Lâm Gia cảm nhận được khác thường, vội vàng xoay mặt đi thoát khỏi lưỡi anh, đôi tay dùng sức để trên vai anh, vặn vẹo người muốn tạo ra một chút khoảng cách.
Ngân Hổ than nhẹ một tiếng, thở hào hển mở mắt ra. Đôi mắt lam sâu thẳm như biển, một chút đỏ tươi nhiễm trên khóe mắt. Anh kéo Lâm Gia qua càng giam chặt cô trong lòng, nụ hôn nóng cháy ào ạt như mưa rơi xuống môi, cổ và trên xương quai xanh cô, tay lớn theo vạt áo len vào dịu dàng vuốt ve da thịt non mịn của cô.
Lâm Gia thấy Ngân Hổ bắt đầu không khống chế được, vội vàng giãy dụa rút tay ra, dùng sức nhéo lỗ tai anh: "Ngân Hổ, đừng quậy nữa, mọi người đều ở đây đó!"
Ngân Hổ ăn đau, không thể không dừng lại động tác ngẩng đầu, đôi mắt màu lam long lanh đầy nước, có vẻ càng thêm sáng ngời.
"Này, mọi người đang làm gì thế?" Corey và Cain đột nhiên đi vào, nhìn thấy tình hình trong phòng đều là sửng sốt.
Corey nhìn quanh mọi người một chút, phát hiện chỉ có Ngân Hổ là dính sát lấy Lâm Gia, một tay còn biểu lộ rõ dục vọng giữ lấy vòng bên hông cô, không chút nào che dấu vẻ đắc ý. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Lại nhìn Lâm Gia, hai tròng mắt long lanh nước, hai má xinh đẹp như cánh hoa đào, môi đỏ tươi sưng lên. Corey lập tức rõ ràng hai người đã xảy ra chuyện gì, trong lòng không khỏi có chút chua chát.
Ngay cả anh mà còn có thể nhìn ra manh mối, thì huống chi Cain tình trường dày dạn, anh đương nhiên đã sớm nhìn ra nhưng anh tự giác mình không xứng với Lâm Gia, hơn nữa loại chuyện này thật sự rất bình thường, cho nên trong lòng cũng không có cảm giác mất mát.
Lâm Gia vén vén tóc mai, ra vẻ trấn định cười nói: "Hi, các anh cũng đến đây sao."
Corey chậm rãi đi đến trước mặt cô, cúi người khẽ hôn hai má một cái, dịu dàng nói: "Đương nhiên không thể bỏ lỡ việc đưa em về nhà."
Nghe thấy hai chữ về nhà, Lâm Gia ngẩn ra: "Nhà?"
Ánh mắt Corey dịu dàng, nâng tay xoa nhẹ mặt cô: "Phải, nhà của chúng ta ở thủ đô. Bởi vì em đã xác nhận được vài người bạn đời nên bộ quân chính của thủ đô đã phân phối cho em một nơi ở, sau này chúng ta có thể ở cùng một chỗ."
Trong lòng Lâm Gia thật ấm áp, sau khi xuyên đến thế giới này, ngoài việc dốc hết sức cố gắng sống sót ra thì cô không dám có hy vọng xa vời này, không ngờ rằng cuối cùng cô cũng có thể có một căn nhà ấm áp.
"Hơn nữa, bộ chỉ huy tối cao đã đồng ý thỉnh cầu của em, cuối tháng sẽ sắp xếp cho em vào trường học nữ sĩ quan của thủ đô Liên Bang. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Hai năm sau sát hạch đạt tiêu chuẩn thì em sẽ đảm nhiệm chức nghiên cứu viên và làm việc ở sở phán quan của thủ đô."
Qua nhiều kinh ngạc và vui sướng đến cùng một lúc, Lâm Gia kích động nắm chặt tay Corey, khó có thể kiềm chế vui tâm trạng sướng: "Rốt cục em cũng có thể tham gia quân ngũ giống các anh rồi, không đến mức biến thành phế vật chỉ biết làm vướng chân các anh."
