Lâm Gia nghĩ đến có nhiều bạn đời như vậy, sau này phải ứng phó làm sao thì trong lòng không khỏi phát run. Tính toán trước mắt cô đã xác định được người sẽ chọn làm bạn đời, nếu theo nhu cầu của từng người, mỗi ngày một người thay phiên nhau thì cô sẽ không có một ngày nghỉ ngơi. Cô không cần làm việc khác, chỉ cần khỏa thân nằm trên giường vận động Marathon là được. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cảm giác kết hợp với người mình thích quả thật rất mất hồn, nhưng quá mức thường xuyên cũng không tốt, thật không biết phụ nữ nơi này làm thế nào thích ứng được loại chế độ này. Cô phải hết sức khống chế số lượng bạn đời, tuyệt đối không thể qúa nhiều!
Cửa bị người đẩy ra, Dương Kiện cầm một cái bình thuỷ đi vào. Nhìn thấy cả phòng toàn là người, đầu tiên là anh hơi sửng sốt, sau đó cười cười chào hỏi: "Mọi người đều hội họp nha." Lời còn chưa dứt, tầm mắt chợt dừng ở trên người Dick, nụ cười của Dương Kiện cứng đờ, lại nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Gia, rất nhanh anh liền hiểu rõ hai người này đã xảy ra chuyện gì.
Dick vội vàng cầm lấy quần áo đặt trên ghế dựa mặc vào, xấu hổ cười cười với Dương Kiện, không biết nên nói cái gì mới tốt, không khí chợt trở nên quỷ dị lạ thường.
Đối mặt người khác, Dick có thể đúng lý hợp tình, duy chỉ có đối mặt Dương Kiện là đầu óc anh trở nên trống rỗng. Dương Kiện vẫn luôn ở bên cạnh Lâm Gia, lâu hơn bất cứ kẻ nào, tình cảm anh dành cho Lâm Gia là sâu đậm nhất. So với thùng dấm chua Ngân Hổ, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn kỳ thật Dương Kiện càng là người xứng đáng ở bên Lâm Gia. Dick xem Dương Kiện là anh trai, rất tôn kính và tín nhiệm. Anh hiểu cảm giác và suy nghĩ của Dương Kiện, cho nên anh không thể thản nhiên đối mặt với Dương Kiện.
Nhất thời mọi người đều im lặng không nói. Một lát sau, thật sự không thể chịu được không khí im lặng này nữa, Lâm Gia đứng lên đi đến trước mặt Dương Kiện, nâng mèo con lên quơ quơ trước mặt anh, cười nói: "Anh xem, Ngân Hổ tặng mèo nhỏ cho em, đáng yêu không?"
Dương Kiện rũ mi mắt nhìn Lâm Gia, ánh mắt mang theo nghi hoặc, không cam lòng và khổ sở.
Lâm Gia cắn cắn môi, nhịn cảm giác cay xè nơi khóe mắt xuống, cười gượng chỉ chỉ bình thuỷ trong tay Dương Kiện: "Em ngửi được mùi, anh lại nấu canh gì cho em sao?"
Nhìn thấy hốc mắt Lâm Gia phiếm hồng, Dương Kiện đột nhiên tỉnh ngộ, thầm mắng mình lại để tâm vào chuyện vụn vặt. Anh điều chỉnh tâm trạng một chút, nở nụ cười, đưa tay sờ sờ đầu mèo con: "Mèo con rất đáng yêu, Ngân Hổ thật biết cách làm em vui vẻ." Ngân Hổ đứng thẳng lưng, nhếch miệng đắc ý cười.
Dick thấp giọng khụ khụ: "Gia, bọn anh đi về trước." Anh vừa nói vừa nháy mắt với Ngân Hổ và Tatu. Ngân Hổ làm bộ như không thấy ngẩng đầu nhìn trời, ngồi trên giường không nhúc nhích. Tatu chần chờ một chút, chậm rãi đi đến bên cạnh Dick.
Dick xiết chặt nắm đấm, Ngân Hổ nhiều lần không thèm nhìn lệnh của anh, trước mặt mọi người khiêu khích uy nghiêm thủ lĩnh thú của anh, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn anh phải tìm thời gian giải quyết vấn đề này với Ngân Hổ mới được, cho cậu ta biết rốt cục ai mới là thủ lĩnh của nhóm nửa thú.
Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, Hoffman cầm hồ sơ bệnh án của Lâm Gia trong tay đi vào phòng, nhìn thấy cả phòng toàn là người, không khỏi sửng sốt. Anh nhìn Lâm Gia, bỡn cợt cười nói: "Thương thế của em vừa tốt được một chút, không thể kịch liệt như vậy."
