Liên Bang cam đoan không làm hại đến bọn Dick, vì bọn họ tranh thủ đạt được quyền công dân nganh hàng với con người và tự do. Liên Bang muốn có được huyết thanh miễn dịch từ trên người nhóm nửa thú, cũng mượn dùng sức mạnh của bọn họ để tiêu diệt zombie và bọn cướp. Lợi dụng nhau, chỉ vì nhu cầu mà thôi. Chẳng qua, anh đã đánh giá sai lương tri con người, Emma..."
Anh nắm chặt ly nước: "Emma, là anh hại cô ấy." Lâm Gia thở dài một hơi, cầm tay Dương Kiện, im lặng không nói. Cô không có lý do gì để chỉ trích Dương Kiện, cuộc sống lúc trước Dương Kiện đã trải qua khẳng định hung hiểm hơn cô rất nhiều. Dưới tình huống ác liệt kia, anh trái lo phải nghĩ được ăn cả ngã về không, cho rằng đó là lựa chọn đúng và có lợi cho nhóm nửa thú nhất. Nếu đổi lại là cô, có lẽ cô cũng sẽ quyết định giống như anh.
Hoffman đến, đánh gãy hai người nói chuyện với nhau, anh cùng với một người đàn ông tóc vàng có dáng người cực kì tráng kiện. Người này vừa nhìn thấy Lâm Gia liền ngao gọi xông đến chỗ cô, làm cho Mike và Riva cả kinh vội móc súng ra.
Hoffman vội nói: "Đừng nổ súng! Cậu ta là Timo!!"
"Timo?" Lâm Gia trợn mắt há hốc mồm đánh giá người đàn ông đang cầm lấy tay mình không ngừng liếm. Khuôn mặt hình điền góc cạnh, khắc sâu ngũ quan sắc nét, đôi mắt hẹp dài màu vàng lóe lên ánh sáng dã tính, mái tóc quăn óng ánh màu nâu hạt dẻ, vóc dáng cao to nhìn sơ đã vượt qua ,m, cơ thể dày rộng lực lưỡng gần như sắp làm cho quân phục rách ra.
Timo nghe thấy Lâm Gia gọi mình liền dùng sức gật đầu: "Timo, tôi là Timo!"
Anh buông tay Lâm Gia ra, xoay người bế Dương Kiện lên ôm vào lòng, hét lớn: "Ba ba!!" Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó ồn ào cười lớn. May mà Dương Kiện nhìn được không trừng Timo, chứ nếu không nghe được câu tuyên bố này của Timo, anh suýt chút nữa đã trực tiếp tắt thở.
Lâm Gia nén cười giải thích: "Timo là sư tử do Dương Kiện nuôi nấng, trong lòng Timo Dương Kiện giống như cha vậy, chuyện này rất bình thường."
Timo nghe thấy cô nói như vậy liền buông Dương Kiện ra quay đầu nhìn cô, anh chớp chớp đôi mắt vàng, nhếch miệng cười: "Mẹ!!" Lông mày Lâm Gia giật giật, nụ cười nhất thời cứng đờ. Tiếng cười của mọi người tạm dừng vài giây sau lại lần nữa bùng nổ, so với phía trước càng nhiệt liệt hơn.
Dương Kiện xoa cánh tay bị nắm đau, nửa giỡn nửa thật trêu chọc Lâm Gia: "Anh là cha, em là mẹ, chúng ta là một đôi trời sinh!"
Lâm Gia cứng đờ đưa tay sờ sờ đầu lớn của Timo cọ đến đây, khẽ động khóe miệng: "Ngoan..."
Timo bắt lấy tay Lâm Gia liếm liếm, sau đó chạy tới chạy lui ở trong phòng, bên tìm bên nói thầm: "Emma... Emma..."