Ôn phu nhân nói xong hai hốc mắt liền đỏ lên, rõ ràng chính là vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ. Trong lòng Cẩm Ngôn ấm áp dào dạt, nàng không nghĩ Ôn phu nhân lại đối với hôn sự của nàng mà so đo như vậy, nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần khi gả qua, cho nên, bây giờ đối mặt với kết quả như vậy, nàng cũng không cảm thấy quá thất vọng, ngược lại vợ chồng Ôn thị lại vì hôn sự của mình tranh thủ như vậy, thật khiến cho nàng cảm kích ngoài ý muốn.
Nàng có thể đoán được, Ôn tướng quân đang chờ ở bên ngoài, chuyện này nhất định hai người đã cùng thương lượng qua, cũng chính là ý tứ của hai người. Nàng không phải Ôn Cẩm Ngôn chân chính, có thể có được đãi ngộ như thế, nàng đã cảm thấy rất cảm kích rồi.
“Nương, không có gì đâu, tỷ tỷ nói cũng không sai, Tần vương tuy rằng tàn tật, nhưng dung mạo cùng tài trí đều không thua một ai, hơn nữa hắn lại không có thị thiếp, ta gả qua cũng sẽ không chịu uỷ khuất.”
Nàng ôn hoà cười an ủi Ôn phu nhân, Ôn phu nhân thấy nàng biết chuyện như vậy, nước mắt bỗng chốc rơi ra, nàng nhanh chóng ôm lấy Cẩm Ngôn, một mặt thở dài, một mặt lau nước mắt, có chút đau đớn nói :”Giống nhau đều là nữ nhi của ta, vì sao lại khác biệt lớn như vậy chứ!”
Nàng nới Cẩm Ngôn ra, lau nước mắt một lúc, lúc sau mới nổ lực nở một nụ cười gượng :”Ngôn nhi ngoan, sau khi kết hôn rồi nương vẫn sẽ chiếu cố con, nếu có gì không hài lòng, thì con cứ trở về đây, Tần vương tính tình ôn hoà, có lẽ cũng sẽ không thể làm khó dễ con, nếu như hắn muốn khi dễ con thật, con cũng không giấu diếm, cứ nói cho phụ thân cùng mẫu thân nghe, mẫu thân cùng phụ thân không thể trái phải đánh vỡ hôn nhân của con, nhưng năng lực cho con làm chủ vẫn phải có.”
Cẩm Ngôn gật đầu, Ôn phu nhân lại ôm nàng, sờ sờ mặt nàng, trong mắt bỗng nhiên sinh ra một loại cảm xúc khác, dò hỏi :”Ngôn nhi, chuyện hoả hoạn lúc trước, con vẫn nhớ không ra sao?”
Cẩm Ngôn chỉ nghĩ nàng ta hoài nghi tính cách của bản thân vì sao biến hoá như vậy, nên vội vàng lắc đầu :”Không nhớ rõ, một chút ấn tượng cũng không có.”
O6n phu nhân lại hỏi :”Vậy từ lúc con tỉnh lại đến giờ, tỷ tỷ con có nói lời gì kỳ quái với con không? Thí dụ như liên quan đến chuyện hoả hoạn, hoặc là chuyện trước khi xảy ra hoả hoạn không chừng?”
Trong lòng Cẩm Ngôn “Lộp bộp” một tiếng, kinh ngạc nhìn về phía Ôn phu nhân, ý tứ lời này của nàng ta, hay là, nàng ta đã đoán ra được cái gì rồi?
Trong lòng nghĩ như thế, trên mặt nàng lại giả bộ dáng vẻ ngây thơ không biết gì :”Lời nói kỳ quái? Không có a, nương vì sao lại đột nhiên hỏi như vậy?”
Trên mặt Ôn phu nhân xẹt qua cảm xúc khác thường, giống như là thất vọng, lại giống như là vui mừng, nghe vậy vội vàng chỉnh sửa lại vạt áo của Cẩm Ngôn :”Không có gì, chỉ là tuỳ tiện hỏi vậy thôi. Buổi sáng thức sớm như vậy, chắc lúc này đã mệt rồi? Con nghỉ ngơi một lát, đến giờ cơm trưa, ta sẽ kêu Bích Thuỷ đến gọi con.”
Cẩm Ngôn gật đầu, Ôn phu nhân thấy thế mới xoay người rời đi.
…….
Bên trong nội đường Đại tướng quân phủ.
Ôn Hằng nhìn thấy Ôn phu nhân vội vàng quay về, liền bước nhanh ra đón, hắn đã đợi gần một canh giờ, Ôn phu nhân mới trở về, khiến hắn chờ đợi rất lo lắng.
“Phu nhân, thế nào? Ngâm nhi có đồng ý không?”
