Dick không khỏi nhìn đến ngây người, ngây ra đứng tại chỗ, trong lòng có một loại tư vị phức tạp nói không nên lời. Anh có gan có mưu có sức lực mạnh mẽ đủ để bảo vệ Lâm Gia, tính tình dịu dàng có thể nuông chiều cô cả đời, nhưng Lâm Gia cần không chỉ có thế. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cô còn cần người yêu có thể hiểu được lòng cô, có cùng ngôn ngữ, cùng mục tiêu phấn đấu. Mà những điều đó trước mắt anh còn chưa thể hoàn toàn làm được.
Trong đình viện, Lannok đang dạy Ngân Hổ làm sao xử lý cá, anh dùng sống dao đập cho cho cá bất tỉnh, lấy dao cắt trứng cá ra, cẩn thận rửa sạch nội tạng: "Được rồi, đây gọi là xử lý cá, trăm ngàn đừng làm hỏng."
Ngân Hổ ngồi bên cạnh thành thật xem, anh bắt một con cá sống từ trong thùng ra, đập một cái làm con cá hôn mê, ngón trỏ tay phải bật ra móng tay sắc nhọn quét một cái qua trứng cá, học theo bộ dạng Lannok cận thận rửa sạch.
"Gia thích ăn cá." Anh rung đùi đắc ý nói, trên mặt mang theo tươi cười vui vẻ: "Cậu nướng cá ăn ngon lắm, Gia thích. Cậu cũng dạy tôi đi."
Lannok làm dấu tay OK: "Không thành vấn đề."
Ngân Hổ cười đến thấy răng không thấy mắt, chuyển cá đã làm sạch xong để vào trong bồn.
Lannok cười nhìn Ngân Hổ, bỗng nhiên nghĩ nếu bỏ qua diện mạo cường hãn của Ngân Hổ thì kỳ thật cậu ta chỉ là một thiếu niên ngây thơ không hiểu sự đời, thích ăn dấm chua, tính tình nóng nảy, giàu ý chí chính nghĩa và dễ mềm lòng. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cậu ta đối với Lâm Gia không chỉ là say đắm mà còn có tình thân không muốn xa rời. Cậu ta chỉ đối xử tốt với người mà Lâm Gia đối xử tốt, còn người không liên quan thì sẽ không để trong lòng.
Lannok than nhẹ một tiếng, có chút hối hận không dám giành trước Ngân Hổ ăn Lâm Gia.
Chờ đám người Corey trở về, đồ ăn phong phú đã được dọn lên bàn ăn. Trước đó, đám Laka và Lier cũng đều chạy đến đây. Phòng khách thoáng cái đứng đầy người, tuy rằng rất chật chội nhưng lại cực kì náo nhiệt.
Lâm Gia rất thích bầu không khí như vậy, cảm giác giống như một gia đình lớn đang ăn mừng ngày lễ nào đó vậy.
Cain đắc ý lấy một bình rượu được đóng gói tinh mỹ từ trong túi ra, cười đến khóe miệng gần như cong đến bên tai: "Tôi chờ đã hơn một năm, dùng hết tất cả quan hệ mới có được bảo bối này. Hôm trước mới lấy về, luyến tiếc không dám uống, nay vừa vặn dùng để chúc mừng Tiểu Gia xuất viện."
Hoffman nhận bình rượu, xoay qua xoay lại nhìn, khen ngợi nói: "Vương miện kỵ sĩ? Thật là vật quý, mỗi tháng tôi cũng chỉ có một bình thôi."
Cain đen mặt giật rượu lại, bày ra vẻ mặt xem thường: "Cậu không cần phải lúc nào cũng đả kích lòng tự trọng của tôi, tôi không giỏi kiềm chế đâu."
Hoffman nhún nhún vai, vẻ mặt lạnh nhạt: "Tôi chỉ nói sự thật."
Lâm Gia buồn cười, suýt chút nữa cười lên tiếng, cô vội vàng đi xuống nhà bếp phụ Dương Kiện dọn đồ ăn, miễn làm cho Cain cảm thấy mất mặt.
Corey tìm ly rượu đặt lên bàn, dùng đồ khui mở nắp bình rượu ra, rót rượu vào từng chén một.
