"May mắn còn kịp, chưa muộn." Lannok vội vàng đi vào, tóc dài màu đỏ vàng cột gọn gàng ở sau đầu, trên người mặc quân phục màu đen mới tinh, cả người thoạt nhìn đặc biệt anh tuấn.
Dick kinh ngạc hỏi anh: "Không phải hôm nay cậu phải đến sở phán quan họp sao?"
Lannok khoát tay, chẳng hề để ý nói: "Đã mấy ngày tôi không tới thăm Tiểu Gia rồi, nhớ muốn chết đây. Hôm nay cô ấy xuất viện, bằng mọi giá tôi nhất định phải tới, ai thèm quan tâm cái hội nghị cứt chó gì chứ."
Anh đi lên trước muốn ôm Lâm Gia một chút, Ngân Hổ tức giận xông đến nhe răng với anh, ôm chặt Lâm Gia vào lòng không chịu buông. Lâm Gia nhớ tới ngày đó Ngân Hổ bị không ít ủy khuất, cho nên cũng không đành lòng đẩy anh ra.
Lannok sửng sốt một chút, ngượng ngùng rút tay lại. Tính tình Tatu rộng lượng, thấy Lâm Gia và Lannok xấu hổ nên bước lên trước kéo Lannok qua một bên: "Gia có một số thứ muốn thu dọn, chúng ta hỗ trợ sửa sang lại một chút đi."
Lannok rất nhanh thuận theo, cùng Tatu xếp quần áo thu dọn đồ dùng hằng ngày của Lâm Gia.
Ngân Hổ đắc ý hừ hừ, cúi đầu hôn Lâm Gia một cái, chóp mũi vô cùng thân thiết cọ cọ mặt cô, trong đôi mắt màu lam toàn là vui vẻ, miệng phát ra tiếng khò khè như thú con làm nũng.
Lâm Gia nhịn không được cười lên tiếng, giơ ngón tay chọt trán anh một cái, sẳng giọng: "Anh hư quá đi!" Ngân Hổ vui vẻ nhếch miệng cười, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn không ngừng hôn hai má cô, trái một cái phải một cái không dứt, hoàn toàn coi người xung quanh không tồn tại, mãi đến khi Lâm Gia thật sự chịu không nổi nâng tay vỗ cằm anh, anh mới chịu bỏ qua.
Ngân Hổ đắc ý nghiêng đầu liếc nhìn Dick, lại phát hiện đối phương không có biểu lộ ra vẻ mặt hâm mộ ghen tị hận thù như trong tưởng tượng của mình, khóe miệng giật một cái, không khỏi có chút thất vọng. Lại nhìn Lannok và Tatu, tất cả đều đưa lưng về phía mình cẩn thận tỉ mỉ sửa sang lại quần áo cho Lâm Gia.
Ngân Hổ nặng nề hừ một tiếng, càng thêm ôm chặt Lâm Gia không chịu buông.
Lâm Gia không biết làm sao đưa tay nhẹ nhàng xoa nắn lỗ tai anh: "Anh nha, thật là trẻ con. Không phải em đã nói hôm nay sẽ chỉ ở bên anh sao, đừng buồn chứ."
Mắt Ngân Hổ chuyển động, ánh mắt chuyển qua đôi môi trơn bóng của Lâm Gia, nghịch ngợm nói:
"Em hôn anh đi, còn phải thật sâu, giống như trong phim mà Cain cho anh xem đó, đưa đầu lưỡi vào trong miệng anh, nếu vậy anh sẽ rất vui..."
Lâm Gia đỏ mặt, thầm nghĩ cái tên Cain này nhất định lại cho Ngân Hổ xem thứ bậy bạ gì rồi, không biết lại dạy cho anh cái thứ đen tối gì đây nữa.
Đúng lúc cô đang không biết nên trả lời như thế nào thì trên môi chợt truyền đến xúc cảm thô ráp ấm áp, Ngân Hổ vươn ngón trỏ vuốt ve môi cô, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn mắt xanh óng ánh như bảo thạch: " Trong phim "xuyên qua Paris cổ ", nhân vật nữ chính cũng là ở ngay trên đường cái chủ động hôn sâu nhân vật nam chính. Anh rất thích, cũng muốn Gia hôn anh như vậy."
Mặt Lâm Gia hồng như quả táo, thì ra Ngân Hổ là muốn trước mặt mọi người cùng cô dùng cách thức tiêu chuẩn nhất thực hiện nụ hôn sâu, từ lúc nào mà Cain háo sắc đã đổi thành cho nhóm nửa thú xem phim tình cảm lãng mạn rồi?