Vừa nghe đến tên Ôn Ca Ngâm, sắc mặt Ôn phu nhân nhất thời thay đổi, ngưng trọng ngồi xuống ghế cao, bưng một ly nước trà thanh dịu lên uống một ngụm, trà lạnh nuốt xuống, nhất thời liền cảm thấy một trận khó chịu, nàng chỉ cảm thấy môi răng tất cả đều chua sót.
“Ai nha, nàng nhanh một chút đem tình hình nói đi, nàng muốn ta hồi hộp chết sao?” Ôn Hằng ngồi xuống vị trí đối diện nàng, liền nhìn chằm chằm nàng.
Ôn phu nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ôn Hằng, khi trong lòng Ôn Hằng chợt dâng lên dự cảm không tốt, thì Ôn phu nhân đã nhanh chóng mở miệng :”Lão gia, ngài có còn nhớ hay không, sau khi Ngôn nhi gặp nạn trong vụ hoả hoạn, đại phu như có như không đề cập qua một câu nói?”
Ôn phu nhân khẽ cụp mắt, như đang quyết định một chuyện gì đó rất đau lòng, khẽ mở miệng nói :”Sau khi hắn xem xét thương thế lúc đó của Ngôn nhi, có đề cập qua một câu. Nói vết thương trên mặt Ngôn nhi không giống như bị bỏng, lại giống như bị người cố ý làm ra, nhưng lúc đó, chúng ta đều khẳng định là bỏng, đại phu mới không nói gì nữa, cũng không có tiếp tục hỏi nhiều. Chuyện này, ngài còn nhớ không?”
Ôn phu nhân nói xong hai hốc mắt liền đỏ lên, rõ ràng chính là vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ. Trong lòng Cẩm Ngôn ấm áp dào dạt, nàng không nghĩ Ôn phu nhân lại đối với hôn sự của nàng mà so đo như vậy, nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần khi gả qua, cho nên, bây giờ đối mặt với kết quả như vậy, nàng cũng không cảm thấy quá thất vọng, ngược lại vợ chồng Ôn thị lại vì hôn sự của mình tranh thủ như vậy, thật khiến cho nàng cảm kích ngoài ý muốn.
Nàng có thể đoán được, Ôn tướng quân đang chờ ở bên ngoài, chuyện này nhất định hai người đã cùng thương lượng qua, cũng chính là ý tứ của hai người. Nàng không phải Ôn Cẩm Ngôn chân chính, có thể có được đãi ngộ như thế, nàng đã cảm thấy rất cảm kích rồi.
“Nương, không có gì đâu, tỷ tỷ nói cũng không sai, Tần vương tuy rằng tàn tật, nhưng dung mạo cùng tài trí đều không thua một ai, hơn nữa hắn lại không có thị thiếp, ta gả qua cũng sẽ không chịu uỷ khuất.”
Nàng ôn hoà cười an ủi Ôn phu nhân, Ôn phu nhân thấy nàng biết chuyện như vậy, nước mắt bỗng chốc rơi ra, nàng nhanh chóng ôm lấy Cẩm Ngôn, một mặt thở dài, một mặt lau nước mắt, có chút đau đớn nói :”Giống nhau đều là nữ nhi của ta, vì sao lại khác biệt lớn như vậy chứ!”
Nàng nới Cẩm Ngôn ra, lau nước mắt một lúc, lúc sau mới nổ lực nở một nụ cười gượng :”Ngôn nhi ngoan, sau khi kết hôn rồi nương vẫn sẽ chiếu cố con, nếu có gì không hài lòng, thì con cứ trở về đây, Tần vương tính tình ôn hoà, có lẽ cũng sẽ không thể làm khó dễ con, nếu như hắn muốn khi dễ con thật, con cũng không giấu diếm, cứ nói cho phụ thân cùng mẫu thân nghe, mẫu thân cùng phụ thân không thể trái phải đánh vỡ hôn nhân của con, nhưng năng lực cho con làm chủ vẫn phải có.”
Cẩm Ngôn gật đầu, Ôn phu nhân lại ôm nàng, sờ sờ mặt nàng, trong mắt bỗng nhiên sinh ra một loại cảm xúc khác, dò hỏi :”Ngôn nhi, chuyện hoả hoạn lúc trước, con vẫn nhớ không ra sao?”
Cẩm Ngôn chỉ nghĩ nàng ta hoài nghi tính cách của bản thân vì sao biến hoá như vậy, nên vội vàng lắc đầu :”Không nhớ rõ, một chút ấn tượng cũng không có.”
On phu nhân lại hỏi :”Vậy từ lúc con tỉnh lại đến giờ, tỷ tỷ con có nói lời gì kỳ quái với con không? Thí dụ như liên quan đến chuyện hoả hoạn, hoặc là chuyện trước khi xảy ra hoả hoạn không chừng?”
