"Hay là để tôi làm đi! Tiểu Gia mới ra viện, cần nghỉ ngơi." Lâm Gia còn chưa nói hết thì ở cửa bỗng truyền đến có người tiếp lời, thì ra là Dương Kiện đã làm xong thủ tục xuất viện trở lại.
Hoffman đi theo phía sau anh đi vào phòng bệnh, thấy tình hình này liền nhíu mày nói thầm: "Sao lại nhiều người như vậy..."
Cain đưa tay vuốt mặt, ngượng ngùng nói: "Tôi TM thật hồ đồ! Chỉ nghĩ đến ăn đồ ăn tiểu Gia làm mà quên mất cơ thể cô ấy còn chưa phục hồi như cũ... thật xin lỗi."
Lâm Gia cười nói: "Đâu có nghiêm trọng như vậy. Cơ thể em đã hoàn toàn khoẻ lại rồi, có thể chạy có thể nhảy, nấu cơm thì có là gì. Giữa trưa em sẽ xuống bếp làm mấy món thật ngon cho các anh ăn."
Dương Kiện vội nói: "Vẫn nên để anh làm cho, em về nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi." Lâm Gia không kiên trì nữa, dù sao tay nghề của Dương Kiện cũng tốt hơn cô nhiều lắm, bấu không được hắn mỗi ngày nấu cơm cho mình ăn.
Sau khi Lâm Gia ký tên trên hồ sơ bệnh án Hoffman mang đến xong, cô nhẹ giọng hỏi anh: "Thượng tá Hoffman, nếu không anh cũng đến nhà tôi cùng ăn cơm trưa đi?"
Cain cướp lời nói: "Cậu ta là người bận rộn, làm sao có thời gian mà đến chứ."
Hoffman khép tập văn kiện lại, nâng mắt mỉm cười: "Được, cảm ơn em."
Cain nhìn chằm chằm Hoffman nửa ngày, trong lòng réo chuông cảnh báo mãnh liệt. Anh chưa được Lâm Gia đồng ý, nếu muốn trở thành bạn đời của Lâm Gia thì anh phải trải qua rất nhiều trình tự chọn lựa đào thải, sẽ có rất nhiều người cạnh tranh với anh.
Bởi vì từng cùng trải qua hoạn nạn với Lâm Gia, quen thuộc lẫn nhau, tín nhiệm lẫn nhau cho nên Cain không quá lo lắng những người cạnh tranh kia. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nhưng nếu Hoffman cũng thật sự có ý với Lâm Gia thì ưu thế đó của anh sẽ không còn. Hơn nữa Hoffman xuất thân từ dòng họ danh giá, chức vị lại cao hơn anh, càng có khả năng thắng hơn anh, vị trí bạn đời của Lâm Gia đã mất đi một cái.
*****
Liên Bang phân phối cho Lâm Gia một căn nhà bốn tầng ở Nam Giao của thủ đô, Nam Giao là chung cư cao cấp của thủ đô.
Trong khuôn viên chung cư có một cái đình viện nhỏ, nơi đó còn rộng hơn những nhà xung quanh. Trong phòng đã được quét tước sạch sẽ, đồ điện vật dụng gia đình đều đã trang bị đầy đủ hết, bên trong trang hoàng đơn giản mà bảo vệ môi trường, thoạt nhìn cực kì thoải mái.
Ở thành phố dưới đất tấc đất như tấc vàng của thủ đô mà có thể ở trong căn phòng xem như cực cao cấp này đã là đãi ngộ rất tốt rồi.
Sau khi về nhà, Corey và Dick còn có Tatu đi đến chỗ cung ứng nhận chăn đệm và đồ dùng hằng ngày, Dương Kiện sai sử người khác giúp anh một tay, còn mình thì đi xuống bếp vội vàng làm cơm trưa.
Bọn họ không cho Lâm Gia giúp, cô đành phải ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm với Hoffman. Cô từng cảm thấy Hoffman là người lạnh lùng, rất khó gần. Nhưng sau khi tiếp xúc hơn một chút thì cô phát hiện Hoffman cũng không phải xa cách như bề ngoài.
Khác với Corey và Lannok, tuy Hoffman cũng là quân nhân nhưng anh lại giống như học giả và người có kiến thức sâu rộng, suy nghĩ thâm sâu làm cho người ta đoán không ra. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Anh đối người xử thế vừa tuân thủ nguyên tắc nghiêm ngặt mà cũng vừa không mất tình người, hơn nữa học thức uyên bác, cử chỉ cách nói năng cực kì lễ độ.
Lâm Gia và anh nói chuyện trong chốc lát, rất nhanh liền tìm thấy không ít đề tài chung. Cô kinh ngạc mà vui mừng khi phát hiện Hoffman rất thích nghiên cứu lịch sử Trung Quốc cổ đại, anh kể cho cô nghe tại sao tiếng Trung có thể lưu truyền đến nay, trở thành ngôn ngữ được ủng hộ nhiều nhất trong hai loại tiếng thông dụng của Liên Bang. Không chỉ như thế, anh còn kể cho Lâm Gia những di sản và văn hiến lịch sử Trung Quốc cổ trong viện bảo tàng của thủ đô, anh kể vừa hấp dẫn vừa hài hước, sinh động như thật.
