“Hồi hoàng thượng, nô tỳ có chút lạnh, cho nên mượn y phục của tiên sinh khoác lên để đỡ lạnh.” Nàng cứng ngắc thân thể, ngay cả thanh âm cũng có chút căng thẳng.
Tần Phi Mặc nhìn nàng một cái cũng không nói gì, sau đó nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi, xem ngươi sợ đến như vậy, trẫm cũng không phải mãnh thú ăn thịt người.”
Thái giám cung nữ đi theo phía sau, nghe những lời này của Tần Phi Mặc, đều hơi nhếch miệng cười khẽ, trong mắt của mọi người ở đây, phản ứng của Cẩm Ngôn, quả thật xem hoàng thượng giống như mãnh thú ăn thịt người, so với Diêm La còn dọa người hơn.
Cẩm Ngôn nhìn thoáng qua y phục trên tay của Trương Lễ, do dự, không biết phải làm sao. Ánh mắt Tần Phi Mặc, theo tầm mắt của nàng nhìn thoáng qua, hướng về phía Trương Lễ ý bảo, Trương Lễ vội vàng đưa áo khoác cho Cẩm Ngôn, Cẩm Ngôn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khoác lên ngoại bào, đứng dậy.
Nguy cơ rốt cuộc được giải trừ, trong lòng nàng cũng không còn sợ hãi, Tần Phi Mặc hỏi nàng vì sao lại ở nơi này, Cẩm Ngôn nói thẳng là bị lạc đường, hắn liền an bài người đưa nàng trở về.
Chẳng qua, người hắn an bài, lại là thái giám tổng quản Trương Lễ.
Hai người đi ngang qua một cái chỗ rẽ, cư nhiên lại vô tình gặp gỡ Ôn Ca Ngâm, thân mình Cẩm Ngôn cứng đờ. Ôn Ca Ngâm cũng khựng lại một chút, lúc này mới chậm rãi đi đến.
“Hoàng hậu nương nương.”Trương Lễ tiến lên hành lễ, Cẩm Ngôn cũng không dám chậm trễ, vội vàng quỳ xuống hành lễ, cuối cùng Ôn Ca Ngâm tự mình đi tới đỡ nàng dậy, tinh tế nhìn qua y phục nàng, kỳ quái nói: “Ngoại bào trên người muội?”
Hai người dù sao cũng chỉ ngầm đối phó nhau, Cẩm Ngôn hiển nhiên sẽ không biểu lộ ra ngoài, nàng vội vàng kéo cánh tay Ôn Ca Ngâm, vô cùng thân thiết đem nàng kéo đến một bên, lại khó xử, quẫn bách nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ…, ta bị ngã dính nước, làm ướt hết y phục.”
Ôn Ca Ngâm hơi sửng sốt, ngay sau đó không tự chủ che miệng nở nụ cười, bất đắc dĩ nói: “Muội đó nha…”
Nàng gọi Trương Lễ, để cho hắn trở về, trực tiếp đưa Cẩm Ngôn vào trong cung của mình, đưa y phục sạch sẽ cho nàng thay.
Lần đầu tiên Cẩm Ngôn tiến vào một cung điện xa hoa như vậy, Ôn Ca Ngâm thấy nàng nhìn không rời mắt như vậy, khinh thường cười nói: “Nếu muội thích nơi này của tỷ, tỷ có thể cùng hoàng thượng nói một tiếng, để muội trực tiếp chuyển vào đây, phòng ở lớn như vậy chỉ có một mình ta, cực kỳ quạnh quẽ, nếu muội tới cùng ta trò chuyện thì thật tốt.”
Cẩm Ngôn cũng không biết lời nói của Ôn Ca Ngâm có ý tứ gì, vội vàng khéo léo từ chối: “Mặc dù ta cũng rất muốn ở cùng tỷ, nhưng dù sao thân phận của ta là y nữ, hơn nữa, mặt của muội…”, nàng biểu lộ dáng vẻ không muốn nhắc đến, “Ta cảm thấy ở Thấm Xuân Viên tương đối thanh thản.”