Cô đã quen độc lập tự do, cho nên không thể chịu đựng được việc sống cuộc sống an nhàn do bạn đời cung cấp, vì thế lúc cô nghe nói bộ chỉ huy tối cao ngoài việc tuyên bố cô đã có được thân phận công dân ra mà còn muốn khen thưởng cho cô thì cô liền đưa ra yêu cầu này. Cô không cần khen thưởng, cô chỉ hy vọng có được một phần công việc thích hợp để tham gia quân đội.
Corey nhíu mày nói: "Nói bậy! Em là một phụ nữ độc lập kiên cường, bất cứ lúc nào cũng không e ngại nguy hiểm, cực kì dũng cảm."
Lâm Gia e thẹn đỏ mặt, gãi gãi lỗ tai, thì thầm nói: "Nào có khoa trương như anh nói chứ, lần nào em cũng sợ muốn chết, chỉ là may mắn mà thôi."
Lannok lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Sao có thể tất cả đều là may mắn? Em có biết từ lúc nào mà em đã bắt đầu hấp dẫn anh không? Đó chính là lúc anh nhìn thấy em đánh cược mạng sống bảo vệ tiểu Ngân Hổ. Hơn nữa nếu không phải em nghĩ cách đâm Roddy Elias thì chúng ta đã phải trả giá bằng thương vong vô số rồi."
Ánh mắt Ngân Hổ sáng quắc nhìn Lâm Gia chăm chú, trong mắt bắt đầu tràn ra tình cảm nóng cháy.
Cain nhấc túi đựng toàn thức ăn trong tay lên khoe ra, vui vẻ phấn chấn nói: "Thôi cho qua chuyện đó đi, bọn này mới đến chỗ cung ứng lấy được rau quả tươi vừa đưa từ thành Lăng về nè. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Vì chúc mừng Tiểu Gia xuất viện, giữa trưa chúng ta đến nhà Lâm Gia ăn một bữa thật no đi? Tiểu Gia, đã lâu không nếm thử tay nghề của em, thật muốn lập tức ăn đồ ăn em làm."
Lâm Gia vui vẻ cười nói: "Không thành vấn đề, em..."
Hoffman im lặng nghe pháp y cẩn thận miêu tả, trái tim dần dần bị bóng đen dày đặc bao phủ. Anh xoay người, ánh mắt đảo qua từng người của đội quân cảnh và nhân viên y, tế không có người nào lộ ra vẻ mặt khác thường.
h, đúng lúc Dạ Lam gặp sự cố, bên trong xảy ra chuyện thì bên ngoài kẻ địch liền cho người bí mật xử lý, tin tức của bọn chúng cũng thực nhanh.
Mặt Hoffman lạnh như băng, phân phó trợ thủ Jill lưu lại thẩm vấn sau đó bước nhanh đi ra cửa. Sáng mai anh phải nhanh chóng xử lý hết tin tức nắm trong lòng bàn tay. Turon chết đã biểu thị cuộc chiến giữa Liên Bang và Tập đoàn Roddy Elias đang lặng yên đến trước thời hạn.
Trên tòa cao ốc của bộ chỉ huy tối cao, Mike theo thượng tướng Laurence đi ra từ trong văn phòng, đi đến ngõ quẹo cuối hành lang, đẩy cửa phòng tư liệu ra lắc mình đi vào.
Mike vòng qua sát giá sách chất đầy văn kiện đi vào bên trong, mãi đến khi nhìn thấy người đàn ông đứng ở phía trước cửa sổ. Nghe được động tĩnh người đàn ông xoay người, ngọn đèn mơ hồ chiếu vào trên người hắn, khuôn mặt lạnh lẽo như dao khắc.
Mike đánh giá hắn khẽ cười nói: “Thượng tá Thư Vân, không, phải là Tổng đoàn trưởng Askar. Ngài ẩn dấu thật sâu, trụ ở khu E mười năm, ngay cả trung tướng Đái Lan cáo già kia cũng chưa phát hiện ra thân phận của ngài, thật không đơn giản.”
Mặt Thư Vân không chút thay đổi, cũng không tiếp lời anh, chỉ hỏi: “Cậu tới tìm Laurence có chuyện gì?”
Mike nhún nhún vai, vẻ mặt tiếc nuối: “Vốn định đêm nay ở bên cạnh người đẹp, nhưng đáng tiếc Dương Kiện mang về hai nửa thú, tôi bị bọn họ đuổi ra ngoài. Bất quá tôi phát hiện được một chút manh mối, liền đến chào hỏi ngài Laurence một tiếng, để cho hắn có nhược điểm mà áp chế Rick một chút.