Lâm Gia thẹn thùng liếc mắt nhìn xung quanh một cái, người khác rất ăn ý quay lưng, làm bộ như chưa nghe thấy gì. Ngân Hổ thấy cô nhìn người khác liền bất mãn nhíu mày, tay phải nâng cằm Lâm Gia lên, làm cho cô nhìn thẳng vào mình, tay trái nắm thắt lưng cô ấn vào trong ngực, tầm mắt hai người giao nhau.
Ngân Hổ cúi đầu không chút do dự hôn môi cô. Cả người Lâm Gia cứng đờ, lập tức liền trầm tĩnh lại. Cô nhắm mắt lại vòng tay ôm cổ Ngân Hổ, hé mở hàm răng theo đuổi đầu lưỡi anh tiến vào, cái lưỡi thơm tho cùng anh chơi đùa triền miên, thậm chí cũng đưa sâu trong miệng anh thăm dò điểm mẫn cảm.
Đám người Dick dựng lỗ tai lên lắng nghe động tĩnh. Tatu cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, kích động đến lỗ tai cũng đổi màu, không ngừng run run.
Bởi vì Ngân Hổ không thích mặc quần áo mà mấy cúc áo sát cổ đều không cài, lộ ra một mảnh nhỏ lồng ngực kiên cố màu đồng. Lâm Gia bị anh gắt gao ấn vào trong ngực, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn đẫy đà đè ép trên lồng ngực lõa lồ của Ngân Hổ, theo hai người hôn càng lúc càng sâu thì cơ thể cũng qua lại ma sát.
Hô hấp Ngân Hổ trở nên dồn dập, cơ thể không khắc chế được run rẩy, dưới bụng một trận buộc chặt, cứng rắn đụng trên người Lâm Gia.
Ngân Hổ thấy Lâm Gia kiên trì muốn dạy anh cầm đũa liền mặt mày ủ rũ nhìn cô, môi chu lên hừ hừ. Lâm Gia buồn cười, thật sự không đành lòng tiếp tục ăn hiếp mèo lớn, vuốt tóc anh cười nói: “Được rồi được rồi, không muốn dùng đũa thì không dùng nữa, chỉ cần mỗi lần trước khi ăn cơm anh đều phải rửa tay sạch sẽ là được.”
Ngân Hổ vui vẻ hôn má Lâm Gia một cái: “Gia tốt nhất.”
Dick yên lặng cúi đầu, nhíu mày nhìn chằm chằm đôi đũa trước mặt. Nhìn trong chốc lát sau, anh vươn ba ngón tay cẩn thận vơ đũa lên nắm ở trong lòng bàn tay, học bộ dạng Dương Kiện đang dùng đũa gắp rau, thật cẩn thận kẹp một khối thịt kho tàu lên.
Ngân Hổ đình chỉ vui đùa ầm ĩ, mở lớn miệng kinh ngạc nhìn Dick, Dick ngừng thở, tập trung tinh thần khống chế lực tay, rung rung đưa khối thịt đến bên miệng, thuận lợi ăn vào bụng.
“Dick, anh học nhanh thật đó, thật thông minh.” Lâm Gia vỗ vỗ bả vai Dick tỏ vẻ ngợi khen. Tuy rằng chỉ là học xong cách dùng đũa, nhưng dù sao đó cũng là một loại kỹ thuật.
Ngân Hổ phùng má, thập phần không phục trừng mắt nhìn Dick, hỏi Lâm Gia lại muốn học cách dùng đũa lần nữa. Ai ngờ lập tức lên càng khó khống chế tốt khí lực, vừa bắt đầu cầm chiếc đũa lên liền nắm đứt thành tám khúc.
Lâm Gia không nhịn được, nằm gục trên bàn cười đến không dừng được. Dương Kiện cũng giật giật khóe miệng, nghẹn cười đến đau bụng. Mặt Ngân Hổ đỏ lên, ảo não ném chiếc đũa xuống, dứt khoát bưng bát thịt kho tàu lên, lấy tay làm đũa lùa toàn bộ vào miệng, vừa ăn vừa thở phì phì trừng Dick.
Dick liếc nhìn bộ dạng nghẹn khuất của Ngân Hổ, chậm rì rì gắp một khối thịt đưa vào miệng, tao nhã ăn, trong lòng tràn ngập cảm giác chiến thắng.
