Nhìn hai người bạch y nhân giữa không trung đối quyết, người ở bên dưới trong lòng nóng như lửa đốt, bọn họ muốn hỗ trợ, thế nhưng rồi lại bất lực, hai người hình dáng có chút khác nhau nhưng thân thủ lại tương đương nhau.
Lăng Nguyệt Vụ cùng Lăng Sương Nhược không mang theo bất luận binh khí nào chỉ vung y phục tranh đấu làm cho nhìn thấy cảnh đẹp ý vui, thế nhưng người người đều biết bọn họ đấu với nhau là không được phép người khác xen vào, nguyên nhân không ai hiểu, đã từng, bọn họ vốn rất quen thuộc đối phương, mà hôm nay lại trở thành người xa lạ.
Lăng Nguyệt Vụ khóe miệng hiện lên tiếu ý nhàn nhạt hiếm thấy, Lăng Sương Nhược nhìn thấy Lăng Nguyệt Vụ phân tâm một chưởng đánh vào ngực của hắn, Lăng Nguyệt Vụ cũng rất nhanh trả lại cho người kia một kích, hai người đều bị chấn khí của đối phương bắn trúng, chậm rãi đáp trở về chỗ cũ, Dược trai an tĩnh như trước, ở đây không có bị bọn họ hủy diệt.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng kế tiếp khiến cho người khác vô cùng lo lắng.
“Phốc!”
Lăng Nguyệt Vụ trong lúc mọi người thở phào thì phun ra một búng máu, sắc mặt cực bạch, Diệp Hạ cách hắn không xa hiện tới bên cạnh đỡ lấy hắn, cùng lúc nắm lấy tay trái của hắn, bắt mạch.
“Phốc.”
Tiếng phun ra máu thấp hơn từ trong miệng Lăng Sương Nhược truyền đến, tất cả mọi người đều khó hiểu, vì sao rõ ràng hai người đều võ công cao cường, vừa nãy tranh đấu cũng không xuất toàn lực, sau khi giải quyết đều cùng lúc thổ huyết.
“Tiểu Nguyệt Vụ, thân thể ngươi có độc.”
Nghe thấy xưng hô không thay đổi, vốn không muốn lưu ý, thế nhưng Lăng Nguyệt Vụ vẫn nhíu mày, hắn thật sự không quen ‘tiểu Nguyệt Vụ’ ba chữ này, mí mắt buông xuống chậm rãi giơ lên, đường nhìn dừng ở Lăng Sương Nhược dùng tay áo bạch y lau đi khóe miệng, Lăng Sương Nhược cũng nhìn hắn, sóng mắt hai người lưu động giữa không trung.
Lăng Nguyệt Vụ nhìn thấy đôi môi của Lăng Sương Nhược cử động, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng chỉ thấy được hai chữ chủy hình [*] ‘Vụ nhi’.
Tiêu hao một canh giờ giao đấu, thể lực căn bản không chịu nổi, hắn lâm vào hôn mê.
Thân thể mềm mại không hề trọng lượng được một người nào đó từ trong kí ức hỗn loạn ôm lấy, thẳng hướng về bên trong Dược trai, ba người kia đương nhiên cũng lo lắng cho Lăng Nguyệt Vụ đi theo phía sau.
“Vụ nhi?”
“Cung chủ, thương thế của người?”
Diệp Hạ sau khi thay Lăng Nguyệt Vụ bắt mạch, dùng ánh mắt không xác định nhìn về phía Lăng Sương Nhược, vừa rồi hình như nghe được cung chủ gọi tên tiểu Nguyệt Vụ, lẽ nào cung chủ đã nhớ tất cả mọi chuyện?
“Thương thế của ta không ngại, ngươi nhanh lên một chút nhìn cho Vụ nhi…”
Ngồi ở bên giường nắm chặt bàn tay tái nhợt không chút máu của Lăng Nguyệt Vụ, vừa rồi bị một kích đánh trúng, trong một khắc hắn biết người trước mắt hắn là ai, hắn biết, nội tâm giãy giụa chiếm được giải thích, thế nhưng, thế nhưng có một chỗ trống, Vụ nhi, thế nào lại biến thành như vậy, hắn không hiểu, hắn chỉ nhớ rõ, ngay lúc đó Vụ nhi bị người mang đi, sau đó… Sau đó… Hắn cái gì cũng không biết.