Anh còn muốn trêu đùa thêm vài câu nhưng chợt thấy ánh mắt Thư Vân giống như băng lạnh, lạnh lùng nhìn mình, trong lòng run lên, vội vàng thu lại nụ cười, thẳng lưng nghiêm mặt nói: “Tuy rằng Lâm Gia che dấu rất khá, nhưng tôi vẫn phát hiện trên cánh tay trái của cô ấy có lỗ kim, hẳn là bị rút máu. Tôi nghe nói sau khi Lâm Gia gặp Rick thì có cùng Dương Kiện đến khoa miễn dịch của sở phán quan, tôi liền đến đó thăm dò. Ai ngờ Hoffman mệnh lệnh quân cảnh phong tỏa cả khoa miễn dịch, bất luận kẻ nào không được vào, manh mối tạm thời gián đoạn.
Bờ môi Thư Vân tách ra tạo thành một nụ cười lạnh: “Hoffman nhất định là đang dấu diếm bí mật gì đó của cô gái kia. Bất quá không sao, chúng ta rất nhanh sẽ biết thôi.”
Lâm Gia cho rằng hôm nay Dương Kiện sẽ không đến đây, ai ngờ lúc cô chuẩn bị cơm chiều thì Dương Kiện trở lại. Lâm Gia mừng hết lớn, nhanh chóng đuổi Dick và Ngân Hổ đang càng giúp càng rối kia ra khỏi nhà bếp. Cô để Dương Kiện giúp một tay, hai người ăn ý hợp tác, rất nhanh đã chế biến ra một bàn đồ ăn phong phú.
Vì chăm sóc Ngân Hổ không biết dùng bữa, bữa tối chủ yếu lấy thịt nướng kiểu dáng Châu Âu làm chủ. Mười mấy phút sau, phần lớn thức ăn đã vào bụng Dick và Ngân Hổ, còn trong lòng Dương Kiện và Lâm Gia thì đang có việc phiền muộn nên cũng không ăn được bao nhiêu.
Cơm nước xong, Dương Kiện kéo Dick dạy anh chơi cờ vua. Này cờ là anh tự vẽ đi đặt làm cách đây không lâu, đây lần đầu tiên anh lấy ra chơi.
Lâm Gia xuống nhà bếp rửa bát đĩa, Ngân Hổ cũng đi phụ giúp. Lúc Ngân Hổ rửa cái đĩa, lực chú ý bị nước trong bồn hấp dẫn, kết quả không khống chế được lực tay, liên tiếp bóp nát ba cái đĩa. Lâm Gia không thể nhịn được nữa, nhéo lỗ tai Ngân Hổ, đuổi anh vào phòng tắm tắm rửa.
Mà Dick thì sinh ra nồng đậm “hứng thú” với cờ vua, nhất là quân cờ hình đầu ngựa, bị anh không cẩn thận bỏ vào miệng cắn rớt đầu. Dương Kiện mắt thấy bộ cờ mình vất vả làm ra nay đã thành thức ăn khuya cho Dick liền tức giận đến môi run run. Nhưng anh lại không có cam đảm nắm lỗ tai Dick, cho nên đành phải nhốt mình trong phòng, một mình một người sinh hờn dỗi.
Lâm Gia bận rộn cả ngày, tắm rửa xong sau đó ôm gối đầu thiếp đi. Ngân Hổ và Dick rón ra rón rén đi vào, trái phải tách ra nằm xuống bên cạnh cô.
Ngân Hổ trừng mắt liếc Dick một cái, chiếm hữu ôm lấy Lâm Gia, kéo cô vào trong ngực mình. Kết quả làm cho Lâm Gia nằm mơ thấy thắt lưng của mình bị dây thừng trói chặt, khó chịu lắm lắm. Lâm Gia cau mày mơ mơ màng màng xoay người, vừa lúc rơi vào vòng ôm của Dick.
Ngân Hổ vừa ghen vừa tức, lại sợ đánh thức Lâm Gia sẽ bị mắng cho nên không dám đưa tay ôm cô trở về, đành giận dỗi xoay người, nhắm mắt lại ngủ, mắt không thấy, lòng không phiền.