Tia Chớp cứu Lâm Gia, lại bị Roddy Elias cắn đứt hai chân.
Mãnh thú và nửa thú không giống nhau, mãnh thú là kết quả do Roddy Elias thực nghiệm dị biến thú hóa thất bại. Trong quá trình thực nghiệm bọn họ bị tiêm vào rất nhiều các loại thuốc hóa học, virus zombie cao cấp và các thuốc kích thích đột biến gien khác, biến thành người thú hình dạng quái dị, tuy sức mạnh cực kỳ khủng bố, nhưng nội tạng trong cơ thể đã bị ăn mòn nghiêm trọng, sức sống vốn chỉ có thể duy trì mấy tháng.
Nhưng Kim Điêu may mắn hút được máu Lâm Gia tinh lọc virus dị biến còn lưu lại trong cơ thể nên mới có thể giữ được tính mạng, nhưng khả năng tự lành của cơ thể cũng vì vậy mà trở nên chậm lại, thoái hóa đến gần như không khác gì người thường. Sau khi anh bị thương, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn miệng vết thương không thể giống như nửa thú trong khoảng thời gian ngắn liền khép lại, cánh tay bị đứt còn chưa tái sinh thì cơ thể không trọn vẹn sẽ không thể biến thành hình thú. Lúc anh bị thương nặng hôn mê, thậm chí bác sĩ còn nói rất có khả năng cuộc sống sau này của anh phải dựa vào tay chân giả để đi.
Tia Chớp thấy Lâm Gia nhìn chân mình, không được tự nhiên rụt lui người vào trong giường.
Lâm Gia thật nhanh dời tầm mắt đi, thầm mắng mình thật ngốc. Tia Chớp vốn để ý đến việc mình mất đi hai chân, vậy mà mình lại còn nhìn chằm chằm, mình thật sự là không tốt.
Cô mỉm cười đi qua cầm tay trái của Tia Chớp, chân thành nói: "Tia Chớp, bác sĩ nói qua mấy ngày nữa là anh có thể xuất viện rồi. Em muốn hỏi anh, anh có đồng ý ở bên cạnh em hay không?"
Lỗ tai Tia Chớp thoắt cái trở nên đỏ bừng, anh mở to mắt không thể tin nhìn Lâm Gia, mày rậm không ngừng run run, mũi thở dốc không ngờ cô lại nói như thế, nửa ngày mới lắp bắp hỏi: "Anh... Anh... Thật sự có thể ở cùng... Với em sao?"
"Đương nhiên. Anh, em còn có bọn Dick, chúng ta cùng sống với nhau, có được không?" Lâm Gia tận lực dùng giọng điệu tự nhiên mỉm cười đối hỏi anh.
Từ lúc biết được Tia Chớp mất đi hai chân, cô đã quyết nhất định phải chăm sóc anh cả đời, bọn Dick cũng đều tỏ vẻ đồng ý. Mọi người ở chung lâu, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tia Chớp chất phác ngây thơ dần dần đập tan nghi ngờ và nghi kỵ trong lòng mọi người, ngay cả Ngân Hổ lúc trước từng bài xích anh nhất cũng đã chấp nhận anh từ tận đáy lòng, xem anh trở thành anh em.
Tia Chớp nghe vậy trên mặt liền hiện ra nụ cười vui vẻ, khuôn mặt bởi vì đau đớn mà trở nên gầy yếu tiều tụy cũng toả ra áng sáng rọi. Trong lúc kích động nhất thời anh đã quên cơ thể tàn tật, nhướn người muốn đứng lên, nhưng giây tiếp theo liền ngã ngồi trở về.
Mặt Tia Chớp nháy mắt trở nên trắng bệch, trong mắt tràn ra vẻ thống khổ.
Lâm Gia vô cùng đau lòng, vội vàng đỡ lấy bờ vai của anh, dịu dàng trấn an nói: "Thương thế của anh vừa mới tốt lên, không nên gấp gáp. Tích cực chữa trị, cơ thể sẽ chậm rãi hồi phục."
