Hắn không có lập tức trả lời, mà chỉ chậm rãi hớp một ngụm trà, sau đó lười nhác chuyển động ly trà, tà nghễ tựa vào ghế phượng hoàng, giống như là đang lo lắng cái gì đó, Cẩm Ngôn thấy hắn không nói chuyện, trong lòng lại có chút không yên, nam nhân này che giấu quá sâu, nàng căn bản không thể đoán ra hắn đang nghĩ cái gì, con ngươi kia thâm trầm đen như biển, một chút cảm xúc cũng không lộ, cũng không biết hắn có nghe thấy đề nghị của mình hay không.
“Quỷ đế…”
“Chủ ý nghe có vẻ không tệ lắm, bất quá Ôn nhị tiểu thư không sợ, hai ly rượu này của bản đế kỳ thực đều là rượu độc sao?” Hắn rốt cuộc cũng quay đầu nhìn nàng, khoé miệng chứa một tia ý cười như có như không, ánh mắt như trước sâu không lường được.
Cẩm Ngôn bất giác rùng mình, theo bản năng nhìn lại hai chen rượu kia, nhưng lại suy nghĩ một chút, nếu hắn muốn giết mình thì dễ như trở bàn tay, làm gì muốn dùng tâm kế nghĩ ra phương thức đùa giỡn mình như vậy? Chuyện này đối với vị Quỷ đế cao cao tại thượng mà nói, khẳng định sẽ khinh thường sử dụng biện pháp xử lý không sạch sẽ lưu loát như vậy.
Trong lòng nghĩ thông suốt, lại quay đầu, trên mặt nàng liền khôi phục thần sắc bình tĩnh, thậm chí còn nhìn vào thẳng ánh mắt của Quỷ đế, mở miệng nói :”Tuy rằng Quỷ vương phủ là một tổ chức nằm trên lãnh thổ của Chung Cách, nhưng Quỷ đế thân là thống lĩnh Quỷ vương phủ, nếu thích dùng biện pháp xử lý như vậy, làm sao có thể thống lĩnh được trên dưới một trăm vạn người, Quỷ vương phủ giết người đều rất quang minh chính đại, huống chi là Quỷ đế, thử hỏi loại biện pháp giết người tiểu nhân này, Quỷ đế hẳn là rất khinh thường sử dụng. Huống chi, nếu thực Quỷ đế đối với ta nổi lên sát tâm, có thể nói là dễ như trở bàn tay, cho nên, bây giờ xem ra….”
Cẩm Ngôn lại quay đầu nhìn hai ly rượu kia, hai ly rượu cách nàng cũng không xa, nàng có thể nghe thấy hương rượu nhàn nhạt toả ra, trong lòng càng thêm khẳng định điều, khoé môi nàng cũng nhếch lên một tia cười như có như không, lời nói cực kỳ khẳng định :”Hai ly rượu này, đều không có độc.”
“Nga? Từ đâu nhìn ra.” Hắn đối với đáp án của nàng cũng không có cảm xúc gì khác, chỉ là mâu trung lại dập dờn vài loại cảm xúc khác, rất nhỏ căn bản không để cho người khác có thể phát hiện được, chỉ là như thế này, người khác nhìn đến cũng chỉ là đôi mắt đen như bầu trời đêm của hắn, sâu như hải, ngược lại lại có chút ma mị câu nhân tâm.
Cẩm Ngôn cũng không vì lời nói của hắn liền phủ định suy nghĩ trong lòng, ngược lại xoay người, nâng ly rượu trong tay hắc y nhân. Hắc y nhân không rõ chân tướng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Quỷ đế, thấy Quỷ đế cũng không có tỏ vẻ gì, vẫn ngồi trên cao không hề động đậy.
Cẩm Ngôn bưng lên một ly rượu, nhìn rượu trong suốt trong cốc, trong suốt thấy đáy, thậm chí còn ở dưới dạ minh châu phát ra vẻ sóng sánh động lòng người, nàng ngửi ngửi, mùi hương thật tinh khiết, là một loại mùi hương cực kì đặc thù, tay kia bưng một cốc khác lên, cũng như thế.
