Đúng lúc anh đang chuẩn bị tiến thêm một bước thì Lâm Gia vô thức đưa người vào giữa hai chân anh, lửa nóng cứng rắn đang nóng lòng muốn thử sức cách khăn tắm đè lên bụng cô, không ngừng ma sát.
"A..." Dương Kiện rên rỉ, kìm lòng không đậu đẩy hông về phía trước, mông cô hơi nâng lên nghênh đón cơ thể của anh, chỗ cứng rắn chờ đợi kích thích càng thêm mạnh liệt.
Anh càng thêm nhiệt tình đoạt lấy hương vị ngọt ngào bên trong miệng của cô, không ngừng thăm dò khoang miệng của cô, tay lớn cởi bỏ cúc áo lót của cô, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn vội vàng lột hết chướng ngại vật ngăn cản thế công của anh, bộ ngực tròn trịa đẹp kinh người cũng theo đó nhảy ra khỏi trói buộc.
Anh đè lưng cô lại, gắt gao đặt ở trên người mình, bộ ngực no đủ đè ép trong ngực kiên cố trơn bóng màu nâu nhạt. Núm vú của hai người ma sát lẫn nhau. Lâm Gia ngâm nhẹ một tiếng, ưỡn ngực ngửa đầu ra sau, Dương Kiện nhân cơ hội ngậm lấy một viên núm vú phấn hồng vào miệng, dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn, hoặc dùng đầu lưỡi cực nhanh trêu chọc.
Thế công mãnh liệt của Dương Kiện làm cho tinh thần Lâm Gia mê loạn, nơi bí ẩn nhất đã trở nên ướt át, bên trong từng đợt co rút mềm ngứa, cả người mềm nhũn tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Tiếng rên rỉ đứt quãng từ môi mọng của cô tràn ra, trêu chọc lòng anh, dấy lên dục vọng sâu trong anh.
Anh gầm nhẹ một tiếng, kéo tay cô qua đặt trên kiên đĩnh nóng cháy đang nhảy lên, cho dù cách một lớp khăn tắm nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được độ nóng cháy của nơi cương cứng đó.
Tay Lâm Gia cứng đờ, sau đó run rẩy chủ động cởi bỏ khăn tắm quấn bên hông anh, vật màu đỏ tím to khỏe kinh người nhảy ra, thật lớn mà dữ tợn.
Cô cắn cắn môi, đưa tay sờ sờ, liền nhìn thấy nó nhảy lên một chút càng trở nên thô to hơn, ngay cả mạch máu, gân xanh gì cũng đều nổi hết lên.
Lâm Gia hoảng sợ, muốn rụt tay về nhưng lại bị Dương Kiện bắt lấy.
Anh làm cho cô cầm lấy phân thân của mình, đôi tay càng thêm dùng sức nắm lấy cái mông cô, đẩy phân thân vào trong tay cô, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn đung đưa vòng eo ra vào trong lòng bàn tay cô. Môi từ môi cô lướt xuống hõm vai rồi lưu luyến trên bầu ngực, mỗi một chỗ bị hôn qua đều hung hăng lưu lại một dấu yêu hồng hồng.
Lâm Gia dồn dập thở hào hển, phát ra rên rỉ khoái ý, cả người mềm nhũn, cô không thể không dùng sức ôm lấy lưng anh, móng tay đâm vào da thịt vùng lưng.
Đau đớn thật nhỏ làm cho Dương Kiện càng thêm hưng phấn vui sướng, bởi vì anh xác định cô và anh đều khát vọng âu yếm đối phương.
Anh hơi cúi người, đôi tay nắm lấy mông cô, mạnh mẽ bế cô lên, cô bản năng nâng hai chân lên kẹp lấy thắt lưng anh, cửa vào đào nguyên ấm áp để ngay trước phân thân anh.
Cơ thểDương Kiện run lên, lồng ngực rộng lớn phập phồng kịch liệt. Anh cúi đầu rên rỉ, cắn răng ngẩng cao đầu lên, cổ kéo dài, cực lực áp chế xúc động sắp bùng nổ.
Trời biết anh còn chưa tiến vào cơ thể cô, thế mà đã lại muốn bắn.
