Đại hôn đế hậu, mọi nơi mừng vui, toàn bộ kinh thành đều giăng đèn kết hoa chúc mừng.
Sáng sớm, Cẩm Ngôn cũng bị Bích Thuỷ kéo dậy, bởi vì thời gian đã đến, mọi người trong đại Tướng quân phủ đều phải chuẩn bị hôn lễ, Cẩm Ngôn thân là đích nữ của đại Tướng quân phủ, nàng lại là muội muội ruột của Ôn Ca ngâm, tự nhiên cũng phải dậy sớm.
Bị Bích Thuỷ lôi kéo trang điểm, Cẩm Ngôn thật sự rất buồn bực, nàng mặt không ra mặt, đều phải đeo mặt nạ che đậy, cần gì phải trang điểm thật tốt chứ? Nhưng Bích Thuỷ cũng không quan tâm đến, nhất quyết lôi kéo nàng, giúp nàng rửa mặt chải đầu cùng trang điểm cho nàng, chọn một bộ váy áo sặc sỡ.
Lúc được Bích Thuỷ nâng đỡ đi đến tiền đường, nàng đã thấy vợ chồng Ôn thị đã ngồi ở nơi đó, chỉ thấy bọn họ ăn mặc cũng đều là chính trang, cực kỳ long trọng. Ôn phu nhân nhìn thấy Cẩm Ngôn đến, bảo nàng vào thiên điện chợp mắt một chút, đến khi người trong cung đến, lại cùng mọi người đi ra tiễn Ôn Ca Ngâm.
Xe kéo trong cung tới đặc biệt sớm, Cẩm Ngôn bất quá cũng chỉ đợi nửa canh giờ, liền nghe âm thanh chiêng trống rền vang bên ngoài truyền đến, pháo nổ như sấm, Ôn phu nhân vội vàng đi vào, lôi kéo Cẩm Ngôn dậy, cùng đi vào phòng Ôn Ca Ngâm, một trái một phải, đem nàng ta đón đi ra.
Bỡi vì là đại hôn của hoàng đế cùng hoàng hậu, dân chúng đến trước cửa phủ xem náo nhiệt nhiều vô số kể. Ôn phu nhân vốn đang buồn bực chuyện Ôn Ca Ngâm ngay hôm qua không nghe lời mình, nhưng mà lúc này, khi đưa nàng ta lên xe kéo, hai người liền bật khóc, Cẩm Ngôn khuyên thật lâu, mới khuyên được nàng ấy, theo xe kéo rời đi, dân chúng cũng giải tán ra khỏi đại Tướng quân phủ, Ôn Hằng cũng tức tốc vội vàng thay triều phục, đi vào cung.
Đại hôn đế hậu, bách quan đều phải thượng triều bái lạy, Ôn Hằng tất nhiên cũng không ngoại lệ. Trong lúc nhất thời, Tướng quân phủ liền khôi phục lại yên tĩnh thường ngày.
Ôn phu nhân có chút sầu não, dù sao cũng là nữ nhi mình nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, mai kia xuất giá, cũng sẽ không còn là người của Tướng quân phủ, bỡi vậy, khi xe kéo rời đi không lâu, nàng liền đơn độc tự mình quay trở về phòng, bỏ lại một mình Cẩm Ngôn quạnh quẽ ở lại tiền đường.
Đại hôn này thoạt nhìn vô cùng náo nhiệt, nhưng lại rất quạnh quẽ, cũng rất kì quái đến doạ người. Say khi Cẩm Ngôn ăn cơ trưa mới trở về phòng nghỉ ngơi, cảm giác này làm cho nàng liền trực tiếp ngủ đến đêm khuya, sau khi tỉnh lại, liền không thể ngủ lại được nữa.
Hôn kỳ của nàng còn hơn hai tháng, nghĩ đến bản thân cũng sẽ giống Ôn Ca Ngâm lập gia đình như vậy, trong lòng vẫn rất buồn bực.
Từ lần trước muốn thử Tần vương lại gây ra chuyện lớn như vậy, ý tưởng ban đầu cũng chỉ có thể buông tha, nàng cũng không thể bỏ của chạy lấy người, dù sao cũng là do hoàng đế hạ thánh chỉ tứ hôn, đào hôn chẳng khác nào chính là kháng chỉ bất tuân, nàng cũng không dám lấy tánh mạng ra đánh cược, vì vậy chỉ đành tương kế tựu kế, giống như chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, nhưng mà, trong lòng đến cùng vẫn cảm thấy không cam tâm.
Dù sao cũng là chuyện hôn nhân đại sự, nàng không thể tiếp thu được truyền thống cổ đại, hôn nhân do cha mẹ sắp đạt, mai chước chi hôn. Liền phải kết hôn với một người xa lạ như vậy, trong lòng đến cùng vẫn là không phục.
Nàng trợn tròn mắt lăn qua lộn lại, bỗng nhiên nghe trong không khí phảng phất một mùi hương lạ lùng, ý thức được cái gì đó không ổn, cảnh báo trong lòng Cẩm Ngôn nổi lên bốn phía, liền nín thở theo bản năng. Cũng chính vào lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra, bốn hắc y nhân đột nhiên xông vào, không cần phânn trần liền đem một cái bao bố to trùm lên đầu nàng, Cẩm Ngôn “A nha” một tiếng, cả người liền bị người khiêng lên.
Đại hôn đế hậu, mọi nơi mừng vui, toàn bộ kinh thành đều giăng đèn kết hoa chúc mừng.
Sáng sớm, Cẩm Ngôn cũng bị Bích Thuỷ kéo dậy, bởi vì thời gian đã đến, mọi người trong đại Tướng quân phủ đều phải chuẩn bị hôn lễ, Cẩm Ngôn thân là đích nữ của đại Tướng quân phủ, nàng lại là muội muội ruột của Ôn Ca ngâm, tự nhiên cũng phải dậy sớm.
Bị Bích Thuỷ lôi kéo trang điểm, Cẩm Ngôn thật sự rất buồn bực, nàng mặt không ra mặt, đều phải đeo mặt nạ che đậy, cần gì phải trang điểm thật tốt chứ? Nhưng Bích Thuỷ cũng không quan tâm đến, nhất quyết lôi kéo nàng, giúp nàng rửa mặt chải đầu cùng trang điểm cho nàng, chọn một bộ váy áo sặc sỡ.
Lúc được Bích Thuỷ nâng đỡ đi đến tiền đường, nàng đã thấy vợ chồng Ôn thị đã ngồi ở nơi đó, chỉ thấy bọn họ ăn mặc cũng đều là chính trang, cực kỳ long trọng. Ôn phu nhân nhìn thấy Cẩm Ngôn đến, bảo nàng vào thiên điện chợp mắt một chút, đến khi người trong cung đến, lại cùng mọi người đi ra tiễn Ôn Ca Ngâm.
Xe kéo trong cung tới đặc biệt sớm, Cẩm Ngôn bất quá cũng chỉ đợi nửa canh giờ, liền nghe âm thanh chiêng trống rền vang bên ngoài truyền đến, pháo nổ như sấm, Ôn phu nhân vội vàng đi vào, lôi kéo Cẩm Ngôn dậy, cùng đi vào phòng Ôn Ca Ngâm, một trái một phải, đem nàng ta đón đi ra.
Bỡi vì là đại hôn của hoàng đế cùng hoàng hậu, dân chúng đến trước cửa phủ xem náo nhiệt nhiều vô số kể. Ôn phu nhân vốn đang buồn bực chuyện Ôn Ca Ngâm ngay hôm qua không nghe lời mình, nhưng mà lúc này, khi đưa nàng ta lên xe kéo, hai người liền bật khóc, Cẩm Ngôn khuyên thật lâu, mới khuyên được nàng ấy, theo xe kéo rời đi, dân chúng cũng giải tán ra khỏi đại Tướng quân phủ, Ôn Hằng cũng tức tốc vội vàng thay triều phục, đi vào cung.
Đại hôn đế hậu, bách quan đều phải thượng triều bái lạy, Ôn Hằng tất nhiên cũng không ngoại lệ. Trong lúc nhất thời, Tướng quân phủ liền khôi phục lại yên tĩnh thường ngày.
Ôn phu nhân có chút sầu não, dù sao cũng là nữ nhi mình nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, mai kia xuất giá, cũng sẽ không còn là người của Tướng quân phủ, bỡi vậy, khi xe kéo rời đi không lâu, nàng liền đơn độc tự mình quay trở về phòng, bỏ lại một mình Cẩm Ngôn quạnh quẽ ở lại tiền đường.
Đại hôn này thoạt nhìn vô cùng náo nhiệt, nhưng lại rất quạnh quẽ, cũng rất kì quái đến doạ người. Say khi Cẩm Ngôn ăn cơ trưa mới trở về phòng nghỉ ngơi, cảm giác này làm cho nàng liền trực tiếp ngủ đến đêm khuya, sau khi tỉnh lại, liền không thể ngủ lại được nữa.
Hôn kỳ của nàng còn hơn hai tháng, nghĩ đến bản thân cũng sẽ giống Ôn Ca Ngâm lập gia đình như vậy, trong lòng vẫn rất buồn bực.
Từ lần trước muốn thử Tần vương lại gây ra chuyện lớn như vậy, ý tưởng ban đầu cũng chỉ có thể buông tha, nàng cũng không thể bỏ của chạy lấy người, dù sao cũng là do hoàng đế hạ thánh chỉ tứ hôn, đào hôn chẳng khác nào chính là kháng chỉ bất tuân, nàng cũng không dám lấy tánh mạng ra đánh cược, vì vậy chỉ đành tương kế tựu kế, giống như chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, nhưng mà, trong lòng đến cùng vẫn cảm thấy không cam tâm.
Dù sao cũng là chuyện hôn nhân đại sự, nàng không thể tiếp thu được truyền thống cổ đại, hôn nhân do cha mẹ sắp đạt, mai chước chi hôn. Liền phải kết hôn với một người xa lạ như vậy, trong lòng đến cùng vẫn là không phục.
Nàng trợn tròn mắt lăn qua lộn lại, bỗng nhiên nghe trong không khí phảng phất một mùi hương lạ lùng, ý thức được cái gì đó không ổn, cảnh báo trong lòng Cẩm Ngôn nổi lên bốn phía, liền nín thở theo bản năng. Cũng chính vào lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra, bốn hắc y nhân đột nhiên xông vào, không cần phânn trần liền đem một cái bao bố to trùm lên đầu nàng, Cẩm Ngôn “A nha” một tiếng, cả người liền bị người khiêng lên.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đại hôn đế hậu, mọi nơi mừng vui, toàn bộ kinh thành đều giăng đèn kết hoa chúc mừng.
Sáng sớm, Cẩm Ngôn cũng bị Bích Thuỷ kéo dậy, bởi vì thời gian đã đến, mọi người trong đại Tướng quân phủ đều phải chuẩn bị hôn lễ, Cẩm Ngôn thân là đích nữ của đại Tướng quân phủ, nàng lại là muội muội ruột của Ôn Ca ngâm, tự nhiên cũng phải dậy sớm.
Bị Bích Thuỷ lôi kéo trang điểm, Cẩm Ngôn thật sự rất buồn bực, nàng mặt không ra mặt, đều phải đeo mặt nạ che đậy, cần gì phải trang điểm thật tốt chứ? Nhưng Bích Thuỷ cũng không quan tâm đến, nhất quyết lôi kéo nàng, giúp nàng rửa mặt chải đầu cùng trang điểm cho nàng, chọn một bộ váy áo sặc sỡ.
Lúc được Bích Thuỷ nâng đỡ đi đến tiền đường, nàng đã thấy vợ chồng Ôn thị đã ngồi ở nơi đó, chỉ thấy bọn họ ăn mặc cũng đều là chính trang, cực kỳ long trọng. Ôn phu nhân nhìn thấy Cẩm Ngôn đến, bảo nàng vào thiên điện chợp mắt một chút, đến khi người trong cung đến, lại cùng mọi người đi ra tiễn Ôn Ca Ngâm.
Xe kéo trong cung tới đặc biệt sớm, Cẩm Ngôn bất quá cũng chỉ đợi nửa canh giờ, liền nghe âm thanh chiêng trống rền vang bên ngoài truyền đến, pháo nổ như sấm, Ôn phu nhân vội vàng đi vào, lôi kéo Cẩm Ngôn dậy, cùng đi vào phòng Ôn Ca Ngâm, một trái một phải, đem nàng ta đón đi ra.
Bỡi vì là đại hôn của hoàng đế cùng hoàng hậu, dân chúng đến trước cửa phủ xem náo nhiệt nhiều vô số kể. Ôn phu nhân vốn đang buồn bực chuyện Ôn Ca Ngâm ngay hôm qua không nghe lời mình, nhưng mà lúc này, khi đưa nàng ta lên xe kéo, hai người liền bật khóc, Cẩm Ngôn khuyên thật lâu, mới khuyên được nàng ấy, theo xe kéo rời đi, dân chúng cũng giải tán ra khỏi đại Tướng quân phủ, Ôn Hằng cũng tức tốc vội vàng thay triều phục, đi vào cung.
Đại hôn đế hậu, bách quan đều phải thượng triều bái lạy, Ôn Hằng tất nhiên cũng không ngoại lệ. Trong lúc nhất thời, Tướng quân phủ liền khôi phục lại yên tĩnh thường ngày.
Ôn phu nhân có chút sầu não, dù sao cũng là nữ nhi mình nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, mai kia xuất giá, cũng sẽ không còn là người của Tướng quân phủ, bỡi vậy, khi xe kéo rời đi không lâu, nàng liền đơn độc tự mình quay trở về phòng, bỏ lại một mình Cẩm Ngôn quạnh quẽ ở lại tiền đường.
Đại hôn này thoạt nhìn vô cùng náo nhiệt, nhưng lại rất quạnh quẽ, cũng rất kì quái đến doạ người. Say khi Cẩm Ngôn ăn cơ trưa mới trở về phòng nghỉ ngơi, cảm giác này làm cho nàng liền trực tiếp ngủ đến đêm khuya, sau khi tỉnh lại, liền không thể ngủ lại được nữa.
Hôn kỳ của nàng còn hơn hai tháng, nghĩ đến bản thân cũng sẽ giống Ôn Ca Ngâm lập gia đình như vậy, trong lòng vẫn rất buồn bực.
Từ lần trước muốn thử Tần vương lại gây ra chuyện lớn như vậy, ý tưởng ban đầu cũng chỉ có thể buông tha, nàng cũng không thể bỏ của chạy lấy người, dù sao cũng là do hoàng đế hạ thánh chỉ tứ hôn, đào hôn chẳng khác nào chính là kháng chỉ bất tuân, nàng cũng không dám lấy tánh mạng ra đánh cược, vì vậy chỉ đành tương kế tựu kế, giống như chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, nhưng mà, trong lòng đến cùng vẫn cảm thấy không cam tâm.
Dù sao cũng là chuyện hôn nhân đại sự, nàng không thể tiếp thu được truyền thống cổ đại, hôn nhân do cha mẹ sắp đạt, mai chước chi hôn. Liền phải kết hôn với một người xa lạ như vậy, trong lòng đến cùng vẫn là không phục.
Nàng trợn tròn mắt lăn qua lộn lại, bỗng nhiên nghe trong không khí phảng phất một mùi hương lạ lùng, ý thức được cái gì đó không ổn, cảnh báo trong lòng Cẩm Ngôn nổi lên bốn phía, liền nín thở theo bản năng. Cũng chính vào lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra, bốn hắc y nhân đột nhiên xông vào, không cần phânn trần liền đem một cái bao bố to trùm lên đầu nàng, Cẩm Ngôn “A nha” một tiếng, cả người liền bị người khiêng lên.