Nàng không trả lời Quỷ đế, mà chỉ bưng lên một cốc khẽ nhấp một ngụm, nhìn thoáng qua Quỷ đếm sau đó một hơi uống sạch. Quỷ đế không phản ứng gì, đôi mắt chỉ khẽ trừng lên, mà sau khi nàng dùng xong cốc này liền cầm cốc bên tay kia nhanh chóng uống hết, vẻ hứng thú trong mắt Quỷ đế càng thêm nồng đậm.
“Hảo hảo hảo.” Quỷ đế liên tục vỗ tay ba cái, từ trên ghế đi xuống, hướng thủ hạ phất tay, ý bảo hắn rời đi :”Ôn nhị tiểu thư quả nhiên có đảm có mưu, chỉ tiếc…”
Hắn còn chưa dứt lời, Cẩm Ngôn bỗng nhiên lại kéo ống tay áo của hắc y nhân đang tính rời đi kia, nổ lực cười nói :”Quỷ đế không tính lập tức đưa giải dược cho ta sao?”
Quỷ đế mơ hồ giống như không hiểu gì, kinh ngạc nói :”Gỉai dược cái gì? Ngươi không phải đã nói trong rượu này không có độc hay sao?”
Dưới chân Cẩm Ngôn lảo đảo, thân hình lại vẫn ổn định, đong đưa đi đến trước mặt hắn :”Đúng là không có độc, nhưng mà, lại hạ thứ gì đó vào, là…. Là mê….”
Lời còn chưa nói hết, trước mặt nàng bỗng tối sầm lại, triệt để lâm vào bóng tối.
Hắn không có lập tức trả lời, mà chỉ chậm rãi hớp một ngụm trà, sau đó lười nhác chuyển động ly trà, tà nghễ tựa vào ghế phượng hoàng, giống như là đang lo lắng cái gì đó, Cẩm Ngôn thấy hắn không nói chuyện, trong lòng lại có chút không yên, nam nhân này che giấu quá sâu, nàng căn bản không thể đoán ra hắn đang nghĩ cái gì, con ngươi kia thâm trầm đen như biển, một chút cảm xúc cũng không lộ, cũng không biết hắn có nghe thấy đề nghị của mình hay không.
“Quỷ đế…”
“Chủ ý nghe có vẻ không tệ lắm, bất quá Ôn nhị tiểu thư không sợ, hai ly rượu này của bản đế kỳ thực đều là rượu độc sao?” Hắn rốt cuộc cũng quay đầu nhìn nàng, khoé miệng chứa một tia ý cười như có như không, ánh mắt như trước sâu không lường được.
Cẩm Ngôn bất giác rùng mình, theo bản năng nhìn lại hai chen rượu kia, nhưng lại suy nghĩ một chút, nếu hắn muốn giết mình thì dễ như trở bàn tay, làm gì muốn dùng tâm kế nghĩ ra phương thức đùa giỡn mình như vậy? Chuyện này đối với vị Quỷ đế cao cao tại thượng mà nói, khẳng định sẽ khinh thường sử dụng biện pháp xử lý không sạch sẽ lưu loát như vậy.
Trong lòng nghĩ thông suốt, lại quay đầu, trên mặt nàng liền khôi phục thần sắc bình tĩnh, thậm chí còn nhìn vào thẳng ánh mắt của Quỷ đế, mở miệng nói :”Tuy rằng Quỷ vương phủ là một tổ chức nằm trên lãnh thổ của Chung Cách, nhưng Quỷ đế thân là thống lĩnh Quỷ vương phủ, nếu thích dùng biện pháp xử lý như vậy, làm sao có thể thống lĩnh được trên dưới một trăm vạn người, Quỷ vương phủ giết người đều rất quang minh chính đại, huống chi là Quỷ đế, thử hỏi loại biện pháp giết người tiểu nhân này, Quỷ đế hẳn là rất khinh thường sử dụng. Huống chi, nếu thực Quỷ đế đối với ta nổi lên sát tâm, có thể nói là dễ như trở bàn tay, cho nên, bây giờ xem ra….”
Cẩm Ngôn lại quay đầu nhìn hai ly rượu kia, hai ly rượu cách nàng cũng không xa, nàng có thể nghe thấy hương rượu nhàn nhạt toả ra, trong lòng càng thêm khẳng định điều, khoé môi nàng cũng nhếch lên một tia cười như có như không, lời nói cực kỳ khẳng định :”Hai ly rượu này, đều không có độc.”
