Trải qua chuyện nội tâm liên tục bị dày vò, Ngự Diễm anh quyết định xuống nước đi tìm cái nha đầu gây ra chuyện rồi chạy trốn Cổ Tiểu Lục kia.
Đúng vậy! anh rốt cuộc không chịu nỗi sự tra tấn vì nhớ cô, anh muốn khẩn trương gặp được Cổ Tiểu Lục kia với bộ dạng ngây ngốc cười hơn nữa anh sẽ hung hăng hôn cô để trừng phạt.
Chiếu theo địa chỉ Mạnh Nghị đưa, Ngự Diễm đi tớiquán cây cau nơi Cổ Tiểu Lục làm việc, anh nhìn chung quanh một hồi lâu, chính là nhìn quanh nhìn quất cũng không thấy nha đầu Cổ Tiểu Lục kia,trong lúc ấy lại xuất hiện một thiếu phụ đoan trang nhô đầu ra mang ánh mắt có một chút quái dị nhìn anh hỏi: “Tiên sinh ngươi muốn mua đồ sao?”
“Ách, không, cháu đến tìm người .” Ngự Diễm chưa từ bỏ ý định nhìn quanh trong tiệm mong nhìn thấy thân ảnh của Cổ Tiểu Lục.
“Tìm người? vậy ngươi muốn tìm ai?” Trang Mỹ Chi bà giọng điệu nghi hoặc hỏi.
“Cổ Tiểu Lục.”
Trang Mỹ Chi lúc này khẽ nheo mắt đánh giá nam nhân trước mặt này, trong lòng bà thầm nghĩ không biết anh ta có phải là cái người khiến Tiểu Lục nhà bà mất hồn mất vía mấy ngày nay hay không!
“Ngươi là…” Trang Mỹ Chi bà ngữ khí mang một chút đề phòng hỏi.
“Cháu và cô ấy lúc trước có một chút hiểu lầm, cháu muốn đến giải thích rõ ràng với cô ấy, xin phu nhân có thể cho cháu biết cô ấy bây giờ đang ở đâu được không?” Không thấy Cổ Tiểu Lục làm cho Ngự Diễm anh trong lòng có chút bối rối.
“Ngươi không phải chính là cái người làm con bé thương tâm đó chứ ?” Nghĩ đến Tiểu Lục ngày gần đây buốn bả âu sầu, Trang Mỹ Chi bà không khỏi tức giận mà hỏi tới.
“Thực xin lỗi, là do cháu làm tổn thương cô ấy… Nhưng cháu cũng đã biết sai rồi, xin cho cháu gặp cô ấy, cháu cam đoan sẽ không làm cho cô ấy khổ sở.” Ngự Diễm thành tâm thành ý nói.
“Con bé bây giờ không có ở Đài Loan.” Nhìn vẻ lo lắng trên mặt Ngự Diễm,trong lòng Trang Mỹ Chi bà sự tức giận đã vơi đi không ít, xem ra Tiểu Lục cũng không phải là yêu đơn phương, anh chàng tuấn mỹ này cũng có vẻ để ý đến con bé.
“Vậy cô ấy đi đâu?” Ngự Diễm nghe thấy thế thần sắc cả kinh vội vàng hỏi.
Trang Mỹ Chi lưỡng lự trong chốc lát sau đó mới nói: “Ngươi phải cam đoan ngươi sẽ không làm ra chuyện khiến ta thất vọng ?”
“cháu rất muốn nhanh chóng nói với cô ấy là cháu yêu cô, xin phu nhân hãy cho cháu biết bây giờ cô ấy đang ở đâu?” Ngự Diễm trên mặt đẩy nét nóng vội khẽ thuyết phục.
“Ta tạm thời tin ngươi, Tiểu Lục conbé bây giờ đang ở Hongkong, tại khách sạn là…”
Vừa nhận được những tin tức trên, Ngự Diễm anh lập tức đắp máy bay đến Hongkong, vừa hạ cánh, anh lập tức lấy tốc độ nhanh nhất có thể chạy đến khách sạn Cổ Tiểu Lục ở, nhưng bất quá lúc này Cổ Tiểu Lục cô cũng không ở khách sạn, vì thế Ngự Diễm anh đành ngồi ở trên sô pha trong lobby khách sạn chờ cô về.
Thời gian trôi qua chậm chạp, Ngự Diễm anh chờ cô từ hoàng hôn mặt trời lặn cho tới khi màn đêm buông xuống, lúc này anh đã cảm thấy hơi mệt mỏi đồng thời bụng cũng kêu vang biểu tình, nhưng vì sợ Cổ Tiểu Lục về mà anh không gặp được cô ngay nên anh vẫn ráng kiên trì ngồ đó.
Thật lâu sau, bóng hình xinh đẹp mà anh đang chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện, chỉ là chẳng qua bên cạnh cô còn có thêm một nam nhân trẻ tuổi xa lạ, hai người bọn họ vửa bước vào sảnh vừa vui vẻ truyện trò, thoạt nhìn tựa như là một đôi tình nhân tuổi trẻ, phát hiện ra điều này làm cho Ngự Diễm anh cảm thấy trong lòng bị ăn dấm chua.