Dạ Lam thống khổ từ chối trong chốc lát rồi lại lần nữa lâm vào hôn mê, cổ và miệng chảy ra máu tươi thấm ướt chăn và ga giường.
“Thượng tá, cơ quan bệnh nhân xuất hiện co giật!!” Phán quan đang cầm máu cho Dạ Lam kêu lên.
“Chuẩn bị điện cực và truyền nước biển vào tĩnh mạch!! Tiến hành sinh hóa và kiểm tra độc tính của hắn!” Hoffman nhìn máy theo dõi nhịp tim, cầm lấy điện cực đặt trên ngực Dạ Lam. Thân thể Dạ Lam giật nảy lên một cái, màn hình máy theo dõi biến thành một đường thẳng tắp. Hoffman thử lại, biểu hiện nhịp tim vẫn là một đường thẳng tắp.
Dạ Hoàng đứng ở ngoài cửa sổ quan sát đột nhiên giãy thoát binh lính chạy vào trong phòng bệnh. Một binh lính nhanh tay lẹ mắt, đuổi theo bay lên giơ chân đá hắn một cái, hai binh lính cùng hợp lực gắt gao đem áp hắn xuống đất.
Dạ Lam điên cuồng mà giãy giụa, hai mắt đỏ đậm gào lên: “Hoffman! Ngươi gạt ta! Ta phải giết ngươi!!” Cửa rầm một tiếng mở ra, Dương Kiện bước nhanh mà vào, Lâm Gia đi theo phía sau anh.
“Sao lại thế này?” Dương Kiện đứng ở cửa quát.
Hoffman thấy Lâm Gia đi theo đến đây, mắt liền sáng lên, vội buông điện cực ra, kéo Lâm Gia đi vào.
“Thật xin lỗi nhưng tôi cần cô hỗ trợ!” Hoffman lấy một ống kim từ hòm thuốc ra, dùng dây cao su buộc chặt cánh tay Lâm Gia, sau đó rút một lượng máu từ tĩnh mạch trong cánh tay cô ra.
Hoffman né tránh ánh mắt kinh ngạc của Lâm Gia, kéo băng gạc trên cổ Dạ Lam xuống, tiêm ống máu vào trong vết thương thối rữa. Mười mấy giây sau, trái tim đã ngừng đập của Dạ Lam chậm rãi co bóp lại. Lại một lát sau, máu cũng ngừng, máu thịt thối nát xung quanh miệng vết thương cũng dần dần cứng lại, cuối cùng từng mảng từng mảng tróc ra, lộ ra da thịt mới màu hồng nhạt.
Phán quan nhìn hiển thị trên máy theo dõi một cái, kinh hỉ nói: “Trưởng quan, máy kiểm tra triệu chứng bệnh và sinh mệnh đã một lần nữa xuất hiện dấu hiệu sống sót! Hắn thật sự đã sống lại rồi!” Xoay mặt lại vui sướng nhìn về phía Lâm Gia: “Quý cô Lâm Gia, máu của cô đã cứu được tên này! Thật sự rất thần kỳ!”
Ánh mắt Hoffman buồn bã, chậm rãi đứng thẳng dậy nhìn về phía Lâm Gia, rũ mi mắt thấp giọng nói: “Thật xin lỗi… Tôi đã vốn định che giấu.”
Lâm Gia nhìn Dạ Lam, nhớ lại Kim Điêu từng lột xác trước mặt cô, trong nháy mắt cái gì cũng đều rõ ràng. Lâm Gia mím môi, khẽ cười: “Anh không cần xin lỗi tôi, đây là chức trách của anh. Tôi chỉ là không ngờ rằng không chỉ có Dick bọn họ mà ngay cả thể chất của bản thân tôi cũng trở nên đặc biệt như vậy, không biết đây là phúc hay là họa?”
Dương Kiện xông tới bảo vệ Lâm Gia ở phía sau, căm tức nhìn Hoffman: “Các người không được động vào cô ấy! Hại Emma còn chưa đủ sao?!”
