Sau khi Dương Kiện ổn định lại được cơ thể thì trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi hột.
Anh ôm Lâm Gia, bằng tốc độ nhanh nhất đi đến bên giường, đặt cô lên giường sau đó đè cả người mình lên. Da thịt dán vào lẫn nhau hết sức chặt chẽ, không chừa một khe hở, hai người đồng thời phát ra tiếng than nhẹ thỏa mãn.
Dương Kiện vừa hôn cơ thể cô, vừa kéo quần lót giắt trên mắt cá chân cô xuống ném qua một bên, áo và áo lót của cô đã sớm bị anh lột ra bỏ lại trong phòng khách.
Anh nâng người lên nhìn chăm chú vào cơ thể tuyệt vời tuyệt luân hiện ra ở trước mắt anh, xem xét kĩ càng vùng tam giác thần bí.
Đúng lúc anh đang tham lam thưởng thức thì Lâm Gia đỏ mặt, đưa tay kéo anh xuống. "Anh thật là... Đừng nhìn cẩn thận như vậy..."
Dương Kiện đã ở sát bên bờ vực bùng nổ, cộng thêm kinh hỉ vì Lâm Gia chủ động, rốt cuộc anh không kiềm chế được mình nữa.
Cuồng nhiệt hôn mỗi một bộ phận trên cơ thể cô sau đó anh từ từ ngồi thẳng dậy, cánh tay nắm chặt dưới khớp đầu gối cô, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn lưng cong lại, nâng đùi thon dài của cô lên cao, ngay sau đó phân thân đâm thật sâu vào cơ thể cô.
Lâm Gia thét một tiếng chói tai, cả người mạnh mẽ dựng thẳng lên, đẫy đà cũng theo đó nhún nhảy. Mãnh liệt khoái cảm nhanh chóng từ chỗ kết hợp truyền khắp toàn thân, cô kịch liệt thở hào hển, đào nguyên nóng bỏng bởi vì cao trào mà gắt gao xoắn lấy phân thân của anh.
Dương Kiện thẳng lưng, đầu ngửa ra sau, anh cảm giác vách tường bên trong Lâm Gia mấp máy co rút lại giống như vô số cái miệng nhỏ nhắn dùng sức hút kiên đĩnh của anh.
"A... Em thật chặt... Ha..." Anh rên rỉ, cái mông không thể khống chế bắt đầu dùng sức đong đưa.
Theo khoái cảm không ngừng tích lũy, đong đưa càng ngày càng cuồng dã, mồ hôi nhỏ vụn tụ thành một lớp dầy đặc trên bả vai rộng lớn và trong ngực anh, bụng thắt chặt lộ ra những múi cơ cứng rắn như sắt, lớp mồ hôi dưới ánh đèn cũng lóe ra ánh trơn bóng như được bôi dầu.
Lâm Gia càng không ngừng rên rỉ, theo kiên đĩnh có tiết tấu của anh không ngừng đâm chọc vào điểm nhạy cảm nhất trong tư mật tinh tế của cô, tiếng rên rỉ không thể khống chế biến thành thét chói tai.
Lúc cao trào cực hạn ùn ùn kéo đến, khoái cảm phóng thích quét ngang qua cơ thể hai người, thị giác và thính giác mất đi làm cho bọn họ đồng thời phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Dương Kiện cắn răng đẩy thắt lưng, nhắm mắt lại cực lực tiếp diễn khoái cảm, lồng ngực không nhịn được phập phồng. Cảm giác vui thích chưa tan hết xoay quanh ở bụng, cứng rắn vẫn cương như cũ. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Dưới người dùng sức đẩy một cái, phân thân càng đâm sâu vào hoa kính, đưa Lâm Gia thật cao lên tiên cảnh vui sướng. Dòng thủy triều mạnh mẽ mà có lực đánh sâu vào nhụy hoa, mãnh liệt đi vào tận cùng hoa kính.