Ngự Diễm bực dọc xuất hiện với khuôn mặt tuấn tú đứng chờ hai người bọn họ đang mải mê nói chuyện đến nỗi nha đầu đáng ghét kia không nhìn thấy anh, đến khi anh sãi bước đến trước mặt Cổ Tiểu Lục , lúc này anh mới thấy vẻ mặt vô cùng ngạc nhiận của cô.
“Trời ạ, Ngự Diễm anh sao lại có thể ra xuất hiện ở đây?” Đang cùng với người bạn vừa quen biết không lâu Kevin nói chuyện phiếm với nhau, Cổ Tiểu Lục bất ngờ nhìn thấy Ngự Diễm đang dứng trước mặt mình, cô không khỏi kinh ngạc kêu lên.
Suy nghĩ của Ngự Diễm anh vốn đã sớm bị sự ghen tuông làm thất điên bát đảo, ánh mắt anh đầy vẻ tức giận, nhưng trên mặt vẻ mặt lại có tỏ ra phong độ bình thường.
“Anh tới tìm em.” Ngự Diễm từ đầu đến cuối vẫn đang trừng mắt nhìn nam nhân xa lạ đang đứng bên cạnh cô, anh đối với sự tồn tại của anh ta cảm thấy trong lòng không khỏi hờn giận.
“Tìm em… làm sao mà anh biết em đang ở Hongkong?” Thấy Ngự Diễm, Cổ Tiểu Lục từ tận đáy lòng hồi hộp không nói nên lời, cô không thể nghĩ tới chuyện Ngự Diễm sẽ vì muốn gặp cô mà đuổi tới tận Hồng Kông xa xôi này, điều đó có phải anh cũng có chút ít để ý đến tình cảm của cô? Nhưng bất quá, cô cũng không biết mục đích anh đến đây là vì cái gì ”
“tiên sinh này là ai?” Ngự Diễm giọng lạnh lung kiêu ngạo hỏi.
“a, anh ấy là bạn của em, anh ấy cũng từ Đài Loan đến, đúng rồi anh là phóng viên tin tức giải trí nga!” Cổ Tiểu Lục không nhận thấy tâm trạng Ngự Diễm có điểm không thích hợp, cô vẫn còn hưng phấn đem người bạn mới quen này ra giới thiệu cho anh.
“Khó trách nãy giờ tôi thấy anh rất quen mặt, thì ra anh là nhà tạo hình Ngự Diễm a!” Với phong cách của một ký giả Kevin bắt đầu ngầm đoán xem tại sao người nổi tiếng trong giới danh nhân Ngự Diễm này lại có thể xuất hiện tại Hongkong.
“em qua đây.” Ngự Diễm vừ nói vừa một tay kéo Cổ Tiểu Lục về phía mình, không cho cô tiếp tục đứng bên cạnh Kevin.
“Ngự Diễm, anh làm như vậy hình như không được lịch sự đó nha…” Cổ Tiểu Lục khó hiểu nhìn Ngự Diễm thầm hỏi tại sao anh có thể hành động vô lễ như thế, điểm này không giống phong cách ôn nhu bình thường của anh.
“Có thể cho tôi mạo muội hỏi một chút, Tiểu Lục tiểu thư cùng nhà tạo hình Ngự Diễm hai người là quan hệ …” Kevin tinh tế quan sát hai người bọn họ trong lúc đó vẫn ngầm thể hiện ra hành động thân mật, vì thế thử hỏi.”
“Thầy trò.” Cổ Tiểu Lục nói.
“Người yêu.” Ngự Diễm nói.
“Cái gì? Ngự Diễm anh nói cái gì? Người yêu ?” Nghe thấy những lời của Ngự Diễm ,Cổ Tiểu Lục nhất thời choáng váng, cô liều mạng quay sang nhìn anh, dường như muốn hỏi anh có vần đề gì về đầu óc hay không.
Lúc này Ngự Diễm đã nhanh chóng vươn tay ôm Cổ Tiểu Lục vào lòng, chỉ thấy ánh mắt kinh ngạc của Kevin nhìn anh vẻ như khó tin.
“Cô ấy là bạn gái của tôi, không lâu sau chúng ta sẽ đính hôn .” Ngự Diễm ôm sát Cổ Tiểu Lục vào người, hơn nữa sau khi nói xong anh còn cúi xuống khẽ hôn lên môi cô.
“Nếu thật sự là như thế, cảm tạ Ngự tiên sinh đã cung cấp tin này cho tôi, thật sự là rất ngạc nhiên ngoài ý muốn .” Kevin khi phát hiện ra bí mật này dường như rất hưng phấn nói.
Lúc này Cổ Tiểu Lục hơi bừng tỉnh nên có phần hoảng hốt, cô sợ Kevin hội hiểu lầm cô và Ngự Diễm có quan hệ, như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Ngự Diễm trong giới doanh nhân, vì thế cô vội vã tính giải thích, nhưng chưa kịp mở miệng thì Ngự Diễm đã nhanh chóng khẳng định với Kevin: “Tốt, vậy nhờ anh thay tôi công bố tin tức tốt này, bây giờ xin cho chúng tôi một chút riêng tư.”
“Là … tôi biết rồi.” Kevin khẩn cấp xoay người bước lên lầu, vội vã chuyển tin tức nóng hổi này về Đài Loan.
“anh điên rồi sao? Anh có biết anh đang dính vào đại họa đó ? cái tên phóng viên điện ảnh và truyền hình kia chắc chắn sẽ thêm mắm dậm muối, đến lúc đó của tiền đồ của anh sẽ bị hủy trong tay em !” Nhìn bóng dáng Kevin nhanh chóng rời đi, Cổ Tiểu Lục khẩn trương nói với Ngự Diễm.
Nhìn Cổ Tiểu Lục vẻ mặt lo lắng đến thất thố, trên khuôn mặt Ngự Diễm hiện lên ý tươi cười.
“Không cần lo lắng cho anh, anh biết chính mình đang làm gì.” Ngự Diễm trên mặt lộ rõ nét tươi cười nhưng đầu gỗ như Cổ Tiểu Lục thực sự đoán không ra tâm tư của anh.
“Tùy anh đi !” Cổ Tiểu Lục bĩu môi nói, dù sao cô cũng đã hạ quyết tâm từ nay về sau sẽ không quan tâm đến những gì có liên quan đến Ngự Diễm anh, chuyện anh định tự hủy tương lai cũng là chuyện của anh không hề liên quan đến cô.
“Thật sự em tùy ý anh? Đây là lời nói thật lòng của em sao?” Ngự Diễm cau mày, có chút không tin nỗi nhìn Cổ Tiểu Lục.
“đương nhiên.” Cổ Tiểu Lục né tránh ánh mắt như kim châm vào trong lòng cô của anh, khi phát hiện ra anh đang nhìn mình chăm chú cổ họng cô cảm thấy khô khốc.
Cái tên đáng giận Ngự Diễm này, luôn theo chọc cô tâm phiền ý loạn, cô đã phải chạy tới Hongkong để tị nạn mà sao anh vẫn còn không buông tha cho cô? Thật vất vả cô mới không cứ đắm chìm trong những hình ảnh của anh, nhưng mà anh lại xuất hiện lúc này đã khiến cho trái tim cô lại một lần nữa dậy sóng.
“Tiểu Lục, em không thể đi được.” Lúc này trong mắt Ngự Diễm tràn ngập tình cảm đối với cô, anh cũng có thể nhìn thấy cô đang cố trốn tránh anh.
“Em cảm thấy hơi mệt… Có chuyện gì ngày mai rồi hãy nói sau.” Cổ Tiểu Lục muốn nhanh chóng chạy trốn khọi tầm mắt của Ngự Diễm, cô sợ rằng trong lòng cô đầy nỗi đau tương tư không sớm thì muộn nếu còn tiếp tục đứng đây đôi co với anh cô sẽ không kềm chế được cảm xúc của mình.
“Không, anh không đợi đến ngày mai được, bởi vì… anh không có chỗ ở.” Ngự Diễm vừa cân não vừa nghĩ đến phương pháp tốt nhất để có thể giúp anh và cô giải tỏa những khúc mắc trong lòng .
“Cái gì? Anh không book phòng trước sao?” Cổ Tiểu Lục trừng lớn mắt quay đầi lại hỏi.
“Đã nói là anh vội vàng bay đến Hongkong tìm em rồi mà, làm sao mà có thời gian nghĩ đến đặt phòng chứ… nhưng bất quá như vậy cũng không sao, em chịu khó ủy khuất một chút để anh ở chung là được rồi.” Ngự Diễm xấu xa nhướng nhướng mi nói.
“anh… anh muốn cùng em ở chung một phòng?” Cổ Tiểu Lục trợn to mắt kinh ngạc cà lăm nói.
Tuy rằng cô đã cùng Ngự Diễm sớm có hành vi thân mật, nhưng nghĩ đến chuyện hai người bọn họ ở cùng một chỗ, Cổ Tiểu Lục vẫn cảm thấy rất khẩn trương.
“Bằng không thì làm sao? Chẳng lẽ em muốn nhìn thấy anh ngủ ngoài đường sao? Huống hồ anh còn có một đống nợ còn phải tính với em…” Ngự Diễm nắm tay Cổ Tiểu Lục, sau đó kéo cô quay về hướng thang máy đi đến,bây giờ trong lòng Cổ Tiểu Lục tâm hoảng ý loạn , nên cô chỉ có thể ngây ngốc bị anh nắm tay kéo đi, trong lòng cô cũng đã mơ hồ suy đoán nhưng vẫn không chắc chắn Ngự Diễm anh muốn làm gì…
“em … em đã làm theo ý anh rời đi, vì sao anh vẫn còn không buông tha em?” Vừa bước vào trong phòng, Cổ Tiểu Lục lập tức không kềm chế được cơn giận nói.
“Nửa tháng anh đã bị sự bỏ rơi của em tra tấn đến sắp nổi điên rồi,lúc ấy anh chỉ ước gì có thể nhanh chóng trục xuất hình ảnh của em ra khỏi thế giới của anh, nhưng sau chuyện xảy ra đêm hôm đó, anh phát hiện ra anh không thể để cho em ra đi dễ dàng như vậy.” Nhìn bộ dáng uể oải của Cổ Tiểu Lục, Ngự Diễm anh từ tận đáy lòng tràn đầy thương yêu.
“Chỉ bởi vì chuyện chúng ta đã phát sinh quan hệ trên giường sao? Thôi đi, em cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm mà.” Cổ Tiểu Lục thở dài, cố ra vẻ thản nhiên nói.
Cổ Tiểu Lục biết Ngự Diễm anh nhất định là vì chuyện đã cướp đi trinh tiết của cô mà cảm thấy áy náy, nhưng cô cũng không muốn dùng chuyện này để trói buộc tự do của anh.
“Đây là lời nói thật lòng của em sao?”
“dạ …” Cổ Tiểu Lục bất giác lại thở dài.
Nhìn bộ dáng thất thần của Cổ Tiểu Lục, Ngự Diễm anh đương nhiên biết cô chỉ mạnh miệng cố gắng làm ra vẻ kiên cường nhưng chính điều đó lại làm cho anh cảm thấy rất đau lòng.
“Nhưng vấn đề ở chỗ anh không tính buông tha em như vậy,em đã có can đảm cưỡng ép anh trên giường thì bây giờ em cũng phải có gánh vác hậu quả.” Ngự Diễm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt của Cổ Tiểu Lục, nhìn thẳng vào đôi mắt đang phủ đầy sương nghiêm túc nói.
“Cái gì … anh nói thế là có ý gì?” Cổ Tiểu Lục không hiểu ra sao hỏi lại .
“Em bây giờ phải vì hành động cưỡng ép anh mà trả giá chứ, làm người cũng không thể vô tránh nhiệm như vậy được, chiếu theo mức nghiệm trọng của chuyện mà em đã gây ra thì em phải yêu anh cả đời.” Ngự Diễm nhẹ nhàng trao cho cô một nụ hôn như là một lời tuyên thệ.
“Yêu, yêu anh cả đời?” Cổ Tiểu Lục kinh ngạc mở to đôi mắt, đầu óc cô bây giờ đối với những lời Ngự Diễm anh nói cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Ừ, anh muốn em phải cả đời ở lại bên anh để chịu trách nhiệm.” Ngự Diễm kéo cô vào trong lòng, tiếp tục cúi xuống hôn cô nói.
“Ngự Diễm… anh có biết anh đang nói cái gì không? Anh không phải đang sinh bệnh chứ?” Cổ Tiểu Lục lại cà lăm lên tiếng.
“nha đầu ngốc này, chẳng lẽ em còn chưa đoán được dụng ý anh phải cất công đến Hồng Kông hay sao? Anh đến đây là để tìm em, hơn nữa còn muốn nói với em là … anh yêu em, xin em đừng rời xa anh nữa .” Ngự Diễm ôm chặt cô trong vòng tay giọng chân tình thổ lộ.
đến khi cảm nhận được anh siết chặt cô trong vòng, Cổ Tiểu Lục mới chính thức cảm nhận được hạnh phúc đang tồn tại.
“anh… những gì anh nói đều là sự thật sao?” Cổ Tiểu Lục cố nén nước mắt rốt cuộc nhịn không được hỏi lại.
“Từ sau khi em rời đi anh mới phát hiện chính mình đối với em đã có tâm ý, có lẽ em không phải là mỹ nhân hoàn mỹ nhất trên đời này, nhưng em lại có thể níu ánh mắt anh, trói lòng anh lại, khiến cho lòng anh luôn đặt ở nơi em, từ suy nghĩ đến sự quant âm chỉ muốn dành cho, như vậy anh nghĩ hoài cũng không tìm được lý do không đem em cất ở bên mình?” Ngự Diễm nói ra những lời trong tận đáy lòng đích, cho đến giờ khắc được ôm cô trong lòng này anh mới phát hiện bản thân mình đã yêu Cổ Tiểu Lục cô từ lâu lắm rồi.
“Ngự Diễm, cám ơn anh… Cám ơn anh đã cho em cơ hội yêu anh…” Cổ Tiểu Lục nghẹn ngào nói không ra lời.
Cổ Tiểu Lục cô thật cũng không thể tin được là sự tình lại có thể phát sinh như thế, vận may mắn trong tình yêu cuối cùng cũng quay về bên cônỗi đau trong lòng cô bởi vì yêu đơn phương Ngự Diễm cuối cùng cũng được giải tỏa khiến cho bao nỗi thống khổ mất mát ngay khoảnh khắc này đều trôi mất , trong tim khó nén được cảm giác vui sướng nhảy nhót.
“em thật ngốc, anh mới phải cám ơn em đã giúp cho anh hiểu được cái gì là tình yêu một cách nghiêm túc.” Ngự Diễm đặt cằm trên đỉnh đầu Cổ Tiểu Lục, tham lam hít hà hương thơm của cô.
Vừa ngửi được mùi hương của Cổ Tiểu Lục, Ngự Diễm anh đã hơn nửa tháng kềm chế dục vọng nay lại ba đào mãnh liệt.
Hưởng qua tự vị tuyệt vời của cô, Ngự Diễm rất khó trở lại cuốc sống trước kia anh đành phải sống cuộc sống thủ thân như ngọc, anh hàng đêm chỉ muốn cùng cô hướng tới dục vọng cao nhất.
“Nhắm mắt lại, anh muốn hôn em…” Ngự Diễm giọng khàn khàn nói.
Ánh trăng phân tán qua cửa sổ sát đất rãi rác trên người hai kẻ yêu nhau, giống như một lời chúc phúc cho tình cảm vừa mới nảy sinh lưu luyến của bọn họ…
Trải qua chuyện nội tâm liên tục bị dày vò, Ngự Diễm anh quyết định xuống nước đi tìm cái nha đầu gây ra chuyện rồi chạy trốn Cổ Tiểu Lục kia.
Đúng vậy! anh rốt cuộc không chịu nỗi sự tra tấn vì nhớ cô, anh muốn khẩn trương gặp được Cổ Tiểu Lục kia với bộ dạng ngây ngốc cười hơn nữa anh sẽ hung hăng hôn cô để trừng phạt.
Chiếu theo địa chỉ Mạnh Nghị đưa, Ngự Diễm đi tớiquán cây cau nơi Cổ Tiểu Lục làm việc, anh nhìn chung quanh một hồi lâu, chính là nhìn quanh nhìn quất cũng không thấy nha đầu Cổ Tiểu Lục kia,trong lúc ấy lại xuất hiện một thiếu phụ đoan trang nhô đầu ra mang ánh mắt có một chút quái dị nhìn anh hỏi: “Tiên sinh ngươi muốn mua đồ sao?”
“Ách, không, cháu đến tìm người .” Ngự Diễm chưa từ bỏ ý định nhìn quanh trong tiệm mong nhìn thấy thân ảnh của Cổ Tiểu Lục.
“Tìm người? vậy ngươi muốn tìm ai?” Trang Mỹ Chi bà giọng điệu nghi hoặc hỏi.
“Cổ Tiểu Lục.”
Trang Mỹ Chi lúc này khẽ nheo mắt đánh giá nam nhân trước mặt này, trong lòng bà thầm nghĩ không biết anh ta có phải là cái người khiến Tiểu Lục nhà bà mất hồn mất vía mấy ngày nay hay không!
“Ngươi là…” Trang Mỹ Chi bà ngữ khí mang một chút đề phòng hỏi.
“Cháu và cô ấy lúc trước có một chút hiểu lầm, cháu muốn đến giải thích rõ ràng với cô ấy, xin phu nhân có thể cho cháu biết cô ấy bây giờ đang ở đâu được không?” Không thấy Cổ Tiểu Lục làm cho Ngự Diễm anh trong lòng có chút bối rối.
“Ngươi không phải chính là cái người làm con bé thương tâm đó chứ ?” Nghĩ đến Tiểu Lục ngày gần đây buốn bả âu sầu, Trang Mỹ Chi bà không khỏi tức giận mà hỏi tới.
“Thực xin lỗi, là do cháu làm tổn thương cô ấy… Nhưng cháu cũng đã biết sai rồi, xin cho cháu gặp cô ấy, cháu cam đoan sẽ không làm cho cô ấy khổ sở.” Ngự Diễm thành tâm thành ý nói.
“Con bé bây giờ không có ở Đài Loan.” Nhìn vẻ lo lắng trên mặt Ngự Diễm,trong lòng Trang Mỹ Chi bà sự tức giận đã vơi đi không ít, xem ra Tiểu Lục cũng không phải là yêu đơn phương, anh chàng tuấn mỹ này cũng có vẻ để ý đến con bé.
“Vậy cô ấy đi đâu?” Ngự Diễm nghe thấy thế thần sắc cả kinh vội vàng hỏi.
Trang Mỹ Chi lưỡng lự trong chốc lát sau đó mới nói: “Ngươi phải cam đoan ngươi sẽ không làm ra chuyện khiến ta thất vọng ?”
“cháu rất muốn nhanh chóng nói với cô ấy là cháu yêu cô, xin phu nhân hãy cho cháu biết bây giờ cô ấy đang ở đâu?” Ngự Diễm trên mặt đẩy nét nóng vội khẽ thuyết phục.
“Ta tạm thời tin ngươi, Tiểu Lục conbé bây giờ đang ở Hongkong, tại khách sạn là…”
Vừa nhận được những tin tức trên, Ngự Diễm anh lập tức đắp máy bay đến Hongkong, vừa hạ cánh, anh lập tức lấy tốc độ nhanh nhất có thể chạy đến khách sạn Cổ Tiểu Lục ở, nhưng bất quá lúc này Cổ Tiểu Lục cô cũng không ở khách sạn, vì thế Ngự Diễm anh đành ngồi ở trên sô pha trong lobby khách sạn chờ cô về.
Thời gian trôi qua chậm chạp, Ngự Diễm anh chờ cô từ hoàng hôn mặt trời lặn cho tới khi màn đêm buông xuống, lúc này anh đã cảm thấy hơi mệt mỏi đồng thời bụng cũng kêu vang biểu tình, nhưng vì sợ Cổ Tiểu Lục về mà anh không gặp được cô ngay nên anh vẫn ráng kiên trì ngồ đó.
Thật lâu sau, bóng hình xinh đẹp mà anh đang chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện, chỉ là chẳng qua bên cạnh cô còn có thêm một nam nhân trẻ tuổi xa lạ, hai người bọn họ vửa bước vào sảnh vừa vui vẻ truyện trò, thoạt nhìn tựa như là một đôi tình nhân tuổi trẻ, phát hiện ra điều này làm cho Ngự Diễm anh cảm thấy trong lòng bị ăn dấm chua.
Ngự Diễm bực dọc xuất hiện với khuôn mặt tuấn tú đứng chờ hai người bọn họ đang mải mê nói chuyện đến nỗi nha đầu đáng ghét kia không nhìn thấy anh, đến khi anh sãi bước đến trước mặt Cổ Tiểu Lục , lúc này anh mới thấy vẻ mặt vô cùng ngạc nhiận của cô.
“Trời ạ, Ngự Diễm anh sao lại có thể ra xuất hiện ở đây?” Đang cùng với người bạn vừa quen biết không lâu Kevin nói chuyện phiếm với nhau, Cổ Tiểu Lục bất ngờ nhìn thấy Ngự Diễm đang dứng trước mặt mình, cô không khỏi kinh ngạc kêu lên.
Suy nghĩ của Ngự Diễm anh vốn đã sớm bị sự ghen tuông làm thất điên bát đảo, ánh mắt anh đầy vẻ tức giận, nhưng trên mặt vẻ mặt lại có tỏ ra phong độ bình thường.
“Anh tới tìm em.” Ngự Diễm từ đầu đến cuối vẫn đang trừng mắt nhìn nam nhân xa lạ đang đứng bên cạnh cô, anh đối với sự tồn tại của anh ta cảm thấy trong lòng không khỏi hờn giận.
“Tìm em… làm sao mà anh biết em đang ở Hongkong?” Thấy Ngự Diễm, Cổ Tiểu Lục từ tận đáy lòng hồi hộp không nói nên lời, cô không thể nghĩ tới chuyện Ngự Diễm sẽ vì muốn gặp cô mà đuổi tới tận Hồng Kông xa xôi này, điều đó có phải anh cũng có chút ít để ý đến tình cảm của cô? Nhưng bất quá, cô cũng không biết mục đích anh đến đây là vì cái gì ”
“tiên sinh này là ai?” Ngự Diễm giọng lạnh lung kiêu ngạo hỏi.
“a, anh ấy là bạn của em, anh ấy cũng từ Đài Loan đến, đúng rồi anh là phóng viên tin tức giải trí nga!” Cổ Tiểu Lục không nhận thấy tâm trạng Ngự Diễm có điểm không thích hợp, cô vẫn còn hưng phấn đem người bạn mới quen này ra giới thiệu cho anh.
“Khó trách nãy giờ tôi thấy anh rất quen mặt, thì ra anh là nhà tạo hình Ngự Diễm a!” Với phong cách của một ký giả Kevin bắt đầu ngầm đoán xem tại sao người nổi tiếng trong giới danh nhân Ngự Diễm này lại có thể xuất hiện tại Hongkong.
“em qua đây.” Ngự Diễm vừ nói vừa một tay kéo Cổ Tiểu Lục về phía mình, không cho cô tiếp tục đứng bên cạnh Kevin.
“Ngự Diễm, anh làm như vậy hình như không được lịch sự đó nha…” Cổ Tiểu Lục khó hiểu nhìn Ngự Diễm thầm hỏi tại sao anh có thể hành động vô lễ như thế, điểm này không giống phong cách ôn nhu bình thường của anh.
“Có thể cho tôi mạo muội hỏi một chút, Tiểu Lục tiểu thư cùng nhà tạo hình Ngự Diễm hai người là quan hệ …” Kevin tinh tế quan sát hai người bọn họ trong lúc đó vẫn ngầm thể hiện ra hành động thân mật, vì thế thử hỏi.”
“Thầy trò.” Cổ Tiểu Lục nói.
“Người yêu.” Ngự Diễm nói.
“Cái gì? Ngự Diễm anh nói cái gì? Người yêu ?” Nghe thấy những lời của Ngự Diễm ,Cổ Tiểu Lục nhất thời choáng váng, cô liều mạng quay sang nhìn anh, dường như muốn hỏi anh có vần đề gì về đầu óc hay không.
Lúc này Ngự Diễm đã nhanh chóng vươn tay ôm Cổ Tiểu Lục vào lòng, chỉ thấy ánh mắt kinh ngạc của Kevin nhìn anh vẻ như khó tin.
“Cô ấy là bạn gái của tôi, không lâu sau chúng ta sẽ đính hôn .” Ngự Diễm ôm sát Cổ Tiểu Lục vào người, hơn nữa sau khi nói xong anh còn cúi xuống khẽ hôn lên môi cô.
“Nếu thật sự là như thế, cảm tạ Ngự tiên sinh đã cung cấp tin này cho tôi, thật sự là rất ngạc nhiên ngoài ý muốn .” Kevin khi phát hiện ra bí mật này dường như rất hưng phấn nói.
Lúc này Cổ Tiểu Lục hơi bừng tỉnh nên có phần hoảng hốt, cô sợ Kevin hội hiểu lầm cô và Ngự Diễm có quan hệ, như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Ngự Diễm trong giới doanh nhân, vì thế cô vội vã tính giải thích, nhưng chưa kịp mở miệng thì Ngự Diễm đã nhanh chóng khẳng định với Kevin: “Tốt, vậy nhờ anh thay tôi công bố tin tức tốt này, bây giờ xin cho chúng tôi một chút riêng tư.”
“Là … tôi biết rồi.” Kevin khẩn cấp xoay người bước lên lầu, vội vã chuyển tin tức nóng hổi này về Đài Loan.
“anh điên rồi sao? Anh có biết anh đang dính vào đại họa đó ? cái tên phóng viên điện ảnh và truyền hình kia chắc chắn sẽ thêm mắm dậm muối, đến lúc đó của tiền đồ của anh sẽ bị hủy trong tay em !” Nhìn bóng dáng Kevin nhanh chóng rời đi, Cổ Tiểu Lục khẩn trương nói với Ngự Diễm.
Nhìn Cổ Tiểu Lục vẻ mặt lo lắng đến thất thố, trên khuôn mặt Ngự Diễm hiện lên ý tươi cười.
“Không cần lo lắng cho anh, anh biết chính mình đang làm gì.” Ngự Diễm trên mặt lộ rõ nét tươi cười nhưng đầu gỗ như Cổ Tiểu Lục thực sự đoán không ra tâm tư của anh.
“Tùy anh đi !” Cổ Tiểu Lục bĩu môi nói, dù sao cô cũng đã hạ quyết tâm từ nay về sau sẽ không quan tâm đến những gì có liên quan đến Ngự Diễm anh, chuyện anh định tự hủy tương lai cũng là chuyện của anh không hề liên quan đến cô.
“Thật sự em tùy ý anh? Đây là lời nói thật lòng của em sao?” Ngự Diễm cau mày, có chút không tin nỗi nhìn Cổ Tiểu Lục.
“đương nhiên.” Cổ Tiểu Lục né tránh ánh mắt như kim châm vào trong lòng cô của anh, khi phát hiện ra anh đang nhìn mình chăm chú cổ họng cô cảm thấy khô khốc.
Cái tên đáng giận Ngự Diễm này, luôn theo chọc cô tâm phiền ý loạn, cô đã phải chạy tới Hongkong để tị nạn mà sao anh vẫn còn không buông tha cho cô? Thật vất vả cô mới không cứ đắm chìm trong những hình ảnh của anh, nhưng mà anh lại xuất hiện lúc này đã khiến cho trái tim cô lại một lần nữa dậy sóng.
“Tiểu Lục, em không thể đi được.” Lúc này trong mắt Ngự Diễm tràn ngập tình cảm đối với cô, anh cũng có thể nhìn thấy cô đang cố trốn tránh anh.
“Em cảm thấy hơi mệt… Có chuyện gì ngày mai rồi hãy nói sau.” Cổ Tiểu Lục muốn nhanh chóng chạy trốn khọi tầm mắt của Ngự Diễm, cô sợ rằng trong lòng cô đầy nỗi đau tương tư không sớm thì muộn nếu còn tiếp tục đứng đây đôi co với anh cô sẽ không kềm chế được cảm xúc của mình.
“Không, anh không đợi đến ngày mai được, bởi vì… anh không có chỗ ở.” Ngự Diễm vừa cân não vừa nghĩ đến phương pháp tốt nhất để có thể giúp anh và cô giải tỏa những khúc mắc trong lòng .
“Cái gì? Anh không book phòng trước sao?” Cổ Tiểu Lục trừng lớn mắt quay đầi lại hỏi.
“Đã nói là anh vội vàng bay đến Hongkong tìm em rồi mà, làm sao mà có thời gian nghĩ đến đặt phòng chứ… nhưng bất quá như vậy cũng không sao, em chịu khó ủy khuất một chút để anh ở chung là được rồi.” Ngự Diễm xấu xa nhướng nhướng mi nói.
“anh… anh muốn cùng em ở chung một phòng?” Cổ Tiểu Lục trợn to mắt kinh ngạc cà lăm nói.
Tuy rằng cô đã cùng Ngự Diễm sớm có hành vi thân mật, nhưng nghĩ đến chuyện hai người bọn họ ở cùng một chỗ, Cổ Tiểu Lục vẫn cảm thấy rất khẩn trương.
“Bằng không thì làm sao? Chẳng lẽ em muốn nhìn thấy anh ngủ ngoài đường sao? Huống hồ anh còn có một đống nợ còn phải tính với em…” Ngự Diễm nắm tay Cổ Tiểu Lục, sau đó kéo cô quay về hướng thang máy đi đến,bây giờ trong lòng Cổ Tiểu Lục tâm hoảng ý loạn , nên cô chỉ có thể ngây ngốc bị anh nắm tay kéo đi, trong lòng cô cũng đã mơ hồ suy đoán nhưng vẫn không chắc chắn Ngự Diễm anh muốn làm gì…
“em … em đã làm theo ý anh rời đi, vì sao anh vẫn còn không buông tha em?” Vừa bước vào trong phòng, Cổ Tiểu Lục lập tức không kềm chế được cơn giận nói.
“Nửa tháng anh đã bị sự bỏ rơi của em tra tấn đến sắp nổi điên rồi,lúc ấy anh chỉ ước gì có thể nhanh chóng trục xuất hình ảnh của em ra khỏi thế giới của anh, nhưng sau chuyện xảy ra đêm hôm đó, anh phát hiện ra anh không thể để cho em ra đi dễ dàng như vậy.” Nhìn bộ dáng uể oải của Cổ Tiểu Lục, Ngự Diễm anh từ tận đáy lòng tràn đầy thương yêu.
“Chỉ bởi vì chuyện chúng ta đã phát sinh quan hệ trên giường sao? Thôi đi, em cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm mà.” Cổ Tiểu Lục thở dài, cố ra vẻ thản nhiên nói.
Cổ Tiểu Lục biết Ngự Diễm anh nhất định là vì chuyện đã cướp đi trinh tiết của cô mà cảm thấy áy náy, nhưng cô cũng không muốn dùng chuyện này để trói buộc tự do của anh.
“Đây là lời nói thật lòng của em sao?”
“dạ …” Cổ Tiểu Lục bất giác lại thở dài.
Nhìn bộ dáng thất thần của Cổ Tiểu Lục, Ngự Diễm anh đương nhiên biết cô chỉ mạnh miệng cố gắng làm ra vẻ kiên cường nhưng chính điều đó lại làm cho anh cảm thấy rất đau lòng.
“Nhưng vấn đề ở chỗ anh không tính buông tha em như vậy,em đã có can đảm cưỡng ép anh trên giường thì bây giờ em cũng phải có gánh vác hậu quả.” Ngự Diễm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt của Cổ Tiểu Lục, nhìn thẳng vào đôi mắt đang phủ đầy sương nghiêm túc nói.
“Cái gì … anh nói thế là có ý gì?” Cổ Tiểu Lục không hiểu ra sao hỏi lại .
“Em bây giờ phải vì hành động cưỡng ép anh mà trả giá chứ, làm người cũng không thể vô tránh nhiệm như vậy được, chiếu theo mức nghiệm trọng của chuyện mà em đã gây ra thì em phải yêu anh cả đời.” Ngự Diễm nhẹ nhàng trao cho cô một nụ hôn như là một lời tuyên thệ.
“Yêu, yêu anh cả đời?” Cổ Tiểu Lục kinh ngạc mở to đôi mắt, đầu óc cô bây giờ đối với những lời Ngự Diễm anh nói cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Ừ, anh muốn em phải cả đời ở lại bên anh để chịu trách nhiệm.” Ngự Diễm kéo cô vào trong lòng, tiếp tục cúi xuống hôn cô nói.
“Ngự Diễm… anh có biết anh đang nói cái gì không? Anh không phải đang sinh bệnh chứ?” Cổ Tiểu Lục lại cà lăm lên tiếng.
“nha đầu ngốc này, chẳng lẽ em còn chưa đoán được dụng ý anh phải cất công đến Hồng Kông hay sao? Anh đến đây là để tìm em, hơn nữa còn muốn nói với em là … anh yêu em, xin em đừng rời xa anh nữa .” Ngự Diễm ôm chặt cô trong vòng tay giọng chân tình thổ lộ.
đến khi cảm nhận được anh siết chặt cô trong vòng, Cổ Tiểu Lục mới chính thức cảm nhận được hạnh phúc đang tồn tại.
“anh… những gì anh nói đều là sự thật sao?” Cổ Tiểu Lục cố nén nước mắt rốt cuộc nhịn không được hỏi lại.
“Từ sau khi em rời đi anh mới phát hiện chính mình đối với em đã có tâm ý, có lẽ em không phải là mỹ nhân hoàn mỹ nhất trên đời này, nhưng em lại có thể níu ánh mắt anh, trói lòng anh lại, khiến cho lòng anh luôn đặt ở nơi em, từ suy nghĩ đến sự quant âm chỉ muốn dành cho, như vậy anh nghĩ hoài cũng không tìm được lý do không đem em cất ở bên mình?” Ngự Diễm nói ra những lời trong tận đáy lòng đích, cho đến giờ khắc được ôm cô trong lòng này anh mới phát hiện bản thân mình đã yêu Cổ Tiểu Lục cô từ lâu lắm rồi.
“Ngự Diễm, cám ơn anh… Cám ơn anh đã cho em cơ hội yêu anh…” Cổ Tiểu Lục nghẹn ngào nói không ra lời.
Cổ Tiểu Lục cô thật cũng không thể tin được là sự tình lại có thể phát sinh như thế, vận may mắn trong tình yêu cuối cùng cũng quay về bên cônỗi đau trong lòng cô bởi vì yêu đơn phương Ngự Diễm cuối cùng cũng được giải tỏa khiến cho bao nỗi thống khổ mất mát ngay khoảnh khắc này đều trôi mất , trong tim khó nén được cảm giác vui sướng nhảy nhót.
“em thật ngốc, anh mới phải cám ơn em đã giúp cho anh hiểu được cái gì là tình yêu một cách nghiêm túc.” Ngự Diễm đặt cằm trên đỉnh đầu Cổ Tiểu Lục, tham lam hít hà hương thơm của cô.
Vừa ngửi được mùi hương của Cổ Tiểu Lục, Ngự Diễm anh đã hơn nửa tháng kềm chế dục vọng nay lại ba đào mãnh liệt.
Hưởng qua tự vị tuyệt vời của cô, Ngự Diễm rất khó trở lại cuốc sống trước kia anh đành phải sống cuộc sống thủ thân như ngọc, anh hàng đêm chỉ muốn cùng cô hướng tới dục vọng cao nhất.
“Nhắm mắt lại, anh muốn hôn em…” Ngự Diễm giọng khàn khàn nói.
Ánh trăng phân tán qua cửa sổ sát đất rãi rác trên người hai kẻ yêu nhau, giống như một lời chúc phúc cho tình cảm vừa mới nảy sinh lưu luyến của bọn họ…