Thái hậu vừa lòng tiếp nhận những lời này, quay đầu nhìn về phía ôn gia nhị nữ, bỗng nhiên lên tiếng nói :”Ca Ngâm, theo ý kiến của ngươi, cung nữ này nên xử trí như thế nào?”
Cẩm Ngôn quay đầu liếc mắt nhìn cung nữ kia một cái, chỉ thấy giờ phút này cung nữ đó đã sớm sợ đến mức cả người phát run, nghe thấy Thái hậu nói như thế, liền ngước mắt nhìn Ôn Ca Ngâm một cái, tuy rằng chỉ là liếc mắt một cái lại lập tức cúi đầu, Cẩm Ngôn vẫn thấy rõ ràng tia hy vọng yếu ớt bên trong đôi mắt lo sợ ấy, khẩn thiết, lại mang theo nhiều sự tự ti cùng cam chịu.
Cẩm Ngôn trong lòng thở dài, cổ đại đúng là nơi cá lớn nuốt cá bé, người ăn người, quả nhiên là xem mạng người như rơm rạ.
Ôn Ca Ngâm dừng một lát suy nghĩ, liền mở miệng đáp lời :”Bẩm Thái hậu nương nương, thần nữ xử lý việc vụng về, trong hoàng cung, bên trong hậu cung, quốc cùng gia bên trong chặt chẽ không rời(nước + nhà), thưởng phạt phân minh, mới có thể phục chúng, nếu luật lệ không khắc nghiệt, không đủ để lòng người sợ hãi, nhất định sẽ không kiềm chế trói buộc được thần dân, gia cũng như thế, cho nên, thần nữ cho rằng, cung nữ này, phải trãm.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người cũng không quá lớn phản ứng, mạng người như rơm rạ, huống chi là ở một nơi như hoàngg cung này. Ngược lại lại khiến trong lòng Cẩm Ngôn kinh hãi một phen, cứ một chuyện nhỏ như vậy, liền nhất định phải có một người chết sao? Cung nữ kia nghe thấy hình phạt như thế, thân mình liền mềm nhũn, rõ ràng là xụi lơ đi xuống. Trong lòng Cẩm Ngôn ngổn ngang trong mối cảm xúc, tuy rằng biết rõ, ở cổ đại, xử phạt như vậy là rất bình thường, nhưng trong lòng nàng, lại khó có thể chấp nhận, nếu, hôm nay người làm rơi bình rượu là bản thân, có phải vận mệnh cũng giống như thế hay không?
Không ngờ, sau khi Thái hậu nghe Ôn Ca Ngâm trả lời xong, cũng không biểu lộ ra cảm xúc gì, ngược lại chuyển mắt nhìn về phía Ôn Cẩm Ngôn nói :”Cẩm Ngôn, theo ý của ngươi thì sao?”
Ôn Ca Ngâm kinh ngạc nhìn về phía Thái hậu, thấy trên mặt Thái hậu cũng không có cảm xúc gì, trong lòng nàng không ngừng hoang mang, nhìn Cẩm Ngôn đang bị hoá thạch bên cạnh, trong lòng lại chùng xuống, cuối cùng nhẹ nhàng nói :”Cẩm Ngôn, Thái hậu là đang hỏi muội.”
Trong lòng Cẩm Ngôn biến hoá vạn phần, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên đáp lại như thế nào. Câu trả lời của nàng có thể trái phải cướp đi một mạng người sao? Nếu có thể, nàng có nên giúp cung nữ kia hay không?
Giờ phút này cung nữ kia giống như lại thấy được một tia hi vọng, lại biết mình ti hèn, nên chỉ dám dè dặt cẩn trọng nhìn thoáng qua Cẩm Ngôn, bên trong đôi mắt kia, ý niệm muốn sống quá mức rõ ràng, nhìn đến nổi Cẩm Ngôn đều cảm thấy phát run. Nàng làm sao có thể không giúp? Một câu nói của nàng, không có mang mầm tai vạ nguy hiểm cho sinh mệnh, nhưng lại trực tiếp quyết định sinh tử của cung nữ kia, quyết định chủ ý, nàng ngước mắt nhìn về phái Thái hậu, cẩn thận lượt lại lời nói trong đầu một lần, mới đáp lại :”Bẩm Thái hậu nương nương, theo ý kiến của thần nữ, quy củ là phải đúng người đúng bệnh, luật lệ khắc nghiệt dĩ nhiên là có thể kiềm chế dân chúng, làm cho bọn họ sợ hãi không dám tái phạm, nhưng luật pháp cũng phải chú ý công bằng phục chúng, lấy lỗi dạng gì thì nhận trừng phạt dạng đó, bằng không thì hoàn toàn ngược lại, cái gọi là nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, cùng đạo lý này, cho nên thần nữ cho rằng, cung nữ này, cấp cho nàng chút giáo huấn khiến cho nàng ta ghi nhớ lần sau không dám tái phạm nữa.”
Lời nói vừa thốt ra, tất cả nội đường đều kinh ngạc. Từ hoàng thượng, cho tới cung nữ đang sợ tới mức cả người xụi lơ kia, đều bị đoạn đối thoại này làm cho kinh ngạc. Tần vương trong mắt tinh quang loé ra một chút, sắc mặt Thái hậu liền bắt đầu kém xuống.
Thái hậu vừa lòng tiếp nhận những lời này, quay đầu nhìn về phía ôn gia nhị nữ, bỗng nhiên lên tiếng nói :”Ca Ngâm, theo ý kiến của ngươi, cung nữ này nên xử trí như thế nào?”
Cẩm Ngôn quay đầu liếc mắt nhìn cung nữ kia một cái, chỉ thấy giờ phút này cung nữ đó đã sớm sợ đến mức cả người phát run, nghe thấy Thái hậu nói như thế, liền ngước mắt nhìn Ôn Ca Ngâm một cái, tuy rằng chỉ là liếc mắt một cái lại lập tức cúi đầu, Cẩm Ngôn vẫn thấy rõ ràng tia hy vọng yếu ớt bên trong đôi mắt lo sợ ấy, khẩn thiết, lại mang theo nhiều sự tự ti cùng cam chịu.
Cẩm Ngôn trong lòng thở dài, cổ đại đúng là nơi cá lớn nuốt cá bé, người ăn người, quả nhiên là xem mạng người như rơm rạ.
Ôn Ca Ngâm dừng một lát suy nghĩ, liền mở miệng đáp lời :”Bẩm Thái hậu nương nương, thần nữ xử lý việc vụng về, trong hoàng cung, bên trong hậu cung, quốc cùng gia bên trong chặt chẽ không rời(nước + nhà), thưởng phạt phân minh, mới có thể phục chúng, nếu luật lệ không khắc nghiệt, không đủ để lòng người sợ hãi, nhất định sẽ không kiềm chế trói buộc được thần dân, gia cũng như thế, cho nên, thần nữ cho rằng, cung nữ này, phải trãm.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người cũng không quá lớn phản ứng, mạng người như rơm rạ, huống chi là ở một nơi như hoàngg cung này. Ngược lại lại khiến trong lòng Cẩm Ngôn kinh hãi một phen, cứ một chuyện nhỏ như vậy, liền nhất định phải có một người chết sao? Cung nữ kia nghe thấy hình phạt như thế, thân mình liền mềm nhũn, rõ ràng là xụi lơ đi xuống. Trong lòng Cẩm Ngôn ngổn ngang trong mối cảm xúc, tuy rằng biết rõ, ở cổ đại, xử phạt như vậy là rất bình thường, nhưng trong lòng nàng, lại khó có thể chấp nhận, nếu, hôm nay người làm rơi bình rượu là bản thân, có phải vận mệnh cũng giống như thế hay không?
Không ngờ, sau khi Thái hậu nghe Ôn Ca Ngâm trả lời xong, cũng không biểu lộ ra cảm xúc gì, ngược lại chuyển mắt nhìn về phía Ôn Cẩm Ngôn nói :”Cẩm Ngôn, theo ý của ngươi thì sao?”
Ôn Ca Ngâm kinh ngạc nhìn về phía Thái hậu, thấy trên mặt Thái hậu cũng không có cảm xúc gì, trong lòng nàng không ngừng hoang mang, nhìn Cẩm Ngôn đang bị hoá thạch bên cạnh, trong lòng lại chùng xuống, cuối cùng nhẹ nhàng nói :”Cẩm Ngôn, Thái hậu là đang hỏi muội.”
Trong lòng Cẩm Ngôn biến hoá vạn phần, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên đáp lại như thế nào. Câu trả lời của nàng có thể trái phải cướp đi một mạng người sao? Nếu có thể, nàng có nên giúp cung nữ kia hay không?
Giờ phút này cung nữ kia giống như lại thấy được một tia hi vọng, lại biết mình ti hèn, nên chỉ dám dè dặt cẩn trọng nhìn thoáng qua Cẩm Ngôn, bên trong đôi mắt kia, ý niệm muốn sống quá mức rõ ràng, nhìn đến nổi Cẩm Ngôn đều cảm thấy phát run. Nàng làm sao có thể không giúp? Một câu nói của nàng, không có mang mầm tai vạ nguy hiểm cho sinh mệnh, nhưng lại trực tiếp quyết định sinh tử của cung nữ kia, quyết định chủ ý, nàng ngước mắt nhìn về phái Thái hậu, cẩn thận lượt lại lời nói trong đầu một lần, mới đáp lại :”Bẩm Thái hậu nương nương, theo ý kiến của thần nữ, quy củ là phải đúng người đúng bệnh, luật lệ khắc nghiệt dĩ nhiên là có thể kiềm chế dân chúng, làm cho bọn họ sợ hãi không dám tái phạm, nhưng luật pháp cũng phải chú ý công bằng phục chúng, lấy lỗi dạng gì thì nhận trừng phạt dạng đó, bằng không thì hoàn toàn ngược lại, cái gọi là nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, cùng đạo lý này, cho nên thần nữ cho rằng, cung nữ này, cấp cho nàng chút giáo huấn khiến cho nàng ta ghi nhớ lần sau không dám tái phạm nữa.”
Lời nói vừa thốt ra, tất cả nội đường đều kinh ngạc. Từ hoàng thượng, cho tới cung nữ đang sợ tới mức cả người xụi lơ kia, đều bị đoạn đối thoại này làm cho kinh ngạc. Tần vương trong mắt tinh quang loé ra một chút, sắc mặt Thái hậu liền bắt đầu kém xuống.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thái hậu vừa lòng tiếp nhận những lời này, quay đầu nhìn về phía ôn gia nhị nữ, bỗng nhiên lên tiếng nói :”Ca Ngâm, theo ý kiến của ngươi, cung nữ này nên xử trí như thế nào?”
Cẩm Ngôn quay đầu liếc mắt nhìn cung nữ kia một cái, chỉ thấy giờ phút này cung nữ đó đã sớm sợ đến mức cả người phát run, nghe thấy Thái hậu nói như thế, liền ngước mắt nhìn Ôn Ca Ngâm một cái, tuy rằng chỉ là liếc mắt một cái lại lập tức cúi đầu, Cẩm Ngôn vẫn thấy rõ ràng tia hy vọng yếu ớt bên trong đôi mắt lo sợ ấy, khẩn thiết, lại mang theo nhiều sự tự ti cùng cam chịu.
Cẩm Ngôn trong lòng thở dài, cổ đại đúng là nơi cá lớn nuốt cá bé, người ăn người, quả nhiên là xem mạng người như rơm rạ.
