Lâm Gia thoáng nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của Tatu, nhớ tới từ lúc anh tới đây đến giờ cô chưa có cơ hội nói với anh câu nào, bước lên phía trước giữ chặt anh: "Tatu, cảm ơn anh đã tới thăm em."
Tatu vội vàng thả hộp nhỏ lại vào trong túi, ôm lấy Lâm Gia: "Gia, anh rất nhớ em."
Lâm Gia cười nói: "Không phải hôm trước anh mới đến gặp em sao."
Tatu nhìn cô, thành thật nói: "Thật sự rất muốn một giây cũng không rời khỏi em."
Dick liếc nhìn Dương Kiện một cái, nói với Tatu: "Đừng dong dài nữa, mấy lời nói buồn nôn đó hãy chờ sau khi Tiểu Gia xuất viện rồi nói." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tatu lưu luyến buông Lâm Gia ra, đi theo Dick rời khỏi.
Hoffman và bác sĩ chủ trị làm kiểm tra cho Lâm Gia xong sau đó cũng rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Dương Kiện và Lâm Gia.
Dương Kiện đặt bình thuỷ lên bàn, vặn nắp đổ ra một bát canh cho cô, dịu dàng nói: "Anh hầm cho em một chút canh xương, nhân lúc còn nóng em mau uống đi."
Nhìn Lâm Gia uống hết, anh mới đắn đo nói: "Tiểu Gia, anh có chuyện muốn nói với em. Về việc chọn người làm bạn đời của em, Liên Bang đã ra quyết định rồi. Ngoài bọn Dick ra, em còn phải nhận thêm bảy sĩ quan nam cao cấp làm bạn đời. Sở hành chính đã bắt đầu chuẩn bị tiến hành tuyển chọn trong quân đội của Liên Bang."
Tay Lâm Gia run lên, suýt chút nữa làm rơi bát: "Đừng giỡn chứ! Bọn họ đã nhét cho em bao nhiêu đàn ông rồi? Giờ còn muốn tuyển thêm?"
Dương Kiện vội vàng đè vai của cô lại, thoáng cay đắng nói: "Không có cách nào khác, muốn sinh tồn ở thế giới này thì nhất định phải tuân thủ quy tắc ở đây. Hơn nữa không phải em cũng có vài người muốn chọn sao?"
Lâm Gia vội la lên: "Trừ anh, Lannok và Corey ra, em không muốn nhận thêm người khác nữa. Anh nhất định phải giúp em nghĩ cách, nếu không em đi nhờ thượng tướng Rick giúp đỡ?"
Dương Kiện nghĩ nghĩ, nói: "Thay vì em đi nhờ thượng tướng Rick thì không bằng đi hỏi Clover- phu nhân của ngài ấy hỗ trợ thử xem."
Sáng sớm trước ngày xuất viện một ngày, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Dương Kiện dẫn Lâm Gia đi gặp Clover. Lúc hai người rời khỏi bệnh viện thì đã là đêm khuya.
Nơi ở của Dương Kiện cách bệnh viện không xa, dù sao ngày mai Lâm Gia cũng sẽ xuất viện, cho nên Dương Kiện dễ dàng dẫn cô về nhà mình.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, Lâm Gia tắm rửa xong ngồi trên sô pha trong phòng khách, vừa đánh giá xung quanh vừa dùng khăn mặt chà lau mái tóc ướt sũng.
Đây là lần đầu tiên cô đến nhà của Dương Kiện, lúc trước ở thủ đô cô đều bị giam lỏng trong nhà của Hoffman, không cơ hội tới nhà anh. Nơi đây không giống với nhà riêng của Hoffman, nơi ở sắp xếp cho sĩ quan cao cấp đều được sơn một màu thống nhất, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn vật dụng gia đình cũng là do đội hậu cần trang bị thống nhất, Dương Kiện lại ở trong cái nơi cực nhỏ này, bởi vậy trong phòng cũng không có chỗ gì bài trí đặc biệt.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Dương Kiện mở cửa đi ra, anh không có mặc quần áo, chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng rộng lớn ở bên hông, dưới ngọn đèn xanh nhạt, cơ thể trơn bóng kiện mỹ xinh đẹp tựa như tượng điêu khắc của Hy Lạp.
Nhìn thấy anh nhìn mình chằm chằm, mắt đẹp sáng kinh người, tim Lâm Gia đập càng lúc càng nhanh. Cô đã trải qua hai lần nên đương nhiên biết đó là ánh mắt khát vọng như thế nào.