“Nga? Từ đâu nhìn ra.” Hắn đối với đáp án của nàng cũng không có cảm xúc gì khác, chỉ là mâu trung lại dập dờn vài loại cảm xúc khác, rất nhỏ căn bản không để cho người khác có thể phát hiện được, chỉ là như thế này, người khác nhìn đến cũng chỉ là đôi mắt đen như bầu trời đêm của hắn, sâu như hải, ngược lại lại có chút ma mị câu nhân tâm.
Cẩm Ngôn cũng không vì lời nói của hắn liền phủ định suy nghĩ trong lòng, ngược lại xoay người, nâng ly rượu trong tay hắc y nhân. Hắc y nhân không rõ chân tướng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Quỷ đế, thấy Quỷ đế cũng không có tỏ vẻ gì, vẫn ngồi trên cao không hề động đậy.
Cẩm Ngôn bưng lên một ly rượu, nhìn rượu trong suốt trong cốc, trong suốt thấy đáy, thậm chí còn ở dưới dạ minh châu phát ra vẻ sóng sánh động lòng người, nàng ngửi ngửi, mùi hương thật tinh khiết, là một loại mùi hương cực kì đặc thù, tay kia bưng một cốc khác lên, cũng như thế.
Nàng không trả lời Quỷ đế, mà chỉ bưng lên một cốc khẽ nhấp một ngụm, nhìn thoáng qua Quỷ đếm sau đó một hơi uống sạch. Quỷ đế không phản ứng gì, đôi mắt chỉ khẽ trừng lên, mà sau khi nàng dùng xong cốc này liền cầm cốc bên tay kia nhanh chóng uống hết, vẻ hứng thú trong mắt Quỷ đế càng thêm nồng đậm.
“Hảo hảo hảo.” Quỷ đế liên tục vỗ tay ba cái, từ trên ghế đi xuống, hướng thủ hạ phất tay, ý bảo hắn rời đi :”Ôn nhị tiểu thư quả nhiên có đảm có mưu, chỉ tiếc…”
Hắn còn chưa dứt lời, Cẩm Ngôn bỗng nhiên lại kéo ống tay áo của hắc y nhân đang tính rời đi kia, nổ lực cười nói :”Quỷ đế không tính lập tức đưa giải dược cho ta sao?”
Quỷ đế mơ hồ giống như không hiểu gì, kinh ngạc nói :”Gỉai dược cái gì? Ngươi không phải đã nói trong rượu này không có độc hay sao?”
Dưới chân Cẩm Ngôn lảo đảo, thân hình lại vẫn ổn định, đong đưa đi đến trước mặt hắn :”Đúng là không có độc, nhưng mà, lại hạ thứ gì đó vào, là…. Là mê….”
Lời còn chưa nói hết, trước mặt nàng bỗng tối sầm lại, triệt để lâm vào bóng tối.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hắn không có lập tức trả lời, mà chỉ chậm rãi hớp một ngụm trà, sau đó lười nhác chuyển động ly trà, tà nghễ tựa vào ghế phượng hoàng, giống như là đang lo lắng cái gì đó, Cẩm Ngôn thấy hắn không nói chuyện, trong lòng lại có chút không yên, nam nhân này che giấu quá sâu, nàng căn bản không thể đoán ra hắn đang nghĩ cái gì, con ngươi kia thâm trầm đen như biển, một chút cảm xúc cũng không lộ, cũng không biết hắn có nghe thấy đề nghị của mình hay không.
“Quỷ đế…”
“Chủ ý nghe có vẻ không tệ lắm, bất quá Ôn nhị tiểu thư không sợ, hai ly rượu này của bản đế kỳ thực đều là rượu độc sao?” Hắn rốt cuộc cũng quay đầu nhìn nàng, khoé miệng chứa một tia ý cười như có như không, ánh mắt như trước sâu không lường được.
Cẩm Ngôn bất giác rùng mình, theo bản năng nhìn lại hai chen rượu kia, nhưng lại suy nghĩ một chút, nếu hắn muốn giết mình thì dễ như trở bàn tay, làm gì muốn dùng tâm kế nghĩ ra phương thức đùa giỡn mình như vậy? Chuyện này đối với vị Quỷ đế cao cao tại thượng mà nói, khẳng định sẽ khinh thường sử dụng biện pháp xử lý không sạch sẽ lưu loát như vậy.