Tia Chớp chán nản cúi đầu, ngơ ngác nhìn ống quần trống không. Anh buông tay Lâm Gia ra, đôi tay chậm rãi xoa phần còn lại của chân đã bị cụt, sau đó dùng sức nắm chặc tay thành nắm đấm, mu bàn tay nổi lên gân xanh, hô hấp đột nhiên nặng nề.
Hốc mắt Lâm Gia đỏ ửng, trong lòng rất khó chịu, nhưng rất nhanh cô liền dứt bỏ loại tâm trạng đau thương này, bởi vì bây giờ Tia Chớp cần không phải là đồng tình và nước mắt, đối với anh những thứ đó chính là vũ nhục.
Lâm Gia cúi người, đôi tay đặt trên nắm tay nắm chặt của anh, thong thả mà kiên định nói: "Tia Chớp, anh có biết vì sao em đặt tên này cho anh không?"
Tia Chớp vẫn rũ cúi đầu, rầu rĩ lắc đầu. Lúc trước khi anh tỉnh lại từ trong cơn hôn mê sâu, bởi vì sợ hãi sau này sẽ nhanh chóng bị Lâm Gia lãng quên, cho nên anh mới nhờ cô đặt tên cho mình. Lâm Gia nhớ lại lần đầu tiên khi anh xuất hiện trước mặt mình, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn lúc đó trong bầu trời đêm giống như có một tia chớp sắc bén xoẹt đến nên liền gọi anh là Tia Chớp, đồng thời cũng gởi gắm tâm nguyện hy vọng Kim Điêu có thể nhanh chóng bình an hồi phục.
"Bởi vì em tin tưởng anh có thể giống như trước kia, sẽ lại lần nữa có được tốc độ tia chớp mà không ai có thể với tới được."
Vài ngày sau, tòa án quân sự rốt cục tuyên án Hoffman với hành vi không làm tròn trách nhiệm bị miễn đi quân hàm và chức vỵ, phán xử giam ba năm, bắt giữ ở ngục giam đặc biệt của thủ đô. Bởi vì Hoffman kiên trì nói ngoài mình ra thì không còn người khác biết chuyện thể chất đặc biệt của Lâm Gia cho nên pháp viện tối cao không có truy cứu trách nhiệm của người khác.
Sau khi thượng tướng Laurence nghe được phán quyết thì tức giận đến đập bể một cái chén. Dựa theo hắn suy nghĩ thì Hoffman không bị xử quyết cũng nên nhót trong tù vĩnh viễn không thấy ánh sáng mặt trời, ai ngờ được chỉ là tạm thời cách chức giam cầm, ngay cả một cọng tóc gáy cũng không động đến anh, đây còn không phải là trắng trợn bao che sao?!
Cảnh vệ nhanh chóng thu dọn hết mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất lui về phía sau đi ra, Laurence vẫn tức giận ngồi trên ghế thở nặng nhọc, miệng không ngừng mắng Rick.
Sĩ quan phụ tá nghĩ nghĩ, tiến lên cẩn thận nói: "Tướng quân, chỉ cần chúng ta nghĩ cách làm cho công việc nghiên cứu virus miễn dịch không có cách gì tiếp tục tiến hành thì bộ chỉ huy tối cao sẽ suy xét đến việc dừng chấp hành nghị quyết đối xử tử tế với nửa thú, đến lúc đó ngài có thể dễ dàng bắt đầu công việc buộc tội nguyên thủ."
Laurence nhíu mày nói: "Hoffman bị giam, công việc nghiên cứu không phải đã tạm dừng sao? Cũng không thấy bộ chỉ huy tối cao có động tác gì."