Ôn Ca Ngâm nghe nàng nói như vậy, cũng cúi đầu thở dài một tiếng, nắm lấy bàn tay Cẩm Ngôn nói: “Chuyện đã qua không cần phải nhớ lại, muội nếu đã vào Thái y viện thì phải học tập thật tốt, nếu cảm thấy cô đơn, thì tới nơi này của tỷ ngồi một chút, như vậy đi, sau này dược trong cung của ta đều do muội tới đưa, muội thấy như thế nào? Như vậy, mỗi ngày chúng ta đều có thể trò chuyện với nhau.”
Cẩm Ngôn nhìn thoáng qua ánh mắt trong suốt của nàng, trong lòng như thế nào cũng cảm thấy ghê tởm nàng trong ngoài không đồng nhất, lúc này cũng chỉ có thể đáp ứng: “Tỷ đã nói như vậy, Cẩm Ngôn đành phải tuân mệnh.”
Ở chỗ của Ôn Ca Ngâm ăn cơm xong, trở lại Thái y viện, cả người Cẩm Ngôn đều cảm thấy không thoải mái, đầu tiên là vì gặp được Ôn Ca Ngâm, vì lo lắng cho cuộc sống sau này, tiếp theo lại phải trải qua đau bụng kinh, Mạnh Sở Tuyệt buổi chiều có việc, biết thân thể nàng không tiện, cũng không có kêu nàng đi cùng. Trong Thái y viện, các ngự y đều vô cùng bận rộn, một tiểu nhân vật như nàng, lại là một cái xấu nữ, mọi người đối với nàng sợ là tránh còn không kịp, hiển nhiên cũng sẽ không có ai hỏi han ân cần với nàng.
Rất nhanh liền đến buổi chiều, vào thời điểm ăn cơm trưa, Cẩm Ngôn đã đau đến mức mắt cũng nổ đom đóm, mặc dù bản thân đã viết một phương thuốc giảm đau, cũng đã uống nhưng một chút hiệu quả cũng không có, ngay cả cơm tối cũng không ăn, cứ như vậy kéo dài đến tối, nàng vốn định nhờ vả Mạnh Sở Tuyệt, nhưng thật sự không chờ hắn về kịp, liền trước tiên rời đi, tính toán trở về phòng nằm nghỉ một lát.
Kiếp trước Cẩm Ngôn cũng đã từng trải qua đau bụng kinh nhưng chưa từng đau đến như vậy, giống như lục phủ ngũ tạng đều bị trộn lại tại một chỗ, cả người đều toát mồ hôi lạnh. Nàng thật vất vả rời đi Thái y viện, cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi, khi đi ngang qua triều đình, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
“Hồi hoàng thượng, nô tỳ có chút lạnh, cho nên mượn y phục của tiên sinh khoác lên để đỡ lạnh.” Nàng cứng ngắc thân thể, ngay cả thanh âm cũng có chút căng thẳng.
Tần Phi Mặc nhìn nàng một cái cũng không nói gì, sau đó nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi, xem ngươi sợ đến như vậy, trẫm cũng không phải mãnh thú ăn thịt người.”
Thái giám cung nữ đi theo phía sau, nghe những lời này của Tần Phi Mặc, đều hơi nhếch miệng cười khẽ, trong mắt của mọi người ở đây, phản ứng của Cẩm Ngôn, quả thật xem hoàng thượng giống như mãnh thú ăn thịt người, so với Diêm La còn dọa người hơn.
Cẩm Ngôn nhìn thoáng qua y phục trên tay của Trương Lễ, do dự, không biết phải làm sao. Ánh mắt Tần Phi Mặc, theo tầm mắt của nàng nhìn thoáng qua, hướng về phía Trương Lễ ý bảo, Trương Lễ vội vàng đưa áo khoác cho Cẩm Ngôn, Cẩm Ngôn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khoác lên ngoại bào, đứng dậy.