Cain cầm lấy ly rượu đưa tới mũi nhắm mắt ngử ngửi, vẻ mặt say mê, nhấp một miếng say mê thở dài: "Mùi thơm thật thuần khiết ngọt ngào, giống như da thịt Tiểu Gia vậy..." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nói còn chưa dứt lời, bên tai liền truyền đến tiếng gầm nhẹ của loài thú, một luồng khí nóng phun lên cổ anh.
Cain xoay người, nhìn thấy một đôi mắt xanh toát ra lửa giận. Nửa bên mặt của Ngân Hổ đã hóa thú, hung hăng trừng mắt nhìn anh, răng nanh hơi lộ ra ngoài môi.
Cain rùng mình một cái, tóc gáy dựng hết lên, hầu kết lăn lên lộn xuống, gượng cười nói: "Ha ha, không phải là cậu muốn ăn thịt tôi chứ?"
Ngân Hổ nheo mắt lại, đột nhiên tới gần một bước, nâng tay bắt lấy bả vai Cain. Ngân Hổ dùng sức lắc Cain, kích động thở phì phò: "Hôm nay Gia là của một mình Hổ! Cậu không thể cướp! Ai cũng không thể cướp!"
Cain bị anh lắc cho đầu choáng mắt hoa, lắp bắp nói: "Tôi không cướp, cậu đừng kích động..."
Lâm Gia thật nhanh bước lên ôm lấy Ngân Hổ, khẽ vuốt tóc và lồng ngực anh. Chờ anh bình tĩnh trở lại, Lâm Gia mới đưa hai tay giữ lấy mặt anh, nhìn vào đôi mắt màu lam kia, dịu dàng nói: "Đã rõ, hôm nay em thuộc về anh, chỉ thuộc mình anh, ai cũng không thể cướp đi. Sau này chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ."
Sau khi Hoffman bị mang đi không lâu, sĩ quan phụ tá của thượng tướng Rick liền lập tức thông báo cho Dương Kiện.
Bởi vì lo lắng cho Dương Kiện, buổi tối Lâm Gia không ngủ được, trời còn chưa sáng liền tỉnh lại. Lúc bộ đàm vang lên tiếng Dương Kiện thì cũng là lúc cô đang ở nhà bếp hầm canh thịt bò làm bữa sáng cho bọn Ngân Hổ, một bên còn hấp bánh bao thịt.
“Không phải là Hoffman đã xảy ra chuyện chứ?” Lâm Gia buông đồ ra, từ trong nhà bếp đi ra, trên mặt khó nén vẻ lo lắng.
Dương Kiện đóng lại bộ đàm nhìn thoáng qua Lâm Gia, sắc mặt có chút ngưng trọng, trầm giọng nói: “Chuyện Hoffman thay em giấu diếm đã bị người tố giác, vừa bị toàn án quân sự cho người mang đi. Anh lập tức đi thăm dò tình hình một chút, em đừng quá lo lắng.”
Lâm Gia thấy anh định đi ra cửa, vội nói: “Anh chờ một chút.” Cô chạy vào nhà bếp, lấy vài cái bánh bao trong lồng hấp để vào túi giấy đưa cho Dương Kiện: “Bữa sáng, đừng quên ăn.”
Bởi vì trường kỳ công tác dã ngoại mà quên ăn thiếu ngủ là chuyện thường. Hơn nữa thể lực tiêu hao lớn, thời gian ba bữa không cố định cho nên dạ dày Dương Kiện có chút không tốt. Lâm Gia là bạn tốt kiêm hợp tác nhiều năm với anh cho nên sớm dưỡng thành thói quen chăm sóc cuộc sống thường ngày của anh cũng đúng lúc nhắc nhở anh dùng cơm.
Dương Kiện sờ túi giấy nóng hổi, ngửi mùi bánh bao thịt, trong lòng ngọt như mật, nói thầm: “Anh thật sự ước gì trong lòng em chỉ có một mình anh…”
Lâm Gia không có nghe rõ, ngạc nhiên hỏi: “Anh vừa nói cái gì?”
“A, không có gì.” Mặt Dương Kiện đỏ lên, cuống quýt che dấu. Anh giơ túi giấy trong tay lên, cười nói: “Cảm ơn!”