Ăn xong cơm trưa, Dương Kiện dặn dò Lâm Gia vài câu, sau đó liền rời khỏi, dù sao cũng có Dick và Ngân Hổ ở đây, Lâm Gia sẽ không có vấn đề gì. Người của sở phán quan đến bây giờ còn chưa có tìm đến Lâm Gia, Dương Kiện đoán rằng Hoffman có thể đã tạm thời ém chuyện Lâm Gia xuống. Nhưng mà lúc ở trong phòng giám sát miễn dịch có nhiều người thấy như vậy, Hoffman sợ là che lấp không được bao lâu. Dương Kiện nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định nói việc này với thượng tướng Rick để chuẩn bị sớm một chút, đây là biện pháp thỏa đáng nhất.
Trong phòng theo dõi điện tử của sở phán quan, Hoffman và trợ thủ Jill của anh đang ở xem băng theo dõi. Mấy giờ trôi qua vẫn không phát hiện điểm đáng ngờ. Trong đoạn băng là vài nhân viên ý tế dựa theo trình tự bình thường đổi thuốc tiêm dịch cho Dạ Lam đang trong tình trạng hôn mê, cũng ghi chép số liệu các hạng mục.
Hoffman híp đôi mắt, chăm chú nhìn màn ảnh, không bỏ qua bất cứ chi tiết gì. Bỗng nhiên anh mở to mắt, nhanh chóng ấn nút tạm dừng, chỉ vào một bác sĩ trên màn ảnh đưa lưng về phía camera đang đứng ở bên giường truyền dịch cho Dạ Lam: “Lập tức tìm tư liệu của người này đến cho tôi!”
Trợ thủ tìm một phần hồ sơ từ trong tập tài liệu ra đưa cho Hoffman: “Người này là trung tá Turon, hắn là trợ lý bác sĩ được khu D điều đến sở phán quan thủ đô từ nửa năm trước.”
Hoffman lật nhanh xem hồ sơ lý lịch, lông mày thanh tú càng nhăn càng chặt, khi anh nhìn đến dòng chữ “Turon. Sở trường y khoa, đạt bằng đại học về độc tính sinh hóa”, ánh mắt liền trở nên sắc nhọn như dao, Hoffman mạnh khép lại hồ sơ, mệnh lệnh nói: “Lập tức bắt Turon!”
Nhưng anh còn chưa tới khoa miễn dịch thì có một quân cảnh chạy đến báo cáo, nói là phát hiện thi thể Turon trong phòng khử trùng dụng cụ điều trị của khoa miễn dịch.
Hoffman u ám nhìn thi thể phủ vải trắng trên mặt đất, trong lòng thầm hận mình quá mức sơ suất, để cho nội gián ra tay trước một bước. Pháp y kiểm nghiệm sơ bộ sau đó nói với Hoffman, thời gian Turon tử vong là từ ba đến bốn giờ trước, ước chừng là khoảng giờ sáng nay đã bị giết hại, trên người không có máu cũng không có vết thương, chỉ phát hiện một cái lỗ kim thật nhỏ ở sau gáy, xác định là bị tiêm vào thuốc độc trí mạng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"May mắn còn kịp, chưa muộn." Lannok vội vàng đi vào, tóc dài màu đỏ vàng cột gọn gàng ở sau đầu, trên người mặc quân phục màu đen mới tinh, cả người thoạt nhìn đặc biệt anh tuấn.
Dick kinh ngạc hỏi anh: "Không phải hôm nay cậu phải đến sở phán quan họp sao?"
Lannok khoát tay, chẳng hề để ý nói: "Đã mấy ngày tôi không tới thăm Tiểu Gia rồi, nhớ muốn chết đây. Hôm nay cô ấy xuất viện, bằng mọi giá tôi nhất định phải tới, ai thèm quan tâm cái hội nghị cứt chó gì chứ."
Anh đi lên trước muốn ôm Lâm Gia một chút, Ngân Hổ tức giận xông đến nhe răng với anh, ôm chặt Lâm Gia vào lòng không chịu buông. Lâm Gia nhớ tới ngày đó Ngân Hổ bị không ít ủy khuất, cho nên cũng không đành lòng đẩy anh ra.
Lannok sửng sốt một chút, ngượng ngùng rút tay lại. Tính tình Tatu rộng lượng, thấy Lâm Gia và Lannok xấu hổ nên bước lên trước kéo Lannok qua một bên: "Gia có một số thứ muốn thu dọn, chúng ta hỗ trợ sửa sang lại một chút đi."
Lannok rất nhanh thuận theo, cùng Tatu xếp quần áo thu dọn đồ dùng hằng ngày của Lâm Gia.
Ngân Hổ đắc ý hừ hừ, cúi đầu hôn Lâm Gia một cái, chóp mũi vô cùng thân thiết cọ cọ mặt cô, trong đôi mắt màu lam toàn là vui vẻ, miệng phát ra tiếng khò khè như thú con làm nũng.
