Kia là một hương thơm kỳ dị, từ sau khi Cẩm Ngôn ngửi thử, liền rất xác định, đó là mê dược. Dù sao cũng không ảnh hưởng đến tánh mạnh, cho nên nàng mới dám uống, lại không nghĩ tới dược tính của nó quá mạnh.
“Nhị tiểu thư, người tỉnh?”
Lúc Cẩm Ngôn tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau, hơn nữa lại còn là ở Tướng quân phủ, là tiếng của nha hoàn Thanh Di bên người Ôn phu nhân. Thanh Di nhìn thấy nàng tỉnh, mừng tít mắt nói :”Nếu như đã tỉnh, đến, uống miếng nước nào.”
Cẩm Ngôn còn chưa làm rõ ràng chuyện trở về như thế nào, liếc mắt nhìn quanh phòng một cái, xác định đây là khuê phòng của mình ở Tướng quân phủ, không khí trong phong tuy có chút kinh dị, nhưng trước mắt lại có chuyện càng quan trọng hơn. Tay nàng cuống quít nắm lấy cánh tay Thanh Di, vội hỏi :”Thanh Di, Lãnh Nguyệt đâu? Lãnh Nguyệt thế nào rồi?”
Nàng nhớ rõ, mắt của Lãnh Nguyệt đã bị thương, sau đó, còn ở hậu đường của Quỷ vương phủ bị tra tấn. Qủa nhiên, Thanh Di nghe xong liền thở dài một tiếng :”Gặp phải người của Quỷ vương phủ, có thể giữ lại mạng đã là vạn hạnh. Mắt Lãnh Nguyệt bị thương, nhưng cũng may, còn có thể hồi phục lại thị lực, đại phu nói, nàng ta cần phải an dưỡng thật tốt, còn có thể nhìn thấy được, cho nên lão gia phu nhân đã cho nàng ta chút tiền, để cho nàng ta về thôn nhỏ dưỡng bệnh.”
Cẩm Ngôn nghe nàng ta nói vậy, như thế mới nhẹ nhàng thở ra.
Nàng tiếp nhận bát nước của Thanh Di bưng lại, một ngụm uống hết, Ôn phu nhân nghe tin đã chạy đến, nàng ta cẩn thận xem xét Cẩm Ngôn một lần, sau khi xác định nàng hoàn toàn tỉnh lại, như thế mới cảm thấy yên tâm. Trong lòng Cẩm Ngọn còn nhớ đến chuyện của Lãnh Nguyệt, lúc Ôn phu nhân lại gần, nàng liền giữ chặt tay Ôn phu nhân, thỉnh cầu nói :”Nương, Lãnh Nguyệt là vì ta mà bị thương, bây giờ nàng ta trở về thôn nhỏ, nhưng ta có nghe Lãnh Nguyệt nhắc qua, nàng ta đã không còn người thân, lại túng nghèo, cho nên nương có thể phái người mang thêm cho nàng ta một chút bạc được hay không?”
Ôn phu nhân thở dài :”Ngươi yên tâm đi, chuyện ngươi nghĩ đến, nương làm sao có thể không nghĩ đến? Nàng ta từ lúc sáu tuổi liền đã vào Tướng quân phủ của chúng ta, trong lòng nương có chừng mực, sẽ không bạc đãi nàng ta.”
Nàng ta trấn an vỗ vỗ mu bàn tay Cẩm Ngôn, ý bảo nàng nghỉ ngơi thật tốt, Cẩm Ngôn nghe thới mới yên tâm.
Sau khi Ôn phu nhân cùng Thanh Di rời đi, nàng ta còn sai nha hoàn Bích Thuỷ bên ngoài vào hầu hạ nàng. Cẩm Ngôn vốn cũng chỉ là bị dạ mê dược, tỉnh lại liền vòng vo đi dạo quanh hoa viên, tinh thần liền cảm thấy thoải mái cùng thư thái. Buổi tối, Đại tướng quân trở về phủ, đi lại nhìn nàng, hỏi nàng một ít chuyện ở Quỷ vương phủ, Cẩm Ngôn trong miệng Bích Thuỷ liền nghe được một chút tin tức, chính mình là ở một gian sương phòng trong Nhất Phẩm Hương mà được tìm thấy. Nhất Phẩm Hương xảy ra chuyện, khắp kinh thành đều biết, bỡi vậy, nàng hôn mê ở Nhất Phẩm Hương, Lãnh Nguyệt bị thương, người bên ngoài chỉ nói là Quỷ vương phủ chỉ làm bị thương các nàng sau đó liền rời đi, cho nên Cẩm Ngôn cũng chiếu theo sự hiểu biết của mình, cũng không đem những chuyện mình gặp được, cùng chuyện Lãnh Nguyệt làm thế nào bị thương nói ra.