Mặt Lâm Gia nhất thời càng đỏ bừng, vội nói: "Bọn Ngân Hổ vừa mới đến thôi! Anh đừng nói lung tung..."
Hoffman nhún nhún vai: "Tôi còn chưa nói gì nha."
Lâm Gia tức giận đến trợn trắng mắt, thầm nghĩ anh đúng là không nói thẳng ra, chỉ nói mé mé thôi.
Dick nhìn Ngân Hổ ngồi trên giường còn đang sinh hờn dỗi, trầm giọng nói: "Ngân Hổ, ba ngày trôi qua rất nhanh, ngay cả một chút đó mà cậu cũng không nhẫn nại được sao?" Ngân Hổ tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, không tình nguyện đứng lên.
Hoffman thấy trong ngực Lâm Gia ôm mèo con, liếc nhìn Ngân Hổ, không cần hỏi anh cũng biết chỉ có Ngân Hổ mới có thể làm việc này. Anh chỉ vào mèo con, nói với Ngân Hổ: "Mang mèo con đi, bệnh viện không cho phép mang thú cưng vào."
Tâm trạng Ngân Hổ vốn đang cực kém mà Hoffman còn nói như vậy làm cho anh càng thêm tức giận. Anh xoay mạnh người, nháy mắt khuôn mặt hóa nửa thú, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn gầm nhẹ nói: "Không cho phép? Tôi cũng là động vật! Anh..." Còn chưa nói xong, trên ót liền trúng một cái vỗ của Lâm Gia: "Ngân Hổ! Không được quậy!"
Mặt Ngân Hổ biến trở về bộ dạng con người, anh nghẹn khuất nhìn Lâm Gia một cái, nắm lấy mèo con nhét lại trong ngực, xoay người hầm hừ rời đi.
Lâm Gia nhìn chằm chằm đôi mắt Ngân Hổ, nghiêm khắc nói: “Đừng quên, buổi tối ngày đó bọn Laka Dewey là liên hợp lại cũng không thể đánh bại Kim Điêu, chẳng lẽ một mình anh có thể đánh bại bọn Laka sao?”
Ngân Hổ nhếch miệng lên, đôi mắt màu lam tràn đầy ủy khuất, kêu khò khè, mặt không ngừng cọ bả vai Lâm Gia, biểu đạt mình bất mãn. Lâm Gia không có chút do dự đẩy anh ra, xoay người nói với Rick: “Dick nói không sai, trước mắt bọn họ không chắc chắn có thể là đối thủ của đám mãnh thú kia, không thể tùy tiện để bọn họ ra chiến trường.”
“Nhưng mà…” Rick có chút khó xử, hắn nhìn thoáng qua Dương Kiện: “Nếu nhóm nửa thú không tham chiến, vốn không có cố gắng vì nghĩa vụ công dân, sẽ rất khó đạt được quyền tự do công dân.” Hắn vì thông qua đề án đối xử tử tế với nửa thú mà thừa nhận áp lực thật lớn từ khắp nơi. Nếu Lâm Gia không giúp hắn khuyên can nửa thú tham chiến, người phản đối của bộ chỉ huy tối cao sẽ mượn cơ hội làm khó dễ hắn, bước tiếp theo muốn cho nhóm của nửa thú có quyền ngang hàng với con người sẽ gần như không có khả năng.
Lòng Dương Kiện trầm xuống, mày kiếm nhăn càng chặt, anh do dự nhìn về phía Dick, không biết nên khuyên như thế nào. Thượng tướng Rick đã đồng ý tất cả với anh, cũng đều là vì thành lập sự tồn tại của Liên Hợp Quốc và củng cố trụ cột địa vị lãnh tụ của bản thân Rick. Bây giờ chiến sự phía trước cực kì căng thẳng, quân đội Liên Bang kế tiếp bại lui, nếu quân đội không thể lấy được chiến tranh thắng lợi, Liên Hợp Quốc nhất định diệt vong, mà một khi Roddy Elias nắm trong tay cơ quan quốc gia thì tình cảnh của nhóm nửa thú sẽ hung hiểm hơn trước kia gấp trăm lần. Nhưng thực lực nhóm nửa thú không bằng mãnh thú, lên chiến trường cũng là chịu chết. Thật sự là khó cả đôi đường.