“Cung chủ, ta là muốn nhìn tiểu Nguyệt Vụ, thế nhưng ngươi có thể buông tay hắn ra được không, ngươi như vậy… Ta xem không được.”
Diệp Hạ rất vui mừng vì cung chủ đột nhiên khôi phục ký ức đối với tiểu Nguyệt Vụ, thế nhưng biểu thị tình cảm cũng phải nhìn thời gian a, Tuyết Lộ cùng Nam Cung Phó đứng ở bên cạnh hai người không biết chuyện gì, sau một cái chớp mắt, mới đem Lăng Sương Nhược mời ngồi ở một bên.
Nhìn gương mặt trở nên trắng bệch mà lại thành thục nằm ở trên giường, có thể là thành thục hơn, thế nhưng lại thiếu hồng hào, hắn giống như một người không còn sống, không thể tỉnh lại nữa.
Không, Vụ nhi sẽ không, hắn mới nhớ tới Vụ nhi, hắn mới tìm lại được ký ức chỉ thuộc về hai người, Vụ nhi không thể không tỉnh lại, Lăng Sương Nhược đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên chuyển thành ngồi ở mép giường.
“Cung chủ?”
Diệp Hạ bị Lăng Sương Nhược dọa đến mất hồn, tại sao gặp phải tiểu Nguyệt Vụ thì tính tình của cung chủ đại biến, gặp mặt còn không đến một canh giờ là có thể nhớ tới người đó, tiểu Nguyệt Vụ đối với cung chủ mà nói thật sự rất quan trọng, rất quan trọng, gần như là cả tính mạng.
“Ta chỉ muốn nhìn hắn.”
“Tiểu Nguyệt Vụ thân thể chỉ là quá hư nhược, mệt nhọc quá mức, ngất xỉu có thể là vừa nãy vận khí khiến cho thể lực chống đỡ không nổi, cung chủ, đừng quá lo lắng.”
Có chút không yên lòng liếc mắt nhìn Diệp Hạ, “Là như thế này sao?”
“Cung chủ vẫn không tin y thuật của ta?”
“Vừa rồi ngươi nói hắn trúng độc.”
Vẻ tự tin trên mặt Diệp Hạ vì những lời này mà rơi xuống đáy cốc, “Tiểu Nguyệt Vụ là trúng độc, thế nhưng độc này tựa hồ không thể giải, hơn nữa độc đã ở trong cơ thể hắn vài năm.”
“Mấy năm nay vì sao không nói cho ta biết chuyện của Vụ nhi!”
Hàn âm phát ra, khuôn mặt mỹ lệ không giống nam nhân trên ba mươi của Lăng Sương Nhược trở nên âm trầm, khóe miệng còn lưu lại nhàn nhạt vết máu.
“Cung chủ!”
“Cung chủ!”
“Cung chủ!”
Ba người ở đây đều ý thức được lúc này Lăng Sương Nhược thật sự nổi giận, Diệp Hạ vội vã đứng lên cùng Tuyết Lộ và Nam Cung Phó đứng ngang hàng trước mắt Lăng Sương Nhược.
“Nói, ta phải biết nguyên nhân, các ngươi đều biết ta không nhớ rõ Vụ nhi, đúng hay không?”
Ba người nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thật sự bọn họ đều biết, nhưng bọn họ cũng không biết tiểu Nguyệt Vụ còn sống, khi xưa, tất cả mọi người cho rằng hắn đã rơi xuống vực, không hề có cơ hội còn sống.
“Nói! Đừng làm cho ta hỏi lại lần thứ hai!”
“Điều này, cung chủ, trước đây chúng ta đều cho rằng tứ thiếu gia không có khả năng còn sống sót, cho nên…”
Tuyết Lộ rốt cuộc tương đối e ngại Lăng Sương Nhược trước mắt, lần đầu tiên thấy hắn nổi giận như vậy, bình thường cho dù có nổi giận cũng không biểu hiện rõ ràng như thế.