Kia là một hương thơm kỳ dị, từ sau khi Cẩm Ngôn ngửi thử, liền rất xác định, đó là mê dược. Dù sao cũng không ảnh hưởng đến tánh mạnh, cho nên nàng mới dám uống, lại không nghĩ tới dược tính của nó quá mạnh.
“Nhị tiểu thư, người tỉnh?”
Lúc Cẩm Ngôn tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau, hơn nữa lại còn là ở Tướng quân phủ, là tiếng của nha hoàn Thanh Di bên người Ôn phu nhân. Thanh Di nhìn thấy nàng tỉnh, mừng tít mắt nói :”Nếu như đã tỉnh, đến, uống miếng nước nào.”
Cẩm Ngôn còn chưa làm rõ ràng chuyện trở về như thế nào, liếc mắt nhìn quanh phòng một cái, xác định đây là khuê phòng của mình ở Tướng quân phủ, không khí trong phong tuy có chút kinh dị, nhưng trước mắt lại có chuyện càng quan trọng hơn. Tay nàng cuống quít nắm lấy cánh tay Thanh Di, vội hỏi :”Thanh Di, Lãnh Nguyệt đâu? Lãnh Nguyệt thế nào rồi?”
Nàng nhớ rõ, mắt của Lãnh Nguyệt đã bị thương, sau đó, còn ở hậu đường của Quỷ vương phủ bị tra tấn. Qủa nhiên, Thanh Di nghe xong liền thở dài một tiếng :”Gặp phải người của Quỷ vương phủ, có thể giữ lại mạng đã là vạn hạnh. Mắt Lãnh Nguyệt bị thương, nhưng cũng may, còn có thể hồi phục lại thị lực, đại phu nói, nàng ta cần phải an dưỡng thật tốt, còn có thể nhìn thấy được, cho nên lão gia phu nhân đã cho nàng ta chút tiền, để cho nàng ta về thôn nhỏ dưỡng bệnh.”
Cẩm Ngôn nghe nàng ta nói vậy, như thế mới nhẹ nhàng thở ra.
Nàng tiếp nhận bát nước của Thanh Di bưng lại, một ngụm uống hết, Ôn phu nhân nghe tin đã chạy đến, nàng ta cẩn thận xem xét Cẩm Ngôn một lần, sau khi xác định nàng hoàn toàn tỉnh lại, như thế mới cảm thấy yên tâm. Trong lòng Cẩm Ngọn còn nhớ đến chuyện của Lãnh Nguyệt, lúc Ôn phu nhân lại gần, nàng liền giữ chặt tay Ôn phu nhân, thỉnh cầu nói :”Nương, Lãnh Nguyệt là vì ta mà bị thương, bây giờ nàng ta trở về thôn nhỏ, nhưng ta có nghe Lãnh Nguyệt nhắc qua, nàng ta đã không còn người thân, lại túng nghèo, cho nên nương có thể phái người mang thêm cho nàng ta một chút bạc được hay không?”
Ôn phu nhân thở dài :”Ngươi yên tâm đi, chuyện ngươi nghĩ đến, nương làm sao có thể không nghĩ đến? Nàng ta từ lúc sáu tuổi liền đã vào Tướng quân phủ của chúng ta, trong lòng nương có chừng mực, sẽ không bạc đãi nàng ta.”
Nàng ta trấn an vỗ vỗ mu bàn tay Cẩm Ngôn, ý bảo nàng nghỉ ngơi thật tốt, Cẩm Ngôn nghe thới mới yên tâm.
Sau khi Ôn phu nhân cùng Thanh Di rời đi, nàng ta còn sai nha hoàn Bích Thuỷ bên ngoài vào hầu hạ nàng. Cẩm Ngôn vốn cũng chỉ là bị dạ mê dược, tỉnh lại liền vòng vo đi dạo quanh hoa viên, tinh thần liền cảm thấy thoải mái cùng thư thái. Buổi tối, Đại tướng quân trở về phủ, đi lại nhìn nàng, hỏi nàng một ít chuyện ở Quỷ vương phủ, Cẩm Ngôn trong miệng Bích Thuỷ liền nghe được một chút tin tức, chính mình là ở một gian sương phòng trong Nhất Phẩm Hương mà được tìm thấy. Nhất Phẩm Hương xảy ra chuyện, khắp kinh thành đều biết, bỡi vậy, nàng hôn mê ở Nhất Phẩm Hương, Lãnh Nguyệt bị thương, người bên ngoài chỉ nói là Quỷ vương phủ chỉ làm bị thương các nàng sau đó liền rời đi, cho nên Cẩm Ngôn cũng chiếu theo sự hiểu biết của mình, cũng không đem những chuyện mình gặp được, cùng chuyện Lãnh Nguyệt làm thế nào bị thương nói ra.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Kia là một hương thơm kỳ dị, từ sau khi Cẩm Ngôn ngửi thử, liền rất xác định, đó là mê dược. Dù sao cũng không ảnh hưởng đến tánh mạnh, cho nên nàng mới dám uống, lại không nghĩ tới dược tính của nó quá mạnh.
“Nhị tiểu thư, người tỉnh?”
Lúc Cẩm Ngôn tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau, hơn nữa lại còn là ở Tướng quân phủ, là tiếng của nha hoàn Thanh Di bên người Ôn phu nhân. Thanh Di nhìn thấy nàng tỉnh, mừng tít mắt nói :”Nếu như đã tỉnh, đến, uống miếng nước nào.”
Cẩm Ngôn còn chưa làm rõ ràng chuyện trở về như thế nào, liếc mắt nhìn quanh phòng một cái, xác định đây là khuê phòng của mình ở Tướng quân phủ, không khí trong phong tuy có chút kinh dị, nhưng trước mắt lại có chuyện càng quan trọng hơn. Tay nàng cuống quít nắm lấy cánh tay Thanh Di, vội hỏi :”Thanh Di, Lãnh Nguyệt đâu? Lãnh Nguyệt thế nào rồi?”
Nàng nhớ rõ, mắt của Lãnh Nguyệt đã bị thương, sau đó, còn ở hậu đường của Quỷ vương phủ bị tra tấn. Qủa nhiên, Thanh Di nghe xong liền thở dài một tiếng :”Gặp phải người của Quỷ vương phủ, có thể giữ lại mạng đã là vạn hạnh. Mắt Lãnh Nguyệt bị thương, nhưng cũng may, còn có thể hồi phục lại thị lực, đại phu nói, nàng ta cần phải an dưỡng thật tốt, còn có thể nhìn thấy được, cho nên lão gia phu nhân đã cho nàng ta chút tiền, để cho nàng ta về thôn nhỏ dưỡng bệnh.”
Cẩm Ngôn nghe nàng ta nói vậy, như thế mới nhẹ nhàng thở ra.
Nàng tiếp nhận bát nước của Thanh Di bưng lại, một ngụm uống hết, Ôn phu nhân nghe tin đã chạy đến, nàng ta cẩn thận xem xét Cẩm Ngôn một lần, sau khi xác định nàng hoàn toàn tỉnh lại, như thế mới cảm thấy yên tâm. Trong lòng Cẩm Ngọn còn nhớ đến chuyện của Lãnh Nguyệt, lúc Ôn phu nhân lại gần, nàng liền giữ chặt tay Ôn phu nhân, thỉnh cầu nói :”Nương, Lãnh Nguyệt là vì ta mà bị thương, bây giờ nàng ta trở về thôn nhỏ, nhưng ta có nghe Lãnh Nguyệt nhắc qua, nàng ta đã không còn người thân, lại túng nghèo, cho nên nương có thể phái người mang thêm cho nàng ta một chút bạc được hay không?”
Ôn phu nhân thở dài :”Ngươi yên tâm đi, chuyện ngươi nghĩ đến, nương làm sao có thể không nghĩ đến? Nàng ta từ lúc sáu tuổi liền đã vào Tướng quân phủ của chúng ta, trong lòng nương có chừng mực, sẽ không bạc đãi nàng ta.”
Nàng ta trấn an vỗ vỗ mu bàn tay Cẩm Ngôn, ý bảo nàng nghỉ ngơi thật tốt, Cẩm Ngôn nghe thới mới yên tâm.
Sau khi Ôn phu nhân cùng Thanh Di rời đi, nàng ta còn sai nha hoàn Bích Thuỷ bên ngoài vào hầu hạ nàng. Cẩm Ngôn vốn cũng chỉ là bị dạ mê dược, tỉnh lại liền vòng vo đi dạo quanh hoa viên, tinh thần liền cảm thấy thoải mái cùng thư thái. Buổi tối, Đại tướng quân trở về phủ, đi lại nhìn nàng, hỏi nàng một ít chuyện ở Quỷ vương phủ, Cẩm Ngôn trong miệng Bích Thuỷ liền nghe được một chút tin tức, chính mình là ở một gian sương phòng trong Nhất Phẩm Hương mà được tìm thấy. Nhất Phẩm Hương xảy ra chuyện, khắp kinh thành đều biết, bỡi vậy, nàng hôn mê ở Nhất Phẩm Hương, Lãnh Nguyệt bị thương, người bên ngoài chỉ nói là Quỷ vương phủ chỉ làm bị thương các nàng sau đó liền rời đi, cho nên Cẩm Ngôn cũng chiếu theo sự hiểu biết của mình, cũng không đem những chuyện mình gặp được, cùng chuyện Lãnh Nguyệt làm thế nào bị thương nói ra.