Sĩ quan phụ tá lấy một phần báo cáo cơ mật từ trong kẹp văn kiện để trên bàn ra trình lên Laurence, thấp giọng nói: "Đây là mật báo vừa đưa đến hôm nay. Người phụ trách tiến hành nghiên cứu huyết tham miễn dịch ngoài mặt là nhóm phán quan dẫn đầu Hoffman nhưng ngầm bên trong còn có một tên quân y đang tiến hành nghiên cứu nữa, hắn là tâm phúc của thượng tướng Rick và thượng tướng Kroff, nghe nói nghiên cứu đã có được tiến triển rất lớn. Hoffman nay bị giam, chỉ cần diệt trừ người đó, không phải nghiên cứu miễn dịch cơ thể sống sẽ thất bại sao. Tiếp tục chấp hành nghị quyết che chở nửa thú và ngừng tiến hành thực nghiệm trên cơ thể sống của thượng tướng Rick, lại không có cách gì đạt được huyết thanh miễn dịch, nhất định sẽ khiến cho bộ chỉ huy tối cao mãnh liệt bất mãn, khi đó ngài chỉ cần đề nghị bộ chỉ huy tối cao khởi động trình tự buộc tội là được."
Laurence mở văn kiện ra, nhìn ảnh chụp Lannok ở trên góc trái của trang đầu bản báo cáo.
"Thì ra là Lannok... Ta sớm nên nghĩ đến. Vốn định để cho hắn một con đường sống, thế mà không ngờ hắn lại luôn ngầm giở trò quỷ!" Laurence nghiến răng nghiến lợi nói, trong đôi mắt vẩn đục đột nhiên lóe ra ánh sáng hung ác tàn bạo, đầu ngón tay nhấn nhấn ảnh chụp Lannok, lạnh lùng cười: "Phó quan chỉ huy đoàn tiên phong là Fred phải không? Nói với hắn, ta không hy vọng nhìn thấy Lannok còn sống trở về."
Màn đêm buông xuống, tiếng lửa đạn cuối cùng cũng biến mất, mọi thứ xung quanh đều chìm vào trong yên lặng. Mặc dù màn đêm đã che dấu khói thuốc súng nhưng mùi thuốc súng và mùi máu tươi phiêu tán trong không khí lại thật lâu cũng không tiêu tan.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thể loại: ngôn tình hiện đại.
Tia Chớp cứu Lâm Gia, lại bị Roddy Elias cắn đứt hai chân.
Mãnh thú và nửa thú không giống nhau, mãnh thú là kết quả do Roddy Elias thực nghiệm dị biến thú hóa thất bại. Trong quá trình thực nghiệm bọn họ bị tiêm vào rất nhiều các loại thuốc hóa học, virus zombie cao cấp và các thuốc kích thích đột biến gien khác, biến thành người thú hình dạng quái dị, tuy sức mạnh cực kỳ khủng bố, nhưng nội tạng trong cơ thể đã bị ăn mòn nghiêm trọng, sức sống vốn chỉ có thể duy trì mấy tháng.
Nhưng Kim Điêu may mắn hút được máu Lâm Gia tinh lọc virus dị biến còn lưu lại trong cơ thể nên mới có thể giữ được tính mạng, nhưng khả năng tự lành của cơ thể cũng vì vậy mà trở nên chậm lại, thoái hóa đến gần như không khác gì người thường. Sau khi anh bị thương, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn miệng vết thương không thể giống như nửa thú trong khoảng thời gian ngắn liền khép lại, cánh tay bị đứt còn chưa tái sinh thì cơ thể không trọn vẹn sẽ không thể biến thành hình thú. Lúc anh bị thương nặng hôn mê, thậm chí bác sĩ còn nói rất có khả năng cuộc sống sau này của anh phải dựa vào tay chân giả để đi.
Tia Chớp thấy Lâm Gia nhìn chân mình, không được tự nhiên rụt lui người vào trong giường.
Lâm Gia thật nhanh dời tầm mắt đi, thầm mắng mình thật ngốc. Tia Chớp vốn để ý đến việc mình mất đi hai chân, vậy mà mình lại còn nhìn chằm chằm, mình thật sự là không tốt.