Cô khẩn trương đứng lên, há mồm muốn nói gì đó, lại nhìn thấy Dương Kiện mở hai tay ra với cô, dịu dàng nói: "Tiểu Gia, từ lần đầu tiên gặp em, anh liền hy vọng có thể ôm em vào trong lòng, cho tới bây giờ cũng không thay đổi. Vậy bây giờ, anh có thể cầu xin em, sa vào lòng anh có được không?"
Lâm Gia biết cô không cần lại nói mấy câu dư thừa nữa, bởi vì trước khi cô ý thức được hành động của mình thì cô đã nhào vào trong lòng Dương Kiện.
Dương Kiện kéo bàn tay đang khoát lên trên vai anh của Lâm Gia qua gáy, làm cho cô dựa sát vào mình, một tay vòng lấy thắt lưng cô, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn giữ cơ thể cô chặt chẽ ở trong lòng, một tay khác thì vịn sau đầu cô, cúi đầu dùng đôi môi che miệng của cô lại.
Lâm Gia nhỏ giọng thở hào hển, cùng anh môi lưỡi day dưa, đầu lưỡi đùa giỡn liếm liếm nhau.
Dương Kiện cảm thấy mỹ mãn thở dài, dịu dàng ngậm mút đầu lưỡi của cô, hút mật nước trong miệng cô, tay lớn dọc theo đường cong vuốt ve cơ thể của cô.
Anh dùng đầu lưỡi liếm khắp viền môi Lâm Gia, hương vị thơm ngọt như thế làm cho cả người anh kích động không thôi, trầm luân trong hương vị ngọt ngào không có cách gì tự kiềm chế.
Rick đồng ý với Dick và Ngân Hổ sau khi bọn họ làm kiểm tra xong thì không cần đứng ở sở phán quan, mãi đến lần nữa biến thành hình thú lên chiến trường thì trước đó bọn họ có thể ở cùng một chỗ với Lâm Gia. Lúc này sư tử, hổ trắng đã cao hứng đến hỏng rồi, thúc giục Dương Kiện dẫn bọn họ đến sở phán quan làm kiểm tra, muốn thật sớm về nhà với Lâm Gia.
Ngoài cửa số phán quan nghiên cứu miễn dịch virus zombie, Hoffman cởi bao tay, tay phải đặt trước máy quét dấu vân tay trên cửa, máy quét qua, sau đó cửa phòng tự mở ra. Hoffman đi vào cửa, nhóm quân nhân phía sau cũng đẩy mạnh Dạ Hoàng đi theo. Dạ Hoàng bị trùm đầu bằng bao đen, không thấy rõ phương hướng vì trên người có thương tích mà cả người vô lực, cổ chân xiềng xích có vẻ đặc biệt nặng nề.
Bác sĩ chủ trị sớm chờ lâu ngày, thấy bọn họ đến thì lập tức đi lên đón, Hoffman nhìn báo cáo hắn chuyển tới một chút, sau đó đến gần phòng theo dõi đặc biệt.
Hoffman tháo bao trùm đầu của Dạ Hoàng xuống: “Dạ Lam ở bên trong, ngươi ở trong này nhìn xem đi.” Dạ Hoàng lảo đảo đi lên trước, cách kính thủy tinh chống đạn thật dày nhìn chăm chú vào Dạ Lam cả người cắm đầy ống nằm ở trên giường bệnh, tim một trận co rút đau đớn.
Dạ Lam gầy chỉ còn lại da bọc xương, hai má hóp vào, vành mắt đen thui lõm sâu, sắc mặt trắng bệnh như người chết, trên cổ quấn băng gạc thật dày, da thịt mỏng manh trong suốt gần như hiện ra mạch máu màu xanh dữ tợn.
“Bây giờ nó thế nào?” Dạ Hoàng khàn giọng hỏi.
“Hiện tượng thi hóa đã biến mất, nhưng không thể sinh ra năng lực miễn dịch. Nội tạng và não bị virus dị biến ăn mòn lợi hại, cũng có dấu hiệu suy kiệt, số lượng tế bào máu cũng thấp hơn quy định bình thường.” Hoffman đắn đo nói.
Dạ Hoàng quay đầu lại, đôi mắt che kín tơ máu lộ ra đau thương rõ ràng: “Anh có thể trị cho nó khỏe mạnh được không? Em trai của tôi… Lá gan rất nhỏ, chưa từng giết người, đám binh lính đó đều là tôi giết, chuyện này không liên quan đến nó.”
Thấy Hoffman không nói, Dạ Hoàng khẽ động khóe miệng, tự giễu cười cười: “Nó còn sau lưng tôi vụng trộm chạy tới chỗ nhốt tù binh nữ, tôi biết được sau đó đánh gãy chân nói. Sau đó tôi dẫn nó theo bên người, bức bách nó xem tôi giết người, dạy nó phải giết người như thế nào, nhưng mà thằng nhóc này vẫn là nhát gan yếu đuối, như vậy, từ đầu đến cuối đều không xuống tay được. Nó thật sự chưa từng giết người…”
Mặt Hoffman không chút thay đổi, đợi Dạ Hoàng nói xong rồi mới lạnh lùng nói: “Dạ Lam không chết, ngươi nên khai ra nguồn năng lượng cung ứng đi.” Dạ Hoàng dừng một chút, nản lòng gật gật đầu, ánh sáng trong mắt mất hết.
Binh lính đang chuẩn bị dẫn hắn đi ra, thân thể Dạ Lam vẫn hôn mê bất tỉnh đột nhiên giật bắn, dụng cụ theo dõi chữa bệnh đồng thời phát ra tiếng rít sắc nhọn, đèn đỏ không ngừng lóe sáng.
“Không xong!” Hoffman vọt vào phòng bệnh, dùng tốc độ nhanh nhất ấn cái nút dụng cụ. Hai mắt Dạ Lam nhắm nghiền, cả người không ngừng run rẩy, hàm răng đập vào nhau lạch cạch liên hồi, băng gạc quấn trên cổ nhanh chảy ra rất nhiều máu màu đỏ thẫm.
Hoffman kinh hãi không thôi, tầm mắt rơi xuống bình truyền dịch, nhất thời sắc mặt đại biến. Anh vội vàng mang bao tay, nhanh chóng nhổ kim tiêm trên cổ tay Dạ Lam ra, lấy bình truyền dịch xuống.
Nhân viên y tế nghe được động tĩnh nhanh chóng chạy đến. “Ngoài hai người ra, còn lại mọi người ra ngoài!” Hoffman lưu lại hai phán quan tâm phúc, đuổi hết tất cả nhân viên y tế bao gồm cả bác sĩ chủ trị ra ngoài.
“Đừng dùng thuốc trên cái giá đựng thuốc đó!” Hoffman chỉ vào một người trong đó, lớn tiếng ra lệnh: “Cậu chạy đến phòng thuốc, tự mình đi lấy thuốc rồi dùng tốc độ nhanh nhất mang đến đây!” Anh quét tất cả lọ thuốc trên bàn xuống thùng rác, để hòm thuốc tùy thân lên bàn, lấy huyết thanh Lannok mới nghiên cứu chế tạo từ trong hòm thuốc ra, tiêm vào cho Dạ Lam.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lâm Gia thoáng nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của Tatu, nhớ tới từ lúc anh tới đây đến giờ cô chưa có cơ hội nói với anh câu nào, bước lên phía trước giữ chặt anh: "Tatu, cảm ơn anh đã tới thăm em."
Tatu vội vàng thả hộp nhỏ lại vào trong túi, ôm lấy Lâm Gia: "Gia, anh rất nhớ em."
Lâm Gia cười nói: "Không phải hôm trước anh mới đến gặp em sao."
Tatu nhìn cô, thành thật nói: "Thật sự rất muốn một giây cũng không rời khỏi em."
Dick liếc nhìn Dương Kiện một cái, nói với Tatu: "Đừng dong dài nữa, mấy lời nói buồn nôn đó hãy chờ sau khi Tiểu Gia xuất viện rồi nói." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tatu lưu luyến buông Lâm Gia ra, đi theo Dick rời khỏi.
Hoffman và bác sĩ chủ trị làm kiểm tra cho Lâm Gia xong sau đó cũng rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Dương Kiện và Lâm Gia.
Dương Kiện đặt bình thuỷ lên bàn, vặn nắp đổ ra một bát canh cho cô, dịu dàng nói: "Anh hầm cho em một chút canh xương, nhân lúc còn nóng em mau uống đi."
Nhìn Lâm Gia uống hết, anh mới đắn đo nói: "Tiểu Gia, anh có chuyện muốn nói với em. Về việc chọn người làm bạn đời của em, Liên Bang đã ra quyết định rồi. Ngoài bọn Dick ra, em còn phải nhận thêm bảy sĩ quan nam cao cấp làm bạn đời. Sở hành chính đã bắt đầu chuẩn bị tiến hành tuyển chọn trong quân đội của Liên Bang."
Tay Lâm Gia run lên, suýt chút nữa làm rơi bát: "Đừng giỡn chứ! Bọn họ đã nhét cho em bao nhiêu đàn ông rồi? Giờ còn muốn tuyển thêm?"
Dương Kiện vội vàng đè vai của cô lại, thoáng cay đắng nói: "Không có cách nào khác, muốn sinh tồn ở thế giới này thì nhất định phải tuân thủ quy tắc ở đây. Hơn nữa không phải em cũng có vài người muốn chọn sao?"
Lâm Gia vội la lên: "Trừ anh, Lannok và Corey ra, em không muốn nhận thêm người khác nữa. Anh nhất định phải giúp em nghĩ cách, nếu không em đi nhờ thượng tướng Rick giúp đỡ?"
Dương Kiện nghĩ nghĩ, nói: "Thay vì em đi nhờ thượng tướng Rick thì không bằng đi hỏi Clover- phu nhân của ngài ấy hỗ trợ thử xem."
Sáng sớm trước ngày xuất viện một ngày, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Dương Kiện dẫn Lâm Gia đi gặp Clover. Lúc hai người rời khỏi bệnh viện thì đã là đêm khuya.
Nơi ở của Dương Kiện cách bệnh viện không xa, dù sao ngày mai Lâm Gia cũng sẽ xuất viện, cho nên Dương Kiện dễ dàng dẫn cô về nhà mình.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, Lâm Gia tắm rửa xong ngồi trên sô pha trong phòng khách, vừa đánh giá xung quanh vừa dùng khăn mặt chà lau mái tóc ướt sũng.
Đây là lần đầu tiên cô đến nhà của Dương Kiện, lúc trước ở thủ đô cô đều bị giam lỏng trong nhà của Hoffman, không cơ hội tới nhà anh. Nơi đây không giống với nhà riêng của Hoffman, nơi ở sắp xếp cho sĩ quan cao cấp đều được sơn một màu thống nhất, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn vật dụng gia đình cũng là do đội hậu cần trang bị thống nhất, Dương Kiện lại ở trong cái nơi cực nhỏ này, bởi vậy trong phòng cũng không có chỗ gì bài trí đặc biệt.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Dương Kiện mở cửa đi ra, anh không có mặc quần áo, chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng rộng lớn ở bên hông, dưới ngọn đèn xanh nhạt, cơ thể trơn bóng kiện mỹ xinh đẹp tựa như tượng điêu khắc của Hy Lạp.
Nhìn thấy anh nhìn mình chằm chằm, mắt đẹp sáng kinh người, tim Lâm Gia đập càng lúc càng nhanh. Cô đã trải qua hai lần nên đương nhiên biết đó là ánh mắt khát vọng như thế nào.
Cô khẩn trương đứng lên, há mồm muốn nói gì đó, lại nhìn thấy Dương Kiện mở hai tay ra với cô, dịu dàng nói: "Tiểu Gia, từ lần đầu tiên gặp em, anh liền hy vọng có thể ôm em vào trong lòng, cho tới bây giờ cũng không thay đổi. Vậy bây giờ, anh có thể cầu xin em, sa vào lòng anh có được không?"
Lâm Gia biết cô không cần lại nói mấy câu dư thừa nữa, bởi vì trước khi cô ý thức được hành động của mình thì cô đã nhào vào trong lòng Dương Kiện.
Dương Kiện kéo bàn tay đang khoát lên trên vai anh của Lâm Gia qua gáy, làm cho cô dựa sát vào mình, một tay vòng lấy thắt lưng cô, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn giữ cơ thể cô chặt chẽ ở trong lòng, một tay khác thì vịn sau đầu cô, cúi đầu dùng đôi môi che miệng của cô lại.
Lâm Gia nhỏ giọng thở hào hển, cùng anh môi lưỡi day dưa, đầu lưỡi đùa giỡn liếm liếm nhau.
Dương Kiện cảm thấy mỹ mãn thở dài, dịu dàng ngậm mút đầu lưỡi của cô, hút mật nước trong miệng cô, tay lớn dọc theo đường cong vuốt ve cơ thể của cô.
Anh dùng đầu lưỡi liếm khắp viền môi Lâm Gia, hương vị thơm ngọt như thế làm cho cả người anh kích động không thôi, trầm luân trong hương vị ngọt ngào không có cách gì tự kiềm chế.