Trong lòng Cẩm Ngôn “Lộp bộp” một tiếng, kinh ngạc nhìn về phía Ôn phu nhân, ý tứ lời này của nàng ta, hay là, nàng ta đã đoán ra được cái gì rồi?
Trong lòng nghĩ như thế, trên mặt nàng lại giả bộ dáng vẻ ngây thơ không biết gì :”Lời nói kỳ quái? Không có a, nương vì sao lại đột nhiên hỏi như vậy?”
Trên mặt Ôn phu nhân xẹt qua cảm xúc khác thường, giống như là thất vọng, lại giống như là vui mừng, nghe vậy vội vàng chỉnh sửa lại vạt áo của Cẩm Ngôn :”Không có gì, chỉ là tuỳ tiện hỏi vậy thôi. Buổi sáng thức sớm như vậy, chắc lúc này đã mệt rồi? Con nghỉ ngơi một lát, đến giờ cơm trưa, ta sẽ kêu Bích Thuỷ đến gọi con.”
Cẩm Ngôn gật đầu, Ôn phu nhân thấy thế mới xoay người rời đi.
…….
Bên trong nội đường Đại tướng quân phủ.
Ôn Hằng nhìn thấy Ôn phu nhân vội vàng quay về, liền bước nhanh ra đón, hắn đã đợi gần một canh giờ, Ôn phu nhân mới trở về, khiến hắn chờ đợi rất lo lắng.
“Phu nhân, thế nào? Ngâm nhi có đồng ý không?”
Vừa nghe đến tên Ôn Ca Ngâm, sắc mặt Ôn phu nhân nhất thời thay đổi, ngưng trọng ngồi xuống ghế cao, bưng một ly nước trà thanh dịu lên uống một ngụm, trà lạnh nuốt xuống, nhất thời liền cảm thấy một trận khó chịu, nàng chỉ cảm thấy môi răng tất cả đều chua sót.
“Ai nha, nàng nhanh một chút đem tình hình nói đi, nàng muốn ta hồi hộp chết sao?” Ôn Hằng ngồi xuống vị trí đối diện nàng, liền nhìn chằm chằm nàng.
Ôn phu nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ôn Hằng, khi trong lòng Ôn Hằng chợt dâng lên dự cảm không tốt, thì Ôn phu nhân đã nhanh chóng mở miệng :”Lão gia, ngài có còn nhớ hay không, sau khi Ngôn nhi gặp nạn trong vụ hoả hoạn, đại phu như có như không đề cập qua một câu nói?”
Ôn phu nhân khẽ cụp mắt, như đang quyết định một chuyện gì đó rất đau lòng, khẽ mở miệng nói :”Sau khi hắn xem xét thương thế lúc đó của Ngôn nhi, có đề cập qua một câu. Nói vết thương trên mặt Ngôn nhi không giống như bị bỏng, lại giống như bị người cố ý làm ra, nhưng lúc đó, chúng ta đều khẳng định là bỏng, đại phu mới không nói gì nữa, cũng không có tiếp tục hỏi nhiều. Chuyện này, ngài còn nhớ không?”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ôn phu nhân nói xong hai hốc mắt liền đỏ lên, rõ ràng chính là vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ. Trong lòng Cẩm Ngôn ấm áp dào dạt, nàng không nghĩ Ôn phu nhân lại đối với hôn sự của nàng mà so đo như vậy, nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần khi gả qua, cho nên, bây giờ đối mặt với kết quả như vậy, nàng cũng không cảm thấy quá thất vọng, ngược lại vợ chồng Ôn thị lại vì hôn sự của mình tranh thủ như vậy, thật khiến cho nàng cảm kích ngoài ý muốn.
Nàng có thể đoán được, Ôn tướng quân đang chờ ở bên ngoài, chuyện này nhất định hai người đã cùng thương lượng qua, cũng chính là ý tứ của hai người. Nàng không phải Ôn Cẩm Ngôn chân chính, có thể có được đãi ngộ như thế, nàng đã cảm thấy rất cảm kích rồi.
“Nương, không có gì đâu, tỷ tỷ nói cũng không sai, Tần vương tuy rằng tàn tật, nhưng dung mạo cùng tài trí đều không thua một ai, hơn nữa hắn lại không có thị thiếp, ta gả qua cũng sẽ không chịu uỷ khuất.”
Nàng ôn hoà cười an ủi Ôn phu nhân, Ôn phu nhân thấy nàng biết chuyện như vậy, nước mắt bỗng chốc rơi ra, nàng nhanh chóng ôm lấy Cẩm Ngôn, một mặt thở dài, một mặt lau nước mắt, có chút đau đớn nói :”Giống nhau đều là nữ nhi của ta, vì sao lại khác biệt lớn như vậy chứ!”