Trong lòng nghĩ thông suốt, lại quay đầu, trên mặt nàng liền khôi phục thần sắc bình tĩnh, thậm chí còn nhìn vào thẳng ánh mắt của Quỷ đế, mở miệng nói :”Tuy rằng Quỷ vương phủ là một tổ chức nằm trên lãnh thổ của Chung Cách, nhưng Quỷ đế thân là thống lĩnh Quỷ vương phủ, nếu thích dùng biện pháp xử lý như vậy, làm sao có thể thống lĩnh được trên dưới một trăm vạn người, Quỷ vương phủ giết người đều rất quang minh chính đại, huống chi là Quỷ đế, thử hỏi loại biện pháp giết người tiểu nhân này, Quỷ đế hẳn là rất khinh thường sử dụng. Huống chi, nếu thực Quỷ đế đối với ta nổi lên sát tâm, có thể nói là dễ như trở bàn tay, cho nên, bây giờ xem ra….”
Cẩm Ngôn lại quay đầu nhìn hai ly rượu kia, hai ly rượu cách nàng cũng không xa, nàng có thể nghe thấy hương rượu nhàn nhạt toả ra, trong lòng càng thêm khẳng định điều, khoé môi nàng cũng nhếch lên một tia cười như có như không, lời nói cực kỳ khẳng định :”Hai ly rượu này, đều không có độc.”
“Nga? Từ đâu nhìn ra.” Hắn đối với đáp án của nàng cũng không có cảm xúc gì khác, chỉ là mâu trung lại dập dờn vài loại cảm xúc khác, rất nhỏ căn bản không để cho người khác có thể phát hiện được, chỉ là như thế này, người khác nhìn đến cũng chỉ là đôi mắt đen như bầu trời đêm của hắn, sâu như hải, ngược lại lại có chút ma mị câu nhân tâm.
Cẩm Ngôn cũng không vì lời nói của hắn liền phủ định suy nghĩ trong lòng, ngược lại xoay người, nâng ly rượu trong tay hắc y nhân. Hắc y nhân không rõ chân tướng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Quỷ đế, thấy Quỷ đế cũng không có tỏ vẻ gì, vẫn ngồi trên cao không hề động đậy.
Cẩm Ngôn bưng lên một ly rượu, nhìn rượu trong suốt trong cốc, trong suốt thấy đáy, thậm chí còn ở dưới dạ minh châu phát ra vẻ sóng sánh động lòng người, nàng ngửi ngửi, mùi hương thật tinh khiết, là một loại mùi hương cực kì đặc thù, tay kia bưng một cốc khác lên, cũng như thế.
Nàng không trả lời Quỷ đế, mà chỉ bưng lên một cốc khẽ nhấp một ngụm, nhìn thoáng qua Quỷ đếm sau đó một hơi uống sạch. Quỷ đế không phản ứng gì, đôi mắt chỉ khẽ trừng lên, mà sau khi nàng dùng xong cốc này liền cầm cốc bên tay kia nhanh chóng uống hết, vẻ hứng thú trong mắt Quỷ đế càng thêm nồng đậm.
“Hảo hảo hảo.” Quỷ đế liên tục vỗ tay ba cái, từ trên ghế đi xuống, hướng thủ hạ phất tay, ý bảo hắn rời đi :”Ôn nhị tiểu thư quả nhiên có đảm có mưu, chỉ tiếc…”
Hắn còn chưa dứt lời, Cẩm Ngôn bỗng nhiên lại kéo ống tay áo của hắc y nhân đang tính rời đi kia, nổ lực cười nói :”Quỷ đế không tính lập tức đưa giải dược cho ta sao?”
Quỷ đế mơ hồ giống như không hiểu gì, kinh ngạc nói :”Gỉai dược cái gì? Ngươi không phải đã nói trong rượu này không có độc hay sao?”
Dưới chân Cẩm Ngôn lảo đảo, thân hình lại vẫn ổn định, đong đưa đi đến trước mặt hắn :”Đúng là không có độc, nhưng mà, lại hạ thứ gì đó vào, là…. Là mê….”
Lời còn chưa nói hết, trước mặt nàng bỗng tối sầm lại, triệt để lâm vào bóng tối.