Nguy cơ rốt cuộc được giải trừ, trong lòng nàng cũng không còn sợ hãi, Tần Phi Mặc hỏi nàng vì sao lại ở nơi này, Cẩm Ngôn nói thẳng là bị lạc đường, hắn liền an bài người đưa nàng trở về.
Chẳng qua, người hắn an bài, lại là thái giám tổng quản Trương Lễ.
Hai người đi ngang qua một cái chỗ rẽ, cư nhiên lại vô tình gặp gỡ Ôn Ca Ngâm, thân mình Cẩm Ngôn cứng đờ. Ôn Ca Ngâm cũng khựng lại một chút, lúc này mới chậm rãi đi đến.
“Hoàng hậu nương nương.”Trương Lễ tiến lên hành lễ, Cẩm Ngôn cũng không dám chậm trễ, vội vàng quỳ xuống hành lễ, cuối cùng Ôn Ca Ngâm tự mình đi tới đỡ nàng dậy, tinh tế nhìn qua y phục nàng, kỳ quái nói: “Ngoại bào trên người muội?”
Hai người dù sao cũng chỉ ngầm đối phó nhau, Cẩm Ngôn hiển nhiên sẽ không biểu lộ ra ngoài, nàng vội vàng kéo cánh tay Ôn Ca Ngâm, vô cùng thân thiết đem nàng kéo đến một bên, lại khó xử, quẫn bách nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ…, ta bị ngã dính nước, làm ướt hết y phục.”
Ôn Ca Ngâm hơi sửng sốt, ngay sau đó không tự chủ che miệng nở nụ cười, bất đắc dĩ nói: “Muội đó nha…”
Nàng gọi Trương Lễ, để cho hắn trở về, trực tiếp đưa Cẩm Ngôn vào trong cung của mình, đưa y phục sạch sẽ cho nàng thay.
Lần đầu tiên Cẩm Ngôn tiến vào một cung điện xa hoa như vậy, Ôn Ca Ngâm thấy nàng nhìn không rời mắt như vậy, khinh thường cười nói: “Nếu muội thích nơi này của tỷ, tỷ có thể cùng hoàng thượng nói một tiếng, để muội trực tiếp chuyển vào đây, phòng ở lớn như vậy chỉ có một mình ta, cực kỳ quạnh quẽ, nếu muội tới cùng ta trò chuyện thì thật tốt.”
Cẩm Ngôn cũng không biết lời nói của Ôn Ca Ngâm có ý tứ gì, vội vàng khéo léo từ chối: “Mặc dù ta cũng rất muốn ở cùng tỷ, nhưng dù sao thân phận của ta là y nữ, hơn nữa, mặt của muội…”, nàng biểu lộ dáng vẻ không muốn nhắc đến, “Ta cảm thấy ở Thấm Xuân Viên tương đối thanh thản.”
Ôn Ca Ngâm nghe nàng nói như vậy, cũng cúi đầu thở dài một tiếng, nắm lấy bàn tay Cẩm Ngôn nói: “Chuyện đã qua không cần phải nhớ lại, muội nếu đã vào Thái y viện thì phải học tập thật tốt, nếu cảm thấy cô đơn, thì tới nơi này của tỷ ngồi một chút, như vậy đi, sau này dược trong cung của ta đều do muội tới đưa, muội thấy như thế nào? Như vậy, mỗi ngày chúng ta đều có thể trò chuyện với nhau.”
Cẩm Ngôn nhìn thoáng qua ánh mắt trong suốt của nàng, trong lòng như thế nào cũng cảm thấy ghê tởm nàng trong ngoài không đồng nhất, lúc này cũng chỉ có thể đáp ứng: “Tỷ đã nói như vậy, Cẩm Ngôn đành phải tuân mệnh.”
Ở chỗ của Ôn Ca Ngâm ăn cơm xong, trở lại Thái y viện, cả người Cẩm Ngôn đều cảm thấy không thoải mái, đầu tiên là vì gặp được Ôn Ca Ngâm, vì lo lắng cho cuộc sống sau này, tiếp theo lại phải trải qua đau bụng kinh, Mạnh Sở Tuyệt buổi chiều có việc, biết thân thể nàng không tiện, cũng không có kêu nàng đi cùng. Trong Thái y viện, các ngự y đều vô cùng bận rộn, một tiểu nhân vật như nàng, lại là một cái xấu nữ, mọi người đối với nàng sợ là tránh còn không kịp, hiển nhiên cũng sẽ không có ai hỏi han ân cần với nàng.
Rất nhanh liền đến buổi chiều, vào thời điểm ăn cơm trưa, Cẩm Ngôn đã đau đến mức mắt cũng nổ đom đóm, mặc dù bản thân đã viết một phương thuốc giảm đau, cũng đã uống nhưng một chút hiệu quả cũng không có, ngay cả cơm tối cũng không ăn, cứ như vậy kéo dài đến tối, nàng vốn định nhờ vả Mạnh Sở Tuyệt, nhưng thật sự không chờ hắn về kịp, liền trước tiên rời đi, tính toán trở về phòng nằm nghỉ một lát.
Kiếp trước Cẩm Ngôn cũng đã từng trải qua đau bụng kinh nhưng chưa từng đau đến như vậy, giống như lục phủ ngũ tạng đều bị trộn lại tại một chỗ, cả người đều toát mồ hôi lạnh. Nàng thật vất vả rời đi Thái y viện, cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi, khi đi ngang qua triều đình, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Hồi hoàng thượng, nô tỳ có chút lạnh, cho nên mượn y phục của tiên sinh khoác lên để đỡ lạnh.” Nàng cứng ngắc thân thể, ngay cả thanh âm cũng có chút căng thẳng.
Tần Phi Mặc nhìn nàng một cái cũng không nói gì, sau đó nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi, xem ngươi sợ đến như vậy, trẫm cũng không phải mãnh thú ăn thịt người.”
Thái giám cung nữ đi theo phía sau, nghe những lời này của Tần Phi Mặc, đều hơi nhếch miệng cười khẽ, trong mắt của mọi người ở đây, phản ứng của Cẩm Ngôn, quả thật xem hoàng thượng giống như mãnh thú ăn thịt người, so với Diêm La còn dọa người hơn.
Cẩm Ngôn nhìn thoáng qua y phục trên tay của Trương Lễ, do dự, không biết phải làm sao. Ánh mắt Tần Phi Mặc, theo tầm mắt của nàng nhìn thoáng qua, hướng về phía Trương Lễ ý bảo, Trương Lễ vội vàng đưa áo khoác cho Cẩm Ngôn, Cẩm Ngôn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khoác lên ngoại bào, đứng dậy.
Nguy cơ rốt cuộc được giải trừ, trong lòng nàng cũng không còn sợ hãi, Tần Phi Mặc hỏi nàng vì sao lại ở nơi này, Cẩm Ngôn nói thẳng là bị lạc đường, hắn liền an bài người đưa nàng trở về.
Chẳng qua, người hắn an bài, lại là thái giám tổng quản Trương Lễ.
Hai người đi ngang qua một cái chỗ rẽ, cư nhiên lại vô tình gặp gỡ Ôn Ca Ngâm, thân mình Cẩm Ngôn cứng đờ. Ôn Ca Ngâm cũng khựng lại một chút, lúc này mới chậm rãi đi đến.
“Hoàng hậu nương nương.”Trương Lễ tiến lên hành lễ, Cẩm Ngôn cũng không dám chậm trễ, vội vàng quỳ xuống hành lễ, cuối cùng Ôn Ca Ngâm tự mình đi tới đỡ nàng dậy, tinh tế nhìn qua y phục nàng, kỳ quái nói: “Ngoại bào trên người muội?”
Hai người dù sao cũng chỉ ngầm đối phó nhau, Cẩm Ngôn hiển nhiên sẽ không biểu lộ ra ngoài, nàng vội vàng kéo cánh tay Ôn Ca Ngâm, vô cùng thân thiết đem nàng kéo đến một bên, lại khó xử, quẫn bách nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ…, ta bị ngã dính nước, làm ướt hết y phục.”
Ôn Ca Ngâm hơi sửng sốt, ngay sau đó không tự chủ che miệng nở nụ cười, bất đắc dĩ nói: “Muội đó nha…”
Nàng gọi Trương Lễ, để cho hắn trở về, trực tiếp đưa Cẩm Ngôn vào trong cung của mình, đưa y phục sạch sẽ cho nàng thay.
Lần đầu tiên Cẩm Ngôn tiến vào một cung điện xa hoa như vậy, Ôn Ca Ngâm thấy nàng nhìn không rời mắt như vậy, khinh thường cười nói: “Nếu muội thích nơi này của tỷ, tỷ có thể cùng hoàng thượng nói một tiếng, để muội trực tiếp chuyển vào đây, phòng ở lớn như vậy chỉ có một mình ta, cực kỳ quạnh quẽ, nếu muội tới cùng ta trò chuyện thì thật tốt.”
Cẩm Ngôn cũng không biết lời nói của Ôn Ca Ngâm có ý tứ gì, vội vàng khéo léo từ chối: “Mặc dù ta cũng rất muốn ở cùng tỷ, nhưng dù sao thân phận của ta là y nữ, hơn nữa, mặt của muội…”, nàng biểu lộ dáng vẻ không muốn nhắc đến, “Ta cảm thấy ở Thấm Xuân Viên tương đối thanh thản.”
Ôn Ca Ngâm nghe nàng nói như vậy, cũng cúi đầu thở dài một tiếng, nắm lấy bàn tay Cẩm Ngôn nói: “Chuyện đã qua không cần phải nhớ lại, muội nếu đã vào Thái y viện thì phải học tập thật tốt, nếu cảm thấy cô đơn, thì tới nơi này của tỷ ngồi một chút, như vậy đi, sau này dược trong cung của ta đều do muội tới đưa, muội thấy như thế nào? Như vậy, mỗi ngày chúng ta đều có thể trò chuyện với nhau.”
Cẩm Ngôn nhìn thoáng qua ánh mắt trong suốt của nàng, trong lòng như thế nào cũng cảm thấy ghê tởm nàng trong ngoài không đồng nhất, lúc này cũng chỉ có thể đáp ứng: “Tỷ đã nói như vậy, Cẩm Ngôn đành phải tuân mệnh.”
Ở chỗ của Ôn Ca Ngâm ăn cơm xong, trở lại Thái y viện, cả người Cẩm Ngôn đều cảm thấy không thoải mái, đầu tiên là vì gặp được Ôn Ca Ngâm, vì lo lắng cho cuộc sống sau này, tiếp theo lại phải trải qua đau bụng kinh, Mạnh Sở Tuyệt buổi chiều có việc, biết thân thể nàng không tiện, cũng không có kêu nàng đi cùng. Trong Thái y viện, các ngự y đều vô cùng bận rộn, một tiểu nhân vật như nàng, lại là một cái xấu nữ, mọi người đối với nàng sợ là tránh còn không kịp, hiển nhiên cũng sẽ không có ai hỏi han ân cần với nàng.
Rất nhanh liền đến buổi chiều, vào thời điểm ăn cơm trưa, Cẩm Ngôn đã đau đến mức mắt cũng nổ đom đóm, mặc dù bản thân đã viết một phương thuốc giảm đau, cũng đã uống nhưng một chút hiệu quả cũng không có, ngay cả cơm tối cũng không ăn, cứ như vậy kéo dài đến tối, nàng vốn định nhờ vả Mạnh Sở Tuyệt, nhưng thật sự không chờ hắn về kịp, liền trước tiên rời đi, tính toán trở về phòng nằm nghỉ một lát.
Kiếp trước Cẩm Ngôn cũng đã từng trải qua đau bụng kinh nhưng chưa từng đau đến như vậy, giống như lục phủ ngũ tạng đều bị trộn lại tại một chỗ, cả người đều toát mồ hôi lạnh. Nàng thật vất vả rời đi Thái y viện, cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi, khi đi ngang qua triều đình, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.