Ôn Ca Ngâm dừng một lát suy nghĩ, liền mở miệng đáp lời :”Bẩm Thái hậu nương nương, thần nữ xử lý việc vụng về, trong hoàng cung, bên trong hậu cung, quốc cùng gia bên trong chặt chẽ không rời(nước + nhà), thưởng phạt phân minh, mới có thể phục chúng, nếu luật lệ không khắc nghiệt, không đủ để lòng người sợ hãi, nhất định sẽ không kiềm chế trói buộc được thần dân, gia cũng như thế, cho nên, thần nữ cho rằng, cung nữ này, phải trãm.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người cũng không quá lớn phản ứng, mạng người như rơm rạ, huống chi là ở một nơi như hoàngg cung này. Ngược lại lại khiến trong lòng Cẩm Ngôn kinh hãi một phen, cứ một chuyện nhỏ như vậy, liền nhất định phải có một người chết sao? Cung nữ kia nghe thấy hình phạt như thế, thân mình liền mềm nhũn, rõ ràng là xụi lơ đi xuống. Trong lòng Cẩm Ngôn ngổn ngang trong mối cảm xúc, tuy rằng biết rõ, ở cổ đại, xử phạt như vậy là rất bình thường, nhưng trong lòng nàng, lại khó có thể chấp nhận, nếu, hôm nay người làm rơi bình rượu là bản thân, có phải vận mệnh cũng giống như thế hay không?
Không ngờ, sau khi Thái hậu nghe Ôn Ca Ngâm trả lời xong, cũng không biểu lộ ra cảm xúc gì, ngược lại chuyển mắt nhìn về phía Ôn Cẩm Ngôn nói :”Cẩm Ngôn, theo ý của ngươi thì sao?”
Ôn Ca Ngâm kinh ngạc nhìn về phía Thái hậu, thấy trên mặt Thái hậu cũng không có cảm xúc gì, trong lòng nàng không ngừng hoang mang, nhìn Cẩm Ngôn đang bị hoá thạch bên cạnh, trong lòng lại chùng xuống, cuối cùng nhẹ nhàng nói :”Cẩm Ngôn, Thái hậu là đang hỏi muội.”
Trong lòng Cẩm Ngôn biến hoá vạn phần, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên đáp lại như thế nào. Câu trả lời của nàng có thể trái phải cướp đi một mạng người sao? Nếu có thể, nàng có nên giúp cung nữ kia hay không?
Giờ phút này cung nữ kia giống như lại thấy được một tia hi vọng, lại biết mình ti hèn, nên chỉ dám dè dặt cẩn trọng nhìn thoáng qua Cẩm Ngôn, bên trong đôi mắt kia, ý niệm muốn sống quá mức rõ ràng, nhìn đến nổi Cẩm Ngôn đều cảm thấy phát run. Nàng làm sao có thể không giúp? Một câu nói của nàng, không có mang mầm tai vạ nguy hiểm cho sinh mệnh, nhưng lại trực tiếp quyết định sinh tử của cung nữ kia, quyết định chủ ý, nàng ngước mắt nhìn về phái Thái hậu, cẩn thận lượt lại lời nói trong đầu một lần, mới đáp lại :”Bẩm Thái hậu nương nương, theo ý kiến của thần nữ, quy củ là phải đúng người đúng bệnh, luật lệ khắc nghiệt dĩ nhiên là có thể kiềm chế dân chúng, làm cho bọn họ sợ hãi không dám tái phạm, nhưng luật pháp cũng phải chú ý công bằng phục chúng, lấy lỗi dạng gì thì nhận trừng phạt dạng đó, bằng không thì hoàn toàn ngược lại, cái gọi là nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, cùng đạo lý này, cho nên thần nữ cho rằng, cung nữ này, cấp cho nàng chút giáo huấn khiến cho nàng ta ghi nhớ lần sau không dám tái phạm nữa.”
Lời nói vừa thốt ra, tất cả nội đường đều kinh ngạc. Từ hoàng thượng, cho tới cung nữ đang sợ tới mức cả người xụi lơ kia, đều bị đoạn đối thoại này làm cho kinh ngạc. Tần vương trong mắt tinh quang loé ra một chút, sắc mặt Thái hậu liền bắt đầu kém xuống.