Hoffman nhìn Dương Kiện, ánh mắt kiên nghị vẻ mặt nghiêm túc: “Yên tâm, tôi sẽ không để ai tổn thương cô ấy.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đúng lúc anh đang chuẩn bị tiến thêm một bước thì Lâm Gia vô thức đưa người vào giữa hai chân anh, lửa nóng cứng rắn đang nóng lòng muốn thử sức cách khăn tắm đè lên bụng cô, không ngừng ma sát.
"A..." Dương Kiện rên rỉ, kìm lòng không đậu đẩy hông về phía trước, mông cô hơi nâng lên nghênh đón cơ thể của anh, chỗ cứng rắn chờ đợi kích thích càng thêm mạnh liệt.
Anh càng thêm nhiệt tình đoạt lấy hương vị ngọt ngào bên trong miệng của cô, không ngừng thăm dò khoang miệng của cô, tay lớn cởi bỏ cúc áo lót của cô, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn vội vàng lột hết chướng ngại vật ngăn cản thế công của anh, bộ ngực tròn trịa đẹp kinh người cũng theo đó nhảy ra khỏi trói buộc.
Anh đè lưng cô lại, gắt gao đặt ở trên người mình, bộ ngực no đủ đè ép trong ngực kiên cố trơn bóng màu nâu nhạt. Núm vú của hai người ma sát lẫn nhau. Lâm Gia ngâm nhẹ một tiếng, ưỡn ngực ngửa đầu ra sau, Dương Kiện nhân cơ hội ngậm lấy một viên núm vú phấn hồng vào miệng, dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn, hoặc dùng đầu lưỡi cực nhanh trêu chọc.
Thế công mãnh liệt của Dương Kiện làm cho tinh thần Lâm Gia mê loạn, nơi bí ẩn nhất đã trở nên ướt át, bên trong từng đợt co rút mềm ngứa, cả người mềm nhũn tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Tiếng rên rỉ đứt quãng từ môi mọng của cô tràn ra, trêu chọc lòng anh, dấy lên dục vọng sâu trong anh.
Anh gầm nhẹ một tiếng, kéo tay cô qua đặt trên kiên đĩnh nóng cháy đang nhảy lên, cho dù cách một lớp khăn tắm nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được độ nóng cháy của nơi cương cứng đó.
Tay Lâm Gia cứng đờ, sau đó run rẩy chủ động cởi bỏ khăn tắm quấn bên hông anh, vật màu đỏ tím to khỏe kinh người nhảy ra, thật lớn mà dữ tợn.
Cô cắn cắn môi, đưa tay sờ sờ, liền nhìn thấy nó nhảy lên một chút càng trở nên thô to hơn, ngay cả mạch máu, gân xanh gì cũng đều nổi hết lên.
Lâm Gia hoảng sợ, muốn rụt tay về nhưng lại bị Dương Kiện bắt lấy.
Anh làm cho cô cầm lấy phân thân của mình, đôi tay càng thêm dùng sức nắm lấy cái mông cô, đẩy phân thân vào trong tay cô, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn đung đưa vòng eo ra vào trong lòng bàn tay cô. Môi từ môi cô lướt xuống hõm vai rồi lưu luyến trên bầu ngực, mỗi một chỗ bị hôn qua đều hung hăng lưu lại một dấu yêu hồng hồng.
Lâm Gia dồn dập thở hào hển, phát ra rên rỉ khoái ý, cả người mềm nhũn, cô không thể không dùng sức ôm lấy lưng anh, móng tay đâm vào da thịt vùng lưng.
Đau đớn thật nhỏ làm cho Dương Kiện càng thêm hưng phấn vui sướng, bởi vì anh xác định cô và anh đều khát vọng âu yếm đối phương.
Anh hơi cúi người, đôi tay nắm lấy mông cô, mạnh mẽ bế cô lên, cô bản năng nâng hai chân lên kẹp lấy thắt lưng anh, cửa vào đào nguyên ấm áp để ngay trước phân thân anh.
Cơ thểDương Kiện run lên, lồng ngực rộng lớn phập phồng kịch liệt. Anh cúi đầu rên rỉ, cắn răng ngẩng cao đầu lên, cổ kéo dài, cực lực áp chế xúc động sắp bùng nổ.
Trời biết anh còn chưa tiến vào cơ thể cô, thế mà đã lại muốn bắn.