Đi đến cửa, Dương Kiện xoay người lại nói: “Đúng rồi, có thể tạm thời anh không thể đến gặp em. Vừa rồi anh đã thông báo cho Healy tới đón, cũng bảo cậu ta đến sở phán quan đưa Timo đến. Thượng tướng Rick nói một khi chuyện của em có thể chất tinh lọc sáng tỏ, chỉ sợ sẽ mang đến nguy hiểm cho tính mạng của em, cho nên ngài ấy phái một chi đội đặc chủng bảo vệ em. Vì vấn đề an toàn, tốt nhất em đừng ra ngoài. Nếu theo dõi tình hình thì có thể gọi Healy giúp em thám thính.”
Lâm Gia gật gật đầu: “Được, em đã biết.”
Dương Kiện đi rồi, Lâm Gia không có tâm trạng nấu cơm. Một mình ngồi ở sofa trầm tư. Nếu Hoffman biết thể chất đặc biệt của cô, vậy người có quan hệ với Hoffman còn có y thuật tinh thông là Lannok nhất định cũng biết, không biết tòa án quân sự tối cao có thể thông báo bắt Lannok hay không. Hai người này đều xúc phạm quân pháp, theo quy định là phải bị xử phạt cực hình. Hoffman mang trong mình chức vị quan trọng, lại được thượng tướng Rick cực kỳ tín nhiệm, hơn nữa còn có cha anh là quan lớn làm chỗ dựa, cho dù tòa án tối cao phán anh có tội thì hơn phân nửa khả năng là còn có thể bảo trụ tính mạng, nhưng Lannok thì không chắc chắn cũng sẽ như vậy.
Cô từng nghe Dương Kiện nói, Lannok không có gia thế hiển hách, cha ruột tuy rằng là tướng quân có tiếng tăm nhưng nhiều năm trước đã chết trận, thuộc hạ cũ phần lớn đã phân tán ra các châu, trong vùng trung tâm thủ đô cũng không có người có thể giúp đỡ anh. Lannok là hoàn toàn dựa vào tài năng và cố gắng của bản thân mới đi đến hôm nay.
Lúc đầu anh phát hiện ở sở phán quan của thủ đô cũng không tệ, mắt thấy sẽ thăng chức thành phán quan cấp cao, ai ngờ phái bảo thủ của bộ chỉ huy tối cao dưới khuyến khích của tướng quân Laurence liền quyết định triển khai nghiên cứu virus miễn dịch trên cơ thể sống, đối tượng thực nghiệm cư nhiên còn bao gồm tù binh và phạm nhân. Bởi vì Lannok vì muốn đuổi theo lý tưởng của mình mà dù dáng dù tối cản trở cũng cố gắng nghiên cứu sinh hóa của cơ thể sống, rốt cuộc đắc tội Laurence cầm đầu phái bảo thủ. Lannok bị phái bảo thủ xa lánh chèn ép, vô vọng thăng chức, công tác cũng lâm vào đình trệ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Dick không khỏi nhìn đến ngây người, ngây ra đứng tại chỗ, trong lòng có một loại tư vị phức tạp nói không nên lời. Anh có gan có mưu có sức lực mạnh mẽ đủ để bảo vệ Lâm Gia, tính tình dịu dàng có thể nuông chiều cô cả đời, nhưng Lâm Gia cần không chỉ có thế. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cô còn cần người yêu có thể hiểu được lòng cô, có cùng ngôn ngữ, cùng mục tiêu phấn đấu. Mà những điều đó trước mắt anh còn chưa thể hoàn toàn làm được.
Trong đình viện, Lannok đang dạy Ngân Hổ làm sao xử lý cá, anh dùng sống dao đập cho cho cá bất tỉnh, lấy dao cắt trứng cá ra, cẩn thận rửa sạch nội tạng: "Được rồi, đây gọi là xử lý cá, trăm ngàn đừng làm hỏng."
Ngân Hổ ngồi bên cạnh thành thật xem, anh bắt một con cá sống từ trong thùng ra, đập một cái làm con cá hôn mê, ngón trỏ tay phải bật ra móng tay sắc nhọn quét một cái qua trứng cá, học theo bộ dạng Lannok cận thận rửa sạch.
"Gia thích ăn cá." Anh rung đùi đắc ý nói, trên mặt mang theo tươi cười vui vẻ: "Cậu nướng cá ăn ngon lắm, Gia thích. Cậu cũng dạy tôi đi."
Lannok làm dấu tay OK: "Không thành vấn đề."
Ngân Hổ cười đến thấy răng không thấy mắt, chuyển cá đã làm sạch xong để vào trong bồn.