Cô mỉm cười đi qua cầm tay trái của Tia Chớp, chân thành nói: "Tia Chớp, bác sĩ nói qua mấy ngày nữa là anh có thể xuất viện rồi. Em muốn hỏi anh, anh có đồng ý ở bên cạnh em hay không?"
Lỗ tai Tia Chớp thoắt cái trở nên đỏ bừng, anh mở to mắt không thể tin nhìn Lâm Gia, mày rậm không ngừng run run, mũi thở dốc không ngờ cô lại nói như thế, nửa ngày mới lắp bắp hỏi: "Anh... Anh... Thật sự có thể ở cùng... Với em sao?"
"Đương nhiên. Anh, em còn có bọn Dick, chúng ta cùng sống với nhau, có được không?" Lâm Gia tận lực dùng giọng điệu tự nhiên mỉm cười đối hỏi anh.
Từ lúc biết được Tia Chớp mất đi hai chân, cô đã quyết nhất định phải chăm sóc anh cả đời, bọn Dick cũng đều tỏ vẻ đồng ý. Mọi người ở chung lâu, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tia Chớp chất phác ngây thơ dần dần đập tan nghi ngờ và nghi kỵ trong lòng mọi người, ngay cả Ngân Hổ lúc trước từng bài xích anh nhất cũng đã chấp nhận anh từ tận đáy lòng, xem anh trở thành anh em.
Tia Chớp nghe vậy trên mặt liền hiện ra nụ cười vui vẻ, khuôn mặt bởi vì đau đớn mà trở nên gầy yếu tiều tụy cũng toả ra áng sáng rọi. Trong lúc kích động nhất thời anh đã quên cơ thể tàn tật, nhướn người muốn đứng lên, nhưng giây tiếp theo liền ngã ngồi trở về.
Mặt Tia Chớp nháy mắt trở nên trắng bệch, trong mắt tràn ra vẻ thống khổ.
Lâm Gia vô cùng đau lòng, vội vàng đỡ lấy bờ vai của anh, dịu dàng trấn an nói: "Thương thế của anh vừa mới tốt lên, không nên gấp gáp. Tích cực chữa trị, cơ thể sẽ chậm rãi hồi phục."
Tia Chớp chán nản cúi đầu, ngơ ngác nhìn ống quần trống không. Anh buông tay Lâm Gia ra, đôi tay chậm rãi xoa phần còn lại của chân đã bị cụt, sau đó dùng sức nắm chặc tay thành nắm đấm, mu bàn tay nổi lên gân xanh, hô hấp đột nhiên nặng nề.
Hốc mắt Lâm Gia đỏ ửng, trong lòng rất khó chịu, nhưng rất nhanh cô liền dứt bỏ loại tâm trạng đau thương này, bởi vì bây giờ Tia Chớp cần không phải là đồng tình và nước mắt, đối với anh những thứ đó chính là vũ nhục.
Lâm Gia cúi người, đôi tay đặt trên nắm tay nắm chặt của anh, thong thả mà kiên định nói: "Tia Chớp, anh có biết vì sao em đặt tên này cho anh không?"
Tia Chớp vẫn rũ cúi đầu, rầu rĩ lắc đầu. Lúc trước khi anh tỉnh lại từ trong cơn hôn mê sâu, bởi vì sợ hãi sau này sẽ nhanh chóng bị Lâm Gia lãng quên, cho nên anh mới nhờ cô đặt tên cho mình. Lâm Gia nhớ lại lần đầu tiên khi anh xuất hiện trước mặt mình, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn lúc đó trong bầu trời đêm giống như có một tia chớp sắc bén xoẹt đến nên liền gọi anh là Tia Chớp, đồng thời cũng gởi gắm tâm nguyện hy vọng Kim Điêu có thể nhanh chóng bình an hồi phục.
"Bởi vì em tin tưởng anh có thể giống như trước kia, sẽ lại lần nữa có được tốc độ tia chớp mà không ai có thể với tới được."