Dương Kiện nghe Lâm Gia vui vẻ rên rỉ, hưởng thụ khoái cảm phóng thích và nhụy hoa co bóp sau triền miên âu yếm, trong đầu bỗng nhiên trống rỗng.
Một lát sau, anh mới chậm rãi ngã vào trên người cô, khuỷu tay miễn cưỡng chống đỡ nửa người, không để mình hoàn toàn đè lên cô.
Dương Kiện nghỉ ngơi mấy phút ngắn ngủi, sau đó liền lật từ trên người Lâm Gia xuống, nằm sang bên cạnh cô, ôm cô vào lòng nhẹ nhàng hôn.
"Có muốn tắm một chút không?" Giọng Dương Kiện khàn khàn gợi cảm, lộ ra hương vị thoả mãn. Kỳ thật bây giờ một chút anh cũng không muốn nhúc nhích, chỉ muốn ôm cô đi vào giấc mộng.
Lâm Gia mệt mỏi lắc đầu, mặt dán trên ngực anh, lắng nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Hoffman nói với Dương Kiện: “Cậu đưa Lâm Gia trở về đi, chuyện còn lại tôi sẽ xử lý.” Trợ thủ Jill chăm chú nhìn Lâm Gia, đang muốn mở miệng nói chuyện thì lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của Hoffman, đành phải phẫn nộ ngậm miệng lại.
Dương Kiện không nhiều lời nữa, kéo Lâm Gia nhanh chóng rời khỏi phòng giám sát. Dạ Hoàng bị binh lính áp chế trên mặt đất, lúc Lâm Gia đi ngang qua hắn, hắn đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sung huyết gắt gao nhìn cô chằm chằm, mãi đến bóng dáng cô biến mất ở ngoài cửa.
Ngân Hổ và Dick còn chưa làm kiểm tra xong, Dương Kiện quyết định đưa Lâm Gia trở về trước.
Lúc xe Jeep chạy ra cửa lớn của sở phán quan, Lâm Gia mới thấp giọng hỏi, “Em cảm thấy hình như Hoffman đã sớm biết thể chất của em đặc biệt, nhưng anh ấy vẫn giấu diếm không có báo cáo. Anh ấy có thể gặp phiền toái gì hay không?”
Vẻ mặt Dương Kiện có chút ngưng trọng: “Nếu Hoffman biết mà không nói gì thì sẽ bị quân pháp nghiêm khắc xử phạt. Bất quá chức vị của tên đó quan trọng, hơn nữa hậu trường vững chắc, anh nghĩ cấp trên sẽ không thật sự làm gì hắn đâu. Người nên lo lắng bây giờ là em. May mắn bây giờ chiến sự căng thẳng, Liên Bang cần mượn dùng sức lực của bọn Dick, bằng không tình cảnh của em sẽ rất nguy hiểm.”
Lâm Gia rũ mi mắt không nói gì, một trận khí lạnh từ sau lưng lặng yên dâng lên. Nếu Liên Bang không lâm vào khốn cảnh, như vậy cô và nhóm nửa thú hẳn là sẽ bị đám người gọi là nhà khoa học kia nhốt vào trong lồng xem như bé chuột bạch mà giải phẫu làm nghiên cứu rồi.
Dương Kiện thấy sắc mặt Lâm Gia có chút tái nhợt, vội giơ tay cầm tay cô đặt ở đầu gối, trấn an nói: “Đừng lo lắng, bây giờ bọn họ đã không còn lý do nhốt em. Anh cũng sẽ bảo vệ em.”
Lâm Gia lấy lại tinh thần, thay đổi thành giọng điệu thoải mái đùa giỡn: “Vận khí của em đúng là không tệ. Anh, xem, thiên thời địa lợi nhân hoàn, cơ bản em đều có đủ.”
Dương Kiện thấy mặt cô giãn ra, mày kiếm nhíu chặt hơi chút buông ra, phối hợp hỏi: “Nhân hòa là những ai?” Lâm Gia cố ý không nhìn anh, cười mấy tiếng: “Dick, Ngân Hổ, Corey, Cain, Hoffman…”
Lâm Gia tách ngón tay ra đếm tên, sắc mặt Dương Kiện cũng theo từng ngón đếm đếm của cô mà biết đen, môi mỏng nhếch lên, mắt đẹp mơ hồ dần hiện ra lửa giận. Xe Jeep càng ngày chạy càng nhanh, suýt chút nữa tông vào đuôi một chiếc xe quân đội ở trước mặt.
“Chú ý an toàn!” Lâm Gia thấy mặt Dương Kiện đen như đít nồi liền không dám trêu cợt anh nữa, thành thật nói: “Nhưng may mắn nhất là có anh ở bên cạnh em. Nếu không phải do anh cố gắng thì em và Dick bọn họ đã không có được công bằng tương đối như bây giờ. Cảm ơn anh.”
Dương Kiện trầm tĩnh lại, lại phát hiện khóe miệng mình đang cong lên, làm bộ như không để ý nói: “Cảm ơn cái gì. Nếu là em cũng sẽ làm như vậy thôi. Đúng rồi, chuyện xảy ra hôm nay đừng nói cho người khác biết.”
“Được, em biết phải làm như thế nào.” Lâm Gia mỉm cười, nhìn đường cong sườn mặt cương nghị của Dương Kiện, lo lắng trong lòng liền tiêu tán đi rất nhiều.
Sau khi Dương Kiện đưa Lâm Gia về nơi Hoffman, lại liền đến sở phán quan tiếp tục làm kiểm tra cho Dick và Ngân Hổ. Xong xuôi lại đến chỗ cung ứng mua một ít thực phẩm, lúc về đến nhà thì đã qua buổi trưa.
Nghe được tiếng chuông cửa, Riva chạy tới mở cửa, lúc nhìn thấy Dương Kiện ôm hai bao thịt tươi lớn cùng với Ngân Hổ và Dick theo phía sau đi vào thì không khỏi sững sốt: “Bọn họ như thế nào…”
Dương Kiện để đồ trong tay lên trên bàn: “Thượng tướng phê chuẩn trước khi bọn họ khôi phục hình thú thì có thể ở lại bên cạnh Lâm Gia. Đúng rồi, hôm nay tôi cũng ở lại đây.”
Riva buồn bực, anh vẫn luôn bị đám người Corey gạt qua một bên, thật vất vả mới đợi được cơ hội có thể thân cận Lâm Gia này, ai ngời lại bị Dương Kiện và nhóm nửa thú phá hư, thật sự là không hay ho chút nào.
“Các anh về rồi.” Lâm Gia vừa mới nhặt rau xong, tùy tiện xoa xoa tay từ nhà bếp đi ra đón.
Ngân Hổ nhìn thấy Lâm Gia, liền bỏ đồ trong tay xuống, vọt tới trước mặt cô, nắm tay cô lên liếm liếm. Lâm Gia vội vàng rút tay về, vỗ móng vuốt anh một cái, sẵng giọng: “Đồ ngốc, vừa rồi em còn chưa rửa tay, rất bẩn đó có biết không! Về sau không được loạn liếm nữa!” Ngân Hổ hắc hắc cười, ôm lấy Lâm Gia, đầu cọ cọ mặt cô.
Dick buông đồ ra, một bên đánh giá bốn phía, một bên ngửi mùi hương trong không khí, ánh mắt dừng lại ở trên người Riva và Mike, nhíu mày nói: “Mùi của các người rất xa lạ, Gia không muốn bầu bạn với hai người, mau đi đi!”
Riva phát cáu, cả giận nói: “Buồn cười! Tôi là cận thân hộ vệ do bộ chỉ huy tối cao bổ nhiệm tạm thời, phải ở bên cạnh quý cô Lâm Gia.”