Lannok cười nhìn Ngân Hổ, bỗng nhiên nghĩ nếu bỏ qua diện mạo cường hãn của Ngân Hổ thì kỳ thật cậu ta chỉ là một thiếu niên ngây thơ không hiểu sự đời, thích ăn dấm chua, tính tình nóng nảy, giàu ý chí chính nghĩa và dễ mềm lòng. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cậu ta đối với Lâm Gia không chỉ là say đắm mà còn có tình thân không muốn xa rời. Cậu ta chỉ đối xử tốt với người mà Lâm Gia đối xử tốt, còn người không liên quan thì sẽ không để trong lòng.
Lannok than nhẹ một tiếng, có chút hối hận không dám giành trước Ngân Hổ ăn Lâm Gia.
Chờ đám người Corey trở về, đồ ăn phong phú đã được dọn lên bàn ăn. Trước đó, đám Laka và Lier cũng đều chạy đến đây. Phòng khách thoáng cái đứng đầy người, tuy rằng rất chật chội nhưng lại cực kì náo nhiệt.
Lâm Gia rất thích bầu không khí như vậy, cảm giác giống như một gia đình lớn đang ăn mừng ngày lễ nào đó vậy.
Cain đắc ý lấy một bình rượu được đóng gói tinh mỹ từ trong túi ra, cười đến khóe miệng gần như cong đến bên tai: "Tôi chờ đã hơn một năm, dùng hết tất cả quan hệ mới có được bảo bối này. Hôm trước mới lấy về, luyến tiếc không dám uống, nay vừa vặn dùng để chúc mừng Tiểu Gia xuất viện."
Hoffman nhận bình rượu, xoay qua xoay lại nhìn, khen ngợi nói: "Vương miện kỵ sĩ? Thật là vật quý, mỗi tháng tôi cũng chỉ có một bình thôi."
Cain đen mặt giật rượu lại, bày ra vẻ mặt xem thường: "Cậu không cần phải lúc nào cũng đả kích lòng tự trọng của tôi, tôi không giỏi kiềm chế đâu."
Hoffman nhún nhún vai, vẻ mặt lạnh nhạt: "Tôi chỉ nói sự thật."
Lâm Gia buồn cười, suýt chút nữa cười lên tiếng, cô vội vàng đi xuống nhà bếp phụ Dương Kiện dọn đồ ăn, miễn làm cho Cain cảm thấy mất mặt.
Corey tìm ly rượu đặt lên bàn, dùng đồ khui mở nắp bình rượu ra, rót rượu vào từng chén một.
Cain cầm lấy ly rượu đưa tới mũi nhắm mắt ngử ngửi, vẻ mặt say mê, nhấp một miếng say mê thở dài: "Mùi thơm thật thuần khiết ngọt ngào, giống như da thịt Tiểu Gia vậy..." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nói còn chưa dứt lời, bên tai liền truyền đến tiếng gầm nhẹ của loài thú, một luồng khí nóng phun lên cổ anh.
Cain xoay người, nhìn thấy một đôi mắt xanh toát ra lửa giận. Nửa bên mặt của Ngân Hổ đã hóa thú, hung hăng trừng mắt nhìn anh, răng nanh hơi lộ ra ngoài môi.
Cain rùng mình một cái, tóc gáy dựng hết lên, hầu kết lăn lên lộn xuống, gượng cười nói: "Ha ha, không phải là cậu muốn ăn thịt tôi chứ?"
Ngân Hổ nheo mắt lại, đột nhiên tới gần một bước, nâng tay bắt lấy bả vai Cain. Ngân Hổ dùng sức lắc Cain, kích động thở phì phò: "Hôm nay Gia là của một mình Hổ! Cậu không thể cướp! Ai cũng không thể cướp!"
Cain bị anh lắc cho đầu choáng mắt hoa, lắp bắp nói: "Tôi không cướp, cậu đừng kích động..."
Lâm Gia thật nhanh bước lên ôm lấy Ngân Hổ, khẽ vuốt tóc và lồng ngực anh. Chờ anh bình tĩnh trở lại, Lâm Gia mới đưa hai tay giữ lấy mặt anh, nhìn vào đôi mắt màu lam kia, dịu dàng nói: "Đã rõ, hôm nay em thuộc về anh, chỉ thuộc mình anh, ai cũng không thể cướp đi. Sau này chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ."