Ôn Ca Ngâm kinh ngạc nhìn về phía Ôn Hằng, nhưng chỉ thấy hai tròng mắt của hắn đều là một mảnh thâm trầm như biển, cũng không thể nhìn ra suy nghị đặc biệt gì, những lời này, thật sự chính là ngăn chặn trước hàng động sau này, nàng chỉ cảm thấy nghi hoặc kinh hãi, cũng không biết hắn có phải đã biết được chuyện gì đó không, trong lúc nhất thời, trong lòng bất an không thôi, khoé môi nửa ngày mới giật giật, nổ lực nở ra ý cười :”Phụ thân đang nói cái gì vậy? Ta cùng muội muội là một mẹ sinh ra, tại sao lại có khả năng có tâm diệt trừ muội muội chứ?”
“Con thề.” Không phải hỏi, mà là mệnh lệnh.
Ôn Ca Ngâm nhất thời cả kinh, ngay cả nói cũng đều nói không nên lời, dù tâm tư nhanh nhẹn như thế nào, giờ phút này đối mặt với Ôn Hằng, trong lúc, trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Dáng vẻ Ôn Hằng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, hai tròng mắt thâm thuý như mực, cánh môi hơi mím, giống như bình thường, lại giống như nghiêm túc làm cho người ta kinh hãi. Sau một lát hoảng loạn, Ôn Ca Ngâm đến cùng lại trở nên trầm tĩnh. Nàng mím mím môi, nhìn về phía Ôn Hằng, hai tròng mắt rưng rưng lệ, dáng vẻ rõ ràng rất uỷ khuất :”Phụ thân muốn nữ nhi thề như thế nào?”
“Lấy hậu vị của con, cùng tánh mạng phụ thân với nương con ra thề.” Dù dáng vẻ nàng uỷ khuất vô tội như thế nào, Ôn Hằng vẫn không chút nhượng bộ nào. Tiếng nói của hắn vừa dứt, khoé mặt Ôn Ca Ngâm vừa đúng lúc rơi xuống một giọt lệ, giống như bị ép buộc cùng bất đắc dĩ, mím mím môi, cuối cùng đứng dậy ngay giữa phòng quỳ xuống trước mặt Ôn Hằng, giơ hai ngón tay lên thề :”Hôm nay Ôn Ca Ngâm lấy hậu vị cùng tánh mạng phụ mẫu thề, kiếp này tuyệt không tồn tâm diệt trừ muội muội, nếu như làm trái lời thề, hậu vị sẽ bị phế, gia tộc quyền thế cùng tánh mạng phụ mẫu tất cả đều tiêu vong, không có ngày quay lại!”
Sau khi nàng nói xong, Ôn Hằng đi tới nâng nàng dậy, nhưng bị nàng ta né tránh. Ôn Ca Ngâm ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt rõ ràng đã không còn lệ quang, nhìn vào mắt Ôn Hằng, liền thoáng như bị người rút đi linh hồn, không có tiêu cự, nàng dò hỏi :”Nếu muội muội có tâm diệt trừ tỷ tỷ, ta sau này làm thế nào tự vệ, phụ thân cũng sẽ làm cho nàng thề như vậy sao?”
“Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, chỉ cần con không có làm chuyện gì tổn hại nàng ấy, nếu như nàng ấy cũng muốn đối với con như vậy, phụ thân tuyệt sẽ không thiên vị nàng ấy.”
Được, vậy lời nói hôm nay phụ thân nên nhớ kỹ.” Ôn Ca Ngâm nói xong, một lần nữa ngồi trở lại trước bàn trang điểm, đối diện gương đồng phân phó người bên ngoài :”Ma ma, tiễn khách.”
Nơi này rõ ràng là phủ Tướng quân, ý tứ của nàng rất rỏ ràng, Ôn Hằng bức nàng phát ra lời thề như vậy, không niệm đến tình cảm phụ thân cùng nữ nhi, nếu đã như vậy, giờ phút này nàng cũng không cần phải niệm tình hắn. Hoăc là nói, trong cuộc sống sau này cũng không cần niệm tình nữa.
Ma ma kia là do trong cung an bài đến, hầu hạ nàng ngày mai vào cung, tự nhiên cũng chỉ nghe phân phó của nàng. Ôn Hằng nhìn nhìn nàng, còn đang muốn nói ít lời an ủi, nhưng suy nghĩ một lúc lại cảm thấy không có ý nghĩa gì, cuối cùng cũng chỉ thở dài một tiếng, đi ra ngoài.
Lời nói này, tuy rằng không có thám tính ra thực hư mọi chuyện, nhưng so với những chuyện đã xảy ra, còn không bằng vì sau này lót đường những chuyện sẽ phát sinh sao, những gì đã nên làm hắn cũng đã làm hết rồi, vậy cũng không còn gì phải để ở trong lòng.
Đường các nàng đang đi cũng chỉ có thể tự dựa vào mình, hắn thế nào cũng không thể can thiệp vào con đường của các nàng, điều duy nhất có thể làm, chính là không hy vọng nhìn thấy cảnh cốt nhục tàn sát kia.
Lúc trở về, bước chân Ôn Hằng nhẹ nhàng thêm một chút. Ôn phu nhân cũng vẫn còn chưa ngủ, đang chờ hắn trở về, chỉ là Ôn Hằng cái gì cũng không nói cho nàng biết, trựcc tiếp tắt nến đi ngủ. Ôn phu nhân vốn còn đang muốn hỏi, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, cũng đã hiểu ra vài phần ý tứ. Cácnh nói chuyện nhiều năm của Vợ chồng Ôn Hằng chính là, không cần nàng hỏi, hắn cũng sẽ tự mình nói cho nàng biết, hắn không nói, dù nàng có hỏi như thế nào cũng không thể biết được, cho nên, vừa thấy dáng vẻ Ôn Hằng, nàng đã biết, chuyện này, từ đây về sau xem như đã được áp chế.
Ôn Ca Ngâm kinh ngạc nhìn về phía Ôn Hằng, nhưng chỉ thấy hai tròng mắt của hắn đều là một mảnh thâm trầm như biển, cũng không thể nhìn ra suy nghị đặc biệt gì, những lời này, thật sự chính là ngăn chặn trước hàng động sau này, nàng chỉ cảm thấy nghi hoặc kinh hãi, cũng không biết hắn có phải đã biết được chuyện gì đó không, trong lúc nhất thời, trong lòng bất an không thôi, khoé môi nửa ngày mới giật giật, nổ lực nở ra ý cười :”Phụ thân đang nói cái gì vậy? Ta cùng muội muội là một mẹ sinh ra, tại sao lại có khả năng có tâm diệt trừ muội muội chứ?”
“Con thề.” Không phải hỏi, mà là mệnh lệnh.
Ôn Ca Ngâm nhất thời cả kinh, ngay cả nói cũng đều nói không nên lời, dù tâm tư nhanh nhẹn như thế nào, giờ phút này đối mặt với Ôn Hằng, trong lúc, trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Dáng vẻ Ôn Hằng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, hai tròng mắt thâm thuý như mực, cánh môi hơi mím, giống như bình thường, lại giống như nghiêm túc làm cho người ta kinh hãi. Sau một lát hoảng loạn, Ôn Ca Ngâm đến cùng lại trở nên trầm tĩnh. Nàng mím mím môi, nhìn về phía Ôn Hằng, hai tròng mắt rưng rưng lệ, dáng vẻ rõ ràng rất uỷ khuất :”Phụ thân muốn nữ nhi thề như thế nào?”
“Lấy hậu vị của con, cùng tánh mạng phụ thân với nương con ra thề.” Dù dáng vẻ nàng uỷ khuất vô tội như thế nào, Ôn Hằng vẫn không chút nhượng bộ nào. Tiếng nói của hắn vừa dứt, khoé mặt Ôn Ca Ngâm vừa đúng lúc rơi xuống một giọt lệ, giống như bị ép buộc cùng bất đắc dĩ, mím mím môi, cuối cùng đứng dậy ngay giữa phòng quỳ xuống trước mặt Ôn Hằng, giơ hai ngón tay lên thề :”Hôm nay Ôn Ca Ngâm lấy hậu vị cùng tánh mạng phụ mẫu thề, kiếp này tuyệt không tồn tâm diệt trừ muội muội, nếu như làm trái lời thề, hậu vị sẽ bị phế, gia tộc quyền thế cùng tánh mạng phụ mẫu tất cả đều tiêu vong, không có ngày quay lại!”
Sau khi nàng nói xong, Ôn Hằng đi tới nâng nàng dậy, nhưng bị nàng ta né tránh. Ôn Ca Ngâm ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt rõ ràng đã không còn lệ quang, nhìn vào mắt Ôn Hằng, liền thoáng như bị người rút đi linh hồn, không có tiêu cự, nàng dò hỏi :”Nếu muội muội có tâm diệt trừ tỷ tỷ, ta sau này làm thế nào tự vệ, phụ thân cũng sẽ làm cho nàng thề như vậy sao?”
“Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, chỉ cần con không có làm chuyện gì tổn hại nàng ấy, nếu như nàng ấy cũng muốn đối với con như vậy, phụ thân tuyệt sẽ không thiên vị nàng ấy.”
Được, vậy lời nói hôm nay phụ thân nên nhớ kỹ.” Ôn Ca Ngâm nói xong, một lần nữa ngồi trở lại trước bàn trang điểm, đối diện gương đồng phân phó người bên ngoài :”Ma ma, tiễn khách.”
Nơi này rõ ràng là phủ Tướng quân, ý tứ của nàng rất rỏ ràng, Ôn Hằng bức nàng phát ra lời thề như vậy, không niệm đến tình cảm phụ thân cùng nữ nhi, nếu đã như vậy, giờ phút này nàng cũng không cần phải niệm tình hắn. Hoăc là nói, trong cuộc sống sau này cũng không cần niệm tình nữa.
Ma ma kia là do trong cung an bài đến, hầu hạ nàng ngày mai vào cung, tự nhiên cũng chỉ nghe phân phó của nàng. Ôn Hằng nhìn nhìn nàng, còn đang muốn nói ít lời an ủi, nhưng suy nghĩ một lúc lại cảm thấy không có ý nghĩa gì, cuối cùng cũng chỉ thở dài một tiếng, đi ra ngoài.
Lời nói này, tuy rằng không có thám tính ra thực hư mọi chuyện, nhưng so với những chuyện đã xảy ra, còn không bằng vì sau này lót đường những chuyện sẽ phát sinh sao, những gì đã nên làm hắn cũng đã làm hết rồi, vậy cũng không còn gì phải để ở trong lòng.
Đường các nàng đang đi cũng chỉ có thể tự dựa vào mình, hắn thế nào cũng không thể can thiệp vào con đường của các nàng, điều duy nhất có thể làm, chính là không hy vọng nhìn thấy cảnh cốt nhục tàn sát kia.
Lúc trở về, bước chân Ôn Hằng nhẹ nhàng thêm một chút. Ôn phu nhân cũng vẫn còn chưa ngủ, đang chờ hắn trở về, chỉ là Ôn Hằng cái gì cũng không nói cho nàng biết, trựcc tiếp tắt nến đi ngủ. Ôn phu nhân vốn còn đang muốn hỏi, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, cũng đã hiểu ra vài phần ý tứ. Cácnh nói chuyện nhiều năm của Vợ chồng Ôn Hằng chính là, không cần nàng hỏi, hắn cũng sẽ tự mình nói cho nàng biết, hắn không nói, dù nàng có hỏi như thế nào cũng không thể biết được, cho nên, vừa thấy dáng vẻ Ôn Hằng, nàng đã biết, chuyện này, từ đây về sau xem như đã được áp chế.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ôn Ca Ngâm kinh ngạc nhìn về phía Ôn Hằng, nhưng chỉ thấy hai tròng mắt của hắn đều là một mảnh thâm trầm như biển, cũng không thể nhìn ra suy nghị đặc biệt gì, những lời này, thật sự chính là ngăn chặn trước hàng động sau này, nàng chỉ cảm thấy nghi hoặc kinh hãi, cũng không biết hắn có phải đã biết được chuyện gì đó không, trong lúc nhất thời, trong lòng bất an không thôi, khoé môi nửa ngày mới giật giật, nổ lực nở ra ý cười :”Phụ thân đang nói cái gì vậy? Ta cùng muội muội là một mẹ sinh ra, tại sao lại có khả năng có tâm diệt trừ muội muội chứ?”
“Con thề.” Không phải hỏi, mà là mệnh lệnh.
Ôn Ca Ngâm nhất thời cả kinh, ngay cả nói cũng đều nói không nên lời, dù tâm tư nhanh nhẹn như thế nào, giờ phút này đối mặt với Ôn Hằng, trong lúc, trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Dáng vẻ Ôn Hằng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, hai tròng mắt thâm thuý như mực, cánh môi hơi mím, giống như bình thường, lại giống như nghiêm túc làm cho người ta kinh hãi. Sau một lát hoảng loạn, Ôn Ca Ngâm đến cùng lại trở nên trầm tĩnh. Nàng mím mím môi, nhìn về phía Ôn Hằng, hai tròng mắt rưng rưng lệ, dáng vẻ rõ ràng rất uỷ khuất :”Phụ thân muốn nữ nhi thề như thế nào?”
“Lấy hậu vị của con, cùng tánh mạng phụ thân với nương con ra thề.” Dù dáng vẻ nàng uỷ khuất vô tội như thế nào, Ôn Hằng vẫn không chút nhượng bộ nào. Tiếng nói của hắn vừa dứt, khoé mặt Ôn Ca Ngâm vừa đúng lúc rơi xuống một giọt lệ, giống như bị ép buộc cùng bất đắc dĩ, mím mím môi, cuối cùng đứng dậy ngay giữa phòng quỳ xuống trước mặt Ôn Hằng, giơ hai ngón tay lên thề :”Hôm nay Ôn Ca Ngâm lấy hậu vị cùng tánh mạng phụ mẫu thề, kiếp này tuyệt không tồn tâm diệt trừ muội muội, nếu như làm trái lời thề, hậu vị sẽ bị phế, gia tộc quyền thế cùng tánh mạng phụ mẫu tất cả đều tiêu vong, không có ngày quay lại!”
Sau khi nàng nói xong, Ôn Hằng đi tới nâng nàng dậy, nhưng bị nàng ta né tránh. Ôn Ca Ngâm ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt rõ ràng đã không còn lệ quang, nhìn vào mắt Ôn Hằng, liền thoáng như bị người rút đi linh hồn, không có tiêu cự, nàng dò hỏi :”Nếu muội muội có tâm diệt trừ tỷ tỷ, ta sau này làm thế nào tự vệ, phụ thân cũng sẽ làm cho nàng thề như vậy sao?”
“Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, chỉ cần con không có làm chuyện gì tổn hại nàng ấy, nếu như nàng ấy cũng muốn đối với con như vậy, phụ thân tuyệt sẽ không thiên vị nàng ấy.”
Được, vậy lời nói hôm nay phụ thân nên nhớ kỹ.” Ôn Ca Ngâm nói xong, một lần nữa ngồi trở lại trước bàn trang điểm, đối diện gương đồng phân phó người bên ngoài :”Ma ma, tiễn khách.”
Nơi này rõ ràng là phủ Tướng quân, ý tứ của nàng rất rỏ ràng, Ôn Hằng bức nàng phát ra lời thề như vậy, không niệm đến tình cảm phụ thân cùng nữ nhi, nếu đã như vậy, giờ phút này nàng cũng không cần phải niệm tình hắn. Hoăc là nói, trong cuộc sống sau này cũng không cần niệm tình nữa.
Ma ma kia là do trong cung an bài đến, hầu hạ nàng ngày mai vào cung, tự nhiên cũng chỉ nghe phân phó của nàng. Ôn Hằng nhìn nhìn nàng, còn đang muốn nói ít lời an ủi, nhưng suy nghĩ một lúc lại cảm thấy không có ý nghĩa gì, cuối cùng cũng chỉ thở dài một tiếng, đi ra ngoài.
Lời nói này, tuy rằng không có thám tính ra thực hư mọi chuyện, nhưng so với những chuyện đã xảy ra, còn không bằng vì sau này lót đường những chuyện sẽ phát sinh sao, những gì đã nên làm hắn cũng đã làm hết rồi, vậy cũng không còn gì phải để ở trong lòng.
Đường các nàng đang đi cũng chỉ có thể tự dựa vào mình, hắn thế nào cũng không thể can thiệp vào con đường của các nàng, điều duy nhất có thể làm, chính là không hy vọng nhìn thấy cảnh cốt nhục tàn sát kia.
Lúc trở về, bước chân Ôn Hằng nhẹ nhàng thêm một chút. Ôn phu nhân cũng vẫn còn chưa ngủ, đang chờ hắn trở về, chỉ là Ôn Hằng cái gì cũng không nói cho nàng biết, trựcc tiếp tắt nến đi ngủ. Ôn phu nhân vốn còn đang muốn hỏi, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, cũng đã hiểu ra vài phần ý tứ. Cácnh nói chuyện nhiều năm của Vợ chồng Ôn Hằng chính là, không cần nàng hỏi, hắn cũng sẽ tự mình nói cho nàng biết, hắn không nói, dù nàng có hỏi như thế nào cũng không thể biết được, cho nên, vừa thấy dáng vẻ Ôn Hằng, nàng đã biết, chuyện này, từ đây về sau xem như đã được áp chế.