Nàng nới Cẩm Ngôn ra, lau nước mắt một lúc, lúc sau mới nổ lực nở một nụ cười gượng :”Ngôn nhi ngoan, sau khi kết hôn rồi nương vẫn sẽ chiếu cố con, nếu có gì không hài lòng, thì con cứ trở về đây, Tần vương tính tình ôn hoà, có lẽ cũng sẽ không thể làm khó dễ con, nếu như hắn muốn khi dễ con thật, con cũng không giấu diếm, cứ nói cho phụ thân cùng mẫu thân nghe, mẫu thân cùng phụ thân không thể trái phải đánh vỡ hôn nhân của con, nhưng năng lực cho con làm chủ vẫn phải có.”
Cẩm Ngôn gật đầu, Ôn phu nhân lại ôm nàng, sờ sờ mặt nàng, trong mắt bỗng nhiên sinh ra một loại cảm xúc khác, dò hỏi :”Ngôn nhi, chuyện hoả hoạn lúc trước, con vẫn nhớ không ra sao?”
Cẩm Ngôn chỉ nghĩ nàng ta hoài nghi tính cách của bản thân vì sao biến hoá như vậy, nên vội vàng lắc đầu :”Không nhớ rõ, một chút ấn tượng cũng không có.”
O6n phu nhân lại hỏi :”Vậy từ lúc con tỉnh lại đến giờ, tỷ tỷ con có nói lời gì kỳ quái với con không? Thí dụ như liên quan đến chuyện hoả hoạn, hoặc là chuyện trước khi xảy ra hoả hoạn không chừng?”
Trong lòng Cẩm Ngôn “Lộp bộp” một tiếng, kinh ngạc nhìn về phía Ôn phu nhân, ý tứ lời này của nàng ta, hay là, nàng ta đã đoán ra được cái gì rồi?
Trong lòng nghĩ như thế, trên mặt nàng lại giả bộ dáng vẻ ngây thơ không biết gì :”Lời nói kỳ quái? Không có a, nương vì sao lại đột nhiên hỏi như vậy?”
Trên mặt Ôn phu nhân xẹt qua cảm xúc khác thường, giống như là thất vọng, lại giống như là vui mừng, nghe vậy vội vàng chỉnh sửa lại vạt áo của Cẩm Ngôn :”Không có gì, chỉ là tuỳ tiện hỏi vậy thôi. Buổi sáng thức sớm như vậy, chắc lúc này đã mệt rồi? Con nghỉ ngơi một lát, đến giờ cơm trưa, ta sẽ kêu Bích Thuỷ đến gọi con.”
Cẩm Ngôn gật đầu, Ôn phu nhân thấy thế mới xoay người rời đi.
…….
Bên trong nội đường Đại tướng quân phủ.
Ôn Hằng nhìn thấy Ôn phu nhân vội vàng quay về, liền bước nhanh ra đón, hắn đã đợi gần một canh giờ, Ôn phu nhân mới trở về, khiến hắn chờ đợi rất lo lắng.
“Phu nhân, thế nào? Ngâm nhi có đồng ý không?”
Vừa nghe đến tên Ôn Ca Ngâm, sắc mặt Ôn phu nhân nhất thời thay đổi, ngưng trọng ngồi xuống ghế cao, bưng một ly nước trà thanh dịu lên uống một ngụm, trà lạnh nuốt xuống, nhất thời liền cảm thấy một trận khó chịu, nàng chỉ cảm thấy môi răng tất cả đều chua sót.
“Ai nha, nàng nhanh một chút đem tình hình nói đi, nàng muốn ta hồi hộp chết sao?” Ôn Hằng ngồi xuống vị trí đối diện nàng, liền nhìn chằm chằm nàng.
Ôn phu nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ôn Hằng, khi trong lòng Ôn Hằng chợt dâng lên dự cảm không tốt, thì Ôn phu nhân đã nhanh chóng mở miệng :”Lão gia, ngài có còn nhớ hay không, sau khi Ngôn nhi gặp nạn trong vụ hoả hoạn, đại phu như có như không đề cập qua một câu nói?”
Ôn phu nhân khẽ cụp mắt, như đang quyết định một chuyện gì đó rất đau lòng, khẽ mở miệng nói :”Sau khi hắn xem xét thương thế lúc đó của Ngôn nhi, có đề cập qua một câu. Nói vết thương trên mặt Ngôn nhi không giống như bị bỏng, lại giống như bị người cố ý làm ra, nhưng lúc đó, chúng ta đều khẳng định là bỏng, đại phu mới không nói gì nữa, cũng không có tiếp tục hỏi nhiều. Chuyện này, ngài còn nhớ không?”