“Cho nên các ngươi sẽ không nói cho ta biết, cũng không phái người đi tìm, để hắn tự sinh tự diệt! Là thế này phải không?” Lăng Sương Nhược hầu như là từng chữ cắn răng nói ra, mắt lạnh đảo qua ba người bọn họ, “Những người khác cũng cho là như vậy?” Đương nhiên ‘những người khác’ là chỉ Đồng Phượng, ngũ đại môn chủ, còn có mọi người của Lăng Lạc cung.
“Cung chủ, đây là trước khi tứ thiếu gia đi giao cho…”
Bọn họ cũng là vì tốt cho cung chủ, thế nhưng ai cũng thật không ngờ tiểu Nguyệt Vụ lại rơi xuống vực.
“Cái gì trước khi đi giao cho, lúc đó ta…”
Lúc đó hắn làm sao?
Hắn lại không nhớ nổi lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, buồn phiền vì không thể nhớ chuyện sáu năm trước, chưởng phong vung lên, bàn đá bên trong đã bị nát thành mảnh nhỏ.
“Cung chủ, bớt giận.”
Diệp Hạ cau mày cúi đầu thành khẩn nói.
“Các ngươi còn có lời nào khác để nói?” Độc đã nhiều năm tại sao không được giải, rốt cuộc là ai hạ độc thủ, vì sao Vụ nhi trong mấy năm nay không trở lại, vì sao Vụ nhi không trở về tìm hắn, thế nào lại biến thành như vậy, chết tiệt. “Nếu như độc trên người hắn giải không được, ngươi liền tự phế hai tay.”
Lời nói âm ngoan hầu như từ kẽ răng phát ra, đang muốn phất tay gọi bọn hắn rời khỏi, một bàn tay lạnh lẽo cầm lấy bàn tay muốn giơ lên của Lăng Sương Nhược.
“Ngươi rất ồn, có biết hay không?”
Thanh âm rất nhỏ từ trên giường truyền đến, bình thản mang theo mềm nhẹ, Lăng Nguyệt Vụ mệt mỏi mở hai mắt nhìn nam nhân đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào mình, sáu năm, dáng dấp của người đó vẫn không thay đổi, nhung nhớ từng ngày từng đêm nhiều như vậy, hắn cho rằng sau này không còn có cơ hội gặp lại, thì ra người đó cái gì cũng không đổi, thay đổi cũng chỉ có một mình hắn.
Lăng Sương Nhược đột nhiên nói cái gì cũng nói không nên lời, lời nói đột nhiên nghẹn ngào trong cổ họng, chỉ là dùng tay tha thiết nắm chặt bàn tay tái nhợt của Lăng Nguyệt Vụ.
“Lăng Sương Nhược…”
Chậm rãi giơ lên một tay khác chưa bị nắm, Lăng Nguyệt Vụ gọi cái tên thật nhiều năm không gọi, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, cảm giác như không phải hiện thực.
“Vụ nhi, ta…”
“Ta rất mệt.”
“Ngươi…”
“Ngươi mang ta tới Sương cư.” Đó là nơi quen thuộc nhất của bọn hắn.
Ba người cùng hít một hơi thật sâu, đúng là chỉ có tiểu Nguyệt Vụ mới có biện pháp bắt được cung chủ.
Tựa ở trên người Lăng Sương Nhược, hương bạc hà quen thuộc vờn quanh, Lăng Nguyệt Vụ lần thứ hai rơi vào trong mộng, ngủ trầm, hắn thật sự rất mệt mỏi, chờ mong ngày này, đã bao lâu?
“Vụ nhi?”
Thử gọi Lăng Nguyệt Vụ, gặp người trong lòng ngủ say bất động, Lăng Sương Nhược nhẹ nhàng đẩy ra sợi tóc vương trên trán hắn.
Gương mặt khi ngủ này, ngủ có bình yên không?
Bao nhiêu năm nay ngươi đã chịu bao nhiêu đau khổ?
Chua xót, đau lòng, trái tim quặn thắt, thiêu đốt lên mũi của hắn, “Vụ nhi vẫn là một gia hỏa khiến người khác quan tâm, là cao thủ gạt người, luôn luôn làm lòng ta đau, thế nhưng ta không có biện pháp gì bắt buộc ngươi, nói cho ta biết, nên làm như thế nào?”
.
.
[*] Chủy hình: Miệng nói nhưng không phát ra âm thanh.
Nhìn hai người bạch y nhân giữa không trung đối quyết, người ở bên dưới trong lòng nóng như lửa đốt, bọn họ muốn hỗ trợ, thế nhưng rồi lại bất lực, hai người hình dáng có chút khác nhau nhưng thân thủ lại tương đương nhau.
Lăng Nguyệt Vụ cùng Lăng Sương Nhược không mang theo bất luận binh khí nào chỉ vung y phục tranh đấu làm cho nhìn thấy cảnh đẹp ý vui, thế nhưng người người đều biết bọn họ đấu với nhau là không được phép người khác xen vào, nguyên nhân không ai hiểu, đã từng, bọn họ vốn rất quen thuộc đối phương, mà hôm nay lại trở thành người xa lạ.
Lăng Nguyệt Vụ khóe miệng hiện lên tiếu ý nhàn nhạt hiếm thấy, Lăng Sương Nhược nhìn thấy Lăng Nguyệt Vụ phân tâm một chưởng đánh vào ngực của hắn, Lăng Nguyệt Vụ cũng rất nhanh trả lại cho người kia một kích, hai người đều bị chấn khí của đối phương bắn trúng, chậm rãi đáp trở về chỗ cũ, Dược trai an tĩnh như trước, ở đây không có bị bọn họ hủy diệt.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng kế tiếp khiến cho người khác vô cùng lo lắng.
“Phốc!”
Lăng Nguyệt Vụ trong lúc mọi người thở phào thì phun ra một búng máu, sắc mặt cực bạch, Diệp Hạ cách hắn không xa hiện tới bên cạnh đỡ lấy hắn, cùng lúc nắm lấy tay trái của hắn, bắt mạch.
“Phốc.”
Tiếng phun ra máu thấp hơn từ trong miệng Lăng Sương Nhược truyền đến, tất cả mọi người đều khó hiểu, vì sao rõ ràng hai người đều võ công cao cường, vừa nãy tranh đấu cũng không xuất toàn lực, sau khi giải quyết đều cùng lúc thổ huyết.
“Tiểu Nguyệt Vụ, thân thể ngươi có độc.”
Nghe thấy xưng hô không thay đổi, vốn không muốn lưu ý, thế nhưng Lăng Nguyệt Vụ vẫn nhíu mày, hắn thật sự không quen ‘tiểu Nguyệt Vụ’ ba chữ này, mí mắt buông xuống chậm rãi giơ lên, đường nhìn dừng ở Lăng Sương Nhược dùng tay áo bạch y lau đi khóe miệng, Lăng Sương Nhược cũng nhìn hắn, sóng mắt hai người lưu động giữa không trung.
Lăng Nguyệt Vụ nhìn thấy đôi môi của Lăng Sương Nhược cử động, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng chỉ thấy được hai chữ chủy hình [] ‘Vụ nhi’.
Tiêu hao một canh giờ giao đấu, thể lực căn bản không chịu nổi, hắn lâm vào hôn mê.
Thân thể mềm mại không hề trọng lượng được một người nào đó từ trong kí ức hỗn loạn ôm lấy, thẳng hướng về bên trong Dược trai, ba người kia đương nhiên cũng lo lắng cho Lăng Nguyệt Vụ đi theo phía sau.
“Vụ nhi?”
“Cung chủ, thương thế của người?”
Diệp Hạ sau khi thay Lăng Nguyệt Vụ bắt mạch, dùng ánh mắt không xác định nhìn về phía Lăng Sương Nhược, vừa rồi hình như nghe được cung chủ gọi tên tiểu Nguyệt Vụ, lẽ nào cung chủ đã nhớ tất cả mọi chuyện?
“Thương thế của ta không ngại, ngươi nhanh lên một chút nhìn cho Vụ nhi…”
Ngồi ở bên giường nắm chặt bàn tay tái nhợt không chút máu của Lăng Nguyệt Vụ, vừa rồi bị một kích đánh trúng, trong một khắc hắn biết người trước mắt hắn là ai, hắn biết, nội tâm giãy giụa chiếm được giải thích, thế nhưng, thế nhưng có một chỗ trống, Vụ nhi, thế nào lại biến thành như vậy, hắn không hiểu, hắn chỉ nhớ rõ, ngay lúc đó Vụ nhi bị người mang đi, sau đó… Sau đó… Hắn cái gì cũng không biết.
“Cung chủ, ta là muốn nhìn tiểu Nguyệt Vụ, thế nhưng ngươi có thể buông tay hắn ra được không, ngươi như vậy… Ta xem không được.”
Diệp Hạ rất vui mừng vì cung chủ đột nhiên khôi phục ký ức đối với tiểu Nguyệt Vụ, thế nhưng biểu thị tình cảm cũng phải nhìn thời gian a, Tuyết Lộ cùng Nam Cung Phó đứng ở bên cạnh hai người không biết chuyện gì, sau một cái chớp mắt, mới đem Lăng Sương Nhược mời ngồi ở một bên.
Nhìn gương mặt trở nên trắng bệch mà lại thành thục nằm ở trên giường, có thể là thành thục hơn, thế nhưng lại thiếu hồng hào, hắn giống như một người không còn sống, không thể tỉnh lại nữa.
Không, Vụ nhi sẽ không, hắn mới nhớ tới Vụ nhi, hắn mới tìm lại được ký ức chỉ thuộc về hai người, Vụ nhi không thể không tỉnh lại, Lăng Sương Nhược đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên chuyển thành ngồi ở mép giường.
“Cung chủ?”
Diệp Hạ bị Lăng Sương Nhược dọa đến mất hồn, tại sao gặp phải tiểu Nguyệt Vụ thì tính tình của cung chủ đại biến, gặp mặt còn không đến một canh giờ là có thể nhớ tới người đó, tiểu Nguyệt Vụ đối với cung chủ mà nói thật sự rất quan trọng, rất quan trọng, gần như là cả tính mạng.
“Ta chỉ muốn nhìn hắn.”
“Tiểu Nguyệt Vụ thân thể chỉ là quá hư nhược, mệt nhọc quá mức, ngất xỉu có thể là vừa nãy vận khí khiến cho thể lực chống đỡ không nổi, cung chủ, đừng quá lo lắng.”
Có chút không yên lòng liếc mắt nhìn Diệp Hạ, “Là như thế này sao?”
“Cung chủ vẫn không tin y thuật của ta?”
“Vừa rồi ngươi nói hắn trúng độc.”
Vẻ tự tin trên mặt Diệp Hạ vì những lời này mà rơi xuống đáy cốc, “Tiểu Nguyệt Vụ là trúng độc, thế nhưng độc này tựa hồ không thể giải, hơn nữa độc đã ở trong cơ thể hắn vài năm.”
“Mấy năm nay vì sao không nói cho ta biết chuyện của Vụ nhi!”
Hàn âm phát ra, khuôn mặt mỹ lệ không giống nam nhân trên ba mươi của Lăng Sương Nhược trở nên âm trầm, khóe miệng còn lưu lại nhàn nhạt vết máu.
“Cung chủ!”
“Cung chủ!”
“Cung chủ!”
Ba người ở đây đều ý thức được lúc này Lăng Sương Nhược thật sự nổi giận, Diệp Hạ vội vã đứng lên cùng Tuyết Lộ và Nam Cung Phó đứng ngang hàng trước mắt Lăng Sương Nhược.
“Nói, ta phải biết nguyên nhân, các ngươi đều biết ta không nhớ rõ Vụ nhi, đúng hay không?”
Ba người nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thật sự bọn họ đều biết, nhưng bọn họ cũng không biết tiểu Nguyệt Vụ còn sống, khi xưa, tất cả mọi người cho rằng hắn đã rơi xuống vực, không hề có cơ hội còn sống.
“Nói! Đừng làm cho ta hỏi lại lần thứ hai!”
“Điều này, cung chủ, trước đây chúng ta đều cho rằng tứ thiếu gia không có khả năng còn sống sót, cho nên…”
Tuyết Lộ rốt cuộc tương đối e ngại Lăng Sương Nhược trước mắt, lần đầu tiên thấy hắn nổi giận như vậy, bình thường cho dù có nổi giận cũng không biểu hiện rõ ràng như thế.
“Cho nên các ngươi sẽ không nói cho ta biết, cũng không phái người đi tìm, để hắn tự sinh tự diệt! Là thế này phải không?” Lăng Sương Nhược hầu như là từng chữ cắn răng nói ra, mắt lạnh đảo qua ba người bọn họ, “Những người khác cũng cho là như vậy?” Đương nhiên ‘những người khác’ là chỉ Đồng Phượng, ngũ đại môn chủ, còn có mọi người của Lăng Lạc cung.
“Cung chủ, đây là trước khi tứ thiếu gia đi giao cho…”
Bọn họ cũng là vì tốt cho cung chủ, thế nhưng ai cũng thật không ngờ tiểu Nguyệt Vụ lại rơi xuống vực.
“Cái gì trước khi đi giao cho, lúc đó ta…”
Lúc đó hắn làm sao?
Hắn lại không nhớ nổi lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, buồn phiền vì không thể nhớ chuyện sáu năm trước, chưởng phong vung lên, bàn đá bên trong đã bị nát thành mảnh nhỏ.
“Cung chủ, bớt giận.”
Diệp Hạ cau mày cúi đầu thành khẩn nói.
“Các ngươi còn có lời nào khác để nói?” Độc đã nhiều năm tại sao không được giải, rốt cuộc là ai hạ độc thủ, vì sao Vụ nhi trong mấy năm nay không trở lại, vì sao Vụ nhi không trở về tìm hắn, thế nào lại biến thành như vậy, chết tiệt. “Nếu như độc trên người hắn giải không được, ngươi liền tự phế hai tay.”
Lời nói âm ngoan hầu như từ kẽ răng phát ra, đang muốn phất tay gọi bọn hắn rời khỏi, một bàn tay lạnh lẽo cầm lấy bàn tay muốn giơ lên của Lăng Sương Nhược.
“Ngươi rất ồn, có biết hay không?”
Thanh âm rất nhỏ từ trên giường truyền đến, bình thản mang theo mềm nhẹ, Lăng Nguyệt Vụ mệt mỏi mở hai mắt nhìn nam nhân đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào mình, sáu năm, dáng dấp của người đó vẫn không thay đổi, nhung nhớ từng ngày từng đêm nhiều như vậy, hắn cho rằng sau này không còn có cơ hội gặp lại, thì ra người đó cái gì cũng không đổi, thay đổi cũng chỉ có một mình hắn.
Lăng Sương Nhược đột nhiên nói cái gì cũng nói không nên lời, lời nói đột nhiên nghẹn ngào trong cổ họng, chỉ là dùng tay tha thiết nắm chặt bàn tay tái nhợt của Lăng Nguyệt Vụ.
“Lăng Sương Nhược…”
Chậm rãi giơ lên một tay khác chưa bị nắm, Lăng Nguyệt Vụ gọi cái tên thật nhiều năm không gọi, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, cảm giác như không phải hiện thực.
“Vụ nhi, ta…”
“Ta rất mệt.”
“Ngươi…”
“Ngươi mang ta tới Sương cư.” Đó là nơi quen thuộc nhất của bọn hắn.
Ba người cùng hít một hơi thật sâu, đúng là chỉ có tiểu Nguyệt Vụ mới có biện pháp bắt được cung chủ.
Tựa ở trên người Lăng Sương Nhược, hương bạc hà quen thuộc vờn quanh, Lăng Nguyệt Vụ lần thứ hai rơi vào trong mộng, ngủ trầm, hắn thật sự rất mệt mỏi, chờ mong ngày này, đã bao lâu?
“Vụ nhi?”
Thử gọi Lăng Nguyệt Vụ, gặp người trong lòng ngủ say bất động, Lăng Sương Nhược nhẹ nhàng đẩy ra sợi tóc vương trên trán hắn.
Gương mặt khi ngủ này, ngủ có bình yên không?
Bao nhiêu năm nay ngươi đã chịu bao nhiêu đau khổ?
Chua xót, đau lòng, trái tim quặn thắt, thiêu đốt lên mũi của hắn, “Vụ nhi vẫn là một gia hỏa khiến người khác quan tâm, là cao thủ gạt người, luôn luôn làm lòng ta đau, thế nhưng ta không có biện pháp gì bắt buộc ngươi, nói cho ta biết, nên làm như thế nào?”
.
.
[] Chủy hình: Miệng nói nhưng không phát ra âm thanh.