Lâm Gia nghe đến mê say, thỉnh thoảng đưa ra vấn đề mình chưa hiểu muốn anh giải thích, Hoffman đều kiên nhẫn giải đáp từng cái một.
Dick rửa sạch rau quả tươi rồi mang vào nhà bếp giao cho Dương Kiện, lúc đi trở ra thì vừa lúc nhìn thấy Lâm Gia và Hoffman đang nói chuyện. Lâm Gia khi thì chuyên chú lắng nghe, khi thì hưng trí bừng bừng tranh luận với Hoffman, mặt mày mỉm cười thần thái phơi phới, cả người toả sáng, trước giờ chưa từng nhìn thấy cô sáng chói động lòng người như vậy.
Dick tiếp thu kinh nghiệm từ sai lầm của Ngân Hổ, chỉ nhẹ nhàng ôm Lâm Gia, để cho cô tựa vào trong ngực dày rộng của mình, Lâm Gia thoải mái mà hừ hừ, cuộn mình lại ở trong lòng Dick an ổn ngủ.
Rạng sáng, Hoffman ở trong phòng làm việc của mình sửa sang lại văn kiện. Lúc gõ xong một chứ cuối cùng vào máy tính thì một trận tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa truyền đến.
Sau đó cửa bị người đẩy ra, phán quan cấp cao thiếu tướng Keno mang theo vệ binh đi vào, Hoffman bằng tốc độ nhanh nhất ấn chuột phải, gửi thư.
Keno dõng dạc nói với Hoffman: “Thượng tá Hoffman, cậu bị tình nghi là trái với quân pháp, tướng quân Laurence đã phê chuẩn bắt người, mời lập tức đi theo chúng tôi.”
“Tôi đã biết. Mời các người chờ một chút.” Hoffman không chút kinh hoảng, sửa sang lại văn kiện, bỏ hồ sơ vào trong túi, đứng lên liếc mắt nhìn phán quan Jill đang đứng ở phía sau Keno. Jill rụt cổ, xấu hổ cúi đầu.
Vệ binh tiến lên đang muốn còng tay Hoffman thì một sĩ quan bước nhanh vào, đưa một ký lệnh cho Keno: “Thiếu tướng Keno, đây là chỉ lệnh của thượng tướng Rick, bảo ngài lập tức dẫn thượng tá Hoffman đến phòng tòa án quân sự, không được trì hoãn.”
Keno nhận chỉ lệnh, nhìn lướt qua, sắc mặt nhất thời xanh mét. Hắn nâng mắt nhìn về phía Hoffman, mắt hung dữ lạnh lẽo, đè nén lửa giận, cười lạnh nói: “Thượng tá Hoffman, có một người cha và anh trai tốt thật sự là không tệ.”
Lông mày Hoffman khẽ nhếch: “Đúng là rất không tệ.”
Keno đoạt lấy còng tay, dùng sức ấn còng vào cổ tay Hoffman, một phen nắm vạt áo anh, giọng căm hận nói: “Đừng nói là cha của cậu, cho dù là thượng tướng Rick, hắn cũng không có khả năng bao che một kẻ tội phạm liên tiếp trái với quân pháp. Các tướng quân bởi vì đề án hoang đường đối xử tử tế với nửa thú gì đó của cậu sớm đã sinh ra bất mãn, cậu chờ bị xử bắn đi!”
Hoffman hờ hững nhìn thẳng Keno, đôi mắt xanh lam sâu thẳm trong trẻo nhưng lạnh lùng, không có nửa điểm gợn sóng: “Trưởng quan, tôi có phải là tội phạm hay không là do tòa án quân sự phán quyết, không phải cậu định đoạt.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Hay là để tôi làm đi! Tiểu Gia mới ra viện, cần nghỉ ngơi." Lâm Gia còn chưa nói hết thì ở cửa bỗng truyền đến có người tiếp lời, thì ra là Dương Kiện đã làm xong thủ tục xuất viện trở lại.
Hoffman đi theo phía sau anh đi vào phòng bệnh, thấy tình hình này liền nhíu mày nói thầm: "Sao lại nhiều người như vậy..."
Cain đưa tay vuốt mặt, ngượng ngùng nói: "Tôi TM thật hồ đồ! Chỉ nghĩ đến ăn đồ ăn tiểu Gia làm mà quên mất cơ thể cô ấy còn chưa phục hồi như cũ... thật xin lỗi."
Lâm Gia cười nói: "Đâu có nghiêm trọng như vậy. Cơ thể em đã hoàn toàn khoẻ lại rồi, có thể chạy có thể nhảy, nấu cơm thì có là gì. Giữa trưa em sẽ xuống bếp làm mấy món thật ngon cho các anh ăn."
Dương Kiện vội nói: "Vẫn nên để anh làm cho, em về nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi." Lâm Gia không kiên trì nữa, dù sao tay nghề của Dương Kiện cũng tốt hơn cô nhiều lắm, bấu không được hắn mỗi ngày nấu cơm cho mình ăn.
Sau khi Lâm Gia ký tên trên hồ sơ bệnh án Hoffman mang đến xong, cô nhẹ giọng hỏi anh: "Thượng tá Hoffman, nếu không anh cũng đến nhà tôi cùng ăn cơm trưa đi?"
Cain cướp lời nói: "Cậu ta là người bận rộn, làm sao có thời gian mà đến chứ."
Hoffman khép tập văn kiện lại, nâng mắt mỉm cười: "Được, cảm ơn em."
Cain nhìn chằm chằm Hoffman nửa ngày, trong lòng réo chuông cảnh báo mãnh liệt. Anh chưa được Lâm Gia đồng ý, nếu muốn trở thành bạn đời của Lâm Gia thì anh phải trải qua rất nhiều trình tự chọn lựa đào thải, sẽ có rất nhiều người cạnh tranh với anh.
Bởi vì từng cùng trải qua hoạn nạn với Lâm Gia, quen thuộc lẫn nhau, tín nhiệm lẫn nhau cho nên Cain không quá lo lắng những người cạnh tranh kia. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nhưng nếu Hoffman cũng thật sự có ý với Lâm Gia thì ưu thế đó của anh sẽ không còn. Hơn nữa Hoffman xuất thân từ dòng họ danh giá, chức vị lại cao hơn anh, càng có khả năng thắng hơn anh, vị trí bạn đời của Lâm Gia đã mất đi một cái.
*****
Liên Bang phân phối cho Lâm Gia một căn nhà bốn tầng ở Nam Giao của thủ đô, Nam Giao là chung cư cao cấp của thủ đô.
Trong khuôn viên chung cư có một cái đình viện nhỏ, nơi đó còn rộng hơn những nhà xung quanh. Trong phòng đã được quét tước sạch sẽ, đồ điện vật dụng gia đình đều đã trang bị đầy đủ hết, bên trong trang hoàng đơn giản mà bảo vệ môi trường, thoạt nhìn cực kì thoải mái.
Ở thành phố dưới đất tấc đất như tấc vàng của thủ đô mà có thể ở trong căn phòng xem như cực cao cấp này đã là đãi ngộ rất tốt rồi.
Sau khi về nhà, Corey và Dick còn có Tatu đi đến chỗ cung ứng nhận chăn đệm và đồ dùng hằng ngày, Dương Kiện sai sử người khác giúp anh một tay, còn mình thì đi xuống bếp vội vàng làm cơm trưa.
Bọn họ không cho Lâm Gia giúp, cô đành phải ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm với Hoffman. Cô từng cảm thấy Hoffman là người lạnh lùng, rất khó gần. Nhưng sau khi tiếp xúc hơn một chút thì cô phát hiện Hoffman cũng không phải xa cách như bề ngoài.
Khác với Corey và Lannok, tuy Hoffman cũng là quân nhân nhưng anh lại giống như học giả và người có kiến thức sâu rộng, suy nghĩ thâm sâu làm cho người ta đoán không ra. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Anh đối người xử thế vừa tuân thủ nguyên tắc nghiêm ngặt mà cũng vừa không mất tình người, hơn nữa học thức uyên bác, cử chỉ cách nói năng cực kì lễ độ.
Lâm Gia và anh nói chuyện trong chốc lát, rất nhanh liền tìm thấy không ít đề tài chung. Cô kinh ngạc mà vui mừng khi phát hiện Hoffman rất thích nghiên cứu lịch sử Trung Quốc cổ đại, anh kể cho cô nghe tại sao tiếng Trung có thể lưu truyền đến nay, trở thành ngôn ngữ được ủng hộ nhiều nhất trong hai loại tiếng thông dụng của Liên Bang. Không chỉ như thế, anh còn kể cho Lâm Gia những di sản và văn hiến lịch sử Trung Quốc cổ trong viện bảo tàng của thủ đô, anh kể vừa hấp dẫn vừa hài hước, sinh động như thật.
Lâm Gia nghe đến mê say, thỉnh thoảng đưa ra vấn đề mình chưa hiểu muốn anh giải thích, Hoffman đều kiên nhẫn giải đáp từng cái một.
Dick rửa sạch rau quả tươi rồi mang vào nhà bếp giao cho Dương Kiện, lúc đi trở ra thì vừa lúc nhìn thấy Lâm Gia và Hoffman đang nói chuyện. Lâm Gia khi thì chuyên chú lắng nghe, khi thì hưng trí bừng bừng tranh luận với Hoffman, mặt mày mỉm cười thần thái phơi phới, cả người toả sáng, trước giờ chưa từng nhìn thấy cô sáng chói động lòng người như vậy.