Lâm Gia nhịn không được cười lên tiếng, giơ ngón tay chọt trán anh một cái, sẳng giọng: "Anh hư quá đi!" Ngân Hổ vui vẻ nhếch miệng cười, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn không ngừng hôn hai má cô, trái một cái phải một cái không dứt, hoàn toàn coi người xung quanh không tồn tại, mãi đến khi Lâm Gia thật sự chịu không nổi nâng tay vỗ cằm anh, anh mới chịu bỏ qua.
Ngân Hổ đắc ý nghiêng đầu liếc nhìn Dick, lại phát hiện đối phương không có biểu lộ ra vẻ mặt hâm mộ ghen tị hận thù như trong tưởng tượng của mình, khóe miệng giật một cái, không khỏi có chút thất vọng. Lại nhìn Lannok và Tatu, tất cả đều đưa lưng về phía mình cẩn thận tỉ mỉ sửa sang lại quần áo cho Lâm Gia.
Ngân Hổ nặng nề hừ một tiếng, càng thêm ôm chặt Lâm Gia không chịu buông.
Lâm Gia không biết làm sao đưa tay nhẹ nhàng xoa nắn lỗ tai anh: "Anh nha, thật là trẻ con. Không phải em đã nói hôm nay sẽ chỉ ở bên anh sao, đừng buồn chứ."
Mắt Ngân Hổ chuyển động, ánh mắt chuyển qua đôi môi trơn bóng của Lâm Gia, nghịch ngợm nói:
"Em hôn anh đi, còn phải thật sâu, giống như trong phim mà Cain cho anh xem đó, đưa đầu lưỡi vào trong miệng anh, nếu vậy anh sẽ rất vui..."
Lâm Gia đỏ mặt, thầm nghĩ cái tên Cain này nhất định lại cho Ngân Hổ xem thứ bậy bạ gì rồi, không biết lại dạy cho anh cái thứ đen tối gì đây nữa.
Đúng lúc cô đang không biết nên trả lời như thế nào thì trên môi chợt truyền đến xúc cảm thô ráp ấm áp, Ngân Hổ vươn ngón trỏ vuốt ve môi cô, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn mắt xanh óng ánh như bảo thạch: " Trong phim "xuyên qua Paris cổ ", nhân vật nữ chính cũng là ở ngay trên đường cái chủ động hôn sâu nhân vật nam chính. Anh rất thích, cũng muốn Gia hôn anh như vậy."
Mặt Lâm Gia hồng như quả táo, thì ra Ngân Hổ là muốn trước mặt mọi người cùng cô dùng cách thức tiêu chuẩn nhất thực hiện nụ hôn sâu, từ lúc nào mà Cain háo sắc đã đổi thành cho nhóm nửa thú xem phim tình cảm lãng mạn rồi?
Lâm Gia thẹn thùng liếc mắt nhìn xung quanh một cái, người khác rất ăn ý quay lưng, làm bộ như chưa nghe thấy gì. Ngân Hổ thấy cô nhìn người khác liền bất mãn nhíu mày, tay phải nâng cằm Lâm Gia lên, làm cho cô nhìn thẳng vào mình, tay trái nắm thắt lưng cô ấn vào trong ngực, tầm mắt hai người giao nhau.
Ngân Hổ cúi đầu không chút do dự hôn môi cô. Cả người Lâm Gia cứng đờ, lập tức liền trầm tĩnh lại. Cô nhắm mắt lại vòng tay ôm cổ Ngân Hổ, hé mở hàm răng theo đuổi đầu lưỡi anh tiến vào, cái lưỡi thơm tho cùng anh chơi đùa triền miên, thậm chí cũng đưa sâu trong miệng anh thăm dò điểm mẫn cảm.
Đám người Dick dựng lỗ tai lên lắng nghe động tĩnh. Tatu cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, kích động đến lỗ tai cũng đổi màu, không ngừng run run.
Bởi vì Ngân Hổ không thích mặc quần áo mà mấy cúc áo sát cổ đều không cài, lộ ra một mảnh nhỏ lồng ngực kiên cố màu đồng. Lâm Gia bị anh gắt gao ấn vào trong ngực, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn đẫy đà đè ép trên lồng ngực lõa lồ của Ngân Hổ, theo hai người hôn càng lúc càng sâu thì cơ thể cũng qua lại ma sát.
Hô hấp Ngân Hổ trở nên dồn dập, cơ thể không khắc chế được run rẩy, dưới bụng một trận buộc chặt, cứng rắn đụng trên người Lâm Gia.