Những người đó ý thức được nàng còn tỉnh, một chưởng quyết đoán liền đánh ụp lên sau gáy nàng, trước mặt Cẩm Ngôn bỗng nhiên tối sầm lại, lập tức mất đi tri giác.
Giống như đã ngủ được một giấc thật lâu, Cẩm Ngôn chỉ cảm thấy cả người đều đau nhức, trong bụng cực kỳ khó chịu, liền nhớ tới chuyện trước khi mình hôn mê, bị người ta khiêng lên, nhất định là do đầu chống ngược xuống nên mới thành ra như vậy. Nàng khó chịu muốn khom người nôn khan, mới phát hiện thân thể mềm nhũn không có khí lực, há miệng thở dốc, cũng không phát ra tiếng, tình trạng như thế liền khiến cho nàng khủng hoảng không thôi.
Trước mắt là một mảnh tối đen, nàng không cách nào thấy được hoàn cảnh của mình bây giờ, bất quá có thể nghe thấy mùi hương nồng đậm lan toả trong không khí. Hương thơm kia rất đậm, làm cho người muốn sặc, mà dưới thân lại rất mềm mại, chắc là nàng đang nằm ngủ trên giường, Cẩm Ngôn thật sự không nghĩ ra được là ai đã bắt nàng, lại đem nàng ném nàng đến nơi này, mặc kệ không hỏi, thực sự rất kỳ quái.
Chung quanh cũng không xem như im lặng, nàng có thể nghe được không ít tiếng động, có tiếng vui cười của nữ nhân, có giọng nói của nam nhân, nàng còn chưa đoán ra được đến cùng là bản thân đang bị giam hãm nơi nào, liền bỗng nghe một trận “Ngâm nga”. Cẩm Ngôn ngẩn ra, thanh âm kia liền lớn hơn chút nữa, còn có tiếng thở dốc của nam nhân, rất lớn tiếng, vạch tường bị va chạm thùng thùng rung động, hơn nữa nàng kia còn thét chói tai… Mặc dù Cẩm Ngôn thân là người hiện đại thế kỷ hai mươi mốt, nhưng khi nghe được thanh âm đó cũng mặt đỏ tim đập, nhất thời, không khỏi cảm thán, người cổ đại thật lớn mật, nhưng mà ngay sau đó, trong lòng nàng liền “Lộp bộp” một tiếng, bỗng nhiên nhanh chóng nhận ra.
Có tiếng nhạc, còn có thanh âm nam nữ tìm hoan, không lẽ là, nơi hiện tại nàng đang ở ----- là thanh lâu đi?
Ý thức được điều này, nàng bỗng chốc hoảng loạn một chút, cũng giống như là lập tức, nàng bỗng nhiên cảm giác được trên người giống như rất trơn, được một lớp chăn mỏng che lại, lần này, nàng thật sự rất xúc động. Nàng cũng đã trở thành bộ dạng này rồi, cư nhiên còn có người lại muốn đánh chủ ý sự trong sạch của nàng?
Tỳ nữ bên người trong Tướng quân phủ đều là người có võ nghệ, Bích Thuỷ là tỳ nữ bên người mình, một tiếng kêu kia của mình, nàng ta không thể không nghe thấy, chỉ cần nàng ta nghe được, trong Tướng quân phủ còn có hộ vệ, mấy người này hẳn sẽ không đến mức có thể dễ dàng bắt nàng đi như vậy, vậy nguyên nhân đến cùng là cái gì, những người đó thế nhưng lại để cho những người này thành công bắt nàng đi chứ?
Nàng còn chưa nghĩ ra, cửa phòng đột nhiên đã bị người mở ra, ngay sau đó là giọng nói của một nam tử truyền đến :”Gia, chính là nơi này.”
Thân mình Cẩm Ngôn thoáng chốc cứng đờ, dùng hết toàn bộ khí lực nhìn về phía cửa, nhưng mà, theo góc độ của nàng, chỉ thấy được một loạt rèm châu cách đó không xa, căn bản là nhìn không tới cửa, sau đó người được kêu là “Gia”, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cửa lạp tực bị đóng lại, một tia sáng yếu ớt trong phòng triệt để bị thu lại, tầm mắt Cẩm Ngôn lại lâm vào bóng tối. Nàng mở to mắt, vẫn không thả lỏng tầm mắt như cũ, chỉ nghe một trận “Ọt ẹt” của bánh xe lăn rất kỳ quái, người nọ chậm rãi tới gần, vào thời khắc nàng khẩn trương cùng vô lực, trong phòng bỗng nhiên “Xích” một tiếng vang lên.
Ánh sáng chói mắt khiến cho Cẩm Ngôn theo bản năng nhắm mắt lại, sau đó liền trợn to mắt, tâm trạng khẩn trương vô lực ban đầu bỗng nhiên biến thành giật mình, nàng kinh ngạc nhìn nam tử xuất hiện trước mặt, đang châm ngọn nến, một thân áo dài trầm sắc, phong thái tuấn lãng, lại mang theo khí chất phong lưu tà tứ nhè nhẹ, hắn đốt xong ánh nến, hình như cảm giác được gì đó, liền quay đầu đối diện tia kinh ngạc trong ánh mắt của Cẩm Ngôn, sau đó nhìn ánh mắt đang dần bình tĩnh của nàng, khoé môi khẽ câu lên nụ cười, khoá trụ hồn phách người nhìn, nói :”Ôn nhị tiểu thư nhìn người, lại lớn mật đến vậy sao?”
Những người đó ý thức được nàng còn tỉnh, một chưởng quyết đoán liền đánh ụp lên sau gáy nàng, trước mặt Cẩm Ngôn bỗng nhiên tối sầm lại, lập tức mất đi tri giác.
Giống như đã ngủ được một giấc thật lâu, Cẩm Ngôn chỉ cảm thấy cả người đều đau nhức, trong bụng cực kỳ khó chịu, liền nhớ tới chuyện trước khi mình hôn mê, bị người ta khiêng lên, nhất định là do đầu chống ngược xuống nên mới thành ra như vậy. Nàng khó chịu muốn khom người nôn khan, mới phát hiện thân thể mềm nhũn không có khí lực, há miệng thở dốc, cũng không phát ra tiếng, tình trạng như thế liền khiến cho nàng khủng hoảng không thôi.
Trước mắt là một mảnh tối đen, nàng không cách nào thấy được hoàn cảnh của mình bây giờ, bất quá có thể nghe thấy mùi hương nồng đậm lan toả trong không khí. Hương thơm kia rất đậm, làm cho người muốn sặc, mà dưới thân lại rất mềm mại, chắc là nàng đang nằm ngủ trên giường, Cẩm Ngôn thật sự không nghĩ ra được là ai đã bắt nàng, lại đem nàng ném nàng đến nơi này, mặc kệ không hỏi, thực sự rất kỳ quái.
Chung quanh cũng không xem như im lặng, nàng có thể nghe được không ít tiếng động, có tiếng vui cười của nữ nhân, có giọng nói của nam nhân, nàng còn chưa đoán ra được đến cùng là bản thân đang bị giam hãm nơi nào, liền bỗng nghe một trận “Ngâm nga”. Cẩm Ngôn ngẩn ra, thanh âm kia liền lớn hơn chút nữa, còn có tiếng thở dốc của nam nhân, rất lớn tiếng, vạch tường bị va chạm thùng thùng rung động, hơn nữa nàng kia còn thét chói tai… Mặc dù Cẩm Ngôn thân là người hiện đại thế kỷ hai mươi mốt, nhưng khi nghe được thanh âm đó cũng mặt đỏ tim đập, nhất thời, không khỏi cảm thán, người cổ đại thật lớn mật, nhưng mà ngay sau đó, trong lòng nàng liền “Lộp bộp” một tiếng, bỗng nhiên nhanh chóng nhận ra.
Có tiếng nhạc, còn có thanh âm nam nữ tìm hoan, không lẽ là, nơi hiện tại nàng đang ở ----- là thanh lâu đi?
Ý thức được điều này, nàng bỗng chốc hoảng loạn một chút, cũng giống như là lập tức, nàng bỗng nhiên cảm giác được trên người giống như rất trơn, được một lớp chăn mỏng che lại, lần này, nàng thật sự rất xúc động. Nàng cũng đã trở thành bộ dạng này rồi, cư nhiên còn có người lại muốn đánh chủ ý sự trong sạch của nàng?
Tỳ nữ bên người trong Tướng quân phủ đều là người có võ nghệ, Bích Thuỷ là tỳ nữ bên người mình, một tiếng kêu kia của mình, nàng ta không thể không nghe thấy, chỉ cần nàng ta nghe được, trong Tướng quân phủ còn có hộ vệ, mấy người này hẳn sẽ không đến mức có thể dễ dàng bắt nàng đi như vậy, vậy nguyên nhân đến cùng là cái gì, những người đó thế nhưng lại để cho những người này thành công bắt nàng đi chứ?
Nàng còn chưa nghĩ ra, cửa phòng đột nhiên đã bị người mở ra, ngay sau đó là giọng nói của một nam tử truyền đến :”Gia, chính là nơi này.”
Thân mình Cẩm Ngôn thoáng chốc cứng đờ, dùng hết toàn bộ khí lực nhìn về phía cửa, nhưng mà, theo góc độ của nàng, chỉ thấy được một loạt rèm châu cách đó không xa, căn bản là nhìn không tới cửa, sau đó người được kêu là “Gia”, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cửa lạp tực bị đóng lại, một tia sáng yếu ớt trong phòng triệt để bị thu lại, tầm mắt Cẩm Ngôn lại lâm vào bóng tối. Nàng mở to mắt, vẫn không thả lỏng tầm mắt như cũ, chỉ nghe một trận “Ọt ẹt” của bánh xe lăn rất kỳ quái, người nọ chậm rãi tới gần, vào thời khắc nàng khẩn trương cùng vô lực, trong phòng bỗng nhiên “Xích” một tiếng vang lên.
Ánh sáng chói mắt khiến cho Cẩm Ngôn theo bản năng nhắm mắt lại, sau đó liền trợn to mắt, tâm trạng khẩn trương vô lực ban đầu bỗng nhiên biến thành giật mình, nàng kinh ngạc nhìn nam tử xuất hiện trước mặt, đang châm ngọn nến, một thân áo dài trầm sắc, phong thái tuấn lãng, lại mang theo khí chất phong lưu tà tứ nhè nhẹ, hắn đốt xong ánh nến, hình như cảm giác được gì đó, liền quay đầu đối diện tia kinh ngạc trong ánh mắt của Cẩm Ngôn, sau đó nhìn ánh mắt đang dần bình tĩnh của nàng, khoé môi khẽ câu lên nụ cười, khoá trụ hồn phách người nhìn, nói :”Ôn nhị tiểu thư nhìn người, lại lớn mật đến vậy sao?”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Những người đó ý thức được nàng còn tỉnh, một chưởng quyết đoán liền đánh ụp lên sau gáy nàng, trước mặt Cẩm Ngôn bỗng nhiên tối sầm lại, lập tức mất đi tri giác.
Giống như đã ngủ được một giấc thật lâu, Cẩm Ngôn chỉ cảm thấy cả người đều đau nhức, trong bụng cực kỳ khó chịu, liền nhớ tới chuyện trước khi mình hôn mê, bị người ta khiêng lên, nhất định là do đầu chống ngược xuống nên mới thành ra như vậy. Nàng khó chịu muốn khom người nôn khan, mới phát hiện thân thể mềm nhũn không có khí lực, há miệng thở dốc, cũng không phát ra tiếng, tình trạng như thế liền khiến cho nàng khủng hoảng không thôi.
Trước mắt là một mảnh tối đen, nàng không cách nào thấy được hoàn cảnh của mình bây giờ, bất quá có thể nghe thấy mùi hương nồng đậm lan toả trong không khí. Hương thơm kia rất đậm, làm cho người muốn sặc, mà dưới thân lại rất mềm mại, chắc là nàng đang nằm ngủ trên giường, Cẩm Ngôn thật sự không nghĩ ra được là ai đã bắt nàng, lại đem nàng ném nàng đến nơi này, mặc kệ không hỏi, thực sự rất kỳ quái.
Chung quanh cũng không xem như im lặng, nàng có thể nghe được không ít tiếng động, có tiếng vui cười của nữ nhân, có giọng nói của nam nhân, nàng còn chưa đoán ra được đến cùng là bản thân đang bị giam hãm nơi nào, liền bỗng nghe một trận “Ngâm nga”. Cẩm Ngôn ngẩn ra, thanh âm kia liền lớn hơn chút nữa, còn có tiếng thở dốc của nam nhân, rất lớn tiếng, vạch tường bị va chạm thùng thùng rung động, hơn nữa nàng kia còn thét chói tai… Mặc dù Cẩm Ngôn thân là người hiện đại thế kỷ hai mươi mốt, nhưng khi nghe được thanh âm đó cũng mặt đỏ tim đập, nhất thời, không khỏi cảm thán, người cổ đại thật lớn mật, nhưng mà ngay sau đó, trong lòng nàng liền “Lộp bộp” một tiếng, bỗng nhiên nhanh chóng nhận ra.
Có tiếng nhạc, còn có thanh âm nam nữ tìm hoan, không lẽ là, nơi hiện tại nàng đang ở ----- là thanh lâu đi?
Ý thức được điều này, nàng bỗng chốc hoảng loạn một chút, cũng giống như là lập tức, nàng bỗng nhiên cảm giác được trên người giống như rất trơn, được một lớp chăn mỏng che lại, lần này, nàng thật sự rất xúc động. Nàng cũng đã trở thành bộ dạng này rồi, cư nhiên còn có người lại muốn đánh chủ ý sự trong sạch của nàng?
Tỳ nữ bên người trong Tướng quân phủ đều là người có võ nghệ, Bích Thuỷ là tỳ nữ bên người mình, một tiếng kêu kia của mình, nàng ta không thể không nghe thấy, chỉ cần nàng ta nghe được, trong Tướng quân phủ còn có hộ vệ, mấy người này hẳn sẽ không đến mức có thể dễ dàng bắt nàng đi như vậy, vậy nguyên nhân đến cùng là cái gì, những người đó thế nhưng lại để cho những người này thành công bắt nàng đi chứ?
Nàng còn chưa nghĩ ra, cửa phòng đột nhiên đã bị người mở ra, ngay sau đó là giọng nói của một nam tử truyền đến :”Gia, chính là nơi này.”
Thân mình Cẩm Ngôn thoáng chốc cứng đờ, dùng hết toàn bộ khí lực nhìn về phía cửa, nhưng mà, theo góc độ của nàng, chỉ thấy được một loạt rèm châu cách đó không xa, căn bản là nhìn không tới cửa, sau đó người được kêu là “Gia”, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cửa lạp tực bị đóng lại, một tia sáng yếu ớt trong phòng triệt để bị thu lại, tầm mắt Cẩm Ngôn lại lâm vào bóng tối. Nàng mở to mắt, vẫn không thả lỏng tầm mắt như cũ, chỉ nghe một trận “Ọt ẹt” của bánh xe lăn rất kỳ quái, người nọ chậm rãi tới gần, vào thời khắc nàng khẩn trương cùng vô lực, trong phòng bỗng nhiên “Xích” một tiếng vang lên.
Ánh sáng chói mắt khiến cho Cẩm Ngôn theo bản năng nhắm mắt lại, sau đó liền trợn to mắt, tâm trạng khẩn trương vô lực ban đầu bỗng nhiên biến thành giật mình, nàng kinh ngạc nhìn nam tử xuất hiện trước mặt, đang châm ngọn nến, một thân áo dài trầm sắc, phong thái tuấn lãng, lại mang theo khí chất phong lưu tà tứ nhè nhẹ, hắn đốt xong ánh nến, hình như cảm giác được gì đó, liền quay đầu đối diện tia kinh ngạc trong ánh mắt của Cẩm Ngôn, sau đó nhìn ánh mắt đang dần bình tĩnh của nàng, khoé môi khẽ câu lên nụ cười, khoá trụ hồn phách người nhìn, nói :”Ôn nhị tiểu thư nhìn người, lại lớn mật đến vậy sao?”