Thấy Dương Kiện chần chờ không thôi, sắc mặt Rick càng ngày càng ngưng trọng. Không đợi hắn mở miệng, Dick bỗng nhiên nói: “Mặc dù không nắm chắc, nhưng chúng tôi nguyện ý tham chiến. Hơn nữa vì Gia, chúng tôi nhất định sẽ thắng. Nếu chúng tôi thắng, ngoài việc đạt được quyền lợi ngang hàng với con người, tôi còn có một yêu cầu.” Anh đi đến bên cạnh Lâm Gia, cầm tay cô: “Đó là chúng tôi muốn thành phối ngẫu của Gia!”
Ngân Hổ lập tức phụ họa, gật đầu như mổ thóc: “Phải! Gia là phối ngẫu của chúng ta!”
Rick sững sốt, vẻ mặt đông lạnh dần dần dịu xuống, mắt đẹp hẹp dài lóe ra ý cười, ý tứ hàm xúc liếc nhìn Lâm Gia một cái.
Lâm Gia bị Dick nói trắng ra “Tuyên bố phối ngẫu” cùng với ánh mắt cười nhạo của Thượng tướng Rick làm cho mặt đỏ tai hồng, lại cảm thấy như vậy không ổn, đành phải giả ngu dời mắt nhìn nơi khác.
Sắc mặt Dương Kiện một hồi xanh một hồi trắng, nhìn chằm chằm vẻ mặt cười đến sáng lạn của Dick, mắt đẹp như phun lửa, nắm đấm giấu trong túi vang lên tiếng răng rắc. Tuy rằng trong lòng anh đang khó chịu cực kì nhưng lại cũng không thể lên tiếng phản đối.
Rick thu tất cả biểu tình của những người có mặt ở đây vào trong mắt, trong lòng có ý định, mỉm cười nói: “Yêu cầu này rất đơn giản, ta đáp ứng.”
Ngân Hổ hoan hô một tiếng, bế Lâm Gia lên hôn một cái vang dội, mắt xanh sáng như sao trên trời, vui sướng nói: “Hổ có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Gia rồi.” Dick cũng vui vẻ liếm liếm tay Lâm Gia.
Lâm Gia không biết làm sao, sờ sờ đầu hai thú thú, trong lòng thầm than, người ta muốn các anh lên chiến trường bán mạng, bất quá là cho các anh hứa miệng hư vô, liền làm cho các anh vui mừng thành như vậy, thật sự là lại ngốc lại ngây.
Vì muốn khống chế được thú thú, Rick tuyệt đối sẽ không để cô đi theo đến chiến trường, bất quá cô nhất định sẽ nghĩ biện pháp đi theo.
“Gia yên tâm, chúng ta sẽ đánh bại đám quái vật kia!” Dick tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, ôm lấy cô, nhẹ giọng an ủi: “Gia ở đây chờ chúng ta trở về!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lâm Gia nghĩ đến có nhiều bạn đời như vậy, sau này phải ứng phó làm sao thì trong lòng không khỏi phát run. Tính toán trước mắt cô đã xác định được người sẽ chọn làm bạn đời, nếu theo nhu cầu của từng người, mỗi ngày một người thay phiên nhau thì cô sẽ không có một ngày nghỉ ngơi. Cô không cần làm việc khác, chỉ cần khỏa thân nằm trên giường vận động Marathon là được. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cảm giác kết hợp với người mình thích quả thật rất mất hồn, nhưng quá mức thường xuyên cũng không tốt, thật không biết phụ nữ nơi này làm thế nào thích ứng được loại chế độ này. Cô phải hết sức khống chế số lượng bạn đời, tuyệt đối không thể qúa nhiều!
Cửa bị người đẩy ra, Dương Kiện cầm một cái bình thuỷ đi vào. Nhìn thấy cả phòng toàn là người, đầu tiên là anh hơi sửng sốt, sau đó cười cười chào hỏi: "Mọi người đều hội họp nha." Lời còn chưa dứt, tầm mắt chợt dừng ở trên người Dick, nụ cười của Dương Kiện cứng đờ, lại nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Gia, rất nhanh anh liền hiểu rõ hai người này đã xảy ra chuyện gì.
Dick vội vàng cầm lấy quần áo đặt trên ghế dựa mặc vào, xấu hổ cười cười với Dương Kiện, không biết nên nói cái gì mới tốt, không khí chợt trở nên quỷ dị lạ thường.
Đối mặt người khác, Dick có thể đúng lý hợp tình, duy chỉ có đối mặt Dương Kiện là đầu óc anh trở nên trống rỗng. Dương Kiện vẫn luôn ở bên cạnh Lâm Gia, lâu hơn bất cứ kẻ nào, tình cảm anh dành cho Lâm Gia là sâu đậm nhất. So với thùng dấm chua Ngân Hổ, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn kỳ thật Dương Kiện càng là người xứng đáng ở bên Lâm Gia. Dick xem Dương Kiện là anh trai, rất tôn kính và tín nhiệm. Anh hiểu cảm giác và suy nghĩ của Dương Kiện, cho nên anh không thể thản nhiên đối mặt với Dương Kiện.
Nhất thời mọi người đều im lặng không nói. Một lát sau, thật sự không thể chịu được không khí im lặng này nữa, Lâm Gia đứng lên đi đến trước mặt Dương Kiện, nâng mèo con lên quơ quơ trước mặt anh, cười nói: "Anh xem, Ngân Hổ tặng mèo nhỏ cho em, đáng yêu không?"
Dương Kiện rũ mi mắt nhìn Lâm Gia, ánh mắt mang theo nghi hoặc, không cam lòng và khổ sở.
Lâm Gia cắn cắn môi, nhịn cảm giác cay xè nơi khóe mắt xuống, cười gượng chỉ chỉ bình thuỷ trong tay Dương Kiện: "Em ngửi được mùi, anh lại nấu canh gì cho em sao?"
Nhìn thấy hốc mắt Lâm Gia phiếm hồng, Dương Kiện đột nhiên tỉnh ngộ, thầm mắng mình lại để tâm vào chuyện vụn vặt. Anh điều chỉnh tâm trạng một chút, nở nụ cười, đưa tay sờ sờ đầu mèo con: "Mèo con rất đáng yêu, Ngân Hổ thật biết cách làm em vui vẻ." Ngân Hổ đứng thẳng lưng, nhếch miệng đắc ý cười.
Dick thấp giọng khụ khụ: "Gia, bọn anh đi về trước." Anh vừa nói vừa nháy mắt với Ngân Hổ và Tatu. Ngân Hổ làm bộ như không thấy ngẩng đầu nhìn trời, ngồi trên giường không nhúc nhích. Tatu chần chờ một chút, chậm rãi đi đến bên cạnh Dick.
Dick xiết chặt nắm đấm, Ngân Hổ nhiều lần không thèm nhìn lệnh của anh, trước mặt mọi người khiêu khích uy nghiêm thủ lĩnh thú của anh, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn anh phải tìm thời gian giải quyết vấn đề này với Ngân Hổ mới được, cho cậu ta biết rốt cục ai mới là thủ lĩnh của nhóm nửa thú.
Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, Hoffman cầm hồ sơ bệnh án của Lâm Gia trong tay đi vào phòng, nhìn thấy cả phòng toàn là người, không khỏi sửng sốt. Anh nhìn Lâm Gia, bỡn cợt cười nói: "Thương thế của em vừa tốt được một chút, không thể kịch liệt như vậy."
Mặt Lâm Gia nhất thời càng đỏ bừng, vội nói: "Bọn Ngân Hổ vừa mới đến thôi! Anh đừng nói lung tung..."
Hoffman nhún nhún vai: "Tôi còn chưa nói gì nha."
Lâm Gia tức giận đến trợn trắng mắt, thầm nghĩ anh đúng là không nói thẳng ra, chỉ nói mé mé thôi.
Dick nhìn Ngân Hổ ngồi trên giường còn đang sinh hờn dỗi, trầm giọng nói: "Ngân Hổ, ba ngày trôi qua rất nhanh, ngay cả một chút đó mà cậu cũng không nhẫn nại được sao?" Ngân Hổ tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, không tình nguyện đứng lên.
Hoffman thấy trong ngực Lâm Gia ôm mèo con, liếc nhìn Ngân Hổ, không cần hỏi anh cũng biết chỉ có Ngân Hổ mới có thể làm việc này. Anh chỉ vào mèo con, nói với Ngân Hổ: "Mang mèo con đi, bệnh viện không cho phép mang thú cưng vào."
Tâm trạng Ngân Hổ vốn đang cực kém mà Hoffman còn nói như vậy làm cho anh càng thêm tức giận. Anh xoay mạnh người, nháy mắt khuôn mặt hóa nửa thú, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn gầm nhẹ nói: "Không cho phép? Tôi cũng là động vật! Anh..." Còn chưa nói xong, trên ót liền trúng một cái vỗ của Lâm Gia: "Ngân Hổ! Không được quậy!"
Mặt Ngân Hổ biến trở về bộ dạng con người, anh nghẹn khuất nhìn Lâm Gia một cái, nắm lấy mèo con nhét lại trong ngực, xoay người hầm hừ rời đi.